Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 180: Không nhìn thấy ánh mắt tôi ghét bỏ chú sao?

Nam Quan Yêu Yêu

25/02/2017

Ba người bọn họ đấu võ mồm càng đấu càng hăng, Hoắc Kỷ Thành một mình lấy một điếu thuốc ra, nhịn năm ngày không đến nhìn Tần Lạc, đối với anh mà nói đã là cực hạn.

Anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới có thể lựa chọn tin tưởng Đường Triều, dù sao cậu ta cótình sử phong phú nhất trong bốn người bọn họ.

Bàn về tình yêu, giống nhu lý luận tri thức của anh, không thể không tin tưởng được.

"Lão Đại, cậu nghe mình không sai, ngày mai là ngày cuối cùng, chúng ta nhất định phải kiên trì đến cùng, nhưng ngày mai Tiểu Tinh phải phát huy tác dụng của bé."

Dáng vẻ Đường Triều ưỡn ngực đảm bảo thành công.

Hoắc Kỷ Thành nheo mắt lại phun ra một vòng khói: "Tiểu Tinh?"

Đường Triều gật đầu: "Đúng vậy! sự tồn tại của Tiểu Tinh là tác dụng mấu chốt."

Hoắc Kỷ Thành đối với cái này nửa tin nửa ngờ, con trai có thể giúp đã giúp, chẳng lẽ Đường Triều còn có phương pháp hay gì?

"Tốt nhất là như vậy."

"Yên tâm! Việc này ở trong túi mình rồi!"

Đường Triều vỗ ngực đảm bảo nói, về phần thao tác cụ thể như thế nào, còn phải chờ ngày mai sau khi gặp mặt Tiểu Tinh nói cho bé mới được, bé thông minh lanh lợi như thế, nhất định không thành vấn đề!

Hoắc Kỷ Thành không biết Đường Triều lấy tự tin ở đâu ra, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cậu ta, mình ở phương diện này quả thật hết đường xoay sở.

Vốn tưởng rằng chuyện này không quan trọng, kết quả Tần Lạc không chịu tha thứ cho mình, thành một khúc mắc với anh.

11 giờ, Đường Triều ra ngoài nhận điện thoại, mới vừa đi đến ngã rẽ thì nhìn thấy có hai tên côn đồ chắn đường đùa giỡn một cô gái.

Anh ta vốn không có hứng thú với loại chuyện này, chỗ ăn chơi thôi! Coi như không thấy gì.

Nhưng - -

Dư quang khóe mắt anh liếc nhìn cô gái kia nhìn rất quen, không khỏi nhìn qua.

Là cô gái nhỏ ngoan ngoãn!

Lại là nhóc con Tống Tư Kỳ kia! Còn hóa trang, trách không được vừa rồi mình thiếu chút nữa nhìn nhầm rồi!

Tối nay Tống Tư Kỳ bị bạn bè lôi đến đây chơi đùa, gần đây đường tình liên tiếp vấp phải trắc trở nên cô cần ra ngoài để phát tiết cảm xúc của mình.

Nhưng hóa trang thành "Em gái nhỏ" hơi quá rồi, áo jacket màu đen, quần mỏng ngắn đến bắp đùi, tất chân màu đen

Thấy thế nào cũng giống cá tính của em gái nhỏ.

Bạn bè trong phòng bao chơi quá khùng, nên côra ngoài hít thở không khí, kết quả đã bị hai tên côn đồ theo dõi.

Khóe mắt cô khẽ nâng, khinh thường nói: "Bản tiểu thư không rảnh chơi đùa với các người! Nhanh cút rất xa!"

Một tên côn đồ trong đó cười to: "Ôi! Lại còn là hạt tiêu nhỏ! Anh trai thích em như vậy!"

Một tên côn đồ khác cũng cười nhìn chằm chằm cô: "Đại ca, dáng người hạt tiêu nhỏ rất đẹp! Lồi lõm nên có đều có! Nhéo nhất định rất sảng khoái!"



Hai người kia dùng ánh mắt than lam nhìn Tống Tư Kỳ, xoa tay nóng lòng muốn thử.

Tống Tư Kỳ rất không kiên nhẫn bị hai tên vô lại chắn đường, hung hãn nói: "Biết bà cô là ai không? Hai ngươi cóđức hạnh gì cũng xứng đứng ở trước mặt bà cô này, cho các người ba giây tự động biếnmất!"

Nói xong, thì chờ hai tên côn đồ cút đi.

Nhưng, đối phương đâu có nghe lời như thế?

Con chim nhỏ tới tay có lýnào để cho nó bay đi?

Cười gian vươn tayvề phía Tống Tư Kỳ, đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau duỗi đến trực tiếp chế trụ cánh tay bọn họ, dễ dàng ném quăng bọn họ sang một bên.

Hai tên côn đồ lảo đảo ngã trên đất, cánh tay bị vặn gãy xương, chuẩn bị chửi ầm lên đã bị hơi thở rét lạnh của Đường Triều làm cho sợ.

Ánh mắt Đường triều lạnh lùng liếc nhìn hai tên côn đồ trên mặt đất: "Cút! Lần sau để cho tôi thấy các người nữa, thì không chỉ gãy xương đơn giản như vậy đâu!"

Một tên côn đồ trong đó hùng hùng hổ hổ: "Có gan thì mày chờ đó cho tao! Tao bảo đại ca của tao sẽ băm vằm mày!"

Không đợi Đường Triều có hành động, Tống Tư Kỳ xông đến hung hăng đá một cước về phía tên kia: "Băm ai? Băm ai? Xem ra mày đáng đánh đòn!"

Tên côn đồ bị cô giẫm đạp thiếu chút nữa ngất đi, thế nào cũng không nghĩ tới hạt tiêu nhỏ mạnh mẽ như vậy, quả thực thay đổi nhận thức của bọn họ.

Một tên côn đồ khác thấy tình thế không đúng, thì lôi kéo tên kia tranh thủ rút lui, nán lại ở chỗ này lâu, ánh mắt mạnh mẽ cũng không trộn lẫn được

Sau khi bọn họ rời khỏi Tống Tư Kỳ cũng chuẩn bị trở về phòng bao.

Sắc mặt Đường Triều biến thành màu đen giữ chặt cánh tay của cô: "Kỳ Kỳ, em uống nhiều rồi."

Đến gần mới phát hiện ánh mắt Tống Tư Kỳ mê say, bước chân không ôn định, vừa nhìn thì biết là dấu hiệu uống nhiều rượu.

Tống Tư Kỳ hung hăng hất tay anh ra, thân thể đứng lại nhìn anh vài giây, "Đừng tưởng rằng anh vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân thì tôi sẽ cảm kích! Tôi có cho anh xen vào việc của người khác sao?"

Đường Triều nhíu mày, chẳng lẽ mình nhận lầm người? Cô gái trước mắt không phải Kỳ Kỳ?

"Kỳ Kỳ, em"

Tống Tư Kỳ bỗng nhiên đến gần một bước, vươn ngón trỏ chọc vào ngực của anh, ánh mắt mê ly: "Tên của tôi anh tùy tiện có thể kêu sao? Anh là rễ hành sao? Tránh ra! Đừng cản đường bản tiểu thư!"

Nói xong, đi vươn tay đẩy Đường Triều ra, không giống làm ra vẻ chút nào.

Đường Triều có chút hồ đồ, nhóc con kia có nhân cách phân liệt sao? Cô ấy thật không biết mình vẫn còn hóa trang?

Hoặc là nói, cô ấy cũng tên là "Kỳ Kỳ"?

Mặc kệ như thế nào, không biết cô ấy có phải Tống Tư Kỳ không, anh không thể bỏ mặc cô ấy say như vậy, ăn mặc gợi cảm hở hang như vậy, lại còn trang điểm, cũng không biết là theo người nào một lên, nếu thật xảy ra chuyện gì

Đừng nói Đại Bạch sẽ không bỏ qua cho mình, ngay cả mình cũng không tha thứ cho bản thân.

Lập tức vươn tay giữ chặt cô, dịu dàng nói "Kỳ Kỳ, em uống nhiều, anh là anh Đường Triều."



Vẻ mặt Tống Tư Kỳ hoàn toàn lờ mờ, không kiên nhẫn hất tay anh ra: "Đường em gái anh! Chú có thấy phiền không! Tuổi tôi vừa nhìn so với chú nhỏ rất nhiều, chú lôi kéo tôi không rời như vậy không biết là rất hèn sao? Với hai tên côn đồ vừa rồi kia có gì khác nhau?"

Lời của cô làm cho vẻ mặt Đường Triều đầy, chú? Anh nhìn có già như thế không? Anh rõ ràng chỉ lớn hơn nhóc con này mười tuổi mà thôi!

Ngay cả chưa đủ một giáp, tại sao lại gọi chú?

"Tống Tư Kỳ! Em nháo đủ chưa!"

Đường Triều càng ngày càng cảm thấy Tống Tư Kỳ đang cố ý trả thù mình, nếu không thì đang tốt lành sao lại không biết mình hả?

Nói cô có chứng nhân cách phân liệt, anh quả thật không tin!

Tống Tư Kỳ bị điểm danh lạnh lùng nhìn anh một cái: "Chú, chú thật sự quen tôi sao?"

Đường Triều thiếu chút nữa thổ huyết rồi.

Anh đã tạo ra nghiệt gì?

Nhóc con giả vờ rất giống!

"Em đã uống nhiều rượu, anh đưa em về!"

Đường Triều cho rằng Tống Tư Kỳ nhất định sẽ đi cùng mình, nhưng ngoài dự đoán

Tay anh còn chưa duỗi qua đã bị cô đánh, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh: "Mặc kệ làm sao mà chú biết tên của tôi, nhưng tôi quả thật không biết chú, nghĩ muốn có ý đồ với tôi thì sớm cút xa chút, Tống Tư Kỳ tôi không phải là người dễ bị bắt nạt!"

Dáng vẻ cô ngạo mạn nhìn bằng một nửa con mắt, thật khác xa với Tống Tư Kỳ ở trong trí nhớ Đường Triều, trong trí nhớ nhóc con đặc biệt dính mình, bất kể mình không để ý đến cô như thế nào, cô đều mặt dày mày dạn dán mình.

Cô còn có thể làm nũng với mình, cũng sẽ bởi vì mình không thèm nhìn mà đau lòng tủi thân.

Nhưng dáng vẻ Tống Tư Kỳ trước mắt với trong ký ức của anh hoàn toàn khác nhau, giống như hai người khác biệt, một người là em gái đáng yêu nhu nhược, một người là chị hai nói lời ác độc.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ Tống Tư Kỳ còn có chị gái hoặc emgái song sinh?

Trong lúc này, đầu của anh cũng muốn nổ tung.

"Anh là bạn tốt của anh hai em, chúng ta đã sớm quen biết nhau, không tin bây giờ anh đưa em đi gặp anh hai em, để cho cậu ta làm chứng."

Rơi vào đường cùng, Đường Triều chỉ có thể nói như vậy, anh không dám nói cho cô, thật ra cô vẫn thích hắn, đoán chừng lời này nói ra sẽ bị Tống Tư Kỳ trước mắt hung hăng mắng một trận.

Tống Tư Kỳ nghi ngờ nhìn anh hai giây: "Anh hai tôi? Chú nói chú là bạn tốt của anh hai tôi thì tôi tin sao? Tôi nói đầu ócchú có bệnh mà buổi sáng ra cửa không uống thuốc sao? Không nhìn thấy ánh mắt tôi ghétbỏ chú sao?"

Vẻ mặt Đường Triều đầy vạch đen, quả thật có thể dùng hai chữ xấu hổ để hình dung

Tống Tư Kỳ thấy anh không nói lời nào, lạnh giọng gằn từng tiếng nói: "Tê dại, phiền, chú! Lập, tức, biến! Không, tiễn!"

Đường Triều: " "

Chết tiệt! Đây là anh gặp phải hung thần sao? ( )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook