Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 208: Không phải bảo em chờ anh cùng tắm sao?
Nam Quan Yêu Yêu
25/04/2017
Vốn Tần Lạc vớiTiểu Kim ở một phòng, Hoắc kỷ thành đến làm cho cô không thể không dọn đi sang phòng xa hoa với anh.
Vừa ra đến trước cửa, Tiểu Kim cười đến không cần nói ra có bao nhiêu mập mờ: "Lạc Lạc, chúc cô ban đêm vui vẻ!"
Mặt Tần Lạc nhất thời đỏ thành quả táo lớn: "Ngày mai có việc liên hệ điện thoại."
Tiểu Kim làm dấu tay "ok": "Tôisẽ không quấy nhiễu của hai người quá sớm."
Tần Lạc: "..."
Mặt cô trong nháy mắt đỏ thành cà chua, vội vàng rút lui.
...
Buổi tối, Tần Lạc đang tắm rồi đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa không khỏi sẳng giọng: "Làm sao vậy! Ai gọi điện thoại cho em sao?"
Hoắc Kỷ Thànhtrầm giọng nói: "Khóa cửa rồi hả?"
Tần Lạc nghĩ thầm: Em không khóa cửa, không chừng anh liền đi vào...
"Em lập tức tắm xong."
"Không phải nói chờ anh cùngtắm sao?"
Giọng Hoắc Kỷ Thànhtrầm thấp từ tính, tràn ngập lực hấp dẫn.
Tần Lạc âm thầm lè lưỡi, mở quốc tế vui đùa gì? Chờ anh cùng tắm? Đó không phải là ở trongnhà tắm bị ăn sạch sành sanh sao?
Cô vẫn cảm thấy như bây giờ liền phát triển quá nhanh!
"Em đã tắm xong, hơn nữatrong phòng ngủ chính còn phòng tắm!"
Cô lập lại một lần, sau đó nhanh chóng lau khô thân thể mặc áo tắm vào.
Khi kéo cửa ra, tay Hoắc Kỷ Thành vẫn dừng lại ở giữa không trung, vẻ mặt đầy không kiên nhẫn...
Đều nói người phụ nữ mới tắm ra là đẹp nhất, thật là không sai!
Giờ phút này làn da Tần Lạc nõn nà, mặt như hoa đào, bởi vì hơi nóng sau khi tắm trên gương mặt trắng nõn trơn bóng lộ ra đỏ ửng, trên lông mi thon dài còn hơi ẩm, vốn như cánh hoa sen, trong nháy mắt duyên dáng yêu kiều giống như nước.
Tầm mắt Hoắc Kỷ Thành giống như keo dán ở trên người cô, cũng không di chuyển chút nào, trong mắt toát ra ngọn lửa nhỏ sáng rực, hừng hực thiêu đốt.
"Anh đi tắm đi!"
Tần Lạc nhìn anh một cái, vừa nhìn làm cho mặt cô đỏ tai hồng, cả người anh chỉ có mặc quần đùi đều tỏa ra hormone giống đực.
"Anh!"
Cô không nhịn được che kín hai mắt, chuẩn bị chạy đi, lại bị Hoắc Kỷ Thành ôm lấy.
"Lạc Lạc, anh rất nhớ em."
Trong giọng nói Hoắc Kỷ Thành trầm thấp để lộ ra đầy đè nén, anh đã kiềm nén phần khát vọng này rất lâu rồi.
Đêm nay, là không nhịn được nữa.
Tần Lạc cảm thấy những lời anh nói có nhiều ý tứ, hai gò má không nhịn được bay đỏ bừng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn sẽ….
"Anh tắm trước đã."
"Không phải nói em chờ anh cùng tắm sao?"
"Đáng ghét! Anh nhanh đi!"
"Ngoan, không kịp chờ sao?"
"Khốn khiếp! Anh mới chờ không kịp!"
Tần Lạc bị anh chế nhạo thẹn quá thành giận, vung quả đấm lên muốn đánh anh.
Hoắc Kỷ Thành biết đùa cũng phải một vừa hai phải, nếu chọc giận quá người đẹp sẽ không hay rồi.
Hiếm khi có đêm vui vẻ, đương nhiên phải hưởng thụ tốt mới được!
"Ngoan, anh lập tức ra."
"Anh vĩnh viễn không được là tốt nhất!"
Tần Lạc tức giận đáp trả anh, thở phì phò ngồi ở trên ghế sofa xem tivi.
Tâm tình Hoắc Kỷ Thành thật tốt vào phòng tắm, còn thiếu không hát lên.
Một đêm này, Hoắc Kỷ Thành hoàn toàn hóa thân thành mãnh thú, đã lâu không ăn thịt thật sự sẽ giống như sói đói!
Tần Lạc không quên nhắc nhở anh: "Mang cái kia"
Hoắc Kỷ Thành vốn định lừa cô không mang theo, kết quả Tần Lạc rất kiên định nói: "Không mang tối nay anh ngủ ở bên ngoài!"
Hoắc Kỷ Thành: " "
Được rồi! Vì tính phúc, vẫn nên theo cô.
Nhiệt độ phòng ngủ nhanh chóng nóng lên, một phòng kiều diễm.
*****
Mấy ngày nay Hoắc Kỷ Thành với Tần Lạc ở Dubai bắt đầu cuộc sống tính phúc của hai người, mà ở thành phố A lại không bình tĩnh như thế.
Bên trong tập đoàn Đế An xuất hiện phân chia thành hai phe nghiêm trọng, một số người kiên định ủng hộ Hoắc Kỷ Thành, một số người quầy đầu hướng Hoắc Cẩm Dương.
Cạnh tranh rất kịch liệt!
Mấy ngày nay Hoắc Cẩm Dương mỗi ngày đi sớm về trễ, thường xuyên uống đến say khướt mới trở về.
Giang Ánh Thần không chút quan tâm với thân thể anh ta, ngược lại hỏi nhiều nhất là dự án anh hợp tác với tập đoàn Ranst rốt cuộc có thành công không, lại còn tự ra chủ ý giúp anh ta.
"Ông xã, em nghe nói tiên sinh Dori tập đoàn Ranst thích nữ sắc, nếu không chúng ta xuống tay từ mặt này? Trên thương trường mà! Nhất định phải biết người biết ta, như thế mỗi lần nói chuyện làm ăn mới có thể bốc thuốc đúng bệnh."
Giang Ánh Thần tự nhiên nói một tràng.
Hoắc Cẩm Dương nghe mà đau đầu: "Tôi biết nên làm như thế nào, không cần cô đến dậy tôi."
Giang Ánh Thần vẫn tự cho là đúng nói: "Ông xã, tâm tư anh quá đơn thuần, tự tin là vô dụng, vẫn phải dựa vào đầu óc!"
Hoắc Cẩm Dương tức giận hỏi lại: " Giang Ánh Thần, lúc trước cô lựa chọn kết hôn với tôi là coi trọng con người của tôi sao?"
Giang Ánh Thần không giải thích được anh bỗng nhiên trở nên tức giận: "Đang tốt lành sao anh lại như vậy? Bây giờ nói những thứ này có ý gì?"
Đáy lòng Hoắc Cẩm Dương chợt lạnh, lạnh giọng nói: "Quả thật không có ý nghĩa! Giang Ánh Thần, cô để tay lên ngực tự hỏi, cô coi trọng con người của tôi hay là bối cảnh gia đình tôi!"
Giang Ánh Thần bị kích thích bởi tức giận của anh ta, thái độ cũng không tốt: "Hoắc Cẩm Dương rốt cuộc anh phát điên cái gì? Công việc không thuận lợi trở về nhà lấy tôi ra trút giật? Bây giờ tôi đã mang thai đứa bé anh còn xoắn xuýt những thứ này có ý gì? Anh không phải đại diện cho gia thế bối cảnh của anh sao? Có khác nhau sao?"
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương lại lạnh như hầm băng: "Không khác nhau? Hoắc Cẩm Dương tôi ở trong mắt cô chỉ là cháu trai trưởng nhà họ Hoắc! Một khi tôi không có thân phận cháu trai trưởng nhà họ Hoắc..."
Giang Ánh Thần lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: "Đủ rồi! Nếu anh không cháu trai trưởng nhà họ Hoắc, chúng ta không thể quen biết, chuyện không thể xảy ra cần gì lấy ra để giả thiết? Anh là người đàn ông làm việc lớn, muốn ở đây nói những việc nhỏ nhặt không quan trọng này để làm gì?"
Rốt cuộc Hoắc Cẩm Dương hoàn toàn hiểu rõ, thì ra người phụ nữ này coi trọng chỉ là quyền thế mà thôi, trong đầu cô ta một lòng một dạ đều là quyền lợi cùng địa vị, tất cả tâm kế đều dùng ở trên đó.
Ha ha!
Sao lúc trước anh ta không phát hiện ra chứ?
Tình yêu với hôn nhân quả nhiên không thể bao gồm được cả hai thứ!
"Tôi mệt mỏi, đêm nay tôi ngủ ở thư phòng."
Nói xong, thì Hoắc Cẩm Dương xoay người ra ngoài.
Giang Ánh Thần tiến lên một bước ngăn anh ta lại: "Hoắc Cẩm Dương, tối nay anh bị kích thích gì sao? Đang tốt lành ầm ĩ khó chịu với em cái gì? Em là phụ nữ có thai! Chẳng lẽ anh còn muốn em dỗ dành anh? Anh chín chắn một chút được không?"
Đáy mắt Hoắc Cẩm Dương lạnh lẽo: "Lúc trước em nên mở to hai mắt mà nhìn, anh chính là không chín chắn, em chấp nhận cũng phải chấp nhận, không chấp nhận cũng không có cách nào khác!"
Giọng nói anh ta rất cứng rắn.
Lần đầu tiên Giang Ánh Thần nghe anh ta nói chuyện với mình như vậy, trong lúc này có chút không tiếp thu được: "Thật sự là đủ rồi! Anh muốn cáu kỉnh không cần ầm ĩ ở trước mặt tôi! Tôi không nghĩa vụ nhận lấy sự tức giận của anh!"
Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài trước.
Nghe tiếng cửa "Loảng xoảng" vang lên, toàn thân Hoắc Cẩm Dương mệt mỏi tê liệt ngã ở trên ghế sofa.
Anh thật sự mệt mỏi.
Không đầy một lát, thì nghe thấy tiếng mẹ ở dưới lầu truyền đến: "Ánh Thần, trễ như vậy con còn muốn đi đâu?"
Giang Ánh Thần tức giận nói: "Con trai tốt của mẹ bực bội trên công việc liền trở về trút giận lên con."
Lý Bình vội cười làm lành: "Ánh Thần, gần đây áp lực công việc của Cẩm Dương rất lớn, con nên thông cảm cho nó."
Giang Ánh Thần cả giận nói: "Tâm tình anh ấy không tốt trút giận lên con? Tâm tình con không tốt tìm ai trút đây! Làm người đàn ông không biết thông cảm cho con thì thôi, lại còn không hiểu chuyện như vậy!"
Sắc mặt Lý Bình cứng đờ, sớm biết con dâu mạnh mẽ, lần này
"Ánh Thần, đêm đã khuya, con cần gì làm như vậy? Nghe mẹ nói, đi lên lầu ngủ đi!"
"Không được, con vẫn nên về nhà mình, đỡ phải tức giận!"
Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Lý Bình, lập tức đi ra ngoài.
Để lại sắc mặt Lý Bình rất không tốt, chồng mới vừa tắm xong từ trong phòng đi ra; "Chuyện gì xảy ra?"
Lý Bình tức giận nói: "Tôi thấy gia đình này không thể yên bình nữa rồi! Lúc trước tôi không tán thành Cẩm Dương cưới Ánh Thần, bây giờ thì tốt rồi! Con trai đâu phải đối thủ của cô ta?"
Hoắc Kỷ Vĩ nói: "Bà đúng là đồ đàn bà! Nói linh tinh cái gì! Khẩn trương đi lên khuyên nhủ Cẩm Dương, bảo nó ngày mai đi đến nhà họ Giang đón Ánh Thần trở về, hai vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường! Đừng lo lắng!"
Lý Bình dứt khoát không nói.
Vừa ra đến trước cửa, Tiểu Kim cười đến không cần nói ra có bao nhiêu mập mờ: "Lạc Lạc, chúc cô ban đêm vui vẻ!"
Mặt Tần Lạc nhất thời đỏ thành quả táo lớn: "Ngày mai có việc liên hệ điện thoại."
Tiểu Kim làm dấu tay "ok": "Tôisẽ không quấy nhiễu của hai người quá sớm."
Tần Lạc: "..."
Mặt cô trong nháy mắt đỏ thành cà chua, vội vàng rút lui.
...
Buổi tối, Tần Lạc đang tắm rồi đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa không khỏi sẳng giọng: "Làm sao vậy! Ai gọi điện thoại cho em sao?"
Hoắc Kỷ Thànhtrầm giọng nói: "Khóa cửa rồi hả?"
Tần Lạc nghĩ thầm: Em không khóa cửa, không chừng anh liền đi vào...
"Em lập tức tắm xong."
"Không phải nói chờ anh cùngtắm sao?"
Giọng Hoắc Kỷ Thànhtrầm thấp từ tính, tràn ngập lực hấp dẫn.
Tần Lạc âm thầm lè lưỡi, mở quốc tế vui đùa gì? Chờ anh cùng tắm? Đó không phải là ở trongnhà tắm bị ăn sạch sành sanh sao?
Cô vẫn cảm thấy như bây giờ liền phát triển quá nhanh!
"Em đã tắm xong, hơn nữatrong phòng ngủ chính còn phòng tắm!"
Cô lập lại một lần, sau đó nhanh chóng lau khô thân thể mặc áo tắm vào.
Khi kéo cửa ra, tay Hoắc Kỷ Thành vẫn dừng lại ở giữa không trung, vẻ mặt đầy không kiên nhẫn...
Đều nói người phụ nữ mới tắm ra là đẹp nhất, thật là không sai!
Giờ phút này làn da Tần Lạc nõn nà, mặt như hoa đào, bởi vì hơi nóng sau khi tắm trên gương mặt trắng nõn trơn bóng lộ ra đỏ ửng, trên lông mi thon dài còn hơi ẩm, vốn như cánh hoa sen, trong nháy mắt duyên dáng yêu kiều giống như nước.
Tầm mắt Hoắc Kỷ Thành giống như keo dán ở trên người cô, cũng không di chuyển chút nào, trong mắt toát ra ngọn lửa nhỏ sáng rực, hừng hực thiêu đốt.
"Anh đi tắm đi!"
Tần Lạc nhìn anh một cái, vừa nhìn làm cho mặt cô đỏ tai hồng, cả người anh chỉ có mặc quần đùi đều tỏa ra hormone giống đực.
"Anh!"
Cô không nhịn được che kín hai mắt, chuẩn bị chạy đi, lại bị Hoắc Kỷ Thành ôm lấy.
"Lạc Lạc, anh rất nhớ em."
Trong giọng nói Hoắc Kỷ Thành trầm thấp để lộ ra đầy đè nén, anh đã kiềm nén phần khát vọng này rất lâu rồi.
Đêm nay, là không nhịn được nữa.
Tần Lạc cảm thấy những lời anh nói có nhiều ý tứ, hai gò má không nhịn được bay đỏ bừng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn sẽ….
"Anh tắm trước đã."
"Không phải nói em chờ anh cùng tắm sao?"
"Đáng ghét! Anh nhanh đi!"
"Ngoan, không kịp chờ sao?"
"Khốn khiếp! Anh mới chờ không kịp!"
Tần Lạc bị anh chế nhạo thẹn quá thành giận, vung quả đấm lên muốn đánh anh.
Hoắc Kỷ Thành biết đùa cũng phải một vừa hai phải, nếu chọc giận quá người đẹp sẽ không hay rồi.
Hiếm khi có đêm vui vẻ, đương nhiên phải hưởng thụ tốt mới được!
"Ngoan, anh lập tức ra."
"Anh vĩnh viễn không được là tốt nhất!"
Tần Lạc tức giận đáp trả anh, thở phì phò ngồi ở trên ghế sofa xem tivi.
Tâm tình Hoắc Kỷ Thành thật tốt vào phòng tắm, còn thiếu không hát lên.
Một đêm này, Hoắc Kỷ Thành hoàn toàn hóa thân thành mãnh thú, đã lâu không ăn thịt thật sự sẽ giống như sói đói!
Tần Lạc không quên nhắc nhở anh: "Mang cái kia"
Hoắc Kỷ Thành vốn định lừa cô không mang theo, kết quả Tần Lạc rất kiên định nói: "Không mang tối nay anh ngủ ở bên ngoài!"
Hoắc Kỷ Thành: " "
Được rồi! Vì tính phúc, vẫn nên theo cô.
Nhiệt độ phòng ngủ nhanh chóng nóng lên, một phòng kiều diễm.
*****
Mấy ngày nay Hoắc Kỷ Thành với Tần Lạc ở Dubai bắt đầu cuộc sống tính phúc của hai người, mà ở thành phố A lại không bình tĩnh như thế.
Bên trong tập đoàn Đế An xuất hiện phân chia thành hai phe nghiêm trọng, một số người kiên định ủng hộ Hoắc Kỷ Thành, một số người quầy đầu hướng Hoắc Cẩm Dương.
Cạnh tranh rất kịch liệt!
Mấy ngày nay Hoắc Cẩm Dương mỗi ngày đi sớm về trễ, thường xuyên uống đến say khướt mới trở về.
Giang Ánh Thần không chút quan tâm với thân thể anh ta, ngược lại hỏi nhiều nhất là dự án anh hợp tác với tập đoàn Ranst rốt cuộc có thành công không, lại còn tự ra chủ ý giúp anh ta.
"Ông xã, em nghe nói tiên sinh Dori tập đoàn Ranst thích nữ sắc, nếu không chúng ta xuống tay từ mặt này? Trên thương trường mà! Nhất định phải biết người biết ta, như thế mỗi lần nói chuyện làm ăn mới có thể bốc thuốc đúng bệnh."
Giang Ánh Thần tự nhiên nói một tràng.
Hoắc Cẩm Dương nghe mà đau đầu: "Tôi biết nên làm như thế nào, không cần cô đến dậy tôi."
Giang Ánh Thần vẫn tự cho là đúng nói: "Ông xã, tâm tư anh quá đơn thuần, tự tin là vô dụng, vẫn phải dựa vào đầu óc!"
Hoắc Cẩm Dương tức giận hỏi lại: " Giang Ánh Thần, lúc trước cô lựa chọn kết hôn với tôi là coi trọng con người của tôi sao?"
Giang Ánh Thần không giải thích được anh bỗng nhiên trở nên tức giận: "Đang tốt lành sao anh lại như vậy? Bây giờ nói những thứ này có ý gì?"
Đáy lòng Hoắc Cẩm Dương chợt lạnh, lạnh giọng nói: "Quả thật không có ý nghĩa! Giang Ánh Thần, cô để tay lên ngực tự hỏi, cô coi trọng con người của tôi hay là bối cảnh gia đình tôi!"
Giang Ánh Thần bị kích thích bởi tức giận của anh ta, thái độ cũng không tốt: "Hoắc Cẩm Dương rốt cuộc anh phát điên cái gì? Công việc không thuận lợi trở về nhà lấy tôi ra trút giật? Bây giờ tôi đã mang thai đứa bé anh còn xoắn xuýt những thứ này có ý gì? Anh không phải đại diện cho gia thế bối cảnh của anh sao? Có khác nhau sao?"
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương lại lạnh như hầm băng: "Không khác nhau? Hoắc Cẩm Dương tôi ở trong mắt cô chỉ là cháu trai trưởng nhà họ Hoắc! Một khi tôi không có thân phận cháu trai trưởng nhà họ Hoắc..."
Giang Ánh Thần lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: "Đủ rồi! Nếu anh không cháu trai trưởng nhà họ Hoắc, chúng ta không thể quen biết, chuyện không thể xảy ra cần gì lấy ra để giả thiết? Anh là người đàn ông làm việc lớn, muốn ở đây nói những việc nhỏ nhặt không quan trọng này để làm gì?"
Rốt cuộc Hoắc Cẩm Dương hoàn toàn hiểu rõ, thì ra người phụ nữ này coi trọng chỉ là quyền thế mà thôi, trong đầu cô ta một lòng một dạ đều là quyền lợi cùng địa vị, tất cả tâm kế đều dùng ở trên đó.
Ha ha!
Sao lúc trước anh ta không phát hiện ra chứ?
Tình yêu với hôn nhân quả nhiên không thể bao gồm được cả hai thứ!
"Tôi mệt mỏi, đêm nay tôi ngủ ở thư phòng."
Nói xong, thì Hoắc Cẩm Dương xoay người ra ngoài.
Giang Ánh Thần tiến lên một bước ngăn anh ta lại: "Hoắc Cẩm Dương, tối nay anh bị kích thích gì sao? Đang tốt lành ầm ĩ khó chịu với em cái gì? Em là phụ nữ có thai! Chẳng lẽ anh còn muốn em dỗ dành anh? Anh chín chắn một chút được không?"
Đáy mắt Hoắc Cẩm Dương lạnh lẽo: "Lúc trước em nên mở to hai mắt mà nhìn, anh chính là không chín chắn, em chấp nhận cũng phải chấp nhận, không chấp nhận cũng không có cách nào khác!"
Giọng nói anh ta rất cứng rắn.
Lần đầu tiên Giang Ánh Thần nghe anh ta nói chuyện với mình như vậy, trong lúc này có chút không tiếp thu được: "Thật sự là đủ rồi! Anh muốn cáu kỉnh không cần ầm ĩ ở trước mặt tôi! Tôi không nghĩa vụ nhận lấy sự tức giận của anh!"
Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài trước.
Nghe tiếng cửa "Loảng xoảng" vang lên, toàn thân Hoắc Cẩm Dương mệt mỏi tê liệt ngã ở trên ghế sofa.
Anh thật sự mệt mỏi.
Không đầy một lát, thì nghe thấy tiếng mẹ ở dưới lầu truyền đến: "Ánh Thần, trễ như vậy con còn muốn đi đâu?"
Giang Ánh Thần tức giận nói: "Con trai tốt của mẹ bực bội trên công việc liền trở về trút giận lên con."
Lý Bình vội cười làm lành: "Ánh Thần, gần đây áp lực công việc của Cẩm Dương rất lớn, con nên thông cảm cho nó."
Giang Ánh Thần cả giận nói: "Tâm tình anh ấy không tốt trút giận lên con? Tâm tình con không tốt tìm ai trút đây! Làm người đàn ông không biết thông cảm cho con thì thôi, lại còn không hiểu chuyện như vậy!"
Sắc mặt Lý Bình cứng đờ, sớm biết con dâu mạnh mẽ, lần này
"Ánh Thần, đêm đã khuya, con cần gì làm như vậy? Nghe mẹ nói, đi lên lầu ngủ đi!"
"Không được, con vẫn nên về nhà mình, đỡ phải tức giận!"
Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Lý Bình, lập tức đi ra ngoài.
Để lại sắc mặt Lý Bình rất không tốt, chồng mới vừa tắm xong từ trong phòng đi ra; "Chuyện gì xảy ra?"
Lý Bình tức giận nói: "Tôi thấy gia đình này không thể yên bình nữa rồi! Lúc trước tôi không tán thành Cẩm Dương cưới Ánh Thần, bây giờ thì tốt rồi! Con trai đâu phải đối thủ của cô ta?"
Hoắc Kỷ Vĩ nói: "Bà đúng là đồ đàn bà! Nói linh tinh cái gì! Khẩn trương đi lên khuyên nhủ Cẩm Dương, bảo nó ngày mai đi đến nhà họ Giang đón Ánh Thần trở về, hai vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường! Đừng lo lắng!"
Lý Bình dứt khoát không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.