Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 107: Một đôi cha con phúc hắc
Nam Quan Yêu Yêu
08/11/2016
Hoắc Kỷ Thành không chút biến sắc đi về phía phòng tắm, về chuyện của mình
và Tần Lạc, anh vẫn chưa muốn nói cho con trai nhanh như vậy, trước mắt
bên phía anh cả và anh hai cũng đang nhìn chằm chằmvào mình, nên không
thể quá sơ suất.
Nhìn bóng lưng cha, Hoắc Gia Tinh cắn đầu ngón tay như có điều suy nghĩ, rốt cuộc cha và chị gái phát triển đến mức nào rồi?
Hừ! Không nói cho nó, nó cũng sẽ nghĩ cách để biết.
Khi Tần Lạc tỉnh lại đã là 10 giờ, cô ở trên giường lăn qua hai phút đột nhiên ý thức được đang ở trong biệt thự của nhà họ Hoắc.
Ngay sau đó nhảy từ trên giường xuống, lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, rồi chuẩn bị đi rửa mặt
Sau khi đánh răng rửa mặt xong cô liền đến phòng khách, vừa đúng nhìn thấy một lớn một nhỏ cha con nhà Hoắc Kỷ Thành và Hoắc Gia Tinhđang ngồi trên ghế sa lon chơi ipad.
Hiển nhiên một người đang xem cổ phiếu, một người đang chơi trò chơi.
Hoắc Gia Tinh thấy Tần Lạc liền ngọt ngào kêu: "Chị gái, chị ngủ ngon chứ?"
Lời của đứa bé hồn nhiên ngây thơ cũng làm Tần Lạc có chút đỏ mặt, làm cô giáo dạy phụ đạo, cô lại ngủ ở chủ nhà thẳng tới trưa mới dậy
Mặc dù người khởi xướng là người đàn ông phúc hắc nào đó, nhưng hết lần này tới lần khác cô khổ mà không nói được
"Chị gái không cẩn thận ngủ quên mất, thật ngại quá! Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu đi!"
"Không quan trọng! Cha đã nói con gái đều thích ngủ nướng, hơn nữa bình thường chị gái đi làm cũng khổ cực, khó có được chủ nhật nên buông lỏng một chút."
Hoắc Gia Tinh một bộ người lớn nói.
Vẻ mặt Tần Lạc lúng túng nhìn Hoắc Kỷ Thành một cái, Đại Ma Vương còn có thể nói ra những lời nói này sao?
Hoắc Kỷ Thành trầm mặt không có lên tiếng, lá gan Tiểu Tinh ngược lại càng lúc càng lớn! Mình chưa nói qua lời đó vậy mà nó chụp cho mình cái mũ.
Nhất định chính là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!
Tần Lạc chỉ có thể kéo ra nụ cười mỉm, "Tiểu Tinh thật biết nghe lời."
Hoắc Gia Tinh vui vẻ vểnh môi, "Chị gái, chờ chị ăn sáng xong chúng ta lại bắt đầu học, không ăn no thì ai có hơi sức dạy em học Anh ngữ chứ?"
Tần Lạc chỉ có thể yên lặng thi hành, tiếp xúc với Tiểu Tinh càng lâu, càng phát hiện nó không ngừng thông minh đáng yêu
Thật ra thì, nó và cha rất giống nhau, đều thuộc về loại hình phúc hắc
Còn nhỏ tuổi, đã biểu hiện ra ngoài sự thành thục và hiểu chuyện
*****
Sau khi Giang Ánh Tuyết rời giường, chuyện thứ nhất làm là gọi điện cho Hoắc Kỷ Thành, "Kỷ Thành, buổi trưa chúng ta dùng bữa được không?"
Hoắc Kỷ Thành không chút suy nghĩ cự tuyệt, "Hôm nay tôi đồng ý ở nhà với Tiểu Tinh."
Giang Ánh Tuyết vẫn không từ bỏ ý định như cũ, "Kỷ Thành, nếu không buổi chiều chúng ta mang Tiểu Tinh đi công viên chơi đi? Không phải nó vẫn muốn đi sao? Nếu như anh ghét nhiều người, em có thể gọi điện thoại bao yên tĩnh."
Cô ta lấy lòng nói, vì cái gì cũng muốn được gặp Hoắc Kỷ Thành, tính toán ra, bọn họ đã lâu không có hẹn hò một mình, mỗi lần gọi điện thoại cho anh, luôn lấy các loại cớ.
Thì ra thì, cô ta cũng không đem lòng sinh nghi.
Nhưng kể từ đêm đó đi ra ngoài nói chuyện với anh, nhìn thấy trên điện thoại di động hiển thị cuộc gọi là "Bé nhím nhỏ", cô ta có chút suy nghĩ, còn người giám sát bí mật điều tra, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. . . . . .
Cô ta không khỏi có chút thất bại, rốt cuộc "Bé nhím nhỏ" thần bí đó là ai?
Nếu như ngày đó mình nhanh chóng lấy được số thì tốt rồi. . . . . .
Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, "Công viên yên tĩnh Tiểu Tinh cũng không thích, vẫn thôi đi, chủ nhật nó còn phải ở nhà học bổ túc Anh ngữ."
Giang Ánh Tuyết vừa nghe, liền vội vàng hỏi: "Mời được gia sư dạy Anh ngữ thích hợp rồi sao? Nếu không buổi tối chúng ta mời người ta ăn bữa cơm?"
Hoắc Kỷ Thành có chút không nhịn được, "Không cần, cô cứ làm việc của cô đi."
Sau đó, cúp máy.
Bị cúp điện thoại, Giang Ánh Tuyết tức giận không thôi, nhưng mà lại không thể làm gì, cô biết Hoắc Gia Tinh vẫn luôn rất bắt bẻ về người dạy học và bảo mẫu, từ nhỏ đến lớn đã đổi không biết bao nhiêu người rồi. . . . . .
Lần này gia sư dạy kèm Anh ngữ cũng không làm được lâu?
Nói mời người ta ăn cơm cũng chỉ là khách sáo, muốn lấy lòng Hoắc Kỷ Thành thôi, ai ngờ anh lại trực tiếp cự tuyệt, có thể thấy được người nhận dạy kia cũng chỉ đợi được mấy ngày. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô ta liền gọi điện cho bạn học đại học Quách Bích Trân, hỏi cô có muốn làm thêm hay không, nghĩ tới để cô ta đi dạy gia sư cho Tiểu Tinh có lẽ còn có thể giúp mình thám thính các loại tin tức.
Lúc ăn trưa.
Giang Ánh Thần diện trang phục diêm dúa lòe loẹt từ trên lầu đi xuống, "Cha, mẹ, chị hai, con đi ra ngoài hẹn hò đây! Buổi trưa không ở nhà ăn cơm."
Giang phụ đã sớm quen việc mỗi ngày con gái ra ngoài tới khuya mới trở lại, liền vùi đầu xem báo, cũng không có ý ngẩng đầu, "Ừ."
Mẹ Giang hài lòng liếc mắt nhìn con giá nhỏ, "Son môi bôi quá đỏ."
Giang Ánh Thần nũng nịu đi tới ngồi xuống bên cạnh mẹ, "Mẹ, cái này là môi đỏ mọng, Cẩm Dương chỉ thích con bôi màu này."
Mẹ Giang bị cô ta cuốn lấy không có cách nào, "Biết rồi, vậy lúc nào các con mới đính hôn?"
Khóe mắt Giang Ánh Thần liếc qua liếc lại chị hai đang ngồi ở một bên chơi điện thoại di động, hời hợt nói: "Mẹ, chị hai cũng còn chưa có xuất giá! Mẹ liền vội vã gả con ra ngoài sao?"
Giang Ánh Tuyết đang êm đẹp bị điểm tên liền quét mắt về phía em gái, "Đính hôn cũng không cần gì thứ tự trước sau, dù em có kết hôn trước chị cũng sẽ cho em hồng bao thật lớn, hoặc là hai phần cũng được."
Giang Ánh Thần bị cô ta nói nghẹn đến sắc mặt có chút cứng lại, "Chị hai, chị nói gì vậy, người ta cũng là quan tâm chị thôi! Chị và chú ba Cẩm Dương nói chuyện yêu đương lâu vậy rồi, mỗi lần bác cả nhìn thấy em đều hỏi! Em thật sự là khó trả lời, làm phụ nữ! Có lúc vẫn nên chủ động thích hợp mới được, nếu không. . . . . ."
Trong lời nói của cô ta có ý gì, mỗi một câu đều chọc thẳng vào vết sẹo trong lòng Giang Ánh Tuyết.
Trong nháy mắt liền tức giận, "Tôi không cần cô làm bộ tốt bụng!"
Giang Ánh Thần vừa nghe, vội vàng uất ức nhìn về phía mẹ, "Mẹ, mẹ xem chị hai kìa, con cũng không nói gì. . . . . ."
Mẹ Giang lập tứcan ủi con gái nhỏ, "Ánh Tuyết! Không phải mẹ nói con, con và Hoắc Kỷ Thành cũng nên bàn chuyện cưới hỏi rồi, qua năm sau con đã 27 rồi, đến con gái chú Hạ nhà con, cùng tuổi con, cũng nghi ngờ có thai lần hai rồi. . . . . ."
Giang Ánh Tuyết phiền nhất chính là nghe mẹ cô ta càu nhàu, ngày ngày ở nhà thúc giục cô ta kết hôn, giống như cô ta sẽ không lập gia đình được, trở thành gái ế không ai thèm lấy vậy.
Từ nhỏ đến lớn, em ba chỉ biết làm nũng hơn cô, sẽ khiến mẹ vui vẻ, cho nên mẹ thường thiên vị nó, mặc dù đã thành thói quen, nhưng trong lòng vẫn sẽ tổn thương. . . . . .
Ba Giang kịp thời lên tiếng, "Được rồi! Ánh Tuyết là một đứa bé hiểu chuyện! 27 tuổi thì thế nào? Con bé đang đứng ở tuổi hoàng kim của phụ nữ, hơn nữa mấy năm này quan hệ với Hoắc Kỷ Thành rất ổn định, kết hôn không phải chuyện sớm hay muộn? Ngày ngày chỉ biết thúc giục! Có thể nói một chút những lời khiến cho con bé vui mừng được không?"
May mắn nhất của Giang Ánh Tuyết, mẹ và em gái không thương, nhưng có ba thương, từ nhỏ thành tích học tập của cô tốt nhất trong ba chị em, phương diện tính tình cũng cực kỳ giống ba, cho nên ba Giang một mực bồi dưỡng cô, còn cho cô vào tập đoàn Giang Thị . . . . . .
Giang Ánh Thần thấy ba mở miệng liền biết điều đứng dậy, "Cha, mẹ, chị hai, con đi trước."
Cô ta từ nhỏ đã thông minh, hiểu được thấy tốt mới làm, hơn nữa biết làm nũng, rất được mẹ Giang quan tâm, ba Giang cũng thích con gái nhỏ này, nhưng so sánh ra mà nói, ông vẫn thích con gái hai thành thục hơn.
Ra khỏi nhà, Giang Ánh Thần liền thấy xe Hoắc Cẩm Dương chờ ở bên ngoài, liền mở cửa xe đi lên.
Hoắc Cẩm Dương liếc mắt nhìn ra cô ta tức giận, "Sao vậy?"
Giang Ánh Thần cắn môi, "Còn không phải là bởi vì chị hai em sao! Ba em cũng vậy, từ nhỏ đã thiên vị chị ta!"
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương biết rõ, "Em lại vừa kích thích chị ta?"
Giang Ánh Thần trợn mắt nhìn bạn trai một cái, "Gần đây chị ta không phải tự xưng là có tài giỏi nhất sao? Em thấy phương diện đan ông của chị ta quá kém! Bên ngoài truyền nhau quan hệ giữa chị ta và chú ba anh có tình cảm ổn định, sớm muộn cũng kết hôn, anh nói chuyện này đáng tin không?"
Hoắc Cẩm Giương nhướng mày, "Cái này anh cũng khó mà nói, tâm tư chú ba anh, không ai đoán được chính xác, chẳng qua ông nội anh hy vọng chú ba anh cưới chị hai em."
Giang Ánh Thần cắn môi suy tư, "Anh nói có biện pháp gì khuấy đảo chuyện của hai người đó không?"
Hoắc Cẩm Dương vừa nghe, cũng hăng hái lên, "Quấy nhiễu sao?"
Đáy mắt Giang Ánh Thần lướt qua một chút tia sáng, "Đúng vậy! Một khi hôn sự của họ thất bại, cũng rất có ích đối với chúng ta sao? Một khi chú ba của anh không có nhà họ Giang ủng hộ, chắc chắn thế lực giảm đi rất nhiều? Ngược lại, sau khi em và anh kết hôn, nhất định bác cả em sẽ lựa chọn ủng hộ anh."
Hoắc Cẩm Dương chợt cảm thấy lời bạn gái nói rất có đạo lý, "Vậy phải làm sao?"
Giang Ánh Thần mím môi, "Chuyện này phải tìm cách mới được, chỉ cần một mồi dẫn lửa."
Nhìn bóng lưng cha, Hoắc Gia Tinh cắn đầu ngón tay như có điều suy nghĩ, rốt cuộc cha và chị gái phát triển đến mức nào rồi?
Hừ! Không nói cho nó, nó cũng sẽ nghĩ cách để biết.
Khi Tần Lạc tỉnh lại đã là 10 giờ, cô ở trên giường lăn qua hai phút đột nhiên ý thức được đang ở trong biệt thự của nhà họ Hoắc.
Ngay sau đó nhảy từ trên giường xuống, lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, rồi chuẩn bị đi rửa mặt
Sau khi đánh răng rửa mặt xong cô liền đến phòng khách, vừa đúng nhìn thấy một lớn một nhỏ cha con nhà Hoắc Kỷ Thành và Hoắc Gia Tinhđang ngồi trên ghế sa lon chơi ipad.
Hiển nhiên một người đang xem cổ phiếu, một người đang chơi trò chơi.
Hoắc Gia Tinh thấy Tần Lạc liền ngọt ngào kêu: "Chị gái, chị ngủ ngon chứ?"
Lời của đứa bé hồn nhiên ngây thơ cũng làm Tần Lạc có chút đỏ mặt, làm cô giáo dạy phụ đạo, cô lại ngủ ở chủ nhà thẳng tới trưa mới dậy
Mặc dù người khởi xướng là người đàn ông phúc hắc nào đó, nhưng hết lần này tới lần khác cô khổ mà không nói được
"Chị gái không cẩn thận ngủ quên mất, thật ngại quá! Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu đi!"
"Không quan trọng! Cha đã nói con gái đều thích ngủ nướng, hơn nữa bình thường chị gái đi làm cũng khổ cực, khó có được chủ nhật nên buông lỏng một chút."
Hoắc Gia Tinh một bộ người lớn nói.
Vẻ mặt Tần Lạc lúng túng nhìn Hoắc Kỷ Thành một cái, Đại Ma Vương còn có thể nói ra những lời nói này sao?
Hoắc Kỷ Thành trầm mặt không có lên tiếng, lá gan Tiểu Tinh ngược lại càng lúc càng lớn! Mình chưa nói qua lời đó vậy mà nó chụp cho mình cái mũ.
Nhất định chính là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!
Tần Lạc chỉ có thể kéo ra nụ cười mỉm, "Tiểu Tinh thật biết nghe lời."
Hoắc Gia Tinh vui vẻ vểnh môi, "Chị gái, chờ chị ăn sáng xong chúng ta lại bắt đầu học, không ăn no thì ai có hơi sức dạy em học Anh ngữ chứ?"
Tần Lạc chỉ có thể yên lặng thi hành, tiếp xúc với Tiểu Tinh càng lâu, càng phát hiện nó không ngừng thông minh đáng yêu
Thật ra thì, nó và cha rất giống nhau, đều thuộc về loại hình phúc hắc
Còn nhỏ tuổi, đã biểu hiện ra ngoài sự thành thục và hiểu chuyện
*****
Sau khi Giang Ánh Tuyết rời giường, chuyện thứ nhất làm là gọi điện cho Hoắc Kỷ Thành, "Kỷ Thành, buổi trưa chúng ta dùng bữa được không?"
Hoắc Kỷ Thành không chút suy nghĩ cự tuyệt, "Hôm nay tôi đồng ý ở nhà với Tiểu Tinh."
Giang Ánh Tuyết vẫn không từ bỏ ý định như cũ, "Kỷ Thành, nếu không buổi chiều chúng ta mang Tiểu Tinh đi công viên chơi đi? Không phải nó vẫn muốn đi sao? Nếu như anh ghét nhiều người, em có thể gọi điện thoại bao yên tĩnh."
Cô ta lấy lòng nói, vì cái gì cũng muốn được gặp Hoắc Kỷ Thành, tính toán ra, bọn họ đã lâu không có hẹn hò một mình, mỗi lần gọi điện thoại cho anh, luôn lấy các loại cớ.
Thì ra thì, cô ta cũng không đem lòng sinh nghi.
Nhưng kể từ đêm đó đi ra ngoài nói chuyện với anh, nhìn thấy trên điện thoại di động hiển thị cuộc gọi là "Bé nhím nhỏ", cô ta có chút suy nghĩ, còn người giám sát bí mật điều tra, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. . . . . .
Cô ta không khỏi có chút thất bại, rốt cuộc "Bé nhím nhỏ" thần bí đó là ai?
Nếu như ngày đó mình nhanh chóng lấy được số thì tốt rồi. . . . . .
Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, "Công viên yên tĩnh Tiểu Tinh cũng không thích, vẫn thôi đi, chủ nhật nó còn phải ở nhà học bổ túc Anh ngữ."
Giang Ánh Tuyết vừa nghe, liền vội vàng hỏi: "Mời được gia sư dạy Anh ngữ thích hợp rồi sao? Nếu không buổi tối chúng ta mời người ta ăn bữa cơm?"
Hoắc Kỷ Thành có chút không nhịn được, "Không cần, cô cứ làm việc của cô đi."
Sau đó, cúp máy.
Bị cúp điện thoại, Giang Ánh Tuyết tức giận không thôi, nhưng mà lại không thể làm gì, cô biết Hoắc Gia Tinh vẫn luôn rất bắt bẻ về người dạy học và bảo mẫu, từ nhỏ đến lớn đã đổi không biết bao nhiêu người rồi. . . . . .
Lần này gia sư dạy kèm Anh ngữ cũng không làm được lâu?
Nói mời người ta ăn cơm cũng chỉ là khách sáo, muốn lấy lòng Hoắc Kỷ Thành thôi, ai ngờ anh lại trực tiếp cự tuyệt, có thể thấy được người nhận dạy kia cũng chỉ đợi được mấy ngày. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô ta liền gọi điện cho bạn học đại học Quách Bích Trân, hỏi cô có muốn làm thêm hay không, nghĩ tới để cô ta đi dạy gia sư cho Tiểu Tinh có lẽ còn có thể giúp mình thám thính các loại tin tức.
Lúc ăn trưa.
Giang Ánh Thần diện trang phục diêm dúa lòe loẹt từ trên lầu đi xuống, "Cha, mẹ, chị hai, con đi ra ngoài hẹn hò đây! Buổi trưa không ở nhà ăn cơm."
Giang phụ đã sớm quen việc mỗi ngày con gái ra ngoài tới khuya mới trở lại, liền vùi đầu xem báo, cũng không có ý ngẩng đầu, "Ừ."
Mẹ Giang hài lòng liếc mắt nhìn con giá nhỏ, "Son môi bôi quá đỏ."
Giang Ánh Thần nũng nịu đi tới ngồi xuống bên cạnh mẹ, "Mẹ, cái này là môi đỏ mọng, Cẩm Dương chỉ thích con bôi màu này."
Mẹ Giang bị cô ta cuốn lấy không có cách nào, "Biết rồi, vậy lúc nào các con mới đính hôn?"
Khóe mắt Giang Ánh Thần liếc qua liếc lại chị hai đang ngồi ở một bên chơi điện thoại di động, hời hợt nói: "Mẹ, chị hai cũng còn chưa có xuất giá! Mẹ liền vội vã gả con ra ngoài sao?"
Giang Ánh Tuyết đang êm đẹp bị điểm tên liền quét mắt về phía em gái, "Đính hôn cũng không cần gì thứ tự trước sau, dù em có kết hôn trước chị cũng sẽ cho em hồng bao thật lớn, hoặc là hai phần cũng được."
Giang Ánh Thần bị cô ta nói nghẹn đến sắc mặt có chút cứng lại, "Chị hai, chị nói gì vậy, người ta cũng là quan tâm chị thôi! Chị và chú ba Cẩm Dương nói chuyện yêu đương lâu vậy rồi, mỗi lần bác cả nhìn thấy em đều hỏi! Em thật sự là khó trả lời, làm phụ nữ! Có lúc vẫn nên chủ động thích hợp mới được, nếu không. . . . . ."
Trong lời nói của cô ta có ý gì, mỗi một câu đều chọc thẳng vào vết sẹo trong lòng Giang Ánh Tuyết.
Trong nháy mắt liền tức giận, "Tôi không cần cô làm bộ tốt bụng!"
Giang Ánh Thần vừa nghe, vội vàng uất ức nhìn về phía mẹ, "Mẹ, mẹ xem chị hai kìa, con cũng không nói gì. . . . . ."
Mẹ Giang lập tứcan ủi con gái nhỏ, "Ánh Tuyết! Không phải mẹ nói con, con và Hoắc Kỷ Thành cũng nên bàn chuyện cưới hỏi rồi, qua năm sau con đã 27 rồi, đến con gái chú Hạ nhà con, cùng tuổi con, cũng nghi ngờ có thai lần hai rồi. . . . . ."
Giang Ánh Tuyết phiền nhất chính là nghe mẹ cô ta càu nhàu, ngày ngày ở nhà thúc giục cô ta kết hôn, giống như cô ta sẽ không lập gia đình được, trở thành gái ế không ai thèm lấy vậy.
Từ nhỏ đến lớn, em ba chỉ biết làm nũng hơn cô, sẽ khiến mẹ vui vẻ, cho nên mẹ thường thiên vị nó, mặc dù đã thành thói quen, nhưng trong lòng vẫn sẽ tổn thương. . . . . .
Ba Giang kịp thời lên tiếng, "Được rồi! Ánh Tuyết là một đứa bé hiểu chuyện! 27 tuổi thì thế nào? Con bé đang đứng ở tuổi hoàng kim của phụ nữ, hơn nữa mấy năm này quan hệ với Hoắc Kỷ Thành rất ổn định, kết hôn không phải chuyện sớm hay muộn? Ngày ngày chỉ biết thúc giục! Có thể nói một chút những lời khiến cho con bé vui mừng được không?"
May mắn nhất của Giang Ánh Tuyết, mẹ và em gái không thương, nhưng có ba thương, từ nhỏ thành tích học tập của cô tốt nhất trong ba chị em, phương diện tính tình cũng cực kỳ giống ba, cho nên ba Giang một mực bồi dưỡng cô, còn cho cô vào tập đoàn Giang Thị . . . . . .
Giang Ánh Thần thấy ba mở miệng liền biết điều đứng dậy, "Cha, mẹ, chị hai, con đi trước."
Cô ta từ nhỏ đã thông minh, hiểu được thấy tốt mới làm, hơn nữa biết làm nũng, rất được mẹ Giang quan tâm, ba Giang cũng thích con gái nhỏ này, nhưng so sánh ra mà nói, ông vẫn thích con gái hai thành thục hơn.
Ra khỏi nhà, Giang Ánh Thần liền thấy xe Hoắc Cẩm Dương chờ ở bên ngoài, liền mở cửa xe đi lên.
Hoắc Cẩm Dương liếc mắt nhìn ra cô ta tức giận, "Sao vậy?"
Giang Ánh Thần cắn môi, "Còn không phải là bởi vì chị hai em sao! Ba em cũng vậy, từ nhỏ đã thiên vị chị ta!"
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương biết rõ, "Em lại vừa kích thích chị ta?"
Giang Ánh Thần trợn mắt nhìn bạn trai một cái, "Gần đây chị ta không phải tự xưng là có tài giỏi nhất sao? Em thấy phương diện đan ông của chị ta quá kém! Bên ngoài truyền nhau quan hệ giữa chị ta và chú ba anh có tình cảm ổn định, sớm muộn cũng kết hôn, anh nói chuyện này đáng tin không?"
Hoắc Cẩm Giương nhướng mày, "Cái này anh cũng khó mà nói, tâm tư chú ba anh, không ai đoán được chính xác, chẳng qua ông nội anh hy vọng chú ba anh cưới chị hai em."
Giang Ánh Thần cắn môi suy tư, "Anh nói có biện pháp gì khuấy đảo chuyện của hai người đó không?"
Hoắc Cẩm Dương vừa nghe, cũng hăng hái lên, "Quấy nhiễu sao?"
Đáy mắt Giang Ánh Thần lướt qua một chút tia sáng, "Đúng vậy! Một khi hôn sự của họ thất bại, cũng rất có ích đối với chúng ta sao? Một khi chú ba của anh không có nhà họ Giang ủng hộ, chắc chắn thế lực giảm đi rất nhiều? Ngược lại, sau khi em và anh kết hôn, nhất định bác cả em sẽ lựa chọn ủng hộ anh."
Hoắc Cẩm Dương chợt cảm thấy lời bạn gái nói rất có đạo lý, "Vậy phải làm sao?"
Giang Ánh Thần mím môi, "Chuyện này phải tìm cách mới được, chỉ cần một mồi dẫn lửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.