Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 128: Người đàn ông ghen
Nam Quan Yêu Yêu
09/12/2016
Tần Lạc nhận chút nước lạnh ở vòi hoa sen vỗ vào trên hai gò má, chỉ muốn nhanh chóng làm giảm nhiệt độ trên mặt.
Sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Nán lại lâu trong toilet nhất định không được, kết quả mới vừa đi ra liền bị người khác kéo đến trong góc khuất, sợ tới mức cô thiếu chút nữa lên tiếng thét chói tai...
Nhưng khi nhìn thấy người, cô cứng rắn nhịn xuống.
"Anh... Làm sao anh ra đây hả?"
Mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhìn về phía cô: "Em với Cố Nam Châu rất quen thuộc?"
Tần Lạc liền biết anh sẽ hiểu lầm: "Không phải em từng giải thích rồi sao? Chúng em là bạn học thời trung học, gần đây mới liên lạc, cũng chưa nói đến mức rất quen thuộc!"
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Không phải rất quen thuộc lại còn đối xử thân mật như vậy?"
Trong giọng nói của anh có bất mãn rất lớn.
Tần Lạc nghe rất rõ ràng, bỗng nhiên cảm giác da đầu run lên: "Không phải anh muốn như vậy, em với Cố luật sư đơn giản chỉ là bạn học."
Hoắc Kỷ Thành lấn đến gần cô, âm cuối khẽ nhếch, lộ ra tràn đầy không vui: "Vậy sao? Sao anh cảm thấy anh ta có ý khác với em."
Tần Lạc đầu đầy vạch đen: "Anh suy nghĩ nhiều."
Một tay Hoắc Kỷ Thành nâng cằm của cô lên: "Anh suy nghĩ nhiều? Ừ?"
Tần Lạc bĩu môi: "Vốn là vậy! Em vẫn coi Cố luật sư là bạn đồng, rõ ràng người cùng em có quan hệ mập mờ nhân là anh..."
Một câu cuối cùng, Tần Lạc nói có chút u oán.
Dường như Hoắc Kỷ Thành nghe ra ý ngầm của cô, con ngươi đen đột nhiên nhíu chặt: "Vậy em còn trước mặt anh tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác?"
Tần Lạc oan uổng không thôi: "Nào có! Cố luật sư chỉ xuất phát từ lễ phép giúp em một chút mà thôi, em tin nếu là tổ trưởng Giang trượt chân ở bên cạnh anh, anh nhất định cũng sẽ đưa tay đỡ cô ta."
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Nhanh mồm nhanh miệng! Ngược lại sẽ vì bản thân mà cãi lại!"
Tần Lạc dứt khoát lười phản ứng lại anh: "Em nói đều là sự thật!"
Nói xong, thì chuẩn bị trở về phòng, ra ngoài đi vệ sinh thời gian dài như vậy quả thật không thích hợp...
Hoắc Kỷ Thành đâu cho phép cô đi nhanh như vậy, đưa tay bắt được cô.
Bởi vì lực đạo quán tính, Tần Lạc đột nhiên ngã trong lòng anh, vừa vặn bị anh ôm lại, Ngay sau đó, miệng cũng bị anh che lại...
"Ưm..." (anh khốn khiếp... )
Câu nói kế tiếp đương nhiên chưa kịp nói ra.
Tần Lạc kinh hãi không thôi, cái người đàn ông thối tha này! Cư nhiên ở trong này hôn mình, nếu như bị người khác nhìn thấy... không phải để lộ chuyện giữa bọn họ sao?
Cô liều mạng giãy giụa, Hoắc Kỷ Thành cũng không buông ra.
Bỗng dưng, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót "Đặng đặng", mắt thấy cách chỗ này càng ngày càng gần, Tần Lạc gấp đến độ một lòng nhảy ra ngoài.
Người đàn ông chết tiệt! Anh vẫn không buông mình ra sao?
Tần Lạc không ngừng bấm Hoắc Kỷ Thành, rốt cuộc vào lúc cuối cùng lấy được tự do...
Cô vội vàng đi nhanh về phía trước, sợ Đại Ma Vương kéo mình lại.
Kết quả đi chưa được mấy bước thì gặp Giang Ánh Tuyết từ trong toilet ra ngoài, vẻ mặt cô ta nghi ngờ nhìn về phía Tần Lạc: "Không phải cô ra ngoài đi toilet sao?"
Tần Lạc đưa tay vén tóc rơi trên trán, vẻ mặt tự nhiên nói: "A...... Đi toilet xong lại nhận được điện thoại."
Giang Ánh Tuyết lần thứ hai nghi ngờ nhìn cô, thấy vẻ mặt cô không có gì không ổn, miễn cưỡng tin tưởng.
Chỉ là...
Dường như cảm thấy có cái gì không đúng.
Tần Lạc thấy cô ta không có hỏi nhiều trực tiếp đi thẳng về phòng, cũng chẳng muốn nhiều lời cùng cô ta, để tránh nói nhiều sai nhiều.
Nhìn bóng lưng cô ấy, vẻ mặt Giang Ánh Tuyết nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tần Lạc vừa rồi đi đến, chỗ đó... Chẳng lẽ còn có người sao?
Cô ta không nhịn được đi về phía trước vài bước, nhưng chung quy ở chỗ rẽ ngoặt dừng lại...
Suy nghĩ hai giây, dứt khoát xoay người trở về phòng.
Cô ta vừa mới đi vào, thì thấy Tần Lạc với Cố Nam Châu đang nhỏ giọng đàm luận gì đó, vẻ mặt hai người đều rất vui vẻ.
Mà cũng đúng lúc này Hoắc Kỷ Thành đi vào.
Ánh mắt anh trong veo mà lạnh lùng dạo qua ở giữa Cố Nam Châu với Tần Lạc một vòng, lập tức thu hồi, khôi phục lạnh lùng trước sau như một.
Giang Ánh Tuyết cười duyên nhìn anh: "Kỷ Thành, em muốn nói, Cố luật sư với phiên dịch Tần rất xứng đôi!"
Hoắc Kỷ Thành bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, không mặn không nhạt nói: "Người ta là bạn học chưa nói cái gì, em là người ngoài đã loạn đôi uyên ương."
Giang Ánh Tuyết cười mỉa hai tiếng: "Cố luật sư là người tài kiệt xuất, phiên dịch Tần xinh đẹp giỏi giang, em nhìn hai người bọn họ ngồi một chỗ rất xứng đổi, hơn nữa lại là bạn học cũ hơn mười năm."
Tần Lạc vùi đầu ăn canh, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hoắc Kỷ Thành, mặc dù không nhìn, cô cũng có thể cảm nhận có tầm mắt nóng bỏng dừng lại ở bên mình...
Mà trong miệng vẫn còn mùi vị của người đàn ông kia nam nhân lưu lại.
Quá mãnh liệt, mặc dù ăn canh cũng không tiêu hết...
Lông mày Cố Nam Châu như xa như gần: "Cảm ơn đã khen!"
Lời này, nghiễm nhiên thừa nhận khen ngợi của Giang Ánh Tuyết, đồng thời cũng có nghĩa anh ta quả thật có ý với Tần Lạc.
Làm đàn ông, Hoắc Kỷ Thành mẫn cảm nhận ra ý tứ trong lời nói của Cố Nam Châu, một cỗ khí rét lạnh quanh thân không kìm lòng được tản mát ra...
Dám tranh giành phụ nữ với anh?
Không có cửa đâu!
Cũng thân là đàn ông, Cố Nam Châu còn nghiên cứu qua tâm lý học, từ lúc Hoắc Kỷ Thành vào cửa kia, thì anh đã cảm giác anh ta có địch ý với mình.
Anh với Hoắc Tứ thiếu là lần đầu tiên gặp mặt, theo trên lí thuyết mà nói, là anh ta hao hết tâm sức mời mình tiếp nhận vụ án này, nhìn thấy mình nên có thêm khách khí.
Nhưng trên thực tế, bên ngoài anh ta khách khí lại che dấu địch ý không được sâu trong nội tâm của anh với mình.
Nghiên cứu nguyên nhân, chỉ sợ không thoát khỏi có liên quan với Tần Lạc.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén, nhưng đàn ông ở phương diện này cũng không kém chút nào, bởi vì đề cập đến người phụ nữ mà người đàn ông quan tâm, ý nghĩa tự nhiên khác nhau.
Trong lúc này, không khí trên bàn cơm khó tránh khỏi có chút khác thường.
Giang Ánh Tuyết có suy đoán rất không tốt, chẳng lẽ Tần Lạc với Kỷ Thành thật sự có quan hệ gì?
Tay cô ta cầm bát có chút chặt, trong lòng càng không ngừng tỏa ra nước chua, như muốn bao phủ cô ta...
Ngay cả Lương bộ trưởng không quan tâm đến cũng cảm giác bữa cơm này ăn có chút áp lực, nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì, ông cũng không hiểu.
Cơm ăn gần xong, thì Giang Ánh Tuyết day trán hờn dỗi về phía Hoắc Kỷ Thành: "Kỷ Thành, em đau đầu quá, anh đưa em trở về trước có được không?"
Vừa nói còn tựa vào trên người Hoắc Kỷ Thành...
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành ngầm không vui: "Anh bảo Đại Vệ lái xe đưa em về."
Giang Ánh Tuyết cố ý làm ra dáng vẻ đau đớn: "Kỷ Thành, em có lời muốn nói với một mình anh, coi như anh giúp em một đoạn thôi!"
Giọng nói của cô ta mềm mại, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, thì không hy vọng bị Hoắc Kỷ Thành cự tuyệt.
Dù sao, bọn họ là người yêu đã được công nhận.
Hoắc Kỷ Thành sao lại không hiểu ý của cô ta, vốn muốn cự tuyệt, nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Tần Lạc, cô vẫn chôn đầu như cũ ăn canh...
Giống như làm thế nào cũng không uống hết.
Trong lúc này có chút tức giận, không chút suy nghĩ mở miệng: "Được."
Giang Ánh Tuyết nghe thấy anh đáp ứng vui vẻ không thôi, vốn định tựa vào trên người anh, nhưng Hoắc Kỷ Thành đứng dậy nhanh hơn so với ai khác, cô ta chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Mà Tần Lạc đang vùi đầu ăn canh chỉ cảm thấy nước canh uống vào trong miệng trong nháy mắt trở nên chua sót khó nuốt...
Cố Nam Châu giống như vô tình liếc qua Tần Lạc một cái, thấy đáy mắt cô chua sót, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
****
Cố Nam Châu vốn muốn đưa Tần Lạc trở về, lại bị Tần Lạc uyển chuyển cự tuyệt, "Không cần! Mình lái xe đến."
Cố Nam Châu bật cười: "Lần sau cùng mình ăn cơm có thể không lái xe đến không? Cho mình một cơ hội đưa cậu về?"
Tần Lạc bị giọng nói nửa thật của anh ta làm cho ngây ngẩn cả người, lập tức cười nói: "Không có quy định nói sau khi ăn xong người đàn ông nhất định phải đưa phụ nữ về nhà! Mình quen tự lái xe, rất thuận tiện."
Cố Nam Châu cũng không nổi giận: "Nếu mình muốn đưa cậu về?"
Tần Lạc bỗng dưng ngước mắt nhìn anh ta, chẳng lẽ Cố luật sư thật sự đối với mình...
"Thật ra, mình có..."
"Được rồi, trêu cậu thôi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ách..."
Cố Nam Châu bỗng nhiên chuyển biến thái độ làm cho Tần Lạc có chút sững sờ, vốn muốn nói cho anh ta mình đã có bạn trai, nhưng nhìn thái độ của anh ta, lời nói mới rồi như là nói đùa...
Thôi, có lẽ mình ảo giác!
Cô chỉ là một người bình thường, cũng không hấp dẫn người như thế.
...
Gần 15 phút sau, đến bãi đỗ xe tiểu khu, tinh thần Tần Lạc có chút hoảng hốt nhấn nút thang máy, bình thường vài giây không gian chật kín lúc này lại cảm thấy thong thả rất nhanh.
Một tiếng Leng keng vang lên.
Cửa thang máy mở ra, Tần Lạc mới vừa đi ra đã bị một cỗ sức lực kéo như trời đất quay cuồng...
Sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Nán lại lâu trong toilet nhất định không được, kết quả mới vừa đi ra liền bị người khác kéo đến trong góc khuất, sợ tới mức cô thiếu chút nữa lên tiếng thét chói tai...
Nhưng khi nhìn thấy người, cô cứng rắn nhịn xuống.
"Anh... Làm sao anh ra đây hả?"
Mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhìn về phía cô: "Em với Cố Nam Châu rất quen thuộc?"
Tần Lạc liền biết anh sẽ hiểu lầm: "Không phải em từng giải thích rồi sao? Chúng em là bạn học thời trung học, gần đây mới liên lạc, cũng chưa nói đến mức rất quen thuộc!"
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Không phải rất quen thuộc lại còn đối xử thân mật như vậy?"
Trong giọng nói của anh có bất mãn rất lớn.
Tần Lạc nghe rất rõ ràng, bỗng nhiên cảm giác da đầu run lên: "Không phải anh muốn như vậy, em với Cố luật sư đơn giản chỉ là bạn học."
Hoắc Kỷ Thành lấn đến gần cô, âm cuối khẽ nhếch, lộ ra tràn đầy không vui: "Vậy sao? Sao anh cảm thấy anh ta có ý khác với em."
Tần Lạc đầu đầy vạch đen: "Anh suy nghĩ nhiều."
Một tay Hoắc Kỷ Thành nâng cằm của cô lên: "Anh suy nghĩ nhiều? Ừ?"
Tần Lạc bĩu môi: "Vốn là vậy! Em vẫn coi Cố luật sư là bạn đồng, rõ ràng người cùng em có quan hệ mập mờ nhân là anh..."
Một câu cuối cùng, Tần Lạc nói có chút u oán.
Dường như Hoắc Kỷ Thành nghe ra ý ngầm của cô, con ngươi đen đột nhiên nhíu chặt: "Vậy em còn trước mặt anh tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác?"
Tần Lạc oan uổng không thôi: "Nào có! Cố luật sư chỉ xuất phát từ lễ phép giúp em một chút mà thôi, em tin nếu là tổ trưởng Giang trượt chân ở bên cạnh anh, anh nhất định cũng sẽ đưa tay đỡ cô ta."
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Nhanh mồm nhanh miệng! Ngược lại sẽ vì bản thân mà cãi lại!"
Tần Lạc dứt khoát lười phản ứng lại anh: "Em nói đều là sự thật!"
Nói xong, thì chuẩn bị trở về phòng, ra ngoài đi vệ sinh thời gian dài như vậy quả thật không thích hợp...
Hoắc Kỷ Thành đâu cho phép cô đi nhanh như vậy, đưa tay bắt được cô.
Bởi vì lực đạo quán tính, Tần Lạc đột nhiên ngã trong lòng anh, vừa vặn bị anh ôm lại, Ngay sau đó, miệng cũng bị anh che lại...
"Ưm..." (anh khốn khiếp... )
Câu nói kế tiếp đương nhiên chưa kịp nói ra.
Tần Lạc kinh hãi không thôi, cái người đàn ông thối tha này! Cư nhiên ở trong này hôn mình, nếu như bị người khác nhìn thấy... không phải để lộ chuyện giữa bọn họ sao?
Cô liều mạng giãy giụa, Hoắc Kỷ Thành cũng không buông ra.
Bỗng dưng, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót "Đặng đặng", mắt thấy cách chỗ này càng ngày càng gần, Tần Lạc gấp đến độ một lòng nhảy ra ngoài.
Người đàn ông chết tiệt! Anh vẫn không buông mình ra sao?
Tần Lạc không ngừng bấm Hoắc Kỷ Thành, rốt cuộc vào lúc cuối cùng lấy được tự do...
Cô vội vàng đi nhanh về phía trước, sợ Đại Ma Vương kéo mình lại.
Kết quả đi chưa được mấy bước thì gặp Giang Ánh Tuyết từ trong toilet ra ngoài, vẻ mặt cô ta nghi ngờ nhìn về phía Tần Lạc: "Không phải cô ra ngoài đi toilet sao?"
Tần Lạc đưa tay vén tóc rơi trên trán, vẻ mặt tự nhiên nói: "A...... Đi toilet xong lại nhận được điện thoại."
Giang Ánh Tuyết lần thứ hai nghi ngờ nhìn cô, thấy vẻ mặt cô không có gì không ổn, miễn cưỡng tin tưởng.
Chỉ là...
Dường như cảm thấy có cái gì không đúng.
Tần Lạc thấy cô ta không có hỏi nhiều trực tiếp đi thẳng về phòng, cũng chẳng muốn nhiều lời cùng cô ta, để tránh nói nhiều sai nhiều.
Nhìn bóng lưng cô ấy, vẻ mặt Giang Ánh Tuyết nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tần Lạc vừa rồi đi đến, chỗ đó... Chẳng lẽ còn có người sao?
Cô ta không nhịn được đi về phía trước vài bước, nhưng chung quy ở chỗ rẽ ngoặt dừng lại...
Suy nghĩ hai giây, dứt khoát xoay người trở về phòng.
Cô ta vừa mới đi vào, thì thấy Tần Lạc với Cố Nam Châu đang nhỏ giọng đàm luận gì đó, vẻ mặt hai người đều rất vui vẻ.
Mà cũng đúng lúc này Hoắc Kỷ Thành đi vào.
Ánh mắt anh trong veo mà lạnh lùng dạo qua ở giữa Cố Nam Châu với Tần Lạc một vòng, lập tức thu hồi, khôi phục lạnh lùng trước sau như một.
Giang Ánh Tuyết cười duyên nhìn anh: "Kỷ Thành, em muốn nói, Cố luật sư với phiên dịch Tần rất xứng đôi!"
Hoắc Kỷ Thành bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, không mặn không nhạt nói: "Người ta là bạn học chưa nói cái gì, em là người ngoài đã loạn đôi uyên ương."
Giang Ánh Tuyết cười mỉa hai tiếng: "Cố luật sư là người tài kiệt xuất, phiên dịch Tần xinh đẹp giỏi giang, em nhìn hai người bọn họ ngồi một chỗ rất xứng đổi, hơn nữa lại là bạn học cũ hơn mười năm."
Tần Lạc vùi đầu ăn canh, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hoắc Kỷ Thành, mặc dù không nhìn, cô cũng có thể cảm nhận có tầm mắt nóng bỏng dừng lại ở bên mình...
Mà trong miệng vẫn còn mùi vị của người đàn ông kia nam nhân lưu lại.
Quá mãnh liệt, mặc dù ăn canh cũng không tiêu hết...
Lông mày Cố Nam Châu như xa như gần: "Cảm ơn đã khen!"
Lời này, nghiễm nhiên thừa nhận khen ngợi của Giang Ánh Tuyết, đồng thời cũng có nghĩa anh ta quả thật có ý với Tần Lạc.
Làm đàn ông, Hoắc Kỷ Thành mẫn cảm nhận ra ý tứ trong lời nói của Cố Nam Châu, một cỗ khí rét lạnh quanh thân không kìm lòng được tản mát ra...
Dám tranh giành phụ nữ với anh?
Không có cửa đâu!
Cũng thân là đàn ông, Cố Nam Châu còn nghiên cứu qua tâm lý học, từ lúc Hoắc Kỷ Thành vào cửa kia, thì anh đã cảm giác anh ta có địch ý với mình.
Anh với Hoắc Tứ thiếu là lần đầu tiên gặp mặt, theo trên lí thuyết mà nói, là anh ta hao hết tâm sức mời mình tiếp nhận vụ án này, nhìn thấy mình nên có thêm khách khí.
Nhưng trên thực tế, bên ngoài anh ta khách khí lại che dấu địch ý không được sâu trong nội tâm của anh với mình.
Nghiên cứu nguyên nhân, chỉ sợ không thoát khỏi có liên quan với Tần Lạc.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén, nhưng đàn ông ở phương diện này cũng không kém chút nào, bởi vì đề cập đến người phụ nữ mà người đàn ông quan tâm, ý nghĩa tự nhiên khác nhau.
Trong lúc này, không khí trên bàn cơm khó tránh khỏi có chút khác thường.
Giang Ánh Tuyết có suy đoán rất không tốt, chẳng lẽ Tần Lạc với Kỷ Thành thật sự có quan hệ gì?
Tay cô ta cầm bát có chút chặt, trong lòng càng không ngừng tỏa ra nước chua, như muốn bao phủ cô ta...
Ngay cả Lương bộ trưởng không quan tâm đến cũng cảm giác bữa cơm này ăn có chút áp lực, nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì, ông cũng không hiểu.
Cơm ăn gần xong, thì Giang Ánh Tuyết day trán hờn dỗi về phía Hoắc Kỷ Thành: "Kỷ Thành, em đau đầu quá, anh đưa em trở về trước có được không?"
Vừa nói còn tựa vào trên người Hoắc Kỷ Thành...
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành ngầm không vui: "Anh bảo Đại Vệ lái xe đưa em về."
Giang Ánh Tuyết cố ý làm ra dáng vẻ đau đớn: "Kỷ Thành, em có lời muốn nói với một mình anh, coi như anh giúp em một đoạn thôi!"
Giọng nói của cô ta mềm mại, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, thì không hy vọng bị Hoắc Kỷ Thành cự tuyệt.
Dù sao, bọn họ là người yêu đã được công nhận.
Hoắc Kỷ Thành sao lại không hiểu ý của cô ta, vốn muốn cự tuyệt, nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Tần Lạc, cô vẫn chôn đầu như cũ ăn canh...
Giống như làm thế nào cũng không uống hết.
Trong lúc này có chút tức giận, không chút suy nghĩ mở miệng: "Được."
Giang Ánh Tuyết nghe thấy anh đáp ứng vui vẻ không thôi, vốn định tựa vào trên người anh, nhưng Hoắc Kỷ Thành đứng dậy nhanh hơn so với ai khác, cô ta chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Mà Tần Lạc đang vùi đầu ăn canh chỉ cảm thấy nước canh uống vào trong miệng trong nháy mắt trở nên chua sót khó nuốt...
Cố Nam Châu giống như vô tình liếc qua Tần Lạc một cái, thấy đáy mắt cô chua sót, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
****
Cố Nam Châu vốn muốn đưa Tần Lạc trở về, lại bị Tần Lạc uyển chuyển cự tuyệt, "Không cần! Mình lái xe đến."
Cố Nam Châu bật cười: "Lần sau cùng mình ăn cơm có thể không lái xe đến không? Cho mình một cơ hội đưa cậu về?"
Tần Lạc bị giọng nói nửa thật của anh ta làm cho ngây ngẩn cả người, lập tức cười nói: "Không có quy định nói sau khi ăn xong người đàn ông nhất định phải đưa phụ nữ về nhà! Mình quen tự lái xe, rất thuận tiện."
Cố Nam Châu cũng không nổi giận: "Nếu mình muốn đưa cậu về?"
Tần Lạc bỗng dưng ngước mắt nhìn anh ta, chẳng lẽ Cố luật sư thật sự đối với mình...
"Thật ra, mình có..."
"Được rồi, trêu cậu thôi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ách..."
Cố Nam Châu bỗng nhiên chuyển biến thái độ làm cho Tần Lạc có chút sững sờ, vốn muốn nói cho anh ta mình đã có bạn trai, nhưng nhìn thái độ của anh ta, lời nói mới rồi như là nói đùa...
Thôi, có lẽ mình ảo giác!
Cô chỉ là một người bình thường, cũng không hấp dẫn người như thế.
...
Gần 15 phút sau, đến bãi đỗ xe tiểu khu, tinh thần Tần Lạc có chút hoảng hốt nhấn nút thang máy, bình thường vài giây không gian chật kín lúc này lại cảm thấy thong thả rất nhanh.
Một tiếng Leng keng vang lên.
Cửa thang máy mở ra, Tần Lạc mới vừa đi ra đã bị một cỗ sức lực kéo như trời đất quay cuồng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.