Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 277: Tâm tư khác nhau
Nam Quan Yêu Yêu
21/08/2017
Cố Nam Châu quả nhiên chợt ngẩn ra: "Cô gái luật sư sở sự vụ chỗ anh?"
Tần Lạc gật đầu: "Đúng! Em không biết tên cô ấy, nhưng trước ở công ty từng gặpcô ấy một lần, em thấy trợ thủ bên cạnh anhvới cô ấy rất quen thuộc."
Cố Nam Châu hơi trầm ngâm vài giây, thì đoán được đại khái là ai: "Em nói Hoắc Thái Vi?"
Cô ta cùng mình đi qua "Tập đoàn Cố thị" vài lần, hơn nữa, cô tacòn là vị hôn thê ba mẹ giúp mình xem xét....
Tần Lạc sửng sốt một giây: "Có lẽ đi! Em cũng không biết tên cô ấy là gì."
Cố Nam Châu không nói gì, anh không xác định Hoắc Thái Vi có biết mình thích Tần Lạc không, tối hôm qua sao cô ta lại vừa khéo mà đưa Tần Lạc đến khách sạn chứ?
Điểm ấy, rất đáng nghi ngờ.
"Anh biết rồi. Bây giờ cảm giác khá hơn chút nào không? Muốn ăn cái gì? Anh đưa em đi ăn."
"Không cần! Em đã nấu xong cháo."
"Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, tối mai muốn ăn gì thì nói cho anh biếttrước tiên nhé."
"Được."
...
Cúp điện thoại, tâm tư hai người đều khác nhau.
Cố Nam Châu nghĩ đến chuyện Hoắc Thái Vi, anh căn bản không thích cô ta, chuyện này là ý trưởng bối hai bên một bên tình nguyện, xem ra phải tìm một cơ hội nói rõ ràng với cô ta mới được.
Tần Lạc tóm lấy tóc mình, suy nghĩ đến chuyện đã xảy ra quan hệ tối hôm qua với người đàn ông kia, thì cô hối hận đến ruột đều xanh rồi.
Đối với một người con gái đã có bạn trai lại phát sinh quan hệ với bạn trai trước, đây thuộc loại bất trung đi? Mặc dù tối hôm qua cũng không phải do cô tự nguyện...
Ài...
Thật sự là đau đầu!
Tần Lạc tìm đường chết chà đạp tóc mình, trong lòng một mảnh màu xám, phát sinh chuyện như vậy cô phải đối mặt với Cố Nam Châu thế nào?
Còn có tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hoắc Thái Vi luôn luôn có địch ý với mình không có khả năng chủ động nêu ra lại còn đưa mình đến phòng khách sạn, chẳng lẽ cô ta do Hoắc Kỷ Thành sắp xếp?
Không có khả năng! Cô ta là người của văn phòng luật sư sở sự vụ chỗ Cố Nam Châu...
Liên hệ lời nói trước của cô ta, chẳng lẽ cô ta thích Cố Nam Châu, cho nên mới...
Nếu quả thật là như vậy, vậy mình là bị tính kế.
Hoắc Thái Vi sẽ nói chi tiết cho Cố Nam Châu chuyện tối ngày hôm qua sao? Nếu anh biết mình phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, chỉ sợ quan hệ hai người sẽ dừng ở đây đi...
Thật sự là càng nghĩ càng đau đầu, Tần Lạc dứt khoát không nghĩ nữa, gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, hẹn cô ấy đi đánh bóng chày.
Đúng lúc buổi chiều Bùi Tử Ninh không cần đi làm, liền đồng ý.
*****
Cố Nam Châu trở lại văn phòng luật sư sở sự vụ liền gọi Hoắc Thái Vi vào văn phòng của mình, anh cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cô biết Tần Lạc?"
Hoắc Thái Vi chợt ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mình thầm mến nhiều năm: "Anh Nam Châu..."
Cô ta còn chưa dứt lời thì thấy đáy mắt Cố Nam Châu rét lạnh: "Hoắc Thái Vi, rốt cuộc tôi còn phải nói bao nhiêu lần, ở trong sở sự vụ mời gọi tôi là 'Luật sư Cố', còn có, giữ chúng ta là không có khả năng."
Một câu sau cùng trảm đinh chặt sắt, dường như không cho bất kỳ đường sống gì.
Dường như Hoắc Thái Vi đã sớm quen lạnh lùng của anh: "Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Vì sao giữa chúng ta lại không thể?"
Đối với vấn đề không có ý nghĩa này, Cố Nam Châu từ đầu đã không muốn trả lời, anh cau mày hỏi lại một lần: "Cô biết Tần Lạc?"
Hoắc Thái Vi nhất thời không biết một cỗ tức giận từ đâu tới, há mồm nói: "Tất cả người ở thành phố A ai mà không biết Tần Lạc? Nàng cùng ta tam thúc truyền quá nhiều như vậy chuyện xấu, ta nghĩ muốn không biết đều đã khó."
Cô ta vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Cố Nam Châu.
Có thể đoán, Cố Nam Châu phản ứng rất bình thường, chỉ là hỏi ngược lại: "Cô rất ghét cô ấy?"
Vẻ mặt Hoắc Thái Vi hèn mọn nói: "Cái loại hồ ly tinh này em đương nhiên chán ghét rồi! Ngoại trừ câu - dẫn đàn ông thì còn biết làm cái gì?"
Rồi sau đó, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Cố Nam Châu: "Luật sư Cố, anh sẽ không bị cô ta mê đảo chứ?"
Cố Nam Châu cũng chẳng muốn tốn nhiều võ mồm với cô ta: "Rốt cuộc tối hôm qua chuyện gì đã xảy ra?"
Hoắc Thái Vi vừa nghe thì biết là Tần Lạc gọi điện thoại cho Cố Nam Châu trước, cô ta nhớ đến lời chú ba cảnh cáo mình buổi sáng nay, thì nuốt xuống lời muốn chửi bới Tần Lạc.
"Nhất định là con hồ ly tinh Tần Lạc kia cáo trạng trước đúng không? Chính tâm tình cô ta không tốt uống say rượu thì trách ai? Em cũng là có lòng tốt đưa cô ta đến phòng khách sạn nghỉ ngơi, nhưng..."
Cô ta cố ý muốn nói lại thôi.
Cố Nam Châu bị cô ta gợi lên lòng hiếu kỳ, nghiêm mặt hỏi: "Nhưng cái gì?"
Hoắc Thái Vi cố ý do dự vài giây: "Sau khi em từ phòng ra ngoài vốn định gọi người phục vụ đi vào đưa nước cho Tần Lạc, kết quả... Nhìn thấy chú ba em đi vào."
Mi tâm của Cố Nam Châu nhăn chặt lại, con ngươi đen như đuốc quét về phía Hoắc Thái Vi, muốn tìm tòi nghiên cứu trong lời của cô ta có giả dối không, nếu đúng như lời cô ta nói, vậy tại sao Tần Lạc không nói cho mình?
Ánh mắt Hoắc Thái Vi bình thản nghênh đón tầm mắt Cố Nam Châu, nếu không phải chú ba đã cố ý cảnh cáo mình, cô ta nhất định sẽ không khinh địch buông tha Tần Lạc như vậy, nhất định phải ở trước mặt Cố Nam Châu hung hăng chửi bới cô ta mới được!
Nhưng nhìn phản ứng của Cố Nam Châu, mục đích của mình coi như là đạt tới rồi.
A!
Cứ như vậy, Tần Lạc muốn tiếp tục làm thục nữ thanh thuần chỉ sợ là không có khả năng rồi!
Cố Nam Châu sẵng giọng nói: "Hoắc Thái Vi, cô có biết tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt."
Hoắc Thái Vi vội vàng giơ tay lên thề: "Em thề là nếu có nửa câu nói dối khiến cho em chết không được tử tế! Nguyền rủa em vĩnh viễn không có khả năng trở thành vợ của anh!"
Một câu sau cùng nói đặc biệt thành khẩn.
Tay Cố Nam Châu ở dưới bàn nắm chặt quả đấm, anh luôn luôn không tin được vào lời thề, nhưng Hoắc Thái Vi nói câu phía sau kia không giống như là lừa gạt mình.
"Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi!"
Giọng anh lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Hoắc Thái Vi chưa từ bỏ ý định lại bổ sung một câu: "Nếu anh không tin, có thể đi kiểm tra máy camera ở khách sạn! Coi như em có bản lĩnh nữa, cũng không có khả năng tự biên tự diễn trò đổ oan cho Tần Lạc?"
Dừng một chút, cô lại nói thêm: "A...... Nội dung bên trong sau khi Tần Lạc uống say rượu tối hôm qua, em cũng là về sau mới biết được."
Trong nháy mắt đó, Hoắc Thái Vi có thể cảm giác được tầm mắt Cố Nam Châu giống đao cắt lăng trì ở trên thân mình, rõ ràng là vô hình, lại cảm giác đau đớn liên tiếp...
Trong lòng cô ta dâng lên một cỗ nồng đậm ghen tị, rõ ràng mình xuất thân so với con hồ ly tinh Tần Lạc kia tốt gấp trăm lần, nhưng tại sao anh Nam Châu không thấy mình tốt chứ? Chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ giống như hồ ly tinh này sao?
Nhưng sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, anh Nam Châu còn có thể trước sau như một thích cô ta sao?
Xem ra, mình hòa nhau một ván!
Lúc ra ngoài, khóe môi Hoắc Thái Vi cong lên, trong lòng nhất thời hết giận không ít.
Mà Cố Nam Châu, lại phiền muộn đốt một điếu thuốc.
*****
Bốn giờ chiều.
Trong sân vận động, Tần Lạc cùng Bùi Tử Ninh đang chơi bóng chày ở trên sân bóng mồ hôi đổ như mưa, kỹ năng chơi bóng của hai người không kém gì nhau, lực lượng ngang nhau, rất có kỳ phùng địch thủ hiểu nhau không cần nói.
Nửa giờ sau, hai người hạ gậy bóng chày đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Tần Lạc cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, sau đó mở nắp bình uống môt ngụm nước: "Vẫn là vận động toát ra mồ hôi mới thoải mái!"
Bùi Tử Ninh cũng uống một hớp nước lớn: "Đã lâu không có đến, tâm tình không tốt?"
Cô rất hiểu tính tình Tần Lạc, mỗi khi tâm tình không tốt thích đến chơi bóng phát tiết cảm xúc của mình, nhưng quả thật có hiệu quả.
Ngay cả bản thân cô, cũng đã thích rồi.
Tần Lạc đặt cái chai ở trên bàn: "Tối hôm qua mình bị người ta tính kế, đã xảy ra... quan hệ với Hoắc Kỷ Thành."
Một ngụm nước Bùi Tử Ninh uống vào không có báo trước phun ra: "Cái gì?!"
Tần Lạc thở dài: "Chính là nội dung cậu nghe được."
Bùi Tử Ninh tiêu hóa một lúc sau: "Cho nên... Cậu nhớ ra cái gì?"
Tần Lạc xoa xoa mi tâm: "Mình cũng không biết, nhưng trong đầu mình quả thật chợt xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn, mình thấy rất kỳ lạ, trong những đoạn ngắn này mình cười đặc biệt vui vẻ! Chẳng lẽ trước đây mình thật lòng yêu Hoắc Kỷ Thành sao?"
Khi cô hỏi xong một câu cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía bạn tốt.
Bùi Tử Ninh che dấu gãi cổ, "Lạc Lạc cậu cảm thấy bản thân cậu sẽ cùng ở một chỗ với một người đàn ông cậu không thích sao?"
Tần Lạc suy nghĩ, lời Tử Ninh nói không phải không có lý, nếu mình không thích Hoắc Kỷ Thành, làm sao có thể tỏ ra cách xa thân phận cùng với anh ta như vậy?
Cô lại không ngốc!
"Nhưng... Tình huống bây giờ chẳng lẽ không phải ông trời cho mình cơ hội lựa chọn lần thứ hai sao? Hoắc Kỷ Thành là ai? Vậy đúng là nhà giàu có cao cao tại thượng quyền quý, hoàn toàn không phải một thế giới với mình!"
"Khụ... Cái này! Thật ra trong hiện thực xã hội cũng không thiếu chuyện cổ tích hoàng tử cùng cô bé lọ lem! Ví như vương tử cùng vương phi nước Y, vị vương phi kia chỉ xuất thân bình dân, hai người vẫn rất ân ái hạnh phúc như thường!"
Nghe xong lời bạn tốt, Tần Lạc lâm vào trầm tư...
Tần Lạc gật đầu: "Đúng! Em không biết tên cô ấy, nhưng trước ở công ty từng gặpcô ấy một lần, em thấy trợ thủ bên cạnh anhvới cô ấy rất quen thuộc."
Cố Nam Châu hơi trầm ngâm vài giây, thì đoán được đại khái là ai: "Em nói Hoắc Thái Vi?"
Cô ta cùng mình đi qua "Tập đoàn Cố thị" vài lần, hơn nữa, cô tacòn là vị hôn thê ba mẹ giúp mình xem xét....
Tần Lạc sửng sốt một giây: "Có lẽ đi! Em cũng không biết tên cô ấy là gì."
Cố Nam Châu không nói gì, anh không xác định Hoắc Thái Vi có biết mình thích Tần Lạc không, tối hôm qua sao cô ta lại vừa khéo mà đưa Tần Lạc đến khách sạn chứ?
Điểm ấy, rất đáng nghi ngờ.
"Anh biết rồi. Bây giờ cảm giác khá hơn chút nào không? Muốn ăn cái gì? Anh đưa em đi ăn."
"Không cần! Em đã nấu xong cháo."
"Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, tối mai muốn ăn gì thì nói cho anh biếttrước tiên nhé."
"Được."
...
Cúp điện thoại, tâm tư hai người đều khác nhau.
Cố Nam Châu nghĩ đến chuyện Hoắc Thái Vi, anh căn bản không thích cô ta, chuyện này là ý trưởng bối hai bên một bên tình nguyện, xem ra phải tìm một cơ hội nói rõ ràng với cô ta mới được.
Tần Lạc tóm lấy tóc mình, suy nghĩ đến chuyện đã xảy ra quan hệ tối hôm qua với người đàn ông kia, thì cô hối hận đến ruột đều xanh rồi.
Đối với một người con gái đã có bạn trai lại phát sinh quan hệ với bạn trai trước, đây thuộc loại bất trung đi? Mặc dù tối hôm qua cũng không phải do cô tự nguyện...
Ài...
Thật sự là đau đầu!
Tần Lạc tìm đường chết chà đạp tóc mình, trong lòng một mảnh màu xám, phát sinh chuyện như vậy cô phải đối mặt với Cố Nam Châu thế nào?
Còn có tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hoắc Thái Vi luôn luôn có địch ý với mình không có khả năng chủ động nêu ra lại còn đưa mình đến phòng khách sạn, chẳng lẽ cô ta do Hoắc Kỷ Thành sắp xếp?
Không có khả năng! Cô ta là người của văn phòng luật sư sở sự vụ chỗ Cố Nam Châu...
Liên hệ lời nói trước của cô ta, chẳng lẽ cô ta thích Cố Nam Châu, cho nên mới...
Nếu quả thật là như vậy, vậy mình là bị tính kế.
Hoắc Thái Vi sẽ nói chi tiết cho Cố Nam Châu chuyện tối ngày hôm qua sao? Nếu anh biết mình phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, chỉ sợ quan hệ hai người sẽ dừng ở đây đi...
Thật sự là càng nghĩ càng đau đầu, Tần Lạc dứt khoát không nghĩ nữa, gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, hẹn cô ấy đi đánh bóng chày.
Đúng lúc buổi chiều Bùi Tử Ninh không cần đi làm, liền đồng ý.
*****
Cố Nam Châu trở lại văn phòng luật sư sở sự vụ liền gọi Hoắc Thái Vi vào văn phòng của mình, anh cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cô biết Tần Lạc?"
Hoắc Thái Vi chợt ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mình thầm mến nhiều năm: "Anh Nam Châu..."
Cô ta còn chưa dứt lời thì thấy đáy mắt Cố Nam Châu rét lạnh: "Hoắc Thái Vi, rốt cuộc tôi còn phải nói bao nhiêu lần, ở trong sở sự vụ mời gọi tôi là 'Luật sư Cố', còn có, giữ chúng ta là không có khả năng."
Một câu sau cùng trảm đinh chặt sắt, dường như không cho bất kỳ đường sống gì.
Dường như Hoắc Thái Vi đã sớm quen lạnh lùng của anh: "Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Vì sao giữa chúng ta lại không thể?"
Đối với vấn đề không có ý nghĩa này, Cố Nam Châu từ đầu đã không muốn trả lời, anh cau mày hỏi lại một lần: "Cô biết Tần Lạc?"
Hoắc Thái Vi nhất thời không biết một cỗ tức giận từ đâu tới, há mồm nói: "Tất cả người ở thành phố A ai mà không biết Tần Lạc? Nàng cùng ta tam thúc truyền quá nhiều như vậy chuyện xấu, ta nghĩ muốn không biết đều đã khó."
Cô ta vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Cố Nam Châu.
Có thể đoán, Cố Nam Châu phản ứng rất bình thường, chỉ là hỏi ngược lại: "Cô rất ghét cô ấy?"
Vẻ mặt Hoắc Thái Vi hèn mọn nói: "Cái loại hồ ly tinh này em đương nhiên chán ghét rồi! Ngoại trừ câu - dẫn đàn ông thì còn biết làm cái gì?"
Rồi sau đó, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Cố Nam Châu: "Luật sư Cố, anh sẽ không bị cô ta mê đảo chứ?"
Cố Nam Châu cũng chẳng muốn tốn nhiều võ mồm với cô ta: "Rốt cuộc tối hôm qua chuyện gì đã xảy ra?"
Hoắc Thái Vi vừa nghe thì biết là Tần Lạc gọi điện thoại cho Cố Nam Châu trước, cô ta nhớ đến lời chú ba cảnh cáo mình buổi sáng nay, thì nuốt xuống lời muốn chửi bới Tần Lạc.
"Nhất định là con hồ ly tinh Tần Lạc kia cáo trạng trước đúng không? Chính tâm tình cô ta không tốt uống say rượu thì trách ai? Em cũng là có lòng tốt đưa cô ta đến phòng khách sạn nghỉ ngơi, nhưng..."
Cô ta cố ý muốn nói lại thôi.
Cố Nam Châu bị cô ta gợi lên lòng hiếu kỳ, nghiêm mặt hỏi: "Nhưng cái gì?"
Hoắc Thái Vi cố ý do dự vài giây: "Sau khi em từ phòng ra ngoài vốn định gọi người phục vụ đi vào đưa nước cho Tần Lạc, kết quả... Nhìn thấy chú ba em đi vào."
Mi tâm của Cố Nam Châu nhăn chặt lại, con ngươi đen như đuốc quét về phía Hoắc Thái Vi, muốn tìm tòi nghiên cứu trong lời của cô ta có giả dối không, nếu đúng như lời cô ta nói, vậy tại sao Tần Lạc không nói cho mình?
Ánh mắt Hoắc Thái Vi bình thản nghênh đón tầm mắt Cố Nam Châu, nếu không phải chú ba đã cố ý cảnh cáo mình, cô ta nhất định sẽ không khinh địch buông tha Tần Lạc như vậy, nhất định phải ở trước mặt Cố Nam Châu hung hăng chửi bới cô ta mới được!
Nhưng nhìn phản ứng của Cố Nam Châu, mục đích của mình coi như là đạt tới rồi.
A!
Cứ như vậy, Tần Lạc muốn tiếp tục làm thục nữ thanh thuần chỉ sợ là không có khả năng rồi!
Cố Nam Châu sẵng giọng nói: "Hoắc Thái Vi, cô có biết tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt."
Hoắc Thái Vi vội vàng giơ tay lên thề: "Em thề là nếu có nửa câu nói dối khiến cho em chết không được tử tế! Nguyền rủa em vĩnh viễn không có khả năng trở thành vợ của anh!"
Một câu sau cùng nói đặc biệt thành khẩn.
Tay Cố Nam Châu ở dưới bàn nắm chặt quả đấm, anh luôn luôn không tin được vào lời thề, nhưng Hoắc Thái Vi nói câu phía sau kia không giống như là lừa gạt mình.
"Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi!"
Giọng anh lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Hoắc Thái Vi chưa từ bỏ ý định lại bổ sung một câu: "Nếu anh không tin, có thể đi kiểm tra máy camera ở khách sạn! Coi như em có bản lĩnh nữa, cũng không có khả năng tự biên tự diễn trò đổ oan cho Tần Lạc?"
Dừng một chút, cô lại nói thêm: "A...... Nội dung bên trong sau khi Tần Lạc uống say rượu tối hôm qua, em cũng là về sau mới biết được."
Trong nháy mắt đó, Hoắc Thái Vi có thể cảm giác được tầm mắt Cố Nam Châu giống đao cắt lăng trì ở trên thân mình, rõ ràng là vô hình, lại cảm giác đau đớn liên tiếp...
Trong lòng cô ta dâng lên một cỗ nồng đậm ghen tị, rõ ràng mình xuất thân so với con hồ ly tinh Tần Lạc kia tốt gấp trăm lần, nhưng tại sao anh Nam Châu không thấy mình tốt chứ? Chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ giống như hồ ly tinh này sao?
Nhưng sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, anh Nam Châu còn có thể trước sau như một thích cô ta sao?
Xem ra, mình hòa nhau một ván!
Lúc ra ngoài, khóe môi Hoắc Thái Vi cong lên, trong lòng nhất thời hết giận không ít.
Mà Cố Nam Châu, lại phiền muộn đốt một điếu thuốc.
*****
Bốn giờ chiều.
Trong sân vận động, Tần Lạc cùng Bùi Tử Ninh đang chơi bóng chày ở trên sân bóng mồ hôi đổ như mưa, kỹ năng chơi bóng của hai người không kém gì nhau, lực lượng ngang nhau, rất có kỳ phùng địch thủ hiểu nhau không cần nói.
Nửa giờ sau, hai người hạ gậy bóng chày đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Tần Lạc cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, sau đó mở nắp bình uống môt ngụm nước: "Vẫn là vận động toát ra mồ hôi mới thoải mái!"
Bùi Tử Ninh cũng uống một hớp nước lớn: "Đã lâu không có đến, tâm tình không tốt?"
Cô rất hiểu tính tình Tần Lạc, mỗi khi tâm tình không tốt thích đến chơi bóng phát tiết cảm xúc của mình, nhưng quả thật có hiệu quả.
Ngay cả bản thân cô, cũng đã thích rồi.
Tần Lạc đặt cái chai ở trên bàn: "Tối hôm qua mình bị người ta tính kế, đã xảy ra... quan hệ với Hoắc Kỷ Thành."
Một ngụm nước Bùi Tử Ninh uống vào không có báo trước phun ra: "Cái gì?!"
Tần Lạc thở dài: "Chính là nội dung cậu nghe được."
Bùi Tử Ninh tiêu hóa một lúc sau: "Cho nên... Cậu nhớ ra cái gì?"
Tần Lạc xoa xoa mi tâm: "Mình cũng không biết, nhưng trong đầu mình quả thật chợt xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn, mình thấy rất kỳ lạ, trong những đoạn ngắn này mình cười đặc biệt vui vẻ! Chẳng lẽ trước đây mình thật lòng yêu Hoắc Kỷ Thành sao?"
Khi cô hỏi xong một câu cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía bạn tốt.
Bùi Tử Ninh che dấu gãi cổ, "Lạc Lạc cậu cảm thấy bản thân cậu sẽ cùng ở một chỗ với một người đàn ông cậu không thích sao?"
Tần Lạc suy nghĩ, lời Tử Ninh nói không phải không có lý, nếu mình không thích Hoắc Kỷ Thành, làm sao có thể tỏ ra cách xa thân phận cùng với anh ta như vậy?
Cô lại không ngốc!
"Nhưng... Tình huống bây giờ chẳng lẽ không phải ông trời cho mình cơ hội lựa chọn lần thứ hai sao? Hoắc Kỷ Thành là ai? Vậy đúng là nhà giàu có cao cao tại thượng quyền quý, hoàn toàn không phải một thế giới với mình!"
"Khụ... Cái này! Thật ra trong hiện thực xã hội cũng không thiếu chuyện cổ tích hoàng tử cùng cô bé lọ lem! Ví như vương tử cùng vương phi nước Y, vị vương phi kia chỉ xuất thân bình dân, hai người vẫn rất ân ái hạnh phúc như thường!"
Nghe xong lời bạn tốt, Tần Lạc lâm vào trầm tư...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.