Chương 191: Hòa thượng lạnh lùng (14)
Công Tử Như Lan
28/09/2023
Khương Ly thấy cha ngơ ngác nhìn mình, thế nên lên tiếng giới thiệu Huyền Thanh với ông, nhấn mạnh đây là ân nhân đã cứu cậu khỏi tay đám thổ phỉ, thế nên mới còn mạng về đây đoàn tụ.
Cha Khương nghe tới đoạn Khương Ly bị thổ phỉ tấn công thì sắc mặt tái xanh, cũng quên luôn chuyện nấu mì, ông xoay xoay con trai một vòng xem có bị thương hay không: “Sao lại gặp phải thổ phỉ? Có bị thương không? Để cha nhìn xem nào! ! !
Nghe cha Khương sốt ruột quan tâm, Khương Ly vô cùng xúc động, phối hợp xoay xoay hai vòng rồi lên tiếng an ủi: “Con không bị thương, may có hòa thượng Huyền Thanh ra tay cứu giúp nên mới thoát mạng đấy ạ.”
“. . .” Huyền Thanh nhớ Khương Ly từng nằm bẹp dưới đất, lục phủ ngũ tạng gần như vỡ nát, lại thấy cha Khương lo lắng tới phát khóc, hắn chẳng biết có nên vạch trần cậu hay không đây.
Có điều cha Khương nghe cậu báo bình an cũng dần dần thở phào nhẹ nhõm, liên tục lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi”, cuối cùng xoay người hành lễ với Huyền Thanh: “Là hòa thượng Huyền Thanh phải không? Cảm ơn ngài đã cứu con trai ta, lão già này xin cúi đầu cảm tạ ngài.”
Nói rồi ông chắp tay định cúi người lạy Huyền Thanh.
Ai ngờ lưng chưa kịp cúi thì Huyền Thanh đã nhanh tay đỡ lấy tay ông: “Xin đừng làm vậy.”
Nếu người khác hành lễ, chắc chắn Huyền Thanh sẽ chẳng thèm để ý, nhưng đây là cha Khương, trong tiềm thức cứ có cảm giác nếu nhận thì sau này hắn sẽ cực kỳ hối hận.
Tuy Huyền Thanh đã nói vậy nhưng cha Khương vẫn cảm kích hắn vô cùng, nói cảm ơn lặp đi lặp lại mấy lần mới chịu thôi. Khương Ly thấy Huyền Thanh lúng túng, cậu bật cười rồi nói con đói, lúc này cha Khương mới giật mình: “Đúng đúng đúng, để cha đi nấu mì cho các con, hòa thượng Huyền Thanh ăn chay phải không?”
Huyền Thanh gật đầu: “Xin mạn phép làm phiền.”
“Không có gì, không có gì.” Cha Khương vội vàng nói, Huyền Thanh là đại ân nhân của con trai mình, ông hỏi hai người muốn ăn gì rồi lại lật đật xuống bếp.
Khương Ly đẩy Huyền Thanh ngồi xuống bàn, sau lại tới quầy thu ngân pha trà nóng, rót cho mỗi người một chén rồi nói: “Cha ta có hơi kích động, người đừng để ý nhé.”
Huyền Thanh lắc đầu, khẽ nói: “Cha cậu rất quan tâm tới cậu.”
“Đúng thế.” Khương Ly mỉm cười, lại chớp mắt với Huyền Thanh: “Ít nhiều gì mạng ta cung là do người cứu, bằng không cha ta sẽ phải vò võ ở đời không ai nương tựa mất.”
Đôi mắt cậu long lanh ý cười khiến trái tim Huyền Thanh chợt xao xuyến, hắn bất giác thất thần, cứ linh cảm cũng từng có người nhìn hắn thế này. Nghe tiếng bước chân cha Khương, mãi mới mất tự nhiên dời ánh mắt khỏi người Khương Ly.
Lúc này hệ thống lên tiếng: “Ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng thêm 5%.”
Cha Khương quá vội đi nấu mì mà quên mất phải châm trà cho Huyền Thanh, ông vội chạy ra ngoài, thấy hai người đã điềm nhiên uống trà mới an tâm ngồi xuống cạnh con trai.
“Hòa thượng Huyền Thanh, ngài là đại ân nhân của nhà chúng ta, ơn nghĩa này chúng ta sẽ khắc ghi suốt đời.” Cha Khương đích thân rót trà cho Huyền Thanh, chân thành cảm ơn hắn.
“Quá lời rồi.” Huyền Thanh nhấp một ngụm trà nóng.
Uống hết chén trà, cha Khương hỏi han Huyền Thanh từ đâu tới, lần này tới trấn Thanh Thủy có chuyện gì quan trọng phải không. Nếu không có, cha Khương mời Huyền Thanh cứ ở lại đây chơi, cho ông thực hiện hết lễ nghĩa của một chủ nhà, cũng tiện để cha con ông báo đáp công ơn hắn.
Cha Khương vừa dứt lời, Huyền Thanh chưa kịp mở miệng thì Khương Ly đã lên tiếng cắt ngang: “Huyền Thanh làm gì có chuyện quan trọng cần xử lý, nhàn rỗi nên buồn chân buồn tay đấy cha. Nghe con nói trấn Thanh Thủy nhà ta non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt nên mới một hai đòi theo con về, con còn cách nào khác đâu chứ, chỉ có thể đưa hắn về cùng thôi.”
Huyền Thanh: “. . .”
Lần trước khi Khương Ly đòi báo đáp, hắn đâu nghe cậu nói vậy đâu. Người muốn dắt hắn về trấn Thanh Thủy cũng là Khương Ly mà, giờ lại lật mặt nói mỉa nói mai khiến Huyền Thanh cạn lời nhìn cậu.
“Người nhìn ta vậy làm gì?” Khương Ly vô tội phân bua: “Chẳng phải người một hai nằng nặc đòi theo ta về sao?”
“. . .” Huyền Thanh nhớ đúng thật mình từng chủ động nói muốn theo cậu thì nhất thời lúng túng cạn lời.
May có cha Khương lên tiếng dạy dỗ cậu: “Ly nhi! Sao con lại bất kính với hòa thượng Huyền Thanh như thế? Không biết lớn nhỏ gì hết, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của con đấy, có khác nào cha mẹ tái sinh con đâu.”
Mấy chữ “cha mẹ tái sinh” khiến Huyền Thanh run tay suýt đổ chén trà, năm nay hắn mười chín tuổi, đâu có cùng thế hệ với cha Khương, đang muốn lên tiếng thanh minh thì Khương Ly đột nhiên âm dương quái khí “Ồ” một tiếng, ý nhị nhìn hắn: “Cha mẹ tái sinh à . . .”
Huyền Thanh: “. . .” Cứ có cảm giác bất an.
Ba người nói chuyện một hồi cũng chờ được tới khi chú Thái bưng mì lên, một bát là mì chay cho Huyền Thanh, bát sau là mì xương sườn cho Khương Ly, bát mì nóng hổi xua tan cái lạnh đêm khuya.
Chú Thái đặt bát mì xuống, mỉm cười với Khương Ly: “Tiểu Ly về rồi nhỉ, mấy ngày nay lão Khương cứ ngày mong đêm ngóng, chỉ nhớ mỗi con thôi đó.”
Chú Thái là bạn thân của nhà họ Khương, thời trẻ vợ ông bất hạnh trượt chân xuống sông chết đuối, một mình ông xin vào làm ở một tiệm ăn nhỏ, bươn chải kiếm sống. Biết tay nghề nấu ăn của chú Thái rất ngon, khi cha Khương mở khách điếm, ông đã mời bạn mình về đảm nhiệm chức đầu bếp chính.
Nguyên chủ gần như ăn cơm chú Thái nấu mà lớn, ngày cha Khương mới mở khách điếm bận muốn sứt đầu mẻ trán, may có chú Thái chăm sóc nên gần như đã trở thành người thân trong gia đình cậu.
Khương Ly mỉm cười: “Chú Thái, đã lâu không gặp ạ, chú vẫn khỏe chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Chú Thái sang sảng cười lớn: “Vị hòa thượng này phải xưng hô thế nào đây?”
Khương Ly giới thiệu Huyền Thanh cho chú Thái, ông bật cười vui vẻ rồi lại dặn hai người ăn mau cho nóng, nói xong lại lật đật về bếp.
Khương Ly cầm đôi đũa lên hỏi cha Khương: “Cha, cha không ăn hả? Con chia cho cha một nửa nhé.”
“Không cần không cần.” Cha Khương mỉm cười xua tay: “Cha không đói, hai con ăn nhanh kẻo nguội kìa.”
Huyền Thanh nghe cha Khương nói không ăn mới an tâm cầm đũa bắt đầu thưởng thức. Tuy chỉ là mì chay nhưng có rau tươi và khoai tây bào sợi chú Thái bỏ thêm khiến hắn vô cùng thích thú.
Trong lúc hai người ăn mì, cha Khương lại lật đật về tính toán sổ sách, Khương Ly nhìn thoáng qua chô xông, phát hiện cứ cầm vào bút là mày nhíu chặt lộ rõ vẻ buồn bã.
Nếu tính theo thời gian hiện đại thì mới khoảng chín giờ tối. Không giống những vùng mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, trấn Thanh Thủy có ngành du lịch khá phát triển nên khắp nơi còn vô cùng náo nhiệt. Vừa rồi trên đường về nhà, Khương Ly vẫn thấy người bán hàng rong rao bán rôm rả, người đi đường tuy không nhiều bằng ban sáng nhưng các tửu lâu, khách điếm khác đèn đuốc vẫn sáng trưng.
So sánh ra thì khách điếm nhà cậu thật vắng vẻ.
Ngày thường nguyên chủ lấy đọc sách làm chuyện ưu tiên hàng đầu, sau khi thi đậu Đại học phủ Phổ Châu, thời gian về thăm cha cũng ít, chuyện khách điếm đều do một tay cha Khương lo liệu. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Khương Ly biết vài năm gần đây khách điếm chẳng nhiều khách vãng lai như trước nữa, nhưng không ngờ sẽ ế ẩm tới mức này. Khỏi cần lên lầu cũng biết khách trên đó chẳng có bao nhiêu, nghĩ tới đây, Khương Ly bất giác thở dài.
Ăn uống xong xuôi, cậu chạy tới chỗ cha Khương nói: “Cha, để con giúp cha.”
Cha Khương đang xếp lại sổ sách, ông không hề muốn con trai biết mình đã phải gánh lỗ vất vả thế nào, chỉ mỉm cười: “Không cần đâu, chuyện nhỏ này cứ để cha làm là được. Nguyên ngày nay con với hòa thượng Huyền Thanh đã thấm mệt rồi, ăn xong thì về nghĩ ngay đi, đừng hao phí sức lực nữa.”
Tuy Khương Ly rất muốn hỏi han tình hình làm ăn khách điếm, nhưng cậu không vội làm gì, dù sao cậu cũng không định đi nữa, còn nhiều thời gian lắm: “Vậy được, con đưa hòa thượng nhỏ lên phòng nghỉ ngơi đã, lát con xuống với cha nhé.”
“Để hòa thượng Huyền Thanh nghỉ trên lầu nhé.” Cha Khương lấy một chùm chìa khóa ra đưa cho Khương Ly: “Lầu ba đó con, để cha bảo chú Thái đưa nước ấm lên cho.”
Khương Ly gật đầu, dẫn Huyền Thanh lên lầu nghỉ ngơi.
Khách điếm nhà họ Khương không quá lớn, chỉ vỏn vẹn mỗi ba tầng lầu, tầng một là đại sảnh ăn cơm, từ lầu hai tới lầu ba là phòng cho khách nghỉ ngơi, tính tổng hai lầu cao nhất chỉ mỗi mười sáu phòng nhưng chưa bao giờ kín khách.
Phòng trên lầu ba là tốt nhất, phong cảnh rất đẹp, từ cửa sổ có thể thu trọn vườn mẫu đơn và núi đá linh thiêng của trấn Thanh Thủy trong tầm mắt.
Khương Ly đưa Huyền Thanh lên lầu, phát hiện tuy khách không đông nhưng phòng vô cùng sạch sẽ, gần như không chút bụi bặm, chăn đệm cũng được gấp chỉnh tề, chắc do cha Khương thường xuyên quét tước đây mà.
Khương Ly mở cửa đón gió thông phòng, sau lại dặn dò Huyền Thanh: “Người cứ nghỉ ngơi trước đi, ta muốn ở bên cha thêm lát nữa.”
Huyền Thanh gật đầu: “Hai cha con cậu ở đâu?”
“Sau khách điếm có một tòa viện nhỏ, cha con ta sống ở đó.” Khương Ly dứt lời, liếc mắt nhìn hắn như trêu ghẹo: “Sao nào? Sợ ta chạy mất hả? Hay người tới ngủ chung với ta đi?”
Huyền Thanh: “. . . Không cần đâu.”
Lúc này chú Thái đã mang nước ấm lên cho Huyền Thanh, Khương Ly thấy một người đàn ông trung niên như chú Thái phải khệ nệ bưng thùng nước lớn, vội vàng muốn lên giúp ông, ai ngờ Huyền Thanh đã nhanh tay nhận lấy.
“Cảm ơn hòa thượng Huyền Thanh, thân thủ ngài giỏi quá.” Chú Thái mỉm cười, vừa rồi ông chưa kịp nhận ra đã thấy Huyền Thanh tự mình khiêng xô nước rồi.
Huyền Thanh đổ nước ấm vào bồn tắm, xoay người hỏi chú Thái: “Chú lấy nước ở đâu thế ạ?”
“Ở sân sau viện . . .” Chú Thái buột miệng trả lời, xong mới nhận ra hắn định làm gì, vội vàng nói: “Để ta làm cho, không phiền tới ngài đâu, ngài chỉ cần chờ trong phòng là được.”
Huyền Thanh không nói gì, chỉ nhanh chân xách thùng gỗ ra khỏi phòng. Chú Thái muốn theo nhưng có Khương Ly cản lại: “Chú Thái, kệ hắn đi, con có việc hỏi chú đây.”
Huyền Thanh là người tập võ, xách nước chỉ là cái búng tay với hắn mà thôi.
Chú Thái quyết định ở lại: “Con muốn hỏi gì nào?”
Khương Ly hỏi mấy năm nay khách điếm làm ăn thế nào, trước mắt tiểu nhị trong nhà đâu hết rồi.
Chú Thái thở dài: “Tình hình làm ăn con cũng thấy rồi đó, vài năm trước còn đỡ, ít ra vẫn có thể gánh lỗ, nhưng mấy năm nay quá nhiều khách điếm với tửu lâu mở thêm, vốn đã ít khách nay chẳng được bao đồng ra đồng vào. Vốn dĩ ngoài cha con với chú thì có ba tiểu nhị nữa giúp việc bếp núc bưng bê, ai ngờ ế quá họ bỏ đi hết, chỉ còn một tiểu nhị chạy vặt thôi.”
Sáng tiểu nhị ở khách điếm hỗ trợ phòng bếp và đại sảnh, tới tối cha Khương cho về nhà nghỉ ngơi, chỉ mỗi ông với chú Thái trông nhà là đủ rồi.
Lúc này Huyền Thanh khiêng hai xô nước nặng trĩu, nhưng nhìn cái kiểu thản nhiên của hắn, người không biết còn tưởng đó chỉ tựa lông hồng. Hắn đi bước nào vững bước đó, thậm chí không thèm thở dốc.
Đổ đầy bồn tắm, sau đó Huyền Thanh đem thùng rỗng trả chú Thái.
Chú Thái rời đi, Huyền Thanh mở tay nải kiếm quần áo tắm rửa.
Khương Ly nhớ tới lần đùa giỡn đòi tắm chung ở khách điếm dạo trước, cậu nhoẻn miệng cười, bắt đầu nổi hứng đùa dai: “Hòa thượng nhỏ, đi cả ngày ròng rồi, chắc người mệt lắm phải không, hay ta tới kỳ lưng với xoa bóp cho người nha! ! !”
Huyền Thanh dừng tay, hắn quay đầu liếc nhìn Khương Ly, thấy trong mắt cậu đầy sự ranh mãnh thì nhớ tới lần bị đùa giỡn dạo trước. Huyền Thanh cạn lời, lâu lắm hắn mới có tâm trạng bắt người về dạy dỗ cho một trận.
Thế nên hắn thản nhiên nhìn Khương Ly, bình tĩnh đáp: “Được.”
Khương Ly: “? ? ?”
Ô lạ lạ nha, nay con lừa trọc suy nghĩ thông suốt rồi hả!?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.