Chương 27: Khách trọ vô hình (5)
Phì Qua
16/11/2020
Dịch: Laoshu
"……………"
Trần Tiếu do dự trong chốc lát. Hắn đang nghĩ, phong cách vẽ kỳ lạ nhường ấy nhìn sao cũng không thể hòa hợp được với khuôn mặt cười có vẻ thanh thoát kia. Lại cộng thêm với không khí quỷ dị trong căn phòng và con mắt vĩ đại đang đứng kề bên nhìn chằm chằm mình, khiến hắn cảm thấy không biết phải mở miệng như thế nào. Nếu hỏi thẳng cô là người à, liệu có tỏ ra bất lịch sự quá không? Lỡ như làm cho người ta giận, tiện tay ném mấy thứ như: tim, gan, thận, phổi, gì gì đó qua đây thì phải làm sao!
Nghĩ thì nghĩ thế, song Trần Tiếu vẫn tận lực để không khí khỏi bị tẻ nhạt. Sau khi cân nhắc, hắn đã nói ra một câu mào đầu rất bình thường, rất thực dụng, cũng rất lịch sự.
"Chào cô! Tôi tên Trần Tiếu!"
Cô gái nọ thay đổi tư thế, vừa nhìn Trần Tiếu, vừa tiếp tục cầm bút lên nhanh chóng vẽ tiếp. Trần Tiếu liếc một cái liền phát hiện trên chiếc bàn đó trải một đống giấy lộn xộn, trên mỗi trang đều vẽ đủ thứ trận pháp.
"Xin chào! Tôi không quen dùng tên cho lắm….. Ông cứ gọi tôi là Thiên Sứ đi."
"Ồ, hân hạnh, hân hạnh!"- Trần Tiếu cười hi hi, lại gật gật đầu, song thâm tâm thì gào thét: "Đây là ý gì chứ? Thiên Sứ là cái tên quái quỷ gì? Cho dù thật sự có Thiên Sứ đi chăng nữa, nhưng hình tượng của cái thứ này căn bản chả dính dáng gì tới Thiên Sứ hết có được không!"
Cô em "Thiên Sứ" vừa nhìn Trần Tiếu, vừa dùng bàn tay rảnh rỗi gãi má, tỏ vẻ rất khổ sở: "Ôi chao, tôi biết hiện tại nhìn bản thân chẳng có chút dáng dấp của Thiên Sứ, hơn nữa cái cơ thể này chẳng biết có thể dùng được bao lâu. Nhưng mà… Xin ông đừng để ý."
Lúc nói những lời này, thần thái của cô em "Thiên Sứ" rất thản nhiên, cứ như đang toàn tâm toàn ý nói chuyện với Trần Tiếu vậy. Thế nhưng, bàn tay cầm viết của cô ta ngược lại vẫn đang thuận thế vẽ vô cùng nhanh.
Trần Tiếu tiếp tục duy trì vẻ mặt tươi cười, đáp rằng: "Ồ, thì ra là vậy."
Miệng hắn nói thế, song trong lòng cùng lúc lại nghĩ: "Anh đây sao có thể không để ý chứ! Hơn nữa, sau khi cô em nói bốn chữ "cái cơ thể này" thì lại càng không thể không để ý mà….. Điều cuối cùng là, những lời cô ta nói sao nghe ra giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình vậy hả?"
Cô em "Thiên Sứ" khẽ gật đầu: "Ừ! Nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy một chút thôi. Nếu như tư duy quá phức tạp thì sẽ rất hao tổn tinh thần."
…………………..
………………….
Một hồi yên lặng.
"Cô đã ở đây bao lâu rồi?"- Trần Tiếu hỏi. Song lời này hắn không nói ra mà chỉ âm thầm nghĩ trong lòng mà thôi.
Cô nàng nhíu mi đáp: "Đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng chắc là rất lâu rồi."
Trần Tiếu dần thu lại vẻ mặt tràn đầy tươi cười. Giờ phút này, thái độ của hắn vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn hơi u ám. Kể cả trong tình huống phải đối diện với việc Mr. Trâu muốn xử quyết mình, đứng trước cửa ải sinh tử, Trần Tiếu cũng chưa từng để lộ ra thần thái như thế này.
Tư duy chính là nơi sâu kín nhất của một con người. Bởi vì ở đó là lãnh địa mà người khác không cách nào chạm đến được, cũng là nơi đáng tin cậy nhất mỗi khi Trần Tiếu phải đối mặt với hiểm nguy. Cho nên, khi có một kẻ sở hữu thuật "đọc tâm" đứng ngay trước mặt mình, dù cho người đó có hữu hảo thiện lương hay không, cũng sẽ là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm đối với bản thân.
Thấy Trần Tiếu không còn nói gì nữa, cô nàng "Thiên Sứ" bỗng có hơi không biết phải làm sao. Cô ta hiển nhiên đã biết được suy nghĩ của Trần Tiếu rồi.
"Ôi chao… Thật có lỗi, đây quả là một thói quen không tốt. Nhưng mà tôi có thể thử khống chế nó xem sao."
Trần Tiếu tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta. Đùa à, cô nói khống chế là khống chế được sao? Trước tình hình này làm sao có thể tin tưởng cô em được.
Trước hết, quá đễ để đoán ra được căn nhà gỗ nhỏ bé này là một không gian độc lập khép kín. Cô nàng tự xưng là "Thiên Sứ" này chắc có lẽ bị giam cầm ở nơi đây. Mà bản thân cô ta cũng đang cố gắng nghiên cứu một loại hình kiểu như trận pháp này nọ để trốn thoát. Chỉ là… hiện tại vẫn còn chưa hoàn toàn thành công.
Vậy thì cái chữ "Thiên Sứ" trong lời cô ta nói rốt cuộc là gì? Là ý nghĩa Thiên Sứ trong câu chuyện tôn giáo ư? Hay là một thứ gì khác? Nếu cô ta thật sự là "Thiên Sứ", vậy tại sao lại bị cầm tù tại đây? Cô ta đã có thể kéo mình vào trong này mà lại không thể tự mình đi ra sao? Tuy rằng cái nơi giống như "căn nhà gỗ nhỏ" này nhìn có vẻ rất đơn giản, song rõ ràng không thể nào được xây dựng một cách tùy tiện mà thành. Thế nên cái gì đã sáng tạo ra căn "nhà giam" như thế này? Tại sao phải cầm tù vị "Thiên Sứ" này? Và vấn đề quan trọng nhất chính là… Người này kéo mình vào đây rốt cộc muốn làm gì?
Trần Tiếu có rất nhiều thắc mắc. Thông thường vào lúc này, hắn sẽ đi thu thập thông tin theo thói quen, sau đó tiến hành phân tích chúng. Thế nhưng giờ đây, hắn không hề làm thế. Thậm chí ngay cả một suy nghĩ dư thừa hắn cũng vứt bỏ mà tiến vào trạng thái chỉ tiếp nhận nhưng không đi sâu vào xử lý, giống như kiểu tư duy đã "đứng hình" vậy.
………………
………………
Nếu đối phương đã có thể đọc hiểu được suy nghĩ của người ta, vậy thì Trần Tiếu cũng chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm gì nữa.
"Cô muốn tôi tới đây làm gì?"- Hắn hỏi thẳng.
Cô nàng "Thiên Sứ" tỏ vẻ chợt bừng tỉnh, dường như đang nói: "Sao có thể quên mất việc chính thế này."
"Tôi muốn kêu ông giúp tôi!"- Cô ta nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Giúp tôi thoát ra!"
Trần Tiếu nhẹ gật đầu, quả nhiên là vậy.
"Tại sao lại chọn tôi?"- Hắn lại hỏi.
Cô gái lại tỏ vẻ hiển nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, nên tiếp tục trạng thái vừa vẽ vừa trả lời: "Cũng chẳng phải chỉ đặc biệt chọn ông. Ông cũng biết đấy, trận pháp bên dưới kia của tôi đã liên kết được với thế giới của các người. Lúc nãy nó (cô ta liếc về phía "Anh Mắt") vô tình phát hiện hình như có thể lôi ông vào đây, cho nên đã lôi ông vào thế đấy…"
Lông mày Trần Tiếu giật giật, nhìn về phía "Anh Mắt": "Này! Có thể lôi tôi vào đây được? Nghĩa là không phải ai cũng đều có thể lôi vào nơi này được hả? Còn nữa, nghe ý tứ của cô, tức là đang nói kỳ thật trước đó, con "ma" dạo quanh trận pháp kia rồi còn dùng giấy bút để đối thoại với tôi lại là con mắt vĩ đại này ấy à?"
Vẻ mặt của cô nàng kiểu như "đương nhiên là nó rồi", đồng thời liếc về những thứ tim, gan, thận, phổi treo khắp bốn phía và nói: "Đã lâu lắm rồi tôi không có bước ra khỏi căn phòng này."
Trần Tiếu có chút đăm chiêu mà gật nhẹ đầu. Thật ra, khi hắn vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô nàng "Thiên Sứ", hắn đã cảm thấy việc cô ta có thể xách ba cái thứ bình, vò này xuống tới trận pháp dưới lòng đất là không khả thi. Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ rằng kẻ đối thoại với mình lại là "Anh Mắt", bởi vì hắn vốn có một nghi vấn.
"Nó… làm sao viết chữ được á?"- Trần Tiếu cẩn thận dè dặt hỏi.
"Hửm? Nó cứ viết thế này thôi!"- Cô gái tỏ vẻ "điều này ông còn phải hỏi à", liếc về "Anh Mắt". Còn nó dường như cũng hiểu ý của cô gái ngay tức khắc.
Sau đó, nó bèn đặt "mông" ngồi xuống nền nhà, dùng hai cái "tay" phía dưới bày ra tư thế một tay cầm giấy, một tay cầm bút.
………………..
………………..
Vẻ mặt Trần Tiếu nhức nhối, từ từ há to miệng: "ĐM, thế mà lại có kiểu thao tác này nữa hả?"
Cô gái nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tiếu, dường như cảm thấy rất thú vị nên mím môi mỉm cười.
Nói thật tình, cũng rất đẹp nha.
Trần Tiếu hồi phục lại tâm tình. Hắn cảm thấy tiếp theo đây, dù cho có phát sinh sự việc kỳ quái gì đi chăng nữa, thì hắn cũng đều có thể chịu đựng được.
"Vậy thì, những người trước đây từng bị cô lôi vào thì sao? Bọn họ không giúp cô ư?"
"Thật ra không có nhiều người có thể kéo vào đây. Người gần nhất, sau khi bị lôi vào cực kỳ hoảng sợ, căn bản không cách nào giao lưu tử tế được. Vừa đúng lúc cơ thể của tôi cũng không được tốt cho lắm. Cho nên… tôi bèn dùng luôn rồi!"
Nói xong, cô em "Thiên Sứ" bèn chỉ vào cơ thể của mình, còn ngước đôi mắt "ngây thơ" lên, giống như đang trần thuật một chuyện hết sức bình thường.
Theo bản năng, Trần Tiếu liếc nhìn bộ dụng cụ phẫu thuật hết sức đơn sơ và những bình, những hũ trên giá kia, toàn thân không kìm được mà đổ mồ hôi hột. Hắn tự cảm thấy còn may mà biểu hiện của mình vẫn rất lịch sự, nếu không… nói không chừng đã bị cô em đáng yêu này dồn vào một trận pháp nào đó, rồi biến thành một cỗ cơ thể dự bị mất tiêu rồi!!!
Trước hết đừng quan tâm đến việc cô ta có đọc ra tâm tư của mình hay không, mà cần phải gắng hết sức tỏ ra vẻ tự nhiên một chút đã.
"Vậy… Những người như thế nào mới có thể lôi kéo vào trong này thế?"- Trần Tiếu hỏi.
Cô em "Thiên Sứ" suy nghĩ một lát rồi nói: "Ờ… Đại khái là những kẻ không gắn kết mật thiết với thế giới của bản thân thì sẽ có thể kéo vào đây."
Trần Tiếu hơi nhíu mày…: "Không gắn kết mật thiết?"
"Ừm! Tôi nói có hơi không được rõ ràng. Ý chính là… kỳ thật có rất nhiều đồ vật không phù hợp lắm với thế giới của nó. Những thứ này đều thường khá kỳ quái. Ví dụ như một vài "người thông linh" trong số các ông. Ngoài ra còn có một số người luôn cho là mình từng thấy qua những điều trước mắt, còn có các thể loại… vân vân và mây mây…". Cô em "Thiên Sứ" muốn cố gắng giải thích, song đến cuối cùng lại phát hiện dường như càng giải thích lại càng loạn.
Trần Tiếu khẽ nhíu mày, cũng không chú ý lắm đến lời giải thích ngày càng vụng về của cô gái: "Nói như vậy, tôi cũng là một người không phù hợp với thế giới kia ư? Tôi có chỗ nào không phù hợp chứ?"
Cô nàng "Thiên Sứ" do dự một lát, rồi chỉ vào bộ não của mình: "Ầy… Chắc là vấn đề nằm ở đây!"
Nói xong, cô ta còn ngại ngùng thè lưỡi.
Trần Tiếu nhìn cô gái rõ ràng luôn làm ra những sự tình đáng sợ, song từ đầu tới cuối vẫn duy trì điệu bộ của một tiểu cô nương này, khiến mình vô cùng muốn phỉ nhổ, nhưng lại vẫn phải nhẫn nhịn lại.
"Vậy thì tôi phải giúp cô thế nào?"- Hắn hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi này, cô em "Thiên Sứ" bèn xoay người lật tung đống giấy tờ trên bàn lên, khiến những tờ giấy vẽ rơi tán loạn đầy đất. Sau đó, rốt cuộc cô ta cũng giở ra được một trang vẽ hình trận pháp kỳ quái, đưa cho Trần Tiếu: "Ông hãy đem đến cho tôi những thứ… ầy… như vừa rồi tôi nói là không liên kết nghiêm mật là được."
"Vật phẩm dị thường?"- Trần Tiếu chêm vào một câu.
"Đúng, đúng! Chính là ý này!"- Cô gái tỏ vẻ đầy sùng bái, kiểu như "oa, ông thật lợi hại", "chỉ cần đặt chúng lên bên trên bức vẽ này là được."
Trần Tiếu cúi đầu liếc một cái, phát hiện trận pháp trong này giống hệt như trong căn phòng dưới lòng đất.
"Ừm…."- Trần Tiếu hừ một tiếng, nghe không rõ là ý gì.
Kỳ thật, từ đầu cho tới giờ, luôn là cô em tự xưng "Thiên Sứ" kia tự lải nhải. Bởi vì những điều cô ta nói có phải là sự thật hay không, Trần Tiếu không có cách nào kiểm chứng được. Hơn nữa, nếu như đối phương thật sự có khả năng "đọc được tư duy", thế thì Trần Tiếu cũng sẽ không cách nào quan sát, phân tích được cô em "Thiên Sứ" này. Bởi vì nếu làm thế chỉ càng tăng thêm sự lẫn lộn trong tầm mắt của đối phương mà thôi. Cho nên lúc này, tư duy của hắn không tuân theo lời đối phương nói. Song, Trần Tiếu vẫn luôn duy trì trạng thái nỗ lực không suy nghĩ, ghi nhớ lại từng động tác, từng lời nói, từng thần thái của cô ta. Thậm chí, trong quá trình đối thoại với cô ta, hắn còn rảnh rỗi không có việc gì làm nên luôn liếc đôi mắt về phía "Anh Mắt" kề bên.
Thế nhưng, chính trong hình thức "tư duy thấp" này, Trần Tiếu còn có thể cảm giác được rất rõ ràng, kẻ này đang lừa mình.
Cô em "Thiên Sứ" rõ ràng biết Trần Tiếu đang do dự điều gì. Thế là bèn dùng giọng điệu đáng yêu nói: "Kỳ thật, ông không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Dù cho tôi nói là tôi bị tên ác ma nào đó giam hãm tại đây, tôi quả thật là một Thiên Sứ xinh đẹp, lương thiện đến thế nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ không tin. Thậm chí, bản thân ông cũng sẽ ôm mối nghi ngờ sâu sắc đến những từ như "ác ma", "thiên sứ" này, đúng chứ?"
Cô ta nói xong lại bày ra nụ cười đẹp đẽ kia.
Trần Tiếu không trả lời. Bởi vì hắn không hề suy đoán đằng sau nụ cười này ẩn chứa những gì.
"Ông rất thông minh. Thế nên tôi cảm thấy ông có thể giúp được tôi. Đây chính là nguyên nhân mà cho đến giờ ông vẫn còn đứng được ở đây."- Cô gái vẫn duy trì nụ cười mỉm, nói tiếp: "Thứ tri thức mà giờ đây tôi đang nghiên cứu có một lý luận rất cơ bản, gọi là "trao đổi ngang giá". Cho nên, những cống hiến của ông sẽ được báo đáp. Về điểm này, tôi không hề gạt ông."
Trần Tiếu vẫn không tỏ vẻ gì như cũ. Thậm chí, lúc này hắn chỉ đang nghe trong vô thức, ngay đến suy nghĩ cũng đều đình trệ.
Cô em "Thiên Sứ" hơi ngây ra một chút, sau đó dường như đột nhiên tỏ ra đặc biệt vui vẻ.
"Ông còn thông minh hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa nhỉ!"- Cô ta tiếp tục dùng điệu bộ thiếu nữ, vui vẻ nói: "Thôi được rồi. Xem ra đã tới lúc để ông trở về rồi. Hãy suy nghĩ kỹ lại đi, là bạn hay là thù, quyền lựa chọn nằm trong tay ông đấy."
Nói rồi, cô ta híp mắt lại, khóe môi giương lên. Đây chính là biểu hiện đã từng xuất hiện trong lần đầu tiên Trần Tiếu nhìn thấy cô nàng.
Hơn nữa… còn giống y chang.
Cứ như được đặc biệt vẽ nên cho người khác coi vậy.
Giờ đây, Trần Tiếu mới ý thức được, trong nụ cười này tại sao cô ta lại phải híp mắt lại.
"Cô ta… thực sự đang cười ư?"- Trần Tiếu không tự chủ được mà nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Tiếp sau đó là cảm giác hoa mắt, tầm nhìn của hắn dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
"……………"
Trần Tiếu do dự trong chốc lát. Hắn đang nghĩ, phong cách vẽ kỳ lạ nhường ấy nhìn sao cũng không thể hòa hợp được với khuôn mặt cười có vẻ thanh thoát kia. Lại cộng thêm với không khí quỷ dị trong căn phòng và con mắt vĩ đại đang đứng kề bên nhìn chằm chằm mình, khiến hắn cảm thấy không biết phải mở miệng như thế nào. Nếu hỏi thẳng cô là người à, liệu có tỏ ra bất lịch sự quá không? Lỡ như làm cho người ta giận, tiện tay ném mấy thứ như: tim, gan, thận, phổi, gì gì đó qua đây thì phải làm sao!
Nghĩ thì nghĩ thế, song Trần Tiếu vẫn tận lực để không khí khỏi bị tẻ nhạt. Sau khi cân nhắc, hắn đã nói ra một câu mào đầu rất bình thường, rất thực dụng, cũng rất lịch sự.
"Chào cô! Tôi tên Trần Tiếu!"
Cô gái nọ thay đổi tư thế, vừa nhìn Trần Tiếu, vừa tiếp tục cầm bút lên nhanh chóng vẽ tiếp. Trần Tiếu liếc một cái liền phát hiện trên chiếc bàn đó trải một đống giấy lộn xộn, trên mỗi trang đều vẽ đủ thứ trận pháp.
"Xin chào! Tôi không quen dùng tên cho lắm….. Ông cứ gọi tôi là Thiên Sứ đi."
"Ồ, hân hạnh, hân hạnh!"- Trần Tiếu cười hi hi, lại gật gật đầu, song thâm tâm thì gào thét: "Đây là ý gì chứ? Thiên Sứ là cái tên quái quỷ gì? Cho dù thật sự có Thiên Sứ đi chăng nữa, nhưng hình tượng của cái thứ này căn bản chả dính dáng gì tới Thiên Sứ hết có được không!"
Cô em "Thiên Sứ" vừa nhìn Trần Tiếu, vừa dùng bàn tay rảnh rỗi gãi má, tỏ vẻ rất khổ sở: "Ôi chao, tôi biết hiện tại nhìn bản thân chẳng có chút dáng dấp của Thiên Sứ, hơn nữa cái cơ thể này chẳng biết có thể dùng được bao lâu. Nhưng mà… Xin ông đừng để ý."
Lúc nói những lời này, thần thái của cô em "Thiên Sứ" rất thản nhiên, cứ như đang toàn tâm toàn ý nói chuyện với Trần Tiếu vậy. Thế nhưng, bàn tay cầm viết của cô ta ngược lại vẫn đang thuận thế vẽ vô cùng nhanh.
Trần Tiếu tiếp tục duy trì vẻ mặt tươi cười, đáp rằng: "Ồ, thì ra là vậy."
Miệng hắn nói thế, song trong lòng cùng lúc lại nghĩ: "Anh đây sao có thể không để ý chứ! Hơn nữa, sau khi cô em nói bốn chữ "cái cơ thể này" thì lại càng không thể không để ý mà….. Điều cuối cùng là, những lời cô ta nói sao nghe ra giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình vậy hả?"
Cô em "Thiên Sứ" khẽ gật đầu: "Ừ! Nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy một chút thôi. Nếu như tư duy quá phức tạp thì sẽ rất hao tổn tinh thần."
…………………..
………………….
Một hồi yên lặng.
"Cô đã ở đây bao lâu rồi?"- Trần Tiếu hỏi. Song lời này hắn không nói ra mà chỉ âm thầm nghĩ trong lòng mà thôi.
Cô nàng nhíu mi đáp: "Đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng chắc là rất lâu rồi."
Trần Tiếu dần thu lại vẻ mặt tràn đầy tươi cười. Giờ phút này, thái độ của hắn vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn hơi u ám. Kể cả trong tình huống phải đối diện với việc Mr. Trâu muốn xử quyết mình, đứng trước cửa ải sinh tử, Trần Tiếu cũng chưa từng để lộ ra thần thái như thế này.
Tư duy chính là nơi sâu kín nhất của một con người. Bởi vì ở đó là lãnh địa mà người khác không cách nào chạm đến được, cũng là nơi đáng tin cậy nhất mỗi khi Trần Tiếu phải đối mặt với hiểm nguy. Cho nên, khi có một kẻ sở hữu thuật "đọc tâm" đứng ngay trước mặt mình, dù cho người đó có hữu hảo thiện lương hay không, cũng sẽ là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm đối với bản thân.
Thấy Trần Tiếu không còn nói gì nữa, cô nàng "Thiên Sứ" bỗng có hơi không biết phải làm sao. Cô ta hiển nhiên đã biết được suy nghĩ của Trần Tiếu rồi.
"Ôi chao… Thật có lỗi, đây quả là một thói quen không tốt. Nhưng mà tôi có thể thử khống chế nó xem sao."
Trần Tiếu tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta. Đùa à, cô nói khống chế là khống chế được sao? Trước tình hình này làm sao có thể tin tưởng cô em được.
Trước hết, quá đễ để đoán ra được căn nhà gỗ nhỏ bé này là một không gian độc lập khép kín. Cô nàng tự xưng là "Thiên Sứ" này chắc có lẽ bị giam cầm ở nơi đây. Mà bản thân cô ta cũng đang cố gắng nghiên cứu một loại hình kiểu như trận pháp này nọ để trốn thoát. Chỉ là… hiện tại vẫn còn chưa hoàn toàn thành công.
Vậy thì cái chữ "Thiên Sứ" trong lời cô ta nói rốt cuộc là gì? Là ý nghĩa Thiên Sứ trong câu chuyện tôn giáo ư? Hay là một thứ gì khác? Nếu cô ta thật sự là "Thiên Sứ", vậy tại sao lại bị cầm tù tại đây? Cô ta đã có thể kéo mình vào trong này mà lại không thể tự mình đi ra sao? Tuy rằng cái nơi giống như "căn nhà gỗ nhỏ" này nhìn có vẻ rất đơn giản, song rõ ràng không thể nào được xây dựng một cách tùy tiện mà thành. Thế nên cái gì đã sáng tạo ra căn "nhà giam" như thế này? Tại sao phải cầm tù vị "Thiên Sứ" này? Và vấn đề quan trọng nhất chính là… Người này kéo mình vào đây rốt cộc muốn làm gì?
Trần Tiếu có rất nhiều thắc mắc. Thông thường vào lúc này, hắn sẽ đi thu thập thông tin theo thói quen, sau đó tiến hành phân tích chúng. Thế nhưng giờ đây, hắn không hề làm thế. Thậm chí ngay cả một suy nghĩ dư thừa hắn cũng vứt bỏ mà tiến vào trạng thái chỉ tiếp nhận nhưng không đi sâu vào xử lý, giống như kiểu tư duy đã "đứng hình" vậy.
………………
………………
Nếu đối phương đã có thể đọc hiểu được suy nghĩ của người ta, vậy thì Trần Tiếu cũng chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm gì nữa.
"Cô muốn tôi tới đây làm gì?"- Hắn hỏi thẳng.
Cô nàng "Thiên Sứ" tỏ vẻ chợt bừng tỉnh, dường như đang nói: "Sao có thể quên mất việc chính thế này."
"Tôi muốn kêu ông giúp tôi!"- Cô ta nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Giúp tôi thoát ra!"
Trần Tiếu nhẹ gật đầu, quả nhiên là vậy.
"Tại sao lại chọn tôi?"- Hắn lại hỏi.
Cô gái lại tỏ vẻ hiển nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, nên tiếp tục trạng thái vừa vẽ vừa trả lời: "Cũng chẳng phải chỉ đặc biệt chọn ông. Ông cũng biết đấy, trận pháp bên dưới kia của tôi đã liên kết được với thế giới của các người. Lúc nãy nó (cô ta liếc về phía "Anh Mắt") vô tình phát hiện hình như có thể lôi ông vào đây, cho nên đã lôi ông vào thế đấy…"
Lông mày Trần Tiếu giật giật, nhìn về phía "Anh Mắt": "Này! Có thể lôi tôi vào đây được? Nghĩa là không phải ai cũng đều có thể lôi vào nơi này được hả? Còn nữa, nghe ý tứ của cô, tức là đang nói kỳ thật trước đó, con "ma" dạo quanh trận pháp kia rồi còn dùng giấy bút để đối thoại với tôi lại là con mắt vĩ đại này ấy à?"
Vẻ mặt của cô nàng kiểu như "đương nhiên là nó rồi", đồng thời liếc về những thứ tim, gan, thận, phổi treo khắp bốn phía và nói: "Đã lâu lắm rồi tôi không có bước ra khỏi căn phòng này."
Trần Tiếu có chút đăm chiêu mà gật nhẹ đầu. Thật ra, khi hắn vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô nàng "Thiên Sứ", hắn đã cảm thấy việc cô ta có thể xách ba cái thứ bình, vò này xuống tới trận pháp dưới lòng đất là không khả thi. Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ rằng kẻ đối thoại với mình lại là "Anh Mắt", bởi vì hắn vốn có một nghi vấn.
"Nó… làm sao viết chữ được á?"- Trần Tiếu cẩn thận dè dặt hỏi.
"Hửm? Nó cứ viết thế này thôi!"- Cô gái tỏ vẻ "điều này ông còn phải hỏi à", liếc về "Anh Mắt". Còn nó dường như cũng hiểu ý của cô gái ngay tức khắc.
Sau đó, nó bèn đặt "mông" ngồi xuống nền nhà, dùng hai cái "tay" phía dưới bày ra tư thế một tay cầm giấy, một tay cầm bút.
………………..
………………..
Vẻ mặt Trần Tiếu nhức nhối, từ từ há to miệng: "ĐM, thế mà lại có kiểu thao tác này nữa hả?"
Cô gái nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tiếu, dường như cảm thấy rất thú vị nên mím môi mỉm cười.
Nói thật tình, cũng rất đẹp nha.
Trần Tiếu hồi phục lại tâm tình. Hắn cảm thấy tiếp theo đây, dù cho có phát sinh sự việc kỳ quái gì đi chăng nữa, thì hắn cũng đều có thể chịu đựng được.
"Vậy thì, những người trước đây từng bị cô lôi vào thì sao? Bọn họ không giúp cô ư?"
"Thật ra không có nhiều người có thể kéo vào đây. Người gần nhất, sau khi bị lôi vào cực kỳ hoảng sợ, căn bản không cách nào giao lưu tử tế được. Vừa đúng lúc cơ thể của tôi cũng không được tốt cho lắm. Cho nên… tôi bèn dùng luôn rồi!"
Nói xong, cô em "Thiên Sứ" bèn chỉ vào cơ thể của mình, còn ngước đôi mắt "ngây thơ" lên, giống như đang trần thuật một chuyện hết sức bình thường.
Theo bản năng, Trần Tiếu liếc nhìn bộ dụng cụ phẫu thuật hết sức đơn sơ và những bình, những hũ trên giá kia, toàn thân không kìm được mà đổ mồ hôi hột. Hắn tự cảm thấy còn may mà biểu hiện của mình vẫn rất lịch sự, nếu không… nói không chừng đã bị cô em đáng yêu này dồn vào một trận pháp nào đó, rồi biến thành một cỗ cơ thể dự bị mất tiêu rồi!!!
Trước hết đừng quan tâm đến việc cô ta có đọc ra tâm tư của mình hay không, mà cần phải gắng hết sức tỏ ra vẻ tự nhiên một chút đã.
"Vậy… Những người như thế nào mới có thể lôi kéo vào trong này thế?"- Trần Tiếu hỏi.
Cô em "Thiên Sứ" suy nghĩ một lát rồi nói: "Ờ… Đại khái là những kẻ không gắn kết mật thiết với thế giới của bản thân thì sẽ có thể kéo vào đây."
Trần Tiếu hơi nhíu mày…: "Không gắn kết mật thiết?"
"Ừm! Tôi nói có hơi không được rõ ràng. Ý chính là… kỳ thật có rất nhiều đồ vật không phù hợp lắm với thế giới của nó. Những thứ này đều thường khá kỳ quái. Ví dụ như một vài "người thông linh" trong số các ông. Ngoài ra còn có một số người luôn cho là mình từng thấy qua những điều trước mắt, còn có các thể loại… vân vân và mây mây…". Cô em "Thiên Sứ" muốn cố gắng giải thích, song đến cuối cùng lại phát hiện dường như càng giải thích lại càng loạn.
Trần Tiếu khẽ nhíu mày, cũng không chú ý lắm đến lời giải thích ngày càng vụng về của cô gái: "Nói như vậy, tôi cũng là một người không phù hợp với thế giới kia ư? Tôi có chỗ nào không phù hợp chứ?"
Cô nàng "Thiên Sứ" do dự một lát, rồi chỉ vào bộ não của mình: "Ầy… Chắc là vấn đề nằm ở đây!"
Nói xong, cô ta còn ngại ngùng thè lưỡi.
Trần Tiếu nhìn cô gái rõ ràng luôn làm ra những sự tình đáng sợ, song từ đầu tới cuối vẫn duy trì điệu bộ của một tiểu cô nương này, khiến mình vô cùng muốn phỉ nhổ, nhưng lại vẫn phải nhẫn nhịn lại.
"Vậy thì tôi phải giúp cô thế nào?"- Hắn hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi này, cô em "Thiên Sứ" bèn xoay người lật tung đống giấy tờ trên bàn lên, khiến những tờ giấy vẽ rơi tán loạn đầy đất. Sau đó, rốt cuộc cô ta cũng giở ra được một trang vẽ hình trận pháp kỳ quái, đưa cho Trần Tiếu: "Ông hãy đem đến cho tôi những thứ… ầy… như vừa rồi tôi nói là không liên kết nghiêm mật là được."
"Vật phẩm dị thường?"- Trần Tiếu chêm vào một câu.
"Đúng, đúng! Chính là ý này!"- Cô gái tỏ vẻ đầy sùng bái, kiểu như "oa, ông thật lợi hại", "chỉ cần đặt chúng lên bên trên bức vẽ này là được."
Trần Tiếu cúi đầu liếc một cái, phát hiện trận pháp trong này giống hệt như trong căn phòng dưới lòng đất.
"Ừm…."- Trần Tiếu hừ một tiếng, nghe không rõ là ý gì.
Kỳ thật, từ đầu cho tới giờ, luôn là cô em tự xưng "Thiên Sứ" kia tự lải nhải. Bởi vì những điều cô ta nói có phải là sự thật hay không, Trần Tiếu không có cách nào kiểm chứng được. Hơn nữa, nếu như đối phương thật sự có khả năng "đọc được tư duy", thế thì Trần Tiếu cũng sẽ không cách nào quan sát, phân tích được cô em "Thiên Sứ" này. Bởi vì nếu làm thế chỉ càng tăng thêm sự lẫn lộn trong tầm mắt của đối phương mà thôi. Cho nên lúc này, tư duy của hắn không tuân theo lời đối phương nói. Song, Trần Tiếu vẫn luôn duy trì trạng thái nỗ lực không suy nghĩ, ghi nhớ lại từng động tác, từng lời nói, từng thần thái của cô ta. Thậm chí, trong quá trình đối thoại với cô ta, hắn còn rảnh rỗi không có việc gì làm nên luôn liếc đôi mắt về phía "Anh Mắt" kề bên.
Thế nhưng, chính trong hình thức "tư duy thấp" này, Trần Tiếu còn có thể cảm giác được rất rõ ràng, kẻ này đang lừa mình.
Cô em "Thiên Sứ" rõ ràng biết Trần Tiếu đang do dự điều gì. Thế là bèn dùng giọng điệu đáng yêu nói: "Kỳ thật, ông không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Dù cho tôi nói là tôi bị tên ác ma nào đó giam hãm tại đây, tôi quả thật là một Thiên Sứ xinh đẹp, lương thiện đến thế nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ không tin. Thậm chí, bản thân ông cũng sẽ ôm mối nghi ngờ sâu sắc đến những từ như "ác ma", "thiên sứ" này, đúng chứ?"
Cô ta nói xong lại bày ra nụ cười đẹp đẽ kia.
Trần Tiếu không trả lời. Bởi vì hắn không hề suy đoán đằng sau nụ cười này ẩn chứa những gì.
"Ông rất thông minh. Thế nên tôi cảm thấy ông có thể giúp được tôi. Đây chính là nguyên nhân mà cho đến giờ ông vẫn còn đứng được ở đây."- Cô gái vẫn duy trì nụ cười mỉm, nói tiếp: "Thứ tri thức mà giờ đây tôi đang nghiên cứu có một lý luận rất cơ bản, gọi là "trao đổi ngang giá". Cho nên, những cống hiến của ông sẽ được báo đáp. Về điểm này, tôi không hề gạt ông."
Trần Tiếu vẫn không tỏ vẻ gì như cũ. Thậm chí, lúc này hắn chỉ đang nghe trong vô thức, ngay đến suy nghĩ cũng đều đình trệ.
Cô em "Thiên Sứ" hơi ngây ra một chút, sau đó dường như đột nhiên tỏ ra đặc biệt vui vẻ.
"Ông còn thông minh hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa nhỉ!"- Cô ta tiếp tục dùng điệu bộ thiếu nữ, vui vẻ nói: "Thôi được rồi. Xem ra đã tới lúc để ông trở về rồi. Hãy suy nghĩ kỹ lại đi, là bạn hay là thù, quyền lựa chọn nằm trong tay ông đấy."
Nói rồi, cô ta híp mắt lại, khóe môi giương lên. Đây chính là biểu hiện đã từng xuất hiện trong lần đầu tiên Trần Tiếu nhìn thấy cô nàng.
Hơn nữa… còn giống y chang.
Cứ như được đặc biệt vẽ nên cho người khác coi vậy.
Giờ đây, Trần Tiếu mới ý thức được, trong nụ cười này tại sao cô ta lại phải híp mắt lại.
"Cô ta… thực sự đang cười ư?"- Trần Tiếu không tự chủ được mà nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Tiếp sau đó là cảm giác hoa mắt, tầm nhìn của hắn dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.