Chương 68: Tố chất của hung thủ lần này quá kém (1)
Phì Qua
02/02/2022
Suy nhược...
Đó là một loại cảm giác trống rỗng từ trong linh hồn. Hắn cảm thấy, trong vòng chưa tới một giây vừa rồi, toàn bộ sức lực của bản thân như bị rút cạn rồi vậy.
Giờ phút này, Trần Tiếu cứ thế ngồi co ro bên góc tường, không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay; ngay cả việc hít thở cũng vô cùng yếu ớt, gần như không thể cảm nhận được. Hắn đã phải gắng gượng hết toàn bộ tinh lực của mình mới miễn cưỡng trợn tròn mắt lên, không để bản thân rơi vào hôn mê.
Bởi cái thứ tự xưng là "Thiên Sứ" kia vẫn còn đang ở ngay trước mặt hắn. Nếu bây giờ mà bị hôn mê, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ.
Sau đó, hắn nhìn thấy cô nàng "Thiên Sứ" tiến về phía mình, mỉm cười rồi nói: "Cái giá của loại năng lực này rất lớn, cho nên, đừng có sử dụng lung tung nhé! Nếu không lỡ toi mạng thì tôi sẽ rất đau đầu đấy."
Cô ta nói với một chất giọng vô cùng đáng yêu. Nhưng tiếp sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô ta nói thêm:
"À, đúng rồi, loại năng lực này, tốt nhất đừng nên sử dụng khi ở gần mấy thứ thiết bị dò tìm 'vật lạ'. Nếu không, có khả năng ông sẽ bị nhốt lại làm đối tượng nghiên cứu đấy. Cái cảm giác ấy... Ông anh sẽ chẳng thích thú gì đâu."
Cô ta vừa cười vừa nói, điệu bộ như thể chính mình đã từng trải nghiệm qua rồi vậy. Nói xong, cô ta vẫy vẫy tay với Trần Tiếu, rồi nhẹ giọng nói: "Hẹn gặp lần sau nhé."
Dần dần, mọi sự vật trước mắt bắt đầu trở nên mông lung, một lớp sương mịt mù bao trùm lấy hắn, sau đó lại từ từ tan ra. Trần Tiếu cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh đèn nhẹ dịu, chiếc bàn bị xô nghiêng và nền nhà sạch sẽ.
Vậy là hắn đã trở về lại căn hộ chung cư trên đường Bối Xác.
Lại một cơn choáng váng ập đến. Lúc này, rốt cuộc Trần Tiếu cũng không thể cầm cự nổi nữa, cảnh vật trước mắt bỗng tối đen, hắn cứ thế bị ngất đi.
.........
.........
Mãi lâu sau.
Trần Tiếu mới chậm rãi mở mắt ra được.
Thứ đánh thức hắn dậy, chính là cơn đói cồn cào.
Trong bụng hắn giờ cứ như có một ngọn lửa cháy phừng phừng, dạ dày thì đang cuộn lại, sôi réo. Cái cảm giác ấy đã lan tràn khắp toàn thân, cuộn trào từng cơn, từng cơn. Thậm chí, Trần Tiếu còn cảm nhận được sự sống của mình đang bị uy hiếp.
"A... Không được rồi. Nếu còn tiếp tục như thế này, mình sẽ trở thành nhân viên đầu tiên của Hội ký thác trật tự bị đói chết tại nhà mất." Trần Tiếu nghĩ.
"Ở trong nhà lại chẳng có thứ gì ăn được cả. Thật là thất sách! Nửa đêm nửa hôm cho dù có gõ cửa nhà hàng xóm, nói mình sắp chết đói rồi thì cơ hội nhận được thức ăn gần như bằng không. Ngược lại, khả năng bị người ta cầm gậy đập cho một trận còn không hề nhỏ nữa ấy chứ. Ngó chừng giờ ra bên ngoài cũng không phải quá muộn, chắc là tiệm cà phê tầng dưới vẫn đang mở đấy. Để xem... Từ đây chạy xuống lầu, đi đến điểm đích phải mất mười phút, sau đó tính thêm thời gian từ lúc chuẩn bị cho đến lúc bỏ được đồ ăn vào miệng, chắc khoảng... Này này, đừng có nghĩ ngợi nữa! Nếu không sẽ chết đói thật đấy!"
Trần Tiếu cưỡng chế đình chỉ mấy cái suy nghĩ tầm bậy tầm bạ của mình. Có lẽ bởi dục vọng cầu sinh, hoặc cũng có thể là sự giãy giụa của hiện tượng hồi quang phản chiếu, tóm lại là, chẳng rõ sức lực từ đâu đã chống đỡ cho hắn đứng dậy được.
.........
.........
Mười rưỡi tối, người qua lại trên đường cực kỳ ít ỏi, những con thiêu thân không ngừng đâm đầu vào đám đèn đường, phát ra những âm thanh "xèn xẹt xèn xẹt". Lâu lâu lại có vài chiếc xe chạy vụt qua trên con đường cái.
Trần Tiếu tốn sức ba bò chín trâu mới lết được xuống dưới tầng trệt, mắt thấy tiệm cà phê của ông chủ tiểu Vũ đã không còn xa.
"Ôi... Quả nhiên một kẻ trạch nam núc ních không có bạn gái vẫn là tốt nhất. Rảnh rỗi đến mức tới giờ này rồi còn chưa đóng cửa tiệm."
Hắn vừa lẩm bẩm trong đầu, vừa dịch chuyển về phía trước.
Nhưng đúng vào lúc này, trong con hẻm chết tiệt trước mặt bỗng có một gã đàn ông đột ngột xông ra.
"Ấy?" Trần Tiếu hơi giật mình, theo quán tính chăm chú nhìn sang.
Người này khoảng tầm hai mươi tuổi, cơ thể rất vạm vỡ, vừa nhìn là biết thuộc dạng thường xuyên tập luyện. Mái tóc hơi lòa xòa, mặc một bộ đồ khá bình thường, không phải là học sinh... Lúc này, ánh mắt của đối phương khá hoảng loạn, hơi thở hổn hển, giống như mới vừa trải qua một cơn khiếp sợ. Mà điều khiến cho Trần Tiếu để ý chính là... Trên góc áo của hắn ấy vậy mà toàn là vết máu...
Sau khi nhìn thấy Trần Tiếu, rõ ràng người nọ cũng hơi ngây người tại chỗ, hơn nữa, thuận theo ánh mắt của hắn, gã ta còn cúi đầu nhìn xuống góc áo của mình; tiếp sau đó thì cực kỳ hoảng sợ, lập tức nhìn bốn phía xung quanh, khi thấy không còn ai khác nữa, đôi mắt gã ta bèn ánh lên tia quyết tuyệt.
"Này này… Đừng như thế nha! Gần đây tao đã đủ xui xẻo lắm rồi. Hơn nữa, tao còn muốn ăn chút gì đó nữa mà!" Vừa nhìn thấy phản ứng của đối phương, chỉ trong khoảnh khắc, Trần Tiếu lập tức ý thức được chuyện gì sắp xảy ra. Cho nên hắn bèn biểu lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.
"Thật ra tao không có nhìn thấy gì hết…" Trần Tiếu thì thào như tự lẩm bẩm với chính mình, cứ như thể căn bản không hy vọng gì đến việc đối phương có thể nghe thấy lời nói này.
Ngay sau đó.
"Haizzz… Được thôi!" Hắn bất đắc dĩ than.
Bởi hắn chưa kịp dứt lời, đối phương đã xông tới cực nhanh, giơ một tay lên, nhắm thẳng vào đầu của Trần Tiếu đập tới.
Mà lúc này, bản thân Trần Tiếu ngay cả đứng cũng đã phải tốn sức rồi, cho nên cũng dứt khoát không né tránh làm gì, chấp nhận để cú đấm đó nện vào mình. Đồng thời, trong lòng hắn cũng gào lên bất lực: "Cái quỷ gì vậy… Có cảm giác tần suất ngất xỉu của mình ngày càng tới tấp rồi đấy."
.........
.........
Bên tai truyền đến tiếng chuyển động rầm rầm của chiếc máy giặt.
Lần nữa mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đang nằm dưới nền nhà trong một căn phòng đơn không lớn lắm. Xung quanh căn phòng tối đen như mực, tràn ngập mùi vị "căn phòng của chàng trai độc thân" đặc trưng, trong không khí còn lẩn khuất mùi máu tươi nhàn nhạt. Đã thế, quần áo thì vất lộn xộn khắp nơi, vỏ chai nước suối, mỳ tôm và một mớ sách chẳng biết có nội dung gì chất đống dưới sàn nhà. Hắn cũng nghe thấy bên cạnh mình vang lên từng hồi hơi thở dồn dập, rất thô, rất gấp gáp, chủ nhân của âm thanh này rõ ràng đang rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Đồng thời, đập vào mắt hắn là hai đầu gối của mình đang chụm lại với nhau, theo phản xạ, hắn lập tức động đậy tứ chi, lúc này mới phát hiện cổ chân, cổ tay của mình đã bị trói chặt… Cảm giác lực ma sát không quá lớn, chắc hẳn là dùng băng keo, trong khi cổ tay lại giống như đang tiếp xúc với thứ kim loại rắn chắc nào đó. Chẳng cần nhìn Trần Tiếu cũng có thể khẳng định là tay của mình đang bị còng vào một ống nước hoặc cái gì đó kiểu như lò sưởi.
"A… Đây lại là chuyện quái quỷ gì nữa vậy… Mình vậy mà lại bị bắt cóc cơ đấy…" Trần Tiếu lấy làm bất đắc dĩ.
Tiếp sau đó, hắn dùng hết sức lực mới có thể xoay được cái đầu của mình nhìn sang hướng phát ra tiếng hô hấp nọ. Bên đó có một chiếc giường, một gã đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, chính là thằng oắt vừa mới đánh ngất hắn kia. Giờ phút này, gã ta đang cúi thấp đầu, mười ngón tay lồng vào mái tóc, tuy không bật đèn, nhưng có thể nhìn ra được cơ thể của gã đang không ngừng run rẩy.
Sau khi xác định được tình hình xung quanh, Trần Tiếu cũng chẳng có tâm tư gì đặc biệt hết. Giờ đây, hắn chỉ muốn làm một việc duy nhất mà thôi. Cho nên, hắn quay về phía gã đàn ông đã bắt cóc mình, mệt mỏi hô:
"Này… Có gì ăn được không?"
Đương nhiên, đối phương như thể không nghe thấy gì, căn bản chẳng thèm để ý đến hắn.
Trần Tiếu nhìn bộ dạng cả người run rẩy của tên nọ, uể oải nói:
"Chẳng phải chỉ là giết chết một người thôi sao. Cứ ở đó sợ hãi thì cũng vô dụng thôi. Khoảng thời gian này chi bằng làm chút việc gì đó còn hơn."
Lúc nói lời này, hắn tỏ vẻ rất ghét bỏ.
Sau khi nghe thấy câu ấy, gã nọ từ từ đứng dậy, phẫn nộ đi tới bên cạnh Trần Tiếu, một tay nắm cổ áo của hắn, trợn trừng đôi mắt kinh hãi chứa đầy tơ máu rồi gào lên: "Tao MN không có giết người!!!"
Trần Tiếu cũng trợn đôi mắt cá chết lên, yếu ớt nói: "Ừ ừ, biết rồi. Nhưng mà mày cũng không thể chỉ dùng mỗi máy giặt thôi đâu. Như vậy chỉ mới mở nắp ra, mùi máu tươi chắc chắn sẽ bốc lên khắp căn phòng mất. Không thì cắt nát quần áo đi, trộn lẫn với giấy vệ sinh, đốt sạch, rồi xả vào đường nước thải cũng được mà."
Nói rồi, hắn nhìn đối phương đang há hốc miệng, tỏ vẻ không thể tin được, lòng thầm nghĩ: "Haizzz… Hung thủ đợt này thật sự không được mà."
Đó là một loại cảm giác trống rỗng từ trong linh hồn. Hắn cảm thấy, trong vòng chưa tới một giây vừa rồi, toàn bộ sức lực của bản thân như bị rút cạn rồi vậy.
Giờ phút này, Trần Tiếu cứ thế ngồi co ro bên góc tường, không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay; ngay cả việc hít thở cũng vô cùng yếu ớt, gần như không thể cảm nhận được. Hắn đã phải gắng gượng hết toàn bộ tinh lực của mình mới miễn cưỡng trợn tròn mắt lên, không để bản thân rơi vào hôn mê.
Bởi cái thứ tự xưng là "Thiên Sứ" kia vẫn còn đang ở ngay trước mặt hắn. Nếu bây giờ mà bị hôn mê, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ.
Sau đó, hắn nhìn thấy cô nàng "Thiên Sứ" tiến về phía mình, mỉm cười rồi nói: "Cái giá của loại năng lực này rất lớn, cho nên, đừng có sử dụng lung tung nhé! Nếu không lỡ toi mạng thì tôi sẽ rất đau đầu đấy."
Cô ta nói với một chất giọng vô cùng đáng yêu. Nhưng tiếp sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô ta nói thêm:
"À, đúng rồi, loại năng lực này, tốt nhất đừng nên sử dụng khi ở gần mấy thứ thiết bị dò tìm 'vật lạ'. Nếu không, có khả năng ông sẽ bị nhốt lại làm đối tượng nghiên cứu đấy. Cái cảm giác ấy... Ông anh sẽ chẳng thích thú gì đâu."
Cô ta vừa cười vừa nói, điệu bộ như thể chính mình đã từng trải nghiệm qua rồi vậy. Nói xong, cô ta vẫy vẫy tay với Trần Tiếu, rồi nhẹ giọng nói: "Hẹn gặp lần sau nhé."
Dần dần, mọi sự vật trước mắt bắt đầu trở nên mông lung, một lớp sương mịt mù bao trùm lấy hắn, sau đó lại từ từ tan ra. Trần Tiếu cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh đèn nhẹ dịu, chiếc bàn bị xô nghiêng và nền nhà sạch sẽ.
Vậy là hắn đã trở về lại căn hộ chung cư trên đường Bối Xác.
Lại một cơn choáng váng ập đến. Lúc này, rốt cuộc Trần Tiếu cũng không thể cầm cự nổi nữa, cảnh vật trước mắt bỗng tối đen, hắn cứ thế bị ngất đi.
.........
.........
Mãi lâu sau.
Trần Tiếu mới chậm rãi mở mắt ra được.
Thứ đánh thức hắn dậy, chính là cơn đói cồn cào.
Trong bụng hắn giờ cứ như có một ngọn lửa cháy phừng phừng, dạ dày thì đang cuộn lại, sôi réo. Cái cảm giác ấy đã lan tràn khắp toàn thân, cuộn trào từng cơn, từng cơn. Thậm chí, Trần Tiếu còn cảm nhận được sự sống của mình đang bị uy hiếp.
"A... Không được rồi. Nếu còn tiếp tục như thế này, mình sẽ trở thành nhân viên đầu tiên của Hội ký thác trật tự bị đói chết tại nhà mất." Trần Tiếu nghĩ.
"Ở trong nhà lại chẳng có thứ gì ăn được cả. Thật là thất sách! Nửa đêm nửa hôm cho dù có gõ cửa nhà hàng xóm, nói mình sắp chết đói rồi thì cơ hội nhận được thức ăn gần như bằng không. Ngược lại, khả năng bị người ta cầm gậy đập cho một trận còn không hề nhỏ nữa ấy chứ. Ngó chừng giờ ra bên ngoài cũng không phải quá muộn, chắc là tiệm cà phê tầng dưới vẫn đang mở đấy. Để xem... Từ đây chạy xuống lầu, đi đến điểm đích phải mất mười phút, sau đó tính thêm thời gian từ lúc chuẩn bị cho đến lúc bỏ được đồ ăn vào miệng, chắc khoảng... Này này, đừng có nghĩ ngợi nữa! Nếu không sẽ chết đói thật đấy!"
Trần Tiếu cưỡng chế đình chỉ mấy cái suy nghĩ tầm bậy tầm bạ của mình. Có lẽ bởi dục vọng cầu sinh, hoặc cũng có thể là sự giãy giụa của hiện tượng hồi quang phản chiếu, tóm lại là, chẳng rõ sức lực từ đâu đã chống đỡ cho hắn đứng dậy được.
.........
.........
Mười rưỡi tối, người qua lại trên đường cực kỳ ít ỏi, những con thiêu thân không ngừng đâm đầu vào đám đèn đường, phát ra những âm thanh "xèn xẹt xèn xẹt". Lâu lâu lại có vài chiếc xe chạy vụt qua trên con đường cái.
Trần Tiếu tốn sức ba bò chín trâu mới lết được xuống dưới tầng trệt, mắt thấy tiệm cà phê của ông chủ tiểu Vũ đã không còn xa.
"Ôi... Quả nhiên một kẻ trạch nam núc ních không có bạn gái vẫn là tốt nhất. Rảnh rỗi đến mức tới giờ này rồi còn chưa đóng cửa tiệm."
Hắn vừa lẩm bẩm trong đầu, vừa dịch chuyển về phía trước.
Nhưng đúng vào lúc này, trong con hẻm chết tiệt trước mặt bỗng có một gã đàn ông đột ngột xông ra.
"Ấy?" Trần Tiếu hơi giật mình, theo quán tính chăm chú nhìn sang.
Người này khoảng tầm hai mươi tuổi, cơ thể rất vạm vỡ, vừa nhìn là biết thuộc dạng thường xuyên tập luyện. Mái tóc hơi lòa xòa, mặc một bộ đồ khá bình thường, không phải là học sinh... Lúc này, ánh mắt của đối phương khá hoảng loạn, hơi thở hổn hển, giống như mới vừa trải qua một cơn khiếp sợ. Mà điều khiến cho Trần Tiếu để ý chính là... Trên góc áo của hắn ấy vậy mà toàn là vết máu...
Sau khi nhìn thấy Trần Tiếu, rõ ràng người nọ cũng hơi ngây người tại chỗ, hơn nữa, thuận theo ánh mắt của hắn, gã ta còn cúi đầu nhìn xuống góc áo của mình; tiếp sau đó thì cực kỳ hoảng sợ, lập tức nhìn bốn phía xung quanh, khi thấy không còn ai khác nữa, đôi mắt gã ta bèn ánh lên tia quyết tuyệt.
"Này này… Đừng như thế nha! Gần đây tao đã đủ xui xẻo lắm rồi. Hơn nữa, tao còn muốn ăn chút gì đó nữa mà!" Vừa nhìn thấy phản ứng của đối phương, chỉ trong khoảnh khắc, Trần Tiếu lập tức ý thức được chuyện gì sắp xảy ra. Cho nên hắn bèn biểu lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.
"Thật ra tao không có nhìn thấy gì hết…" Trần Tiếu thì thào như tự lẩm bẩm với chính mình, cứ như thể căn bản không hy vọng gì đến việc đối phương có thể nghe thấy lời nói này.
Ngay sau đó.
"Haizzz… Được thôi!" Hắn bất đắc dĩ than.
Bởi hắn chưa kịp dứt lời, đối phương đã xông tới cực nhanh, giơ một tay lên, nhắm thẳng vào đầu của Trần Tiếu đập tới.
Mà lúc này, bản thân Trần Tiếu ngay cả đứng cũng đã phải tốn sức rồi, cho nên cũng dứt khoát không né tránh làm gì, chấp nhận để cú đấm đó nện vào mình. Đồng thời, trong lòng hắn cũng gào lên bất lực: "Cái quỷ gì vậy… Có cảm giác tần suất ngất xỉu của mình ngày càng tới tấp rồi đấy."
.........
.........
Bên tai truyền đến tiếng chuyển động rầm rầm của chiếc máy giặt.
Lần nữa mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đang nằm dưới nền nhà trong một căn phòng đơn không lớn lắm. Xung quanh căn phòng tối đen như mực, tràn ngập mùi vị "căn phòng của chàng trai độc thân" đặc trưng, trong không khí còn lẩn khuất mùi máu tươi nhàn nhạt. Đã thế, quần áo thì vất lộn xộn khắp nơi, vỏ chai nước suối, mỳ tôm và một mớ sách chẳng biết có nội dung gì chất đống dưới sàn nhà. Hắn cũng nghe thấy bên cạnh mình vang lên từng hồi hơi thở dồn dập, rất thô, rất gấp gáp, chủ nhân của âm thanh này rõ ràng đang rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Đồng thời, đập vào mắt hắn là hai đầu gối của mình đang chụm lại với nhau, theo phản xạ, hắn lập tức động đậy tứ chi, lúc này mới phát hiện cổ chân, cổ tay của mình đã bị trói chặt… Cảm giác lực ma sát không quá lớn, chắc hẳn là dùng băng keo, trong khi cổ tay lại giống như đang tiếp xúc với thứ kim loại rắn chắc nào đó. Chẳng cần nhìn Trần Tiếu cũng có thể khẳng định là tay của mình đang bị còng vào một ống nước hoặc cái gì đó kiểu như lò sưởi.
"A… Đây lại là chuyện quái quỷ gì nữa vậy… Mình vậy mà lại bị bắt cóc cơ đấy…" Trần Tiếu lấy làm bất đắc dĩ.
Tiếp sau đó, hắn dùng hết sức lực mới có thể xoay được cái đầu của mình nhìn sang hướng phát ra tiếng hô hấp nọ. Bên đó có một chiếc giường, một gã đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, chính là thằng oắt vừa mới đánh ngất hắn kia. Giờ phút này, gã ta đang cúi thấp đầu, mười ngón tay lồng vào mái tóc, tuy không bật đèn, nhưng có thể nhìn ra được cơ thể của gã đang không ngừng run rẩy.
Sau khi xác định được tình hình xung quanh, Trần Tiếu cũng chẳng có tâm tư gì đặc biệt hết. Giờ đây, hắn chỉ muốn làm một việc duy nhất mà thôi. Cho nên, hắn quay về phía gã đàn ông đã bắt cóc mình, mệt mỏi hô:
"Này… Có gì ăn được không?"
Đương nhiên, đối phương như thể không nghe thấy gì, căn bản chẳng thèm để ý đến hắn.
Trần Tiếu nhìn bộ dạng cả người run rẩy của tên nọ, uể oải nói:
"Chẳng phải chỉ là giết chết một người thôi sao. Cứ ở đó sợ hãi thì cũng vô dụng thôi. Khoảng thời gian này chi bằng làm chút việc gì đó còn hơn."
Lúc nói lời này, hắn tỏ vẻ rất ghét bỏ.
Sau khi nghe thấy câu ấy, gã nọ từ từ đứng dậy, phẫn nộ đi tới bên cạnh Trần Tiếu, một tay nắm cổ áo của hắn, trợn trừng đôi mắt kinh hãi chứa đầy tơ máu rồi gào lên: "Tao MN không có giết người!!!"
Trần Tiếu cũng trợn đôi mắt cá chết lên, yếu ớt nói: "Ừ ừ, biết rồi. Nhưng mà mày cũng không thể chỉ dùng mỗi máy giặt thôi đâu. Như vậy chỉ mới mở nắp ra, mùi máu tươi chắc chắn sẽ bốc lên khắp căn phòng mất. Không thì cắt nát quần áo đi, trộn lẫn với giấy vệ sinh, đốt sạch, rồi xả vào đường nước thải cũng được mà."
Nói rồi, hắn nhìn đối phương đang há hốc miệng, tỏ vẻ không thể tin được, lòng thầm nghĩ: "Haizzz… Hung thủ đợt này thật sự không được mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.