Chương 10: Chơi Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử, Khởi Động!
Sơn Trung Khô Cốt
30/04/2024
Mặc dù thật sự linh thực này rất thơm nhưng lượng cơm mà hắn ăn cũng thật sự nhiều hơn nguyên thân của hắn nhiều. Bây giờ chỉ mới giữa tháng mà linh thực vừa được phát đã nhanh chóng bị hắn ăn hết rồi.
Nhìn trong vại không còn bao nhiêu linh thực nữa thì đột nhiên bây giờ Lý Mộc Dương lai có cảm giác túng quẫn “Phải nghĩ cách kiếm thêm ít linh thực mới được.”
Mùi cơm chín thoang thoảng trong viện, Lý Mộc Dương bưng một chén cơm đầy ngồi trước ngưỡng cửa của căn nhà tranh, hắn bắt đầu thưởng thức bữa cơm tối rau dưa của mình.
Bình thường hắn còn tùy ý xào thêm hai món để ăn kèm với cơm nhưng bây giờ vội vã chơi trò chơi nên hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn xong để còn tiếp tục rèn luyện tân thủ.
Dù sao thì cơm nấu bằng linh thực rất thơm nên cho dù có ăn cùng với dưa muối thì cũng vô cùng ngon miệng.
Ngọn nến trong phòng hắt ánh sáng lên người hắn khiến cái bóng của Lý Mộc Dương trên mặt đất được kéo ra thật dài.
Hàng xóm đi ngang qua cửa thấy cảnh này thì ngạc nhiên hỏi.
“Lý ca, muộn vậy mới ăn cơm sao?”
Hàng xóm là một thiếu niên gầy gò khoảng mười lăm mười sáu tuổi có làn da ngăm đen, cậu ấy gầy như khỉ nhưng gặp ai cũng tươi cười và rất tốt bụng.
Lý Mộc Dương nhớ tên của cậu ấy là Quan Tiểu Thuận, là một tiểu thiếu niên đến từ một thị trấn nhỏ ở phía nam thuộc lãnh địa của Luyện Ma Tông, cậu ấy cũng có thiên phú tu hành nhưng thiên phú không cao cho nên chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.
Mà trong số những đệ tử ngoại môn lại có mấy người có thiên phú cao đâu?
Nhìn thấy Quan Tiểu Thuận tươi cười vui vẻ thì Lý Mộc Dương cũng cười chào hỏi cậu ấy. Quan Tiểu Thuận đứng trong sân trò chuyện với Lý Mộc Dương mấy câu rồi nhìn thấy cái bát cơm to tướng của Lý Mộc Dương thì cảm khái.
“Lý ca, gần đây lượng cơm mà huynh ăn càng lúc càng nhiều đấy, cẩn thận không đủ linh thực để ăn đâu.”
“Ta nghe mấy người quản sự nói, đối với những người đang trong thời kỳ tu hành luyện khí như chúng ta mà nói, nếu như mất đi nguồn linh thực để cung cấp nuôi dưỡng cơ thể thì rất dễ khiến linh khí suy yếu, tu vi sẽ mất đi.”
Quan Tiểu Thuận nửa đùa nửa thật nhắc nhở Lý Mộc Dương. Mặc dù Quan Tiểu Thuận còn nhỏ tuổi nhưng cậu ấy đến Luyện Ma Tông này sớm hơn Lý Mộc Dương một năm.
Nguyên thân của Lý Mộc Dương vừa mới gia nhập Luyện Ma Tông được một tháng thì đã chết, ngay sau đó thì Lý Mộc Dương mới xuyên không đến đây.
Cho nên luận về tư lịch thì Lý Mộc Dương lại là người mới của Luyện Ma Tông. Nghe thấy Quan Tiểu Thuận nhắc nhở mình thì Lý Mộc Dương thở dài nói.
“Không có cách nào cả, gần đây lượng cơm mà ta ăn càng lúc càng nhiều, nếu không ăn nhiều thì căn bản là ta ăn không đủ no. Chỉ có thể vài ngày tới ta đi tìm quản sự xin làm thêm nhiều việc hơn thì mới có thể lãnh thêm nhiều linh thực hơn.”
Lý Mộc Dương cũng không có cách nào, lượng cơm của hắn ăn tăng lên nhiều cũng không phải là chuyện hắn có thể khống chế được.
Đối với loại tu hành cấp thấp như hắn mà nói thì linh thực cũng quan trọng không kém gì lương thực đối với người phàm, không ăn no thì không được nhưng không có để ăn thì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Tuy rằng thiếu đi linh thực thì cũng không đến mức sẽ chết đói nhưng mất đi linh thực làm nguồn cung cấp nuôi dưỡng thì hoàn toàn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của người tu hành.
Bây giờ đối với hắn mà nói thì làm cách nào để có linh thực mới là chuyện lửa sém chân mày. Nếu như hệ thống trò chơi không được tải thì ngày mai Lý Mộc Dương sẽ đi tìm quản sự để xin làm thêm việc khác.
Đương nhiên nếu như là hệ thống trò chơi này không thể giúp được Lý Mộc Dương kìa… nhưng chắc chắn nó có thể giúp được.
Sau khi tiễn Quan Tiểu Thuận ra về thì Lý Mộc Dương ăn thêm hai chén cơm nữa, một nồi linh thực đầy ắp đã bị một người ăn hết sạch, ăn như vậy thì mới có cảm giác no bụng.
“Lượng cơm này nhiều đến kỳ lạ…”
Lý Mộc Dương sờ cái bụng của mình, hắn cảm thấy sau khi hắn xuyên không thì dạ dày của hắn cũng biến thành cái động không đáy. Ăn cả một nồi cơm đầy như thế mà bụng cũng không to ra, thật sự rất kỳ lạ.
Sau khi đã cơm nước xong xuôi thì hắn múc một gáo nước từ chum nước ra rồi rửa chén sạch sẽ, Lý Mộc Dương lại xoa tay, sau khi ăn cơm no xong thì chuyện đầu tiên phải làm là đóng cửa nhà lại, sau đó hắn nằm trên giường gỗ cứng rồi nhắm mắt lại.
Chơi trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!
Trò chơi này có tính mô phỏng thực tế rất cao, hơn nữa còn chơi vô cùng vui vẻ, cho dù là không có phần thưởng từ kim chủ thì Lý Mộc Dương cũng không có ý định từ bỏ.
Trong Ma Đạo Tông Môn nghèo nàn nhàm chán này mà có thể có một trò chơi mô phỏng 100% không gian ba chiều đã là thú vui duy nhất rồi.
Nhìn trong vại không còn bao nhiêu linh thực nữa thì đột nhiên bây giờ Lý Mộc Dương lai có cảm giác túng quẫn “Phải nghĩ cách kiếm thêm ít linh thực mới được.”
Mùi cơm chín thoang thoảng trong viện, Lý Mộc Dương bưng một chén cơm đầy ngồi trước ngưỡng cửa của căn nhà tranh, hắn bắt đầu thưởng thức bữa cơm tối rau dưa của mình.
Bình thường hắn còn tùy ý xào thêm hai món để ăn kèm với cơm nhưng bây giờ vội vã chơi trò chơi nên hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn xong để còn tiếp tục rèn luyện tân thủ.
Dù sao thì cơm nấu bằng linh thực rất thơm nên cho dù có ăn cùng với dưa muối thì cũng vô cùng ngon miệng.
Ngọn nến trong phòng hắt ánh sáng lên người hắn khiến cái bóng của Lý Mộc Dương trên mặt đất được kéo ra thật dài.
Hàng xóm đi ngang qua cửa thấy cảnh này thì ngạc nhiên hỏi.
“Lý ca, muộn vậy mới ăn cơm sao?”
Hàng xóm là một thiếu niên gầy gò khoảng mười lăm mười sáu tuổi có làn da ngăm đen, cậu ấy gầy như khỉ nhưng gặp ai cũng tươi cười và rất tốt bụng.
Lý Mộc Dương nhớ tên của cậu ấy là Quan Tiểu Thuận, là một tiểu thiếu niên đến từ một thị trấn nhỏ ở phía nam thuộc lãnh địa của Luyện Ma Tông, cậu ấy cũng có thiên phú tu hành nhưng thiên phú không cao cho nên chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.
Mà trong số những đệ tử ngoại môn lại có mấy người có thiên phú cao đâu?
Nhìn thấy Quan Tiểu Thuận tươi cười vui vẻ thì Lý Mộc Dương cũng cười chào hỏi cậu ấy. Quan Tiểu Thuận đứng trong sân trò chuyện với Lý Mộc Dương mấy câu rồi nhìn thấy cái bát cơm to tướng của Lý Mộc Dương thì cảm khái.
“Lý ca, gần đây lượng cơm mà huynh ăn càng lúc càng nhiều đấy, cẩn thận không đủ linh thực để ăn đâu.”
“Ta nghe mấy người quản sự nói, đối với những người đang trong thời kỳ tu hành luyện khí như chúng ta mà nói, nếu như mất đi nguồn linh thực để cung cấp nuôi dưỡng cơ thể thì rất dễ khiến linh khí suy yếu, tu vi sẽ mất đi.”
Quan Tiểu Thuận nửa đùa nửa thật nhắc nhở Lý Mộc Dương. Mặc dù Quan Tiểu Thuận còn nhỏ tuổi nhưng cậu ấy đến Luyện Ma Tông này sớm hơn Lý Mộc Dương một năm.
Nguyên thân của Lý Mộc Dương vừa mới gia nhập Luyện Ma Tông được một tháng thì đã chết, ngay sau đó thì Lý Mộc Dương mới xuyên không đến đây.
Cho nên luận về tư lịch thì Lý Mộc Dương lại là người mới của Luyện Ma Tông. Nghe thấy Quan Tiểu Thuận nhắc nhở mình thì Lý Mộc Dương thở dài nói.
“Không có cách nào cả, gần đây lượng cơm mà ta ăn càng lúc càng nhiều, nếu không ăn nhiều thì căn bản là ta ăn không đủ no. Chỉ có thể vài ngày tới ta đi tìm quản sự xin làm thêm nhiều việc hơn thì mới có thể lãnh thêm nhiều linh thực hơn.”
Lý Mộc Dương cũng không có cách nào, lượng cơm của hắn ăn tăng lên nhiều cũng không phải là chuyện hắn có thể khống chế được.
Đối với loại tu hành cấp thấp như hắn mà nói thì linh thực cũng quan trọng không kém gì lương thực đối với người phàm, không ăn no thì không được nhưng không có để ăn thì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Tuy rằng thiếu đi linh thực thì cũng không đến mức sẽ chết đói nhưng mất đi linh thực làm nguồn cung cấp nuôi dưỡng thì hoàn toàn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của người tu hành.
Bây giờ đối với hắn mà nói thì làm cách nào để có linh thực mới là chuyện lửa sém chân mày. Nếu như hệ thống trò chơi không được tải thì ngày mai Lý Mộc Dương sẽ đi tìm quản sự để xin làm thêm việc khác.
Đương nhiên nếu như là hệ thống trò chơi này không thể giúp được Lý Mộc Dương kìa… nhưng chắc chắn nó có thể giúp được.
Sau khi tiễn Quan Tiểu Thuận ra về thì Lý Mộc Dương ăn thêm hai chén cơm nữa, một nồi linh thực đầy ắp đã bị một người ăn hết sạch, ăn như vậy thì mới có cảm giác no bụng.
“Lượng cơm này nhiều đến kỳ lạ…”
Lý Mộc Dương sờ cái bụng của mình, hắn cảm thấy sau khi hắn xuyên không thì dạ dày của hắn cũng biến thành cái động không đáy. Ăn cả một nồi cơm đầy như thế mà bụng cũng không to ra, thật sự rất kỳ lạ.
Sau khi đã cơm nước xong xuôi thì hắn múc một gáo nước từ chum nước ra rồi rửa chén sạch sẽ, Lý Mộc Dương lại xoa tay, sau khi ăn cơm no xong thì chuyện đầu tiên phải làm là đóng cửa nhà lại, sau đó hắn nằm trên giường gỗ cứng rồi nhắm mắt lại.
Chơi trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!
Trò chơi này có tính mô phỏng thực tế rất cao, hơn nữa còn chơi vô cùng vui vẻ, cho dù là không có phần thưởng từ kim chủ thì Lý Mộc Dương cũng không có ý định từ bỏ.
Trong Ma Đạo Tông Môn nghèo nàn nhàm chán này mà có thể có một trò chơi mô phỏng 100% không gian ba chiều đã là thú vui duy nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.