Chương 20: Cố Nguyên
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
Vì che giấu tội phạm giết người nguy hiểm, vì cản trở người thi hành công vụ, vì làm loạn cục diện mà bây giờ tôi đang phải ngồi trong căn phòng tra khảo lạnh lẽo.
Xung quanh là bốn bức tường cách âm. Trước mặt tôi là vị Cục trưởng uy nghiêm nhất mà mọi người đều luôn nể sợ.
Liếc mắt nhìn xuống hai cổ tay đang chảy máu, tôi khẽ nhíu mày. Mặc dù không đau lắm nhưng nhìn nó vẫn khiến tôi ngứa mắt chết đi được.
Ngay cả mấy ngón tay cũng dính một ít máu của Thiệu Lam.
Chẳng qua khi nãy lúc Thiệu Lam bị bọn người khốn nạn kia bắn trúng, tôi đã điên loạn đánh hai tên đang giữ chặt hai tay của tôi, sau đó thì chạy đến chỗ Thiệu Lam đang nằm.
Tôi cứ ôm em ấy như vậy cho đến khi những người xung quanh quyết dùng vũ lực tách chúng tôi ra làm hai nơi.
Bây giờ có lẽ Thiệu Lam đang ở trong phòng cấp cứu. Còn tôi ngồi đây để nghe giáo huấn nhân cách nghề nghiệp.
Buồn cười thật.
Ngay lúc Thiệu Lam đau đớn nhất thì tôi lại không thể ở bên cạnh em ấy. Hiện tại tâm trí tôi rỗng tuếch, chẳng biết mình sẽ phải khai những gì, chứng minh những gì.
Ngước đôi mắt đờ đẫn của mình lên, tôi thấy Cục trưởng có vẻ đăm chiêu hơn bình thường. Tôi biết mình đã khiến ông ấy thất vọng nặng nề.
Trước đây tôi luôn làm tốt mọi việc, gieo rắc niềm tin cho Cục trưởng nhưng bây giờ thì chắc ông ấy không thể tin tôi được nữa đâu.
" Cậu có biết bản thân mình đã làm những gì không?" Cục trưởng cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi hiện giờ đang rất thả lõng tinh thần. Hít sâu một hơi, tôi nhẹ thở ra rồi gật đầu:
" Tôi biết."
" Cậu biết mà cậu vẫn làm hay sao? Những chuyện như thế mà một cảnh sát như cậu có thể làm được à?"
Giọng ông ta lạnh thật, giống như đang cực kỳ phẫn nộ.
" Tôi chỉ muốn hỏi ngài một điều này thôi." Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy, " Nếu như tên tội phạm đó là một người mà ngài dành rất nhiều tình cảm, ngài sẽ thế nào?"
Có vẻ câu hỏi của tôi quá đường đột khiến cho Cục trưởng nhíu chặt mày mà vẫn chưa trả lời được gì. Ông ta nắm chặt bàn tay, không nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Tôi biết câu hỏi này hóc búa thật đấy chứ.
Im lặng mãi cũng không được, tôi đành cười một tiếng, " Tôi cũng giống như câu hỏi đó vậy. Tôi muốn ngài nhìn nhận sự việc lần này theo một cách khác. Tôi không phải bao che cho tội phạm, tôi là đang cố gắng bảo vệ người mình yêu."
" Người cậu yêu?" Cục trưởng có chút mất bình tĩnh mà cao giọng, sau đó ông ta cúi mặt hít thở.
" Đó chỉ là một tên giết người đang khinh bỉ mà thôi. Tôi không quan tâm đó là ai trong mắt cậu, nhưng với tôi, đó là một tên giết người."
Rầm!
Đừng trách vì sao tôi lại đột ngột đứng dậy đập tay xuống bàn một tiếng như thế. Đây là một phản xạ rất tự nhiên mà thôi. Khi mà người bạn yêu bị gọi là một kẻ giết người đáng khinh bỉ thì bạn có nổi điên như tôi không?
Có, tôi thề là có đấy.
Hành động của tôi làm cho Cục trưởng giật bắn mình. Ông ta ngỡ ngàng nhìn tôi, muốn lên giọng giáo huấn tiếp thì bị tôi chặn lại.
" Thiệu Lam không phải là kẻ giết người. Thiệu Lam là một bệnh nhân của bệnh rối loạn đa nhân cách. Và L, cái tên giết người đó chính là một nhân cách của em ấy. Nếu như ngài thật sự chưa hiểu, tôi sẽ cho ngài hết tất cả những tài liệu có liên quan đến căn bệnh đó, nếu ngài muốn."
Tôi nhắm nhẹ mắt, định thần lại, " Và tôi muốn nhắc lại một lần nữa, Thiệu Lam không phải là kẻ giết người! Tôi sẽ không để em ấy phải ngồi tù vì một việc mà người khác đã làm. Tôi sẽ chứng mình được điều này."
Nói rồi tôi xoay người, rời khỏi phòng. Vừa chạm tay đến vặn cửa, tôi nghe thấy Cục trưởng phía sau nói khẽ.
" Cố Nguyên, cậu có biết bản thân sắp bị giáng chức rồi không?"
Tôi im lặng. Điều này tôi đã dự tính từ lâu rồi, cho nên sẽ không có gì bất ngờ cả.
Bao che cho một tội phạm, ừ thì trong mắt mọi người, Thiệu Lam chính là như vậy cho nên tôi sẽ trở thành một đồng phạm. Dễ hiểu thôi mà.
" Dù thế nào đi nữa, Thiệu Lam hay là L thì cũng là kẻ giết người mà thôi. Nếu như cậu vẫn cố chấp muốn bảo vệ người đó, tôi sẽ buộc phải giáng chức cậu. Còn nếu như..."
Tôi xoay nửa người, nhìn Cục trưởng bằng một đôi mắt thờ ơ.
Tôi chẳng quan tâm quái gì đến cái chức vị đó nữa.
Đúng là bao nhiêu năm trời học hành đấy, bao nhiêu năm trời cố gắng để vươn lên chức vị ngày hôm qua đấy nhưng thì sao?
Người tôi yêu sắp phải bị tống vào tù rồi. Người tôi yêu có thể sẽ bị tử hình chỉ vì căn bệnh chết tiệt kia. Người tôi yêu đã bị quá nhiều đau đớn rồi...
Hốc mắt tôi bỗng dưng nóng ran. Khỉ thật.
Tôi bật cười trong lòng tự giễu mình.
" Sẽ không có cái nếu như nào cả. Ngài đừng bức tôi như thế, đừng bắt tôi phải lựa chọn. Dù cho có bao nhiêu lựa chọn đi nữa, dù nó tốt đẹp cỡ nào đi nữa thì tôi vẫn chỉ lựa chọn mỗi Thiệu Lam mà thôi."
Dứt lời, tôi liền đi ra khỏi đó.
Không còn bị giam lõng trong bốn bức tường đó nữa, tôi mới thấy nhẹ nhõm làm sao. Dựa người vào tường, tôi rút một điếu thuốc ra, châm lửa hút.
Những lúc thế này chỉ có thuốc mới khiến mọi thứ bình tĩnh lại thôi.
" Cố Nguyên, anh có đi thăm Khấu Nhĩ Phương không? Cậu ta vừa mới tỉnh."
Bên cạnh bỗng có người đi đến vỗ nhẹ vai tôi một cái. Suy nghĩ bị đứt đoạn, tôi quay sang nhìn người nọ.
Nghe anh ta nói đến Khấu Nhĩ Phương, tôi vẫn còn tức giận với chuyện cậu ta tự ý bắt Thiệu Lam rồi còn thực hiện mấy màn tra tấn kia nữa.
Nghĩ đến là chỉ muốn rút súng bắn chết cậu ta mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe tin Khấu Nhĩ Phương tỉnh lại rồi, tôi không thể nào không thăm. Dù gì cậu ta bị thương cũng là do tôi cả mà.
" Ừm, cậu ta nằm ở đâu vậy?" Tôi hỏi người kia.
#
Chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước phòng bệnh của Khấu Nhĩ Phương. Bên trong có vẻ an tĩnh hơn tôi nghĩ. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy cậu ta đang ngồi ôm lấy cái tablet xem gì đó có vẻ rất vui.
Nghe tiếng động, Khấu Nhĩ Phương ngẩng mặt nhìn tôi. Hai người chúng tôi đột nhiên lại nảy sinh gượng gạo. Ai cũng né tránh đi người nọ một lúc rồi mới chịu nói chuyện.
" Ổn rồi chứ?" Tôi bước đến, điềm nhiên hỏi thăm.
Khấu Nhĩ Phương cũng cười một tiếng, " Em vẫn chưa chết được mà."
Tôi liếc lạnh cậu ta một cái, " Thế cậu có mưu cầu đấy không? Tôi không ngại giúp một tay đâu."
" Ấy...không cần đâu ạ." Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt.
Được rồi. Hiện giờ bộ dạng này so với bộ dạng lúc tra tấn Thiệu Lam thì y hệt như hai người khác nhau vậy đó. Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương một lúc, chỉ hy vọng cậu ta sẽ không phải là bạn bè gì với Thiệu Lam.
Bạn bè ở đây là kiểu cùng chung một căn bệnh ý.
Giống như tôi bị bọn kia ám ảnh đến điên mất rồi.
" Bây giờ trông cậu ngốc nghếch như mọi ngày rồi. Khi nhìn cậu tra tấn Thiệu Lam, tôi đã không tin đó là cậu."
Khấu Nhĩ Phương đặt cái tablet xuống, cười khẽ, " Xin lỗi sếp, khi đó chỉ là em quá tức giận rồi thôi. Cứ nghĩ rằng Thiệu Lam là L cho nên..."
Lúc này, tôi gõ mạnh vào đầu cậu ta một cái, " Cậu ngon lắm rồi! Nếu như tôi không đến kịp thì chắc hẳn là phải hốt đến hai cái xác."
"..." Khấu Nhĩ Phương lại xanh mặt, " Em xin lỗi, em thật sự không biết."
Dừng một chút, cậu ta ngước mắt, cười láu lỉnh, " Thế...hóa ra là sếp yêu Thiệu Lam thật à? Ôi chào, thế mà giấu kỹ thật ấy."
Nghe cậu ta trêu, tôi không ngượng ngùng gì mà còn cười hùa theo.
Yêu thì nói yêu, mắc quái gì phải ngượng ngùng?
Dù sao tôi cũng là kẻ chủ động trong "trận chiến", nếu ngại ngùng chỉ vì mấy chuyện vặt này thì mặt mũi ném đi cho rồi.
" Đúng thế. Tôi đang bị tình yêu làm cho mù quáng đây."
" Haha..." Khấu Nhĩ Phương cười giòn, " Có phải lúc sếp bảo em kiểm tra hai cái bật lửa, sếp đã không hy vọng đó là Thiệu Lam rồi phải không?"
" Đúng vậy."
" Sao khi ấy sếp không nói cho em biết luôn đi? Nói rõ ngọn ngành là anh ấy mắc bệnh như thế. Em là kiểu người thông cảm mà. Để bây giờ mọi chuyện ra như vậy.."
Khấu Nhĩ Phương hơi cúi mặt nói khẽ. Tôi nghĩ có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi cho những việc mình gây ra. Nhưng mặt khác, tôi lại nghĩ đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đặt tay lên đầu Khấu Nhĩ Phương ấn mạnh xuống, tôi lớn giọng nói:
" Cậu lại linh tinh rồi! Đây là chuyện trước sau gì cũng phải đối mặt. Mà, anh cậu bị giáng chức rồi, đừng gọi là sếp nữa."
Khấu Nhĩ Phương có lẽ rất kinh ngạc khi nghe điều này. Mi mắt cậu ta rũ xuống, " Lại là do em nên sếp mới..."
" Đồ thần kinh!" Tôi liếc một cái, " Chỉ cần cậu hiểu Thiệu Lam không phải là người như vậy là tốt rồi. Bây giờ tôi cần phải làm nhiều thứ lắm đây."
" Nếu cần gì cứ bảo, em sẽ giúp đỡ."
Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương, hồi sau cả hai cùng mỉm cười.
Mọi chuyện xem ra không tệ như tôi đã tưởng tượng.
Lúc này cửa phòng bệnh đẩy mạnh ra, có kẻ đang đi vào. Liếc nhìn chiếc áo blouse trắng tung bay kia, tôi khẽ chậc lưỡi.
" Thăm bệnh đấy hử?" Nam nhân bận y phục màu trắng kia hỏi.
Tôi liếc nửa mắt, " Ờ, còn cậu đến khám bệnh?"
" Tôi phụ trách chăm sóc." Đổng Thùy lạnh nhạt trả lời, sau đó nhếch môi nói, " Anh cũng tàn nhẫn gớm khi mà bắn cả đồng đội của mình."
Khấu Nhĩ Phương ngồi cạnh níu lấy áo blouse của Đổng Thùy, " Nè, linh tinh gì vậy?"
Thế nhưng liền bị Đổng Thùy lườm một phát.
Cái uy quyền này ở đâu ra thế?
Tôi nhíu mày khó hiểu, sau đó nhìn Đổng Thùy, " Chẳng phải là do người của cậu làm người của tôi suýt bị chết đấy sao? Tội lỗi của ai đây?"
Đổng Thùy nhìn tóe lửa.
Tôi cũng lườm lạnh lại.
Chỉ có Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt nhìn chúng tôi, " Thôi mà, thôi mà..."
Đổng Thùy hừ một tiếng, chuẩn bị kim chích. Nhìn cậu ta bơm thuốc vào kim chích với đôi mắt dã thú kia mà tôi lạnh cả người.
Mẹ nó, có khi nào trả thù cá nhân mình không thế?
Tôi vội dời tầm mắt, ho một tiếng.
" Người của anh nghe bảo là tỉnh rồi. Đứng càn ràn ở đây làm quái gì chưa đi nữa?"
Người của tôi...
Thiệu Lam?
Thiệu Lam tỉnh rồi?
Tôi nhìn Đổng Thùy một giây rồi liền chào tạm biệt hai người họ, chạy biến khỏi phòng.
Tôi không rõ Đổng Thùy lấy nguồn tin đấy ở đâu nhưng xem vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi không nghĩ cậu ta chỉ viện cớ để đuổi khéo tôi ra khỏi phòng đâu nhỉ?
Ngồi trên xe, tôi lần nữa phải tăng tốc chạy đến nơi mà Thiệu Lam đang nằm.
Đáng ra thì tôi không được phép đi ra khỏi Cục như vậy đâu, nhưng mà tôi lại cãi lệnh của Cục trưởng một lần nữa rồi. Mấy người vừa nãy chặn tôi ở trước cổng đều bị tôi tẩn cho nhừ đòn.
Xin lỗi nhưng mấy người luôn khiến tôi bực mình như thế.
Đến nơi, tôi chạy ngay đến phòng cấp cứu thì nhận ra Thiệu Lam được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt rồi. Quay gót đi lên lầu năm, tôi phát hiện trước cửa phòng bệnh có đến hai tên cảnh sát đang canh giữ.
Đây chính là viễn cảnh mà tôi từng nghĩ đến.
Cúi mặt, khẽ thở dài một tiếng rồi tôi bước tới trước mặt họ, giơ ra tấm thẻ cảnh sát của mình với gương mặt vô cùng điềm nhiên.
Bọn họ liếc nhìn một cái, không nói gì liền tránh ra hai bên.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Markson đang ngồi ở ghế với một đống giấy xung quanh. Markson có vẻ rất tập trung nên hoàn toàn không biết rằng có người vào phòng.
Đến khi tôi bước gần lại, gõ nhẹ xuống mặt bàn một cái, Markson mới ngước mắt nhìn. Thấy tôi, lão ta mừng quýnh, cười một tiếng.
" Cố Nguyên, cậu đến rồi sao? Tôi thật không nghĩ cậu sẽ đến được đây đó."
Tôi hiểu ý của Markson là gì. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ đến được đây đâu, nhưng mà vì nghe tin người kia tỉnh lại, tôi thật sự không thể ngồi yên được.
Liếc nhìn Thiệu Lam còn đang ngủ, tôi ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy tay em ấy.
" Tôi nghe Thiệu Lam đã tỉnh lại."
Markson đặt mấy tờ giấy kia qua một bên, hắng giọng nói:
" Đúng vậy. Haiz, khi nãy Thiệu Lam làm chúng tôi một phen hú vía cả đấy. Trong lúc phẩu thuật, tim cậu ta bỗng ngừng đập. Bác sĩ đã sốc tim mấy lần mới có thể đập lại. Tôi cứ nghĩ...haiz, nói chung là sợ điếng người."
Markson liên tục liếm môi mình rồi thở dài.
Không chỉ riêng lão ta đâu. Tôi khi nghe đến ba từ tim ngừng đập thôi là tâm trí trống rỗng hết rồi.
Không tin được người đang bên cạnh tôi đây vừa nãy đã suýt thì... Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu.
Thiệu Lam mà tôi yêu rất kiên cường. Tôi chắc rằng em ấy sẽ không rời bỏ thế giới này sớm như vậy.
" Có một điều làm tôi đang băn khoăn." Markson một lần nữa lên tiếng.
Tôi nhìn lão ấy, ánh mắt kia cực kỳ nghiêm túc làm tôi cũng lo lắng lây. Đặt bàn tay Thiệu Lam xuống trở lại, tôi xoay người đối diện với Markson.
" Chuyện gì mà nhìn ông nghiêm trọng vậy?"
Markson chỉnh lại mắt kính, " Tôi nghĩ Thiệu Lam đã tự hợp nhất lại nhân cách rồi."
" Sao cơ?" Tôi rất kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc.
Vì tôi luôn nghĩ chuyện hợp nhất là một chuyện rất khó khăn.
Ngay cả Markson còn không tin nữa cơ mà.
" Tôi cũng bất ngờ lắm nhưng Thiệu Lam bảo cậu ấy đã tìm lại được ký ức của mình rồi."
" Ký ức..." Tôi nhíu mày, " Ý ông là ký ức bị mất?"
" Đúng vậy." Markson lại chỉnh kính, " Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mắt cậu ấy đã trở lại màu đen tự nhiên. Trước khi bị bệnh, cậu ta bảo mắt mình màu đen nhưng sau đó thì đột nhiên lại biến thành màu xanh nhạt. Như cậu đã biết rồi đó, mắt L màu tím, mắt Merry màu đỏ và mắt của Thiệu Lam là màu xanh dương nhạt."
Nghe đến đây, tôi cười khẽ, " Tôi còn nghĩ màu mắt kia là tự nhiên nữa đấy. Ông không tin nổi tôi vì đôi mắt đó mà bị hút hồn đấy."
Markson lúc này cười ha hả, nhìn lão ta có vẻ phấn khởi lắm.
" Tôi đã biết được ký ức của Thiệu Lam rồi. Nó...là một nỗi nhục nhã đối với cậu ta. Mỗi người nếu như trải qua chuyện như thế, tôi nghĩ sẽ không chịu nổi đâu. Nhưng Thiệu Lam cậu ta đã không tìm đến con đường chết là hay lắm rồi."
Sau đó, Markson kể lại ký ức của Thiệu Lam cho tôi nghe. Đối với một người ngoài chỉ nghe kể như tôi thôi mà cảm xúc của tôi đã ứ nghẹn lại vì quá đau.
Tôi có thể hiểu được một phần nào đó nỗi đau mà Thiệu Lam phải chịu đựng. Nghĩ đến những lúc đó, em ấy phải thống khổ nhục nhã thế nào, tôi lại không chịu nổi.
Hơi thở có chút dồn dập, tôi ghì chặt ngực trái mình.
" Cố Nguyên, cậu có phải sẽ bị ghép vào tội đồng phạm không?"
Tôi cúi mặt ừ một tiếng. Sau đó quay sang nhìn Thiệu Lam, trên ngực em ấy đang băng một miếng vải trắng. Càng nhìn lại càng đau lòng.
" Như vậy...cậu nghĩ hai người sẽ ổn chứ?"
Tôi vén mớ tóc mái lòa xòa của Thiệu Lam qua một bên, " Tôi sẽ phải nhờ ông giúp một chuyện, Markson. Ông có thể thu thập lại tất cả những ghi chép về quá trình trị liệu của Thiệu Lam được không? Đầy đủ và rõ ràng, sau đó ông đưa đến cho luật sư riêng của tôi."
Markson vẫn im lặng chăm chú nhìn tôi.
" Tôi chỉ bị giáng chức thôi và tạm thời sẽ bị bọn người kia chú ý một chút. Cho nên mọi việc đều trông cậy vào ông cả. Bên cạnh, tôi sẽ nhờ người bạn của mình cũng là một cảnh sát giúp đỡ. Cậu ta hiểu Thiệu Lam như thế này nên sẽ giúp bằng mọi cách."
" Cậu chắc rồi chứ? Tôi không muốn Thiệu Lam phải chịu quãng đời còn lại ở trong ngục tù."
Tôi nhìn Markson, cười nhẹ, " Không phải chỉ có mỗi mình ông là không muốn thôi đâu. Quá khứ của em ấy đã là một địa ngục rồi, tôi sẽ không để em ấy chịu đựng thêm bất cứ thứ gì đau đớn nữa."
Markson có vẻ tin tưởng lời nói của tôi lắm.
Vài ngày sau, tôi quyết định đổi phòng cho Thiệu Lam đến một nơi khác rộng rãi và tiện nghi hơn. Trong những ngày này, cảnh sát chỉ can thiệp vào một chút mà thôi nên có lẽ sẽ không qua gắt gao.
Khi tôi ghé đã làm xong thủ tục chuyển phòng, tôi trở lại căn phòng kia thì bị hai tên cảnh sát khác chặn lại.
Tôi biết tin mình bị giáng chức đã đến tai bọn nó rồi nên có khi sẽ không nghe lệnh tôi nữa. Liếc nhìn hai tên đó một cái, tôi lạnh giọng:
" Bỏ tay ra. Người đó phải chuyển đến một phòng khác."
" Không được." Bọn nó quyết chặn tôi lại, " Cục trưởng đã có lệnh không đưa người kia đi đâu cả."
" Nhưng phòng này không đủ tiện nghi. Con mẹ nó, mấy người có tránh ra hay không?" Tôi bực bội quát lớn.
Lúc này phía sau lưng có tiếng nói vọng đến, " Bỏ anh ấy ra ngay lập tức."
Hai tên kia tức khắc tránh sang một bên. Tôi kinh ngạc xoay người lại thì thấy Khấu Nhĩ Phương. Y phục của cậu ta ngầu phết ý chứ.
Tôi bỏ hai tay vào túi quần, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Khấu Nhĩ Phương.
" Yo, cậu em này ngầu quá đấy."
Khấu Nhĩ Phương được khen có chút ngượng ngùng. Cậu ta nhìn hai tên kia, ra lệnh, " Hai người tránh đi một chút đi. Tôi sẽ ở đây canh chừng, một lát hai người quay lại."
Thấy bọn kia còn chưa đi, Khấu Nhĩ Phương bật cười, " Không lẽ hai cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức thả tù nhân bỏ trốn à? Anh ta còn chưa bước xuống giường được nữa đó!"
Tôi đối với cái lũ người kia chỉ có một cái ánh mắt chán ghét mà thôi. Sau khi hai bóng dáng đó đi khỏi, tôi mới thở ra một hơi bất mãn.
" Em đã bảo sẽ giúp hai người mà." Khấu Nhĩ Phương lúc này huých vào tay tôi, " Anh định chuyển Thiệu Lam đi đâu?"
" Đến một phòng khác rộng rãi hơn, tiện nghi hơn nữa. Vì hiện tại Thiệu Lam vẫn cần được điều trị theo dõi tiếp."
Khấu Nhĩ Phương khẽ à, " Em hiểu rồi. Như vậy thì cứ chuyển đi, bọn người kia không nói gì đâu. Chỉ là chuyển phòng thôi mà."
Tôi liếc bộ y phục của Khấu Nhĩ Phương, cười cười, " Được thăng chức hửm?"
Nói đến vấn đề này, Khấu Nhĩ Phương bỗng dưng đỏ mặt, gượng gạo gật đầu.
Tôi hiểu vì sao cậu ta lại như thế. Chắc là Cục trưởng đã thăng chức cho cậu ta vị trí của tôi.
Cái cuộc đời này đúng là lên voi xuống chó mà.
Nói rằng tôi không tiếc nguồi nguội thì đúng là nói dóc, nhưng đã mất rồi thì thôi. Thà tôi vụt mất cái chức vị ấy còn hơn là để mất người trong kia.
Bảo tôi mù quáng cũng được, nhưng có sao đâu?
Tình yêu chả phải là thế à?!
" Chúc mừng nhé. Ráng làm cho tốt vào." Tôi vỗ vai Khấu Nhĩ Phương.
Khấu Nhĩ Phương cười ngượng, " Em thấy anh rất dũng cảm đó. Dám bỏ hết tất cả mà bảo vệ người yêu cơ mà."
Tôi hơi ngước mắt nhìn lên, điềm nhiên nói, " Từ khi biết được Thiệu Lam là L, kỳ thực, tôi đã không còn dũng khí để bắt em ấy nữa."
" Haha...Anh biết gì không, Cố Nguyên?" Khấu Nhĩ Phương cười một tiếng.
Tôi liếc nhìn cậu ta.
" Cả hai chúng ta đều không còn dũng khí bắt một người đáng thương như anh ấy từ lâu rồi."
" Điêu nhá!" Tôi đánh vào đầu tên kia một cái, " Mấy ngày trước cậu còn tra tấn người của tôi đấy!"
" Ai...cái đấy là chuyện mấy hôm trước rồi." Khấu Nhĩ Phương trông bộ dạng ngầu thế thôi chứ vẫn là một tên ngốc.
Tôi khẽ cười.
Sau đó, Thiệu Lam cũng được chuyển đến một phòng bệnh khác tốt hơn rất nhiều. Ngồi bên cạnh giường bệnh, tôi giữ lấy bàn tay của Thiệu Lam, áp nhẹ lên gò má mình.
Mấy ngày qua Thiệu Lam cứ mơ màng ngủ như vậy mãi. Đôi khi có tỉnh giấc nhưng rồi sẽ không chịu nổi sự thật kia mà mất bình tĩnh, cuối cùng là bị tiêm thuốc an thần.
Tôi chỉ sợ rằng thuốc kia tiêm vào nhiều quá, khiến em ấy ngủ luôn thì tôi phải làm sao đây?
Khuôn mặt cứ theo ngày tháng mà trở nên hốc hác. Bây giờ Thiệu Lam cũng chỉ được truyền đạm và thuốc bổ thôi.
Nghịch nghịch ngón tay thon dài của Thiệu Lam, tôi nhìn bộ dạng mình thật là ngốc nghếch.
Mỗi ngày cứ ngồi trong phòng bệnh độc thoại như thế. Đến giờ tôi vẫn được tự do đi lại trong bệnh viện mà chưa bị ngài ấy triệu lên giáo huấn.
Chắc là cũng đã thương cảm một ít rồi đi.
Về chuyện biện hộ cho việc của Thiệu Lam, tôi đã đưa mọi ghi chép về quá trình trị liệu cho luật sư riêng của tôi. Người đó bảo nếu như đã có thể chứng mình Thiệu Lam là một bệnh nhân như thế thì việc xử án sẽ nhẹ nhàng hơn.
Ôi, tôi cầu mong là thế.
Một phần khác, Khấu Nhĩ Phương cũng đã đem tất cả tài liệu liên quan đến đa nhân cách đến cho ngài Cục trưởng xem. Tôi chẳng biết ngài ấy nghĩ gì, chỉ là ánh mắt của ông ta đã phần nào thay đổi.
" Thiệu Lam, em định để tôi chờ đợi đến bao lâu đây hửm? Ngày đêm trông chừng em thế này, tôi thật sự bị bức chết mất đấy."
Thiệu Lam vẫn nằm đó mà ngủ.
Lại cái kịch bản độc thoại nhàm chán nữa rồi.
Chỉnh lại tấm chăn bông, tôi cúi người hôn nhẹ lên trán Thiệu Lam, thì thầm:
" Hãy mơ thật đẹp vào nhé."
#
Hôm nay Markson gọi điện cho tôi vào lúc năm giờ sáng và báo tin rằng Thiệu Lam đã tỉnh hẳn rồi.
Đừng nói là ăn diện chải đầu vuốt keo, tôi chỉ thay xong bộ quần áo gọn gàng, dùng tay chải lại tóc rồi sau đó thì phóng thẳng xe đến bệnh viện.
Vào đến phòng bệnh, tôi thấy Thiệu Lam ngồi dậy tựa lưng vào giường, mặt nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.
Bỗng dưng nhìn thấy em thế này, tôi có chút căng thẳng.
Markson đứng dậy lại gần chỗ tôi, " Ra ngoài một tí."
Tôi liếc nhìn lão rồi theo sau ra ngoài phòng.
" Chuyện gì thế?" Tôi tò mò điên lên được.
Markson khoanh hai tay, ánh mắt đăm chiêu qua lớp kính dày.
" Thế này nhé, tôi phải nói cho cậu biết điều này. Sau khi hợp nhất lại các nhân cách, nhân cách chủ thể sẽ phải chịu tác động của những nhân cách cũ. Nghĩa là, những nhân cách cũ thế nào thì chủ thể sẽ có một chút tương đồng như vậy."
Cái gì chứ?
Tôi nhất thời cứng họng, chỉ biết trừng to mắt nhìn Markson.
Theo như lời lão ta bảo thì không phải Thiệu Lam sẽ...sẽ tàn nhẫn giống L đó chứ?
Không, không đâu.
Markson ghì vai tôi lại, " Cậu bình tĩnh nào. Tôi chỉ bảo là có một chút tương đồng thôi. Trước đây tôi quan sát được nên đã rút ra kết luận. Thiệu Lam bình thường sẽ khá là hoạt bát và đào hoa, L thì lạnh lùng tàn nhẫn, và cô bé Merry trầm tĩnh và thông minh. Cho nên nếu như Thiệu Lam đã hợp nhất cùng với hai người đó thì khả năng cậu ta sẽ trở nên lãnh đạm với mọi thứ như L, bình tĩnh như Merry và..."
Quái đản thật nhưng mà câu tôi muốn hỏi Markson chính là:
" Như vậy, Thiệu Lam có còn yêu tôi không thế?!"
Nhưng may mắn là tôi nuốt nó xuống bao tử rồi.
Tôi trầm mặc, chẳng biết nói gì.
Markson lúc này chỉnh kính, cười một tiếng, " Còn về chuyện tình cảm, tôi không chắc là Thiệu Lam còn yêu cậu không á nha. Vì L đâu yêu cậu, Merry còn nhỏ đương nhiên không yêu cậu. Tôi sợ..."
" Đủ rồi đấy, Markson." Tôi lườm lão ta một cái rồi xoay người đi vào.
Trở vào phòng, Thiệu Lam đã không còn nhìn ra ngoài nữa. Đôi mắt kia lúc này ngước lên nhìn tôi một cái.
Cảm giác đầu tiên khi tôi nhìn thẳng vào mắt Thiệu Lam chính là lạnh lẽo.
Đôi mắt đó không còn chứa đựng tình cảm nồng nhiệt nữa rồi. Nó trở nên khô khốc, lạnh nhạt và thờ ơ.
Bỗng dưng cảm giác sợ hãi khiến tôi mất bình tĩnh. Nhưng rồi tôi tự cười giễu bản thân, mày đang nghĩ cái quái gì thế?
Markson cũng đi vào, huých nhẹ tay tôi một cái rồi ngồi xuống ghế.
" Anh làm gì mà đứng đó hoài thế? Không thấy mỏi chân à?" Thiệu Lam lên tiếng.
Aish, Thiệu Lam đã lên tiếng đấy.
Tôi ngẩn cả người. Đến khi tiếp thu xong câu nói kia rồi, tôi mới kéo cái ghế lại ngồi xuống.
Giọng điệu này lạnh lùng quá rồi đi.
Tôi vuốt mặt che đi sự rầu rĩ trong lòng mình.
" Em thấy ổn rồi chứ?" Tôi đứng dậy, đi đến gần chỗ em ấy.
Thiệu Lam đột nhiên tránh né động chạm của tôi làm tôi hụt hẫng lắm. Cứ như hụt chân lọt vào hố sâu vậy.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo này làm tôi muốn phát điên. Cánh tay rốt cục cũng được thu về, tôi cười nhẹ, " Anh xin lỗi."
Khi hai tiếng xin lỗi vang lên, tôi thấy gương mặt Thiệu Lam có chút dao động. Em ấy nhìn tôi, muốn nói gì đó rồi lại cúi xuống.
Biểu hiện này thật ra mà nói thì nó khiến tôi an tâm hơn.
Thiệu Lam chỉ đang bị ký ức kia làm cho ám ảnh mà thôi, cho nên mới không muốn người khác động chạm. Thiệu Lam lạnh lùng là vì tác động bởi L.
Được rồi, thử thách của tôi sao cứ liên tục xuất hiện vậy chứ?
" Quá trình điều trị đang rất ổn. Cậu không cần lo quá đâu." Markson lên tiếng thay đổi bầu không khí.
Tôi nhìn lão, cười khổ, " Cảm ơn ông đã cùng chúng tôi đến bây giờ."
" Aiz, tôi thương người mà, với lại tôi có tâm nghề nghiệp lắm."
Lão nói rồi cười thoải mái.
" Khi nào cảnh sát sẽ đến bắt tôi đi?"
Thiệu Lam đột ngột chuyển chủ đề làm cả hai người Markson và tôi đều ngỡ ngàng. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của em khi nói ra câu đó, tôi thật sự rất đau lòng.
Có thể em đã chuẩn bị tinh thần cả rồi, nhưng tôi vẫn không đành lòng như thế.
" Họ sẽ đưa em đi lấy lời khai thôi, còn những chuyện khác anh đã lo cả rồi."
" Làm sao anh có thể lo nổi? Đây là việc hệ trọng. Tôi đã giết người đấy. Anh đừng nhìn theo kiểu tôi chỉ giết một con lợn."
"..."
Lời nói sắc bén lạnh nhạt này là thế nào vậy?
Tôi nhìn Markson như muốn một câu trả lời thỏa đáng nhưng lão chỉ lắc đầu bất lực. Thiệu Lam nói xong cũng im lặng.
Tôi biết rằng ký ức đã khiến Thiệu Lam chịu một cú sốc tinh thần nhưng mà thái độ này làm tôi sửng sốt lắm. Tạm thời tôi sẽ chưa quen được đâu nhưng biết làm sao nữa?
Phải tập rồi.
" Thật ra với tôi, người không khác lợn là bao."
Khi nói xong câu này, Markson đã phụt cười một tiếng. Tôi cũng chẳng hiểu lý do vì sao tôi nói thế nhưng mặt tôi bình tĩnh lạ thường. Cho dù Thiệu Lam đã liếc nhìn tôi một cái rách mắt và tuôn ra miệng một câu:
" Ngu ngốc!!" Xong nằm xuống giường, quay lưng về phía tôi.
Tôi nghĩ em không giận, chỉ là rất buồn cười nhưng không dám cười mà thôi.
Còn lão Markson thì khỏi bàn đi, lão ấy đang cười sắp lăn ra sàn mà chết rồi.
Bầu không khí quái đản này thiệt là khiến người ta chịu không thấu mà.
Một lúc sau, tôi đến chỉnh lại chăn cho Thiệu Lam rồi nói nhỏ. Tôi không dám hôn em như trước nữa. Tôi chẳng lường trước được hậu quả cho cái việc làm của mình đâu nên thôi thì tránh đi là tốt nhất.
" Ngủ ngoan, mai anh lại đến."
" Tôi không cần một con lợn đến thăm."
Khụ.
Tôi đã không thể nhịn được mà vểnh môi lên cười một cái.
Thiệu Lam này thù dai thật chứ.
Markson còn phải nhún vai đồng cảm với tôi nữa là.
Tôi lắc đầu bó tay, chào tạm biệt Markson xong rồi trở về. Hiện tại thì chỉ duy nhất một mình Markson được trông chừng Thiệu Lam vào ban đêm thôi. Vì lão ta là một tiến sĩ có tiếng tăm, có uy tín với cảnh sát nên...họ tin lão thôi.
Thời gian lại trôi đi như tên bắn.
Mỗi ngày đến thăm Thiệu Lam, chịu đựng sự lạnh nhạt của em riết tôi cũng đã chai sờn đi rồi.
Thật là, không hợp nhất thì tôi như thể đang yêu 3 trong 1. Bây giờ hợp nhất rồi thì chả khác nhau mấy.
Chỉ tốt một chuyện là nếu như sau này chúng tôi có làm cái gì đó thì sẽ không bị đột kích bất ngờ bởi một trong hai cái người kia.
Tốt thôi, cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu cả mà.
Chỉ là ngày hôm nay chúng tôi không ai vui vẻ mấy. Sau khi lấy lời khai của Thiệu Lam, tòa án đã quyết định xét xử chuyện này.
Ngồi bên dưới cùng với Đình Huy và Hàn Di, nhìn nét mặt lo lắng của hai người họ, tôi chẳng biết vẻ mặt của mình đang như thế nào nữa rồi.
Quan sát Thiệu Lam đứng trên vành móng ngựa, hai tay bị còng lại, tôi đã thật sự không chịu nổi.
Luật sư của tôi chuẩn bị tốt mọi thứ để đối đáp với bên Tòa án. Buổi xét xử này diễn ra rất khốc liệt vì luôn có hai luồng ý kiến trái chiều nhau.
Một bên họ đồng ý Thiệu Lam bị bệnh và thông cảm.
Một bên họ tuy chấp nhận căn bệnh của Thiệu Lam nhưng vẫn đinh ninh, em ấy đã giết người.
Hơn hai tiếng đồng hồ xét xử, tôi nhìn cây kim cứ chậm chạp nhích từng chút mà lòng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng cũng có phán xét.
Tôi ngồi bên dưới, hai bàn tay đã sớm nắm chặt lại.
" Bị cáo Thiệu Lam đây đã phạm vào tội giết người hàng loạt, nhưng vì có ghi chép về việc bị cáo mắc phải căn bệnh rối loạn đa nhân cách, và một nhân cách được gọi là L đã ra tay làm những việc đó. Dù thế nào đi nữa, bị cáo Thiệu Lam vẫn là nhúng tay vào tội ác nhưng sẽ được khoan hồng vì bị cáo không trực tiếp thực hiện. Tòa tuyên án, bị cáo Thiệu Lam sẽ lãnh ba năm tù giam."
Người vừa nói đã gõ xuống bàn một tiếng, tôi lúc này mới biết mình vẫn còn thở.
Thật là, ba năm sao?
Tôi lấy hai bàn tay ôm kín mặt, chẳng biết phải nói cái gì ngay lúc này. Tôi cứ tin rằng Thiệu Lam sẽ được lãnh án treo, nhưng cuối cùng thì...
Đình Huy bên cạnh đứng dậy, vỗ vai tôi, " Thiệu Lam bị đưa đi rồi. Cậu không định gặp một chút sao?"
Tôi ngẩng mặt nhìn Đình Huy, cười khan, " Tất nhiên...là phải gặp rồi."
Theo con đường nhỏ, tôi đến được chỗ mà Thiệu Lam đang bị đưa đi. Trước mặt, hai tên cảnh sát có vẻ gườm gườm tôi lắm.
" Chúng tôi đang thi hành công vụ, phiền tránh ra."
Tôi lúc này chẳng có nổi hứng thú nào mà quát tháo hay tức giận nữa. Bước lại gần, tôi bình tĩnh nói:
" Cho tôi hai phút nói chuyện với người này, được chứ?"
" Không được!" Nói rồi bọn nó đẩy vào lưng Thiệu Lam một cái.
Tôi nhếch môi cười khẩy, quyết giữ lấy tay Thiệu Lam kéo về sau. Bọn nó lập tức quay lại trừng mắt.
Ngay lúc đó, Khấu Nhĩ Phương ở đâu xuất hiện, giảng hòa.
" Xin lỗi nhưng hai anh có thể để bạn tôi gặp người này một chút không? Tôi cam đoan chỉ hai phút."
Tôi chẳng buồn nhìn ba người bọn họ nói cái gì.
Thiệu Lam vẫn cúi gằm mặt. Tôi liếc nhìn còng tay trên tay em.
" Anh xin lỗi."
Thiệu Lam ngẩng mặt, đôi mắt kia lúc này không còn lạnh nhạt thờ ơ nữa. Viền mắt em ấy ngày càng đỏ lên, ngấn nước.
" Này, cái tên..." Tôi còn định đùa một câu để khiến em bình tĩnh nhưng em đã sớm gục mặt lên vai tôi, nấc một tiếng.
Ngục giam là nơi đáng sợ nhất mà, phải không?
Tôi ôm lấy Thiệu Lam, cảm nhận sự run rẫy của em.
Quá khứ, căn hầm là nơi cho những giấc ngủ. Hiện tại, tù ngục lại là nơi như thế.
Thiệu Lam, tôi biết phải làm gì nữa đây?
" Hãy hứa là đến thăm em thường xuyên, có được không?"
Hốc mắt tôi bỏng rát.
" Anh hứa."
Thiệu Lam tách khỏi người tôi, mặc kệ trên gương mặt kia đã có nước mắt lấp đầy. Em giơ cả hai bàn tay lên, trỏ ngón út ra, cười nhẹ:
" Ngoắc tay."
Tôi làm theo em.
Thiệu Lam ấn ngón cái vào ngón cái của tôi, " Đóng dấu."
Sau đó, hai bàn tay chạm nhau rồi lướt một cái, " In ra."
Thiệu Lam vỗ nhẹ lên trán tôi, cười mỉm, " Đã dán."
Nhìn trò trẻ con mà em vừa làm, tôi chẳng biết mình nên cười hay khóc nữa. Con người này, không lẽ sở hữu tính cách của Merry hay sao?
Hai phút đã gần hết.
Thật ra thì đã hết từ lâu rồi.
Tôi thở nhẹ một cái, ôm lấy khuôn mặt kia, hôn lên trán, " Hy vọng em sẽ không còn ghét những động chạm này nữa. Anh sẽ chờ em, bao lâu cũng chờ."
Nhìn bóng dáng Thiệu Lam dần khuất khỏi tầm mắt, tôi vuốt nhẹ viền mắt của mình.
Khấu Nhĩ Phương đứng bên cạnh huých tay tôi, " Nam tử hán không được khóc!"
Tôi liếc cậu ta một cái, " Chuyện tôi tôi khóc là đúng, sao cậu cũng khóc?"
" Hồi nào chứ? Em...là bụi đấy. Trong đây bụi quá nhiều." Khấu Nhĩ Phương bĩu môi.
Tôi phì cười một tiếng.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lẩm nhẩm trong đầu. Chỉ ba năm thôi, sẽ rất nhanh.
#
Thật ra thời gian trôi đi nhanh lắm. Một dòng thế này thôi nhé.
Hai năm sau.
Hôm nay tôi được tin là ngài Cục trưởng muốn gặp tôi có chuyện quan trọng. Khi đặt chân đến cái nơi mà mình đã từng luyện tập cùng anh em, cảm giác có chút tiếc nuối.
Vừa ló mặt vào đã thấy Khấu Nhĩ Phương chạy ra hoan nghênh.
" Ái chà, Cố đội trưởng, trông anh bảnh ra thế?"
Nghe lời trêu chọc của cậu ta, tôi chẳng vui vẻ gì.
Bao nhiêu chuyện buồn thế kia, trông tôi không tàn phai thì thôi chứ?
" Cục trưởng trên phòng nhỉ?" Tôi hỏi.
Khấu Nhĩ Phương gật đầu, " Đúng vậy. Ngài đợi anh lâu rồi."
Gõ cửa phòng hai tiếng, tôi nghe lệnh được vào.
Ngài ấy nhìn tôi một cái rồi chỉ xuống cái ghế, " Ngồi đi."
Tất nhiên là phải ngồi rồi...
Tôi nhíu mày nghĩ.
" Ngài hẹn tôi có chuyện gì sao?"
Người nọ ngồi thẳng dậy, hai tay chắp vào nhau, vẻ mặt thịnh trọng.
" Hai năm qua cậu đã làm gì thế?"
Hai năm qua sao?
Tôi đảo mắt một chút rồi nói, " Tôi có mở một cửa hàng tiện lợi, nhỏ thôi nhưng đủ sống."
" Xem ra cậu cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi?"
" Không đâu." Tôi lắc đầu, " Chưa thể thỏa mãn được vì tôi vẫn còn thiếu một thứ."
Ngài ấy dùng đôi mắt đăm chiêu nhìn tôi, lát sau thì hừ khẽ một tiếng.
" Nếu như tôi cho phép cậu quay trở lại đây làm việc thì sao?"
" Phục chức?" Tôi híp mắt.
" Phục chứ? Cậu mơ à!!" Ngài ấy bị tôi chọc cho nổi đóa, " Bắt đầu lại tất cả."
Nghe đến bắt đầu lại, tôi thật sự rất ngán.
" Ngài...thật sự nghiêm túc? Ngài không sợ tôi sẽ lại che giấu thêm một tội phạm nữa à?"
Cục trưởng lần này bình tĩnh hơn rồi. Ông ấy nhìn tôi, cười lạnh:
" Chẳng còn lý do gì để khiến cậu phải hy sinh như thế nữa. Tôi biết, cậu cũng chỉ yêu mỗi một người thôi cho nên...chẳng có gì đáng lo ngại nếu như cho cậu quay lại."
Tôi thề là tôi đã cười rất tươi khi nghe ngài ấy nói như vậy đấy.
Đúng là tôi chẳng còn lý do nào để che giấu thêm một tội phạm nào nữa. Nếu có yêu thì cũng bị một tên khác đặt chỗ mất rồi.
Bắt đầu lại sao? Thật ra thì cũng không tệ.
Tôi đứng dậy, thản nhiên vươn vai rồi nhìn Cục trưởng, cười một tiếng:
" Cảm ơn ngài đã dành ân huệ này cho tôi. Khi nào thì tôi được bắt đầu lại đây?"
Nụ cười lạnh lẽo kia lại lần nữa chói lóa trước mắt tôi.
Không nghĩ cuộc sống đôi lúc lại đẹp như vậy.
Tin vui này được Khấu Nhĩ Phương nắm bắt, cậu ta bảo đợi tròn một năm nữa thì ăn mừng song hỷ.
Cái thằng quỷ đó...
Tới đây, tôi chợt nhớ là mình phải đi thăm một người rồi.
Vào đến nơi, tôi thấy Thiệu Lam bước ra, ngồi đối diện tôi cách một lớp kính.
Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại đặt sẵn. Giọng Thiệu Lam có vẻ ổn, khuôn mặt không quá hốc hác.
Sau khi em ấy bị giam, cứ cách một tuần thì tôi lại vào thăm. Thăm đến mức ai cũng quen mặt tôi. Nghĩ lại cũng ngại thật.
" Hôm nay có chuyện vui sao?" Thiệu Lam hỏi.
Tôi gật đầu, " Ừm, vì hôm nay là ngày thăm em nên anh rất vui."
Thiệu Lam không nói gì, chỉ ho một tiếng.
" Mấy ngày nay em ngủ rất ngon, không còn bị giật mình nữa. Quá trình điều trị cũng sắp chấm dứt rồi."
" Thế thì quá tốt rồi. Cố gắng thêm một chút nữa thôi."
" Haha..." Thiệu Lam bỗng phì cười, " Mà, thay vì mơ thấy ác mộng thì em mơ thấy cái khác."
Cái khác?
Tôi nheo mắt nhìn em, " Không lẽ ở trong đấy lâu quá, không được anh gần gũi cho nên em đã mơ..."
Chưa đợi tôi nói xong, Thiệu Lam đùng đùng nổi giận, " Anh chết đi!!"
" Haha..." Tôi cười lên sảng khoái, " Cái này là đúng quá hóa thẹn đó."
" Cố Nguyên!!!!" Thiệu Lam lườm tôi một cái, " Đúng là em đã mơ như vậy đó, chỉ tiếc cái người nọ không phải là anh mà thôi."
Mẹ nó, tôi hoàn toàn knock out khi mà nghe thấy câu kia đấy.
Thiệu Lam, em cũng chơi ác quá rồi đi.
Nhìn tôi im lặng, Thiệu Lam cười giễu, " Knock out rồi."
" Ngày em mãn hạn tù, em sẽ hiểu được lời nói hại bản thân thế nào." Tôi cười vô hại.
" Thần kinh!!" Thiệu Lam hay mắng nhưng câu này, tôi chẳng biết là giống ai nhưng nghe rất buồn cười.
Tôi đặt tay lên mặt kính, " Chạm tay một cái nào."
Thiệu Lam liếc nhìn một chút rồi áp bàn tay lên kính, vừa vặn với bàn tay tôi.
" Em nhớ anh lắm."
" Anh cũng nhớ những gì của em lắm."
Cạch. Điện thoại bị ngắt.
Thiệu Lam đã bị tôi chọc cho giận mà bỏ đi vào rồi.
Xoa xoa mũi mình, tôi không biết mình có quá lời không nhỉ?
Thời gian đúng là thử thách con người mà. Chờ đợi rồi chờ đợi, tôi chẳng nhớ nổi mình đã phải cạo râu bao nhiêu lần rồi để giữ cái mã bảnh bao này.
Có râu thật ra cũng tốt nhưng nếu để thì sẽ khó chịu cho người kia lắm.
Ngày hôm nay là một ngày trọng đại.
Tôi dậy thật sớm, ăn mặc thật gọn gàng, chải chuốt thật cẩn thận và leo lên xe, hướng thẳng đến một nơi nào đó.
Dựa người vào xe, tôi nhìn chăm chăm vào cánh cổng kia. Chỉ chờ đợi nó mở ra thôi.
Năm phút, mười phút, hai mươi phút...
Tôi ngó đồng hồ, cảm thấy giờ giấc trong tù lộn xộn quá.
Vừa định đi thẳng vào xem thế nào thì cánh cửa kia chậm rãi mở ra. Một hình dáng đang đeo lấy ba lô trên vai, mặt mũi trông quen phết.
Tôi đứng như trời trồng, người nọ thì vui mừng muốn khóc.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tôi chậm rãi đi tới. Hai chúng tôi cứ thế cất bước thật nhanh. Một lúc sau, tôi thấy sức nặng trên ngực mình.
Liếc nhìn, thấy Thiệu Lam đã vòng tay qua cổ ôm lấy tôi.
Cảnh tượng này...có lẽ không phù hợp cho lắm với hai người đàn ông hơn 30 rồi đi?
" Sao mặt anh cứ đơ đơ thế?" Thiệu Lam nhíu mày, vò vò mặt tôi.
Tôi không phải đơ, chỉ là...mừng quá nên có hơi căng thẳng.
Khi thấy mặt mình sắp bị vò như cục bột rồi, tôi nắm lấy hai bàn tay kia, lườm một cái:
" Chúc mừng em đã thoát khỏi cái nơi đó."
Thiệu Lam lạnh giọng, " Con mẹ nó, anh chúc mừng kiểu gì thế?"
Xoa mũi, tôi cười khổ, " Thế em muốn như nào?"
" Chả nói nữa. Đúng là nói chuyện với lợn có khác." Thiệu Lam ném cho tôi cái ba lô rồi đi thẳng một nước.
A, lợn?
" Này Thiệu Lam, tôi nghĩ lại rồi, em dù sao vẫn hơn lợn đấy."
Thiệu Lam quay phắt lại, máu điên có lẽ dồn lên mặt cả rồi.
" Con mẹ nó, có tin tôi sẽ chia tay anh ngay tại chỗ này để kỷ niệm không?"
Tôi đeo balô của em lên vai rồi bước gần lại, cười xán lạn:
" Không có ai chia tay lợn kiểu này cả."
" A con mẹ nó, anh nhây thế!!!"
Thiệu Lam thiếu điều tung một cước vô ngực tôi thôi. Sau đó, chúng tôi ầm ĩ suốt cả quãng đường đi đến cái xe.
Trước khi để Thiệu Lam vào xe, tôi đã giữ lấy tay em, bắt em nhìn mình một cái.
" Thật ra thì...anh định bảo, chúc mừng chúng ta đã được trở về bên nhau rồi. Thiệu Lam, em có đồng ý sẽ làm vợ..."
Ngay lập tức, Thiệu Lam bịt kín miệng tôi, run rẫy nói:
" Đủ rồi. Không cần lãng mạn đâu. Đều là đàn ông 30 tuổi cả rồi..."
Tôi bật cười, " Anh còn tưởng em thích lãng mạn."
" Lãng mạn máu chó như anh sao? Không cần."
" Máu lợn thì hợp hơn đúng chứ?" Tôi nheo mắt.
Thiệu Lam sầm mặt, " Mau mau lên xe và chở em về. Còn nhây nữa thì..."
Chụt.
Tôi nhanh chóng bịt kín môi em lại, sau đó mở cửa xe, lịch thiệp trịnh trọng nói:
" Nào, lên xe thôi."
Thiệu Lam ngồi vào xe, đùng đùng nổi đóa, " Không thèm hôn bố hay sao mà chỉ mấy giây đã xong rồi?"
" Bố dữ quá, không dám hôn lâu."
" Phụt...haha, lại đây, bố hôn một cái."
" Đủ rồi, anh đang lái xe."
Chặng đường phía trước đã mở ra. Chúng tôi, hiện tại đang trở về nhà, cùng nhau xây đắp một tương lai mới. Tươi sáng hơn, hạnh phúc hơn, và không thiếu chút máu lợn.
--- HOÀN ---
Má Vi: Con mẹ nó ơi, tay tôi rã rời...
Má Vi: Chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi hai đứa nó trong suốt hai tuần qua nha~ Còn một phiên ngoại nữa ~ Xin hãy ghi lại cảm nhận của mọi người sau khi đọc cái chương cuối dài ngoằng này ~ Tôi thật mong chờ ~ Yêu mọi người.
Má Vi: Còn một điều nữa, thằng Nguyên sao nó nhây vãi đạn thế này!! Không phải tại tôi đâu nhé =)))
Xung quanh là bốn bức tường cách âm. Trước mặt tôi là vị Cục trưởng uy nghiêm nhất mà mọi người đều luôn nể sợ.
Liếc mắt nhìn xuống hai cổ tay đang chảy máu, tôi khẽ nhíu mày. Mặc dù không đau lắm nhưng nhìn nó vẫn khiến tôi ngứa mắt chết đi được.
Ngay cả mấy ngón tay cũng dính một ít máu của Thiệu Lam.
Chẳng qua khi nãy lúc Thiệu Lam bị bọn người khốn nạn kia bắn trúng, tôi đã điên loạn đánh hai tên đang giữ chặt hai tay của tôi, sau đó thì chạy đến chỗ Thiệu Lam đang nằm.
Tôi cứ ôm em ấy như vậy cho đến khi những người xung quanh quyết dùng vũ lực tách chúng tôi ra làm hai nơi.
Bây giờ có lẽ Thiệu Lam đang ở trong phòng cấp cứu. Còn tôi ngồi đây để nghe giáo huấn nhân cách nghề nghiệp.
Buồn cười thật.
Ngay lúc Thiệu Lam đau đớn nhất thì tôi lại không thể ở bên cạnh em ấy. Hiện tại tâm trí tôi rỗng tuếch, chẳng biết mình sẽ phải khai những gì, chứng minh những gì.
Ngước đôi mắt đờ đẫn của mình lên, tôi thấy Cục trưởng có vẻ đăm chiêu hơn bình thường. Tôi biết mình đã khiến ông ấy thất vọng nặng nề.
Trước đây tôi luôn làm tốt mọi việc, gieo rắc niềm tin cho Cục trưởng nhưng bây giờ thì chắc ông ấy không thể tin tôi được nữa đâu.
" Cậu có biết bản thân mình đã làm những gì không?" Cục trưởng cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi hiện giờ đang rất thả lõng tinh thần. Hít sâu một hơi, tôi nhẹ thở ra rồi gật đầu:
" Tôi biết."
" Cậu biết mà cậu vẫn làm hay sao? Những chuyện như thế mà một cảnh sát như cậu có thể làm được à?"
Giọng ông ta lạnh thật, giống như đang cực kỳ phẫn nộ.
" Tôi chỉ muốn hỏi ngài một điều này thôi." Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy, " Nếu như tên tội phạm đó là một người mà ngài dành rất nhiều tình cảm, ngài sẽ thế nào?"
Có vẻ câu hỏi của tôi quá đường đột khiến cho Cục trưởng nhíu chặt mày mà vẫn chưa trả lời được gì. Ông ta nắm chặt bàn tay, không nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Tôi biết câu hỏi này hóc búa thật đấy chứ.
Im lặng mãi cũng không được, tôi đành cười một tiếng, " Tôi cũng giống như câu hỏi đó vậy. Tôi muốn ngài nhìn nhận sự việc lần này theo một cách khác. Tôi không phải bao che cho tội phạm, tôi là đang cố gắng bảo vệ người mình yêu."
" Người cậu yêu?" Cục trưởng có chút mất bình tĩnh mà cao giọng, sau đó ông ta cúi mặt hít thở.
" Đó chỉ là một tên giết người đang khinh bỉ mà thôi. Tôi không quan tâm đó là ai trong mắt cậu, nhưng với tôi, đó là một tên giết người."
Rầm!
Đừng trách vì sao tôi lại đột ngột đứng dậy đập tay xuống bàn một tiếng như thế. Đây là một phản xạ rất tự nhiên mà thôi. Khi mà người bạn yêu bị gọi là một kẻ giết người đáng khinh bỉ thì bạn có nổi điên như tôi không?
Có, tôi thề là có đấy.
Hành động của tôi làm cho Cục trưởng giật bắn mình. Ông ta ngỡ ngàng nhìn tôi, muốn lên giọng giáo huấn tiếp thì bị tôi chặn lại.
" Thiệu Lam không phải là kẻ giết người. Thiệu Lam là một bệnh nhân của bệnh rối loạn đa nhân cách. Và L, cái tên giết người đó chính là một nhân cách của em ấy. Nếu như ngài thật sự chưa hiểu, tôi sẽ cho ngài hết tất cả những tài liệu có liên quan đến căn bệnh đó, nếu ngài muốn."
Tôi nhắm nhẹ mắt, định thần lại, " Và tôi muốn nhắc lại một lần nữa, Thiệu Lam không phải là kẻ giết người! Tôi sẽ không để em ấy phải ngồi tù vì một việc mà người khác đã làm. Tôi sẽ chứng mình được điều này."
Nói rồi tôi xoay người, rời khỏi phòng. Vừa chạm tay đến vặn cửa, tôi nghe thấy Cục trưởng phía sau nói khẽ.
" Cố Nguyên, cậu có biết bản thân sắp bị giáng chức rồi không?"
Tôi im lặng. Điều này tôi đã dự tính từ lâu rồi, cho nên sẽ không có gì bất ngờ cả.
Bao che cho một tội phạm, ừ thì trong mắt mọi người, Thiệu Lam chính là như vậy cho nên tôi sẽ trở thành một đồng phạm. Dễ hiểu thôi mà.
" Dù thế nào đi nữa, Thiệu Lam hay là L thì cũng là kẻ giết người mà thôi. Nếu như cậu vẫn cố chấp muốn bảo vệ người đó, tôi sẽ buộc phải giáng chức cậu. Còn nếu như..."
Tôi xoay nửa người, nhìn Cục trưởng bằng một đôi mắt thờ ơ.
Tôi chẳng quan tâm quái gì đến cái chức vị đó nữa.
Đúng là bao nhiêu năm trời học hành đấy, bao nhiêu năm trời cố gắng để vươn lên chức vị ngày hôm qua đấy nhưng thì sao?
Người tôi yêu sắp phải bị tống vào tù rồi. Người tôi yêu có thể sẽ bị tử hình chỉ vì căn bệnh chết tiệt kia. Người tôi yêu đã bị quá nhiều đau đớn rồi...
Hốc mắt tôi bỗng dưng nóng ran. Khỉ thật.
Tôi bật cười trong lòng tự giễu mình.
" Sẽ không có cái nếu như nào cả. Ngài đừng bức tôi như thế, đừng bắt tôi phải lựa chọn. Dù cho có bao nhiêu lựa chọn đi nữa, dù nó tốt đẹp cỡ nào đi nữa thì tôi vẫn chỉ lựa chọn mỗi Thiệu Lam mà thôi."
Dứt lời, tôi liền đi ra khỏi đó.
Không còn bị giam lõng trong bốn bức tường đó nữa, tôi mới thấy nhẹ nhõm làm sao. Dựa người vào tường, tôi rút một điếu thuốc ra, châm lửa hút.
Những lúc thế này chỉ có thuốc mới khiến mọi thứ bình tĩnh lại thôi.
" Cố Nguyên, anh có đi thăm Khấu Nhĩ Phương không? Cậu ta vừa mới tỉnh."
Bên cạnh bỗng có người đi đến vỗ nhẹ vai tôi một cái. Suy nghĩ bị đứt đoạn, tôi quay sang nhìn người nọ.
Nghe anh ta nói đến Khấu Nhĩ Phương, tôi vẫn còn tức giận với chuyện cậu ta tự ý bắt Thiệu Lam rồi còn thực hiện mấy màn tra tấn kia nữa.
Nghĩ đến là chỉ muốn rút súng bắn chết cậu ta mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe tin Khấu Nhĩ Phương tỉnh lại rồi, tôi không thể nào không thăm. Dù gì cậu ta bị thương cũng là do tôi cả mà.
" Ừm, cậu ta nằm ở đâu vậy?" Tôi hỏi người kia.
#
Chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước phòng bệnh của Khấu Nhĩ Phương. Bên trong có vẻ an tĩnh hơn tôi nghĩ. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy cậu ta đang ngồi ôm lấy cái tablet xem gì đó có vẻ rất vui.
Nghe tiếng động, Khấu Nhĩ Phương ngẩng mặt nhìn tôi. Hai người chúng tôi đột nhiên lại nảy sinh gượng gạo. Ai cũng né tránh đi người nọ một lúc rồi mới chịu nói chuyện.
" Ổn rồi chứ?" Tôi bước đến, điềm nhiên hỏi thăm.
Khấu Nhĩ Phương cũng cười một tiếng, " Em vẫn chưa chết được mà."
Tôi liếc lạnh cậu ta một cái, " Thế cậu có mưu cầu đấy không? Tôi không ngại giúp một tay đâu."
" Ấy...không cần đâu ạ." Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt.
Được rồi. Hiện giờ bộ dạng này so với bộ dạng lúc tra tấn Thiệu Lam thì y hệt như hai người khác nhau vậy đó. Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương một lúc, chỉ hy vọng cậu ta sẽ không phải là bạn bè gì với Thiệu Lam.
Bạn bè ở đây là kiểu cùng chung một căn bệnh ý.
Giống như tôi bị bọn kia ám ảnh đến điên mất rồi.
" Bây giờ trông cậu ngốc nghếch như mọi ngày rồi. Khi nhìn cậu tra tấn Thiệu Lam, tôi đã không tin đó là cậu."
Khấu Nhĩ Phương đặt cái tablet xuống, cười khẽ, " Xin lỗi sếp, khi đó chỉ là em quá tức giận rồi thôi. Cứ nghĩ rằng Thiệu Lam là L cho nên..."
Lúc này, tôi gõ mạnh vào đầu cậu ta một cái, " Cậu ngon lắm rồi! Nếu như tôi không đến kịp thì chắc hẳn là phải hốt đến hai cái xác."
"..." Khấu Nhĩ Phương lại xanh mặt, " Em xin lỗi, em thật sự không biết."
Dừng một chút, cậu ta ngước mắt, cười láu lỉnh, " Thế...hóa ra là sếp yêu Thiệu Lam thật à? Ôi chào, thế mà giấu kỹ thật ấy."
Nghe cậu ta trêu, tôi không ngượng ngùng gì mà còn cười hùa theo.
Yêu thì nói yêu, mắc quái gì phải ngượng ngùng?
Dù sao tôi cũng là kẻ chủ động trong "trận chiến", nếu ngại ngùng chỉ vì mấy chuyện vặt này thì mặt mũi ném đi cho rồi.
" Đúng thế. Tôi đang bị tình yêu làm cho mù quáng đây."
" Haha..." Khấu Nhĩ Phương cười giòn, " Có phải lúc sếp bảo em kiểm tra hai cái bật lửa, sếp đã không hy vọng đó là Thiệu Lam rồi phải không?"
" Đúng vậy."
" Sao khi ấy sếp không nói cho em biết luôn đi? Nói rõ ngọn ngành là anh ấy mắc bệnh như thế. Em là kiểu người thông cảm mà. Để bây giờ mọi chuyện ra như vậy.."
Khấu Nhĩ Phương hơi cúi mặt nói khẽ. Tôi nghĩ có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi cho những việc mình gây ra. Nhưng mặt khác, tôi lại nghĩ đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đặt tay lên đầu Khấu Nhĩ Phương ấn mạnh xuống, tôi lớn giọng nói:
" Cậu lại linh tinh rồi! Đây là chuyện trước sau gì cũng phải đối mặt. Mà, anh cậu bị giáng chức rồi, đừng gọi là sếp nữa."
Khấu Nhĩ Phương có lẽ rất kinh ngạc khi nghe điều này. Mi mắt cậu ta rũ xuống, " Lại là do em nên sếp mới..."
" Đồ thần kinh!" Tôi liếc một cái, " Chỉ cần cậu hiểu Thiệu Lam không phải là người như vậy là tốt rồi. Bây giờ tôi cần phải làm nhiều thứ lắm đây."
" Nếu cần gì cứ bảo, em sẽ giúp đỡ."
Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương, hồi sau cả hai cùng mỉm cười.
Mọi chuyện xem ra không tệ như tôi đã tưởng tượng.
Lúc này cửa phòng bệnh đẩy mạnh ra, có kẻ đang đi vào. Liếc nhìn chiếc áo blouse trắng tung bay kia, tôi khẽ chậc lưỡi.
" Thăm bệnh đấy hử?" Nam nhân bận y phục màu trắng kia hỏi.
Tôi liếc nửa mắt, " Ờ, còn cậu đến khám bệnh?"
" Tôi phụ trách chăm sóc." Đổng Thùy lạnh nhạt trả lời, sau đó nhếch môi nói, " Anh cũng tàn nhẫn gớm khi mà bắn cả đồng đội của mình."
Khấu Nhĩ Phương ngồi cạnh níu lấy áo blouse của Đổng Thùy, " Nè, linh tinh gì vậy?"
Thế nhưng liền bị Đổng Thùy lườm một phát.
Cái uy quyền này ở đâu ra thế?
Tôi nhíu mày khó hiểu, sau đó nhìn Đổng Thùy, " Chẳng phải là do người của cậu làm người của tôi suýt bị chết đấy sao? Tội lỗi của ai đây?"
Đổng Thùy nhìn tóe lửa.
Tôi cũng lườm lạnh lại.
Chỉ có Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt nhìn chúng tôi, " Thôi mà, thôi mà..."
Đổng Thùy hừ một tiếng, chuẩn bị kim chích. Nhìn cậu ta bơm thuốc vào kim chích với đôi mắt dã thú kia mà tôi lạnh cả người.
Mẹ nó, có khi nào trả thù cá nhân mình không thế?
Tôi vội dời tầm mắt, ho một tiếng.
" Người của anh nghe bảo là tỉnh rồi. Đứng càn ràn ở đây làm quái gì chưa đi nữa?"
Người của tôi...
Thiệu Lam?
Thiệu Lam tỉnh rồi?
Tôi nhìn Đổng Thùy một giây rồi liền chào tạm biệt hai người họ, chạy biến khỏi phòng.
Tôi không rõ Đổng Thùy lấy nguồn tin đấy ở đâu nhưng xem vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi không nghĩ cậu ta chỉ viện cớ để đuổi khéo tôi ra khỏi phòng đâu nhỉ?
Ngồi trên xe, tôi lần nữa phải tăng tốc chạy đến nơi mà Thiệu Lam đang nằm.
Đáng ra thì tôi không được phép đi ra khỏi Cục như vậy đâu, nhưng mà tôi lại cãi lệnh của Cục trưởng một lần nữa rồi. Mấy người vừa nãy chặn tôi ở trước cổng đều bị tôi tẩn cho nhừ đòn.
Xin lỗi nhưng mấy người luôn khiến tôi bực mình như thế.
Đến nơi, tôi chạy ngay đến phòng cấp cứu thì nhận ra Thiệu Lam được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt rồi. Quay gót đi lên lầu năm, tôi phát hiện trước cửa phòng bệnh có đến hai tên cảnh sát đang canh giữ.
Đây chính là viễn cảnh mà tôi từng nghĩ đến.
Cúi mặt, khẽ thở dài một tiếng rồi tôi bước tới trước mặt họ, giơ ra tấm thẻ cảnh sát của mình với gương mặt vô cùng điềm nhiên.
Bọn họ liếc nhìn một cái, không nói gì liền tránh ra hai bên.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Markson đang ngồi ở ghế với một đống giấy xung quanh. Markson có vẻ rất tập trung nên hoàn toàn không biết rằng có người vào phòng.
Đến khi tôi bước gần lại, gõ nhẹ xuống mặt bàn một cái, Markson mới ngước mắt nhìn. Thấy tôi, lão ta mừng quýnh, cười một tiếng.
" Cố Nguyên, cậu đến rồi sao? Tôi thật không nghĩ cậu sẽ đến được đây đó."
Tôi hiểu ý của Markson là gì. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ đến được đây đâu, nhưng mà vì nghe tin người kia tỉnh lại, tôi thật sự không thể ngồi yên được.
Liếc nhìn Thiệu Lam còn đang ngủ, tôi ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy tay em ấy.
" Tôi nghe Thiệu Lam đã tỉnh lại."
Markson đặt mấy tờ giấy kia qua một bên, hắng giọng nói:
" Đúng vậy. Haiz, khi nãy Thiệu Lam làm chúng tôi một phen hú vía cả đấy. Trong lúc phẩu thuật, tim cậu ta bỗng ngừng đập. Bác sĩ đã sốc tim mấy lần mới có thể đập lại. Tôi cứ nghĩ...haiz, nói chung là sợ điếng người."
Markson liên tục liếm môi mình rồi thở dài.
Không chỉ riêng lão ta đâu. Tôi khi nghe đến ba từ tim ngừng đập thôi là tâm trí trống rỗng hết rồi.
Không tin được người đang bên cạnh tôi đây vừa nãy đã suýt thì... Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu.
Thiệu Lam mà tôi yêu rất kiên cường. Tôi chắc rằng em ấy sẽ không rời bỏ thế giới này sớm như vậy.
" Có một điều làm tôi đang băn khoăn." Markson một lần nữa lên tiếng.
Tôi nhìn lão ấy, ánh mắt kia cực kỳ nghiêm túc làm tôi cũng lo lắng lây. Đặt bàn tay Thiệu Lam xuống trở lại, tôi xoay người đối diện với Markson.
" Chuyện gì mà nhìn ông nghiêm trọng vậy?"
Markson chỉnh lại mắt kính, " Tôi nghĩ Thiệu Lam đã tự hợp nhất lại nhân cách rồi."
" Sao cơ?" Tôi rất kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc.
Vì tôi luôn nghĩ chuyện hợp nhất là một chuyện rất khó khăn.
Ngay cả Markson còn không tin nữa cơ mà.
" Tôi cũng bất ngờ lắm nhưng Thiệu Lam bảo cậu ấy đã tìm lại được ký ức của mình rồi."
" Ký ức..." Tôi nhíu mày, " Ý ông là ký ức bị mất?"
" Đúng vậy." Markson lại chỉnh kính, " Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mắt cậu ấy đã trở lại màu đen tự nhiên. Trước khi bị bệnh, cậu ta bảo mắt mình màu đen nhưng sau đó thì đột nhiên lại biến thành màu xanh nhạt. Như cậu đã biết rồi đó, mắt L màu tím, mắt Merry màu đỏ và mắt của Thiệu Lam là màu xanh dương nhạt."
Nghe đến đây, tôi cười khẽ, " Tôi còn nghĩ màu mắt kia là tự nhiên nữa đấy. Ông không tin nổi tôi vì đôi mắt đó mà bị hút hồn đấy."
Markson lúc này cười ha hả, nhìn lão ta có vẻ phấn khởi lắm.
" Tôi đã biết được ký ức của Thiệu Lam rồi. Nó...là một nỗi nhục nhã đối với cậu ta. Mỗi người nếu như trải qua chuyện như thế, tôi nghĩ sẽ không chịu nổi đâu. Nhưng Thiệu Lam cậu ta đã không tìm đến con đường chết là hay lắm rồi."
Sau đó, Markson kể lại ký ức của Thiệu Lam cho tôi nghe. Đối với một người ngoài chỉ nghe kể như tôi thôi mà cảm xúc của tôi đã ứ nghẹn lại vì quá đau.
Tôi có thể hiểu được một phần nào đó nỗi đau mà Thiệu Lam phải chịu đựng. Nghĩ đến những lúc đó, em ấy phải thống khổ nhục nhã thế nào, tôi lại không chịu nổi.
Hơi thở có chút dồn dập, tôi ghì chặt ngực trái mình.
" Cố Nguyên, cậu có phải sẽ bị ghép vào tội đồng phạm không?"
Tôi cúi mặt ừ một tiếng. Sau đó quay sang nhìn Thiệu Lam, trên ngực em ấy đang băng một miếng vải trắng. Càng nhìn lại càng đau lòng.
" Như vậy...cậu nghĩ hai người sẽ ổn chứ?"
Tôi vén mớ tóc mái lòa xòa của Thiệu Lam qua một bên, " Tôi sẽ phải nhờ ông giúp một chuyện, Markson. Ông có thể thu thập lại tất cả những ghi chép về quá trình trị liệu của Thiệu Lam được không? Đầy đủ và rõ ràng, sau đó ông đưa đến cho luật sư riêng của tôi."
Markson vẫn im lặng chăm chú nhìn tôi.
" Tôi chỉ bị giáng chức thôi và tạm thời sẽ bị bọn người kia chú ý một chút. Cho nên mọi việc đều trông cậy vào ông cả. Bên cạnh, tôi sẽ nhờ người bạn của mình cũng là một cảnh sát giúp đỡ. Cậu ta hiểu Thiệu Lam như thế này nên sẽ giúp bằng mọi cách."
" Cậu chắc rồi chứ? Tôi không muốn Thiệu Lam phải chịu quãng đời còn lại ở trong ngục tù."
Tôi nhìn Markson, cười nhẹ, " Không phải chỉ có mỗi mình ông là không muốn thôi đâu. Quá khứ của em ấy đã là một địa ngục rồi, tôi sẽ không để em ấy chịu đựng thêm bất cứ thứ gì đau đớn nữa."
Markson có vẻ tin tưởng lời nói của tôi lắm.
Vài ngày sau, tôi quyết định đổi phòng cho Thiệu Lam đến một nơi khác rộng rãi và tiện nghi hơn. Trong những ngày này, cảnh sát chỉ can thiệp vào một chút mà thôi nên có lẽ sẽ không qua gắt gao.
Khi tôi ghé đã làm xong thủ tục chuyển phòng, tôi trở lại căn phòng kia thì bị hai tên cảnh sát khác chặn lại.
Tôi biết tin mình bị giáng chức đã đến tai bọn nó rồi nên có khi sẽ không nghe lệnh tôi nữa. Liếc nhìn hai tên đó một cái, tôi lạnh giọng:
" Bỏ tay ra. Người đó phải chuyển đến một phòng khác."
" Không được." Bọn nó quyết chặn tôi lại, " Cục trưởng đã có lệnh không đưa người kia đi đâu cả."
" Nhưng phòng này không đủ tiện nghi. Con mẹ nó, mấy người có tránh ra hay không?" Tôi bực bội quát lớn.
Lúc này phía sau lưng có tiếng nói vọng đến, " Bỏ anh ấy ra ngay lập tức."
Hai tên kia tức khắc tránh sang một bên. Tôi kinh ngạc xoay người lại thì thấy Khấu Nhĩ Phương. Y phục của cậu ta ngầu phết ý chứ.
Tôi bỏ hai tay vào túi quần, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Khấu Nhĩ Phương.
" Yo, cậu em này ngầu quá đấy."
Khấu Nhĩ Phương được khen có chút ngượng ngùng. Cậu ta nhìn hai tên kia, ra lệnh, " Hai người tránh đi một chút đi. Tôi sẽ ở đây canh chừng, một lát hai người quay lại."
Thấy bọn kia còn chưa đi, Khấu Nhĩ Phương bật cười, " Không lẽ hai cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức thả tù nhân bỏ trốn à? Anh ta còn chưa bước xuống giường được nữa đó!"
Tôi đối với cái lũ người kia chỉ có một cái ánh mắt chán ghét mà thôi. Sau khi hai bóng dáng đó đi khỏi, tôi mới thở ra một hơi bất mãn.
" Em đã bảo sẽ giúp hai người mà." Khấu Nhĩ Phương lúc này huých vào tay tôi, " Anh định chuyển Thiệu Lam đi đâu?"
" Đến một phòng khác rộng rãi hơn, tiện nghi hơn nữa. Vì hiện tại Thiệu Lam vẫn cần được điều trị theo dõi tiếp."
Khấu Nhĩ Phương khẽ à, " Em hiểu rồi. Như vậy thì cứ chuyển đi, bọn người kia không nói gì đâu. Chỉ là chuyển phòng thôi mà."
Tôi liếc bộ y phục của Khấu Nhĩ Phương, cười cười, " Được thăng chức hửm?"
Nói đến vấn đề này, Khấu Nhĩ Phương bỗng dưng đỏ mặt, gượng gạo gật đầu.
Tôi hiểu vì sao cậu ta lại như thế. Chắc là Cục trưởng đã thăng chức cho cậu ta vị trí của tôi.
Cái cuộc đời này đúng là lên voi xuống chó mà.
Nói rằng tôi không tiếc nguồi nguội thì đúng là nói dóc, nhưng đã mất rồi thì thôi. Thà tôi vụt mất cái chức vị ấy còn hơn là để mất người trong kia.
Bảo tôi mù quáng cũng được, nhưng có sao đâu?
Tình yêu chả phải là thế à?!
" Chúc mừng nhé. Ráng làm cho tốt vào." Tôi vỗ vai Khấu Nhĩ Phương.
Khấu Nhĩ Phương cười ngượng, " Em thấy anh rất dũng cảm đó. Dám bỏ hết tất cả mà bảo vệ người yêu cơ mà."
Tôi hơi ngước mắt nhìn lên, điềm nhiên nói, " Từ khi biết được Thiệu Lam là L, kỳ thực, tôi đã không còn dũng khí để bắt em ấy nữa."
" Haha...Anh biết gì không, Cố Nguyên?" Khấu Nhĩ Phương cười một tiếng.
Tôi liếc nhìn cậu ta.
" Cả hai chúng ta đều không còn dũng khí bắt một người đáng thương như anh ấy từ lâu rồi."
" Điêu nhá!" Tôi đánh vào đầu tên kia một cái, " Mấy ngày trước cậu còn tra tấn người của tôi đấy!"
" Ai...cái đấy là chuyện mấy hôm trước rồi." Khấu Nhĩ Phương trông bộ dạng ngầu thế thôi chứ vẫn là một tên ngốc.
Tôi khẽ cười.
Sau đó, Thiệu Lam cũng được chuyển đến một phòng bệnh khác tốt hơn rất nhiều. Ngồi bên cạnh giường bệnh, tôi giữ lấy bàn tay của Thiệu Lam, áp nhẹ lên gò má mình.
Mấy ngày qua Thiệu Lam cứ mơ màng ngủ như vậy mãi. Đôi khi có tỉnh giấc nhưng rồi sẽ không chịu nổi sự thật kia mà mất bình tĩnh, cuối cùng là bị tiêm thuốc an thần.
Tôi chỉ sợ rằng thuốc kia tiêm vào nhiều quá, khiến em ấy ngủ luôn thì tôi phải làm sao đây?
Khuôn mặt cứ theo ngày tháng mà trở nên hốc hác. Bây giờ Thiệu Lam cũng chỉ được truyền đạm và thuốc bổ thôi.
Nghịch nghịch ngón tay thon dài của Thiệu Lam, tôi nhìn bộ dạng mình thật là ngốc nghếch.
Mỗi ngày cứ ngồi trong phòng bệnh độc thoại như thế. Đến giờ tôi vẫn được tự do đi lại trong bệnh viện mà chưa bị ngài ấy triệu lên giáo huấn.
Chắc là cũng đã thương cảm một ít rồi đi.
Về chuyện biện hộ cho việc của Thiệu Lam, tôi đã đưa mọi ghi chép về quá trình trị liệu cho luật sư riêng của tôi. Người đó bảo nếu như đã có thể chứng mình Thiệu Lam là một bệnh nhân như thế thì việc xử án sẽ nhẹ nhàng hơn.
Ôi, tôi cầu mong là thế.
Một phần khác, Khấu Nhĩ Phương cũng đã đem tất cả tài liệu liên quan đến đa nhân cách đến cho ngài Cục trưởng xem. Tôi chẳng biết ngài ấy nghĩ gì, chỉ là ánh mắt của ông ta đã phần nào thay đổi.
" Thiệu Lam, em định để tôi chờ đợi đến bao lâu đây hửm? Ngày đêm trông chừng em thế này, tôi thật sự bị bức chết mất đấy."
Thiệu Lam vẫn nằm đó mà ngủ.
Lại cái kịch bản độc thoại nhàm chán nữa rồi.
Chỉnh lại tấm chăn bông, tôi cúi người hôn nhẹ lên trán Thiệu Lam, thì thầm:
" Hãy mơ thật đẹp vào nhé."
#
Hôm nay Markson gọi điện cho tôi vào lúc năm giờ sáng và báo tin rằng Thiệu Lam đã tỉnh hẳn rồi.
Đừng nói là ăn diện chải đầu vuốt keo, tôi chỉ thay xong bộ quần áo gọn gàng, dùng tay chải lại tóc rồi sau đó thì phóng thẳng xe đến bệnh viện.
Vào đến phòng bệnh, tôi thấy Thiệu Lam ngồi dậy tựa lưng vào giường, mặt nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.
Bỗng dưng nhìn thấy em thế này, tôi có chút căng thẳng.
Markson đứng dậy lại gần chỗ tôi, " Ra ngoài một tí."
Tôi liếc nhìn lão rồi theo sau ra ngoài phòng.
" Chuyện gì thế?" Tôi tò mò điên lên được.
Markson khoanh hai tay, ánh mắt đăm chiêu qua lớp kính dày.
" Thế này nhé, tôi phải nói cho cậu biết điều này. Sau khi hợp nhất lại các nhân cách, nhân cách chủ thể sẽ phải chịu tác động của những nhân cách cũ. Nghĩa là, những nhân cách cũ thế nào thì chủ thể sẽ có một chút tương đồng như vậy."
Cái gì chứ?
Tôi nhất thời cứng họng, chỉ biết trừng to mắt nhìn Markson.
Theo như lời lão ta bảo thì không phải Thiệu Lam sẽ...sẽ tàn nhẫn giống L đó chứ?
Không, không đâu.
Markson ghì vai tôi lại, " Cậu bình tĩnh nào. Tôi chỉ bảo là có một chút tương đồng thôi. Trước đây tôi quan sát được nên đã rút ra kết luận. Thiệu Lam bình thường sẽ khá là hoạt bát và đào hoa, L thì lạnh lùng tàn nhẫn, và cô bé Merry trầm tĩnh và thông minh. Cho nên nếu như Thiệu Lam đã hợp nhất cùng với hai người đó thì khả năng cậu ta sẽ trở nên lãnh đạm với mọi thứ như L, bình tĩnh như Merry và..."
Quái đản thật nhưng mà câu tôi muốn hỏi Markson chính là:
" Như vậy, Thiệu Lam có còn yêu tôi không thế?!"
Nhưng may mắn là tôi nuốt nó xuống bao tử rồi.
Tôi trầm mặc, chẳng biết nói gì.
Markson lúc này chỉnh kính, cười một tiếng, " Còn về chuyện tình cảm, tôi không chắc là Thiệu Lam còn yêu cậu không á nha. Vì L đâu yêu cậu, Merry còn nhỏ đương nhiên không yêu cậu. Tôi sợ..."
" Đủ rồi đấy, Markson." Tôi lườm lão ta một cái rồi xoay người đi vào.
Trở vào phòng, Thiệu Lam đã không còn nhìn ra ngoài nữa. Đôi mắt kia lúc này ngước lên nhìn tôi một cái.
Cảm giác đầu tiên khi tôi nhìn thẳng vào mắt Thiệu Lam chính là lạnh lẽo.
Đôi mắt đó không còn chứa đựng tình cảm nồng nhiệt nữa rồi. Nó trở nên khô khốc, lạnh nhạt và thờ ơ.
Bỗng dưng cảm giác sợ hãi khiến tôi mất bình tĩnh. Nhưng rồi tôi tự cười giễu bản thân, mày đang nghĩ cái quái gì thế?
Markson cũng đi vào, huých nhẹ tay tôi một cái rồi ngồi xuống ghế.
" Anh làm gì mà đứng đó hoài thế? Không thấy mỏi chân à?" Thiệu Lam lên tiếng.
Aish, Thiệu Lam đã lên tiếng đấy.
Tôi ngẩn cả người. Đến khi tiếp thu xong câu nói kia rồi, tôi mới kéo cái ghế lại ngồi xuống.
Giọng điệu này lạnh lùng quá rồi đi.
Tôi vuốt mặt che đi sự rầu rĩ trong lòng mình.
" Em thấy ổn rồi chứ?" Tôi đứng dậy, đi đến gần chỗ em ấy.
Thiệu Lam đột nhiên tránh né động chạm của tôi làm tôi hụt hẫng lắm. Cứ như hụt chân lọt vào hố sâu vậy.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo này làm tôi muốn phát điên. Cánh tay rốt cục cũng được thu về, tôi cười nhẹ, " Anh xin lỗi."
Khi hai tiếng xin lỗi vang lên, tôi thấy gương mặt Thiệu Lam có chút dao động. Em ấy nhìn tôi, muốn nói gì đó rồi lại cúi xuống.
Biểu hiện này thật ra mà nói thì nó khiến tôi an tâm hơn.
Thiệu Lam chỉ đang bị ký ức kia làm cho ám ảnh mà thôi, cho nên mới không muốn người khác động chạm. Thiệu Lam lạnh lùng là vì tác động bởi L.
Được rồi, thử thách của tôi sao cứ liên tục xuất hiện vậy chứ?
" Quá trình điều trị đang rất ổn. Cậu không cần lo quá đâu." Markson lên tiếng thay đổi bầu không khí.
Tôi nhìn lão, cười khổ, " Cảm ơn ông đã cùng chúng tôi đến bây giờ."
" Aiz, tôi thương người mà, với lại tôi có tâm nghề nghiệp lắm."
Lão nói rồi cười thoải mái.
" Khi nào cảnh sát sẽ đến bắt tôi đi?"
Thiệu Lam đột ngột chuyển chủ đề làm cả hai người Markson và tôi đều ngỡ ngàng. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của em khi nói ra câu đó, tôi thật sự rất đau lòng.
Có thể em đã chuẩn bị tinh thần cả rồi, nhưng tôi vẫn không đành lòng như thế.
" Họ sẽ đưa em đi lấy lời khai thôi, còn những chuyện khác anh đã lo cả rồi."
" Làm sao anh có thể lo nổi? Đây là việc hệ trọng. Tôi đã giết người đấy. Anh đừng nhìn theo kiểu tôi chỉ giết một con lợn."
"..."
Lời nói sắc bén lạnh nhạt này là thế nào vậy?
Tôi nhìn Markson như muốn một câu trả lời thỏa đáng nhưng lão chỉ lắc đầu bất lực. Thiệu Lam nói xong cũng im lặng.
Tôi biết rằng ký ức đã khiến Thiệu Lam chịu một cú sốc tinh thần nhưng mà thái độ này làm tôi sửng sốt lắm. Tạm thời tôi sẽ chưa quen được đâu nhưng biết làm sao nữa?
Phải tập rồi.
" Thật ra với tôi, người không khác lợn là bao."
Khi nói xong câu này, Markson đã phụt cười một tiếng. Tôi cũng chẳng hiểu lý do vì sao tôi nói thế nhưng mặt tôi bình tĩnh lạ thường. Cho dù Thiệu Lam đã liếc nhìn tôi một cái rách mắt và tuôn ra miệng một câu:
" Ngu ngốc!!" Xong nằm xuống giường, quay lưng về phía tôi.
Tôi nghĩ em không giận, chỉ là rất buồn cười nhưng không dám cười mà thôi.
Còn lão Markson thì khỏi bàn đi, lão ấy đang cười sắp lăn ra sàn mà chết rồi.
Bầu không khí quái đản này thiệt là khiến người ta chịu không thấu mà.
Một lúc sau, tôi đến chỉnh lại chăn cho Thiệu Lam rồi nói nhỏ. Tôi không dám hôn em như trước nữa. Tôi chẳng lường trước được hậu quả cho cái việc làm của mình đâu nên thôi thì tránh đi là tốt nhất.
" Ngủ ngoan, mai anh lại đến."
" Tôi không cần một con lợn đến thăm."
Khụ.
Tôi đã không thể nhịn được mà vểnh môi lên cười một cái.
Thiệu Lam này thù dai thật chứ.
Markson còn phải nhún vai đồng cảm với tôi nữa là.
Tôi lắc đầu bó tay, chào tạm biệt Markson xong rồi trở về. Hiện tại thì chỉ duy nhất một mình Markson được trông chừng Thiệu Lam vào ban đêm thôi. Vì lão ta là một tiến sĩ có tiếng tăm, có uy tín với cảnh sát nên...họ tin lão thôi.
Thời gian lại trôi đi như tên bắn.
Mỗi ngày đến thăm Thiệu Lam, chịu đựng sự lạnh nhạt của em riết tôi cũng đã chai sờn đi rồi.
Thật là, không hợp nhất thì tôi như thể đang yêu 3 trong 1. Bây giờ hợp nhất rồi thì chả khác nhau mấy.
Chỉ tốt một chuyện là nếu như sau này chúng tôi có làm cái gì đó thì sẽ không bị đột kích bất ngờ bởi một trong hai cái người kia.
Tốt thôi, cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu cả mà.
Chỉ là ngày hôm nay chúng tôi không ai vui vẻ mấy. Sau khi lấy lời khai của Thiệu Lam, tòa án đã quyết định xét xử chuyện này.
Ngồi bên dưới cùng với Đình Huy và Hàn Di, nhìn nét mặt lo lắng của hai người họ, tôi chẳng biết vẻ mặt của mình đang như thế nào nữa rồi.
Quan sát Thiệu Lam đứng trên vành móng ngựa, hai tay bị còng lại, tôi đã thật sự không chịu nổi.
Luật sư của tôi chuẩn bị tốt mọi thứ để đối đáp với bên Tòa án. Buổi xét xử này diễn ra rất khốc liệt vì luôn có hai luồng ý kiến trái chiều nhau.
Một bên họ đồng ý Thiệu Lam bị bệnh và thông cảm.
Một bên họ tuy chấp nhận căn bệnh của Thiệu Lam nhưng vẫn đinh ninh, em ấy đã giết người.
Hơn hai tiếng đồng hồ xét xử, tôi nhìn cây kim cứ chậm chạp nhích từng chút mà lòng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng cũng có phán xét.
Tôi ngồi bên dưới, hai bàn tay đã sớm nắm chặt lại.
" Bị cáo Thiệu Lam đây đã phạm vào tội giết người hàng loạt, nhưng vì có ghi chép về việc bị cáo mắc phải căn bệnh rối loạn đa nhân cách, và một nhân cách được gọi là L đã ra tay làm những việc đó. Dù thế nào đi nữa, bị cáo Thiệu Lam vẫn là nhúng tay vào tội ác nhưng sẽ được khoan hồng vì bị cáo không trực tiếp thực hiện. Tòa tuyên án, bị cáo Thiệu Lam sẽ lãnh ba năm tù giam."
Người vừa nói đã gõ xuống bàn một tiếng, tôi lúc này mới biết mình vẫn còn thở.
Thật là, ba năm sao?
Tôi lấy hai bàn tay ôm kín mặt, chẳng biết phải nói cái gì ngay lúc này. Tôi cứ tin rằng Thiệu Lam sẽ được lãnh án treo, nhưng cuối cùng thì...
Đình Huy bên cạnh đứng dậy, vỗ vai tôi, " Thiệu Lam bị đưa đi rồi. Cậu không định gặp một chút sao?"
Tôi ngẩng mặt nhìn Đình Huy, cười khan, " Tất nhiên...là phải gặp rồi."
Theo con đường nhỏ, tôi đến được chỗ mà Thiệu Lam đang bị đưa đi. Trước mặt, hai tên cảnh sát có vẻ gườm gườm tôi lắm.
" Chúng tôi đang thi hành công vụ, phiền tránh ra."
Tôi lúc này chẳng có nổi hứng thú nào mà quát tháo hay tức giận nữa. Bước lại gần, tôi bình tĩnh nói:
" Cho tôi hai phút nói chuyện với người này, được chứ?"
" Không được!" Nói rồi bọn nó đẩy vào lưng Thiệu Lam một cái.
Tôi nhếch môi cười khẩy, quyết giữ lấy tay Thiệu Lam kéo về sau. Bọn nó lập tức quay lại trừng mắt.
Ngay lúc đó, Khấu Nhĩ Phương ở đâu xuất hiện, giảng hòa.
" Xin lỗi nhưng hai anh có thể để bạn tôi gặp người này một chút không? Tôi cam đoan chỉ hai phút."
Tôi chẳng buồn nhìn ba người bọn họ nói cái gì.
Thiệu Lam vẫn cúi gằm mặt. Tôi liếc nhìn còng tay trên tay em.
" Anh xin lỗi."
Thiệu Lam ngẩng mặt, đôi mắt kia lúc này không còn lạnh nhạt thờ ơ nữa. Viền mắt em ấy ngày càng đỏ lên, ngấn nước.
" Này, cái tên..." Tôi còn định đùa một câu để khiến em bình tĩnh nhưng em đã sớm gục mặt lên vai tôi, nấc một tiếng.
Ngục giam là nơi đáng sợ nhất mà, phải không?
Tôi ôm lấy Thiệu Lam, cảm nhận sự run rẫy của em.
Quá khứ, căn hầm là nơi cho những giấc ngủ. Hiện tại, tù ngục lại là nơi như thế.
Thiệu Lam, tôi biết phải làm gì nữa đây?
" Hãy hứa là đến thăm em thường xuyên, có được không?"
Hốc mắt tôi bỏng rát.
" Anh hứa."
Thiệu Lam tách khỏi người tôi, mặc kệ trên gương mặt kia đã có nước mắt lấp đầy. Em giơ cả hai bàn tay lên, trỏ ngón út ra, cười nhẹ:
" Ngoắc tay."
Tôi làm theo em.
Thiệu Lam ấn ngón cái vào ngón cái của tôi, " Đóng dấu."
Sau đó, hai bàn tay chạm nhau rồi lướt một cái, " In ra."
Thiệu Lam vỗ nhẹ lên trán tôi, cười mỉm, " Đã dán."
Nhìn trò trẻ con mà em vừa làm, tôi chẳng biết mình nên cười hay khóc nữa. Con người này, không lẽ sở hữu tính cách của Merry hay sao?
Hai phút đã gần hết.
Thật ra thì đã hết từ lâu rồi.
Tôi thở nhẹ một cái, ôm lấy khuôn mặt kia, hôn lên trán, " Hy vọng em sẽ không còn ghét những động chạm này nữa. Anh sẽ chờ em, bao lâu cũng chờ."
Nhìn bóng dáng Thiệu Lam dần khuất khỏi tầm mắt, tôi vuốt nhẹ viền mắt của mình.
Khấu Nhĩ Phương đứng bên cạnh huých tay tôi, " Nam tử hán không được khóc!"
Tôi liếc cậu ta một cái, " Chuyện tôi tôi khóc là đúng, sao cậu cũng khóc?"
" Hồi nào chứ? Em...là bụi đấy. Trong đây bụi quá nhiều." Khấu Nhĩ Phương bĩu môi.
Tôi phì cười một tiếng.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lẩm nhẩm trong đầu. Chỉ ba năm thôi, sẽ rất nhanh.
#
Thật ra thời gian trôi đi nhanh lắm. Một dòng thế này thôi nhé.
Hai năm sau.
Hôm nay tôi được tin là ngài Cục trưởng muốn gặp tôi có chuyện quan trọng. Khi đặt chân đến cái nơi mà mình đã từng luyện tập cùng anh em, cảm giác có chút tiếc nuối.
Vừa ló mặt vào đã thấy Khấu Nhĩ Phương chạy ra hoan nghênh.
" Ái chà, Cố đội trưởng, trông anh bảnh ra thế?"
Nghe lời trêu chọc của cậu ta, tôi chẳng vui vẻ gì.
Bao nhiêu chuyện buồn thế kia, trông tôi không tàn phai thì thôi chứ?
" Cục trưởng trên phòng nhỉ?" Tôi hỏi.
Khấu Nhĩ Phương gật đầu, " Đúng vậy. Ngài đợi anh lâu rồi."
Gõ cửa phòng hai tiếng, tôi nghe lệnh được vào.
Ngài ấy nhìn tôi một cái rồi chỉ xuống cái ghế, " Ngồi đi."
Tất nhiên là phải ngồi rồi...
Tôi nhíu mày nghĩ.
" Ngài hẹn tôi có chuyện gì sao?"
Người nọ ngồi thẳng dậy, hai tay chắp vào nhau, vẻ mặt thịnh trọng.
" Hai năm qua cậu đã làm gì thế?"
Hai năm qua sao?
Tôi đảo mắt một chút rồi nói, " Tôi có mở một cửa hàng tiện lợi, nhỏ thôi nhưng đủ sống."
" Xem ra cậu cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi?"
" Không đâu." Tôi lắc đầu, " Chưa thể thỏa mãn được vì tôi vẫn còn thiếu một thứ."
Ngài ấy dùng đôi mắt đăm chiêu nhìn tôi, lát sau thì hừ khẽ một tiếng.
" Nếu như tôi cho phép cậu quay trở lại đây làm việc thì sao?"
" Phục chức?" Tôi híp mắt.
" Phục chứ? Cậu mơ à!!" Ngài ấy bị tôi chọc cho nổi đóa, " Bắt đầu lại tất cả."
Nghe đến bắt đầu lại, tôi thật sự rất ngán.
" Ngài...thật sự nghiêm túc? Ngài không sợ tôi sẽ lại che giấu thêm một tội phạm nữa à?"
Cục trưởng lần này bình tĩnh hơn rồi. Ông ấy nhìn tôi, cười lạnh:
" Chẳng còn lý do gì để khiến cậu phải hy sinh như thế nữa. Tôi biết, cậu cũng chỉ yêu mỗi một người thôi cho nên...chẳng có gì đáng lo ngại nếu như cho cậu quay lại."
Tôi thề là tôi đã cười rất tươi khi nghe ngài ấy nói như vậy đấy.
Đúng là tôi chẳng còn lý do nào để che giấu thêm một tội phạm nào nữa. Nếu có yêu thì cũng bị một tên khác đặt chỗ mất rồi.
Bắt đầu lại sao? Thật ra thì cũng không tệ.
Tôi đứng dậy, thản nhiên vươn vai rồi nhìn Cục trưởng, cười một tiếng:
" Cảm ơn ngài đã dành ân huệ này cho tôi. Khi nào thì tôi được bắt đầu lại đây?"
Nụ cười lạnh lẽo kia lại lần nữa chói lóa trước mắt tôi.
Không nghĩ cuộc sống đôi lúc lại đẹp như vậy.
Tin vui này được Khấu Nhĩ Phương nắm bắt, cậu ta bảo đợi tròn một năm nữa thì ăn mừng song hỷ.
Cái thằng quỷ đó...
Tới đây, tôi chợt nhớ là mình phải đi thăm một người rồi.
Vào đến nơi, tôi thấy Thiệu Lam bước ra, ngồi đối diện tôi cách một lớp kính.
Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại đặt sẵn. Giọng Thiệu Lam có vẻ ổn, khuôn mặt không quá hốc hác.
Sau khi em ấy bị giam, cứ cách một tuần thì tôi lại vào thăm. Thăm đến mức ai cũng quen mặt tôi. Nghĩ lại cũng ngại thật.
" Hôm nay có chuyện vui sao?" Thiệu Lam hỏi.
Tôi gật đầu, " Ừm, vì hôm nay là ngày thăm em nên anh rất vui."
Thiệu Lam không nói gì, chỉ ho một tiếng.
" Mấy ngày nay em ngủ rất ngon, không còn bị giật mình nữa. Quá trình điều trị cũng sắp chấm dứt rồi."
" Thế thì quá tốt rồi. Cố gắng thêm một chút nữa thôi."
" Haha..." Thiệu Lam bỗng phì cười, " Mà, thay vì mơ thấy ác mộng thì em mơ thấy cái khác."
Cái khác?
Tôi nheo mắt nhìn em, " Không lẽ ở trong đấy lâu quá, không được anh gần gũi cho nên em đã mơ..."
Chưa đợi tôi nói xong, Thiệu Lam đùng đùng nổi giận, " Anh chết đi!!"
" Haha..." Tôi cười lên sảng khoái, " Cái này là đúng quá hóa thẹn đó."
" Cố Nguyên!!!!" Thiệu Lam lườm tôi một cái, " Đúng là em đã mơ như vậy đó, chỉ tiếc cái người nọ không phải là anh mà thôi."
Mẹ nó, tôi hoàn toàn knock out khi mà nghe thấy câu kia đấy.
Thiệu Lam, em cũng chơi ác quá rồi đi.
Nhìn tôi im lặng, Thiệu Lam cười giễu, " Knock out rồi."
" Ngày em mãn hạn tù, em sẽ hiểu được lời nói hại bản thân thế nào." Tôi cười vô hại.
" Thần kinh!!" Thiệu Lam hay mắng nhưng câu này, tôi chẳng biết là giống ai nhưng nghe rất buồn cười.
Tôi đặt tay lên mặt kính, " Chạm tay một cái nào."
Thiệu Lam liếc nhìn một chút rồi áp bàn tay lên kính, vừa vặn với bàn tay tôi.
" Em nhớ anh lắm."
" Anh cũng nhớ những gì của em lắm."
Cạch. Điện thoại bị ngắt.
Thiệu Lam đã bị tôi chọc cho giận mà bỏ đi vào rồi.
Xoa xoa mũi mình, tôi không biết mình có quá lời không nhỉ?
Thời gian đúng là thử thách con người mà. Chờ đợi rồi chờ đợi, tôi chẳng nhớ nổi mình đã phải cạo râu bao nhiêu lần rồi để giữ cái mã bảnh bao này.
Có râu thật ra cũng tốt nhưng nếu để thì sẽ khó chịu cho người kia lắm.
Ngày hôm nay là một ngày trọng đại.
Tôi dậy thật sớm, ăn mặc thật gọn gàng, chải chuốt thật cẩn thận và leo lên xe, hướng thẳng đến một nơi nào đó.
Dựa người vào xe, tôi nhìn chăm chăm vào cánh cổng kia. Chỉ chờ đợi nó mở ra thôi.
Năm phút, mười phút, hai mươi phút...
Tôi ngó đồng hồ, cảm thấy giờ giấc trong tù lộn xộn quá.
Vừa định đi thẳng vào xem thế nào thì cánh cửa kia chậm rãi mở ra. Một hình dáng đang đeo lấy ba lô trên vai, mặt mũi trông quen phết.
Tôi đứng như trời trồng, người nọ thì vui mừng muốn khóc.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tôi chậm rãi đi tới. Hai chúng tôi cứ thế cất bước thật nhanh. Một lúc sau, tôi thấy sức nặng trên ngực mình.
Liếc nhìn, thấy Thiệu Lam đã vòng tay qua cổ ôm lấy tôi.
Cảnh tượng này...có lẽ không phù hợp cho lắm với hai người đàn ông hơn 30 rồi đi?
" Sao mặt anh cứ đơ đơ thế?" Thiệu Lam nhíu mày, vò vò mặt tôi.
Tôi không phải đơ, chỉ là...mừng quá nên có hơi căng thẳng.
Khi thấy mặt mình sắp bị vò như cục bột rồi, tôi nắm lấy hai bàn tay kia, lườm một cái:
" Chúc mừng em đã thoát khỏi cái nơi đó."
Thiệu Lam lạnh giọng, " Con mẹ nó, anh chúc mừng kiểu gì thế?"
Xoa mũi, tôi cười khổ, " Thế em muốn như nào?"
" Chả nói nữa. Đúng là nói chuyện với lợn có khác." Thiệu Lam ném cho tôi cái ba lô rồi đi thẳng một nước.
A, lợn?
" Này Thiệu Lam, tôi nghĩ lại rồi, em dù sao vẫn hơn lợn đấy."
Thiệu Lam quay phắt lại, máu điên có lẽ dồn lên mặt cả rồi.
" Con mẹ nó, có tin tôi sẽ chia tay anh ngay tại chỗ này để kỷ niệm không?"
Tôi đeo balô của em lên vai rồi bước gần lại, cười xán lạn:
" Không có ai chia tay lợn kiểu này cả."
" A con mẹ nó, anh nhây thế!!!"
Thiệu Lam thiếu điều tung một cước vô ngực tôi thôi. Sau đó, chúng tôi ầm ĩ suốt cả quãng đường đi đến cái xe.
Trước khi để Thiệu Lam vào xe, tôi đã giữ lấy tay em, bắt em nhìn mình một cái.
" Thật ra thì...anh định bảo, chúc mừng chúng ta đã được trở về bên nhau rồi. Thiệu Lam, em có đồng ý sẽ làm vợ..."
Ngay lập tức, Thiệu Lam bịt kín miệng tôi, run rẫy nói:
" Đủ rồi. Không cần lãng mạn đâu. Đều là đàn ông 30 tuổi cả rồi..."
Tôi bật cười, " Anh còn tưởng em thích lãng mạn."
" Lãng mạn máu chó như anh sao? Không cần."
" Máu lợn thì hợp hơn đúng chứ?" Tôi nheo mắt.
Thiệu Lam sầm mặt, " Mau mau lên xe và chở em về. Còn nhây nữa thì..."
Chụt.
Tôi nhanh chóng bịt kín môi em lại, sau đó mở cửa xe, lịch thiệp trịnh trọng nói:
" Nào, lên xe thôi."
Thiệu Lam ngồi vào xe, đùng đùng nổi đóa, " Không thèm hôn bố hay sao mà chỉ mấy giây đã xong rồi?"
" Bố dữ quá, không dám hôn lâu."
" Phụt...haha, lại đây, bố hôn một cái."
" Đủ rồi, anh đang lái xe."
Chặng đường phía trước đã mở ra. Chúng tôi, hiện tại đang trở về nhà, cùng nhau xây đắp một tương lai mới. Tươi sáng hơn, hạnh phúc hơn, và không thiếu chút máu lợn.
--- HOÀN ---
Má Vi: Con mẹ nó ơi, tay tôi rã rời...
Má Vi: Chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi hai đứa nó trong suốt hai tuần qua nha~ Còn một phiên ngoại nữa ~ Xin hãy ghi lại cảm nhận của mọi người sau khi đọc cái chương cuối dài ngoằng này ~ Tôi thật mong chờ ~ Yêu mọi người.
Má Vi: Còn một điều nữa, thằng Nguyên sao nó nhây vãi đạn thế này!! Không phải tại tôi đâu nhé =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.