Trò Chơi Cút Bắt

Chương 18: L

SUNQINGtheWriter

04/12/2020

Sau cái hôm tôi bị thằng chó chết Cố Nguyên đó hành cho một trận đến mức không chịu nổi mà bất tỉnh thì tôi đã luôn trực chờ cơ hội để được thức dậy một lần nữa.

Hãy nhìn xem, bây giờ trước mặt tôi là ai đây chứ?

Rõ ràng là Cố Nguyên, kẻ mà tôi vẫn muốn được nhìn ngắm thêm một lần nữa, để cho nó biết được nhiều mùi vị khác mà L này có thể mang đến.

Liếc mắt nhìn xung quanh, tôi nhận ra mình đang ở một nhà máy bỏ hoang. Mọi thứ nhìn thật cũ kỹ đến nhàm chán. Nhưng không sao, cái bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ này mới thích hợp với tôi.

Vừa nãy hình như đã xảy ra rất nhiều sự kiện hay ho nhỉ?

Tôi khẽ nhíu mày, cảm giác như lồng ngực của mình đang bị hàng nghìn mũi nhọn xuyên qua vậy. Cúi mặt nhìn, tôi phát hiện trên ngực mình lúc này chằng chịt những vết đòn roi.

Đưa tay lướt nhẹ theo từng dòng máu còn đang rướm ra, lông mày tôi khẽ nhướng lên. Cảnh tượng này thật ghê rợn.

Đây chẳng phải là những viễn cảnh tra tấn mà tôi thường làm hay sao?

Wow...

Tôi cười lạnh một tiếng.

Hôm nay viễn cảnh tuyệt diệu ấy lại áp lên cơ thể này. Nó khiến tôi đau đấy.

Thế nhưng khi vừa nhìn thấy đôi mắt ngỡ ngàng của Cố Nguyên, tôi đã hoàn toàn dẹp đi cơn đau đớn về thể xác mà cất bước lại gần hắn. Trên môi tôi vẫn còn giữ nguyên nụ cười mị hoặc.

Tôi thừa biết rằng, cho dù mình có tàn nhẫn đến cỡ nào đi nữa, khuôn mặt này có bao nhiêu sắc thái đi nữa thì trông tôi vẫn rất tuyệt.

Vốn dĩ cơ thể này, khuôn mặt này, tất cả của Thiệu Lam đều đã rất tuyệt mỹ rồi.

" Cố Nguyên, chúng ta lại gặp nhau rồi. Có muốn chơi một chút không?"

Ôi, tôi đã thốt ra những lời như thế đấy.

Suy nghĩ của tôi lúc này có khi sẽ trùng khớp với những gì mọi người đang nghĩ đấy chứ. Đứng trước mặt Cố Nguyên, tôi duỗi ngón tay chạm lên gò má của hắn rồi vuốt nhẹ một đường.

Xem kia, Cố Nguyên trở nên bối rối rồi thì phải?

Công nhận rằng tôi rất ghét tình dục. Tôi kinh tởm những thứ như thế nhưng tôi lại không hiểu vì sao mình rất muốn chơi đùa cùng với Cố Nguyên.

Ai, cái đầu này nên làm lạnh rồi phải không?

" Không chào tao sao?" Tôi cười lạnh, ngón tay dần trượt xuống cổ hắn.

Cố Nguyên ngay sau đó nhanh chóng bắt lấy cổ tay tôi siết chặt. Khẽ nhíu mày, tôi vẫn bình tĩnh chưa vội giằng co với hắn. Ngược lại, tôi càng tiến đến gần hơn, nghiêng mặt thổi nhẹ vào vành tai hắn.

" Không phải đêm đó mày đã làm tao ra cái dạng như thế này sao? Mày quên rồi sao? Khi đó, mày cũng phản ứng mà, không phải sao? Hửm~?"

Âm thanh khe khẽ phát ra từ trong cổ họng, tay còn lại tôi giữ lấy eo của Cố Nguyên rồi cắn thật nhẹ lên cổ của hắn.

Cảm giác này...

Tôi khá là thích nó.

Bộ mặt tưởng chừng nghiêm nghị cứng rắn của Cố Nguyên thật ra thì luôn khiến cho người khác phải cảm thấy hưng phấn. Đó là một chút gì đó cương nghị mà đầy quyến rũ.

Tôi ghét tình dục, nhưng không sao, tôi sẽ phá bỏ những gì mình đặt ra để chơi đùa với hắn ta một chút.

Dù sao gương mặt này cũng chỉ là một, cho dù có bao nhiêu nhân cách đi nữa thì vẫn chỉ là một, đúng chứ?

Tôi đảo mắt liếc nhìn biểu hiện của Cố Nguyên. Hắn ta vẫn chưa nói lời nào, cánh tay vẫn dùng một lực thật mạnh mà khống chế tôi.

Lần này sao lại cứng rắn quá thế?

Tôi di chuyển khuôn mặt của mình, để cho hai làn môi có thể được chạm nhau.

À~ cái cảm giác môi chạm môi hóa ra là thế này sao?

Tôi nhắm nhẹ mắt, cọ nhẹ vào môi Cố Nguyên, sau đó nhếch môi cười.

" Không thích sao? Dù sao đây cũng là khuôn mặt của Thiệu Lam mà?"

Cố Nguyên nghiêng đầu tránh né, chỉ thiếu điều là hất mạnh tôi ra thôi. Nhưng tôi nghĩ, hắn chẳng có đủ dũng khí để làm cái hành động thô bạo đó.

Haha...

" Tao đã từng nói, mày chỉ là kẻ thay thế mà thôi. Người tao yêu chính là Thiệu Lam. Cho dù đúng là gương mặt này đi nữa, nhưng nếu không phải là Thiệu Lam thì cũng chẳng có ích gì."

Cố Nguyên lạnh nhạt từ chối. Tôi cụp mi mắt, bỗng dưng lại trầm mặc nghĩ ngợi rất nhiều. Trái tim tôi tự dưng đập thật mạnh.

Ái chà chà, cái cảm giác quái quỷ này...

Bỗng dưng tôi cảm thấy giận thật chứ. Cười nhẹ một tiếng, tôi đột ngột nắm lấy cổ áo Cố Nguyên giựt ngược lại, ngoan cố mà cưỡng hôn hắn.

Cảm giác đầu lưỡi tiếp xúc với sự lành lạnh mà đôi môi kia mang đến, tôi có chút khó kiềm chế. Cảm giác không tệ, cho nên Thiệu Lam mới thích thú đến vậy.

Càng nghĩ, tôi lại càng giận.

Khi chúng tôi đang thật ngọt ngào đúng nghĩa như vậy thì đâu đó có tiếng nói yếu ớt vang lên.

" Hai người đang làm cái trò gì thế?"

Tôi tách khỏi Cố Nguyên, tay vẫn túm chặt cổ áo của hắn. Quay đầu liếc nhìn cái tên đang nằm dưới đất, tôi phát hiện hắn cũng bị thương mất rồi.

Nhìn kìa, máu ở bắp đùi của hắn đang rỉ ra từng chút, từng chút.

Rốt cục tôi cũng bị tên kia thu hút sự tò mò. Ngồi xổm bên cạnh tên đó, tôi duỗi ngón tay nâng cằm hắn lên nhìn cho thật rõ.

Ở đây chỉ có Cố Nguyên và cái tên oách con này. Tôi híp mắt, Cố Nguyên sẽ không bao giờ dám làm Thiệu Lam ra cái dạng thảm hại đau đớn này. Như vậy...chỉ có một người là có khả năng thôi.

" Mày đã làm tao ra như thế đúng không?" Tôi cúi mặt hỏi.

Tên kia bỗng dưng nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi, sau đó run rẫy nói:



" Mắt...mắt mày...đổi màu. Tại sao chứ? Giọng nói...biểu cảm cũng...cũng thế...Mày là ai?"

Tôi rất thích những ai hỏi thẳng tôi rằng, mày là ai?

Những khi như vậy tôi sẽ rất tự hào mà nói, tao chính là L.

Tôi quan sát thằng oách con này một lần nữa, sau đó thì nhớ ra nó chính là một trong những thằng cốm đang truy nã tôi.

Ôi thật là, sao lại trùng hợp thế nhỉ?

Vuốt gò má của nó một lần nữa, tôi cúi thấp đầu, thì thầm:

" Xin chào, tao chính là L."

" L...L...là mày..." Tên đó lắp bắp nặng hơn.

Tôi bật cười khanh khách, cười một cách thoải mái và sảng khoái.

" Nói ra chuyện này nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng mà, tao là L, thằng khi nãy bị mày bắt đến đây là Thiệu Lam. Nói thế nào đây nhỉ? Bọn tao chính là chung một thể xác, nhưng lại chia làm hai con người, hai tính cách."

" Gì chứ...gì chứ..." Tên kia có vẻ còn đau vì vết thương bị bắn.

Từng đầu ngón tay được đánh nhẹ lên ngực thằng oách con đó, tôi vui vẻ nói cho nó nghe về một cái kết thật hoàn hảo.

" Mày đã làm bọn tao ra cái dạng thê thảm này rồi thì...mày sẽ có một cái kết thật hậu hĩnh. Đừng run, ấy đừng run, tao luôn làm mọi thứ thật gọn gàng và nhanh nhẹn."

Tôi vén tóc của nó qua một bên, " Đừng lo, chỉ cần một viên đạn ghim vào giữa trán, mày sẽ sống một cuộc sống toàn vẹn ở trên thiên đường. Tao thề đấy."

Nói rồi tôi cười lạnh một tiếng.

Đứng dậy, tôi giơ khẩu súng khi nãy đã cuỗm được từ Cố Nguyên. Hành động này làm tên kia sợ đến trắng cả mặt, nhưng Cố Nguyên lại chẳng tỏ ra vẻ gì là lo lắng cho đồng đội của hắn.

Tôi quay đầu nhìn Cố Nguyên, phát hiện hắn ta cũng chẳng giận dữ khi mà tôi cuỗm mất khẩu súng của hắn.

Tên này...sao lại lãnh khốc như thế?

Tôi hạ khẩu súng xuống, đi lại gần chỗ của Cố Nguyên, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Cái cảm giác thân mật này nếu như để cho Thiệu Lam thấy thì sẽ thế nào nhỉ?

Haha, sẽ vô cùng hay ho à nha.

" Chúng ta có nên làm một chút gì đó cho tên kia nhìn ngắm trước khi chết không, Cố Nguyên?"

Cố Nguyên mặc kệ tôi đang quấn chặt lấy hắn không buông.

" Đừng làm loạn, L. Tao nghĩ chưa đầy nửa tiếng nữa, cảnh sát sẽ phong tỏa khu vực này. Khi đó, mày muốn trốn cũng không được đâu."

Tôi vẫn ôm lấy vai Cố Nguyên, nghiêng đầu tựa lên đó, cười một tiếng:

" Khoan đã nào, không phải mày sẽ cứu tao hay sao?"

Nói rồi tôi một lần nữa hôn lên cổ Cố Nguyên, từng chút một nhấm nháp thật thú vị. Âm thanh mút mát khẽ phát ra khiến cho cái tên oách con kia càng ngày càng khiếp sợ.

Bộ dạng đó trông thật giống tôi mỗi khi nghĩ đến chuyện làm tình với một ai đó. Từ lâu rồi, trong tiềm thức của Thiệu Lam, nó cũng chán ghét tình dục lắm, nhưng không hiểu sao nó lại đồng ý cùng với Cố Nguyên như thế.

Tôi thật sự rất tò mò, cho nên muốn thử một chút.

Kéo cổ áo Cố Nguyên xuống, tôi luồng một tay vào đó vuốt thật nhẹ, sau đó cố tình mút thật mạnh lên xương quai của hắn.

Tôi không chỉ muốn thử vì tò mò mà tôi bỗng dưng có một linh cảm là mình sắp tiêu rồi, mình thật sự sắp phải biến mất rồi.

Cố Nguyên lúc này cũng ôm lấy tôi, khiến cho sự kích thích của tôi tăng cao. Ngước mắt nhìn hắn, sau đó tôi dời tầm mắt nhìn đến thằng oách con bên kia.

Giương súng lên một khoảng nhất định, tôi nhắm một mắt lại, hô khẽ:

" Pằng~."

Chỉ là một tiếng hô thế thôi mà khiến cả hai con người đều phải giật mình. Cố Nguyên cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại.

Tôi thật ra chưa muốn giết thằng oách kia đâu, vẫn muốn đùa một chút mà.

Bỗng dưng cằm tôi bị kéo qua, sau đó thì cảm nhận được sự ấm nóng truyền đến.

Hóa ra Cố Nguyên đã chịu tiếp nhận tôi rồi. Nhìn xem, nụ hôn của đàn ông trưởng thành quả là khác biệt nha. Tôi nhắm nhẹ mắt, cảm thụ những gì mà Cố Nguyên đang mang đến.

Thế nhưng sự kỳ diệu ấy chỉ kéo dài được hai phút mà thôi. Vì sau đó tôi cảm giác được đầu súng đang kề ngay cổ của mình.

Mở mắt, tôi phát hiện Cố Nguyên đã lấy lại khẩu súng của hắn.

Mẹ kiếp, tôi đã dùng kế sách này để cuỗm súng của hắn. Bây giờ thì hắn chơi ngược lại tôi.

Đúng là cảnh sát, khó nhằn lắm.

Tôi liếc lạnh một cái, chẳng còn hứng thú gì với những trò kinh khủng này nữa.

Cố Nguyên vẫn duy trì tư thế sẵn sàng bắn chết tôi bất cứ lúc nào.

" Từ chỗ này đi ra rẽ phải sẽ thấy một chiếc xe màu đen. Mau dùng nó rồi chạy ra khỏi đây, đến bệnh viện sát trùng vết thương, sau đó lập tức đến chỗ Markson. Mọi thứ đều có trên xe."

Cố Nguyên bình tĩnh nói xong liền ném chùm chìa khóa vào tay tôi. Cúi mặt nhìn nó, tôi chẳng biết cảm xúc của mình là như thế nào nữa.

Ngước mắt nhìn Cố Nguyên, khóe môi tôi cong lên.

Lúc này Cố Nguyên đột ngột chuyển hướng đầu súng đến bên thằng oách con kia, vẻ mặt hắn ta phải nói là vô cùng tàn nhẫn.

Haha, Cố Nguyên mà Thiệu Lam yêu rõ là một tên máu lạnh mà.

" Mau đi đi, nhanh lên!" Cố Nguyên hét lớn một câu.

Tôi hít sâu một hơi, đi thẳng đến bên cửa sổ bị vỡ nát, chồm người lên nhảy qua một cú. Hành động của tôi có lẽ khiến ai cũng kinh ngạc nhưng nơi đây cũng là địa bàn của tôi.

Tôi nắm chắc từng bước đi trong lòng bàn tay.



Khi ra khỏi đó, tôi lập tức thấy chiếc xe màu đen mà Cố Nguyên nói. Cắm chìa khóa, tôi lao đi như vũ bão.

Những gì diễn ra từ nãy đến giờ trong khu nhà máy bỏ hoang kia, ngàn vạn lần cũng đừng tưởng rằng đó là sự thật.

Tôi hôn Cố Nguyên đấy, nhưng tôi không có hứng thú với hắn.

Tôi tò mò chính là vì muốn biết Cố Nguyên có cái gì lại khiến cho Thiệu Lam yêu thích đến mức như vậy?

L này là do Thiệu Lam đã tạo ra. Thiệu Lam đã gọi tôi đến để có thể bảo vệ bản thân mình. Từ lâu rồi, trong tôi chỉ có một tiềm thức chính là bảo vệ Thiệu Lam khỏi những điều đau đớn.

Ký ức xưa luôn khiến Thiệu Lam phải chịu đựng những cơn ác mộng quái đản. Và tôi, không chỉ vì muốn chiếm lấy thân thể này nên mới cản trở việc điều trị.

Mà là do tôi không muốn Thiệu Lam nhớ đến quá khứ đó, không muốn Thiệu Lam phải đau đớn thống khổ thêm một lần nữa, và tôi càng không muốn mình phải rời xa thể xác này, rời xa khỏi Thiệu Lam.

Nghe thật buồn cười và châm biếm nhưng mà...

Người tôi động lòng phải lại chính là kẻ đang cùng tôi đấu tranh giành lại thể xác hơn mười năm qua đây.

Có lạ không khi mà tôi cảm thấy ghen tức với Cố Nguyên chứ?

Tôi cũng đã yêu, chỉ là tình yêu của tôi nó có vẻ mục nát quá.

Lái xe đến một bệnh viện nhỏ, tôi bước vào đó với một cơ thể bị thương thật nặng. Cố gắng lướt qua những ánh mắt hiếu kỳ, tôi nấp vào trong phòng vệ sinh, chờ đợi một tên bác sĩ nào đó bước vào rồi sẽ...

Mười phút sau, tôi đã cải trang thành một tên y tá. Bận bộ quần áo này có chút vướng víu, tôi tìm gấp một căn phòng có đầy đủ vật dụng sát trùng. Đóng cửa khóa lại, tôi ngồi xuống giường, chậm rãi sát trùng vết thương.

Thuốc cùng máu hòa vào chỉ khiến đầu óc tôi muốn nổ tung mà thôi. Đau đớn thế này... Thiệu Lam đã rất đau đớn rồi thì phải.

Sát trùng xong, tôi liền rời khỏi căn phòng. Một lần nữa lại đột kích một dân thường, cuỗm lấy quần áo của hắn.

Kéo trễ chiếc nón kết, tôi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Đi được nửa đường, tôi nghe thấy trên tivi đang truyền một bản tin.

" Hiện tại trong thành phố đang có một tội phạm giết người hàng loạt đang lẩn trốn. Cảnh sát đang tích cực truy lùng. Vị trí của tội phạm này chỉ trong bán kính không quá 10km từ khu vực Hồ Dương...."

Tôi ngẩng mặt liếc nhìn bản tin, thấy được khuôn mặt của mình đang ở trên đó. Lần đầu tiên tôi sợ hãi như vậy, cảm giác như mình đang bị lũ người khốn nạn kia trấn áp và tra tấn.

Khốn khiếp.

Tôi kéo mũ xuống, vội vàng chạy ra khỏi chỗ đó. Ngồi vào xe, tôi tăng tốc lái đến nơi mà Cố Nguyên khi nãy đã nói.

Trên đường lúc này bỗng dưng lại vắng tanh. Tôi nghĩ buổi tối thì mọi người sẽ đi đông lắm nhưng...cảm giác quái quỷ này là gì thế?

Liếc nhìn một chút, tôi tranh thủ tăng thêm một nấc. Nhưng chỉ vài giây sau, xung phía sau xe tôi đang có tiếng còi hú inh ỏi. Từng đoàn xe đang đuổi theo tôi.

Mẹ nó.

Tôi sốt ruột quá thể. Lúc này chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước nhưng rồi tôi nhận ra mình thật sai lầm. Phía trước bọn nó đã sớm phong tỏa.

Tôi phanh gấp một tiếng làm chiếc xe xoay chuyển thành một vòng tròn. Bọn nó cũng dừng xe, nhanh chóng bao vây xung quanh xe của tôi.

Từng khẩu súng được giơ lên cao, sẵn sàng ở cái tư thế bắn chết tôi.

Tôi bước xuống xe, lướt mắt nhìn xung quanh. Ánh đèn màu đỏ liên tục chớp nháy, tiếng còi hú đến nhức tai. Đồng bọn của Cố Nguyên thì đông không thể ta nổi.

Tôi đứng giữa một đám cảnh sát khốn nạn, chậm rãi giơ hai tay lên, đối bọn chúng mỉm cười.

Lúc này tôi vẫn còn có thể cười được chính là rất hay rồi.

Nhìn xem, khẩu súng nào cũng thật kinh khủng, thật ghê gớm mà.

" L, đầu hàng đi, mày đã bị bắt!"

Tôi hất cao cằm, cười thỏa mãn, " Bọn mày là một lũ ngu."

Súng đã vào đạn. Âm thanh crack crack nghe thật lạnh người nha.

Tôi chầm chậm lấy từ trong túi ra một con dao vừa chôm được ở bệnh viện. Sau đó, tôi kề con dao ngay cổ mình.

" Không bao giờ bắt được tao đâu."

Tôi cứa nhẹ một đường vào cổ mình. Ngay lập tức, giọng nói của Cố Nguyên vang dội như muốn xé toạc cả con đường này.

" Không được, L!! Mày không được làm thế!"

Tôi lướt mắt tìm trong đám đông bóng dáng của Cố Nguyên. Cuối cùng cũng phát hiện vị trí của hắn, nhưng mà...hắn đang bị hai tên cảnh sát khác giữ chặt lấy người.

Tôi nhíu mày, trầm mặc.

Hóa ra chuyện tình này cũng chỉ đến đây thôi.

Xin lỗi Thiệu Lam, nhưng tôi đã không thể cứu vãn rồi.

Haha...

Tôi định ấn mạnh con dao vào cổ mình thì một thanh âm khác mạnh mẽ xuyên thấu vào tâm trí. Một tiếng bang như vừa xé rách suy nghĩ của tôi, vẽ lại một ký ức thật khủng khiếp.

Tất cả mọi thứ như đang ùa về khi mà tiếng súng đó vang lên.

Sau đó, tôi cảm giác lồng ngực mình nóng rực. Chạm tay lên đó, tôi thấy từng kẽ tay đang dần ướt đẫm.

Khụy gối xuống mặt đất, tôi lần đầu cảm nhận được sự nóng rát và đau đớn thế này. Máu vẫn còn đang tràn ra qua kẽ tay.

Tôi chống một tay xuống đất, cố gắng chịu đựng nhưng ngay sau đó thì nằm hẳn xuống mặt đường.

Cái lạnh lẽo quen thuộc này....

" Không!! Khốn khiếp!! Không thể, không!!!!!!!!!!!!!"  

Tôi quay mặt liếc nhìn Cố Nguyên. Vẻ mặt hắn ta hoảng loạn quá, còn có một chút điên cuồng nữa. Mi mắt nặng nề trĩu xuống, những gì tôi còn cảm nhận được lúc này chính là nước mắt.

Nước mắt của tôi, của Thiệu Lam, của cả Merry đang cùng một lúc chảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Cút Bắt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook