Chương 6: Bạn nhỏ này thật không đơn giản
Long Thất
20/12/2022
Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (06)
Chương 006: Bạn nhỏ này thật không đơn giản.
Thoạt nhìn giống như đã phá được thế cục.
Quản gia chết rồi, Tạ Tịch cũng không cần đưa ra lựa chọn mà trực tiếp đi tìm vampire, sống sót qua bảy ngày là được.
Sẽ đơn giản như vậy sao? Tạ Tịch vẫn chưa quên hôm nay là ngày gì.
Cậu đi tìm vampire, có phải sẽ tiếp nhận biến đổi? Biến đổi là làm kiểu gì? Cậu vẫn chưa quên lời nói tối hôm qua của vampire - thỏa mãn hắn ta. Cậu phải làm sao để thỏa mãn hắn ta? Chỉ hút máu thôi có được không?
Nếu không thì... Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ muốn qua cửa trò này, đường tắt chính là bán thân thể sao? Tạ Tịch tê cả da đầu, không dám nghĩ sâu.
Nếu đây là một trò chơi bình thường trên máy tính, lúc này Tạ Tịch đã sớm xóa game và tố cáo từ lâu, thuận tiện "hỏi thăm" tên bỉ ổi thiết kế trò chơi này. Đáng tiếc đây không phải trò chơi PC, mà là tồn tại chân thực, một thế giới trò chơi không thể dùng cách thông thường để giải thích.
Không rời khỏi được, không từ bỏ nhiệm vụ được, Tạ Tịch cũng sẽ không hiếu kì tìm hiểu hậu quả khi tử vong mà không load.
Chỉ có thể tiếp tục kiên trì!
___
"Mịa nó, lão Tà thật không biết xấu hổ, thiết kế cái trò chơi chó má gì thế này?" Một tinh linh tóc bạc mắt bạc đứng lên, hắn mang khuôn mặt vương tử và dáng vẻ như một đóa hoa trời sinh kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng mới mở miệng ra hình tượng đã hoàn toàn sụp đổ, bại lộ bản chất thường thường.
Người đàn ông đối diện hắn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, cổ áo kéo sát tận cằm, trừ khuôn mặt thì không có tí da nào lộ ra ngoài, nhưng cho dù mặc thành như vậy cũng che không được thân hình rắn chắc của gã, lại thêm khuôn mặt nghiêm túc thận trọng, bộ dáng một vẻ chớ ai lại gần.
Nhan Triết bắt chéo chân, nhìn chằm chằm màn nước nói: "Đúng là cái thứ phá hoại, tôi mà là đứa nhỏ này, khẳng định phải đánh chết Giang Lão Tà."
Tần Qua Tranh nhìn thoáng qua, hàng lông mày lạnh lẽo cứng rắn khẽ nhướng lên: "Kia là hồn ý của Giang Tà?"
"Đúng vậy." Nhan Triết có chút hả hê nói, "Hắn vậy mà thả hồn ý trong thế giới tân thủ, chẳng trách độ khó là cấp S."
Tần Qua Tranh lại hỏi: "Sở dĩ không có người qua cửa là vì không ai có thể tiến vào trò chơi?"
"Ừ," Nhan Triết đáp: "Có thể được hồn ý của Giang Tà cho phép, bạn nhỏ này không đơn giản."
Tần Qua Tranh xuyên qua màn nước nhìn về phía thiếu niên có dung mạo thanh tú lạ thường kia: "Vị thành niên?"
Nhan Triết nói: "Mười chín tuổi, vừa trưởng thành."
"Nhỏ như vậy?"
"Giang Tà trâu già gặm cỏ non."
Tần Qua Tranh nhìn một lát rồi nói: "Quản gia chết rồi, cậu ta chỉ cần tiếp nhận biến đổi chẳng phải sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao?"
"Chuyện kia sẽ đơn giản như vậy hả?" Nhan Triết cười ha ha, "Biến đổi phải bị hút sạch máu, trở thành vampire cũng không tính là còn sống."
Tần Qua Tranh: "..."
Nhan Triết vẻ mặt hả hê nói: "Có thể nhận được sự cho phép từ hồn ý của Giang Tà, chứng tỏ đứa nhỏ này và lão Tà có độ phù hợp rất cao, nhưng lão Tà thiết kế ra một trò chơi chó má như thế, bạn nhỏ không hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi mới lạ."
Tần Qua Tranh nói: "Cậu ta cũng không chịu thiệt gì, nhiệm vụ thứ nhất đã là thế giới cấp S, chỉ cần qua cửa là có thể đạt được..."
Nhan Triết ngắt lời gã: "Nhất định có thể qua cửa."
Tần Qua Tranh nhìn về phía Nhan Triết, kinh ngạc vì sao hắn chắc chắn như vậy.
Nhan Triết nói: "Chính hồn ý của lão Tà đề cao đẳng cấp thế giới, nhưng kỳ thực độ khó của nhiệm vụ không cao, trong phạm vi người mới, đứa nhỏ này cũng rất thông minh, chọn đúng đặc quyền tương đương với qua cửa hơn phân nửa."
Tần Qua Tranh nhìn xuống thông tin chi tiết: "Load không hạn chế, Miễn đau vết thương chí mạng, quả thực hoàn toàn không khó."
Nhan Triết cười tủm tỉm nói: "Đáng tiếc nội dung trò chơi quá phá hoại, tam quan của bạn nhỏ sụp đổ rồi."
Tần Qua Tranh: "..." Thật đúng là.
"Thật tiếc giờ phải đi làm nhiệm vụ." Vẻ mặt Nhan Triết tràn đầy tiếc nuối nói, "Không có cách nào nhìn lão Tà tự tìm đường chết."
___
Tạ Tịch không biết những chuyện này, cậu vừa rời khỏi hiện trường tử vong.
Quản gia chết rồi, máu tươi lênh láng, đáng tiếc Tạ Tịch căn bản không có năng lực thu dọn, chỉ có thể tạm thời rời đi.
Tiếp theo nên làm gì? Tạ Tịch sẽ không tiếp nhận biến đổi, nhưng cũng không thể bỏ cuộc hẹn.
Trước tiên chỉ có thể đi phủ bá tước tiếp tục quần nhau với Aix đã, vẻn vẹn thời gian sáu ngày mà thôi, có lẽ có thể kéo dài tới khi nhiệm vụ kết thúc lại tiếp nhận biến đổi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trực giác mách bảo Tạ Tịch mọi thứ sẽ không nhẹ nhõm như thế.
Nói cũng kỳ quái, phủ đệ to lớn giờ vắng vẻ cực kì, lúc Randy còn sống không cảm giác được, hắn vừa chết, tòa thành này liền tràn ngập không khí tử vong, giống như một phần mộ.
Tạ Tịch không sợ hãi, dù sao cũng là người từng chết ba lần.
Cậu tự tìm phu xe, thu xếp tốt xe ngựa, chuẩn bị tiến về phủ bá tước tìm vampire Aix.
Kế hoạch ban đầu của cậu là dùng ngôn ngữ kích thích quản gia, để hắn đi đối phó vampire, trăm lần ngàn lần không ngờ tới một câu của cậu đã tiễn quản gia lên đàng... Cậu chỉ có thể thay đổi kế hoạch, đến kéo dài thời gian với Aix.
Xe ngựa đi thẳng một mạch khỏi trang viên, lúc chạy qua đường nhỏ, Tạ Tịch được thưởng thức phong cảnh điền viên mỹ lệ.
Đây là cảnh đẹp mà trong xã hội hiện đại "ngựa xe như nước" không thể nào bắt gặp: trời quang mây tạnh, gió lay cỏ biếc, bên hồ trồng những đóa sen xinh xắn đang đung đưa.
Tạ Tịch ngắm nhìn một cách nghiêm túc, không tìm ra chút sai sót nào - chân thực, một trò chơi thật như hiện thực.
Đột nhiên, xe ngựa khẽ chấn động, Tạ Tịch dùng sức nắm chặt chỗ vịn, miễn cưỡng trụ vững thân thể của mình.
"Sao vậy..." Cậu đang định hỏi, rèm cửa xe ngựa đã bị xốc lên, người phu xe với vẻ mặt hung ác nhìn cậu chòng chọc.
Trong lòng Tạ Tịch giật nảy, thầm nghĩ không xong.
Dao găm sắc bén đã đâm đến, trong mắt tên phu xe tràn ngập vẻ độc ác và căm hờn: "Không có con chó Randy bên cạnh, Seyin Hall, tao chống mắt coi có ai che chở mày!"
Xe ngựa chật hẹp, muốn tránh cũng không được, dĩ nhiên Tạ Tịch cũng không muốn tránh.
Cậu nắm chặt thời gian lịch sự hỏi: "Tại sao ông muốn giết tôi?"
"Vì sao hả?" Nỗi thù hằn trong mắt phu xe dâng lên tới cực điểm, "Lòng dạ mày ác độc, làm nhiều việc ác, đế quốc ai mà không muốn giết mày cho hả dạ!"
"Tôi..." Tạ Tịch chưa kịp nói từ thứ hai, phu xe đã đâm xuyên qua trái tim cậu.
"Hahaha, mày cũng có hôm nay." Gã phu xe dáng vẻ điên cuồng, "Tao muốn nhìn xem trái tim của mày có phải màu đen hay không, mày là thứ ma quỷ bò lên từ địa ngục..."
Giọng nói của gã càng lúc càng mờ nhạt, Tạ Tịch kịp thời chọn load.
Điểm load không có thêm lựa chọn dư thừa, chỉ có thể trở lại đêm qua.
Nói vậy... Quả nhiên không thể để Randy chết sao? Từ lời nói cuối cùng của gã phu xe, cậu nắm được một chút thông tin, người cậu đang sắm vai không phải là một công tử quý tộc đơn giản, quá nửa là gây vô số thù hằn; quản gia Randy cũng tuyệt đối không đơn giản, chỉ cần hắn còn sống, cậu mới có thể tránh thoát việc bị người khác ám sát.
Vậy nên, phải chăng có thể suy đoán, quản gia Randy có thực lực đánh ngang tay với vampire?
Nếu như vậy, kế hoạch ban đầu của cậu là đúng, có điều lời nói phải uyển chuyển hơn, không thể để quản gia tự sát trước!
Cậu vừa hạ quyết tâm, vampire tóc bạc thình lình xuất hiện, đã là lần thứ ba, Tạ Tịch tập mãi thành quen, dễ dàng dỗ dành lừa gạt tên kia.
Lời thoại của vampire không khác lúc trước cho lắm, chỉ là lời tỏ tình càng thần kinh hơn: "Seyin bé bỏng, ta thật muốn moi trái tim của mình cho em xem, để em coi nó yêu em biết nhường nào."
Tạ Tịch sợ hắn ta tự moi tim ra thật, không dám trêu vào, cất tiếng: "Không nên nói như vậy.
Trong đôi mắt đỏ thẫm xinh đẹp của vampire đều là sự mê luyến: "Ngày mai gặp. Bảo bối dịu dàng nhất của ta."
Tạ Tịch: "..." Nghe nhiều lần hình như cũng không buồn nôn giống tưởng tượng. .
||||| Truyện đề cử: Vạn Thiên Sủng Ái |||||
Dỗ vampire rời đi, lại đối phó với quản gia Randy tuần tra ban đêm, rốt cuộc Tạ Tịch cũng đợi được đến điểm mấu chốt ngày thứ hai.
Lần này cậu không dây dưa dài dòng nữa, cũng không làm bước đệm, trực tiếp hỏi: "Randy, vô luận tôi gặp phải chuyện gì, anh cũng sẽ trung thành với tôi chứ?"
Quả nhiên đây mới là phương thức nói chuyện chính xác, quản gia quỳ một chân trên đất, thành kính nói: "Có thể vì chủ nhân san sẻ, là nguyện vọng duy nhất cả đời tôi."
Tạ Tịch từ trên cao nhìn hắn: "Anh biết thân phận của bá tước Aix không?"
Quản gia đang cúi đầu rõ ràng cứng vai lại, hắn trầm giọng nói: "Bá tước đã chết từ lâu, chiếm lấy thân thể hắn chính là vampire chỉ tồn tại trong bóng tối."
Tạ Tịch thầm nghĩ: Anh quả nhiên đã biết từ lâu!
"Như vậy anh biết hôm nay là ngày gì không?" Tạ Tịch yên lặng nhìn hắn.
Randy ngẩng đầu, tròng mắt xanh biếc nhiễm một mảnh sương đen: "Ngài có quyết định rồi sao?"
"Tôi không muốn trở thành một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ." Tạ Tịch đặt tay lên vai trái quản gia, nhìn thẳng hắn, "Anh có thể giúp tôi không?"
Trong mắt quản gia rõ ràng dấy lên ngọn lửa, bờ môi hắn khẽ run: "Cậu chủ..."
"Gã ta có sức mạnh cường đại, tôi lá mặt lá trái với gã chẳng qua là để bảo vệ phủ đệ chu toàn, nhưng hiện tại gã được đằng chân lân đằng đầu, tôi..." Nghiệp vụ của bạn nhỏ Tạ Tịch còn chưa đủ thuần thục, nói được một nửa thì không biết làm sao nữa...
Cũng may hướng đi đúng, quản gia Randy nắm chặt tay cậu, dùng giọng nói run rẩy hỏi cậu: "Ngài không yêu gã, đúng không?"
Tạ Tịch rốt cuộc nói được một câu thật lòng thật dạ: "Tôi không yêu gã."
Quản gia nhắm mắt, dáng vẻ như sống lại, hắn thành kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cậu: "Chỉ cần hiểu rõ tấm lòng của ngài, những chuyện khác xin cứ giao cho tôi."
Tạ Tịch lo lắng nói: "Gã không phải nhân loại, lại có sức mạnh cường đại, anh..."
"Không cần lo lắng cho tôi." Quản gia nhìn về phía cậu, trong mắt tràn ngập trung thành và yêu thương không chút giấu giếm, "Chờ tôi trở lại."
Tạ Tịch không phải giả vờ lo lắng, nhưng mà lo lắng chuyện khác, cậu nói lời từ đáy lòng: "Cẩn thận." Chỉ mong bọn họ có thể đánh nhau sáu ngày sáu đêm, giúp cậu hoàn thành luôn nhiệm vụ.
Trước khi đi, Randy lại dặn dò Tạ Tịch: "...Xin ngài không nên rời khỏi phủ đệ."
Tạ Tịch nghĩ đến gã phu xe ám sát cậu, nghiêm nghị gật đầu: "Tôi sẽ không đi đâu cả, chờ anh trở về."
Đôi mắt Randy sáng lên, trong mắt đầy vẻ dịu dàng: "Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Đưa tiễn ngài quản gia xong, Tạ Tịch lo lắng bất an tới trưa, mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống, gần chạng vạng tối cậu mới thở phào.
Xem ra lần này cậu đi đúng hướng, phải giật dây quản gia đối phó với vampire.
Cũng không biết kết quả trận chiến thế nào, nhưng tuyệt đối đừng là vampire tóc bạc tức sùi bọt mép trở lại.
Bởi vì Randy không ở đây nên người hầu hạ cậu thay quần áo đổi thành hầu gái Gall.
Lúc gặp lại cô bé này, Tạ Tịch không nghĩ quá nhiều, mặc dù cậu chỉ mới ở thế giới này một ngày, nhưng kỳ thật trong hiện thực đã qua rất nhiều ngày, bởi vì cuối cùng cũng coi như qua được một ải, cho nên cậu có chút buông lỏng.
Gall cẩn thận giúp cậu cởi áo choàng, lúc tháo từng cúc áo sơ mi, cô ta bỗng nhiên thấp giọng nói: "Cậu chủ, em không được sao?"
Tạ Tịch nghe không rõ: "Hử?"
Cô gái cao hơn cậu nửa cái đầu nhìn cậu chòng chọc: "Chuyện Randy có thể làm, em cũng làm được, thứ Aix cho ngài, em cũng có thể cho."
Lời này Tạ Tịch nghe rõ, tròng mắt cậu rụt lại, ngửa đầu nhìn về phía Gall.
Giọng nói trong trẻo của Gall trở nên khàn khàn, thu lại vẻ hồn nhiên giả bộ, giọng điệu khí khái hào hùng thuộc về thiếu niên thốt nhiên phát ra: "Randy không về được, ngài nhìn em nhiều hơn một chút được không?"
Vào giờ khắc này, Tạ Tịch mới nhìn đến hầu kết bị viền ren che kín của "hầu gái".
Gall nâng tay cậu lên đặt trên ngực mình, chỗ ấy bằng phẳng, không hề nhấp nhô như thiếu nữ.
"Ngài có cảm nhận được không?" Trong giọng nói khàn khàn của thiếu niên tràn đầy tình cảm sâu nặng, "Trái tim này chỉ thuộc về ngài."
Chương 006: Bạn nhỏ này thật không đơn giản.
Thoạt nhìn giống như đã phá được thế cục.
Quản gia chết rồi, Tạ Tịch cũng không cần đưa ra lựa chọn mà trực tiếp đi tìm vampire, sống sót qua bảy ngày là được.
Sẽ đơn giản như vậy sao? Tạ Tịch vẫn chưa quên hôm nay là ngày gì.
Cậu đi tìm vampire, có phải sẽ tiếp nhận biến đổi? Biến đổi là làm kiểu gì? Cậu vẫn chưa quên lời nói tối hôm qua của vampire - thỏa mãn hắn ta. Cậu phải làm sao để thỏa mãn hắn ta? Chỉ hút máu thôi có được không?
Nếu không thì... Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ muốn qua cửa trò này, đường tắt chính là bán thân thể sao? Tạ Tịch tê cả da đầu, không dám nghĩ sâu.
Nếu đây là một trò chơi bình thường trên máy tính, lúc này Tạ Tịch đã sớm xóa game và tố cáo từ lâu, thuận tiện "hỏi thăm" tên bỉ ổi thiết kế trò chơi này. Đáng tiếc đây không phải trò chơi PC, mà là tồn tại chân thực, một thế giới trò chơi không thể dùng cách thông thường để giải thích.
Không rời khỏi được, không từ bỏ nhiệm vụ được, Tạ Tịch cũng sẽ không hiếu kì tìm hiểu hậu quả khi tử vong mà không load.
Chỉ có thể tiếp tục kiên trì!
___
"Mịa nó, lão Tà thật không biết xấu hổ, thiết kế cái trò chơi chó má gì thế này?" Một tinh linh tóc bạc mắt bạc đứng lên, hắn mang khuôn mặt vương tử và dáng vẻ như một đóa hoa trời sinh kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng mới mở miệng ra hình tượng đã hoàn toàn sụp đổ, bại lộ bản chất thường thường.
Người đàn ông đối diện hắn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, cổ áo kéo sát tận cằm, trừ khuôn mặt thì không có tí da nào lộ ra ngoài, nhưng cho dù mặc thành như vậy cũng che không được thân hình rắn chắc của gã, lại thêm khuôn mặt nghiêm túc thận trọng, bộ dáng một vẻ chớ ai lại gần.
Nhan Triết bắt chéo chân, nhìn chằm chằm màn nước nói: "Đúng là cái thứ phá hoại, tôi mà là đứa nhỏ này, khẳng định phải đánh chết Giang Lão Tà."
Tần Qua Tranh nhìn thoáng qua, hàng lông mày lạnh lẽo cứng rắn khẽ nhướng lên: "Kia là hồn ý của Giang Tà?"
"Đúng vậy." Nhan Triết có chút hả hê nói, "Hắn vậy mà thả hồn ý trong thế giới tân thủ, chẳng trách độ khó là cấp S."
Tần Qua Tranh lại hỏi: "Sở dĩ không có người qua cửa là vì không ai có thể tiến vào trò chơi?"
"Ừ," Nhan Triết đáp: "Có thể được hồn ý của Giang Tà cho phép, bạn nhỏ này không đơn giản."
Tần Qua Tranh xuyên qua màn nước nhìn về phía thiếu niên có dung mạo thanh tú lạ thường kia: "Vị thành niên?"
Nhan Triết nói: "Mười chín tuổi, vừa trưởng thành."
"Nhỏ như vậy?"
"Giang Tà trâu già gặm cỏ non."
Tần Qua Tranh nhìn một lát rồi nói: "Quản gia chết rồi, cậu ta chỉ cần tiếp nhận biến đổi chẳng phải sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao?"
"Chuyện kia sẽ đơn giản như vậy hả?" Nhan Triết cười ha ha, "Biến đổi phải bị hút sạch máu, trở thành vampire cũng không tính là còn sống."
Tần Qua Tranh: "..."
Nhan Triết vẻ mặt hả hê nói: "Có thể nhận được sự cho phép từ hồn ý của Giang Tà, chứng tỏ đứa nhỏ này và lão Tà có độ phù hợp rất cao, nhưng lão Tà thiết kế ra một trò chơi chó má như thế, bạn nhỏ không hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi mới lạ."
Tần Qua Tranh nói: "Cậu ta cũng không chịu thiệt gì, nhiệm vụ thứ nhất đã là thế giới cấp S, chỉ cần qua cửa là có thể đạt được..."
Nhan Triết ngắt lời gã: "Nhất định có thể qua cửa."
Tần Qua Tranh nhìn về phía Nhan Triết, kinh ngạc vì sao hắn chắc chắn như vậy.
Nhan Triết nói: "Chính hồn ý của lão Tà đề cao đẳng cấp thế giới, nhưng kỳ thực độ khó của nhiệm vụ không cao, trong phạm vi người mới, đứa nhỏ này cũng rất thông minh, chọn đúng đặc quyền tương đương với qua cửa hơn phân nửa."
Tần Qua Tranh nhìn xuống thông tin chi tiết: "Load không hạn chế, Miễn đau vết thương chí mạng, quả thực hoàn toàn không khó."
Nhan Triết cười tủm tỉm nói: "Đáng tiếc nội dung trò chơi quá phá hoại, tam quan của bạn nhỏ sụp đổ rồi."
Tần Qua Tranh: "..." Thật đúng là.
"Thật tiếc giờ phải đi làm nhiệm vụ." Vẻ mặt Nhan Triết tràn đầy tiếc nuối nói, "Không có cách nào nhìn lão Tà tự tìm đường chết."
___
Tạ Tịch không biết những chuyện này, cậu vừa rời khỏi hiện trường tử vong.
Quản gia chết rồi, máu tươi lênh láng, đáng tiếc Tạ Tịch căn bản không có năng lực thu dọn, chỉ có thể tạm thời rời đi.
Tiếp theo nên làm gì? Tạ Tịch sẽ không tiếp nhận biến đổi, nhưng cũng không thể bỏ cuộc hẹn.
Trước tiên chỉ có thể đi phủ bá tước tiếp tục quần nhau với Aix đã, vẻn vẹn thời gian sáu ngày mà thôi, có lẽ có thể kéo dài tới khi nhiệm vụ kết thúc lại tiếp nhận biến đổi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trực giác mách bảo Tạ Tịch mọi thứ sẽ không nhẹ nhõm như thế.
Nói cũng kỳ quái, phủ đệ to lớn giờ vắng vẻ cực kì, lúc Randy còn sống không cảm giác được, hắn vừa chết, tòa thành này liền tràn ngập không khí tử vong, giống như một phần mộ.
Tạ Tịch không sợ hãi, dù sao cũng là người từng chết ba lần.
Cậu tự tìm phu xe, thu xếp tốt xe ngựa, chuẩn bị tiến về phủ bá tước tìm vampire Aix.
Kế hoạch ban đầu của cậu là dùng ngôn ngữ kích thích quản gia, để hắn đi đối phó vampire, trăm lần ngàn lần không ngờ tới một câu của cậu đã tiễn quản gia lên đàng... Cậu chỉ có thể thay đổi kế hoạch, đến kéo dài thời gian với Aix.
Xe ngựa đi thẳng một mạch khỏi trang viên, lúc chạy qua đường nhỏ, Tạ Tịch được thưởng thức phong cảnh điền viên mỹ lệ.
Đây là cảnh đẹp mà trong xã hội hiện đại "ngựa xe như nước" không thể nào bắt gặp: trời quang mây tạnh, gió lay cỏ biếc, bên hồ trồng những đóa sen xinh xắn đang đung đưa.
Tạ Tịch ngắm nhìn một cách nghiêm túc, không tìm ra chút sai sót nào - chân thực, một trò chơi thật như hiện thực.
Đột nhiên, xe ngựa khẽ chấn động, Tạ Tịch dùng sức nắm chặt chỗ vịn, miễn cưỡng trụ vững thân thể của mình.
"Sao vậy..." Cậu đang định hỏi, rèm cửa xe ngựa đã bị xốc lên, người phu xe với vẻ mặt hung ác nhìn cậu chòng chọc.
Trong lòng Tạ Tịch giật nảy, thầm nghĩ không xong.
Dao găm sắc bén đã đâm đến, trong mắt tên phu xe tràn ngập vẻ độc ác và căm hờn: "Không có con chó Randy bên cạnh, Seyin Hall, tao chống mắt coi có ai che chở mày!"
Xe ngựa chật hẹp, muốn tránh cũng không được, dĩ nhiên Tạ Tịch cũng không muốn tránh.
Cậu nắm chặt thời gian lịch sự hỏi: "Tại sao ông muốn giết tôi?"
"Vì sao hả?" Nỗi thù hằn trong mắt phu xe dâng lên tới cực điểm, "Lòng dạ mày ác độc, làm nhiều việc ác, đế quốc ai mà không muốn giết mày cho hả dạ!"
"Tôi..." Tạ Tịch chưa kịp nói từ thứ hai, phu xe đã đâm xuyên qua trái tim cậu.
"Hahaha, mày cũng có hôm nay." Gã phu xe dáng vẻ điên cuồng, "Tao muốn nhìn xem trái tim của mày có phải màu đen hay không, mày là thứ ma quỷ bò lên từ địa ngục..."
Giọng nói của gã càng lúc càng mờ nhạt, Tạ Tịch kịp thời chọn load.
Điểm load không có thêm lựa chọn dư thừa, chỉ có thể trở lại đêm qua.
Nói vậy... Quả nhiên không thể để Randy chết sao? Từ lời nói cuối cùng của gã phu xe, cậu nắm được một chút thông tin, người cậu đang sắm vai không phải là một công tử quý tộc đơn giản, quá nửa là gây vô số thù hằn; quản gia Randy cũng tuyệt đối không đơn giản, chỉ cần hắn còn sống, cậu mới có thể tránh thoát việc bị người khác ám sát.
Vậy nên, phải chăng có thể suy đoán, quản gia Randy có thực lực đánh ngang tay với vampire?
Nếu như vậy, kế hoạch ban đầu của cậu là đúng, có điều lời nói phải uyển chuyển hơn, không thể để quản gia tự sát trước!
Cậu vừa hạ quyết tâm, vampire tóc bạc thình lình xuất hiện, đã là lần thứ ba, Tạ Tịch tập mãi thành quen, dễ dàng dỗ dành lừa gạt tên kia.
Lời thoại của vampire không khác lúc trước cho lắm, chỉ là lời tỏ tình càng thần kinh hơn: "Seyin bé bỏng, ta thật muốn moi trái tim của mình cho em xem, để em coi nó yêu em biết nhường nào."
Tạ Tịch sợ hắn ta tự moi tim ra thật, không dám trêu vào, cất tiếng: "Không nên nói như vậy.
Trong đôi mắt đỏ thẫm xinh đẹp của vampire đều là sự mê luyến: "Ngày mai gặp. Bảo bối dịu dàng nhất của ta."
Tạ Tịch: "..." Nghe nhiều lần hình như cũng không buồn nôn giống tưởng tượng. .
||||| Truyện đề cử: Vạn Thiên Sủng Ái |||||
Dỗ vampire rời đi, lại đối phó với quản gia Randy tuần tra ban đêm, rốt cuộc Tạ Tịch cũng đợi được đến điểm mấu chốt ngày thứ hai.
Lần này cậu không dây dưa dài dòng nữa, cũng không làm bước đệm, trực tiếp hỏi: "Randy, vô luận tôi gặp phải chuyện gì, anh cũng sẽ trung thành với tôi chứ?"
Quả nhiên đây mới là phương thức nói chuyện chính xác, quản gia quỳ một chân trên đất, thành kính nói: "Có thể vì chủ nhân san sẻ, là nguyện vọng duy nhất cả đời tôi."
Tạ Tịch từ trên cao nhìn hắn: "Anh biết thân phận của bá tước Aix không?"
Quản gia đang cúi đầu rõ ràng cứng vai lại, hắn trầm giọng nói: "Bá tước đã chết từ lâu, chiếm lấy thân thể hắn chính là vampire chỉ tồn tại trong bóng tối."
Tạ Tịch thầm nghĩ: Anh quả nhiên đã biết từ lâu!
"Như vậy anh biết hôm nay là ngày gì không?" Tạ Tịch yên lặng nhìn hắn.
Randy ngẩng đầu, tròng mắt xanh biếc nhiễm một mảnh sương đen: "Ngài có quyết định rồi sao?"
"Tôi không muốn trở thành một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ." Tạ Tịch đặt tay lên vai trái quản gia, nhìn thẳng hắn, "Anh có thể giúp tôi không?"
Trong mắt quản gia rõ ràng dấy lên ngọn lửa, bờ môi hắn khẽ run: "Cậu chủ..."
"Gã ta có sức mạnh cường đại, tôi lá mặt lá trái với gã chẳng qua là để bảo vệ phủ đệ chu toàn, nhưng hiện tại gã được đằng chân lân đằng đầu, tôi..." Nghiệp vụ của bạn nhỏ Tạ Tịch còn chưa đủ thuần thục, nói được một nửa thì không biết làm sao nữa...
Cũng may hướng đi đúng, quản gia Randy nắm chặt tay cậu, dùng giọng nói run rẩy hỏi cậu: "Ngài không yêu gã, đúng không?"
Tạ Tịch rốt cuộc nói được một câu thật lòng thật dạ: "Tôi không yêu gã."
Quản gia nhắm mắt, dáng vẻ như sống lại, hắn thành kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cậu: "Chỉ cần hiểu rõ tấm lòng của ngài, những chuyện khác xin cứ giao cho tôi."
Tạ Tịch lo lắng nói: "Gã không phải nhân loại, lại có sức mạnh cường đại, anh..."
"Không cần lo lắng cho tôi." Quản gia nhìn về phía cậu, trong mắt tràn ngập trung thành và yêu thương không chút giấu giếm, "Chờ tôi trở lại."
Tạ Tịch không phải giả vờ lo lắng, nhưng mà lo lắng chuyện khác, cậu nói lời từ đáy lòng: "Cẩn thận." Chỉ mong bọn họ có thể đánh nhau sáu ngày sáu đêm, giúp cậu hoàn thành luôn nhiệm vụ.
Trước khi đi, Randy lại dặn dò Tạ Tịch: "...Xin ngài không nên rời khỏi phủ đệ."
Tạ Tịch nghĩ đến gã phu xe ám sát cậu, nghiêm nghị gật đầu: "Tôi sẽ không đi đâu cả, chờ anh trở về."
Đôi mắt Randy sáng lên, trong mắt đầy vẻ dịu dàng: "Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Đưa tiễn ngài quản gia xong, Tạ Tịch lo lắng bất an tới trưa, mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống, gần chạng vạng tối cậu mới thở phào.
Xem ra lần này cậu đi đúng hướng, phải giật dây quản gia đối phó với vampire.
Cũng không biết kết quả trận chiến thế nào, nhưng tuyệt đối đừng là vampire tóc bạc tức sùi bọt mép trở lại.
Bởi vì Randy không ở đây nên người hầu hạ cậu thay quần áo đổi thành hầu gái Gall.
Lúc gặp lại cô bé này, Tạ Tịch không nghĩ quá nhiều, mặc dù cậu chỉ mới ở thế giới này một ngày, nhưng kỳ thật trong hiện thực đã qua rất nhiều ngày, bởi vì cuối cùng cũng coi như qua được một ải, cho nên cậu có chút buông lỏng.
Gall cẩn thận giúp cậu cởi áo choàng, lúc tháo từng cúc áo sơ mi, cô ta bỗng nhiên thấp giọng nói: "Cậu chủ, em không được sao?"
Tạ Tịch nghe không rõ: "Hử?"
Cô gái cao hơn cậu nửa cái đầu nhìn cậu chòng chọc: "Chuyện Randy có thể làm, em cũng làm được, thứ Aix cho ngài, em cũng có thể cho."
Lời này Tạ Tịch nghe rõ, tròng mắt cậu rụt lại, ngửa đầu nhìn về phía Gall.
Giọng nói trong trẻo của Gall trở nên khàn khàn, thu lại vẻ hồn nhiên giả bộ, giọng điệu khí khái hào hùng thuộc về thiếu niên thốt nhiên phát ra: "Randy không về được, ngài nhìn em nhiều hơn một chút được không?"
Vào giờ khắc này, Tạ Tịch mới nhìn đến hầu kết bị viền ren che kín của "hầu gái".
Gall nâng tay cậu lên đặt trên ngực mình, chỗ ấy bằng phẳng, không hề nhấp nhô như thiếu nữ.
"Ngài có cảm nhận được không?" Trong giọng nói khàn khàn của thiếu niên tràn đầy tình cảm sâu nặng, "Trái tim này chỉ thuộc về ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.