Chương 94: Em trưởng thành rồi, có làm gì cũng không cần thầy để tâm!
Long Thất
09/01/2023
Cậu không muốn bị nhận ra, không muốn bất kỳ ai biết mình làm thêm ở đây.
Tạ Tịch đặt khay rượu xuống, cúi thấp đầu rời đi.
Đối phương vẫn ngồi im, chắc là không nhận ra cậu đâu.
Tạ Tịch đi cách một đoạn thật xa mới dám khe khẽ thở phào… Không nhận ra cũng phải, dáng vẻ hiện tại của cậu chênh lệch quá lớn với thường ngày, cả hai cũng mới gặp ở trường đúng một lần, nào đến mức liếc mắt cái đã nhận ra ngay.
Song Tạ Tịch cũng không dám lượn qua bưng thêm đồ gì cho bàn kia nữa.
Tiểu Lý hào hứng khen ngợi: “Người đàn ông kia đẹp trai thật đấy! Đúng là hình mẫu lý tưởng của tôi!” – Tiểu Lý là gay.
Tạ Tịch cười đầy miễn cưỡng.
Tiểu Lý nói: “Không biết anh ta làm nghề gì nữa. Mà cậu thấy chiếc đồng hồ anh ta đeo trên cổ tay không? Giá của nó đủ để hai ta sống phóng túng nửa đời người đó!”
Tạ Tịch nhớ lại mấy chuyện ngồi lê đôi mách của các bạn học hồi sáng, biết được cuộc sống của vị giáo sư kia rất sung túc.
Tiểu Lý cho y một đánh giá cao ngất: “Chậc chậc, người đâu mà vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, đúng là cực phẩm nhân gian!”
Tạ Tịch chẳng biết nên tiếp lời thế nào, cậu không kể với nhân viên quầy bar rằng mình vẫn đang đi học nên cũng không thể nói kia là giảng viên bộ môn của cậu được.
Tiểu Lý biết Tạ Tịch không có hứng thú với đàn ông, nói mấy câu xong lại thấy chán, bèn chạy đi tìm người khác tám chuyện.
Tạ Tịch vào nhà vệ sinh, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Cậu nhìn bản thân trong gương, tự an ủi: Thầy ấy không nhận ra mình, chắc chắn là không nhận ra!
Cậu tát nước lên mặt, dòng nước lạnh lẽo lăn xuống gò má, trượt qua cần cổ khiến cậu khẽ run lên.
Rét buốt!
Tạ Tịch nhanh chóng lau khô mặt nhưng vẫn cảm thấy rét run.
Nhiệt độ trong quán bar điều chỉnh ở mức khá dễ chịu, cậu mặc thế này không có khả năng bị lạnh được, quả nhiên…
Do hồi nãy chạy giữa thời tiết lạnh giá trong tình trạng ướt đẫm mồ hôi nên bị cảm rồi sao?
Tạ Tịch hơi hoảng, cậu không muốn bị cảm chút nào, rất tốn kém, một hộp thuốc cảm đòi tận hai mươi tệ, cậu không mua nổi.
Kỳ thực bị cảm cúm chỉ cần chịu đựng bảy tám ngày là tự khỏi thôi, nhưng chung quy vẫn rất phiền phức.
Hoa mắt chóng mặt sẽ ảnh hưởng việc nghe giảng, ảnh hưởng cả đến công việc nữa, lỡ để quản lý phát hiện khẳng định sẽ bảo cậu nghỉ phép.
Nghỉ một ngày sẽ ít đi một ngày tiền công, Tạ Tịch không muốn.
Đừng cảm mà đừng cảm mà, xin đấy! Tạ Tịch đi rót một cốc nước nóng, tu ừng ực.
Sau khi thấy cơ thể ấm lên cậu mới hơi hơi thả lỏng, đợi về nhà nấu bát canh gừng là sẽ tốt thôi.
Khổ thay công việc tối nay vô cùng bận rộn, Tạ Tịch chạy tới chạy lui, còn giúp dỡ rượu, vòng ra vòng vào mấy đợt lại toát mồ hôi.
Chờ đến giờ nghỉ cậu đã hoa mắt váng đầu.
Cơ thể con người nào phải sắt thép, cả ngày Tạ Tịch ăn không ngon, lại thiếu dinh dưỡng, còn làm thêm đến khuya, cộng thêm việc thiếu ngủ và mệt nhọc quá độ, không sinh bệnh mới là lạ.
Tiểu Lý phát hiện tình hình của cậu, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Mặt đỏ thế kia?”
Tạ Tịch lắc đầu bảo: “Không có việc gì, tôi vào nhà vệ sinh một lát!” – Gần mười một giờ, sắp tan làm rồi, Tạ Tịch cố gắng kiên trì nào!
Tiểu Lý nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì cậu về trước đi, có tôi ở đây rồi.”
Tan làm quản lý sẽ điểm danh lần nữa, về trước kiểu gì cũng bị trừ tiền. Tạ Tịch lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Người cậu mơ mơ màng màng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khó chịu đến độ chỉ muốn chạy về nhà chui tọt vào ổ chăn ngay.
“Tiểu Tạ!” – Giọng đàn ông ồm ồm khàn đặc, mang theo chút lấy lòng vang lên sau lưng Tạ Tịch.
Trái tim Tạ Tịch căng thẳng, cậu quay đầu lại: “Ngài Vương có chuyện gì vậy?”
Theo sau chính là gã đàn ông trung niên đã nhìn cậu chằm chằm suốt một tháng gần đây.
Vương Thanh Thụ tham lam dõi theo cậu, tròng mắt bị hơi rượu khoét rỗng tràn ngập dục vọng xấu xa, gã đẩy ly rượu đến trước mặt Tạ Tịch: “Nể mặt cả tháng qua tôi luôn đến đây xem em, uống cùng tôi một ly nào!”
Tạ Tịch khẽ dịch về phía sau: “Xin lỗi ngài Vương, tôi không biết uống rượu!”
Vương Thanh Thụ nói: “Có uống được rượu hay không thì phải thử mới biết được!” – Nói rồi gã kiên quyết đẩy ly rượu lại, ý tứ rất rõ ràng.
Sắc mặt Tạ Tịch vô cùng khó coi: “Ngài Vương xin đừng làm khó tôi!”
Vương Thanh Thụ: “Này mà đã gọi là làm khó dễ em sao? Mời em uống một ly rượu lại khó khăn vậy hả? Giả bộ chắc cũng được gần tháng rồi ha?”
Tạ Tịch lùi đến bờ tường, vách tường lạnh lẽo khiến cậu tê cả da đầu: “Tôi chỉ là một người làm công, tôi…”
“Không phải vì tiền thôi à?” – Cơ thể to lớn của Vương Thanh Thụ bao trùm trước người Tạ Tịch: “Chỉ cần em chịu theo tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho em!”
Đầu Tạ Tịch nóng lên, vung tay đấm bốp một phát vào bản mặt khốn nạn của gã.
Vương Thanh Thụ thình lình bị ăn đấm thì sửng cồ lên: “Tao cho mày thể diện mà mày không thèm đúng không?”
Dưới tình huống bình thường có lẽ cậu đã bỏ của chạy lấy người rồi, nhưng hiện tại tình trạng cơ thể không cho phép, bàn chân nặng trịch như đeo chì, căn bản không nhấc lên nổi, quả đấm vừa rồi gần như đã rút cạn sức lực của cậu.
“Hôm nay mày không muốn uống cũng phải uống, đợi mày uống xong, để tao xem mày còn…” – Vương Thanh Thụ dùng sức định cưỡng chế đổ rượu vào miệng cậu.
Tạ Tịch biết khẳng định trong rượu có bỏ thêm gì đó, cậu lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng kêu cứu…
Choang!
Ly rượu rơi mạnh xuống thảm, chất lỏng đỏ tươi vung vãi đầy sàn.
Vương Thanh Thụ sửng sốt, điên tiết la to: “Thằng rỗi hơi nào xen vào chuyện của tao đấy!”
Một bàn chân lao tới, đạp thẳng vào ngực gã, lực vô cùng mạnh, thân hình ục ịch tận một trăm cân của gã vẫn bị đạp văng như thường.
“Mày… Khụ…” – Vương Thanh Thụ che ngực ho khan.
Giang Tà lạnh lùng từ trong góc tối bước ra, hai tay đút túi quần, mắt sắc nhìn xuống ra lệnh: “Cút!”
Vương Thanh Thụ biến sắc, giãy giụa đứng lên: “Chúng mày đợi đấy, đợi đấy cho tao!” – Ngoài miệng thì hung hăng, kỳ thực đôi chân thành thực đã loạng choạng chạy mất hút.
Tạ Tịch dựa lưng vào tường, vẫn chưa tỉnh hồn.
Giang Tà nhíu mày nhìn về phía cậu.
Tạ Tịch gục đầu, khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Cậu không dám mặt đối mặt với Giang Tà, sợ bị y nhận ra, hồi đầu xin vào làm ở đây đã khó rồi, giờ còn xảy ra chuyện như vậy…
Một sự khuất nhục khó lòng hình dung chiếm cứ đầu óc Tạ Tịch, cậu không sợ nghèo, không sợ gian khổ, không sợ đói bụng hay vất vả, nhưng lại không muốn mình như một tên ăn mày bị lột sạch, phơi bày trước ánh mắt bao người.
Giang Tà không lên tiếng, Tạ Tịch chỉ cảm thấy lưng như mọc gai, không thể đứng đợi thêm một giây phút nào nữa. Cậu xoay người, kiềm chế cơ thể đang run lên, muốn rời khỏi đây.
“Tạ Tịch!” – Giang Tà gọi thẳng tên cậu.
Tạ Tịch khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Y nhận ra cậu, thậm chí còn nhớ cả tên cậu nữa.
Giang Tà bước lại gần, hỏi: “Sao em lại làm việc ở đây?”
Sống lưng Tạ Tịch căng cứng, bị vấn đề này làm cho nghẹn họng: Vì sao ấy hả? Một người lớn lên trong gia cảnh giàu có như Giang Tà sao có thể hiểu được cuộc sống của cậu chứ?
Nếu được phép lựa chọn cậu còn muốn đến đây làm việc chắc? Nếu không phải thiếu tiền đến phát điên sao cậu lại tự giày vò bản thân thành dáng vẻ này?
Giang Tà làm sao hiểu được, số rượu một đêm y uống, dùng mấy tháng tiền lương của cậu cũng mua không nổi, y làm sao mà hiểu!
Tạ Tịch không quay đầu lại, chỉ quật cường nói: “Em trưởng thành rồi, có làm gì cũng không cần thầy để tâm!”
Giang Tà nhíu chặt mày: “Chuyện tương tự ban nãy, em…”
Tạ Tịch đè nén sự khuất nhục, nhịn không được cao giọng lên: “Cho dù không có thầy em cũng tự giải quyết được!”
Dứt lời cậu nhanh chân rời đi.
Cậu không dám lại chỗ ít người nữa, chỉ có thể đợi ở đằng trước, gắng gượng chờ thời gian trôi.
Tạ Tịch vô cùng hối hận vì những lời mình nói ban nãy trong cơn ấm đầu.
Giang Tà rõ ràng mới giúp cậu, nếu ban nãy không có y ở đó, cậu quả thực không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.
Cậu nên cảm ơn y tử tế mới phải, cẩn thận giải thích, nói cho rõ ràng chứ không phải tỏ thái độ cố tình gây sự.
Thế nhưng cậu nhịn không được, không nén nổi cảm xúc bốc đồng kia.
Giang Tà chắc thất vọng lắm, vươn tay giúp đỡ người ta cuối cùng nhận lại thế này.
Tạ Tịch sợ run, sự bất lực chiếm trọn cõi lòng.
Thôi cứ vậy đi, cậu và Giang Tà từ lúc bắt đầu đã định là người của hai thế giới, sẽ chẳng có bất ngờ nào mà đụng mặt nhau lần nữa, cũng chẳng việc gì phải tiếc nuối.
Tạ Tịch nhẫn nhịn đến mười hai giờ, lúc tan làm đầu đã váng vất.
Tiểu Lý hỏi cậu: “Vẫn ổn chứ?”
Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn lên, nửa ngày sau mới phản ứng là cậu ta hỏi gì: “Tôi, tôi không sao.”
Tiểu Lý bảo: “Không chịu nổi thì cậu bắt xe về đi.”
Tạ Tịch nhanh chóng nói: “Không! Không cần!” – Từ đây về nhà không xa, bắt xe phải mất mười tệ, có đánh chết cậu cũng không bắt xe.
Bên ngoài có người đang chờ Tiểu Lý, cậu ta không rảnh đoái hoài đến Tạ Tịch nữa: “Vậy thôi nhé, tôi đi trước đây, nếu cảm thấy không thoải mái thì ngày mai cậu xin nghỉ đi.”
“Ừm!” – Tạ Tịch đáp lại: “Yên tâm đi!”
Tiểu Lý đi rồi, Tạ Tịch thay lại quần áo cũ, uống thêm một ly nước ấm thật to mới chuẩn bị về nhà.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh đầu mùa đã ập thẳng vào cổ, Tạ Tịch co quắp ôm chặt bản thân, lạnh đến run rẩy.
Thời tiết tháng mười rét buốt, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bình thường thì không thấy gì, giờ thực sự là lạnh muốn chết.
Chắc phát sốt rồi.
Tạ Tịch khẽ rùng mình, đi vài bước lại ngừng, núp vào một góc khuất ven đường, trong đầu chợt nhớ đến câu chuyện cô bé bán diêm.
Không đứng trước hoàn cảnh khốn cùng thì căn bản không trải nghiệm được cảm giác thế nào là bất lực và tuyệt vọng cùng cực.
Đáng tiếc Tạ Tịch đến cả que diêm cũng không có, ngay cả tư cách nằm mơ cũng không xứng.
Một chiếc xe con đen nhánh chầm chậm dừng lại, cửa xe hạ xuống, Giang Tà nhìn về phía cậu: “Lên xe!”
Tạ Tịch đứng chôn chân tại chỗ.
Giang Tà nhíu mày, y tháo dây an toàn, xuống xe, đến gần mới nhìn rõ vẻ mờ mịt trong mắt cậu.
Thiếu niên có khuôn mặt quá mức xinh đẹp, gò má trắng nõn nổi lên mấy rạng mây đỏ ửng, yếu ớt và mềm mại như những cánh hoa nở rộ một sớm mai.
Trái tim Giang Tà thắt lại, y hỏi: “Em uống ly rượu kia rồi?”
Không thể nào, y tới vừa kịp lúc, rượu đổ ra đầy sàn rồi mà, cứ cho là uống phải một ngụm nhỏ thì phản ứng cũng không mạnh thế này.
Tạ Tịch mờ mịt nhìn y, căn bản không kịp phản ứng xem y vừa nói gì.
Giang Tà nhấc tay lên sờ trán cậu: “Sao trán em nóng thế!”
Tạ Tịch rốt cuộc nhìn rõ người trước mặt là ai, lòng tự ái lại nổi lên, cậu hất tay Giang Tà ra: “Em không sao!”
Giang Tà nói: “Tôi đưa em tới bệnh viện!”
“Không!” – Tạ Tịch quyết không chịu: “Không muốn, không muốn đến bệnh viện, đừng đưa em đến đó!”
Đi bệnh viện chỉ lấy số thôi cũng mất mười mấy tệ, sao cậu dám đi chứ.
Giang Tà dịu giọng nói: “Đừng lo, không phải tiêm đâu, chỉ đến kiểm tra tí thôi…” – Y cho là cậu sợ tiêm.
Tạ Tịch lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ra vô cùng kháng cự: “Đừng đưa em đến bệnh viện, em không đi bệnh viện đâu…” – Cậu năn nỉ: “Xin thầy đó thầy Giang, đừng đưa em đến bệnh viện.”
Giọng cậu hơi khàn, như thể đang làm nũng…
Trái tim Giang Tà loạn nhịp, cổ họng hơi khô, y thỏa hiệp: “Được rồi, không đến bệnh viện nữa, lên xe đi thầy đưa em về nhà, uống thuốc hạ sốt xong thì nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tạ Tịch đáp lại qua loa: “Vâng…”
Giang Tà mở cửa, dẫn cậu lên xe.
Tạ Tịch lạnh phát run, sau khi cảm nhận được không khí ấm áp trong xe thì nhịn không được ngồi xuống.
Điều hòa ô tô tỏa ra nhiệt độ dễ chịu, Tạ Tịch mơ mơ màng màng, trong lúc nhất thời không phân rõ được mình đang ở đâu.
Giang Tà khẽ thở dài, lái xe đến hiệu thuốc, tự mình chạy xuống mua ít thuốc để cậu về nhà uống.
Đợi đến khi Giang Tà quay trở lại thì phát hiện Tạ Tịch đã nghẹo đầu ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cậu co mình thành một cục, cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài, gầy đến độ chưa đủ nắm một nắm tay.
Giang Tà nhớ lại hồi trưa bắt gặp cậu trong nhà ăn và suất cơm cậu gọi.
Cả ngày ăn mấy thứ kia không gầy mới lạ ấy.
Dĩ nhiên Giang Tà sẽ không thực sự cho rằng cậu đang ăn kiêng, y nói vậy chẳng qua là để ý lòng tự trọng của cậu mà thôi, không muốn nhẫn tâm đâm thủng bức màn sự thật.
Đêm nay gặp cậu làm công ở quán bar, Giang Tà vừa nhìn đã nhận ra.
Y đoán hoàn cảnh của cậu khó khăn nhưng cũng không ngờ khó khăn đến độ phải lăn lộn chỗ này.
Cho dù là một quán bar đàng hoàng thì cũng là địa phương tốt xấu lẫn lộn, một thiếu niên vừa tròn mười tám làm công ở đây nhìn kiểu gì cũng thấy không an toàn.
Quan trọng nhất là bạn nhỏ này có ngoại hình… quá ưa nhìn.
Giang Tà khẽ gọi cậu: “Tạ Tịch?”
Tạ Tịch nhíu mày, người vốn đang co thành một cục lại càng rụt vào sâu hơn.
Trái tim Giang Tà nhói lên, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Em ở đâu để thầy đưa em về nhà?”
Tạ Tịch theo bản năng lắc đầu, trong nhà rất lạnh, cậu không muốn rời khỏi chỗ ấm áp này.
Giang Tà thoáng khựng lại, thấp giọng nói: “Thầy đưa em về nhà thầy trước nhé, một mình em không an toàn.”
Mặc dù không biết tình huống cụ thể của Tạ Tịch nhưng coi cậu liều mạng đi làm thêm thế này thì cha mẹ quá nửa là không trông cậy được.
Tạ Tịch mơ mơ màng màng, trong thoáng chốc tựa hồ trở về thời gian khi cậu còn rất nhỏ…
Khi đó cậu đổ bệnh, mẹ vẫn luôn ngồi bên giường chăm sóc, cho cậu uống thuốc, lau mồ hôi, dịu giọng dỗ dành cậu, bảo với cậu là đừng sợ, mẹ vẫn luôn ở đây, Tịch Tịch không có việc gì đâu.
Đây có thực là ký ức thuộc về cậu không? Mẹ thực sự yêu thương cậu sao?
Tạ Tịch không phân biệt nổi, cậu luôn cảm thấy tất cả chỉ là ảo giác, ảo giác sinh ra khi cậu quá khát vọng được người khác yêu thương.
Đó không phải sự thực…
Bố vứt bỏ cậu, mẹ cũng không cần cậu nữa, cậu vẫn luôn lẻ loi một mình, không biết thế nào là còn sống.
“Đừng khóc!” – Một giọng nói dịu dàng và trầm ấm vang lên bên tai cậu, mang theo sự thương tiếc khôn nguôi.
Tạ Tịch thình lình mở mắt ra, đập vào mắt là một cảnh tượng vô cùng xa lạ.
Đèn trần cong cong rủ xuống như mảnh trăng lưỡi liềm xinh đẹp, chung quanh thậm chí còn lấp lánh ánh sao…
Đây không phải nhà cậu, nhà cậu không đèn đóm rực rỡ như vậy.
Tạ Tịch ngồi dậy, đỉnh đầu truyền đến cơn đau nhức kịch liệt khiến cậu nhịn không được buột miệng than nhẹ một tiếng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Tà mặc áo thun xám và quần dài bằng bông bước vào, tay bưng một chiếc đĩa, trên đặt bát cháo nóng tỏa ra mùi hương thơm phức: “Em tỉnh rồi à? Cảm giác khá hơn chút nào chưa?”
Tạ Tịch ngơ ngác, cậu cúi đầu, phát hiện quần áo trên người đã được ai đó thay mới.
Giang Tà giải thích: “Tối qua em uống thuốc hạ sốt xong thì ra mồ hôi, thầy mới giúp em đổi bộ quần áo khác.”
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà lại nói: “Em muốn tắm trước hay ăn cháo trước?”
Tạ Tịch há miệng: “Em…” – Cuống họng cậu khàn đặc.
Giang Tà đặt bát cháo lên tủ đầu giường, cong môi nói: “Còn nhận mình trưởng thành nữa chứ, tối qua không biết là ai nằm khóc tu tu, khóc đến khàn cả cổ.”
Tạ Tịch: “!” – Mặt cậu vèo cái đỏ lựng lên.
Giang Tà lại kể: “Thầy bảo đưa em đến bệnh viện thì em ầm ĩ không chịu đi, cho em uống thuốc thì em lại rớt nước mắt, đến lúc giúp em thay quần áo thì…”
Cả người Tạ Tịch sắp bốc khói đến nơi rồi: Chuyện này, không có khả năng!
Giang Tà cong môi cười: “Được rồi, đừng cố tỏ ra mình là người lớn nữa, trẻ con khóc nhè đáng yêu mà!”Thực ra đoạn Tạ Tịch đấm ông chú béo tác giả chỉ miêu tả mỗi câu là ẻm cho gã một đấm thôi, nhưng mà mình cay quá, cảm xúc đã chi phối tay mình gõ đôi ba từ thêm mắm dặm muối vào. Chẹp chẹp, xúc động là ma quỷ (¬‿¬).
Tạ Tịch đặt khay rượu xuống, cúi thấp đầu rời đi.
Đối phương vẫn ngồi im, chắc là không nhận ra cậu đâu.
Tạ Tịch đi cách một đoạn thật xa mới dám khe khẽ thở phào… Không nhận ra cũng phải, dáng vẻ hiện tại của cậu chênh lệch quá lớn với thường ngày, cả hai cũng mới gặp ở trường đúng một lần, nào đến mức liếc mắt cái đã nhận ra ngay.
Song Tạ Tịch cũng không dám lượn qua bưng thêm đồ gì cho bàn kia nữa.
Tiểu Lý hào hứng khen ngợi: “Người đàn ông kia đẹp trai thật đấy! Đúng là hình mẫu lý tưởng của tôi!” – Tiểu Lý là gay.
Tạ Tịch cười đầy miễn cưỡng.
Tiểu Lý nói: “Không biết anh ta làm nghề gì nữa. Mà cậu thấy chiếc đồng hồ anh ta đeo trên cổ tay không? Giá của nó đủ để hai ta sống phóng túng nửa đời người đó!”
Tạ Tịch nhớ lại mấy chuyện ngồi lê đôi mách của các bạn học hồi sáng, biết được cuộc sống của vị giáo sư kia rất sung túc.
Tiểu Lý cho y một đánh giá cao ngất: “Chậc chậc, người đâu mà vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, đúng là cực phẩm nhân gian!”
Tạ Tịch chẳng biết nên tiếp lời thế nào, cậu không kể với nhân viên quầy bar rằng mình vẫn đang đi học nên cũng không thể nói kia là giảng viên bộ môn của cậu được.
Tiểu Lý biết Tạ Tịch không có hứng thú với đàn ông, nói mấy câu xong lại thấy chán, bèn chạy đi tìm người khác tám chuyện.
Tạ Tịch vào nhà vệ sinh, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Cậu nhìn bản thân trong gương, tự an ủi: Thầy ấy không nhận ra mình, chắc chắn là không nhận ra!
Cậu tát nước lên mặt, dòng nước lạnh lẽo lăn xuống gò má, trượt qua cần cổ khiến cậu khẽ run lên.
Rét buốt!
Tạ Tịch nhanh chóng lau khô mặt nhưng vẫn cảm thấy rét run.
Nhiệt độ trong quán bar điều chỉnh ở mức khá dễ chịu, cậu mặc thế này không có khả năng bị lạnh được, quả nhiên…
Do hồi nãy chạy giữa thời tiết lạnh giá trong tình trạng ướt đẫm mồ hôi nên bị cảm rồi sao?
Tạ Tịch hơi hoảng, cậu không muốn bị cảm chút nào, rất tốn kém, một hộp thuốc cảm đòi tận hai mươi tệ, cậu không mua nổi.
Kỳ thực bị cảm cúm chỉ cần chịu đựng bảy tám ngày là tự khỏi thôi, nhưng chung quy vẫn rất phiền phức.
Hoa mắt chóng mặt sẽ ảnh hưởng việc nghe giảng, ảnh hưởng cả đến công việc nữa, lỡ để quản lý phát hiện khẳng định sẽ bảo cậu nghỉ phép.
Nghỉ một ngày sẽ ít đi một ngày tiền công, Tạ Tịch không muốn.
Đừng cảm mà đừng cảm mà, xin đấy! Tạ Tịch đi rót một cốc nước nóng, tu ừng ực.
Sau khi thấy cơ thể ấm lên cậu mới hơi hơi thả lỏng, đợi về nhà nấu bát canh gừng là sẽ tốt thôi.
Khổ thay công việc tối nay vô cùng bận rộn, Tạ Tịch chạy tới chạy lui, còn giúp dỡ rượu, vòng ra vòng vào mấy đợt lại toát mồ hôi.
Chờ đến giờ nghỉ cậu đã hoa mắt váng đầu.
Cơ thể con người nào phải sắt thép, cả ngày Tạ Tịch ăn không ngon, lại thiếu dinh dưỡng, còn làm thêm đến khuya, cộng thêm việc thiếu ngủ và mệt nhọc quá độ, không sinh bệnh mới là lạ.
Tiểu Lý phát hiện tình hình của cậu, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Mặt đỏ thế kia?”
Tạ Tịch lắc đầu bảo: “Không có việc gì, tôi vào nhà vệ sinh một lát!” – Gần mười một giờ, sắp tan làm rồi, Tạ Tịch cố gắng kiên trì nào!
Tiểu Lý nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì cậu về trước đi, có tôi ở đây rồi.”
Tan làm quản lý sẽ điểm danh lần nữa, về trước kiểu gì cũng bị trừ tiền. Tạ Tịch lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Người cậu mơ mơ màng màng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khó chịu đến độ chỉ muốn chạy về nhà chui tọt vào ổ chăn ngay.
“Tiểu Tạ!” – Giọng đàn ông ồm ồm khàn đặc, mang theo chút lấy lòng vang lên sau lưng Tạ Tịch.
Trái tim Tạ Tịch căng thẳng, cậu quay đầu lại: “Ngài Vương có chuyện gì vậy?”
Theo sau chính là gã đàn ông trung niên đã nhìn cậu chằm chằm suốt một tháng gần đây.
Vương Thanh Thụ tham lam dõi theo cậu, tròng mắt bị hơi rượu khoét rỗng tràn ngập dục vọng xấu xa, gã đẩy ly rượu đến trước mặt Tạ Tịch: “Nể mặt cả tháng qua tôi luôn đến đây xem em, uống cùng tôi một ly nào!”
Tạ Tịch khẽ dịch về phía sau: “Xin lỗi ngài Vương, tôi không biết uống rượu!”
Vương Thanh Thụ nói: “Có uống được rượu hay không thì phải thử mới biết được!” – Nói rồi gã kiên quyết đẩy ly rượu lại, ý tứ rất rõ ràng.
Sắc mặt Tạ Tịch vô cùng khó coi: “Ngài Vương xin đừng làm khó tôi!”
Vương Thanh Thụ: “Này mà đã gọi là làm khó dễ em sao? Mời em uống một ly rượu lại khó khăn vậy hả? Giả bộ chắc cũng được gần tháng rồi ha?”
Tạ Tịch lùi đến bờ tường, vách tường lạnh lẽo khiến cậu tê cả da đầu: “Tôi chỉ là một người làm công, tôi…”
“Không phải vì tiền thôi à?” – Cơ thể to lớn của Vương Thanh Thụ bao trùm trước người Tạ Tịch: “Chỉ cần em chịu theo tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho em!”
Đầu Tạ Tịch nóng lên, vung tay đấm bốp một phát vào bản mặt khốn nạn của gã.
Vương Thanh Thụ thình lình bị ăn đấm thì sửng cồ lên: “Tao cho mày thể diện mà mày không thèm đúng không?”
Dưới tình huống bình thường có lẽ cậu đã bỏ của chạy lấy người rồi, nhưng hiện tại tình trạng cơ thể không cho phép, bàn chân nặng trịch như đeo chì, căn bản không nhấc lên nổi, quả đấm vừa rồi gần như đã rút cạn sức lực của cậu.
“Hôm nay mày không muốn uống cũng phải uống, đợi mày uống xong, để tao xem mày còn…” – Vương Thanh Thụ dùng sức định cưỡng chế đổ rượu vào miệng cậu.
Tạ Tịch biết khẳng định trong rượu có bỏ thêm gì đó, cậu lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng kêu cứu…
Choang!
Ly rượu rơi mạnh xuống thảm, chất lỏng đỏ tươi vung vãi đầy sàn.
Vương Thanh Thụ sửng sốt, điên tiết la to: “Thằng rỗi hơi nào xen vào chuyện của tao đấy!”
Một bàn chân lao tới, đạp thẳng vào ngực gã, lực vô cùng mạnh, thân hình ục ịch tận một trăm cân của gã vẫn bị đạp văng như thường.
“Mày… Khụ…” – Vương Thanh Thụ che ngực ho khan.
Giang Tà lạnh lùng từ trong góc tối bước ra, hai tay đút túi quần, mắt sắc nhìn xuống ra lệnh: “Cút!”
Vương Thanh Thụ biến sắc, giãy giụa đứng lên: “Chúng mày đợi đấy, đợi đấy cho tao!” – Ngoài miệng thì hung hăng, kỳ thực đôi chân thành thực đã loạng choạng chạy mất hút.
Tạ Tịch dựa lưng vào tường, vẫn chưa tỉnh hồn.
Giang Tà nhíu mày nhìn về phía cậu.
Tạ Tịch gục đầu, khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Cậu không dám mặt đối mặt với Giang Tà, sợ bị y nhận ra, hồi đầu xin vào làm ở đây đã khó rồi, giờ còn xảy ra chuyện như vậy…
Một sự khuất nhục khó lòng hình dung chiếm cứ đầu óc Tạ Tịch, cậu không sợ nghèo, không sợ gian khổ, không sợ đói bụng hay vất vả, nhưng lại không muốn mình như một tên ăn mày bị lột sạch, phơi bày trước ánh mắt bao người.
Giang Tà không lên tiếng, Tạ Tịch chỉ cảm thấy lưng như mọc gai, không thể đứng đợi thêm một giây phút nào nữa. Cậu xoay người, kiềm chế cơ thể đang run lên, muốn rời khỏi đây.
“Tạ Tịch!” – Giang Tà gọi thẳng tên cậu.
Tạ Tịch khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Y nhận ra cậu, thậm chí còn nhớ cả tên cậu nữa.
Giang Tà bước lại gần, hỏi: “Sao em lại làm việc ở đây?”
Sống lưng Tạ Tịch căng cứng, bị vấn đề này làm cho nghẹn họng: Vì sao ấy hả? Một người lớn lên trong gia cảnh giàu có như Giang Tà sao có thể hiểu được cuộc sống của cậu chứ?
Nếu được phép lựa chọn cậu còn muốn đến đây làm việc chắc? Nếu không phải thiếu tiền đến phát điên sao cậu lại tự giày vò bản thân thành dáng vẻ này?
Giang Tà làm sao hiểu được, số rượu một đêm y uống, dùng mấy tháng tiền lương của cậu cũng mua không nổi, y làm sao mà hiểu!
Tạ Tịch không quay đầu lại, chỉ quật cường nói: “Em trưởng thành rồi, có làm gì cũng không cần thầy để tâm!”
Giang Tà nhíu chặt mày: “Chuyện tương tự ban nãy, em…”
Tạ Tịch đè nén sự khuất nhục, nhịn không được cao giọng lên: “Cho dù không có thầy em cũng tự giải quyết được!”
Dứt lời cậu nhanh chân rời đi.
Cậu không dám lại chỗ ít người nữa, chỉ có thể đợi ở đằng trước, gắng gượng chờ thời gian trôi.
Tạ Tịch vô cùng hối hận vì những lời mình nói ban nãy trong cơn ấm đầu.
Giang Tà rõ ràng mới giúp cậu, nếu ban nãy không có y ở đó, cậu quả thực không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.
Cậu nên cảm ơn y tử tế mới phải, cẩn thận giải thích, nói cho rõ ràng chứ không phải tỏ thái độ cố tình gây sự.
Thế nhưng cậu nhịn không được, không nén nổi cảm xúc bốc đồng kia.
Giang Tà chắc thất vọng lắm, vươn tay giúp đỡ người ta cuối cùng nhận lại thế này.
Tạ Tịch sợ run, sự bất lực chiếm trọn cõi lòng.
Thôi cứ vậy đi, cậu và Giang Tà từ lúc bắt đầu đã định là người của hai thế giới, sẽ chẳng có bất ngờ nào mà đụng mặt nhau lần nữa, cũng chẳng việc gì phải tiếc nuối.
Tạ Tịch nhẫn nhịn đến mười hai giờ, lúc tan làm đầu đã váng vất.
Tiểu Lý hỏi cậu: “Vẫn ổn chứ?”
Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn lên, nửa ngày sau mới phản ứng là cậu ta hỏi gì: “Tôi, tôi không sao.”
Tiểu Lý bảo: “Không chịu nổi thì cậu bắt xe về đi.”
Tạ Tịch nhanh chóng nói: “Không! Không cần!” – Từ đây về nhà không xa, bắt xe phải mất mười tệ, có đánh chết cậu cũng không bắt xe.
Bên ngoài có người đang chờ Tiểu Lý, cậu ta không rảnh đoái hoài đến Tạ Tịch nữa: “Vậy thôi nhé, tôi đi trước đây, nếu cảm thấy không thoải mái thì ngày mai cậu xin nghỉ đi.”
“Ừm!” – Tạ Tịch đáp lại: “Yên tâm đi!”
Tiểu Lý đi rồi, Tạ Tịch thay lại quần áo cũ, uống thêm một ly nước ấm thật to mới chuẩn bị về nhà.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh đầu mùa đã ập thẳng vào cổ, Tạ Tịch co quắp ôm chặt bản thân, lạnh đến run rẩy.
Thời tiết tháng mười rét buốt, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bình thường thì không thấy gì, giờ thực sự là lạnh muốn chết.
Chắc phát sốt rồi.
Tạ Tịch khẽ rùng mình, đi vài bước lại ngừng, núp vào một góc khuất ven đường, trong đầu chợt nhớ đến câu chuyện cô bé bán diêm.
Không đứng trước hoàn cảnh khốn cùng thì căn bản không trải nghiệm được cảm giác thế nào là bất lực và tuyệt vọng cùng cực.
Đáng tiếc Tạ Tịch đến cả que diêm cũng không có, ngay cả tư cách nằm mơ cũng không xứng.
Một chiếc xe con đen nhánh chầm chậm dừng lại, cửa xe hạ xuống, Giang Tà nhìn về phía cậu: “Lên xe!”
Tạ Tịch đứng chôn chân tại chỗ.
Giang Tà nhíu mày, y tháo dây an toàn, xuống xe, đến gần mới nhìn rõ vẻ mờ mịt trong mắt cậu.
Thiếu niên có khuôn mặt quá mức xinh đẹp, gò má trắng nõn nổi lên mấy rạng mây đỏ ửng, yếu ớt và mềm mại như những cánh hoa nở rộ một sớm mai.
Trái tim Giang Tà thắt lại, y hỏi: “Em uống ly rượu kia rồi?”
Không thể nào, y tới vừa kịp lúc, rượu đổ ra đầy sàn rồi mà, cứ cho là uống phải một ngụm nhỏ thì phản ứng cũng không mạnh thế này.
Tạ Tịch mờ mịt nhìn y, căn bản không kịp phản ứng xem y vừa nói gì.
Giang Tà nhấc tay lên sờ trán cậu: “Sao trán em nóng thế!”
Tạ Tịch rốt cuộc nhìn rõ người trước mặt là ai, lòng tự ái lại nổi lên, cậu hất tay Giang Tà ra: “Em không sao!”
Giang Tà nói: “Tôi đưa em tới bệnh viện!”
“Không!” – Tạ Tịch quyết không chịu: “Không muốn, không muốn đến bệnh viện, đừng đưa em đến đó!”
Đi bệnh viện chỉ lấy số thôi cũng mất mười mấy tệ, sao cậu dám đi chứ.
Giang Tà dịu giọng nói: “Đừng lo, không phải tiêm đâu, chỉ đến kiểm tra tí thôi…” – Y cho là cậu sợ tiêm.
Tạ Tịch lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ra vô cùng kháng cự: “Đừng đưa em đến bệnh viện, em không đi bệnh viện đâu…” – Cậu năn nỉ: “Xin thầy đó thầy Giang, đừng đưa em đến bệnh viện.”
Giọng cậu hơi khàn, như thể đang làm nũng…
Trái tim Giang Tà loạn nhịp, cổ họng hơi khô, y thỏa hiệp: “Được rồi, không đến bệnh viện nữa, lên xe đi thầy đưa em về nhà, uống thuốc hạ sốt xong thì nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tạ Tịch đáp lại qua loa: “Vâng…”
Giang Tà mở cửa, dẫn cậu lên xe.
Tạ Tịch lạnh phát run, sau khi cảm nhận được không khí ấm áp trong xe thì nhịn không được ngồi xuống.
Điều hòa ô tô tỏa ra nhiệt độ dễ chịu, Tạ Tịch mơ mơ màng màng, trong lúc nhất thời không phân rõ được mình đang ở đâu.
Giang Tà khẽ thở dài, lái xe đến hiệu thuốc, tự mình chạy xuống mua ít thuốc để cậu về nhà uống.
Đợi đến khi Giang Tà quay trở lại thì phát hiện Tạ Tịch đã nghẹo đầu ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cậu co mình thành một cục, cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài, gầy đến độ chưa đủ nắm một nắm tay.
Giang Tà nhớ lại hồi trưa bắt gặp cậu trong nhà ăn và suất cơm cậu gọi.
Cả ngày ăn mấy thứ kia không gầy mới lạ ấy.
Dĩ nhiên Giang Tà sẽ không thực sự cho rằng cậu đang ăn kiêng, y nói vậy chẳng qua là để ý lòng tự trọng của cậu mà thôi, không muốn nhẫn tâm đâm thủng bức màn sự thật.
Đêm nay gặp cậu làm công ở quán bar, Giang Tà vừa nhìn đã nhận ra.
Y đoán hoàn cảnh của cậu khó khăn nhưng cũng không ngờ khó khăn đến độ phải lăn lộn chỗ này.
Cho dù là một quán bar đàng hoàng thì cũng là địa phương tốt xấu lẫn lộn, một thiếu niên vừa tròn mười tám làm công ở đây nhìn kiểu gì cũng thấy không an toàn.
Quan trọng nhất là bạn nhỏ này có ngoại hình… quá ưa nhìn.
Giang Tà khẽ gọi cậu: “Tạ Tịch?”
Tạ Tịch nhíu mày, người vốn đang co thành một cục lại càng rụt vào sâu hơn.
Trái tim Giang Tà nhói lên, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Em ở đâu để thầy đưa em về nhà?”
Tạ Tịch theo bản năng lắc đầu, trong nhà rất lạnh, cậu không muốn rời khỏi chỗ ấm áp này.
Giang Tà thoáng khựng lại, thấp giọng nói: “Thầy đưa em về nhà thầy trước nhé, một mình em không an toàn.”
Mặc dù không biết tình huống cụ thể của Tạ Tịch nhưng coi cậu liều mạng đi làm thêm thế này thì cha mẹ quá nửa là không trông cậy được.
Tạ Tịch mơ mơ màng màng, trong thoáng chốc tựa hồ trở về thời gian khi cậu còn rất nhỏ…
Khi đó cậu đổ bệnh, mẹ vẫn luôn ngồi bên giường chăm sóc, cho cậu uống thuốc, lau mồ hôi, dịu giọng dỗ dành cậu, bảo với cậu là đừng sợ, mẹ vẫn luôn ở đây, Tịch Tịch không có việc gì đâu.
Đây có thực là ký ức thuộc về cậu không? Mẹ thực sự yêu thương cậu sao?
Tạ Tịch không phân biệt nổi, cậu luôn cảm thấy tất cả chỉ là ảo giác, ảo giác sinh ra khi cậu quá khát vọng được người khác yêu thương.
Đó không phải sự thực…
Bố vứt bỏ cậu, mẹ cũng không cần cậu nữa, cậu vẫn luôn lẻ loi một mình, không biết thế nào là còn sống.
“Đừng khóc!” – Một giọng nói dịu dàng và trầm ấm vang lên bên tai cậu, mang theo sự thương tiếc khôn nguôi.
Tạ Tịch thình lình mở mắt ra, đập vào mắt là một cảnh tượng vô cùng xa lạ.
Đèn trần cong cong rủ xuống như mảnh trăng lưỡi liềm xinh đẹp, chung quanh thậm chí còn lấp lánh ánh sao…
Đây không phải nhà cậu, nhà cậu không đèn đóm rực rỡ như vậy.
Tạ Tịch ngồi dậy, đỉnh đầu truyền đến cơn đau nhức kịch liệt khiến cậu nhịn không được buột miệng than nhẹ một tiếng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Tà mặc áo thun xám và quần dài bằng bông bước vào, tay bưng một chiếc đĩa, trên đặt bát cháo nóng tỏa ra mùi hương thơm phức: “Em tỉnh rồi à? Cảm giác khá hơn chút nào chưa?”
Tạ Tịch ngơ ngác, cậu cúi đầu, phát hiện quần áo trên người đã được ai đó thay mới.
Giang Tà giải thích: “Tối qua em uống thuốc hạ sốt xong thì ra mồ hôi, thầy mới giúp em đổi bộ quần áo khác.”
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà lại nói: “Em muốn tắm trước hay ăn cháo trước?”
Tạ Tịch há miệng: “Em…” – Cuống họng cậu khàn đặc.
Giang Tà đặt bát cháo lên tủ đầu giường, cong môi nói: “Còn nhận mình trưởng thành nữa chứ, tối qua không biết là ai nằm khóc tu tu, khóc đến khàn cả cổ.”
Tạ Tịch: “!” – Mặt cậu vèo cái đỏ lựng lên.
Giang Tà lại kể: “Thầy bảo đưa em đến bệnh viện thì em ầm ĩ không chịu đi, cho em uống thuốc thì em lại rớt nước mắt, đến lúc giúp em thay quần áo thì…”
Cả người Tạ Tịch sắp bốc khói đến nơi rồi: Chuyện này, không có khả năng!
Giang Tà cong môi cười: “Được rồi, đừng cố tỏ ra mình là người lớn nữa, trẻ con khóc nhè đáng yêu mà!”Thực ra đoạn Tạ Tịch đấm ông chú béo tác giả chỉ miêu tả mỗi câu là ẻm cho gã một đấm thôi, nhưng mà mình cay quá, cảm xúc đã chi phối tay mình gõ đôi ba từ thêm mắm dặm muối vào. Chẹp chẹp, xúc động là ma quỷ (¬‿¬).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.