Chương 105: Giấc Mơ Hóa Thực (Kết)
Long Thất
09/01/2023
Chờ tình yêu giữa Giang Tà và Tạ Tịch công khai, sinh viên nữ đại học X lập tức chia thành hai làn sóng, nhóm fan bạn gái thì gào khóc không muốn nhìn mặt thầy Giang nữa; nhóm fan CP thì giương cao cờ, cuồng hoan mấy ngày mấy đêm, chờ Tạ Tịch tốt nghiệp còn không biết là có bao nhiêu kiệt tác đang bí mật lan truyền.
Đáng tiếc sau này sinh viên mới nhập học cũng không có cơ hội gặp gỡ hai nhân vật sóng gió này nữa.
Sau khi tốt nghiệp Tạ Tịch vào làm trong viện nghiên cứu của Giang Tà, trở thành trợ lý tư nhân – trên đủ mọi nghĩa – của y.
Giang Tà nghỉ việc cũng chẳng phải băn khoăn gì, y không cha không mẹ, lại được thừa hưởng một khoản tiền thừa kế kếch xù từ người họ hàng xa lắc xa lơ, cho dù chả làm gì, ngày ngày đều vung tiền phung phí thì đến số lãi cũng không tiêu hết.
Sở dĩ y ở lại làm thầy giáo thuần túy là thích hoàn cảnh đơn giản, cũng muốn tùy tiện làm chút chuyện có ích.
Gặp được Tạ Tịch, cuộc đời y không còn vật vờ không mục đích nữa có mục tiêu chung của cả hai.
Y muốn sống cùng Tạ Tịch, làm việc cùng Tạ Tịch, chung tay góp sức tạo nên thành tựu, để thế giới vĩnh viễn khắc tên họ trong lịch sử.
Năm Tạ Tịch hai mươi tư, Giang Tà đã ba mươi tư cầu hôn cậu.
Tạ Tịch cười cong mắt nhìn y.
Giang Tà quỳ một chân dưới đất, nháy mắt với cậu: “Bạn học Tiểu Tạ, em có đồng ý gả cho anh không?”
Tạ Tịch dài giọng: “Không muốn.”
Giang Tà bị từ chối nhưng không hề hoang mang, y lại hỏi: “Vậy em bằng lòng cưới anh không? Anh biết giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà, còn biết làm ấm giường nữa, đặc biệt hiền huệ.”
Tạ Tịch bật cười nhận lấy nhẫn trong tay y: “Được rồi, cưới.”
Giang Tà ôm chặt người vào trong ngực, hôn cậu đến ngất ngây.
Tạ Tịch đẩy y ra: “Sao bảo là đặc biệt hiền huệ?”
Giang Tà đè cậu lên tường, vén áo cậu rồi bảo: “Cởi áo nới dây lưng cho em mà còn không hiền huệ à? Không vội, anh còn biết nhiều hơn nữa.”
Biết cái quỷ á! Lưu manh!
Bọn họ cử hành hôn lễ ngoài hải đảo, không mời nhiều người lắm, quanh quẩn có mấy đồng nghiệp trong văn phòng và vài bạn học của Tạ Tịch.
Hồi năm nhất đại học Tạ Tịch luôn giữ vẻ trầm mặc ít nói nên chả quen biết một ai, nhưng càng về sau trông cậu càng sáng sủa, không còn trốn tránh nữa nên cũng tìm được bạn bè thân thiết.
Thời điểm tuyên thệ, hai người đắm đuối nhìn nhau, đều thấy được ảnh ngược của bản thân trong mắt đối phương.
Giang Tà nói: “Tôi đồng ý.”
Tạ Tịch cũng nói: “Tôi đồng ý.”
Xung quanh vang lên những lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
Tình yêu lãng mạn nhất trên đời cùng lắm chỉ đến thế thôi.
Sau hôn lễ cả hai cùng đi hưởng tuần trăng mặt, Giang Tà vui đến quên cả trời đất, không muốn quay về nước.
Tạ Tịch tức giận nói: “U mê mất cả lý trí!”
Giang Tà cười bảo: “Anh chơi Tịch đến mất cả lý trí đấy chứ.”
Tạ Tịch: “…” – Một chiếc gối phóng vèo qua, đập thẳng giữa trán đồng chí Giang Mặt Dày.
Giang Tà ôm cả gối cả người vào lòng, thủ thỉ: “Có đôi khi anh… rất sợ hãi.”
Tạ Tịch mặc cho y ôm: “Hử?”
Giang Tà ném gối đi, ngực dán vào lưng Tạ Tịch, bờ môi mỏng khắc hơi lành lạnh lên da thịt cậu: “Sợ em chỉ là một giấc mơ của anh, tỉnh dậy sẽ không thấy đâu nữa.”
Tạ Tịch quay đầu nhìn y: “Anh cảm thấy đây là mơ à?”
Giang Tà ngớ ra, cười bảo: “Không phải.”
Tạ Tịch chân thực như thế, hết thảy đều vô cùng chân thực thì sao có thể là mơ được? Chỉ là y hạnh phúc quá, cho nên cứ lo được lo mất.
Tạ Tịch rũ mắt, nói khẽ: “Em chẳng bao giờ mơ được chuyện nào tốt thế này cả.”
Cậu không mơ nổi một Giang Tà tốt hết chỗ chê, không mơ được một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, cũng chẳng dám mơ đến một tương lai tốt đẹp.
Cõi lòng Giang Tà nháy mắt bị sự ngọt ngào lấp đầy, y xoay người lại hôn cậu một hồi: “Ngày cuối tuần trăng mặt rồi, em đã mất cơ hội xuống giường.”
Tạ Tịch: “…” – Tên khốn này không biết mệt à?
Vào ngày tròn kỷ niệm mười năm ngày cưới, Giang Tà dẫn theo Tạ Tịch về thăm đại học X, quyên góp một tòa dạy học.
Lúc định tên cho tòa nhà này, mọi người đề nghị gọi là tòa Giang Tạ nhưng Giang Tà lại bảo: “Tiểu Tạ nhà tôi quyết định xong rồi, gọi là tòa Tạ Giang.”
Ban lãnh đạo không có ý kiến gì, không ngại bọn họ quyên thêm một tòa.
Tạ Tịch nói: “Để là Giang Tạ đi.”
Giang Tà nhìn về phía cậu, Tạ Tịch bèn nói: “Đọc gần giống Giang Tà, tốt biết bao.”
Họ hai người ghép lại thành tên Giang Tà.
Giang Tà lập tức nói: “Chúng ta quyên thêm tòa nữa.”
Tạ Tịch: “Hử?” – Cậu không quá để ý, dù sao tiền kiếm được những năm qua cũng xài chẳng hết.
Giang Tà cười nói: “Đặt là tòa Tà Tịch.”
Tên hai người ghép lại thành tên Tạ Tịch.
Tạ Tịch thoáng sửng sốt, trước kia cậu không hề chú ý đến điểm này, giờ cảm thấy thật thú vị, hai người bọn họ đến cả tên cũng rất có duyên.
Giang Tà càng đắc ý hơn: “Hai chúng ta chính là một đôi trời sinh!”
Ban lãnh đạo nhà trường bị cả hai tọng cho một họng cơm chó nhưng vẫn không hề ngần ngại, chỉ tiếc tên bọn họ không dài thêm mấy chữ, bằng không đã kiếm thêm được… mấy tòa nhà dạy học rồi.
Tròn hai mươi năm sau, Giang Tà năm mươi tư tuổi ôm chút cảm giác nguy cơ.
Chênh lệch mười tuổi lúc trẻ còn đỡ, nhưng vào tuổi trung niên lại khiến người ta hơi hốt hoảng.
Tạ Tịch mới bốn mươi tư, đang thời điểm tràn đầy sức hấp dẫn, trên người có khí chất nhã nhặn do thời gian lắng đọng, có thể mê hoặc những người cậu gặp đến choáng váng đầu óc.
Giang Tà vẫn luôn rất chú ý chuyện rèn luyện và bảo dưỡng, vóc dáng và thể lực hoàn toàn không thành vấn đề nhưng không ngăn được người yêu của mình quá ưu tú. Y suốt ngày lo lắng đề phòng, sợ không cẩn thận cái là bạn nhỏ chạy mất.
Tạ Tịch ở với Giang Tà nhiều năm như vậy chả nhẽ còn không biết chút tâm tư kia của y.
Cậu vừa thương vừa mềm lòng, dịu dàng kiên nhẫn dỗ y mấy tháng.
Sau đó…
Tạ Tịch đau lưng: “Tên khốn nhà anh, cứ giả bộ tiếp đi!”
Giang Tà vô tội hỏi: “Hở? Giả bộ gì cơ?”
Tạ Tịch tin y mới lạ á!
Đợi khi Tạ Tịch sáu mươi tư, Giang Tà đã bảy mươi tư, tuổi tác cả hai lại không chênh lệch quá nhiều.
Giang Tà già rồi mà vẫn rất lì, y về hưu tự tay xây một căn nhà vàng óng cho Tạ Tịch, nói với vẻ đầy hùng hồn: “Anh muốn kim ốc tàng Tịch!”
Tạ Tịch lườm y: “Vẫn tránh không được eo càng yếu đi.”
Giang Tà thẳng thừng bộc bạch: “Em chê anh già!”
Tạ Tịch đã sớm không bị bộ dạng này của y lừa nữa: “Em còn ngại dùng chắc? Chả nhẽ hai ta chưa đủ già?”
Giang Tà nói: “Không già, em vĩnh viễn là bạn nhỏ trong lòng anh.”
Tạ Tịch nghe y thủ thỉ tâm tình suốt mấy chục năm mà vẫn chưa miễn dịch được, cậu khẽ ho bảo: “Già rồi mà không đứng đắn.”
Ngoài miệng nói vậy, kỳ thực cậu đã bỏ công trồng một vườn hoa tường vi thật lớn bên ngoài căn nhà Giang Tà xây.
Hai bóng dáng già nua ngồi giữa một vườn tường vi xinh đẹp, ngắm mặt trời mọc đến hoàng hôn lặn, ôn lại kỷ niệm đã qua, bên nhau đầy ấm áp và lãng mạn.
Giang Tà sống đến chín mươi tư tuổi, vào ngày kỷ niệm sáu mươi năm ngày cưới, y rốt cuộc không nhúc nhích nổi nữa.
Tạ Tịch đợi bên cạnh y, sắc mặt rất bình tĩnh.
Giang Tà nói khẽ: “Đời này anh rất hạnh phúc.”
Tạ Tịch nắm lấy tay y: “Em cũng thế.”
Giang Tà nhìn cậu, trong con mắt đục ngầu vẫn đong đầy yêu thương: “Nhưng anh không vừa lòng.”
Trong mắt Tạ Tịch cũng tràn ngập yêu thương: “Anh đúng là ông già tham lam!”
Giang Tà dịu dàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu: “Kiếp sau ở bên anh tiếp, có được không?”
Mắt Tạ Tịch khô khốc chẳng ứa nổi một giọt nước mắt, cậu nói: “Không được.”
Giang Tà cười: “Bạn nhỏ à, em tham quá đấy, kiếp sau kiếp sau nữa vẫn muốn ở bên anh sao?”
Tạ Tịch khẽ hôn trán y: “Tạ Tịch muốn ở bên Giang Tà mãi mãi.”
Giang Tà nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng treo một nụ cười thỏa mãn.
Lo liệu hậu sự cho Giang Tà xong, Tạ Tịch cũng ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bọn họ làm bạn hơn sáu mươi năm, từ đầu đến cuối vẫn thắm thiết như thuở ban đầu, đem lời thề nguyện đẹp nhất, lãng mạn nhất ban đầu quán triệt đến lúc chung thân.
Tạ Tịch thoát khỏi giấc mơ, tỉnh lại trong khoang thuyền mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Đây là một giấc mơ, nhưng lại là một giấc mơ vô cùng chân thực.
Cậu và Giang Tà đều thất bại trước trò chơi này.
Giấc Mơ Hóa Thực.
Tốt đẹp đến mức chẳng ai muốn tỉnh lại. Thách ????hánh ????ì???? được ﹍ Trù???? Tru????ện﹒????n ﹍
Kỳ thực bọn họ đã chết trong trò chơi, sở dĩ mở mắt được là nhờ vào đặc quyền sau khi mở ra sân chơi – Miễn dịch vết thương trí mạng.
Bọn họ đã dùng đến đặc quyền.
Đáng tiếc sau này sinh viên mới nhập học cũng không có cơ hội gặp gỡ hai nhân vật sóng gió này nữa.
Sau khi tốt nghiệp Tạ Tịch vào làm trong viện nghiên cứu của Giang Tà, trở thành trợ lý tư nhân – trên đủ mọi nghĩa – của y.
Giang Tà nghỉ việc cũng chẳng phải băn khoăn gì, y không cha không mẹ, lại được thừa hưởng một khoản tiền thừa kế kếch xù từ người họ hàng xa lắc xa lơ, cho dù chả làm gì, ngày ngày đều vung tiền phung phí thì đến số lãi cũng không tiêu hết.
Sở dĩ y ở lại làm thầy giáo thuần túy là thích hoàn cảnh đơn giản, cũng muốn tùy tiện làm chút chuyện có ích.
Gặp được Tạ Tịch, cuộc đời y không còn vật vờ không mục đích nữa có mục tiêu chung của cả hai.
Y muốn sống cùng Tạ Tịch, làm việc cùng Tạ Tịch, chung tay góp sức tạo nên thành tựu, để thế giới vĩnh viễn khắc tên họ trong lịch sử.
Năm Tạ Tịch hai mươi tư, Giang Tà đã ba mươi tư cầu hôn cậu.
Tạ Tịch cười cong mắt nhìn y.
Giang Tà quỳ một chân dưới đất, nháy mắt với cậu: “Bạn học Tiểu Tạ, em có đồng ý gả cho anh không?”
Tạ Tịch dài giọng: “Không muốn.”
Giang Tà bị từ chối nhưng không hề hoang mang, y lại hỏi: “Vậy em bằng lòng cưới anh không? Anh biết giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà, còn biết làm ấm giường nữa, đặc biệt hiền huệ.”
Tạ Tịch bật cười nhận lấy nhẫn trong tay y: “Được rồi, cưới.”
Giang Tà ôm chặt người vào trong ngực, hôn cậu đến ngất ngây.
Tạ Tịch đẩy y ra: “Sao bảo là đặc biệt hiền huệ?”
Giang Tà đè cậu lên tường, vén áo cậu rồi bảo: “Cởi áo nới dây lưng cho em mà còn không hiền huệ à? Không vội, anh còn biết nhiều hơn nữa.”
Biết cái quỷ á! Lưu manh!
Bọn họ cử hành hôn lễ ngoài hải đảo, không mời nhiều người lắm, quanh quẩn có mấy đồng nghiệp trong văn phòng và vài bạn học của Tạ Tịch.
Hồi năm nhất đại học Tạ Tịch luôn giữ vẻ trầm mặc ít nói nên chả quen biết một ai, nhưng càng về sau trông cậu càng sáng sủa, không còn trốn tránh nữa nên cũng tìm được bạn bè thân thiết.
Thời điểm tuyên thệ, hai người đắm đuối nhìn nhau, đều thấy được ảnh ngược của bản thân trong mắt đối phương.
Giang Tà nói: “Tôi đồng ý.”
Tạ Tịch cũng nói: “Tôi đồng ý.”
Xung quanh vang lên những lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
Tình yêu lãng mạn nhất trên đời cùng lắm chỉ đến thế thôi.
Sau hôn lễ cả hai cùng đi hưởng tuần trăng mặt, Giang Tà vui đến quên cả trời đất, không muốn quay về nước.
Tạ Tịch tức giận nói: “U mê mất cả lý trí!”
Giang Tà cười bảo: “Anh chơi Tịch đến mất cả lý trí đấy chứ.”
Tạ Tịch: “…” – Một chiếc gối phóng vèo qua, đập thẳng giữa trán đồng chí Giang Mặt Dày.
Giang Tà ôm cả gối cả người vào lòng, thủ thỉ: “Có đôi khi anh… rất sợ hãi.”
Tạ Tịch mặc cho y ôm: “Hử?”
Giang Tà ném gối đi, ngực dán vào lưng Tạ Tịch, bờ môi mỏng khắc hơi lành lạnh lên da thịt cậu: “Sợ em chỉ là một giấc mơ của anh, tỉnh dậy sẽ không thấy đâu nữa.”
Tạ Tịch quay đầu nhìn y: “Anh cảm thấy đây là mơ à?”
Giang Tà ngớ ra, cười bảo: “Không phải.”
Tạ Tịch chân thực như thế, hết thảy đều vô cùng chân thực thì sao có thể là mơ được? Chỉ là y hạnh phúc quá, cho nên cứ lo được lo mất.
Tạ Tịch rũ mắt, nói khẽ: “Em chẳng bao giờ mơ được chuyện nào tốt thế này cả.”
Cậu không mơ nổi một Giang Tà tốt hết chỗ chê, không mơ được một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, cũng chẳng dám mơ đến một tương lai tốt đẹp.
Cõi lòng Giang Tà nháy mắt bị sự ngọt ngào lấp đầy, y xoay người lại hôn cậu một hồi: “Ngày cuối tuần trăng mặt rồi, em đã mất cơ hội xuống giường.”
Tạ Tịch: “…” – Tên khốn này không biết mệt à?
Vào ngày tròn kỷ niệm mười năm ngày cưới, Giang Tà dẫn theo Tạ Tịch về thăm đại học X, quyên góp một tòa dạy học.
Lúc định tên cho tòa nhà này, mọi người đề nghị gọi là tòa Giang Tạ nhưng Giang Tà lại bảo: “Tiểu Tạ nhà tôi quyết định xong rồi, gọi là tòa Tạ Giang.”
Ban lãnh đạo không có ý kiến gì, không ngại bọn họ quyên thêm một tòa.
Tạ Tịch nói: “Để là Giang Tạ đi.”
Giang Tà nhìn về phía cậu, Tạ Tịch bèn nói: “Đọc gần giống Giang Tà, tốt biết bao.”
Họ hai người ghép lại thành tên Giang Tà.
Giang Tà lập tức nói: “Chúng ta quyên thêm tòa nữa.”
Tạ Tịch: “Hử?” – Cậu không quá để ý, dù sao tiền kiếm được những năm qua cũng xài chẳng hết.
Giang Tà cười nói: “Đặt là tòa Tà Tịch.”
Tên hai người ghép lại thành tên Tạ Tịch.
Tạ Tịch thoáng sửng sốt, trước kia cậu không hề chú ý đến điểm này, giờ cảm thấy thật thú vị, hai người bọn họ đến cả tên cũng rất có duyên.
Giang Tà càng đắc ý hơn: “Hai chúng ta chính là một đôi trời sinh!”
Ban lãnh đạo nhà trường bị cả hai tọng cho một họng cơm chó nhưng vẫn không hề ngần ngại, chỉ tiếc tên bọn họ không dài thêm mấy chữ, bằng không đã kiếm thêm được… mấy tòa nhà dạy học rồi.
Tròn hai mươi năm sau, Giang Tà năm mươi tư tuổi ôm chút cảm giác nguy cơ.
Chênh lệch mười tuổi lúc trẻ còn đỡ, nhưng vào tuổi trung niên lại khiến người ta hơi hốt hoảng.
Tạ Tịch mới bốn mươi tư, đang thời điểm tràn đầy sức hấp dẫn, trên người có khí chất nhã nhặn do thời gian lắng đọng, có thể mê hoặc những người cậu gặp đến choáng váng đầu óc.
Giang Tà vẫn luôn rất chú ý chuyện rèn luyện và bảo dưỡng, vóc dáng và thể lực hoàn toàn không thành vấn đề nhưng không ngăn được người yêu của mình quá ưu tú. Y suốt ngày lo lắng đề phòng, sợ không cẩn thận cái là bạn nhỏ chạy mất.
Tạ Tịch ở với Giang Tà nhiều năm như vậy chả nhẽ còn không biết chút tâm tư kia của y.
Cậu vừa thương vừa mềm lòng, dịu dàng kiên nhẫn dỗ y mấy tháng.
Sau đó…
Tạ Tịch đau lưng: “Tên khốn nhà anh, cứ giả bộ tiếp đi!”
Giang Tà vô tội hỏi: “Hở? Giả bộ gì cơ?”
Tạ Tịch tin y mới lạ á!
Đợi khi Tạ Tịch sáu mươi tư, Giang Tà đã bảy mươi tư, tuổi tác cả hai lại không chênh lệch quá nhiều.
Giang Tà già rồi mà vẫn rất lì, y về hưu tự tay xây một căn nhà vàng óng cho Tạ Tịch, nói với vẻ đầy hùng hồn: “Anh muốn kim ốc tàng Tịch!”
Tạ Tịch lườm y: “Vẫn tránh không được eo càng yếu đi.”
Giang Tà thẳng thừng bộc bạch: “Em chê anh già!”
Tạ Tịch đã sớm không bị bộ dạng này của y lừa nữa: “Em còn ngại dùng chắc? Chả nhẽ hai ta chưa đủ già?”
Giang Tà nói: “Không già, em vĩnh viễn là bạn nhỏ trong lòng anh.”
Tạ Tịch nghe y thủ thỉ tâm tình suốt mấy chục năm mà vẫn chưa miễn dịch được, cậu khẽ ho bảo: “Già rồi mà không đứng đắn.”
Ngoài miệng nói vậy, kỳ thực cậu đã bỏ công trồng một vườn hoa tường vi thật lớn bên ngoài căn nhà Giang Tà xây.
Hai bóng dáng già nua ngồi giữa một vườn tường vi xinh đẹp, ngắm mặt trời mọc đến hoàng hôn lặn, ôn lại kỷ niệm đã qua, bên nhau đầy ấm áp và lãng mạn.
Giang Tà sống đến chín mươi tư tuổi, vào ngày kỷ niệm sáu mươi năm ngày cưới, y rốt cuộc không nhúc nhích nổi nữa.
Tạ Tịch đợi bên cạnh y, sắc mặt rất bình tĩnh.
Giang Tà nói khẽ: “Đời này anh rất hạnh phúc.”
Tạ Tịch nắm lấy tay y: “Em cũng thế.”
Giang Tà nhìn cậu, trong con mắt đục ngầu vẫn đong đầy yêu thương: “Nhưng anh không vừa lòng.”
Trong mắt Tạ Tịch cũng tràn ngập yêu thương: “Anh đúng là ông già tham lam!”
Giang Tà dịu dàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu: “Kiếp sau ở bên anh tiếp, có được không?”
Mắt Tạ Tịch khô khốc chẳng ứa nổi một giọt nước mắt, cậu nói: “Không được.”
Giang Tà cười: “Bạn nhỏ à, em tham quá đấy, kiếp sau kiếp sau nữa vẫn muốn ở bên anh sao?”
Tạ Tịch khẽ hôn trán y: “Tạ Tịch muốn ở bên Giang Tà mãi mãi.”
Giang Tà nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng treo một nụ cười thỏa mãn.
Lo liệu hậu sự cho Giang Tà xong, Tạ Tịch cũng ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bọn họ làm bạn hơn sáu mươi năm, từ đầu đến cuối vẫn thắm thiết như thuở ban đầu, đem lời thề nguyện đẹp nhất, lãng mạn nhất ban đầu quán triệt đến lúc chung thân.
Tạ Tịch thoát khỏi giấc mơ, tỉnh lại trong khoang thuyền mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Đây là một giấc mơ, nhưng lại là một giấc mơ vô cùng chân thực.
Cậu và Giang Tà đều thất bại trước trò chơi này.
Giấc Mơ Hóa Thực.
Tốt đẹp đến mức chẳng ai muốn tỉnh lại. Thách ????hánh ????ì???? được ﹍ Trù???? Tru????ện﹒????n ﹍
Kỳ thực bọn họ đã chết trong trò chơi, sở dĩ mở mắt được là nhờ vào đặc quyền sau khi mở ra sân chơi – Miễn dịch vết thương trí mạng.
Bọn họ đã dùng đến đặc quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.