Chương 33: Sáu hoàng tử tề tựu một nhà
Long Thất
09/01/2023
Thanh tiến độ tăng lên như vậy khiến tâm tình Tạ Tịch không yên, ánh mắt cậu khó tránh khỏi có phần mờ mịt.
Mà lúc này, vừa khéo cậu đang nhìn Ngũ hoàng tử, dáng vẻ đó lại mang theo một tầng hàm nghĩa khác.
Cậu vốn có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, một đôi mắt màu đen khá hiếm thấy, đen nhánh sáng ngời, giống như một viên hắc diệu thạch dính sương mai. Hắn ta bị đôi mắt mông lung sương mờ kia nhìn, đáy lòng lại sinh ra chút cảm giác quái dị, như thể đã phải chờ đợi rất lâu rất lâu, rốt cuộc cũng gặp được nhau.
"Em chưa thấy qua cậu ta." Mãi một lúc Ngũ hoàng tử mới nhả ra được sáu chữ này.
Tứ hoàng tử nói: "Dòng họ Hall chi nhánh đông đúc, không phải dòng chính, em không biết cũng bình thường."
Tạ Tịch còn đang nhìn chòng chọc Ngũ hoàng tử, bởi vì dòng chữ dưới góc phải tầm mắt cậu biến thành – Tiến độ nhiệm vụ 2%.
Gặp quỷ! Tạ Tịch bị dọa đến không bình tĩnh nổi!
Chẳng lẽ vị thứ năm này thật ra là Lục hoàng tử? Hay là vị thứ tư mới thực sự là Lục hoàng tử? Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
Ngón tay thon dài của Ngũ hoàng tử đặt trên đàn hạc gảy nhẹ một chút, hắn ta khẽ cười hỏi: "Ta đẹp không?"
Tạ Tịch: "!"
Ngũ hoàng tử đứng dậy, quần áo vốn khoác lỏng lẻo trên người trực tiếp buông thõng xuống, cổ áo chữ V giao nhau cơ hồ mở rộng đến thắt lưng, lồng ngực trơn bóng theo bước đi mà lộ càng nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy loáng thoáng...
Trong đầu Tạ Tịch vèo một cái nảy lên bốn chữ - hoa hòe hoa sói!
Là hồn ý của con mèo Ba Tư X kia không sai vào đâu được!
"Seyin bé bỏng," Ngũ hoàng tử chẳng biết đã cúi người xuống sát bên tai cậu từ lúc nào, "Liên tục nhìn chằm chằm người khác như vậy rất không lễ phép đó."
Tạ Tịch như gặp quỷ phát hiện tiến độ nhiệm vụ lại tăng 1%.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra! Là hệ thống có bug, hay là mắt cậu mù!
Kỳ thực còn có một khả năng nữa, nhưng Tạ Tịch chỉ là một thanh niên 19 tuổi đơn thuần, trong lúc nhất thời thật sự không nghĩ tới chuyện đáng sợ như vậy.
Tứ hoàng tử ho nhẹ một tiếng, nói với Ngũ hoàng tử: "Hall tiên sinh là thị vệ hoàng tộc, em không cần đùa cậu ta."
Hình như Ngũ hoàng tử có quan hệ khá tốt với anh tư của mình, hắn ta khẽ kéo khóe môi, nói: "Anh nói như vậy không đúng, rõ ràng là cậu bạn nhỏ này chọc em, anh nhìn đôi mắt của cậu ta đi, toàn là hình bóng của em kìa."
Tạ Tịch đang khiếp sợ rốt cuộc cũng hoàn hồn, đồng thời trên cánh tay còn nổi lên một tầng da gà.
Cơ hồ bắt nguồn từ bản năng, Tạ Tịch lùi xa ba bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Ngũ hoàng tử!
Đáng tiếc cử động này quá vội vàng, ngược lại có ý càng che càng lộ.
Ý cười trong mắt Ngũ hoàng tử càng sâu: "Không bằng ta đi đòi cậu về, sau này..."
Hắn ta còn chưa nói xong, tiếng hô của quân lính bên ngoài đã truyền vào: "Hoàng tử Randy, hoàng tử Aix và hoàng tử Gall đến!"
Ba hoàng tử đầu cùng đến...
Năm hồn ý tề tựu một nhà, Tạ Tịch chỉ muốn co cẳng chạy trốn!
Đáng tiếc tốc độ của các hoàng tử nhanh hơn cậu, đã đến rồi.
Tứ hoàng tử tiến lên nghênh đón, hành lễ nói: "Làm phiền các anh rồi."
Những nhân ngư theo hầu các hoàng tử đặt quà cáp xuống, Tứ hoàng tử lại nói lời cảm ơn một lần nữa.
Đại hoàng tử hỏi hắn: "Gần đây thân thể em có khá hơn chút nào không?"
Tứ hoàng tử che miệng ho nhẹ, tiếng nói hơi khàn: "Khá hơn nhiều rồi."
Nhị hoàng tử cũng nói: "Cha vẫn luôn lo lắng cho em, mấy lần nói phải tới thăm em nhưng đều bị bọn anh khuyên ngăn."
Tứ hoàng tử quýnh lên, lại ho khan không ngừng, trên gò má tái nhợt của hắn mang theo chút đỏ ửng bệnh trạng: "Do em bất hiếu, khiến cha phải lo lắng bận tâm..."
Nhị hoàng tử nhẹ giọng trấn an hắn: "Em đừng có cuống, cố gắng chăm sóc bản thân, cha mới có thể yên tâm."
Tứ hoàng tử gật đầu, lại nhìn về phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử dường như không thân thiết với bất kỳ ai, khóe mắt gã ta gấp lại, lời nói cũng quái gở: "Thằng tư vẫn còn sướng lắm, dư âm lượn lờ, người đẹp ở bên, thần tiên cũng không sánh bằng."
Không đợi Tứ hoàng tử lên tiếng, Ngũ hoàng tử đã nhướng mày nói: "Anh ba nếu muốn nghe đàn, chỉ cần nói với em một tiếng, cần gì nói lời quá đáng ở chỗ này."
Tam hoàng tử nhìn về phía hắn ta: "Em năm chỉ đàn cho người mình thích, anh xứng sao?"
Ngũ hoàng tử bị chọc ngoáy, lại chỉ cười cười, không tiếp lời, dáng vẻ hóa ra anh cũng tự biết thân biết phận.
Đứng giữa năm anh em này, Tạ Tịch tê cả da đầu, chỉ muốn có khả năng dịch chuyển tức thời, chuồn đi càng nhanh càng tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác có người không chịu bỏ qua cho cậu.
Nhị hoàng tử hơi ngạc nhiên nói: "Đây không phải là cậu thị vệ ở điện nghị sự sao?"
Tạ Tịch nói thầm một tiếng "xong rồi".
Ánh mắt nóng bỏng như que hàn của Tam hoàng tử đã đảo qua.
Tạ Tịch chuẩn xác đón nhận, trong lòng lại đang mắng chửi – Hai ta chẳng có tí quan hệ nào, gã ta lại dùng ánh mắt bắt gian tại trận là có ý gì!
Tứ hoàng tử cất tiếng: "Thị vệ Seyin nhận lệnh cha đưa thuốc tới đây."
Ngũ hoàng tử che chở Tạ Tịch, nhìn về phía Nhị hoàng tử hỏi: "Anh hai biết cậu ta?"
Nhị hoàng tử nhìn Tam hoàng tử, cười nói: "Đây chính là người em ba thích, anh nào dám quen biết."
Một câu khiến Ngũ hoàng tử nhìn chằm chằm về phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử cũng không phải người ăn chay: "Không phải anh hai cũng muốn dẫn cậu ta đến cung điện của mình hay sao?"
Nhị hoàng tử vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Cậu ta không chịu theo anh kìa, cách một ngày không thấy, anh còn tưởng là em dẫn về rồi chứ."
Tam hoàng tử nhìn Ngũ hoàng tử kề sát Tạ Tịch, cười lạnh: "Trong tim người ta có người rồi, em sao phải làm khó."
Tạ Tịch nghe toàn bộ cuộc đối thoại, lòng tràn đầy tiếng mắng đồ thần kinh!
Cậu có trêu ghẹo ai đâu, sao phải đứng giữa trò hề của đám người này.
Tạ Tịch muốn hành lễ rời đi, lại không ngờ Đại hoàng tử cất tiếng nói: "Thằng sáu vào trong đi, đứng mãi bên ngoài làm cái gì."
Tứ hoàng tử hơi ngạc nhiên: "Em sáu cũng tới à, sao không vào đi?"
Nhị hoàng tử nói nói: "Lúc bọn anh tới nó đã đứng ở đằng kia, cũng không biết đang nhìn cái gì."
Tứ hoàng tử ho khan một tiếng, đi ra ngoài đón anh ta: "Đến rồi thì vào trong đi, đứng bên ngoài làm chi?"
Theo màn che kéo ra, một thanh niên cao gầy đi đến.
Tạ Tịch vốn muốn rời đi, lần này lại nhấc chân không nổi.
Hóa ra Lục hoàng tử đã đến từ sớm! Hóa ra anh ta vẫn luôn ở bên ngoài!
Cho nên nói... Vừa rồi tiến độ nhiệm vụ tăng quả nhiên là do anh ta!
Tạ Tịch khẽ thở phào, giương mắt nhìn về phía Lục hoàng tử thần bí này.
Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng xen xanh, trang phục của vương quốc dưới đáy biển phần lớn đều bó sát người, loại áo khoác dài phiêu dật như Ngũ hoàng tử thuộc về số hiếm, dù sao ở trong nước, quần áo chất liệu phổ thông sẽ bị loạn thành một đoàn, căn bản "tung bay" không nổi.
Dưới tình huống bình thường, vương công quý tộc sẽ mặc lễ phục phù hợp với tước vị, tuy gọi là lễ phục, nhưng không hề có hình thức rườm rà mà chú trọng vào chất liệu nhiều hơn, tối đa trên bả vai, trước ngực hoặc là bên hông sẽ có một ít trang sức.
Dáng người của Lục hoàng tử rất tốt, không hề thua kém mấy người anh của mình, chỉ là lúc anh ta ngẩng đầu, phong thái hoàn toàn khác biệt.
Đại hoàng tử điềm tĩnh chín chắn, Nhị hoàng tử ưu nhã mê người, Tam hoàng tử khoa trương ương ngạnh, Tứ hoàng tử lạnh lùng trầm tính, Ngũ hoàng tử tùy tính lãng mạn, còn vị Lục hoàng tử này khiến người ta có một loại cảm giác vắng vẻ hiu quạnh như đáy biển sâu.
Anh ta có khuôn mặt anh tuấn, lại vì hàng mi dày cụp xuống che đôi mắt hai màu mà hiện lên vẻ u sầu.
Tạ Tịch chỉ liếc mắt nhìn anh ta một chút mà đã run rẩy giống như bị chứng sợ hãi biển sâu.
Lục hoàng tử không nhìn cậu, cũng không mở miệng, chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi mấy người anh trai.
Các hoàng tử khác tựa hồ đã sớm quen, không cảm thấy kinh ngạc.
Trong lòng Tạ Tịch có chút bồn chồn – Vị Lục hoàng tử này trông khó giải quyết.
Dù thỉnh thoảng vẫn ho nhẹ, tâm trạng của Tứ hoàng tử vẫn rất tốt, hắn nói: "Anh em chúng ta đã rất lâu không tề tựu rồi, không bằng cùng nhau ăn bữa cơm."
Đại hoàng tử nói: "Được."
Dù sao y cũng là anh cả, sau khi y đồng ý, những người khác cũng cho chút mặt mũi, đều ở lại.
Nhị hoàng tử cong mắt nhìn Tạ Tịch: "Seyin bé bỏng cũng ở lại đi."
Tạ Tịch chửi bậy trong lòng: Cái đồ lắm chuyện!
Tứ hoàng tử mời Tạ Tịch: "Nếu thị vệ Seyin không chê thì cũng ở lại ăn bữa cơm."
Nếu Lục hoàng tử không ở đây, Tạ Tịch 100% muốn chạy càng xa càng tốt, thế nhưng bây giờ...
Cậu cúi đầu nói: "Thuộc hạ thân phận thấp kém, sao có thể..."
Không đợi cậu nói xong, Ngũ hoàng tử đã nói: "Hall là dòng họ bên mẹ nhà ta, cậu cũng mang họ Hall, sao có thể gọi là thấp kém."
Tạ Tịch không muốn đi, nhắm mắt nói: "Vậy... thuộc hạ xin tuân mệnh."
Ngũ hoàng tử cười nói: "Lẽ ra nên như vậy!"
Tạ Tịch phát hiện tiến độ nhiệm vụ lại tăng một chút, biến thành 4%, cậu không khỏi trộm liếc nhìn Lục hoàng tử – Hóa ra anh ta cũng muốn cậu ở lại?
Xem ra nhiệm vụ này cũng không tính là quá khó!
Tạ Tịch có lòng tin, mảy may không phát giác mình cơ hồ bị Ngũ hoàng tử vây trong người.
Sau khi ngồi vào vị trí, ba vị hoàng tử đầu ngồi ở bên trái, ba vị sau ngồi phía bên phải.
Tạ Tịch được sắp xếp ngồi bên cạnh Ngũ hoàng tử, phía còn lại của cậu là Lục hoàng tử.
Sắp xếp như vậy rất tốt, Tạ Tịch hết sức hài lòng.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Ngũ hoàng tử đặc biệt săn sóc Tạ Tịch, Tạ Tịch cảm thấy vị Ngũ hoàng tử này khá tốt, mặc dù cũng vẫn là tên thần kinh kia, nhưng trông không giống có bệnh, nếu không phải nhờ hắn ta, Tạ Tịch làm sao có cơ hội tiếp cận Lục hoàng tử.
Tạ Tịch mỉm cười nói với Ngũ hoàng tử: "Cảm ơn."
Ngũ hoàng tử giật mình, khóe mắt cong cong: "Nếm thử món này đi, ăn cũng ngon lắm."
Tạ Tịch gật đầu, cậu hơi nhìn lén Lục hoàng tử, kinh ngạc phát hiện tiến độ nhiệm vụ đã tăng tới 5%.
Thú vị, không cần làm gì cũng có thể thu thập được tình yêu của Lục hoàng tử sao?
Vậy nếu cậu nói với anh ta một câu, tỏ vẻ ân cần một chút, có phải có thể ngay lập tức rời khỏi Chuẩn Thế giới quỷ quái này không?
Tạ Tịch rất động tâm.
Cậu cũng không am hiểu chuyện giao tiếp với người khác, trước khi tiến vào trò chơi này, bạn bè của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả xuống dưới nhà cũng không nói nhiều mấy câu với nhân viên thu ngân cửa hàng tiện lợi.
Trải qua tẩy lễ của "Tình yêu bên trái hay là bên phải", cậu đã khá hơn rất nhiều, chí ít cũng thắp sáng được kỹ năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.
"Cái này ăn thật ngon." Tạ Tịch nói khẽ.
Ngũ hoàng tử mỉm cười, đang muốn nói: Ngon thì ăn nhiều một chút...
Tạ Tịch đã chọn một miếng, cẩn thận bỏ vào bát của Lục hoàng tử: "Điện hạ nếm thử đi, mùi vị rất được."
Nói xong cậu mỉm cười với Lục hoàng tử, rất ngại ngùng.
Lục hoàng tử khẽ giật mình.
Lần đầu tiên Tạ Tịch làm chuyện như vậy, cảm thấy rất xấu hổ. Có điều vì muốn rời khỏi thế giới này, xấu hổ thì có sao, đều đáng giá!
Cậu nhìn về phía góc phải tầm nhìn, vốn cho rằng tiến độ nhiệm vụ sẽ tăng vọt về chất, kết quả thanh tiến độ tăng 5% lúc đầu lại tụt mất, biến thành 4%!
Tạ Tịch: "???"
Chuyện gì mới xảy ra vậy? Không để ý có thể thu thập tình yêu của Lục hoàng tử, ngược lại thì không thu được hả?
Tạ Tịch không tin, lại hỏi Lục hoàng tử: "Điện hạ không muốn ăn sao?"
Lục hoàng tử quay đầu lại nhìn cậu một chút, hỏi: "Cậu tên gì?"
Tạ Tịch sững sờ.
Lục hoàng tử rất nhanh thu tầm mắt lại, nói: "Cậu không muốn nói thì thôi."
Tạ Tịch không phải không muốn, mà là tiến độ nhiệm vụ lại tụt một ô, biến thành 3%!
Vì sao? Hay là có vấn đề ở đâu?
Tạ Tịch cẩn thận nói: "Seyin Hall."
Lục hoàng tử khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Tạ Tịch trơ mắt nhìn thanh tiến độ bất chợt hạ xuống 1%...
- ---— ♥• •♥ —----
Mà lúc này, vừa khéo cậu đang nhìn Ngũ hoàng tử, dáng vẻ đó lại mang theo một tầng hàm nghĩa khác.
Cậu vốn có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, một đôi mắt màu đen khá hiếm thấy, đen nhánh sáng ngời, giống như một viên hắc diệu thạch dính sương mai. Hắn ta bị đôi mắt mông lung sương mờ kia nhìn, đáy lòng lại sinh ra chút cảm giác quái dị, như thể đã phải chờ đợi rất lâu rất lâu, rốt cuộc cũng gặp được nhau.
"Em chưa thấy qua cậu ta." Mãi một lúc Ngũ hoàng tử mới nhả ra được sáu chữ này.
Tứ hoàng tử nói: "Dòng họ Hall chi nhánh đông đúc, không phải dòng chính, em không biết cũng bình thường."
Tạ Tịch còn đang nhìn chòng chọc Ngũ hoàng tử, bởi vì dòng chữ dưới góc phải tầm mắt cậu biến thành – Tiến độ nhiệm vụ 2%.
Gặp quỷ! Tạ Tịch bị dọa đến không bình tĩnh nổi!
Chẳng lẽ vị thứ năm này thật ra là Lục hoàng tử? Hay là vị thứ tư mới thực sự là Lục hoàng tử? Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
Ngón tay thon dài của Ngũ hoàng tử đặt trên đàn hạc gảy nhẹ một chút, hắn ta khẽ cười hỏi: "Ta đẹp không?"
Tạ Tịch: "!"
Ngũ hoàng tử đứng dậy, quần áo vốn khoác lỏng lẻo trên người trực tiếp buông thõng xuống, cổ áo chữ V giao nhau cơ hồ mở rộng đến thắt lưng, lồng ngực trơn bóng theo bước đi mà lộ càng nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy loáng thoáng...
Trong đầu Tạ Tịch vèo một cái nảy lên bốn chữ - hoa hòe hoa sói!
Là hồn ý của con mèo Ba Tư X kia không sai vào đâu được!
"Seyin bé bỏng," Ngũ hoàng tử chẳng biết đã cúi người xuống sát bên tai cậu từ lúc nào, "Liên tục nhìn chằm chằm người khác như vậy rất không lễ phép đó."
Tạ Tịch như gặp quỷ phát hiện tiến độ nhiệm vụ lại tăng 1%.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra! Là hệ thống có bug, hay là mắt cậu mù!
Kỳ thực còn có một khả năng nữa, nhưng Tạ Tịch chỉ là một thanh niên 19 tuổi đơn thuần, trong lúc nhất thời thật sự không nghĩ tới chuyện đáng sợ như vậy.
Tứ hoàng tử ho nhẹ một tiếng, nói với Ngũ hoàng tử: "Hall tiên sinh là thị vệ hoàng tộc, em không cần đùa cậu ta."
Hình như Ngũ hoàng tử có quan hệ khá tốt với anh tư của mình, hắn ta khẽ kéo khóe môi, nói: "Anh nói như vậy không đúng, rõ ràng là cậu bạn nhỏ này chọc em, anh nhìn đôi mắt của cậu ta đi, toàn là hình bóng của em kìa."
Tạ Tịch đang khiếp sợ rốt cuộc cũng hoàn hồn, đồng thời trên cánh tay còn nổi lên một tầng da gà.
Cơ hồ bắt nguồn từ bản năng, Tạ Tịch lùi xa ba bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Ngũ hoàng tử!
Đáng tiếc cử động này quá vội vàng, ngược lại có ý càng che càng lộ.
Ý cười trong mắt Ngũ hoàng tử càng sâu: "Không bằng ta đi đòi cậu về, sau này..."
Hắn ta còn chưa nói xong, tiếng hô của quân lính bên ngoài đã truyền vào: "Hoàng tử Randy, hoàng tử Aix và hoàng tử Gall đến!"
Ba hoàng tử đầu cùng đến...
Năm hồn ý tề tựu một nhà, Tạ Tịch chỉ muốn co cẳng chạy trốn!
Đáng tiếc tốc độ của các hoàng tử nhanh hơn cậu, đã đến rồi.
Tứ hoàng tử tiến lên nghênh đón, hành lễ nói: "Làm phiền các anh rồi."
Những nhân ngư theo hầu các hoàng tử đặt quà cáp xuống, Tứ hoàng tử lại nói lời cảm ơn một lần nữa.
Đại hoàng tử hỏi hắn: "Gần đây thân thể em có khá hơn chút nào không?"
Tứ hoàng tử che miệng ho nhẹ, tiếng nói hơi khàn: "Khá hơn nhiều rồi."
Nhị hoàng tử cũng nói: "Cha vẫn luôn lo lắng cho em, mấy lần nói phải tới thăm em nhưng đều bị bọn anh khuyên ngăn."
Tứ hoàng tử quýnh lên, lại ho khan không ngừng, trên gò má tái nhợt của hắn mang theo chút đỏ ửng bệnh trạng: "Do em bất hiếu, khiến cha phải lo lắng bận tâm..."
Nhị hoàng tử nhẹ giọng trấn an hắn: "Em đừng có cuống, cố gắng chăm sóc bản thân, cha mới có thể yên tâm."
Tứ hoàng tử gật đầu, lại nhìn về phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử dường như không thân thiết với bất kỳ ai, khóe mắt gã ta gấp lại, lời nói cũng quái gở: "Thằng tư vẫn còn sướng lắm, dư âm lượn lờ, người đẹp ở bên, thần tiên cũng không sánh bằng."
Không đợi Tứ hoàng tử lên tiếng, Ngũ hoàng tử đã nhướng mày nói: "Anh ba nếu muốn nghe đàn, chỉ cần nói với em một tiếng, cần gì nói lời quá đáng ở chỗ này."
Tam hoàng tử nhìn về phía hắn ta: "Em năm chỉ đàn cho người mình thích, anh xứng sao?"
Ngũ hoàng tử bị chọc ngoáy, lại chỉ cười cười, không tiếp lời, dáng vẻ hóa ra anh cũng tự biết thân biết phận.
Đứng giữa năm anh em này, Tạ Tịch tê cả da đầu, chỉ muốn có khả năng dịch chuyển tức thời, chuồn đi càng nhanh càng tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác có người không chịu bỏ qua cho cậu.
Nhị hoàng tử hơi ngạc nhiên nói: "Đây không phải là cậu thị vệ ở điện nghị sự sao?"
Tạ Tịch nói thầm một tiếng "xong rồi".
Ánh mắt nóng bỏng như que hàn của Tam hoàng tử đã đảo qua.
Tạ Tịch chuẩn xác đón nhận, trong lòng lại đang mắng chửi – Hai ta chẳng có tí quan hệ nào, gã ta lại dùng ánh mắt bắt gian tại trận là có ý gì!
Tứ hoàng tử cất tiếng: "Thị vệ Seyin nhận lệnh cha đưa thuốc tới đây."
Ngũ hoàng tử che chở Tạ Tịch, nhìn về phía Nhị hoàng tử hỏi: "Anh hai biết cậu ta?"
Nhị hoàng tử nhìn Tam hoàng tử, cười nói: "Đây chính là người em ba thích, anh nào dám quen biết."
Một câu khiến Ngũ hoàng tử nhìn chằm chằm về phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử cũng không phải người ăn chay: "Không phải anh hai cũng muốn dẫn cậu ta đến cung điện của mình hay sao?"
Nhị hoàng tử vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Cậu ta không chịu theo anh kìa, cách một ngày không thấy, anh còn tưởng là em dẫn về rồi chứ."
Tam hoàng tử nhìn Ngũ hoàng tử kề sát Tạ Tịch, cười lạnh: "Trong tim người ta có người rồi, em sao phải làm khó."
Tạ Tịch nghe toàn bộ cuộc đối thoại, lòng tràn đầy tiếng mắng đồ thần kinh!
Cậu có trêu ghẹo ai đâu, sao phải đứng giữa trò hề của đám người này.
Tạ Tịch muốn hành lễ rời đi, lại không ngờ Đại hoàng tử cất tiếng nói: "Thằng sáu vào trong đi, đứng mãi bên ngoài làm cái gì."
Tứ hoàng tử hơi ngạc nhiên: "Em sáu cũng tới à, sao không vào đi?"
Nhị hoàng tử nói nói: "Lúc bọn anh tới nó đã đứng ở đằng kia, cũng không biết đang nhìn cái gì."
Tứ hoàng tử ho khan một tiếng, đi ra ngoài đón anh ta: "Đến rồi thì vào trong đi, đứng bên ngoài làm chi?"
Theo màn che kéo ra, một thanh niên cao gầy đi đến.
Tạ Tịch vốn muốn rời đi, lần này lại nhấc chân không nổi.
Hóa ra Lục hoàng tử đã đến từ sớm! Hóa ra anh ta vẫn luôn ở bên ngoài!
Cho nên nói... Vừa rồi tiến độ nhiệm vụ tăng quả nhiên là do anh ta!
Tạ Tịch khẽ thở phào, giương mắt nhìn về phía Lục hoàng tử thần bí này.
Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng xen xanh, trang phục của vương quốc dưới đáy biển phần lớn đều bó sát người, loại áo khoác dài phiêu dật như Ngũ hoàng tử thuộc về số hiếm, dù sao ở trong nước, quần áo chất liệu phổ thông sẽ bị loạn thành một đoàn, căn bản "tung bay" không nổi.
Dưới tình huống bình thường, vương công quý tộc sẽ mặc lễ phục phù hợp với tước vị, tuy gọi là lễ phục, nhưng không hề có hình thức rườm rà mà chú trọng vào chất liệu nhiều hơn, tối đa trên bả vai, trước ngực hoặc là bên hông sẽ có một ít trang sức.
Dáng người của Lục hoàng tử rất tốt, không hề thua kém mấy người anh của mình, chỉ là lúc anh ta ngẩng đầu, phong thái hoàn toàn khác biệt.
Đại hoàng tử điềm tĩnh chín chắn, Nhị hoàng tử ưu nhã mê người, Tam hoàng tử khoa trương ương ngạnh, Tứ hoàng tử lạnh lùng trầm tính, Ngũ hoàng tử tùy tính lãng mạn, còn vị Lục hoàng tử này khiến người ta có một loại cảm giác vắng vẻ hiu quạnh như đáy biển sâu.
Anh ta có khuôn mặt anh tuấn, lại vì hàng mi dày cụp xuống che đôi mắt hai màu mà hiện lên vẻ u sầu.
Tạ Tịch chỉ liếc mắt nhìn anh ta một chút mà đã run rẩy giống như bị chứng sợ hãi biển sâu.
Lục hoàng tử không nhìn cậu, cũng không mở miệng, chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi mấy người anh trai.
Các hoàng tử khác tựa hồ đã sớm quen, không cảm thấy kinh ngạc.
Trong lòng Tạ Tịch có chút bồn chồn – Vị Lục hoàng tử này trông khó giải quyết.
Dù thỉnh thoảng vẫn ho nhẹ, tâm trạng của Tứ hoàng tử vẫn rất tốt, hắn nói: "Anh em chúng ta đã rất lâu không tề tựu rồi, không bằng cùng nhau ăn bữa cơm."
Đại hoàng tử nói: "Được."
Dù sao y cũng là anh cả, sau khi y đồng ý, những người khác cũng cho chút mặt mũi, đều ở lại.
Nhị hoàng tử cong mắt nhìn Tạ Tịch: "Seyin bé bỏng cũng ở lại đi."
Tạ Tịch chửi bậy trong lòng: Cái đồ lắm chuyện!
Tứ hoàng tử mời Tạ Tịch: "Nếu thị vệ Seyin không chê thì cũng ở lại ăn bữa cơm."
Nếu Lục hoàng tử không ở đây, Tạ Tịch 100% muốn chạy càng xa càng tốt, thế nhưng bây giờ...
Cậu cúi đầu nói: "Thuộc hạ thân phận thấp kém, sao có thể..."
Không đợi cậu nói xong, Ngũ hoàng tử đã nói: "Hall là dòng họ bên mẹ nhà ta, cậu cũng mang họ Hall, sao có thể gọi là thấp kém."
Tạ Tịch không muốn đi, nhắm mắt nói: "Vậy... thuộc hạ xin tuân mệnh."
Ngũ hoàng tử cười nói: "Lẽ ra nên như vậy!"
Tạ Tịch phát hiện tiến độ nhiệm vụ lại tăng một chút, biến thành 4%, cậu không khỏi trộm liếc nhìn Lục hoàng tử – Hóa ra anh ta cũng muốn cậu ở lại?
Xem ra nhiệm vụ này cũng không tính là quá khó!
Tạ Tịch có lòng tin, mảy may không phát giác mình cơ hồ bị Ngũ hoàng tử vây trong người.
Sau khi ngồi vào vị trí, ba vị hoàng tử đầu ngồi ở bên trái, ba vị sau ngồi phía bên phải.
Tạ Tịch được sắp xếp ngồi bên cạnh Ngũ hoàng tử, phía còn lại của cậu là Lục hoàng tử.
Sắp xếp như vậy rất tốt, Tạ Tịch hết sức hài lòng.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Ngũ hoàng tử đặc biệt săn sóc Tạ Tịch, Tạ Tịch cảm thấy vị Ngũ hoàng tử này khá tốt, mặc dù cũng vẫn là tên thần kinh kia, nhưng trông không giống có bệnh, nếu không phải nhờ hắn ta, Tạ Tịch làm sao có cơ hội tiếp cận Lục hoàng tử.
Tạ Tịch mỉm cười nói với Ngũ hoàng tử: "Cảm ơn."
Ngũ hoàng tử giật mình, khóe mắt cong cong: "Nếm thử món này đi, ăn cũng ngon lắm."
Tạ Tịch gật đầu, cậu hơi nhìn lén Lục hoàng tử, kinh ngạc phát hiện tiến độ nhiệm vụ đã tăng tới 5%.
Thú vị, không cần làm gì cũng có thể thu thập được tình yêu của Lục hoàng tử sao?
Vậy nếu cậu nói với anh ta một câu, tỏ vẻ ân cần một chút, có phải có thể ngay lập tức rời khỏi Chuẩn Thế giới quỷ quái này không?
Tạ Tịch rất động tâm.
Cậu cũng không am hiểu chuyện giao tiếp với người khác, trước khi tiến vào trò chơi này, bạn bè của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả xuống dưới nhà cũng không nói nhiều mấy câu với nhân viên thu ngân cửa hàng tiện lợi.
Trải qua tẩy lễ của "Tình yêu bên trái hay là bên phải", cậu đã khá hơn rất nhiều, chí ít cũng thắp sáng được kỹ năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.
"Cái này ăn thật ngon." Tạ Tịch nói khẽ.
Ngũ hoàng tử mỉm cười, đang muốn nói: Ngon thì ăn nhiều một chút...
Tạ Tịch đã chọn một miếng, cẩn thận bỏ vào bát của Lục hoàng tử: "Điện hạ nếm thử đi, mùi vị rất được."
Nói xong cậu mỉm cười với Lục hoàng tử, rất ngại ngùng.
Lục hoàng tử khẽ giật mình.
Lần đầu tiên Tạ Tịch làm chuyện như vậy, cảm thấy rất xấu hổ. Có điều vì muốn rời khỏi thế giới này, xấu hổ thì có sao, đều đáng giá!
Cậu nhìn về phía góc phải tầm nhìn, vốn cho rằng tiến độ nhiệm vụ sẽ tăng vọt về chất, kết quả thanh tiến độ tăng 5% lúc đầu lại tụt mất, biến thành 4%!
Tạ Tịch: "???"
Chuyện gì mới xảy ra vậy? Không để ý có thể thu thập tình yêu của Lục hoàng tử, ngược lại thì không thu được hả?
Tạ Tịch không tin, lại hỏi Lục hoàng tử: "Điện hạ không muốn ăn sao?"
Lục hoàng tử quay đầu lại nhìn cậu một chút, hỏi: "Cậu tên gì?"
Tạ Tịch sững sờ.
Lục hoàng tử rất nhanh thu tầm mắt lại, nói: "Cậu không muốn nói thì thôi."
Tạ Tịch không phải không muốn, mà là tiến độ nhiệm vụ lại tụt một ô, biến thành 3%!
Vì sao? Hay là có vấn đề ở đâu?
Tạ Tịch cẩn thận nói: "Seyin Hall."
Lục hoàng tử khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Tạ Tịch trơ mắt nhìn thanh tiến độ bất chợt hạ xuống 1%...
- ---— ♥• •♥ —----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.