Chương 63: Tình yêu của quản gia Randy
Long Thất
09/01/2023
Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 63: Tình yêu của quản gia Randy
—-— ♥• •♥ ——-
K: Xin chào, mình đã mò về rồi đây.
Tuần này post bù vài chương đã dịch, chốt lịch đăng tiếp là 1c/tuần.
—-— ♥• •♥ ——-
Trong thế giới "Tình yêu bên trái hay là bên phải", đoạn kết Tạ Tịch cực kỳ tuyệt tình, cậu không chỉ trở mặt với tất cả mà còn vì muốn chết mà làm bộ mình là ác ma được Seyin triệu hồi, cuối cùng bị ba tên biến thái đâm cho đến toi mạng, lúc này mới hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu vốn cho rằng sẽ không còn liên quan đến những chuyện xảy ra ở thế giới đó nữa, trăm lần ngàn lần không ngờ tới giấc mơ của Đại hoàng tử lại là ký ức "kiếp trước"!
Giờ phải làm sao đây? Randy nhớ lại được bao nhiêu?
Nếu là ký ức trước khi quan hệ rạn nứt thì còn dễ nói, dù sao cũng chỉ là mơ, cậu lại dỗ dành, một lòng một dạ với y có khi còn thu được toàn bộ tình yêu, nhưng nếu thời điểm là sau khi tình cảm rạn vỡ thì sao?
Cậu vẫn còn nhớ rõ mình đã nói với quản gia Randy những gì...
Chẳng qua chỉ là một tên hầu mà thôi, có tư cách gì nhận được tình yêu của ta!
Không phải quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ thì chính là nô bộc thân phận thấp hèn, sao ta lại yêu các ngươi được chứ!
Cậu một lòng muốn chết nên đã nói ra không ít lời khó nghe!
Tạ Tịch kinh hồn bạt vía, chỉ có thể hi vọng Đại hoàng tử không nhớ nhiều tới vậy, chí ít đừng nhớ đến đoạn "vạch trần kinh thiên động địa" cuối cùng kia!
Randy cười rất đỗi dịu dàng, chẳng qua sắc mặt y quá trắng, trong mắt chẳng có tí ánh sáng nào, môi mỏng mê ngươi khẽ giương lên nhưng sắc môi lại nhợt nhạt, y khẽ nói: "Cậu chủ, không ăn cơm tối là không được đâu."
Tạ Tịch muốn đáp lời y nhưng phát hiện mình không mở miệng được, nói không nên lời. Cậu thử cử động thân thể, lại nhận ra toàn thân cứng ngắc, căn bản không động đậy được.
Tình huống gì thế này?
"Cậu chủ nghe lời." Randy cúi đầu hôn khẽ lên trán cậu, nói, "Tôi dẫn ngài đi dùng cơm." Dứt lời y vươn tay bế cậu lên, cẩn thận ôm trong ngực.
Tạ Tịch ngay cả tròng mắt cũng không đảo được, chỉ có thể mặc y bài bố.
Randy cẩn thận ôm cậu, như thể đang ôm một con búp bê yếu ớt, sợ bản thân hơi dùng sức là cậu liền vỡ vụn.
Tạ Tịch có thể cảm nhận được sự hết lòng của y, nhưng lại cứ có cảm giác kinh dị khó nói lên lời, như thể hiện giờ cậu là một con búp bê thật sự vậy...
Randy ôm cậu đi đến phòng ăn, bài trí trong lâu đài cổ vẫn hoa lệ phi phàm như vậy, chỉ là ánh sáng yếu ớt, ánh nến chập chờn khiến mọi thứ trở nên không chân thực, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quỷ hồn ẩn hiện.
Tạ Tịch trăm lần ngàn lần không ngờ tới sẽ có một ngày cậu bị giấc mơ của người khác dọa cho phát sợ.
Không phải cậu sợ ma, cậu chỉ sợ khung cảnh này, cũng sợ người đàn ông đã giết cậu rất nhiều lần này.
Randy đặt cậu ngồi lên ghế dựa, cẩn thận xếp khăn ăn cho cậu, còn khẽ nâng cánh tay cậu lên, đặt dao nĩa sang bên cạnh, tiếc rằng Tạ Tịch không thể nhúc nhích, cánh tay chẳng có tí sức nào, căn bản không cầm được dao nĩa.
Randy dịu giọng nói: "Xin cậu chủ chờ một lát, tôi sẽ mang thức ăn lên cho ngài."
Chuyện gì cũng cần Randy tự tay làm, xem ra trong lâu đài cổ này chỉ có một mình y.
Tạ Tịch không muốn chờ cũng phải chờ, cậu căn bản không cử động được!
Chẳng bao lâu sau, Randy trở về, trong tay y bưng một chiếc khay bạc, phía trên đậy chiếc nắp hình bán cầu, trông đều rất bình thường.
Trong lòng Tạ Tịch hơi nghi hoặc, cậu nói cũng không nói được, thật sự có thể ăn cơm hả?
Randy đặt khay xuống, khẽ nói: "Đã khiến ngài đợi lâu."
Tạ Tịch không nói chuyện cũng chẳng gật đầu được, thậm chí cả tròng mắt cũng đơ ra, chỉ có thể yên lặng nghe.
Randy cũng không cần cậu đáp lại, trên khuôn mặt anh tuấn của y vẽ lên nụ cười dịu dàng, bàn tay đeo găng trắng mở chiếc mắp đậy ra.
Tầm mắt của Tạ Tịch cố định nên liếc mắt là thấy được đồ ăn trên bàn.
Bánh Bao Xá Xíu che cái mũi nhỏ: "Ôi, đây là cái gì vậy? Nội tạng sao?"
Tạ Tịch: "... "
Là nội tạng thật, hơn nữa còn là nội tạng sống đầm đìa máu!
Randy mang ra món ăn kinh khủng như vậy mà vẫn nở nụ cười, y còn khe khẽ nói: "Để tôi hầu hạ cậu chủ dùng bữa."
Tạ Tịch: "!" Ai muốn ăn thứ này chứ!
Randy rũ mắt, sắc mặt cực kỳ dịu dàng: "Cậu chủ ăn tạm trước đã, đợi ngày mai tôi sẽ kiếm trái tim nhân loại cho ngài."
Tạ Tịch: "!!" Ai, ai muốn ăn trái tim nhân loại hả!
Bánh Bao Xá Xíu bị dọa sợ, nó chui trong cổ áo Tạ Tịch, thì thầm bảo: "Ba ơi, Đại hoàng tử thật đáng sợ."
Tạ Tịch cũng sợ, cho dù nằm mơ cậu cũng không muốn nếm thử mùi vị ăn sống trái tim!
Randy là một quản gia có giáo dưỡng, mọi cử chỉ đều khéo léo và ưu nhã, cho dù y đang cắt một bàn ăn đầy nội tạng đẫm máu thì vẫn duy trì động tác hoàn mỹ và ưa nhìn, khiến người ta không khỏi coi kia là một đĩa bít tết xịn sò với độ lửa vừa vặn...
Bít tết cái rắm ấy, kia là nội tạng sống!
Randy xiên một miếng thịt đẫm máu ghé vào miệng Tạ Tịch.
Tạ Tịch: "..." Đánh chết cũng không ăn!
Giọng nói của Randy tràn ngập cưng chiều: "Cậu chủ ngoan, không ăn cơm là không được."
Không ăn cơm quả thực không được, nhưng ai mà muốn ăn mấy thứ quỷ quái kia chứ!
Randy nói với vẻ tràn đầy bất đắc dĩ: "Ngài không thích động vật sao? Là do tôi không tốt, không sớm chuẩn bị thêm ít trái tim nhân loại."
Tạ Tịch thật sự bất lực đến chửi bậy: Phiền anh đừng dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nít này để nói mấy câu đáng sợ như thế!
Randy nhẹ giọng dỗ cậu: "Ăn trước một chút được không, ban đêm không ăn gì ngài sẽ không thoải mái."
Vừa nói y vừa đưa miếng thịt đẫm máu kia lại, mắt thấy nó sắp kề bên miệng, Tạ Tịch cũng không biết lấy sức lực ở đâu mà có thể cử động!
Cậu đẩy chiếc nĩa ra, giọng nói khô khốc: "Không..."
Randy sững sờ, cái nĩa trong tay rơi xuống, miếng thịt tươi sống rớt trên mặt thảm hoa lệ, nhìn thấy mà giật mình.
Tạ Tịch không biết cậu làm như vậy có đúng không, nhưng cậu tình nguyện cút ra khỏi giấc mơ này cũng không muốn phải ăn nội tạng sống!
Nhờ hành động phản kháng này nên hình như rốt cuộc cậu cũng có thể khống chế thân thể, cậu cử động, ngẩng đầu nhìn rõ về phía Randy.
Tròng mắt đen của Randy lấp lóe, chớp mắt như sao mai tỏa sáng giữa đêm đen, giọng điệu của y cũng khó nén được kích động: "Cậu chủ..."
Mắt Tạ Tịch giật giật, có chút cứng ngắc nói: "Ran, Randy."
Randy ôm chầm lấy cậu, làn môi lạnh lẽo chạm lên cổ cậu, y gần như điên cuồng: "Ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi, ngài rốt cuộc... rốt cuộc cũng trở về."
Tạ Tịch lơ mơ, chỉ có thể bị động mặc y ôm lấy.
Randy từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn và cẩn thận, hiếm có lúc mất kiểm soát thế này. Cánh tay ôm Tạ Tịch của y cực kỳ dùng sức, như thể chỉ cần hơi buông lỏng một chút Tạ Tịch sẽ hóa thành một cơn gió bay đi, lại như thể đây chỉ là một giấc mơ mỹ lệ, bất cứ lúc nào cũng sẽ phải tỉnh lại đối mặt với tuyệt vọng.
Trái tim Tạ Tịch thắt lại, cảm thấy Đại hoàng tử quá nửa là nhớ hết toàn bộ rồi, bao gồm cả những lời đau lòng cuối cùng đó.
Cho nên giấc mơ này là phần tiếp diễn của Chuẩn Thế giới kia? Là chuyện xảy ra sau khi cậu rời khỏi sao?
Cậu đi rồi, Seyin Hall khẳng định chết hẳn, mà quản gia Randy vẫn chưa từ bỏ ý định, đang thử tìm cách làm cậu sống lại?
Trước đó Tạ Tịch không thể động đậy cũng không thốt nên lời là do bản thân cậu chỉ là một bộ thi thể sao?
Nghĩ như vậy, Tạ Tịch lạnh hết cả sống lưng.
Quả nhiên là tên thần kinh... Người bình thường sao lại làm chuyện như vậy!
Tạ Tịch suy tính kỹ càng một hồi, cuối cùng cùng tìm ra đầu mối, cậu đi theo tiết tấu trong giấc mơ, lộ ra ánh mắt mờ mịt hỏi: "Randy, anh sao thế?"
Cậu mới cất tiếng, đột nhiên cảm giác có dòng chất lỏng lạnh băng trượt vào cổ áo mình.
Randy khóc.
Tạ Tịch không nhìn thấy, lại ngoài ý muốn có chút khổ sở.
Nếu như trong thế giới kia sau khi cậu rời đi mà Randy vẫn còn sống, vậy lúc y nhìn thấy tình cảm chân thành chết đi, rốt cuộc đã phải chịu đựng nỗi thống khổ và tuyệt vọng như thế nào, quả thực là không dám tưởng tượng.
Có thể xác định là ở thế giới kia, Seyin khẳng định không thể sống sót, y cẩn thận chăm sóc một cỗ thi thể, trải qua những ngày tháng dài đằng đẵng bên trong lâu đài cổ trông như một phần mộ là tình cảnh thê lương và hiu quạnh bực nào.
"Rốt cuộc sao thế..." Tạ Tịch làm bộ mờ mịt, nhẹ giọng hỏi y: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Có lẽ đây chính là khúc mắc của Randy, từ thế giới trước theo đến thế giới này mới khiến y bị thiếu hụt tình cảm.
Tạ Tịch xuất hiện làm sống dậy những ký ức lẻ tẻ của y, lấy hình thức giấc mơ vây quanh y, quấy nhiễu y.
Có phải chỉ cần gỡ được khúc mắc từ thế giới trước này là có thể thu được trọn vẹn tình yêu của y không?
Quản gia Randy yêu tha thiết Seyin Hall là điều chắc chắn. Thế nhưng Đại hoàng tử lại bài xích đoạn ký ức này, có phải chỉ cần khiến y tiếp nhận là được rồi không?
Làm như thế nào y mới chịu tiếp nhận?
Tất nhiên là không thể để kết cục bi kịch như vậy, chắc hẳn phải cho y một cái kết viên mãn.
Tạ Tịch còn hơi thấp thỏm trong lòng, thế giới trước không chỉ có mỗi mình Randy mà còn có cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, hai người kia liệu có ký ức "kiếp trước" hay không?
Kiếp trước Aix và Gall có kết cục gì?
Quản gia Randy đã thảm như vậy, hai người kia khẳng định cũng chẳng khá khẩm hơn.
Tạ Tịch không biết, kỳ thật ngay cả Giang Tà cũng tạm thời không biết, chẳng qua chỉ chờ hồn ý trở về bản thể là y sẽ rõ.
Trước mắt là giấc mơ của Đại hoàng tử, Tạ Tịch không nghĩ đến hai người kia nữa, bây giờ cậu phải chấm dứt giấc mơ này mới bàn tiếp được.
Cậu hỏi như vậy khiến người Randy cứng lại, ngược lại cảm xúc vẫn bình tĩnh, y buông lỏng cánh tay ôm Seyin ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, con ngươi vẫn đen nhánh nhưng không giống như lúc trước không còn tí sức sống nào.
Y nói khẽ: "Không có gì, ngài trở về là tốt rồi, ta nhất định sẽ không để ngài phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa."
Randy không muốn nhiều lời, Tạ Tịch cũng không dám kích thích y, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, làm ra vẻ mệt mỏi.
Nội tạng kia có đánh chết cậu cũng không ăn, chẳng bằng đi ngủ cho xong.
Randy luôn luôn suy nghĩ cho cậu, y lập tức cảm giác được cậu mệt mỏi, bèn hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tạ Tịch đáp: "Hơi mệt chút, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."
Randy nói: "Để tôi ôm ngài trở về."
Tạ Tịch vội vàng bảo: "Tôi tự đi là được rồi."
Dứt lời cậu đứng lên, giật giật chân, phát hiện nó cứng ngắc muốn chết, cố gắng đi một bước rốt cuộc vẫn bó tay bó chân.
Tròng mắt Randy hơi tối lại, y nói khẽ: "Ngài vừa mới tỉnh còn chưa kịp thích ứng, để ta ôm ngài đi."
Tạ Tịch quả thực có hơi bó tay với việc sử dụng cơ thể này, thế là gật đầu đồng ý.
Randy ôm ngang cậu lên, đưa về phòng ngủ.
Tạ Tịch nằm lên giường lại chẳng cảm thấy buồn ngủ tẹo nào, ngẫm một chút chắc là do ánh nến chói quá: "Tắt đèn đi."
Randy giật mình, không nói câu nào thổi tắt ngọn nến, chớp mắt căn phòng lâm vào bóng tối.
Tạ Tịch vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ, có điều cậu miễn cưỡng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Randy trông một lát mới đứng dậy rời đi.
Tạ Tịch mở mắt đến hừng đông chẳng cảm thấy gật gù, cơ thể của cậu vẫn cứng ngắc, lúc di chuyển đầu gối không thể gập lại, muốn bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu.
Randy đẩy cửa vào, nhìn thấy cậu như vậy cũng chỉ rũ mắt nói: "Cậu chủ có đói bụng không, trước tiên đi dùng bữa sáng đã."
Tạ Tịch cảm thấy đói bụng thật, đĩa nội tạng ngày hôm qua khiến cậu mất khẩu vị, hôm nay chắc là đồ ăn bình thường nhỉ?
Randy lại ôm Tạ Tịch đến phòng ăn, sau khi đặt cậu ngồi xuống lại đi bưng thức ăn lên.
Bàn ăn mở ra, đĩa thịt dê nướng tỏa hơi nóng nghi ngút khiến Tạ Tịch thèm đến nhỏ dãi!
Rốt cuộc cũng có thể ăn đồ ăn bình thường rồi, Tạ Tịch rất vui mừng, ngón tay cậu giật giật, muốn cầm dao nĩa nhưng không được.
Randy mắt sắc lấp lóe, y nhẹ giọng nói: "Tôi đến giúp ngài."
Tạ Tịch mong chờ nhìn, thấy y cắt ra một miếng thịt nhỏ, lúc đưa qua...
Bánh Bao Xá Xíu kêu to: "Ba ơi, kia là trái tim người phải không, còn đang nóng hôi hổi kìa!"
Tạ Tịch: "???"
Cậu tập trung nhìn, lòng tràn ngập tiếng mắng chửi.
Làm quái gì có đĩa thịt dê nướng nào chứ, căn bản là một trái tim đỏ hỏn còn ngâm máu, như thể vừa mới moi ra, còn đang tỏa hơi nóng...
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mới nãy cậu nhìn rõ ràng là đồ ăn bình thường mà, là thịt dê nướng thơm ngon, sao lập tức đã biến thành trái tim rồi?
Bánh Bao Xá Xíu khóc lên: "Hu hu hu, thật đáng sợ..." Nó co vào trong ngực Tạ Tịch, cuộn thành một cục lông nhỏ.
Tạ Tịch lại không để ý tới nó, khiến cậu cảm thấy khó tưởng tượng chính là, cậu lại nhìn quả tim thành thịt dê nướng, hơn nữa trong không khí còn phảng phất mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cậu yên lặng bóp con mèo nhỏ một chút, mèo nhỏ kêu lên, lúc này Tạ Tịch mới nhìn ra đĩa thịt dê nướng kia rõ ràng là quả tim.
Vì sao lại thành như vậy?
Chẳng lẽ trong giấc mơ của Randy cậu nên ăn thứ này?
Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn y, bất ngờ bắt gặp tia tàn bạo lóe lên trong đáy mắt y.
Tạ Tịch kịp phản ứng!
Đúng rồi... Thế giới trước đó Seyin Hall sử dụng Hoán ma thuật, cậu còn làm bộ mình là "ác ma" được triệu hồi.
Cho nên hiện tại Randy đang... thăm dò cậu sao?
Chương 63: Tình yêu của quản gia Randy
—-— ♥• •♥ ——-
K: Xin chào, mình đã mò về rồi đây.
Tuần này post bù vài chương đã dịch, chốt lịch đăng tiếp là 1c/tuần.
—-— ♥• •♥ ——-
Trong thế giới "Tình yêu bên trái hay là bên phải", đoạn kết Tạ Tịch cực kỳ tuyệt tình, cậu không chỉ trở mặt với tất cả mà còn vì muốn chết mà làm bộ mình là ác ma được Seyin triệu hồi, cuối cùng bị ba tên biến thái đâm cho đến toi mạng, lúc này mới hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu vốn cho rằng sẽ không còn liên quan đến những chuyện xảy ra ở thế giới đó nữa, trăm lần ngàn lần không ngờ tới giấc mơ của Đại hoàng tử lại là ký ức "kiếp trước"!
Giờ phải làm sao đây? Randy nhớ lại được bao nhiêu?
Nếu là ký ức trước khi quan hệ rạn nứt thì còn dễ nói, dù sao cũng chỉ là mơ, cậu lại dỗ dành, một lòng một dạ với y có khi còn thu được toàn bộ tình yêu, nhưng nếu thời điểm là sau khi tình cảm rạn vỡ thì sao?
Cậu vẫn còn nhớ rõ mình đã nói với quản gia Randy những gì...
Chẳng qua chỉ là một tên hầu mà thôi, có tư cách gì nhận được tình yêu của ta!
Không phải quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ thì chính là nô bộc thân phận thấp hèn, sao ta lại yêu các ngươi được chứ!
Cậu một lòng muốn chết nên đã nói ra không ít lời khó nghe!
Tạ Tịch kinh hồn bạt vía, chỉ có thể hi vọng Đại hoàng tử không nhớ nhiều tới vậy, chí ít đừng nhớ đến đoạn "vạch trần kinh thiên động địa" cuối cùng kia!
Randy cười rất đỗi dịu dàng, chẳng qua sắc mặt y quá trắng, trong mắt chẳng có tí ánh sáng nào, môi mỏng mê ngươi khẽ giương lên nhưng sắc môi lại nhợt nhạt, y khẽ nói: "Cậu chủ, không ăn cơm tối là không được đâu."
Tạ Tịch muốn đáp lời y nhưng phát hiện mình không mở miệng được, nói không nên lời. Cậu thử cử động thân thể, lại nhận ra toàn thân cứng ngắc, căn bản không động đậy được.
Tình huống gì thế này?
"Cậu chủ nghe lời." Randy cúi đầu hôn khẽ lên trán cậu, nói, "Tôi dẫn ngài đi dùng cơm." Dứt lời y vươn tay bế cậu lên, cẩn thận ôm trong ngực.
Tạ Tịch ngay cả tròng mắt cũng không đảo được, chỉ có thể mặc y bài bố.
Randy cẩn thận ôm cậu, như thể đang ôm một con búp bê yếu ớt, sợ bản thân hơi dùng sức là cậu liền vỡ vụn.
Tạ Tịch có thể cảm nhận được sự hết lòng của y, nhưng lại cứ có cảm giác kinh dị khó nói lên lời, như thể hiện giờ cậu là một con búp bê thật sự vậy...
Randy ôm cậu đi đến phòng ăn, bài trí trong lâu đài cổ vẫn hoa lệ phi phàm như vậy, chỉ là ánh sáng yếu ớt, ánh nến chập chờn khiến mọi thứ trở nên không chân thực, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quỷ hồn ẩn hiện.
Tạ Tịch trăm lần ngàn lần không ngờ tới sẽ có một ngày cậu bị giấc mơ của người khác dọa cho phát sợ.
Không phải cậu sợ ma, cậu chỉ sợ khung cảnh này, cũng sợ người đàn ông đã giết cậu rất nhiều lần này.
Randy đặt cậu ngồi lên ghế dựa, cẩn thận xếp khăn ăn cho cậu, còn khẽ nâng cánh tay cậu lên, đặt dao nĩa sang bên cạnh, tiếc rằng Tạ Tịch không thể nhúc nhích, cánh tay chẳng có tí sức nào, căn bản không cầm được dao nĩa.
Randy dịu giọng nói: "Xin cậu chủ chờ một lát, tôi sẽ mang thức ăn lên cho ngài."
Chuyện gì cũng cần Randy tự tay làm, xem ra trong lâu đài cổ này chỉ có một mình y.
Tạ Tịch không muốn chờ cũng phải chờ, cậu căn bản không cử động được!
Chẳng bao lâu sau, Randy trở về, trong tay y bưng một chiếc khay bạc, phía trên đậy chiếc nắp hình bán cầu, trông đều rất bình thường.
Trong lòng Tạ Tịch hơi nghi hoặc, cậu nói cũng không nói được, thật sự có thể ăn cơm hả?
Randy đặt khay xuống, khẽ nói: "Đã khiến ngài đợi lâu."
Tạ Tịch không nói chuyện cũng chẳng gật đầu được, thậm chí cả tròng mắt cũng đơ ra, chỉ có thể yên lặng nghe.
Randy cũng không cần cậu đáp lại, trên khuôn mặt anh tuấn của y vẽ lên nụ cười dịu dàng, bàn tay đeo găng trắng mở chiếc mắp đậy ra.
Tầm mắt của Tạ Tịch cố định nên liếc mắt là thấy được đồ ăn trên bàn.
Bánh Bao Xá Xíu che cái mũi nhỏ: "Ôi, đây là cái gì vậy? Nội tạng sao?"
Tạ Tịch: "... "
Là nội tạng thật, hơn nữa còn là nội tạng sống đầm đìa máu!
Randy mang ra món ăn kinh khủng như vậy mà vẫn nở nụ cười, y còn khe khẽ nói: "Để tôi hầu hạ cậu chủ dùng bữa."
Tạ Tịch: "!" Ai muốn ăn thứ này chứ!
Randy rũ mắt, sắc mặt cực kỳ dịu dàng: "Cậu chủ ăn tạm trước đã, đợi ngày mai tôi sẽ kiếm trái tim nhân loại cho ngài."
Tạ Tịch: "!!" Ai, ai muốn ăn trái tim nhân loại hả!
Bánh Bao Xá Xíu bị dọa sợ, nó chui trong cổ áo Tạ Tịch, thì thầm bảo: "Ba ơi, Đại hoàng tử thật đáng sợ."
Tạ Tịch cũng sợ, cho dù nằm mơ cậu cũng không muốn nếm thử mùi vị ăn sống trái tim!
Randy là một quản gia có giáo dưỡng, mọi cử chỉ đều khéo léo và ưu nhã, cho dù y đang cắt một bàn ăn đầy nội tạng đẫm máu thì vẫn duy trì động tác hoàn mỹ và ưa nhìn, khiến người ta không khỏi coi kia là một đĩa bít tết xịn sò với độ lửa vừa vặn...
Bít tết cái rắm ấy, kia là nội tạng sống!
Randy xiên một miếng thịt đẫm máu ghé vào miệng Tạ Tịch.
Tạ Tịch: "..." Đánh chết cũng không ăn!
Giọng nói của Randy tràn ngập cưng chiều: "Cậu chủ ngoan, không ăn cơm là không được."
Không ăn cơm quả thực không được, nhưng ai mà muốn ăn mấy thứ quỷ quái kia chứ!
Randy nói với vẻ tràn đầy bất đắc dĩ: "Ngài không thích động vật sao? Là do tôi không tốt, không sớm chuẩn bị thêm ít trái tim nhân loại."
Tạ Tịch thật sự bất lực đến chửi bậy: Phiền anh đừng dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nít này để nói mấy câu đáng sợ như thế!
Randy nhẹ giọng dỗ cậu: "Ăn trước một chút được không, ban đêm không ăn gì ngài sẽ không thoải mái."
Vừa nói y vừa đưa miếng thịt đẫm máu kia lại, mắt thấy nó sắp kề bên miệng, Tạ Tịch cũng không biết lấy sức lực ở đâu mà có thể cử động!
Cậu đẩy chiếc nĩa ra, giọng nói khô khốc: "Không..."
Randy sững sờ, cái nĩa trong tay rơi xuống, miếng thịt tươi sống rớt trên mặt thảm hoa lệ, nhìn thấy mà giật mình.
Tạ Tịch không biết cậu làm như vậy có đúng không, nhưng cậu tình nguyện cút ra khỏi giấc mơ này cũng không muốn phải ăn nội tạng sống!
Nhờ hành động phản kháng này nên hình như rốt cuộc cậu cũng có thể khống chế thân thể, cậu cử động, ngẩng đầu nhìn rõ về phía Randy.
Tròng mắt đen của Randy lấp lóe, chớp mắt như sao mai tỏa sáng giữa đêm đen, giọng điệu của y cũng khó nén được kích động: "Cậu chủ..."
Mắt Tạ Tịch giật giật, có chút cứng ngắc nói: "Ran, Randy."
Randy ôm chầm lấy cậu, làn môi lạnh lẽo chạm lên cổ cậu, y gần như điên cuồng: "Ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi, ngài rốt cuộc... rốt cuộc cũng trở về."
Tạ Tịch lơ mơ, chỉ có thể bị động mặc y ôm lấy.
Randy từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn và cẩn thận, hiếm có lúc mất kiểm soát thế này. Cánh tay ôm Tạ Tịch của y cực kỳ dùng sức, như thể chỉ cần hơi buông lỏng một chút Tạ Tịch sẽ hóa thành một cơn gió bay đi, lại như thể đây chỉ là một giấc mơ mỹ lệ, bất cứ lúc nào cũng sẽ phải tỉnh lại đối mặt với tuyệt vọng.
Trái tim Tạ Tịch thắt lại, cảm thấy Đại hoàng tử quá nửa là nhớ hết toàn bộ rồi, bao gồm cả những lời đau lòng cuối cùng đó.
Cho nên giấc mơ này là phần tiếp diễn của Chuẩn Thế giới kia? Là chuyện xảy ra sau khi cậu rời khỏi sao?
Cậu đi rồi, Seyin Hall khẳng định chết hẳn, mà quản gia Randy vẫn chưa từ bỏ ý định, đang thử tìm cách làm cậu sống lại?
Trước đó Tạ Tịch không thể động đậy cũng không thốt nên lời là do bản thân cậu chỉ là một bộ thi thể sao?
Nghĩ như vậy, Tạ Tịch lạnh hết cả sống lưng.
Quả nhiên là tên thần kinh... Người bình thường sao lại làm chuyện như vậy!
Tạ Tịch suy tính kỹ càng một hồi, cuối cùng cùng tìm ra đầu mối, cậu đi theo tiết tấu trong giấc mơ, lộ ra ánh mắt mờ mịt hỏi: "Randy, anh sao thế?"
Cậu mới cất tiếng, đột nhiên cảm giác có dòng chất lỏng lạnh băng trượt vào cổ áo mình.
Randy khóc.
Tạ Tịch không nhìn thấy, lại ngoài ý muốn có chút khổ sở.
Nếu như trong thế giới kia sau khi cậu rời đi mà Randy vẫn còn sống, vậy lúc y nhìn thấy tình cảm chân thành chết đi, rốt cuộc đã phải chịu đựng nỗi thống khổ và tuyệt vọng như thế nào, quả thực là không dám tưởng tượng.
Có thể xác định là ở thế giới kia, Seyin khẳng định không thể sống sót, y cẩn thận chăm sóc một cỗ thi thể, trải qua những ngày tháng dài đằng đẵng bên trong lâu đài cổ trông như một phần mộ là tình cảnh thê lương và hiu quạnh bực nào.
"Rốt cuộc sao thế..." Tạ Tịch làm bộ mờ mịt, nhẹ giọng hỏi y: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Có lẽ đây chính là khúc mắc của Randy, từ thế giới trước theo đến thế giới này mới khiến y bị thiếu hụt tình cảm.
Tạ Tịch xuất hiện làm sống dậy những ký ức lẻ tẻ của y, lấy hình thức giấc mơ vây quanh y, quấy nhiễu y.
Có phải chỉ cần gỡ được khúc mắc từ thế giới trước này là có thể thu được trọn vẹn tình yêu của y không?
Quản gia Randy yêu tha thiết Seyin Hall là điều chắc chắn. Thế nhưng Đại hoàng tử lại bài xích đoạn ký ức này, có phải chỉ cần khiến y tiếp nhận là được rồi không?
Làm như thế nào y mới chịu tiếp nhận?
Tất nhiên là không thể để kết cục bi kịch như vậy, chắc hẳn phải cho y một cái kết viên mãn.
Tạ Tịch còn hơi thấp thỏm trong lòng, thế giới trước không chỉ có mỗi mình Randy mà còn có cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, hai người kia liệu có ký ức "kiếp trước" hay không?
Kiếp trước Aix và Gall có kết cục gì?
Quản gia Randy đã thảm như vậy, hai người kia khẳng định cũng chẳng khá khẩm hơn.
Tạ Tịch không biết, kỳ thật ngay cả Giang Tà cũng tạm thời không biết, chẳng qua chỉ chờ hồn ý trở về bản thể là y sẽ rõ.
Trước mắt là giấc mơ của Đại hoàng tử, Tạ Tịch không nghĩ đến hai người kia nữa, bây giờ cậu phải chấm dứt giấc mơ này mới bàn tiếp được.
Cậu hỏi như vậy khiến người Randy cứng lại, ngược lại cảm xúc vẫn bình tĩnh, y buông lỏng cánh tay ôm Seyin ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, con ngươi vẫn đen nhánh nhưng không giống như lúc trước không còn tí sức sống nào.
Y nói khẽ: "Không có gì, ngài trở về là tốt rồi, ta nhất định sẽ không để ngài phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa."
Randy không muốn nhiều lời, Tạ Tịch cũng không dám kích thích y, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, làm ra vẻ mệt mỏi.
Nội tạng kia có đánh chết cậu cũng không ăn, chẳng bằng đi ngủ cho xong.
Randy luôn luôn suy nghĩ cho cậu, y lập tức cảm giác được cậu mệt mỏi, bèn hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tạ Tịch đáp: "Hơi mệt chút, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."
Randy nói: "Để tôi ôm ngài trở về."
Tạ Tịch vội vàng bảo: "Tôi tự đi là được rồi."
Dứt lời cậu đứng lên, giật giật chân, phát hiện nó cứng ngắc muốn chết, cố gắng đi một bước rốt cuộc vẫn bó tay bó chân.
Tròng mắt Randy hơi tối lại, y nói khẽ: "Ngài vừa mới tỉnh còn chưa kịp thích ứng, để ta ôm ngài đi."
Tạ Tịch quả thực có hơi bó tay với việc sử dụng cơ thể này, thế là gật đầu đồng ý.
Randy ôm ngang cậu lên, đưa về phòng ngủ.
Tạ Tịch nằm lên giường lại chẳng cảm thấy buồn ngủ tẹo nào, ngẫm một chút chắc là do ánh nến chói quá: "Tắt đèn đi."
Randy giật mình, không nói câu nào thổi tắt ngọn nến, chớp mắt căn phòng lâm vào bóng tối.
Tạ Tịch vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ, có điều cậu miễn cưỡng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Randy trông một lát mới đứng dậy rời đi.
Tạ Tịch mở mắt đến hừng đông chẳng cảm thấy gật gù, cơ thể của cậu vẫn cứng ngắc, lúc di chuyển đầu gối không thể gập lại, muốn bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu.
Randy đẩy cửa vào, nhìn thấy cậu như vậy cũng chỉ rũ mắt nói: "Cậu chủ có đói bụng không, trước tiên đi dùng bữa sáng đã."
Tạ Tịch cảm thấy đói bụng thật, đĩa nội tạng ngày hôm qua khiến cậu mất khẩu vị, hôm nay chắc là đồ ăn bình thường nhỉ?
Randy lại ôm Tạ Tịch đến phòng ăn, sau khi đặt cậu ngồi xuống lại đi bưng thức ăn lên.
Bàn ăn mở ra, đĩa thịt dê nướng tỏa hơi nóng nghi ngút khiến Tạ Tịch thèm đến nhỏ dãi!
Rốt cuộc cũng có thể ăn đồ ăn bình thường rồi, Tạ Tịch rất vui mừng, ngón tay cậu giật giật, muốn cầm dao nĩa nhưng không được.
Randy mắt sắc lấp lóe, y nhẹ giọng nói: "Tôi đến giúp ngài."
Tạ Tịch mong chờ nhìn, thấy y cắt ra một miếng thịt nhỏ, lúc đưa qua...
Bánh Bao Xá Xíu kêu to: "Ba ơi, kia là trái tim người phải không, còn đang nóng hôi hổi kìa!"
Tạ Tịch: "???"
Cậu tập trung nhìn, lòng tràn ngập tiếng mắng chửi.
Làm quái gì có đĩa thịt dê nướng nào chứ, căn bản là một trái tim đỏ hỏn còn ngâm máu, như thể vừa mới moi ra, còn đang tỏa hơi nóng...
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mới nãy cậu nhìn rõ ràng là đồ ăn bình thường mà, là thịt dê nướng thơm ngon, sao lập tức đã biến thành trái tim rồi?
Bánh Bao Xá Xíu khóc lên: "Hu hu hu, thật đáng sợ..." Nó co vào trong ngực Tạ Tịch, cuộn thành một cục lông nhỏ.
Tạ Tịch lại không để ý tới nó, khiến cậu cảm thấy khó tưởng tượng chính là, cậu lại nhìn quả tim thành thịt dê nướng, hơn nữa trong không khí còn phảng phất mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cậu yên lặng bóp con mèo nhỏ một chút, mèo nhỏ kêu lên, lúc này Tạ Tịch mới nhìn ra đĩa thịt dê nướng kia rõ ràng là quả tim.
Vì sao lại thành như vậy?
Chẳng lẽ trong giấc mơ của Randy cậu nên ăn thứ này?
Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn y, bất ngờ bắt gặp tia tàn bạo lóe lên trong đáy mắt y.
Tạ Tịch kịp phản ứng!
Đúng rồi... Thế giới trước đó Seyin Hall sử dụng Hoán ma thuật, cậu còn làm bộ mình là "ác ma" được triệu hồi.
Cho nên hiện tại Randy đang... thăm dò cậu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.