Chương 15: Điều Tra
Lee Ryna
08/09/2014
Hôm sau.
My thức dậy, đầu nặng trĩu vì rượu hôm qua nhưng tệ hơn vào đó là người cô nòng nặc mùi rược trong người. Cô đành bước vào phòng tắm để tắm sạch mùi rượu đó. Rồi ra, nhưng cô vẫn cảm thấy nóng trong người vì nhiệt độ ngoài trời hay sao, không đúng buổi sáng làm gì nóng như thế cơ chứ. Cổ họng cô khô, cô cảm thấy khát nước nên xuống nhà để uống nước. Cô uống một lượt 5 chai nước suối mới lắp đầy cơn khát trong cô. Cô nhận ra hôm nay làm gì cô uống nhiều nước đến thế, bình thường nhưng buổi sáng mới thức dậy cô không hề bỏ giọt nước nào ngoài miệng nhưng hôm nay có mà lại 5 chai cơ chứ. Riết cô không biết cô sao nữa, chắc có lẽ là do dư âm còn lại của cồn trong rượu. My uống nước xong thì đi lên lầu, đi được vài bước gần tới cầu thang thì cô thấy Khánh nhưng rồi mọi hình ảnh bỗng vụt tắt trong mắt cô. Cô ngất xỉu ngay chân cầu thang trước mặt Khánn. Khánh bước tới bế cô lên phòng và đặt cô lên giường, anh chạm nhẹ lên trán cô thì trán cô nóng hực. Anh lấy điện thoại và điện cho Harry.
- Kiếm một bác sĩ đến nhà tôi._ Khánh chỉ nói một câu rồi tắt máy.
Lát sau Harry đưa một vị bác sĩ đến và khám cho My, bác sĩ trách Khánh. Nói My bị sốt mà còn để My tắm và chạm nước lâu như vậy. Bác sĩ nói, Khánh mới biết là My bị sốt từ đêm hôm nên My mới nói mấy lời như thế. Rồi bác sĩ kê toa thuốc cho My, rồi về. Harry tiễn bác sĩ sẵn tiện mua thuốc cho My. Lúc này trong phòng chủ còn My và Khánh. Khánh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của My bất giác anh nhói lòng. Tại sao anh lại đau lòng vì My, anh có tình cảm với My sao? Đúng, anh thừa nhận là có tình cảm với My nhưng là tình huynh đệ, bạn bè >_<||. Nhưng My bị sốt từ hôm qua vậy những lời cô than vãn, tâm sự với Khánh chỉ là những lời nói trong cơn mê sảng hay sao. Không, Khánh tin những lời đó là sự thật, chủ trong những cơn mê sảng cô mới nói lời thật lòng như thế chứ ngày thường cô giấu rất kĩ, người ngoài nhìn vào không có chuyện gì xảy ra. Khánh trầm ngâm suy tư về một điều gì đó. Rồi Harry mở cửa đi vào đưa thuốc của My cho Khánh rồi đi, được vài bước thì Khánh lên tiếng.
- Tôi nhờ cậu điều tra dùm tôi việc này. . ._ Rồi Khánh nói nhỏ điều gì đó vào tai Harry
Harry nghe xong gật đầu tồi về. Anh quay qua trầm tĩnh nhìn người con gái đang bất tĩnh trên giường, anh thở dài. Tại sao anh vì cô nhóc này mà lại nghỉ làm ở công ty một bữa chỉ để chăm sóc cho cô thôi chứ, anh càng ngày càng không hiểu bản thân mình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Sáng
Cơn sốt cũng đã hết, My cũng tỉnh dậy. Cô bước xuống giường vương vai. Đối với cô đó chỉ là giấc ngủ chứ cô không hay là mình bị ngất, rồi những hình ảnh hôm qua hiện về trong đầu cô. Cô trợn mắt khi nhớ lại những lời và hình ảnh hôm qua lúc cô say. Cô tự chưởi thầm mình khi say lại nói hồ đồ như thế. Và cô thấy trước mặt mình là người con trai trước mặt, đang ngủ gục trên chiếc ghế cạng giường cô. Suốt đêm qua anh chăm sóc cho cô sao, My đứng dậy bước những bước nhẹ nhàng đến cạnh Khánh, cô ngắm kĩ gương mặt Khánh. Đến lúc này cô mới thừa nhận là Khánh rất đẹp trai và cô trách ông trời không công bằng những thứ mà người con gái mong muốn có trên gương mặt họ nhất thì đều tụ hội trên gương mặt của Khánh, nhìn anh rất giống Hàn Quốc. Và My nhẹ hôn lên trái anh, hành động táo bạo này là lần đầu tiên như ghay lời cảm ơn của cô đối với anh khi suốt đêm qua anh đã chăm sóc cô. Đôi mắt cử động và rồi anh mở mắt ra, My trợn to mắt, mặt đỏ bừng vì ngượng. Cô không biết hành động vừa rồi của cô anh biết hay không, cô cầu mong là không biết. Về phần Khánh thấy My đỏ mặt anh cứ tưởng là cô vẫn còn sốt, anh lấy tay đặt lên trán cô.
- Đã hạ sốt rồi, sao mặt em vẫn còn đỏ vậy?_ Khánh hỏi My lúc này mới lấy 2 tay bịnh 2 má của mình và tầm mắt cô rơi vào đồng hồ đặt trên bàn sau lưng Khánh. Cô hoảng người
- trời ạ, 9h rồi sao, trễ việc làm rồi, sao anh còn đứng đây về phòng thay đồ đi._ My luýnh huýnh vì sợ trễ giờ.
- em tính như thế đi làm sao._ Mặt My tuy hết trắng bệch nhưng còn hơi tái.
- Không sao anh yên tâm, tôi khoẻ rồi, đi về thay đồ đi làm đi trễ rồi._ My đẩy Khánh ra khỏi phòng rồi đóng của lại.
Khánh bất đắc dĩ lắc đầu. Anh cứ tưởng Tú Anh em gái anh là chúa cứng đầu nhưng không ngờ My lại cứng đầu hơn. Thế là anh đành về phòng thay đồ đi làm.
Tại công ty 12h trưa.
Làm xong hết thảy công việc thì Khánh ngừng một tí. Anh nhìn qua chiếc bàn nhỏ người con gái đang nằm dài mệt mỏi trên đó. Anh đứng dậy rời khỏi phòng đi đâu đó, lát sao trở lại.
My đang nằm thì mùi thơm bay vào mũi cô, là mùi hambugơ. Cô liền ngẩng đầu dậy thì thấy Khánh đứng trước mặt cô.
- Anh ăn đi tôi không đói._ My nói xong rồi gục đầu xuống nằm tiếp.
- Em định vứt bỏ thành ý của tôi đi xa mua cho em hay sao._ Khánh lạnh băng nói.
- Xin lỗi nhưng tôi không muốn ăn._ My mệt mỏi nói.
- Nếu em nghĩ sau khi mẹ em biết em bệnh, em muốn mẹ em lo cho em à._ Khánh nói lời bình thường nhưng chứa hàm ý hâm dọa rõ ràng.
- Thiên Khánh anh dám._ My liền kích động đứng bật dậy.
Khánh thản nhiên nhúng vai, đưa cho My phần hambugơ ý đồ của anh rất rõ ràng, nếu My không ăn anh sẽ nói còn ăn thì thôi. My liền giật phần hambugơ đó mà ăn. Khánh cong môi, dù chiêu này hơi tiểu nhân nhưng rất hiệu quả. Anh nhìn My trong lòng anh xuất hiện một cảm xúc lạ kỳ. Rồi Harry mở cửa đi vào.
- Thưa chủ tịch việc anh nhờ đã có kết quả._ Harry nói.
Khánh gật đầu rồi nhướng mắt ra ngoài cửa ý của anh như là kêu Harry ra ngoài vỉ ở đây có My, rồi Harry đi ra Khánh cũng thế. My chẳng hiểu gì cả nhưng cô không quan tâm.
Tại sân thượng tập đoàn GK.
Harry đưa một hồ sơ cho Khánh, Khánh mở nó ra xem thì thấy profile của một người phụ nữ rất quen.
- Theo những điều tra được thì mẹ của William tên đầy đủ là Huỳnh Ngọc Diễm, bà cũng thuộc giới thượng lưu, bà là người con út trong dòng họ quý tộc Ashley, bà là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới kinh doanh nhưng kể từ khi bà ly hôn với chồng mình 5 năm trước thì không thấy bà đâu hết có người nói bà đã chết._ Harry nghiêm trang báo cáo.
"Ashley Ngọc Diễm cái tên này mỉnh có cảm giác như đã nghe ở đâu rồi?" Khánh trầm tư suy nghĩ.
- Còn cha William thì sao._ Khánh hỏi Harry
My thức dậy, đầu nặng trĩu vì rượu hôm qua nhưng tệ hơn vào đó là người cô nòng nặc mùi rược trong người. Cô đành bước vào phòng tắm để tắm sạch mùi rượu đó. Rồi ra, nhưng cô vẫn cảm thấy nóng trong người vì nhiệt độ ngoài trời hay sao, không đúng buổi sáng làm gì nóng như thế cơ chứ. Cổ họng cô khô, cô cảm thấy khát nước nên xuống nhà để uống nước. Cô uống một lượt 5 chai nước suối mới lắp đầy cơn khát trong cô. Cô nhận ra hôm nay làm gì cô uống nhiều nước đến thế, bình thường nhưng buổi sáng mới thức dậy cô không hề bỏ giọt nước nào ngoài miệng nhưng hôm nay có mà lại 5 chai cơ chứ. Riết cô không biết cô sao nữa, chắc có lẽ là do dư âm còn lại của cồn trong rượu. My uống nước xong thì đi lên lầu, đi được vài bước gần tới cầu thang thì cô thấy Khánh nhưng rồi mọi hình ảnh bỗng vụt tắt trong mắt cô. Cô ngất xỉu ngay chân cầu thang trước mặt Khánn. Khánh bước tới bế cô lên phòng và đặt cô lên giường, anh chạm nhẹ lên trán cô thì trán cô nóng hực. Anh lấy điện thoại và điện cho Harry.
- Kiếm một bác sĩ đến nhà tôi._ Khánh chỉ nói một câu rồi tắt máy.
Lát sau Harry đưa một vị bác sĩ đến và khám cho My, bác sĩ trách Khánh. Nói My bị sốt mà còn để My tắm và chạm nước lâu như vậy. Bác sĩ nói, Khánh mới biết là My bị sốt từ đêm hôm nên My mới nói mấy lời như thế. Rồi bác sĩ kê toa thuốc cho My, rồi về. Harry tiễn bác sĩ sẵn tiện mua thuốc cho My. Lúc này trong phòng chủ còn My và Khánh. Khánh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của My bất giác anh nhói lòng. Tại sao anh lại đau lòng vì My, anh có tình cảm với My sao? Đúng, anh thừa nhận là có tình cảm với My nhưng là tình huynh đệ, bạn bè >_<||. Nhưng My bị sốt từ hôm qua vậy những lời cô than vãn, tâm sự với Khánh chỉ là những lời nói trong cơn mê sảng hay sao. Không, Khánh tin những lời đó là sự thật, chủ trong những cơn mê sảng cô mới nói lời thật lòng như thế chứ ngày thường cô giấu rất kĩ, người ngoài nhìn vào không có chuyện gì xảy ra. Khánh trầm ngâm suy tư về một điều gì đó. Rồi Harry mở cửa đi vào đưa thuốc của My cho Khánh rồi đi, được vài bước thì Khánh lên tiếng.
- Tôi nhờ cậu điều tra dùm tôi việc này. . ._ Rồi Khánh nói nhỏ điều gì đó vào tai Harry
Harry nghe xong gật đầu tồi về. Anh quay qua trầm tĩnh nhìn người con gái đang bất tĩnh trên giường, anh thở dài. Tại sao anh vì cô nhóc này mà lại nghỉ làm ở công ty một bữa chỉ để chăm sóc cho cô thôi chứ, anh càng ngày càng không hiểu bản thân mình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Sáng
Cơn sốt cũng đã hết, My cũng tỉnh dậy. Cô bước xuống giường vương vai. Đối với cô đó chỉ là giấc ngủ chứ cô không hay là mình bị ngất, rồi những hình ảnh hôm qua hiện về trong đầu cô. Cô trợn mắt khi nhớ lại những lời và hình ảnh hôm qua lúc cô say. Cô tự chưởi thầm mình khi say lại nói hồ đồ như thế. Và cô thấy trước mặt mình là người con trai trước mặt, đang ngủ gục trên chiếc ghế cạng giường cô. Suốt đêm qua anh chăm sóc cho cô sao, My đứng dậy bước những bước nhẹ nhàng đến cạnh Khánh, cô ngắm kĩ gương mặt Khánh. Đến lúc này cô mới thừa nhận là Khánh rất đẹp trai và cô trách ông trời không công bằng những thứ mà người con gái mong muốn có trên gương mặt họ nhất thì đều tụ hội trên gương mặt của Khánh, nhìn anh rất giống Hàn Quốc. Và My nhẹ hôn lên trái anh, hành động táo bạo này là lần đầu tiên như ghay lời cảm ơn của cô đối với anh khi suốt đêm qua anh đã chăm sóc cô. Đôi mắt cử động và rồi anh mở mắt ra, My trợn to mắt, mặt đỏ bừng vì ngượng. Cô không biết hành động vừa rồi của cô anh biết hay không, cô cầu mong là không biết. Về phần Khánh thấy My đỏ mặt anh cứ tưởng là cô vẫn còn sốt, anh lấy tay đặt lên trán cô.
- Đã hạ sốt rồi, sao mặt em vẫn còn đỏ vậy?_ Khánh hỏi My lúc này mới lấy 2 tay bịnh 2 má của mình và tầm mắt cô rơi vào đồng hồ đặt trên bàn sau lưng Khánh. Cô hoảng người
- trời ạ, 9h rồi sao, trễ việc làm rồi, sao anh còn đứng đây về phòng thay đồ đi._ My luýnh huýnh vì sợ trễ giờ.
- em tính như thế đi làm sao._ Mặt My tuy hết trắng bệch nhưng còn hơi tái.
- Không sao anh yên tâm, tôi khoẻ rồi, đi về thay đồ đi làm đi trễ rồi._ My đẩy Khánh ra khỏi phòng rồi đóng của lại.
Khánh bất đắc dĩ lắc đầu. Anh cứ tưởng Tú Anh em gái anh là chúa cứng đầu nhưng không ngờ My lại cứng đầu hơn. Thế là anh đành về phòng thay đồ đi làm.
Tại công ty 12h trưa.
Làm xong hết thảy công việc thì Khánh ngừng một tí. Anh nhìn qua chiếc bàn nhỏ người con gái đang nằm dài mệt mỏi trên đó. Anh đứng dậy rời khỏi phòng đi đâu đó, lát sao trở lại.
My đang nằm thì mùi thơm bay vào mũi cô, là mùi hambugơ. Cô liền ngẩng đầu dậy thì thấy Khánh đứng trước mặt cô.
- Anh ăn đi tôi không đói._ My nói xong rồi gục đầu xuống nằm tiếp.
- Em định vứt bỏ thành ý của tôi đi xa mua cho em hay sao._ Khánh lạnh băng nói.
- Xin lỗi nhưng tôi không muốn ăn._ My mệt mỏi nói.
- Nếu em nghĩ sau khi mẹ em biết em bệnh, em muốn mẹ em lo cho em à._ Khánh nói lời bình thường nhưng chứa hàm ý hâm dọa rõ ràng.
- Thiên Khánh anh dám._ My liền kích động đứng bật dậy.
Khánh thản nhiên nhúng vai, đưa cho My phần hambugơ ý đồ của anh rất rõ ràng, nếu My không ăn anh sẽ nói còn ăn thì thôi. My liền giật phần hambugơ đó mà ăn. Khánh cong môi, dù chiêu này hơi tiểu nhân nhưng rất hiệu quả. Anh nhìn My trong lòng anh xuất hiện một cảm xúc lạ kỳ. Rồi Harry mở cửa đi vào.
- Thưa chủ tịch việc anh nhờ đã có kết quả._ Harry nói.
Khánh gật đầu rồi nhướng mắt ra ngoài cửa ý của anh như là kêu Harry ra ngoài vỉ ở đây có My, rồi Harry đi ra Khánh cũng thế. My chẳng hiểu gì cả nhưng cô không quan tâm.
Tại sân thượng tập đoàn GK.
Harry đưa một hồ sơ cho Khánh, Khánh mở nó ra xem thì thấy profile của một người phụ nữ rất quen.
- Theo những điều tra được thì mẹ của William tên đầy đủ là Huỳnh Ngọc Diễm, bà cũng thuộc giới thượng lưu, bà là người con út trong dòng họ quý tộc Ashley, bà là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới kinh doanh nhưng kể từ khi bà ly hôn với chồng mình 5 năm trước thì không thấy bà đâu hết có người nói bà đã chết._ Harry nghiêm trang báo cáo.
"Ashley Ngọc Diễm cái tên này mỉnh có cảm giác như đã nghe ở đâu rồi?" Khánh trầm tư suy nghĩ.
- Còn cha William thì sao._ Khánh hỏi Harry
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.