Chương 47: Kìm Nén
Lee Ryna
07/10/2014
Không khí chợt buồn xuống khi nghe Andrew nói câu đó, đúng là trẻ con rất ngây thơ và không hề biết điều gì buồn cả.
Sau khi nói chuyện với con thì My đứng dậy, bé Andrew chạy tới trước đó kể tất cả những chuyện xảy ra trong tuần qua, không hề bỏ xót một chi tiết nào cho người đó nghe. Khi bé Andrew kể xong thì mọi người cũng đã dọn dẹp xong nơi đây và đi đến chỗ Andrew đứng trước đó, My cũng thế. Cô nhìn vào rồi chợt cười nhẹ, nụ cười chứa sự tiếc nuối và đau thương nhưng lại không buồn đến nỗi rơi nước mắt bởi cô không muốn phá không khí vui vẻ từ lúc nãy và bây giờ.
- Anh thấy không, Andrew rất mến anh, mỗi lần đến đây đều nói hay méc với anh hết mọi thứ này. _ My nhìn Andrew rồi nhìn về người trong tấm ảnh, bất chợt hốc mắt cô chợt đỏ, có ai hay biết rằng mỗi khi đến đây cô phải kìm chế cảm xúc rất nhiều, kìm chế không cho mình không, kìm chế không cho mình rơi nước mắt trước người trong tấm ảnh.
Quân bước tới vỗ nhẹ lên vai cô như một lời an ủi, thăm 'người đó' xong thì mọi người ra về, nhưng chỉ còn một mình cô ở lại, là do cô yêu cầu. Mọi người biết nên đành ra về hết và lúc nãy chỉ còn cô ở lại.
Khi không còn ai bên cạnh nữa, cô mới tự nhiên hơn. Cô bước gần sát bên tấm ảnh đó, ngón tay giơ lên chạm nhẹ trên tấm ảnh đó rồi di chuyển xuống, nước mắt cô cũng thế, nó cũng lăng dài xuống má rồi rơi trên nền gạch màu trắng kia. Cô ngồi xuống kế bên tấm ảnh kia rồi ngã đầu dựa vào kế bên phần để tấm ảnh làm bằng gạch với xi măng đó. Cô mím chặt môi và nhắm nhẹ mắt lại, nước mắt không ngừng rơi ra, dường như cô đang kìm chế nỗi đau và tiếng nấc.
Rồi cô kể những chuyện xảy ra cho người trong tấm ảnh nghe. Cách đây vài ngày Andrew hỏi cô "mẹ ơi, cha Khánh và ba Thiện đang ở đâu vậy mẹ?" một câu hỏi của đứa bé ngây ngô như vô tình làm tim cô đau nhói, lúc ấy cô không biết trả lời như thế nào ngoài câu nói dối. Cô nói:"cha Khánh ra nước ngoài làm việc rồi con à, còn ba Thiện thì đang ở nơi rất xa, rất xa chúng ta". Khi cô trả lời xong câu ấy thì cũng là lúc nước mắt cô trực rơi.
Lúc nãy cô rất muốn kể cho anh nghe, cô rất muốn trách anh, trách, Trần Hữu Thiện anh là một người dối trá, một người lừa gạt. Anh và Khánh từng hứa sẽ luôn quan tâm cô và giúp đỡ cô bất cứ lúc nào. Nhưng giờ thì sao, cuối cùng lời hứa anh chỉ mãi là thoáng qua, cuối cùng anh cũng đã ra đi và bỏ cô lại một mình, Khánh cũng thế.
Cô nhìn vào tấm ảnh, trong tấm ảnh, người con trai có nụ cười rất tươi, rất đẹp, đẹp đến nổi nước mắt cô rơi mãi, rơi mãi không thôi.
Hữu Thiện, cái tên từng khiến con người ta thấy bình yên và an toàn khi nhắc đến nó nhưng giờ đây 4 chữ Trần Huỳnh Hữu Thiện khi nhắc lại mang cho người ta một cảm giác xót xác lẫn tiếc nuối muộn màng.
Hữu Thiện, anh biết không? Em mẫu thuẫn lắm, 4 năm qua em vừa hận anh, vừa hận Khánh. Em hận anh, nói dối em, em hận Khánh lừa gạt em, cả 2 người em rất hận nhưng em cũng vừa thương anh, vừa thương Khánh. Anh biết không, suốt 4 năm qua em cứ trách bản thân mình sao lại để Khánh bị tai nạn trở thành người thực vật như thế để rồi Khánh ra nước ngoài trị bệnh đến bây giờ vẫn chưa về. Và em cũng trách bản thân em, tại sao lại hại người bạn tốt với em như anh bị tai nạn như vậy chứ? Suốt 4 năm em cứ hỏi là do lỗi của em khi em không biết trân trọng 2 anh để bây giờ mất 2 anh, một người là bạn thân tốt nhất của em, người còn lại là người em yêu hơn cả bản thân mình, hay là do ông trời ép buột, nguyền rủa em suốt đời không được nhận được sự hạnh phúc từ hai anh? Hữu Thiện, anh nói đi, tại sao anh và Khánh lại bỏ em đi một cách vô tình như thế chứ.
Cô trách anh, hỏi anh, đến câu này tới câu khác mà cô không hay rằng, nãy giờ, từ lúc mọi người ra về chỉ còn mình cô ở lại thì có một cái bóng đen, nép vào một bên mà âm thầm quan sát cô từ xa.
Từ xa người đó thấy được cô, thấy cô thay đổi rất nhiều, từ ngoại hình cho đến tính cách. Mái tóc dài xoã ngang lưng, cùng với chiếc đầm dài màu hồng nhạt làm tôn lên vóc dáng trưởng thành của cô sau 4 năm. Theo thời gian, con người cô thay đổi dẫn đến tính tình cũng thay đổi theo. Nhìn cô mím chặt môi, kìm chặt tiếng khóc như thế thì người đó biết cô đang chịu đựng nổi đau, cô đang ép bản thân không được gục ngã bởi trong người cô yêu thương nhất vẫn chưa về nên cô phải đợi, phải cố gắng chịu đựng đến khi người đó về mới thôi.
Nhìn thấy cô khóc, người đó đứng từ xa rất muốn bước tới, lau nước mắt cho cô, ôm chặt cô và nói "ngốc, đừng khóc nữa" nhưng lại không thể, bởi câu truyện bây giờ mới thực sự là bắt đầu.
Rồi người đó, đeo kính râm lên, gương mặt lạnh lùng hẳn ra, rồi đi, khoảng khắc người đó lướt qua My làm cho trái tim cả hai đau nhói nhưng vì nước mắt đã làm nhòa đi mọi hình ảnh trong mắt My nên My không thấy được hình ảnh, con người ấy lướt qua cô.
. . .
4 năm trước.
Kể từ lúc ngày Khánh bị tai nạn và bất tỉnh đến giờ đã nửa năm, thời gian qua thật đúng không, nó cứ trôi nhanh như thế không hề đợi ai cả.
My cũng biết hết mọi chuyện của Thiện cách vài ngày khi Quân đã vạch trần ra đó. Nhưng cô không hề trách Thiện, không hề oán Thiện hay ghét Thiện mà cô chỉ nở nụ cười chua xót và dịu dàng nói:"cảm ơn anh, nhờ anh! em biết, em yêu Thiên Khánh nhiều đến dường nào". Chỉ câu đó thôi nhưng cũng đủ Thiện thấy ân hận cả đời.
Đã nửa năm, không thấy Khánh có chuyển biến gì tốt nên mọi người đã âm thầm đưa Khánh ra nước ngoài trị bệnh mà khônh cho My biết một chút gì, đợi đến khi Khánh qua bên đó an toàn thì điện về báo cho My biết, My lại lần nữa rơi vào cú shock. Nhưng lần này có Thiện, có Quân có cả Khánh An con trai gần tròn 6 tháng của cô nên cô vẫn còn tỉnh táo và trụ nổi.
Nhưng rồi, ngày định mệnh ấy cũng đến, khi cách một tuần sau, khi My đang ngồi nói chuyện với Quân và Tú Anh thì từ ngoài Nam chạy vào và báo Thiện bị tai nạn xe khiến cả 3 người chấn động, lúc ấy My cứ nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi.
- Tuấn Nam. . . Anh nói gì? Anh Thiện bị sao?_ Thái độ My lúc đó rất lạ như cô nghe rõ lời của Nam nói nhưng vì cô không tin và nghĩ tai mình nghe nhầm nên cô hỏi lại.
- Kennet hôm qua đến nay đi đến phía Bắc nói là lấy giống hoa giọt tuyết đem về
cho em trồng vì Kennet thấy vườn hoa em rất thích giờ đã chết hết, nhưng hôm nay khi trên đường về, khi đi qua con dốc, trời mưa, xe trượt bánh ra khỏi lang cang và rớt xuống vực nổi tung. Cánh sát cũng đã tìm thấy được . . . Xác chết . . . Bị cháy đen _ Nam tường thuật lại mọi thứ.
My nghe xong cả người mềm nhũn ra, cô khụy xuống suýt ngã, may Quân đỡ kịp, nhưng cô bám vào cánh tay Quân mà trụ, môi My trắng bệch hẳn đi, mặt cũng nhợt nhạt xuống.
- Không. . . Không thể nào? Làm sao lại xảy ra chuyện đó như thế được? Làm sao như vậy? Hai, Tú Anh, 2 người nói mọi chuyện đều là giả đi, chẳng qua Tuấn Nam chỉ muốn đùa thôi, muốn đùa với em thôi đúng không?._ My nhìn Quân và Tú Anh bằng đôi mắt long lanh, như van xin một tia hy vọng, những điều cô vừa nghe là giả.
Thái độ và cách cô nói chuyện bây giờ chẳng khác lúc cô hay tin mẹ cô nói cô và Khánh là anh em ruột.
Quân gật đầu, Tú Anh cũng thế.
Mọi hy vọng trong cô vụt tắt, cố rất muốn bật khóc nhưng lại ép bản thân phải bình tĩnh.
- Nếu vậy, hãy chở em đến đó để xem Thiện, anh ấy như thế nào.
Sau khi nói chuyện với con thì My đứng dậy, bé Andrew chạy tới trước đó kể tất cả những chuyện xảy ra trong tuần qua, không hề bỏ xót một chi tiết nào cho người đó nghe. Khi bé Andrew kể xong thì mọi người cũng đã dọn dẹp xong nơi đây và đi đến chỗ Andrew đứng trước đó, My cũng thế. Cô nhìn vào rồi chợt cười nhẹ, nụ cười chứa sự tiếc nuối và đau thương nhưng lại không buồn đến nỗi rơi nước mắt bởi cô không muốn phá không khí vui vẻ từ lúc nãy và bây giờ.
- Anh thấy không, Andrew rất mến anh, mỗi lần đến đây đều nói hay méc với anh hết mọi thứ này. _ My nhìn Andrew rồi nhìn về người trong tấm ảnh, bất chợt hốc mắt cô chợt đỏ, có ai hay biết rằng mỗi khi đến đây cô phải kìm chế cảm xúc rất nhiều, kìm chế không cho mình không, kìm chế không cho mình rơi nước mắt trước người trong tấm ảnh.
Quân bước tới vỗ nhẹ lên vai cô như một lời an ủi, thăm 'người đó' xong thì mọi người ra về, nhưng chỉ còn một mình cô ở lại, là do cô yêu cầu. Mọi người biết nên đành ra về hết và lúc nãy chỉ còn cô ở lại.
Khi không còn ai bên cạnh nữa, cô mới tự nhiên hơn. Cô bước gần sát bên tấm ảnh đó, ngón tay giơ lên chạm nhẹ trên tấm ảnh đó rồi di chuyển xuống, nước mắt cô cũng thế, nó cũng lăng dài xuống má rồi rơi trên nền gạch màu trắng kia. Cô ngồi xuống kế bên tấm ảnh kia rồi ngã đầu dựa vào kế bên phần để tấm ảnh làm bằng gạch với xi măng đó. Cô mím chặt môi và nhắm nhẹ mắt lại, nước mắt không ngừng rơi ra, dường như cô đang kìm chế nỗi đau và tiếng nấc.
Rồi cô kể những chuyện xảy ra cho người trong tấm ảnh nghe. Cách đây vài ngày Andrew hỏi cô "mẹ ơi, cha Khánh và ba Thiện đang ở đâu vậy mẹ?" một câu hỏi của đứa bé ngây ngô như vô tình làm tim cô đau nhói, lúc ấy cô không biết trả lời như thế nào ngoài câu nói dối. Cô nói:"cha Khánh ra nước ngoài làm việc rồi con à, còn ba Thiện thì đang ở nơi rất xa, rất xa chúng ta". Khi cô trả lời xong câu ấy thì cũng là lúc nước mắt cô trực rơi.
Lúc nãy cô rất muốn kể cho anh nghe, cô rất muốn trách anh, trách, Trần Hữu Thiện anh là một người dối trá, một người lừa gạt. Anh và Khánh từng hứa sẽ luôn quan tâm cô và giúp đỡ cô bất cứ lúc nào. Nhưng giờ thì sao, cuối cùng lời hứa anh chỉ mãi là thoáng qua, cuối cùng anh cũng đã ra đi và bỏ cô lại một mình, Khánh cũng thế.
Cô nhìn vào tấm ảnh, trong tấm ảnh, người con trai có nụ cười rất tươi, rất đẹp, đẹp đến nổi nước mắt cô rơi mãi, rơi mãi không thôi.
Hữu Thiện, cái tên từng khiến con người ta thấy bình yên và an toàn khi nhắc đến nó nhưng giờ đây 4 chữ Trần Huỳnh Hữu Thiện khi nhắc lại mang cho người ta một cảm giác xót xác lẫn tiếc nuối muộn màng.
Hữu Thiện, anh biết không? Em mẫu thuẫn lắm, 4 năm qua em vừa hận anh, vừa hận Khánh. Em hận anh, nói dối em, em hận Khánh lừa gạt em, cả 2 người em rất hận nhưng em cũng vừa thương anh, vừa thương Khánh. Anh biết không, suốt 4 năm qua em cứ trách bản thân mình sao lại để Khánh bị tai nạn trở thành người thực vật như thế để rồi Khánh ra nước ngoài trị bệnh đến bây giờ vẫn chưa về. Và em cũng trách bản thân em, tại sao lại hại người bạn tốt với em như anh bị tai nạn như vậy chứ? Suốt 4 năm em cứ hỏi là do lỗi của em khi em không biết trân trọng 2 anh để bây giờ mất 2 anh, một người là bạn thân tốt nhất của em, người còn lại là người em yêu hơn cả bản thân mình, hay là do ông trời ép buột, nguyền rủa em suốt đời không được nhận được sự hạnh phúc từ hai anh? Hữu Thiện, anh nói đi, tại sao anh và Khánh lại bỏ em đi một cách vô tình như thế chứ.
Cô trách anh, hỏi anh, đến câu này tới câu khác mà cô không hay rằng, nãy giờ, từ lúc mọi người ra về chỉ còn mình cô ở lại thì có một cái bóng đen, nép vào một bên mà âm thầm quan sát cô từ xa.
Từ xa người đó thấy được cô, thấy cô thay đổi rất nhiều, từ ngoại hình cho đến tính cách. Mái tóc dài xoã ngang lưng, cùng với chiếc đầm dài màu hồng nhạt làm tôn lên vóc dáng trưởng thành của cô sau 4 năm. Theo thời gian, con người cô thay đổi dẫn đến tính tình cũng thay đổi theo. Nhìn cô mím chặt môi, kìm chặt tiếng khóc như thế thì người đó biết cô đang chịu đựng nổi đau, cô đang ép bản thân không được gục ngã bởi trong người cô yêu thương nhất vẫn chưa về nên cô phải đợi, phải cố gắng chịu đựng đến khi người đó về mới thôi.
Nhìn thấy cô khóc, người đó đứng từ xa rất muốn bước tới, lau nước mắt cho cô, ôm chặt cô và nói "ngốc, đừng khóc nữa" nhưng lại không thể, bởi câu truyện bây giờ mới thực sự là bắt đầu.
Rồi người đó, đeo kính râm lên, gương mặt lạnh lùng hẳn ra, rồi đi, khoảng khắc người đó lướt qua My làm cho trái tim cả hai đau nhói nhưng vì nước mắt đã làm nhòa đi mọi hình ảnh trong mắt My nên My không thấy được hình ảnh, con người ấy lướt qua cô.
. . .
4 năm trước.
Kể từ lúc ngày Khánh bị tai nạn và bất tỉnh đến giờ đã nửa năm, thời gian qua thật đúng không, nó cứ trôi nhanh như thế không hề đợi ai cả.
My cũng biết hết mọi chuyện của Thiện cách vài ngày khi Quân đã vạch trần ra đó. Nhưng cô không hề trách Thiện, không hề oán Thiện hay ghét Thiện mà cô chỉ nở nụ cười chua xót và dịu dàng nói:"cảm ơn anh, nhờ anh! em biết, em yêu Thiên Khánh nhiều đến dường nào". Chỉ câu đó thôi nhưng cũng đủ Thiện thấy ân hận cả đời.
Đã nửa năm, không thấy Khánh có chuyển biến gì tốt nên mọi người đã âm thầm đưa Khánh ra nước ngoài trị bệnh mà khônh cho My biết một chút gì, đợi đến khi Khánh qua bên đó an toàn thì điện về báo cho My biết, My lại lần nữa rơi vào cú shock. Nhưng lần này có Thiện, có Quân có cả Khánh An con trai gần tròn 6 tháng của cô nên cô vẫn còn tỉnh táo và trụ nổi.
Nhưng rồi, ngày định mệnh ấy cũng đến, khi cách một tuần sau, khi My đang ngồi nói chuyện với Quân và Tú Anh thì từ ngoài Nam chạy vào và báo Thiện bị tai nạn xe khiến cả 3 người chấn động, lúc ấy My cứ nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi.
- Tuấn Nam. . . Anh nói gì? Anh Thiện bị sao?_ Thái độ My lúc đó rất lạ như cô nghe rõ lời của Nam nói nhưng vì cô không tin và nghĩ tai mình nghe nhầm nên cô hỏi lại.
- Kennet hôm qua đến nay đi đến phía Bắc nói là lấy giống hoa giọt tuyết đem về
cho em trồng vì Kennet thấy vườn hoa em rất thích giờ đã chết hết, nhưng hôm nay khi trên đường về, khi đi qua con dốc, trời mưa, xe trượt bánh ra khỏi lang cang và rớt xuống vực nổi tung. Cánh sát cũng đã tìm thấy được . . . Xác chết . . . Bị cháy đen _ Nam tường thuật lại mọi thứ.
My nghe xong cả người mềm nhũn ra, cô khụy xuống suýt ngã, may Quân đỡ kịp, nhưng cô bám vào cánh tay Quân mà trụ, môi My trắng bệch hẳn đi, mặt cũng nhợt nhạt xuống.
- Không. . . Không thể nào? Làm sao lại xảy ra chuyện đó như thế được? Làm sao như vậy? Hai, Tú Anh, 2 người nói mọi chuyện đều là giả đi, chẳng qua Tuấn Nam chỉ muốn đùa thôi, muốn đùa với em thôi đúng không?._ My nhìn Quân và Tú Anh bằng đôi mắt long lanh, như van xin một tia hy vọng, những điều cô vừa nghe là giả.
Thái độ và cách cô nói chuyện bây giờ chẳng khác lúc cô hay tin mẹ cô nói cô và Khánh là anh em ruột.
Quân gật đầu, Tú Anh cũng thế.
Mọi hy vọng trong cô vụt tắt, cố rất muốn bật khóc nhưng lại ép bản thân phải bình tĩnh.
- Nếu vậy, hãy chở em đến đó để xem Thiện, anh ấy như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.