Chương 43
Trung Hòa Nhập Thất
12/02/2022
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 43: TỒN TẠI HAY KHÔNG?
Wattpad: ssongrbb
Nơi đây là một phòng khách tràn đầy ánh nắng mặt trời, không lớn lắm, nhưng sạch sẽ ngăn nắp giống hệt chủ nhân. Nội thất bày biện gọn gàng được bao phủ bởi sự ấm áp, bụi mịn bay trong ánh sáng rực rỡ, nếu bỏ qua khung cảnh mờ ảo như tín hiệu thỉnh thoảng bị gián đoạn bên ngoài cửa sổ, tất cả đều không khác gì thế giới thực bên ngoài.
Nhưng Trình Mạch biết rằng anh vẫn còn đang tham gia trò chơi, chẳng qua là lần này không liên quan gì đến phó bản - đây là khu vực nghỉ ngơi cá nhân của Tần Sở Hà. Sau khi đưa Jack the Ripper về quy án, anh từng yêu cầu Tần Sở Hà nói chuyện với mình một chút sau khi kết thúc phó bản, mà Tần Sở Hà cũng thực hiện lời hứa như đã hẹn.
"Tuyệt thật, có nơi tràn ngập ánh nắng như vậy." Trình Mạch xúc động ngắm nhìn ánh nắng vô tận bên ngoài cửa sổ.
"Đã lâu thời tiết không đẹp như này." Tần Sở Hà lặng lẽ cong môi, rót một ly nước cho Trình Mạch, ngồi vào sô pha phía đối diện, "Về phần câu hỏi của cậu, tôi chỉ có thể chọn trả lời những phần tôi có thể trả lời được, nhưng có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không nói dối cậu. Cậu muốn biết gì?"
"Đầu tiên, đó là về phó bản – ngay từ phó bản thứ nhất, anh luôn trong trạng thái rất thành thạo, kể cả những chi tiết khó nhằn nhất anh cũng dễ dàng chú ý tới, cứ như là từ lâu đã biết hết diễn biến cốt truyện của những phó bản này vậy."
Tần Sở Hà gật đầu:
"Cậu đoán không sai, đây không phải lần đầu tiên tôi tiến vào hai phó bản này. Trong trò chơi này, mỗi phó bản đều có số hiệu tương ứng. Khó khăn là hệ thống sẽ ánh xạ những việc người chơi từng trải qua trong thế giới thực vào phó bản để đảm bảo rằng kể cả phó bản cùng số hiệu thì cốt truyện cũng không hoàn toàn giống nhau. Tỷ như đứa bé đòi Ngụy Quốc Cường bế kia là bóng dáng bào thai của đứa con đã chết của hắn trong thế giới thực. Mặc dù vậy, từ khóa của phó bản sẽ không thay đổi, đó chính là nền tảng của mỗi phó bản. Trong phó bản đầu tiên là bài đồng dao "Và rồi chẳng còn ai", còn trong phó bản thứ hai là trò chơi "Cờ tỷ phú". Biết từ khóa thì ngay cả khi hình thức kịch bản thay đổi rất nhiều, vượt ải cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Thế thì, trong tình huống không thể đảm bảo rằng kịch bản trò chơi có xuất hiện thay đổi lớn hay không, cách đánh giá từ khóa dựa trên số hiệu phó bản là cách an toàn nhất. Điều này đòi hỏi người chơi phải ghi nhớ từng số hiệu và các từ khóa tương ứng. Hiện giờ số hiệu phó bản là bốn chữ số, tức là trò chơi này có ít nhất từng đấy phó bản. Cũng không phải anh tiến vào hai phó bản này lần đầu tiên, vậy nếu tính theo góc độ xác suất, số lượng phó bản anh tích lũy cũng phải có độ lớn như thế." Trình Mạch nhìn Tần Sở Hà, "Mỗi lần chơi trò chơi đều có nguy hiểm, một người bình thường sẽ không tiến vào trò chơi thường xuyên như anh đâu?"
Tần Sở Hà im lặng một lúc, đoạn nói: "Tôi có một nguyện vọng muốn thực hiện, cái giá rất cao, cần tích lũy rất nhiều rất nhiều điểm. Nhưng tôi không thể kể với cậu nguyện vọng này."
"Tôi hiểu, đổi chủ đề đi." Trình Mạch cũng không muốn ép Tần Sở Hà, anh gật đầu, chuyển chủ đề sang phó bản của họ, "Anh có thể nghe những âm thanh người khác không nghe thấy, thấy những chuyện mà người khác không nhìn thấy. Ví dụ như đứa bé nát vụn kia, tiếng thông báo của du hồn ở ga Embankment, và nguyện vọng của người chơi - thông tin chắc chắn luôn giữ bí mật tuyệt đối trong trò chơi. Sao anh làm được chuyện đó?"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Tần Sở Hà, muốn từ nơi đó tìm ra chút manh mối, nhưng ánh mắt Tần Sở Hà vẫn lặng yên như nước. Tần Sở Hà rất đặc biệt, hắn có thể nhìn thấy nguyện vọng của người khác, trong phó bản trước gần như không gì không biết, trong phó bản này cũng có thể nghe được lời nói của du hồn. Toàn thân hắn dường như được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp bí ẩn, nhưng có vẻ như đương sự lại chằng muốn phơi bày những chuyện này ra ánh sáng.
"Tôi không giống các cậu." Tần Sở Hà mím môi, cũng không có suy nghĩ lừa gạt, thẳng thắn nhìn lại Trình Mạch, "So với những người chơi bình thường, trong trò chơi này tôi có nhiều lợi thế hơn, nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá đắt. Mà thực ra thì tất cả những người tiến vào trò chơi này đều là những con bạc liều mạng."
"Vậy, anh đã đánh cược cái gì?" Trình Mạch sắc bén hỏi.
Bụi mịn bay lơ lửng im lặng trong chốc lát, ánh sáng mặt trời mất đi bản chất, từ từ trở nên lạnh lẽo như một khối rắn ngưng tụ. Tần Sở Hà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói:
"Tôi không còn gì để mất."
Vách tường xung quanh dần mờ nhạt đi, một lực mạnh mẽ kéo Trình Mạch ra xa. Tần Sở Hà đứng dậy trong ánh sáng yên tĩnh, bất lực mỉm cười: "Bên ngoài có người đang tìm cậu, mau trở về đi."
"Câu hỏi cuối cùng!" Trình Mạch dùng hết sức hét lên trong khung cảnh đang nhanh chóng lùi xa, "Người đưa tôi đến trò chơi này, là anh đúng không?"
Trong thế giới đang dần tan rã, Trình Mạch nhìn thấy Tần Sở Hà chua xót nở một nụ cười khổ khiến người khác đau lòng, sau đó chỉ chậm rãi lắc đầu.
---
Trình Mạch duỗi tay ra, chính xác chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh gối, dập tắt tiếng chuông đồng hồ báo thức đang không ngừng vang lên. Chơi phó bản cường độ cao khiến anh hơi đau đầu, cũng may hôm nay là cuối tuần, anh không phải lên lớp, có thể nghỉ ngơi thoải mái hổi phục tinh thần.
Trình Mạch ngồi dậy, mặc xong quần áo rồi đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa xem tin tức sau đó tự chiên cho mình một quả trứng. Sau khi lò vi sóng đựng cốc sữa phát ra âm thanh "tinh" giòn tan, bánh mì nướng cũng tình cờ bật ra từ máy, mùi thơm ấm áp của lúa mì tràn ngập căn phòng có phần vắng vẻ. Trình Mạch mang bữa sáng vào phòng ngủ, ngồi trên khung cửa sổ đầy nắng yên lặng ăn.
Cuộc trò chuyện với Tần Sở Hà vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh, lần đối thoại này đã giải đáp vài thắc mắc của anh, nhưng lại càng tăng thêm nhiều nghi vấn. "Tôi không giống các cậu." – Tần Sở Hà đã nói như thế, mà Trình Mạch cảm thấy sự khác biệt mà hắn nói không chỉ chỉ một ít năng lực mà người chơi bình thường không có, mà còn có ẩn dụ sâu hơn ở bên trong.
Còn nữa, nếu người đưa anh vào trò chơi không phải Tần Sở Hà, tại sao lúc nào anh cũng tiến vào trò chơi một cách bị động?
Đồng hồ chỉ đúng tám giờ, Trình Mạch cho bát đĩa vào máy rửa bát, dọn dẹp chốc lát rồi đeo ba lô đi thẳng đến thư viện trường. Cuộc sống của anh luôn rất có quy luật, dù là cuối tuần anh vẫn đến thư viện đọc sách suốt một ngày trước khi về nhà. Những cuốn sách anh đọc rất đa dạng, từ tiểu luận lịch sử đến truyền thuyết thần thoại. Cũng nhờ thói quen này mà anh có thể phát hiện ra một số chi tiết người khác đã bỏ qua trong phó bản.
Hôm nay thư viện tự nhiên khá vắng vẻ, Trình Mạch bước vào thang máy đi thẳng lên tầng năm, giá sách dành cho những cuốn sách chuyện lạ nằm ở một góc của tầng này, gần đây anh rất thường xuyên đến đây. Trên này cũng không có mấy người, Trình Mạch bước tới giá sách, đang định tìm xem quyển sách mình muốn mượn ở đâu thì một bóng người đột ngột lao ra từ phía sau giá sách, suýt chút nữa đụng phải Trình Mạch.
"Ồ, ngại quá anh bạn, cậu không sao chứ?" Người tới suýt soát phanh lại, Trình Mạch bị giọng nói quen thuộc làm cho sững sờ.
Áo sơ mi kẻ sọc. Kính gọng đen. Đầu tóc xoăn được túm thành chùm trên đầu.
"... Lộ Nhất Phàm?"
"Hả? Sao cậu biết tên tôi?" Lộ Nhất Phàm nghi ngờ nhìn anh, lúc này Trình Mạch mới nhớ ra rằng ngoại trừ người mới Lộ Nhất Phàm bị lôi kéo vào trò chơi mà không hề hay biết, những người người còn lại đều khoác trên mình một lớp ngụy trang, cũng khó trách Lộ Nhất Phàm không nhận ra mình, anh chỉ chỉ mình, nói, "Phó bản "Cờ tỷ phú", tôi là "Lý Hoa"."
Lộ Nhất Phàm bất ngờ mở to mắt, vỗ bả vai Trình Mạch vui mừng nói:
"Oa, hóa ra là anh! Trông anh không giống trong trò chơi lắm, ngoài này trông ..." Cậu khoa tay múa chân, "Trông xinh đẹp hơn."
Trình Mạch cạn lời, không biết được một cậu trai khen xinh đẹp thì nên nói lời cảm ơn hay thế nào, may mà Lộ Nhất Phàm thoáng cái đã bắt đầu chủ đề khác: "Anh cũng tới đây tìm tư liệu à?"
"Ừ, tới giờ tôi vẫn chưa nắm rõ cơ chế hoạt động của trò chơi, nếu không tận dụng thời gian rảnh rỗi bổ sung kiến thức, phó bản tiếp cũng khó mà sống được." Trình Mạch gật đầu, "Tôi không muốn trong tình huống mình không hiểu gì lại đánh mất đi thứ gì cả."
"Em cũng thế." Lộ Nhất Phàm áng chừng chồng sách trong lòng, chợt nghĩ ra điều gì, nói: "Mà hôm nay anh còn việc gì nữa không? Nếu không thì em mượn sách xong bọn mình cùng trao đổi chút? Biết đâu hai người cùng thảo luận sẽ có phát hiện gì mới."
Trình Mạch cũng đồng ý, sau khi mượn được sách mình muốn, hai người cùng nhau đi đến khu đọc sách của thư viện. Nhờ sự vắng vẻ của ngày hôm nay, không có ai ở đây cả, họ có thể yên tâm thảo luận về trò chơi.
"Cho nên là, anh không nghĩ là mình mới gặp Tần Sở Hà lần đầu tiên mà thực ra đã gặp từ lâu rồi?" nghe xong phân tích của Trình Mạch, Lộ Nhất Phàm hỏi.
Trình Mạch gật đầu: "Anh ấy mang lại cho tôi cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa có một chỗ cũng rất kỳ lạ, tại sao khi mới vào game tôi lại tự động thành lập đội với anh ấy? Theo logic những trò chơi thông thường, cả hai người phải đồng ý thì mới thành lập nhóm được chứ, đúng không? Nhưng trong trò chơi này, tôi không nhớ rằng tôi đã xác nhập thành lập tổ đội ở đâu cả."
"Đúng thật ... anh đã đi tìm anh ta ở thế giới thực chưa? Anh biết cả tên thật và ngoại hình của anh ấy, nếu hai người đã thực sự gặp qua nhau rồi, anh ấy chắc chắn phải xuất hiện ở một khoảng thời gian nào đó trong đời anh."
"Tôi đã tra thử dữ liệu từ khi tốt nghiệp tiểu học tới nay của mình, rà soát không dưới ba lần cũng không tìm được người như vậy. Tôi cũng nghĩ có lẽ mình không gặp người này ở trường học nên đã gọi điện hỏi thăm bố mẹ, họ nói rằng trong đám bạn chơi thời thơ ấu của tôi cũng không có người đàn ông này. Nhưng nếu người này không có liên quan gì đến tôi, tại sao khi nhìn thấy anh ấy, tôi lại cảm thấy quen thuộc như vậy?" Trình Mạch hơi cáu kỉnh xoa xoa lông mày, "Tần Sở Hà có rất nhiều mâu thuẫn, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng đồng thời cũng kiềm chế chính mình không quá gần gũi với tôi, rất mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc dễ bị tổn thương, dù là người chơi nhưng lại có tình bạn với một NPC đặc biệt... Tôi không thể nghĩ ra."
"Chờ chút ... anh nói anh ta kết bạn với NPC?" Lộ Nhất Phàm đột ngột ngắt lời anh, "Tức là sao?"
"Là Jacky trong ải Jack the Ripper, y biết Tần Sở Hà." Lúc này Trình Mạch mới nhớ ra Lộ Nhất Phàm không biết chuyện anh đã nghe lén Tần Sở Hà và Jacky nói chuyện, đành kể cuộc đối thoại đó cho Lộ Nhất Phàm, "Hơn nữa tôi còn để ý một chuyện, lúc Tần Sở Hà cảnh cáo Jacky có bảo "Đừng dùng đặc ân "nó" ban cho mày làm chuyện thừa thãi.", "nó" nghĩa là gì?"
"Nghe có vẻ như "nó" là một sự tồn tại nào đó lớn hơn cả NPC." Lộ Nhất Phàm gõ khẽ lên mặt bàn, cau mày lẩm bẩm, "Quen biết NPC, khác với những người chơi bình thường, quen thuộc với phó bản ..."
Ngón tay Lộ Nhất Phàm đột nhiên dừng lại. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, Trình Mạch thấy sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt.
"Trình Mạch, anh có bao giờ nghĩ là..." Lộ Nhất Phàm nuốt nước bọt, rặn ra vài từ từ trong cổ họng. "Căn bản là Tần Sở Hà không tồn tại trong thế giới thực, anh ta cũng giống như Jacky, là một NPC đặc biệt trong trò chơi?"
Tác giả có điều muốn nói: Mấy chương tiếp theo đi vào nghỉ ngơi, sẽ xoay quanh một số tình tiết trong thế giới thực.
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 43: TỒN TẠI HAY KHÔNG?
Wattpad: ssongrbb
Nơi đây là một phòng khách tràn đầy ánh nắng mặt trời, không lớn lắm, nhưng sạch sẽ ngăn nắp giống hệt chủ nhân. Nội thất bày biện gọn gàng được bao phủ bởi sự ấm áp, bụi mịn bay trong ánh sáng rực rỡ, nếu bỏ qua khung cảnh mờ ảo như tín hiệu thỉnh thoảng bị gián đoạn bên ngoài cửa sổ, tất cả đều không khác gì thế giới thực bên ngoài.
Nhưng Trình Mạch biết rằng anh vẫn còn đang tham gia trò chơi, chẳng qua là lần này không liên quan gì đến phó bản - đây là khu vực nghỉ ngơi cá nhân của Tần Sở Hà. Sau khi đưa Jack the Ripper về quy án, anh từng yêu cầu Tần Sở Hà nói chuyện với mình một chút sau khi kết thúc phó bản, mà Tần Sở Hà cũng thực hiện lời hứa như đã hẹn.
"Tuyệt thật, có nơi tràn ngập ánh nắng như vậy." Trình Mạch xúc động ngắm nhìn ánh nắng vô tận bên ngoài cửa sổ.
"Đã lâu thời tiết không đẹp như này." Tần Sở Hà lặng lẽ cong môi, rót một ly nước cho Trình Mạch, ngồi vào sô pha phía đối diện, "Về phần câu hỏi của cậu, tôi chỉ có thể chọn trả lời những phần tôi có thể trả lời được, nhưng có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không nói dối cậu. Cậu muốn biết gì?"
"Đầu tiên, đó là về phó bản – ngay từ phó bản thứ nhất, anh luôn trong trạng thái rất thành thạo, kể cả những chi tiết khó nhằn nhất anh cũng dễ dàng chú ý tới, cứ như là từ lâu đã biết hết diễn biến cốt truyện của những phó bản này vậy."
Tần Sở Hà gật đầu:
"Cậu đoán không sai, đây không phải lần đầu tiên tôi tiến vào hai phó bản này. Trong trò chơi này, mỗi phó bản đều có số hiệu tương ứng. Khó khăn là hệ thống sẽ ánh xạ những việc người chơi từng trải qua trong thế giới thực vào phó bản để đảm bảo rằng kể cả phó bản cùng số hiệu thì cốt truyện cũng không hoàn toàn giống nhau. Tỷ như đứa bé đòi Ngụy Quốc Cường bế kia là bóng dáng bào thai của đứa con đã chết của hắn trong thế giới thực. Mặc dù vậy, từ khóa của phó bản sẽ không thay đổi, đó chính là nền tảng của mỗi phó bản. Trong phó bản đầu tiên là bài đồng dao "Và rồi chẳng còn ai", còn trong phó bản thứ hai là trò chơi "Cờ tỷ phú". Biết từ khóa thì ngay cả khi hình thức kịch bản thay đổi rất nhiều, vượt ải cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Thế thì, trong tình huống không thể đảm bảo rằng kịch bản trò chơi có xuất hiện thay đổi lớn hay không, cách đánh giá từ khóa dựa trên số hiệu phó bản là cách an toàn nhất. Điều này đòi hỏi người chơi phải ghi nhớ từng số hiệu và các từ khóa tương ứng. Hiện giờ số hiệu phó bản là bốn chữ số, tức là trò chơi này có ít nhất từng đấy phó bản. Cũng không phải anh tiến vào hai phó bản này lần đầu tiên, vậy nếu tính theo góc độ xác suất, số lượng phó bản anh tích lũy cũng phải có độ lớn như thế." Trình Mạch nhìn Tần Sở Hà, "Mỗi lần chơi trò chơi đều có nguy hiểm, một người bình thường sẽ không tiến vào trò chơi thường xuyên như anh đâu?"
Tần Sở Hà im lặng một lúc, đoạn nói: "Tôi có một nguyện vọng muốn thực hiện, cái giá rất cao, cần tích lũy rất nhiều rất nhiều điểm. Nhưng tôi không thể kể với cậu nguyện vọng này."
"Tôi hiểu, đổi chủ đề đi." Trình Mạch cũng không muốn ép Tần Sở Hà, anh gật đầu, chuyển chủ đề sang phó bản của họ, "Anh có thể nghe những âm thanh người khác không nghe thấy, thấy những chuyện mà người khác không nhìn thấy. Ví dụ như đứa bé nát vụn kia, tiếng thông báo của du hồn ở ga Embankment, và nguyện vọng của người chơi - thông tin chắc chắn luôn giữ bí mật tuyệt đối trong trò chơi. Sao anh làm được chuyện đó?"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Tần Sở Hà, muốn từ nơi đó tìm ra chút manh mối, nhưng ánh mắt Tần Sở Hà vẫn lặng yên như nước. Tần Sở Hà rất đặc biệt, hắn có thể nhìn thấy nguyện vọng của người khác, trong phó bản trước gần như không gì không biết, trong phó bản này cũng có thể nghe được lời nói của du hồn. Toàn thân hắn dường như được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp bí ẩn, nhưng có vẻ như đương sự lại chằng muốn phơi bày những chuyện này ra ánh sáng.
"Tôi không giống các cậu." Tần Sở Hà mím môi, cũng không có suy nghĩ lừa gạt, thẳng thắn nhìn lại Trình Mạch, "So với những người chơi bình thường, trong trò chơi này tôi có nhiều lợi thế hơn, nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá đắt. Mà thực ra thì tất cả những người tiến vào trò chơi này đều là những con bạc liều mạng."
"Vậy, anh đã đánh cược cái gì?" Trình Mạch sắc bén hỏi.
Bụi mịn bay lơ lửng im lặng trong chốc lát, ánh sáng mặt trời mất đi bản chất, từ từ trở nên lạnh lẽo như một khối rắn ngưng tụ. Tần Sở Hà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói:
"Tôi không còn gì để mất."
Vách tường xung quanh dần mờ nhạt đi, một lực mạnh mẽ kéo Trình Mạch ra xa. Tần Sở Hà đứng dậy trong ánh sáng yên tĩnh, bất lực mỉm cười: "Bên ngoài có người đang tìm cậu, mau trở về đi."
"Câu hỏi cuối cùng!" Trình Mạch dùng hết sức hét lên trong khung cảnh đang nhanh chóng lùi xa, "Người đưa tôi đến trò chơi này, là anh đúng không?"
Trong thế giới đang dần tan rã, Trình Mạch nhìn thấy Tần Sở Hà chua xót nở một nụ cười khổ khiến người khác đau lòng, sau đó chỉ chậm rãi lắc đầu.
---
Trình Mạch duỗi tay ra, chính xác chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh gối, dập tắt tiếng chuông đồng hồ báo thức đang không ngừng vang lên. Chơi phó bản cường độ cao khiến anh hơi đau đầu, cũng may hôm nay là cuối tuần, anh không phải lên lớp, có thể nghỉ ngơi thoải mái hổi phục tinh thần.
Trình Mạch ngồi dậy, mặc xong quần áo rồi đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa xem tin tức sau đó tự chiên cho mình một quả trứng. Sau khi lò vi sóng đựng cốc sữa phát ra âm thanh "tinh" giòn tan, bánh mì nướng cũng tình cờ bật ra từ máy, mùi thơm ấm áp của lúa mì tràn ngập căn phòng có phần vắng vẻ. Trình Mạch mang bữa sáng vào phòng ngủ, ngồi trên khung cửa sổ đầy nắng yên lặng ăn.
Cuộc trò chuyện với Tần Sở Hà vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh, lần đối thoại này đã giải đáp vài thắc mắc của anh, nhưng lại càng tăng thêm nhiều nghi vấn. "Tôi không giống các cậu." – Tần Sở Hà đã nói như thế, mà Trình Mạch cảm thấy sự khác biệt mà hắn nói không chỉ chỉ một ít năng lực mà người chơi bình thường không có, mà còn có ẩn dụ sâu hơn ở bên trong.
Còn nữa, nếu người đưa anh vào trò chơi không phải Tần Sở Hà, tại sao lúc nào anh cũng tiến vào trò chơi một cách bị động?
Đồng hồ chỉ đúng tám giờ, Trình Mạch cho bát đĩa vào máy rửa bát, dọn dẹp chốc lát rồi đeo ba lô đi thẳng đến thư viện trường. Cuộc sống của anh luôn rất có quy luật, dù là cuối tuần anh vẫn đến thư viện đọc sách suốt một ngày trước khi về nhà. Những cuốn sách anh đọc rất đa dạng, từ tiểu luận lịch sử đến truyền thuyết thần thoại. Cũng nhờ thói quen này mà anh có thể phát hiện ra một số chi tiết người khác đã bỏ qua trong phó bản.
Hôm nay thư viện tự nhiên khá vắng vẻ, Trình Mạch bước vào thang máy đi thẳng lên tầng năm, giá sách dành cho những cuốn sách chuyện lạ nằm ở một góc của tầng này, gần đây anh rất thường xuyên đến đây. Trên này cũng không có mấy người, Trình Mạch bước tới giá sách, đang định tìm xem quyển sách mình muốn mượn ở đâu thì một bóng người đột ngột lao ra từ phía sau giá sách, suýt chút nữa đụng phải Trình Mạch.
"Ồ, ngại quá anh bạn, cậu không sao chứ?" Người tới suýt soát phanh lại, Trình Mạch bị giọng nói quen thuộc làm cho sững sờ.
Áo sơ mi kẻ sọc. Kính gọng đen. Đầu tóc xoăn được túm thành chùm trên đầu.
"... Lộ Nhất Phàm?"
"Hả? Sao cậu biết tên tôi?" Lộ Nhất Phàm nghi ngờ nhìn anh, lúc này Trình Mạch mới nhớ ra rằng ngoại trừ người mới Lộ Nhất Phàm bị lôi kéo vào trò chơi mà không hề hay biết, những người người còn lại đều khoác trên mình một lớp ngụy trang, cũng khó trách Lộ Nhất Phàm không nhận ra mình, anh chỉ chỉ mình, nói, "Phó bản "Cờ tỷ phú", tôi là "Lý Hoa"."
Lộ Nhất Phàm bất ngờ mở to mắt, vỗ bả vai Trình Mạch vui mừng nói:
"Oa, hóa ra là anh! Trông anh không giống trong trò chơi lắm, ngoài này trông ..." Cậu khoa tay múa chân, "Trông xinh đẹp hơn."
Trình Mạch cạn lời, không biết được một cậu trai khen xinh đẹp thì nên nói lời cảm ơn hay thế nào, may mà Lộ Nhất Phàm thoáng cái đã bắt đầu chủ đề khác: "Anh cũng tới đây tìm tư liệu à?"
"Ừ, tới giờ tôi vẫn chưa nắm rõ cơ chế hoạt động của trò chơi, nếu không tận dụng thời gian rảnh rỗi bổ sung kiến thức, phó bản tiếp cũng khó mà sống được." Trình Mạch gật đầu, "Tôi không muốn trong tình huống mình không hiểu gì lại đánh mất đi thứ gì cả."
"Em cũng thế." Lộ Nhất Phàm áng chừng chồng sách trong lòng, chợt nghĩ ra điều gì, nói: "Mà hôm nay anh còn việc gì nữa không? Nếu không thì em mượn sách xong bọn mình cùng trao đổi chút? Biết đâu hai người cùng thảo luận sẽ có phát hiện gì mới."
Trình Mạch cũng đồng ý, sau khi mượn được sách mình muốn, hai người cùng nhau đi đến khu đọc sách của thư viện. Nhờ sự vắng vẻ của ngày hôm nay, không có ai ở đây cả, họ có thể yên tâm thảo luận về trò chơi.
"Cho nên là, anh không nghĩ là mình mới gặp Tần Sở Hà lần đầu tiên mà thực ra đã gặp từ lâu rồi?" nghe xong phân tích của Trình Mạch, Lộ Nhất Phàm hỏi.
Trình Mạch gật đầu: "Anh ấy mang lại cho tôi cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa có một chỗ cũng rất kỳ lạ, tại sao khi mới vào game tôi lại tự động thành lập đội với anh ấy? Theo logic những trò chơi thông thường, cả hai người phải đồng ý thì mới thành lập nhóm được chứ, đúng không? Nhưng trong trò chơi này, tôi không nhớ rằng tôi đã xác nhập thành lập tổ đội ở đâu cả."
"Đúng thật ... anh đã đi tìm anh ta ở thế giới thực chưa? Anh biết cả tên thật và ngoại hình của anh ấy, nếu hai người đã thực sự gặp qua nhau rồi, anh ấy chắc chắn phải xuất hiện ở một khoảng thời gian nào đó trong đời anh."
"Tôi đã tra thử dữ liệu từ khi tốt nghiệp tiểu học tới nay của mình, rà soát không dưới ba lần cũng không tìm được người như vậy. Tôi cũng nghĩ có lẽ mình không gặp người này ở trường học nên đã gọi điện hỏi thăm bố mẹ, họ nói rằng trong đám bạn chơi thời thơ ấu của tôi cũng không có người đàn ông này. Nhưng nếu người này không có liên quan gì đến tôi, tại sao khi nhìn thấy anh ấy, tôi lại cảm thấy quen thuộc như vậy?" Trình Mạch hơi cáu kỉnh xoa xoa lông mày, "Tần Sở Hà có rất nhiều mâu thuẫn, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng đồng thời cũng kiềm chế chính mình không quá gần gũi với tôi, rất mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc dễ bị tổn thương, dù là người chơi nhưng lại có tình bạn với một NPC đặc biệt... Tôi không thể nghĩ ra."
"Chờ chút ... anh nói anh ta kết bạn với NPC?" Lộ Nhất Phàm đột ngột ngắt lời anh, "Tức là sao?"
"Là Jacky trong ải Jack the Ripper, y biết Tần Sở Hà." Lúc này Trình Mạch mới nhớ ra Lộ Nhất Phàm không biết chuyện anh đã nghe lén Tần Sở Hà và Jacky nói chuyện, đành kể cuộc đối thoại đó cho Lộ Nhất Phàm, "Hơn nữa tôi còn để ý một chuyện, lúc Tần Sở Hà cảnh cáo Jacky có bảo "Đừng dùng đặc ân "nó" ban cho mày làm chuyện thừa thãi.", "nó" nghĩa là gì?"
"Nghe có vẻ như "nó" là một sự tồn tại nào đó lớn hơn cả NPC." Lộ Nhất Phàm gõ khẽ lên mặt bàn, cau mày lẩm bẩm, "Quen biết NPC, khác với những người chơi bình thường, quen thuộc với phó bản ..."
Ngón tay Lộ Nhất Phàm đột nhiên dừng lại. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, Trình Mạch thấy sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt.
"Trình Mạch, anh có bao giờ nghĩ là..." Lộ Nhất Phàm nuốt nước bọt, rặn ra vài từ từ trong cổ họng. "Căn bản là Tần Sở Hà không tồn tại trong thế giới thực, anh ta cũng giống như Jacky, là một NPC đặc biệt trong trò chơi?"
Tác giả có điều muốn nói: Mấy chương tiếp theo đi vào nghỉ ngơi, sẽ xoay quanh một số tình tiết trong thế giới thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.