Chương 167: Bị thương
Cáp Khiếm Huynh
14/07/2024
Edit: Kazuo
“Quả là kỳ tích, cậu cư nhiên lại chủ động tới tìm tôi.” Lý Hàn Uy đứng ở cầu thang, nghênh ngang đi xuống lầu, nụ cười có vài phần đắc ý.
Lý Hàn Phong ngồi ở phòng khách, vê mặt vô cảm, người hầu dưới sự ra hiệu của Lý Hàn Uy bưng ấm trà lên, Lý Hàn Phong không cần uống cũng biết, trong chén trà tinh xảo chỉ là nước lọc.
Lý Hàn Uy khoanh chân, thần sắc thoải mái dựa vào trên sô pha đối diện Lý Hàn Phong, “Đêm khuya tới đây, đừng nói tôi là cậu chỉ muốn đến đây ngồi chơi.”
Lý Hàn Phong đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói: “Anh liên thủ với Cố Thâm Mục?”
“Xem ra cậu đã biết.” Lý Hàn Uy thản nhiên nói: “Tôi chỉ là muốn Thượng Nguyệt Bang khôi phục nhanh một chút, nhất định phải dựa vào thế lực của Hồng Viêm Đường, tôi không muốn một miếng thịt lớn như Thượng Nguyệt Bang bị cậu nuốt chửng nó.”
“Tôi mặc kệ anh quản Thượng Nguyệt Bang như thế nào.” Lý Hàn Phong nhướng mày, “Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, chuyện Cố Thâm Mục bắt cóc Chu Lẫm, có liên quan gì đến anh không?”
Nụ cười trên mặt Lý Hàn Uy biến mất, “Ý của cậu là?”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám liên thủ với Cố Thâm Mục đối phó tôi, đừng trách tôi vô tình.” Lý Hàn Phong nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Lý Hàn Uy tức giận gầm lên, “Lý Hàn Phong, cậu cho rằng đây là nơi nào, tôi nói cho cậu biết, hiện tại chủ nhân ở Lý gia chính là tôi.”
Lý Hàn Phong dừng bước, xoay người trầm giọng nói: “Anh cho rằng nếu tôi ra tay, anh thật có thể ngồi vững ở vị trí này sao?”
Lý Hàn Uy bực bội, đặc biệt là khi đứng trước mặt Lý Hàn Phong, hắn cảm thấy hoàn toàn bị áp chế.
Lý Hàn Uy biết, những gì Lý Hàn Phong nói là chính xác, mặc dù Thượng Nguyệt Bang rất lớn, nhưng lấy sự uy hiếp cùng phương pháp kiểm soát của Lý Hàn Phong khi còn ở Thượng Nguyệt Bang mà nói, nếu hắn ta muốn quay lại, các thành viên cấp cao của Thượng Nguyệt Bang chắc chắn sẽ giơ tay tán thành. Mặc dù hắn là thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang, nhưng trong giới xã hội đen, danh tiếng của hắn kém xa Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Uy xua tay, đám người hầu im lặng rời khỏi phòng khách.
“Tôi biết cậu vì mẫu thân mà khinh thường Thượng Nguyệt Bang, nhưng không có nghĩa là cậu có thể lấy được tất cả những gì cha để lại.” Lý Hàn Uy cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Hàn Phong, sau đó nở nụ cười gian, “Tôi giúp Cố Thâm Mục nghĩ ra một vài ý tưởng, cung cấp cho hắn ta một số bức ảnh của mẹ Chu Lẫm, thậm chí còn giúp hắn đánh lạc hướng đám vệ sĩ của cậu để Chu Lẫm có thể thuận lợi lên xe của Cố Thâm Mục.”
Đôi mắt đen của Lý Hàn Phong hiên lên tia sát khí, vốn là phỏng đoán, nhưng bây giờ mọi thứ đã được xác nhận.
“Anh tốt nhất là không nên dùng Chu Lẫm để uy hiếp tôi.” Giọng nói trầm lạnh của Lý Hàn Phong vang lên, hắn đặt tay lên eo mình, bây giờ hắn hối hận, bởi vì lúc trước hắn đã không lấy mạng của Lý Hàn Uy.
“Tôi không giúp Cố Thâm Mục để đánh bại cậu.” Lý Hàn Uy nói, mục đích thực sự chỉ là mượn tay Cố Thâm Mục giết chết Chu Lẫm, người đã khiến Cố Phi không thể buông tay, mỗi lần nghe thấy tiếng 'Lẫm' trong miệng của Cố Phi, Lý Hàn Uy ước gì mình có thể giết người đàn ông đó ngay lập tức.
Chỉ là Lý Hàn Uy không biết, Cố Thâm Mục cũng thích Chu Lẫm.
Lý Hàn Phong chậm rãi hạ tay ở bên eo xuống, “Nghe này Lý Hàn Uy, nếu Cố Thâm Mục dám làm tổn thương Chu Lẫm dù chỉ một cọng lông, tôi sẽ chôn vùi toàn bộ Thượng Nguyệt Bang.”
“Cậu mẹ nó cho rằng đây là nơi nào?” Lý Hàn Uy đột nhiên giơ súng chĩa vào Lý Hàn Phong, vẻ mặt hung ác nói: “Hôm nay cậu tự mình đưa tới cửa, cậu cho rằng còn có thể rời khỏi đây sao?” Lý Hàn Uy khẽ cười một tiền, “Nói cách khác, tôi đã sớm muốn thượng cậu, đặt một người đàn ông cao lớn như cậu ở dưới thân tôi, nhất định là một cảm giác thành tựu lớn!”
Lý Hàn Phong rất tự tin vào tài thiện xạ của mình, hắn tin tưởng mình có thể bắn Lý Hàn Uy trước khi hắn ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình tiến vào. Sau khi giết Lý Hàn Uy, Lý Hàn Phong biết mình sẽ không thể thuận lợi rời đi, nhưng những người ở đây cũng không dám động vào hắn, khi hắn bị giam giữ, bản thân sẽ bị đám thành viên cao tầng của Thượng Nguyệt Bang phán xét, Lý Hàn Phong tự tin những người đó sẽ thả hắn ra. Điều thực sự quan trọng nhất là, Cố Thâm Mục chắc chắn sẽ hẹn lúc hắn đang bị Thượng Nguyệt Bang giam giữ, nếu thời gian ngắn, Lý Hàn Phong biết mình sẽ bị Cố Thâm Mục dắt mũi.
Ngay cả khi hắn có thể đến đúng thời gian hẹn, Cố Thâm Mục cũng không bao giờ thả Chu Lẫm.
______________________________
“Không được nhúc nhích!” Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng Lý Hàn Uy, Lý Hàn Uy không cần quay đầu lại cũng biết là ai, khi cảm nhận được họng súng cứng rắn ở sau lưng, Lý Hàn Uy gần như phát điên.
Thấy mình đã đạt được mục đích, Lý Hàn Phong xoay người bước ra khỏi phòng khách, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Việc Cố Phi đang ở đây, thuộc hạ đã sớm báo cho Lý Hàn Phong biết, Lý Hàn Phong đến tìm Lý Hàn Uy với hai mục đích. Một là tạo áp lực cho Lý Hàn Uy, ngăn cản Lý Hàn Uy liên thủ Cố Thâm Mục đối đầu hắn, hai là ở Cố Phi.
Cố Phi đứng trong góc nghe lén, Lý Hàn Phong đã sớm phát hiện.
Thấy Lý Hàn Phong bỏ đi, Lý Hàn Uy đang định mở miệng gọi người, Cố Phi lập tức giơ chiếc bình hoa ở tay kia hung hăng đập mạnh vào gáy Lý Hàn Uy, Cố Phi chỉ muốn để Lý Hàn Phong nhanh chóng rời đi để cứu Chu Lẫm, bởi vì với khả năng của chính mình, cậu không thể đánh bại anh trai.
Sở dĩ Cố Phi xuống tay, bởi là vì Lý Hàn Uy liên thủ anh trai hãm hại Chu Lẫm.
Trước đây, cậu đã dùng Chu Lẫm làm công cụ đạp đổ Lý Hàn Phong, Cố Phi tự nhận bản thân mình đã làm nhiều có lỗi với Chu Lẫm, bây giờ, cậu chỉ muốn cố gắng hết sức để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ.
Mặc dù suy nghĩ rất nhiều, nhưng Cố Phi vẫn không hiểu, tại sao Lý Hàn Uy đã có trong tay Thượng Nguyệt Bang, lại đi liên thủ với Cố Thâm Mục để đối phó Chu Lẫm với Lý Hàn Phong.
Cố Phi không có đủ thời gian để suy xét, bởi vì lúc cái bình vỡ nát, Lý Hàn Uy không có ngã xuống.
Lý Hàn Uy chậm rãi xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, nhất là lúc phát hiện thứ vừa rồi Cố Phi đặt sau lưng không phải súng, mà là một quyển sách cuộn lại, hắn càng cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông yếu đuối, trói gà không chặt này lại dám lấy quyển sách giả làm súng uy hiếp hắn.
Lý Hàn Uy ôm gáy hắn, máu tươi chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay, hai mắt toát ra lửa giận nhìn chằm chằm Cố Phi, ngay cả Lý Hàn Phong cũng quên đi, “Cậu dám đánh tôi, cậu cũng có gan này sao?”
Tiếng sấm nổ vang, Cố Phi sợ hãi lùi lại mấy bước, cậu không ngờ Lý Hàn Uy lại kiên cường như vậy, bình hoa cứng rắn bị đập nát, hắn chỉ chảy máu chứ không hề gục ngã.
“Anh... Anh đã hứa với tôi sẽ không hại Lẫm, anh là đồ nói không giữ lời!” Cố Phi tức giận lùi về phía sau nói.
Điều mà Lý Hàn Uy ghét nhất là thái độ xem Chu Lẫm như cả bầu trời trong lòng Cố Phi, bởi vì trong tình huống như thế này, trong mắt cậu, hắn chả đáng một đồng.
Khuôn mặt Lý Hàn Uy vặn vẹo, nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Cố Phi, người rõ ràng sợ hắn nhưng lại giả vờ không khuất phục.
“Tôi... tôi không cầu xin anh thả Lẫm ra. Lần này tôi sẽ đi gặp cha tôi. Nếu ông ấy ra mặt, nhất định có thể ngăn cản anh ấy.” Cố Phi nói xong liền xoay người nhanh chóng bước đi về phía cửa.
Lý Hàn Uy một phen giữ chặt Cố Phi, lạnh lùng nói, “Cậu có bị mù không?” Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Cố Phi, Lý Hàn Uy dừng lại.
Kể từ lúc chà đạp Cố Phi trên giường, Cố Phi đối với hắn ngoại trừ chán ghét ra thì cũng chỉ có hoảng sợ. Lý Hàn Uy trước giờ vẫn luôn muốn thay đổi loại tình huống này, đột nhiên nhận ra rằng mình lại khiến Cố Phi sợ hãi.
Nếu lúc này hắn lại nổi giận, thì đến khi nào hắn với Cố Phi mới có thể giảng hòa được.
Chẳng phải chỉ là một cái bình đập vào đầu thôi sao? Coi như là để Cố Phi phát tiết đi.
Nghĩ tới đây, Lý Hàn Uy buông tay Cố Phi ra, có chút lúng túng hạ thấp giọng nói: “Cậu mù sao? Tôi đang bị thương, chỉ... chỉ là cậu không thể giúp tôi băng bó một chút được sao?”
“Quả là kỳ tích, cậu cư nhiên lại chủ động tới tìm tôi.” Lý Hàn Uy đứng ở cầu thang, nghênh ngang đi xuống lầu, nụ cười có vài phần đắc ý.
Lý Hàn Phong ngồi ở phòng khách, vê mặt vô cảm, người hầu dưới sự ra hiệu của Lý Hàn Uy bưng ấm trà lên, Lý Hàn Phong không cần uống cũng biết, trong chén trà tinh xảo chỉ là nước lọc.
Lý Hàn Uy khoanh chân, thần sắc thoải mái dựa vào trên sô pha đối diện Lý Hàn Phong, “Đêm khuya tới đây, đừng nói tôi là cậu chỉ muốn đến đây ngồi chơi.”
Lý Hàn Phong đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói: “Anh liên thủ với Cố Thâm Mục?”
“Xem ra cậu đã biết.” Lý Hàn Uy thản nhiên nói: “Tôi chỉ là muốn Thượng Nguyệt Bang khôi phục nhanh một chút, nhất định phải dựa vào thế lực của Hồng Viêm Đường, tôi không muốn một miếng thịt lớn như Thượng Nguyệt Bang bị cậu nuốt chửng nó.”
“Tôi mặc kệ anh quản Thượng Nguyệt Bang như thế nào.” Lý Hàn Phong nhướng mày, “Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, chuyện Cố Thâm Mục bắt cóc Chu Lẫm, có liên quan gì đến anh không?”
Nụ cười trên mặt Lý Hàn Uy biến mất, “Ý của cậu là?”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám liên thủ với Cố Thâm Mục đối phó tôi, đừng trách tôi vô tình.” Lý Hàn Phong nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Lý Hàn Uy tức giận gầm lên, “Lý Hàn Phong, cậu cho rằng đây là nơi nào, tôi nói cho cậu biết, hiện tại chủ nhân ở Lý gia chính là tôi.”
Lý Hàn Phong dừng bước, xoay người trầm giọng nói: “Anh cho rằng nếu tôi ra tay, anh thật có thể ngồi vững ở vị trí này sao?”
Lý Hàn Uy bực bội, đặc biệt là khi đứng trước mặt Lý Hàn Phong, hắn cảm thấy hoàn toàn bị áp chế.
Lý Hàn Uy biết, những gì Lý Hàn Phong nói là chính xác, mặc dù Thượng Nguyệt Bang rất lớn, nhưng lấy sự uy hiếp cùng phương pháp kiểm soát của Lý Hàn Phong khi còn ở Thượng Nguyệt Bang mà nói, nếu hắn ta muốn quay lại, các thành viên cấp cao của Thượng Nguyệt Bang chắc chắn sẽ giơ tay tán thành. Mặc dù hắn là thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang, nhưng trong giới xã hội đen, danh tiếng của hắn kém xa Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Uy xua tay, đám người hầu im lặng rời khỏi phòng khách.
“Tôi biết cậu vì mẫu thân mà khinh thường Thượng Nguyệt Bang, nhưng không có nghĩa là cậu có thể lấy được tất cả những gì cha để lại.” Lý Hàn Uy cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Hàn Phong, sau đó nở nụ cười gian, “Tôi giúp Cố Thâm Mục nghĩ ra một vài ý tưởng, cung cấp cho hắn ta một số bức ảnh của mẹ Chu Lẫm, thậm chí còn giúp hắn đánh lạc hướng đám vệ sĩ của cậu để Chu Lẫm có thể thuận lợi lên xe của Cố Thâm Mục.”
Đôi mắt đen của Lý Hàn Phong hiên lên tia sát khí, vốn là phỏng đoán, nhưng bây giờ mọi thứ đã được xác nhận.
“Anh tốt nhất là không nên dùng Chu Lẫm để uy hiếp tôi.” Giọng nói trầm lạnh của Lý Hàn Phong vang lên, hắn đặt tay lên eo mình, bây giờ hắn hối hận, bởi vì lúc trước hắn đã không lấy mạng của Lý Hàn Uy.
“Tôi không giúp Cố Thâm Mục để đánh bại cậu.” Lý Hàn Uy nói, mục đích thực sự chỉ là mượn tay Cố Thâm Mục giết chết Chu Lẫm, người đã khiến Cố Phi không thể buông tay, mỗi lần nghe thấy tiếng 'Lẫm' trong miệng của Cố Phi, Lý Hàn Uy ước gì mình có thể giết người đàn ông đó ngay lập tức.
Chỉ là Lý Hàn Uy không biết, Cố Thâm Mục cũng thích Chu Lẫm.
Lý Hàn Phong chậm rãi hạ tay ở bên eo xuống, “Nghe này Lý Hàn Uy, nếu Cố Thâm Mục dám làm tổn thương Chu Lẫm dù chỉ một cọng lông, tôi sẽ chôn vùi toàn bộ Thượng Nguyệt Bang.”
“Cậu mẹ nó cho rằng đây là nơi nào?” Lý Hàn Uy đột nhiên giơ súng chĩa vào Lý Hàn Phong, vẻ mặt hung ác nói: “Hôm nay cậu tự mình đưa tới cửa, cậu cho rằng còn có thể rời khỏi đây sao?” Lý Hàn Uy khẽ cười một tiền, “Nói cách khác, tôi đã sớm muốn thượng cậu, đặt một người đàn ông cao lớn như cậu ở dưới thân tôi, nhất định là một cảm giác thành tựu lớn!”
Lý Hàn Phong rất tự tin vào tài thiện xạ của mình, hắn tin tưởng mình có thể bắn Lý Hàn Uy trước khi hắn ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình tiến vào. Sau khi giết Lý Hàn Uy, Lý Hàn Phong biết mình sẽ không thể thuận lợi rời đi, nhưng những người ở đây cũng không dám động vào hắn, khi hắn bị giam giữ, bản thân sẽ bị đám thành viên cao tầng của Thượng Nguyệt Bang phán xét, Lý Hàn Phong tự tin những người đó sẽ thả hắn ra. Điều thực sự quan trọng nhất là, Cố Thâm Mục chắc chắn sẽ hẹn lúc hắn đang bị Thượng Nguyệt Bang giam giữ, nếu thời gian ngắn, Lý Hàn Phong biết mình sẽ bị Cố Thâm Mục dắt mũi.
Ngay cả khi hắn có thể đến đúng thời gian hẹn, Cố Thâm Mục cũng không bao giờ thả Chu Lẫm.
______________________________
“Không được nhúc nhích!” Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng Lý Hàn Uy, Lý Hàn Uy không cần quay đầu lại cũng biết là ai, khi cảm nhận được họng súng cứng rắn ở sau lưng, Lý Hàn Uy gần như phát điên.
Thấy mình đã đạt được mục đích, Lý Hàn Phong xoay người bước ra khỏi phòng khách, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Việc Cố Phi đang ở đây, thuộc hạ đã sớm báo cho Lý Hàn Phong biết, Lý Hàn Phong đến tìm Lý Hàn Uy với hai mục đích. Một là tạo áp lực cho Lý Hàn Uy, ngăn cản Lý Hàn Uy liên thủ Cố Thâm Mục đối đầu hắn, hai là ở Cố Phi.
Cố Phi đứng trong góc nghe lén, Lý Hàn Phong đã sớm phát hiện.
Thấy Lý Hàn Phong bỏ đi, Lý Hàn Uy đang định mở miệng gọi người, Cố Phi lập tức giơ chiếc bình hoa ở tay kia hung hăng đập mạnh vào gáy Lý Hàn Uy, Cố Phi chỉ muốn để Lý Hàn Phong nhanh chóng rời đi để cứu Chu Lẫm, bởi vì với khả năng của chính mình, cậu không thể đánh bại anh trai.
Sở dĩ Cố Phi xuống tay, bởi là vì Lý Hàn Uy liên thủ anh trai hãm hại Chu Lẫm.
Trước đây, cậu đã dùng Chu Lẫm làm công cụ đạp đổ Lý Hàn Phong, Cố Phi tự nhận bản thân mình đã làm nhiều có lỗi với Chu Lẫm, bây giờ, cậu chỉ muốn cố gắng hết sức để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ.
Mặc dù suy nghĩ rất nhiều, nhưng Cố Phi vẫn không hiểu, tại sao Lý Hàn Uy đã có trong tay Thượng Nguyệt Bang, lại đi liên thủ với Cố Thâm Mục để đối phó Chu Lẫm với Lý Hàn Phong.
Cố Phi không có đủ thời gian để suy xét, bởi vì lúc cái bình vỡ nát, Lý Hàn Uy không có ngã xuống.
Lý Hàn Uy chậm rãi xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, nhất là lúc phát hiện thứ vừa rồi Cố Phi đặt sau lưng không phải súng, mà là một quyển sách cuộn lại, hắn càng cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông yếu đuối, trói gà không chặt này lại dám lấy quyển sách giả làm súng uy hiếp hắn.
Lý Hàn Uy ôm gáy hắn, máu tươi chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay, hai mắt toát ra lửa giận nhìn chằm chằm Cố Phi, ngay cả Lý Hàn Phong cũng quên đi, “Cậu dám đánh tôi, cậu cũng có gan này sao?”
Tiếng sấm nổ vang, Cố Phi sợ hãi lùi lại mấy bước, cậu không ngờ Lý Hàn Uy lại kiên cường như vậy, bình hoa cứng rắn bị đập nát, hắn chỉ chảy máu chứ không hề gục ngã.
“Anh... Anh đã hứa với tôi sẽ không hại Lẫm, anh là đồ nói không giữ lời!” Cố Phi tức giận lùi về phía sau nói.
Điều mà Lý Hàn Uy ghét nhất là thái độ xem Chu Lẫm như cả bầu trời trong lòng Cố Phi, bởi vì trong tình huống như thế này, trong mắt cậu, hắn chả đáng một đồng.
Khuôn mặt Lý Hàn Uy vặn vẹo, nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Cố Phi, người rõ ràng sợ hắn nhưng lại giả vờ không khuất phục.
“Tôi... tôi không cầu xin anh thả Lẫm ra. Lần này tôi sẽ đi gặp cha tôi. Nếu ông ấy ra mặt, nhất định có thể ngăn cản anh ấy.” Cố Phi nói xong liền xoay người nhanh chóng bước đi về phía cửa.
Lý Hàn Uy một phen giữ chặt Cố Phi, lạnh lùng nói, “Cậu có bị mù không?” Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Cố Phi, Lý Hàn Uy dừng lại.
Kể từ lúc chà đạp Cố Phi trên giường, Cố Phi đối với hắn ngoại trừ chán ghét ra thì cũng chỉ có hoảng sợ. Lý Hàn Uy trước giờ vẫn luôn muốn thay đổi loại tình huống này, đột nhiên nhận ra rằng mình lại khiến Cố Phi sợ hãi.
Nếu lúc này hắn lại nổi giận, thì đến khi nào hắn với Cố Phi mới có thể giảng hòa được.
Chẳng phải chỉ là một cái bình đập vào đầu thôi sao? Coi như là để Cố Phi phát tiết đi.
Nghĩ tới đây, Lý Hàn Uy buông tay Cố Phi ra, có chút lúng túng hạ thấp giọng nói: “Cậu mù sao? Tôi đang bị thương, chỉ... chỉ là cậu không thể giúp tôi băng bó một chút được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.