Chương 110: Đã bị ngược đãi mà còn nhu nhược
Cáp Khiếm Huynh
14/07/2024
Edit: Kazuo
Lúc Lý Hàn Phong cúp điện thoại của Cố Phi, Chu Lẫm đã hoàn toàn phát điên, cậu dùng hết sức lực cuối cùng thoát khỏi bàn tay đang che miệng mình, sau đó há miệng cắn vào bàn tay Lý Hàn Phong cho đến khi máu từ từ chảy ra từ khóe miệng của cậu cũng không chịu buông.
Lý Hàn Phong mặc dù đau nhưng lông mày vẫn không nhíu lại, chỉ cười xấu xa dùng tay còn lại kéo quần Chu Lẫm xuống đầu gối, chiếc quần lót màu đen cứ như vậy bại lộ ra trước mắt Lý Hàn Phong.
Khi thấy Lý Hàn Phong không chớp mắt nhìn chăm chú vào quần lót của mình, sắc mặt Chu Lẫm lập tức biến thành màu gan lợn, hai mắt trợn tròn, nhưng vẫn cắn chặt lòng bàn tay của Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Phong cười khẽ, duỗi ngón trỏ móc quần lót của Chu Lẫm rồi từ từ kéo xuống, hai mắt híp lại thành vòng cung nguy hiểm, “Tôi chỉ nói một lần thôi, buông miệng ra!” Lý Hàn Phong cố gắng rút bàn tay kia ra, nhưng hiển nhiên Chu Lẫm vẫn đang giằng co với hắn, không những không buông tha mà còn dùng thêm sức, như thể nếu không cắn đứt miếng thịt thì sẽ không chịu buông.
Sắc mặt Lý Hàn Phong trầm xuống, tay dùng sức kéo quần lót Chu Lẫm xuống, Chu Lẫm chỉ cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, sau đó liền thấy Lý Hàn Phong cúi đầu thích thú ngắm nhìn hạ thể của mình.
Để biểu lộ sự xấu hổ và tức giận của mình, Chu Lẫm gia tăng lực độ trên hàm răng, từ trong miệng phát ra một tiếng gầm rú.
Lý Hàn Phong dùng ngón tay trêu chọc cậu nhỏ của Chu Lẫm, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Thật là một phong cảnh đẹp.”
Chu Lẫm trừng mắt Lý Hàn Phong, càng ngày càng cắn chặt.
“Còn nhớ tôi đã nói gì không?” Lý Hàn Phong khẽ cười, “Em làm tôi chảy bao nhiêu máu, tôi sẽ để tôi sẽ khiến phía dưới của em chảy gấp đôi.” Lý Hàn Phong vừa cười vừa nâng đôi chân thẳng tắp gợi cảm của Chu Lẫm lên, “Lần này tôi thượng sẽ không khuếch trương hay dùng bất kỳ loại bôi trơn nào.”
Chu Lẫm trợn to hai mắt, rốt cục hoảng sợ buông miệng ra, “Lý... Lý Hàn Phong, tôi... tôi thề sẽ không bao giờ cắn anh nữa... tôi nhất định sẽ không...”
Lý Hàn Phong nở một nụ cười đẹp đến mức có thể thu phục vạn vật “Xin lỗi? Đã muộn!”
Lý Hàn Phong chuẩn bị hết tất cả định trực tiếp đi vào vấn đề, không nghĩ tới điện thoại lại vang lên lúc này. Chỉ nhìn thoáng qua liền thấy tên người gọi là 'lão già'.
Điện thoại có nhận hay không cũng phải tùy vào tâm trạng của Lý Hàn Phong hắn, nhưng nếu người gọi là Lý Cừu, tất cả mọi người trong Thượng Nguyệt Bang phải đặt mọi thứ trong tay xuống, cực kỳ cung kính và kết nối với tốc độ nhanh nhất.
Lý Hàn Phong năm mười hai tuổi đã từng bỏ qua một cuộc điện thoại của Lý Cừu chỉ để đến thăm mộ mẹ mình, kết quả bị chính tâm phúc của Lý Cừu tra tấn và đánh trọng thương. Lần đó cũng là lần đầu tiên Lý Hàn Phong ném mùi cận kề cái chết.
Lý Hàn Phong bực bội cầm điện thoại lên, vừa định kết nối liền thấy vẻ mặt Chu Lẫm thở phào nhẹ nhõm như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lý Hàn Phong cười lạnh một tiếng, hắn đã đi đến mức này rồi, làm sao có thể buông tha người đàn ông này.
Khi Chu Lẫm vẫn còn đang từ trong cơn hoảng loạn mà dần buông lỏng tinh thần, Lý Hàn Phong liền vòng tay qua ôm eo Chu Lẫm, tà mị cười, dùng eo thúc một cái, đem nửa dục vọng đâm vào trong cơ thể Chu Lẫm.
“A!!!! Vương bát đãn! Đồ khốn nạn! Đi chết đi Lý Hàn Phong! Đau quá!!! Đem cái đó ra ngoài!!!” Cơ thể Chu Lẫm run rẩy, hạ thân đau đớn làm cho sắc mặt Chu Lẫm tái nhợt, tiếng mắng chửi vẫn tiếp tục vang lên.
Vừa mới xông vào một cách thô bạo, Lý Hàn Phong cũng không tiếp tục động nữa, mà lại lấy tay che miệng Chu Lẫm lại, thấp giọng uy hiếp, “Nếu em còn mắng nữa, tôi liền đem tất cả cắm vào.”
Dục vọng của Lý Hàn Phong vẫn ở trong cơ thể Chu Lẫm, một cử động nhỏ cũng khiến Chu Lẫm đau đến thấu xương, để biểu thị mình đã hiểu, Chu Lẫm giống như người bị động kinh liên tục gật đầu
Lý Hàn Phong lúc này mới hài lòng nhận cuộc gọi.
Bởi vì Lý Hàn Phong vẫn còn đang chiếm cứ nơi trí mạng của mình, Chu Lẫm chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi, sau khi Lý Hàn Phong trả lời điện thoại xong, đảm bảo hắn ta nhất định sẽ trực tiếp lao tới. Lấy cơ thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, khẳng định chưa đến hai giây liền game over.
Trong lúc trả lời điện thoại, Lý Hàn Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, cuối cùng vẫn lãnh đạm đáp lại, “Đã hiểu.”
Lúc đặt điện thoại xuống, Lý Hàn Phong lạnh lùng nhìn Chu Lẫm ở dưới thân đàn hoảng sợ nhìn mình.
“Tiểu tình nhân của em thật sự vì em mà dám điều động Hồng Viêm Đường.” Lý Hàn Phong cúi người vuốt ve khuôn mặt Chu Lẫm, “Đừng tưởng rằng hắn ta muốn dùng Lý Cừu để uy hiếp tôi thì Lý Hàn Phong tôi sẽ đem em giao cho hắn.”
Đương nhiên Chu Lẫm không hiểu lời của Lý Hàn Phong, chỉ chớp chớp mắt phi thường đáng thương cầu xin nói, “Anh... anh có thể rút ra trước không, mông đau... đau quá.”
Cuộc điện thoại của LÝ Cừu đã dục vọng của Lý Hàn Phong gần như xóa sạch hết, lại nhìn thấy vẻ mặt đau đớn trên gương mặt của Chu Lẫm, sắc mặc Lý Hàn Phong phức tạp từ trên Chu Lẫm lui xuống, cũng cởi trói cho cậu.
Chu Lẫm được tự do liền nhanh chóng nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó xoa xoa mông, tức giận nhìn Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Phong chỉnh lại quần ái liền hướng Chu Lẫm ngoắc ngón tay, “Lại đây.”
“...”
“Em yên tâm, nếu muốn làm gì thì hồi nãy tôi đã làm rồi.” Giọng điệu của Lý Hàn Phong hiếm khi chuyển thành dịu dàng.
“...”
“Được rồi! Tôi không nên nói chuyện với em bằng phương thức này.” Lý Hàn Phong nói xong xoa xoa nắm tay, lạnh lùng nhìn Chu Lẫm. Chu Lẫm dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó liền chạy nhanh đến chỗ Lý Hàn Phong.
Vẻ mặt Lý Hàn Phong đen kịt nhìn chằm chằm Chu Lẫm đang đứng trước mặt mình, buồn bực không biết để Chu Lẫm ở bên mình chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực mới làm cho tên này khuất phục.
Kỳ thật Lý Hàn Phong không biết Chu Lẫm chỉ sợ Lý Hàn Phong bạo hành chính mình, có lẽ là bởi vì Chu Lẫm cùng Lý Hàn Phong có quan hệ giường chiếu, khiến cho Chu Lẫm mỗi lần thấy Lý Hàn Phong chuẩn bị dùng bạo lực đều nghĩ đến đối với mình làm các việc người lớn kia.
Chu Lẫm trề môi đứng trước mặt Lý Hàn Phong, hơi quay đầu không đối diện với ánh mắt của Lý Hàn Phong, trong lòng vẫn ghi hận những gì vừa rồi Lý Hàn Phong đã làm với mình.
Lý Hàn Phong cũng không tức giận, từ trong túi lấy ra mặt dây chuyền chữ thập đưa cho Chu Lẫm.
“Trong khoảng thời gian này, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em.” Lý Hàn Phong nhìn Chu Lẫm, ánh mắt thâm tình dần hiện lên.
Chu Lẫm không nói chuyện, nhưng vẻ bướng bỉnh ban đầu dần dần mờ nhạt, lời nói của Lý Hàn Phong dường như chạm đến sự mềm yếu nhất trong lòng Chu Lẫm.
Lý Hàn Phong nhẹ nhàng đeo dây chuyền lên cổ Chu Lẫm, nhân lúc Chu Lẫm thất thần liền cúi đầu đặt lên trán Chu Lẫm một nụ hôn.
“Tôi sẽ tra ra kẻ đã làm em bị thương là ai, cho nên em tuyệt đối không được hận tôi.” Giọng nói của Lý Hàn Phong nhẹ nhàng, câu nói cuối cùng ngoài giọng điệu giống như uy hiếp ra thì không có bất kỳ sự lạnh lùng nào.
“Đám người đó thật sự không phải do anh phái ra sao?” Chu Lẫm ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Phong, cậu thậm chí còn không nhận ra sự chờ mong ở trong lòng.
“Không phải.” Sau khi kiện định dứt khoát trả lời, Lý Hàn Phong ôm lấy Chu Lẫm, “Em là người đầu tiên khiến Lý Hàn Phong tôi không nỡ lòng xuống tay nhất.”
Chu Lẫm cảm thấy được chính mình thực sự nhu nhược, hận ý đối với Lý Hàn Phong nhiều đến như vậy lại bị một lời nói cùng cái ôm của hắn xóa sạch tất cả, rõ ràng hồi nãy hắn còn bạo hành cậu.
Có lẽ cậu đối với người đàn ông này không thể nào hận được.
(Tự dưng chương này ngắn dễ sợ, làm tui phải dò đi dò lại mấy lần xem thử có bỏ sót chỗ nào không )
Lúc Lý Hàn Phong cúp điện thoại của Cố Phi, Chu Lẫm đã hoàn toàn phát điên, cậu dùng hết sức lực cuối cùng thoát khỏi bàn tay đang che miệng mình, sau đó há miệng cắn vào bàn tay Lý Hàn Phong cho đến khi máu từ từ chảy ra từ khóe miệng của cậu cũng không chịu buông.
Lý Hàn Phong mặc dù đau nhưng lông mày vẫn không nhíu lại, chỉ cười xấu xa dùng tay còn lại kéo quần Chu Lẫm xuống đầu gối, chiếc quần lót màu đen cứ như vậy bại lộ ra trước mắt Lý Hàn Phong.
Khi thấy Lý Hàn Phong không chớp mắt nhìn chăm chú vào quần lót của mình, sắc mặt Chu Lẫm lập tức biến thành màu gan lợn, hai mắt trợn tròn, nhưng vẫn cắn chặt lòng bàn tay của Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Phong cười khẽ, duỗi ngón trỏ móc quần lót của Chu Lẫm rồi từ từ kéo xuống, hai mắt híp lại thành vòng cung nguy hiểm, “Tôi chỉ nói một lần thôi, buông miệng ra!” Lý Hàn Phong cố gắng rút bàn tay kia ra, nhưng hiển nhiên Chu Lẫm vẫn đang giằng co với hắn, không những không buông tha mà còn dùng thêm sức, như thể nếu không cắn đứt miếng thịt thì sẽ không chịu buông.
Sắc mặt Lý Hàn Phong trầm xuống, tay dùng sức kéo quần lót Chu Lẫm xuống, Chu Lẫm chỉ cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, sau đó liền thấy Lý Hàn Phong cúi đầu thích thú ngắm nhìn hạ thể của mình.
Để biểu lộ sự xấu hổ và tức giận của mình, Chu Lẫm gia tăng lực độ trên hàm răng, từ trong miệng phát ra một tiếng gầm rú.
Lý Hàn Phong dùng ngón tay trêu chọc cậu nhỏ của Chu Lẫm, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Thật là một phong cảnh đẹp.”
Chu Lẫm trừng mắt Lý Hàn Phong, càng ngày càng cắn chặt.
“Còn nhớ tôi đã nói gì không?” Lý Hàn Phong khẽ cười, “Em làm tôi chảy bao nhiêu máu, tôi sẽ để tôi sẽ khiến phía dưới của em chảy gấp đôi.” Lý Hàn Phong vừa cười vừa nâng đôi chân thẳng tắp gợi cảm của Chu Lẫm lên, “Lần này tôi thượng sẽ không khuếch trương hay dùng bất kỳ loại bôi trơn nào.”
Chu Lẫm trợn to hai mắt, rốt cục hoảng sợ buông miệng ra, “Lý... Lý Hàn Phong, tôi... tôi thề sẽ không bao giờ cắn anh nữa... tôi nhất định sẽ không...”
Lý Hàn Phong nở một nụ cười đẹp đến mức có thể thu phục vạn vật “Xin lỗi? Đã muộn!”
Lý Hàn Phong chuẩn bị hết tất cả định trực tiếp đi vào vấn đề, không nghĩ tới điện thoại lại vang lên lúc này. Chỉ nhìn thoáng qua liền thấy tên người gọi là 'lão già'.
Điện thoại có nhận hay không cũng phải tùy vào tâm trạng của Lý Hàn Phong hắn, nhưng nếu người gọi là Lý Cừu, tất cả mọi người trong Thượng Nguyệt Bang phải đặt mọi thứ trong tay xuống, cực kỳ cung kính và kết nối với tốc độ nhanh nhất.
Lý Hàn Phong năm mười hai tuổi đã từng bỏ qua một cuộc điện thoại của Lý Cừu chỉ để đến thăm mộ mẹ mình, kết quả bị chính tâm phúc của Lý Cừu tra tấn và đánh trọng thương. Lần đó cũng là lần đầu tiên Lý Hàn Phong ném mùi cận kề cái chết.
Lý Hàn Phong bực bội cầm điện thoại lên, vừa định kết nối liền thấy vẻ mặt Chu Lẫm thở phào nhẹ nhõm như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lý Hàn Phong cười lạnh một tiếng, hắn đã đi đến mức này rồi, làm sao có thể buông tha người đàn ông này.
Khi Chu Lẫm vẫn còn đang từ trong cơn hoảng loạn mà dần buông lỏng tinh thần, Lý Hàn Phong liền vòng tay qua ôm eo Chu Lẫm, tà mị cười, dùng eo thúc một cái, đem nửa dục vọng đâm vào trong cơ thể Chu Lẫm.
“A!!!! Vương bát đãn! Đồ khốn nạn! Đi chết đi Lý Hàn Phong! Đau quá!!! Đem cái đó ra ngoài!!!” Cơ thể Chu Lẫm run rẩy, hạ thân đau đớn làm cho sắc mặt Chu Lẫm tái nhợt, tiếng mắng chửi vẫn tiếp tục vang lên.
Vừa mới xông vào một cách thô bạo, Lý Hàn Phong cũng không tiếp tục động nữa, mà lại lấy tay che miệng Chu Lẫm lại, thấp giọng uy hiếp, “Nếu em còn mắng nữa, tôi liền đem tất cả cắm vào.”
Dục vọng của Lý Hàn Phong vẫn ở trong cơ thể Chu Lẫm, một cử động nhỏ cũng khiến Chu Lẫm đau đến thấu xương, để biểu thị mình đã hiểu, Chu Lẫm giống như người bị động kinh liên tục gật đầu
Lý Hàn Phong lúc này mới hài lòng nhận cuộc gọi.
Bởi vì Lý Hàn Phong vẫn còn đang chiếm cứ nơi trí mạng của mình, Chu Lẫm chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi, sau khi Lý Hàn Phong trả lời điện thoại xong, đảm bảo hắn ta nhất định sẽ trực tiếp lao tới. Lấy cơ thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, khẳng định chưa đến hai giây liền game over.
Trong lúc trả lời điện thoại, Lý Hàn Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, cuối cùng vẫn lãnh đạm đáp lại, “Đã hiểu.”
Lúc đặt điện thoại xuống, Lý Hàn Phong lạnh lùng nhìn Chu Lẫm ở dưới thân đàn hoảng sợ nhìn mình.
“Tiểu tình nhân của em thật sự vì em mà dám điều động Hồng Viêm Đường.” Lý Hàn Phong cúi người vuốt ve khuôn mặt Chu Lẫm, “Đừng tưởng rằng hắn ta muốn dùng Lý Cừu để uy hiếp tôi thì Lý Hàn Phong tôi sẽ đem em giao cho hắn.”
Đương nhiên Chu Lẫm không hiểu lời của Lý Hàn Phong, chỉ chớp chớp mắt phi thường đáng thương cầu xin nói, “Anh... anh có thể rút ra trước không, mông đau... đau quá.”
Cuộc điện thoại của LÝ Cừu đã dục vọng của Lý Hàn Phong gần như xóa sạch hết, lại nhìn thấy vẻ mặt đau đớn trên gương mặt của Chu Lẫm, sắc mặc Lý Hàn Phong phức tạp từ trên Chu Lẫm lui xuống, cũng cởi trói cho cậu.
Chu Lẫm được tự do liền nhanh chóng nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó xoa xoa mông, tức giận nhìn Lý Hàn Phong.
Lý Hàn Phong chỉnh lại quần ái liền hướng Chu Lẫm ngoắc ngón tay, “Lại đây.”
“...”
“Em yên tâm, nếu muốn làm gì thì hồi nãy tôi đã làm rồi.” Giọng điệu của Lý Hàn Phong hiếm khi chuyển thành dịu dàng.
“...”
“Được rồi! Tôi không nên nói chuyện với em bằng phương thức này.” Lý Hàn Phong nói xong xoa xoa nắm tay, lạnh lùng nhìn Chu Lẫm. Chu Lẫm dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó liền chạy nhanh đến chỗ Lý Hàn Phong.
Vẻ mặt Lý Hàn Phong đen kịt nhìn chằm chằm Chu Lẫm đang đứng trước mặt mình, buồn bực không biết để Chu Lẫm ở bên mình chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực mới làm cho tên này khuất phục.
Kỳ thật Lý Hàn Phong không biết Chu Lẫm chỉ sợ Lý Hàn Phong bạo hành chính mình, có lẽ là bởi vì Chu Lẫm cùng Lý Hàn Phong có quan hệ giường chiếu, khiến cho Chu Lẫm mỗi lần thấy Lý Hàn Phong chuẩn bị dùng bạo lực đều nghĩ đến đối với mình làm các việc người lớn kia.
Chu Lẫm trề môi đứng trước mặt Lý Hàn Phong, hơi quay đầu không đối diện với ánh mắt của Lý Hàn Phong, trong lòng vẫn ghi hận những gì vừa rồi Lý Hàn Phong đã làm với mình.
Lý Hàn Phong cũng không tức giận, từ trong túi lấy ra mặt dây chuyền chữ thập đưa cho Chu Lẫm.
“Trong khoảng thời gian này, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em.” Lý Hàn Phong nhìn Chu Lẫm, ánh mắt thâm tình dần hiện lên.
Chu Lẫm không nói chuyện, nhưng vẻ bướng bỉnh ban đầu dần dần mờ nhạt, lời nói của Lý Hàn Phong dường như chạm đến sự mềm yếu nhất trong lòng Chu Lẫm.
Lý Hàn Phong nhẹ nhàng đeo dây chuyền lên cổ Chu Lẫm, nhân lúc Chu Lẫm thất thần liền cúi đầu đặt lên trán Chu Lẫm một nụ hôn.
“Tôi sẽ tra ra kẻ đã làm em bị thương là ai, cho nên em tuyệt đối không được hận tôi.” Giọng nói của Lý Hàn Phong nhẹ nhàng, câu nói cuối cùng ngoài giọng điệu giống như uy hiếp ra thì không có bất kỳ sự lạnh lùng nào.
“Đám người đó thật sự không phải do anh phái ra sao?” Chu Lẫm ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Phong, cậu thậm chí còn không nhận ra sự chờ mong ở trong lòng.
“Không phải.” Sau khi kiện định dứt khoát trả lời, Lý Hàn Phong ôm lấy Chu Lẫm, “Em là người đầu tiên khiến Lý Hàn Phong tôi không nỡ lòng xuống tay nhất.”
Chu Lẫm cảm thấy được chính mình thực sự nhu nhược, hận ý đối với Lý Hàn Phong nhiều đến như vậy lại bị một lời nói cùng cái ôm của hắn xóa sạch tất cả, rõ ràng hồi nãy hắn còn bạo hành cậu.
Có lẽ cậu đối với người đàn ông này không thể nào hận được.
(Tự dưng chương này ngắn dễ sợ, làm tui phải dò đi dò lại mấy lần xem thử có bỏ sót chỗ nào không )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.