Chương 102: Diễn xuất, nói dối, phản bội
Cáp Khiếm Huynh
14/07/2024
Edit: Kazuo
Chu Lẫm giúp Lý Hàn Phong thoa thuốc, ngồi cùng Lý Hàn Phong dưới gốc cây bên cạnh hồ, đợi Lý Hàn Uy đến thăm như lời Lý Hàn Phong nói.
Lý Hàn Phong dựa vào gốc cây, một tay để lên chân phải, yên lặng nhắm mắt, dường như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp buổi sáng, lại như đang chờ đợi Chu Lẫm ở bên cạnh nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Chu Lẫm nguyện ý ngoan ngoãn ở bên cạnh chăm sóc hắn tốt như vậy, mặc dù không rõ vì sao Chu Lẫm lại đột nhiên đổi tính nết, nhưng Lý Hàn Phong vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi ở bên người mình yêu. Sự cô đơn theo thời gian dường như cũng dần tan biến trong ánh nắng.
“Lý Hàn Phong, hình như tôi thích anh.” Chu Lẫm nhìn trời nhẹ nhàng nói, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, nửa tỉnh nửa mê.
Lý Hàn Phong có chút giật mình nhìn Chu Lẫm, hắn đã nghe rất nhiều người nói từ “thích” đó, nhưng những gì thốt ra từ miệng của Chu Lẫm lúc này lại khiến Lý Hàn Phong cảm thấy xúc động hơn bao giờ hết.
“Chu Lẫm, nhìn tôi.” Lý Hàn Phong vươn tay nắm cằm Chu Lẫm, xoay mặt Chu Lẫm về phía mình, nhìn vào đôi mắt đẹp của Chu Lẫm, trên mặt Lý Hàn Phong nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói có chút trầm thấp, “Tôi muốn nghe lại lần nữa. “
Chu Lẫm không lên tiếng, hai tay ôm lấy cổ Lý Hàn Phong, chậm rãi áp môi lên, “Tôi rất thích anh, rất thích.” Nói xong những lời này, Chu Lẫm hôn lên môi Lý Hàn Phong, từng bước một thâm nhập vào bên trong.
Lý Hàn Phong cảm nhận được sự chủ động của Chu Lẫm, cái cảm giác tốt đẹp khó có thể miêu trả dần khuếch tán trong lòng, thậm chí hắn còn hy vọng thời gian có thể dừng lại từ lúc này.
Dưới tán cây, Chu Lẫm nằm trên ngực của Lý Hàn Phong, bởi vì cả đêm không ngủ, cho nên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Tay Lý Hàn Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Chu Lẫm, trên mặt nở nụ cười tươi, hắn cúi đầu nhìn đôi mắt đang nhắm lại của mỹ nam trong lồng ngực, không nhịn được cúi đầu hôn xuống tóc Chu Lẫm.
Một thuộc hạ vội vàng chạy tới dưới tàng cây, vừa định nói thì Lý Hàn Phong nhanh chóng giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó cẩn thận đứng lên, cởi áo khoác nhẹ nhàng đặt lên người Chu Lẫm.
Lý Hàn Phong cùng thuộc hạ vừa đi, Chu Lẫm đang ở dưới tàng cây lập tức mở mắt ngồi dậy, mở lòng bàn tay nhìn chiếc chìa khóa, Chu Lẫm nhẹ nhõm thở dài một hơi. Để lấy chiếc chìa khóa mà Lý Hàn Phong mang theo bên mình thực sự không phải là một công việc dễ dàng.
Chu Lẫm nhìn chiếc áo khoác trên người, nhớ tới vẻ dịu dàng của Lý Hàn Phong lúc trước, ánh mắt không khỏi trở nên phức tạp.
Chính bản thân cậu cũng không biết từ “thích” kia là thật hay giả.
Edit: Kazuo
- -----------------------------------------------
Khi Lý Hàn Phong đến phòng khách, Lý Hàn Uy đang ngồi trên ghế sô pha nhấm nháp tách trà do người hầu đưa cho, bộ dáng thư thái, có vẻ tâm trạng rất tốt. Nhìn thấy Lý Hàn Phong đi vào, hắn ta lập tức đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Lý Hàn Phong cười nham hiểm.
Mọi người trong phòng khách đều lui ra ngoài, Jason lại có chút do dự, bởi vì hắn biết rằng Lý Hàn Phong đang bị thương, giờ phút này không phải đối thủ của Lý Hàn Uy. Nhưng khi nhận được ánh mắt mạnh mẽ của Lý Hàn Phong, Jason bất đắc dĩ phải rời đi.
Ngay khi Lý Hàn Phong vừa ngồi xuống, Lý Hàn Uy liền lấy ra một chiếc hộp dài đặt trên bàn trước mặt Lý Hàn Phong, rồi mở ra.
Đó là một loại nhân sâm, màu sắc và bề ngoài rất thuần khiết, trông qua rất đắt tiền.
“Nhân sâm này là của phụ thân đem bằng đường hàng không từ Mỹ về và nhờ tôi mang đến cho cậu.” Lý Hàn Uy cười khẽ, “Xem ra phụ thân muốn dùng phương thức vừa đánh vừa xoa để trói chặt cậu lại a.”
“Nếu anh thích thì cầm đi. Tôi trước giờ chưa bao giờ thiếu những thứ này.” Lý Hàn Phong vô cảm uống trà, đồng thời âm thầm ám chỉ Lý Hàn Uy rằng hắn sẽ không bao giờ để Lý Cừu vào mắt.
Lý Hàn Uy không hề tỏ ra khó chịu trước lời nói của Lý Hàn Phong, hắn khoanh chân dựa vào ghế sô pha, “Có chuyện mà cậu chưa biết, Tiểu Vũ cũng bị phụ thân trừng phạt vì tội không chịu về Mỹ. Tôi nghe nói toàn bộ móng tay phải đều bị Phó Tuyệt nhổ sạch. “
Thân thể Lý Hàn Phong chấn động, ngay sau đó nheo mắt nguy hiểm nhìn Lý Hàn Uy, “Tốt hơn hết anh nên nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không tôi sẽ đá anh rời khỏi đây.”
Lúc này Lý Hàn Phong rất bất an, nhưng hắn nghi ngờ gì về lời nói của Lý Hàn Uy. Bởi vì khi ở trong nhà thờ, hắn nhìn Lý Cừu qua màn hình, chính miệng Lý Cừu đã đáp ứng hắn sẽ không làm tổn thương Lý Hàn Vũ.
Lý Hàn Uy thấy vẻ mặt Lý Hàn Phong không thay đổi, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện sự bất an, ngay sau đó liền nói: “Tôi chỉ có thể nói cậu đánh giá quá thấp phụ thân, cậu cho rằng phụ thân sẽ cho phép Tiểu Vũ ở bên cạnh giúp cậu? Chỉ cần máu vẫn còn chảy, không ai trong chúng ta có thể thoát khỏi gồng cùm của Thượng Nguyệt Bang, cho nên chỉ có thể phục tùng phụ thân vô điều kiện.”
Sau khi biết tình hình của Lý Hàn Vũ, sắc mặt của Lý Hàn Phong trở nên rất ảm đạm, lời nói của Lý Hàn Uy khiến Lý Hàn Phong có chút mất kiên nhẫn, “Quy tắc sinh tồn của anh chưa bao giờ thích hợp với tôi, vậy nên bớt nói dài dòng đi.”
Lý Hàn Phong khẽ cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Hàn Phong ngồi xuống, mặt dán vào tai Lý Hàn Phong, “Tôi biết cậu vẫn chưa từng để tôi vào mắt, nhưng cậu nghĩ tôi không biết mục đích thực sự là gì sao?”
Lý Hàn Phong không nói, mà chỉ nở một nụ cười trào phúng, như thể đang cười nhạo cho việc Lý Hàn Uy tự cho mình nắm rõ mọi việc.
Nhìn thấy Lý Hàn Phong vẫn tỏ thái độ khinh thường mình, Lý Hàn Uy cũng không tức giận, hắn chỉ duỗi ngón tay ra lướt qua cổ Lý Hàn Phong.
“Người yêu bé nhỏ của cậu đâu rồi? Sao tôi không thấy bóng dáng của cậu ta?” Lý Hàn Uy cười xấu xa nói, ngón tay thuận theo cổ trượt dần xuống cổ áo, nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh hấp dẫn của Lý Hàn Phong.
“Chú ý tới bàn tay bẩn thỉu của anh.” Lý Hàn Phong nắm lấy tay Lý Hàn Uy, lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Tay bẩn?” Sắc mặt Lý Hàn Uy trầm xuống, đè Lý Hàn Phong xuống ghế sô pha. Lý Hàn Phong không có phản kháng, chỉ nhìn Lý Hàn Uy với ánh mắt rất khinh thường. Lý Hàn Uy thấy bộ dáng không để vào mắt của Lý Hàn Phong liền bị chọc cho tức giận, cuối đầu cắn ngực Lý Hàn Phong mặc dù cách một lớp áo.
Lý Hàn Phong nằm trên sô pha, ánh mắt nhìn Lý Hàn Uy tràn đầy khinh bỉ, loại ánh mắt này tản ra uy lực khiến Lý Hàn Uy phải dừng miệng lại. Đối mặt với cái nhìn của Lý Hàn Phong, Lý Hàn Uy chỉ biết cắn răng.
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ xé bỏ mọi thứ về cậu, khiến cậu phải khóc và cầu xin tha thứ dưới thân tôi.”
“Tôi đang đợi ngày đó đến.” Lý Hàn Phong nhẹ giọng nói, “Còn bây giờ, cút khỏi người tôi mau!”
“Hãy nhớ kỹ sự ngạo mạn của cậu ngày hôm nay. Chờ ngày nào đó cậu quỳ gối trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì những gì mình đã nói ra hôm nay.” Khuôn mặt Lý Hàn Uy tái nhợt lùi ra khỏi cơ thể của Lý Hàn Phong. Thấy Lý Hàn Phong không chút hoang mang ngồi dậy chỉnh lại cổ áo, lửa giận trong lòng càng bùng cháy.
“Tôi sẽ nói ngắn gọn, hội nghị cấp cao ba năm một lần của Thượng Nguyệt Bang sắp diễn ra. Phụ thân có khả năng sẽ lấy hội nghị này công bố ai sẽ là người kế thừa tiếp theo. Trước lúc đó, chúng ta tốt nhân nên phân thắng bại.
“Có thể.” Lý Hàn Phong mặt không chút cảm xúc, “Tốt nhất anh nên chuẩn bị đầy đủ tinh thần, bởi vì trước giờ chiến thắng hay thất bại của tôi chỉ luôn có sống và chết.”
Lý Hàn Uy phát ra một tiếng hừ lạnh. Hiện tại Lý Hàn Phong đã bị Lý Cừu tước đi toàn bộ thế lực, hơn nữa còn bị thương nặng, huống chi chính hắn hiện tại đã tìm được chỗ dựa vững chắc, cho dù Lý Hàn Phong có mạnh đến đâu, lần này cũng không có khả băng bất khả chiến bại như trước.
Hơn nữa, Lý Hàn Phong bây giờ có một điểm yếu. Nghĩ đến điều này, Lý Hàn Uy cảm thấy việc để người đàn ông kia đi theo Lý Hàn Phong ra khỏi 'Underground' là một bước đi đúng đắn.
Edit: Kazuo
- -------------------------------------------------
Chu Lẫm giả bộ hờ hững vượt qua tầm mắt của vệ sĩ đến phòng làm việc của Lý Hàn Phong. Đây là nơi Lý Hàn Phong thường ở lâu nhất, kể từ khi Lý Hàn Phong ra lệnh không ai được phép đến gần đây, cho nên không có các vệ sĩ xung quanh.
Bốn bức tường và cửa phòng làm việc kiên cố không thể phá hủy, thậm chí có bom cũng không nổ được, vì vậy Chu Lẫm kết luận tất cả tài liệu mật của Lý Hàn Phong đều được cất giấu ở đây.
Cách duy nhất để vào phòng làm việc là dùng chiếc chìa khóa mà Lý Hàn Phong luôn mang theo bên mình, trừ cách này ra thì không còn cách nào khác. Nếu ai đó cố tình cạy ổ khóa, thiết bị báo động được lắp trong ổ khóa sẽ ngay lập tức kích hoạt. Trong vòng hai giây sẽ được bao quanh bởi những vệ sĩ có súng ở bên ngoài.
Chu Lẫm biết Lý Hàn Phong sẽ sớm phát hiện việc mất chìa khóa trên người, cho nên động tác nhanh hơn, mở cửa cẩn thận và nhanh chóng, sau khi đi vào lập tức khóa cửa lại.
Phòng làm việc của Lý Hàn Phong rất lớn, có mùi sách thoang thoảng khiến người ta dễ dàng bình tĩnh lại. Chu Lẫm có cảm giác như đang ở trong thư viện, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nơi này hình như không có cửa sổ, ánh sáng u ám, âm trầm vô cùng. Chu Lẫm không bật đèn, dùng đèn pin lật xem tài liệu trên bàn.
Chu Lẫm không nhìn kỹ những tài liệu đó, mà là liều mạng tìm kiếm những giấy tờ tương tự như danh sách, cho đến khi lục tung từ trong ra ngoài cái bàn, Chu Lẫm cũng không tìm thấy cái gọi là danh sách.
Chu Lẫm bắt đầu lục tung mấy cái giá sách kia, cắn đèn pin trên miệng, nhanh chóng lật giở từng cuốn sách, không biết có phải kẹp trong sách hay không. Nhưng liền mau nhận ra đây không phải là ý hay, ở đây cũng có ít nhất một ngàn cuốn sách, nếu kiểm tra hết, chỉ sợ Lý Hàn Phong đi vào.
Chu Lẫm dùng đèn pin chiếu sáng vách tường và mặt đất. Đối với người thích xem những bộ phim chiến tranh, gián điệp như Chu Lẫm, loại danh sách bí mật liên quan đến tất cả các thế lực của Lý Hàn Phong có khả năng được cất giữ ở một nơi không thể di chuyển. Chẳng hạn như trên tường hoặc trong sàn nhà.
Trên tường treo một bức tranh sơn dầu kỳ lạ vẽ thần chết cầm lưỡi hái, như thể ngửi thấy mùi gì đó, Chu Lẫm bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng nâng bức tranh ra. Quả nhiên, có một lỗ khóa trên tường bị bức tranh che mất.
Chu Lẫm vạn phần kích động, lấy ra chùm chìa khóa vừa trộm được từ Lý Hàn Phong, cẩn thận tra chiếc chìa khóa vào, vặn nhẹ, chỉ nghe một tiếng 'cạch', ngay lập tức một bức tường hình vuông nhỏ bên cạnh dịch chuyển sang một bên, để lộ một lỗ trên tường cùng với một mảnh giấy cuộn lại.
Chu Lẫm lấy ra tờ giấy nhanh chóng mở ra, đúng là một cái danh sách, Chu Lẫm vô cùng hưng phấn, đột nhiên cảm thấy việc giải cứu Cố Phi không còn xa lắm.
Vì đề phòng mọi chuyện, Chu Lẫm cúi sát vào tờ giấy, muốn xác nhận lại nội dung trong, nhưng lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạn tỏa ra từ tờ giấy. Chu Lẫm cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không đi suy nghĩ gì, đem tờ giấy gấp lại bỏ vào túi để chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước liền cảm giác choáng váng đầu óc.
Chu Lẫm nhắm chặt hai mắt, cố gắng loại bỏ cơn choáng váng, nhưng thân thể yếu ớt không tự chủ được nhanh chóng ngã xuống tường, lúc này Chu Lẫm mới nhận ra mùi thơm trên tờ giấy là loại hương gây mê.
Chu Lẫm phát hiện mình đã thực sự đánh giá thấp Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong sao có thể đặt danh sách như vậy ở một nơi hiển nhiên như vậy, e rằng ngay từ đầu tờ giấy đó đã được Lý Hàn Phong chuẩn bị tốt từ đầu rồi.
Nói cách khác, Lý Hàn Phong đã sớm biết mục đích của mình. Mà vào lúc dưới gốc cây, khi chính cậu còn đang diễn kịch, Lý Hàn Phong hắn...cũng đang diễn!
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi tầm mắt của cậu biến mất, Chu Lẫm nhìn thấy cánh cửa từ từ được mở ra, sau đó đèn trong phòng làm việc lập tức bật sáng, Lý Hàn Phong bước về phía cậu với những bước chân vững vàng, mặt không chút cảm xúc!
Chu Lẫm giúp Lý Hàn Phong thoa thuốc, ngồi cùng Lý Hàn Phong dưới gốc cây bên cạnh hồ, đợi Lý Hàn Uy đến thăm như lời Lý Hàn Phong nói.
Lý Hàn Phong dựa vào gốc cây, một tay để lên chân phải, yên lặng nhắm mắt, dường như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp buổi sáng, lại như đang chờ đợi Chu Lẫm ở bên cạnh nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Chu Lẫm nguyện ý ngoan ngoãn ở bên cạnh chăm sóc hắn tốt như vậy, mặc dù không rõ vì sao Chu Lẫm lại đột nhiên đổi tính nết, nhưng Lý Hàn Phong vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi ở bên người mình yêu. Sự cô đơn theo thời gian dường như cũng dần tan biến trong ánh nắng.
“Lý Hàn Phong, hình như tôi thích anh.” Chu Lẫm nhìn trời nhẹ nhàng nói, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, nửa tỉnh nửa mê.
Lý Hàn Phong có chút giật mình nhìn Chu Lẫm, hắn đã nghe rất nhiều người nói từ “thích” đó, nhưng những gì thốt ra từ miệng của Chu Lẫm lúc này lại khiến Lý Hàn Phong cảm thấy xúc động hơn bao giờ hết.
“Chu Lẫm, nhìn tôi.” Lý Hàn Phong vươn tay nắm cằm Chu Lẫm, xoay mặt Chu Lẫm về phía mình, nhìn vào đôi mắt đẹp của Chu Lẫm, trên mặt Lý Hàn Phong nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói có chút trầm thấp, “Tôi muốn nghe lại lần nữa. “
Chu Lẫm không lên tiếng, hai tay ôm lấy cổ Lý Hàn Phong, chậm rãi áp môi lên, “Tôi rất thích anh, rất thích.” Nói xong những lời này, Chu Lẫm hôn lên môi Lý Hàn Phong, từng bước một thâm nhập vào bên trong.
Lý Hàn Phong cảm nhận được sự chủ động của Chu Lẫm, cái cảm giác tốt đẹp khó có thể miêu trả dần khuếch tán trong lòng, thậm chí hắn còn hy vọng thời gian có thể dừng lại từ lúc này.
Dưới tán cây, Chu Lẫm nằm trên ngực của Lý Hàn Phong, bởi vì cả đêm không ngủ, cho nên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Tay Lý Hàn Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Chu Lẫm, trên mặt nở nụ cười tươi, hắn cúi đầu nhìn đôi mắt đang nhắm lại của mỹ nam trong lồng ngực, không nhịn được cúi đầu hôn xuống tóc Chu Lẫm.
Một thuộc hạ vội vàng chạy tới dưới tàng cây, vừa định nói thì Lý Hàn Phong nhanh chóng giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó cẩn thận đứng lên, cởi áo khoác nhẹ nhàng đặt lên người Chu Lẫm.
Lý Hàn Phong cùng thuộc hạ vừa đi, Chu Lẫm đang ở dưới tàng cây lập tức mở mắt ngồi dậy, mở lòng bàn tay nhìn chiếc chìa khóa, Chu Lẫm nhẹ nhõm thở dài một hơi. Để lấy chiếc chìa khóa mà Lý Hàn Phong mang theo bên mình thực sự không phải là một công việc dễ dàng.
Chu Lẫm nhìn chiếc áo khoác trên người, nhớ tới vẻ dịu dàng của Lý Hàn Phong lúc trước, ánh mắt không khỏi trở nên phức tạp.
Chính bản thân cậu cũng không biết từ “thích” kia là thật hay giả.
Edit: Kazuo
- -----------------------------------------------
Khi Lý Hàn Phong đến phòng khách, Lý Hàn Uy đang ngồi trên ghế sô pha nhấm nháp tách trà do người hầu đưa cho, bộ dáng thư thái, có vẻ tâm trạng rất tốt. Nhìn thấy Lý Hàn Phong đi vào, hắn ta lập tức đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Lý Hàn Phong cười nham hiểm.
Mọi người trong phòng khách đều lui ra ngoài, Jason lại có chút do dự, bởi vì hắn biết rằng Lý Hàn Phong đang bị thương, giờ phút này không phải đối thủ của Lý Hàn Uy. Nhưng khi nhận được ánh mắt mạnh mẽ của Lý Hàn Phong, Jason bất đắc dĩ phải rời đi.
Ngay khi Lý Hàn Phong vừa ngồi xuống, Lý Hàn Uy liền lấy ra một chiếc hộp dài đặt trên bàn trước mặt Lý Hàn Phong, rồi mở ra.
Đó là một loại nhân sâm, màu sắc và bề ngoài rất thuần khiết, trông qua rất đắt tiền.
“Nhân sâm này là của phụ thân đem bằng đường hàng không từ Mỹ về và nhờ tôi mang đến cho cậu.” Lý Hàn Uy cười khẽ, “Xem ra phụ thân muốn dùng phương thức vừa đánh vừa xoa để trói chặt cậu lại a.”
“Nếu anh thích thì cầm đi. Tôi trước giờ chưa bao giờ thiếu những thứ này.” Lý Hàn Phong vô cảm uống trà, đồng thời âm thầm ám chỉ Lý Hàn Uy rằng hắn sẽ không bao giờ để Lý Cừu vào mắt.
Lý Hàn Uy không hề tỏ ra khó chịu trước lời nói của Lý Hàn Phong, hắn khoanh chân dựa vào ghế sô pha, “Có chuyện mà cậu chưa biết, Tiểu Vũ cũng bị phụ thân trừng phạt vì tội không chịu về Mỹ. Tôi nghe nói toàn bộ móng tay phải đều bị Phó Tuyệt nhổ sạch. “
Thân thể Lý Hàn Phong chấn động, ngay sau đó nheo mắt nguy hiểm nhìn Lý Hàn Uy, “Tốt hơn hết anh nên nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không tôi sẽ đá anh rời khỏi đây.”
Lúc này Lý Hàn Phong rất bất an, nhưng hắn nghi ngờ gì về lời nói của Lý Hàn Uy. Bởi vì khi ở trong nhà thờ, hắn nhìn Lý Cừu qua màn hình, chính miệng Lý Cừu đã đáp ứng hắn sẽ không làm tổn thương Lý Hàn Vũ.
Lý Hàn Uy thấy vẻ mặt Lý Hàn Phong không thay đổi, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện sự bất an, ngay sau đó liền nói: “Tôi chỉ có thể nói cậu đánh giá quá thấp phụ thân, cậu cho rằng phụ thân sẽ cho phép Tiểu Vũ ở bên cạnh giúp cậu? Chỉ cần máu vẫn còn chảy, không ai trong chúng ta có thể thoát khỏi gồng cùm của Thượng Nguyệt Bang, cho nên chỉ có thể phục tùng phụ thân vô điều kiện.”
Sau khi biết tình hình của Lý Hàn Vũ, sắc mặt của Lý Hàn Phong trở nên rất ảm đạm, lời nói của Lý Hàn Uy khiến Lý Hàn Phong có chút mất kiên nhẫn, “Quy tắc sinh tồn của anh chưa bao giờ thích hợp với tôi, vậy nên bớt nói dài dòng đi.”
Lý Hàn Phong khẽ cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Hàn Phong ngồi xuống, mặt dán vào tai Lý Hàn Phong, “Tôi biết cậu vẫn chưa từng để tôi vào mắt, nhưng cậu nghĩ tôi không biết mục đích thực sự là gì sao?”
Lý Hàn Phong không nói, mà chỉ nở một nụ cười trào phúng, như thể đang cười nhạo cho việc Lý Hàn Uy tự cho mình nắm rõ mọi việc.
Nhìn thấy Lý Hàn Phong vẫn tỏ thái độ khinh thường mình, Lý Hàn Uy cũng không tức giận, hắn chỉ duỗi ngón tay ra lướt qua cổ Lý Hàn Phong.
“Người yêu bé nhỏ của cậu đâu rồi? Sao tôi không thấy bóng dáng của cậu ta?” Lý Hàn Uy cười xấu xa nói, ngón tay thuận theo cổ trượt dần xuống cổ áo, nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh hấp dẫn của Lý Hàn Phong.
“Chú ý tới bàn tay bẩn thỉu của anh.” Lý Hàn Phong nắm lấy tay Lý Hàn Uy, lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Tay bẩn?” Sắc mặt Lý Hàn Uy trầm xuống, đè Lý Hàn Phong xuống ghế sô pha. Lý Hàn Phong không có phản kháng, chỉ nhìn Lý Hàn Uy với ánh mắt rất khinh thường. Lý Hàn Uy thấy bộ dáng không để vào mắt của Lý Hàn Phong liền bị chọc cho tức giận, cuối đầu cắn ngực Lý Hàn Phong mặc dù cách một lớp áo.
Lý Hàn Phong nằm trên sô pha, ánh mắt nhìn Lý Hàn Uy tràn đầy khinh bỉ, loại ánh mắt này tản ra uy lực khiến Lý Hàn Uy phải dừng miệng lại. Đối mặt với cái nhìn của Lý Hàn Phong, Lý Hàn Uy chỉ biết cắn răng.
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ xé bỏ mọi thứ về cậu, khiến cậu phải khóc và cầu xin tha thứ dưới thân tôi.”
“Tôi đang đợi ngày đó đến.” Lý Hàn Phong nhẹ giọng nói, “Còn bây giờ, cút khỏi người tôi mau!”
“Hãy nhớ kỹ sự ngạo mạn của cậu ngày hôm nay. Chờ ngày nào đó cậu quỳ gối trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì những gì mình đã nói ra hôm nay.” Khuôn mặt Lý Hàn Uy tái nhợt lùi ra khỏi cơ thể của Lý Hàn Phong. Thấy Lý Hàn Phong không chút hoang mang ngồi dậy chỉnh lại cổ áo, lửa giận trong lòng càng bùng cháy.
“Tôi sẽ nói ngắn gọn, hội nghị cấp cao ba năm một lần của Thượng Nguyệt Bang sắp diễn ra. Phụ thân có khả năng sẽ lấy hội nghị này công bố ai sẽ là người kế thừa tiếp theo. Trước lúc đó, chúng ta tốt nhân nên phân thắng bại.
“Có thể.” Lý Hàn Phong mặt không chút cảm xúc, “Tốt nhất anh nên chuẩn bị đầy đủ tinh thần, bởi vì trước giờ chiến thắng hay thất bại của tôi chỉ luôn có sống và chết.”
Lý Hàn Uy phát ra một tiếng hừ lạnh. Hiện tại Lý Hàn Phong đã bị Lý Cừu tước đi toàn bộ thế lực, hơn nữa còn bị thương nặng, huống chi chính hắn hiện tại đã tìm được chỗ dựa vững chắc, cho dù Lý Hàn Phong có mạnh đến đâu, lần này cũng không có khả băng bất khả chiến bại như trước.
Hơn nữa, Lý Hàn Phong bây giờ có một điểm yếu. Nghĩ đến điều này, Lý Hàn Uy cảm thấy việc để người đàn ông kia đi theo Lý Hàn Phong ra khỏi 'Underground' là một bước đi đúng đắn.
Edit: Kazuo
- -------------------------------------------------
Chu Lẫm giả bộ hờ hững vượt qua tầm mắt của vệ sĩ đến phòng làm việc của Lý Hàn Phong. Đây là nơi Lý Hàn Phong thường ở lâu nhất, kể từ khi Lý Hàn Phong ra lệnh không ai được phép đến gần đây, cho nên không có các vệ sĩ xung quanh.
Bốn bức tường và cửa phòng làm việc kiên cố không thể phá hủy, thậm chí có bom cũng không nổ được, vì vậy Chu Lẫm kết luận tất cả tài liệu mật của Lý Hàn Phong đều được cất giấu ở đây.
Cách duy nhất để vào phòng làm việc là dùng chiếc chìa khóa mà Lý Hàn Phong luôn mang theo bên mình, trừ cách này ra thì không còn cách nào khác. Nếu ai đó cố tình cạy ổ khóa, thiết bị báo động được lắp trong ổ khóa sẽ ngay lập tức kích hoạt. Trong vòng hai giây sẽ được bao quanh bởi những vệ sĩ có súng ở bên ngoài.
Chu Lẫm biết Lý Hàn Phong sẽ sớm phát hiện việc mất chìa khóa trên người, cho nên động tác nhanh hơn, mở cửa cẩn thận và nhanh chóng, sau khi đi vào lập tức khóa cửa lại.
Phòng làm việc của Lý Hàn Phong rất lớn, có mùi sách thoang thoảng khiến người ta dễ dàng bình tĩnh lại. Chu Lẫm có cảm giác như đang ở trong thư viện, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nơi này hình như không có cửa sổ, ánh sáng u ám, âm trầm vô cùng. Chu Lẫm không bật đèn, dùng đèn pin lật xem tài liệu trên bàn.
Chu Lẫm không nhìn kỹ những tài liệu đó, mà là liều mạng tìm kiếm những giấy tờ tương tự như danh sách, cho đến khi lục tung từ trong ra ngoài cái bàn, Chu Lẫm cũng không tìm thấy cái gọi là danh sách.
Chu Lẫm bắt đầu lục tung mấy cái giá sách kia, cắn đèn pin trên miệng, nhanh chóng lật giở từng cuốn sách, không biết có phải kẹp trong sách hay không. Nhưng liền mau nhận ra đây không phải là ý hay, ở đây cũng có ít nhất một ngàn cuốn sách, nếu kiểm tra hết, chỉ sợ Lý Hàn Phong đi vào.
Chu Lẫm dùng đèn pin chiếu sáng vách tường và mặt đất. Đối với người thích xem những bộ phim chiến tranh, gián điệp như Chu Lẫm, loại danh sách bí mật liên quan đến tất cả các thế lực của Lý Hàn Phong có khả năng được cất giữ ở một nơi không thể di chuyển. Chẳng hạn như trên tường hoặc trong sàn nhà.
Trên tường treo một bức tranh sơn dầu kỳ lạ vẽ thần chết cầm lưỡi hái, như thể ngửi thấy mùi gì đó, Chu Lẫm bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng nâng bức tranh ra. Quả nhiên, có một lỗ khóa trên tường bị bức tranh che mất.
Chu Lẫm vạn phần kích động, lấy ra chùm chìa khóa vừa trộm được từ Lý Hàn Phong, cẩn thận tra chiếc chìa khóa vào, vặn nhẹ, chỉ nghe một tiếng 'cạch', ngay lập tức một bức tường hình vuông nhỏ bên cạnh dịch chuyển sang một bên, để lộ một lỗ trên tường cùng với một mảnh giấy cuộn lại.
Chu Lẫm lấy ra tờ giấy nhanh chóng mở ra, đúng là một cái danh sách, Chu Lẫm vô cùng hưng phấn, đột nhiên cảm thấy việc giải cứu Cố Phi không còn xa lắm.
Vì đề phòng mọi chuyện, Chu Lẫm cúi sát vào tờ giấy, muốn xác nhận lại nội dung trong, nhưng lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạn tỏa ra từ tờ giấy. Chu Lẫm cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không đi suy nghĩ gì, đem tờ giấy gấp lại bỏ vào túi để chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước liền cảm giác choáng váng đầu óc.
Chu Lẫm nhắm chặt hai mắt, cố gắng loại bỏ cơn choáng váng, nhưng thân thể yếu ớt không tự chủ được nhanh chóng ngã xuống tường, lúc này Chu Lẫm mới nhận ra mùi thơm trên tờ giấy là loại hương gây mê.
Chu Lẫm phát hiện mình đã thực sự đánh giá thấp Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong sao có thể đặt danh sách như vậy ở một nơi hiển nhiên như vậy, e rằng ngay từ đầu tờ giấy đó đã được Lý Hàn Phong chuẩn bị tốt từ đầu rồi.
Nói cách khác, Lý Hàn Phong đã sớm biết mục đích của mình. Mà vào lúc dưới gốc cây, khi chính cậu còn đang diễn kịch, Lý Hàn Phong hắn...cũng đang diễn!
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi tầm mắt của cậu biến mất, Chu Lẫm nhìn thấy cánh cửa từ từ được mở ra, sau đó đèn trong phòng làm việc lập tức bật sáng, Lý Hàn Phong bước về phía cậu với những bước chân vững vàng, mặt không chút cảm xúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.