Chương 21: Đổng Thắng Lôi xuất hiện
Cáp Khiếm Huynh
27/06/2021
Edit: Jimixiao
Wattpad: jimixiao192 (Vui lòng không đổi tên nhà của tui sang tên nhà của bạn, hãy để người đọc tự quyết định đọc ở đâu).
- --------------------------------
Sáng hôm sau, Chu Lẫm nằm trên giường không chịu dậy, Cố Phi tức giận suýt chút nữa nhấc cả giường lên.
Lý do lớn nhất mà Chu Lẫm không muốn dậy đi làm bởi vì hôm nay Cố Phi không đến Nguyên Soái làm việc.
Theo thỏa thuận với Lý Hàn Phong, Cố Phi sẽ được Nguyên Soái nhận vào làm với mức lương cao, đáng lẽ hôm nay Cố Phi phải nhận được thông báo, theo lý thuyết ngày mai Cố Phi sẽ chính thức đi làm.
Không có Cố Phi cùng đi, Chu Lẫm thật sự không tìm được chút đam mê nào với công việc, công việc vẫn phải đối mặt với kẻ thù truyền kiếp Lý Hàn Phong.
Cuối cùng, Chu Lẫm dưới sự giám sát của Cố Phi, hắn lái chiếc Porsche để bắt đầu cái gọi là đi làm.
Chu Lẫm cảm thấy thật lãng phí thời gian làm trợ lý của Lý Hàn Phong, chờ thêm một thời gian, kẻ thù của Đổng Vũ Trịnh không còn nữa, hắn ta sẽ đưa Cố Phi đi khắp thế giới.
Tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp ở phía trước, Chu Lẫm liền vui vẻ lái xe.
Xe đi được nửa đường, Chu Lẫm xuống xe mua điện thoại. Nguyên nhân là do chiếc điện thoại ban đầu đã hy sinh trong tay Lý Hàn Phong. Vừa ra khỏi cửa hàng, có hai nam nhân đeo kính râm đen đi tới, dừng lại trước mặt Chu Lẫm.
"Nhị thiếu gia, lão gia mời ngài một chuyến đến bệnh viện, mời ngài đi cùng chúng tôi." Một nam nhân thấp giọng nói, vô cùng trịnh trọng.
Chu Lẫm khó chịu nhìn nam nhân trước mặt, khinh thường khịt mũi.
"Đổng Vũ Trịnh sắp chết. Không ngờ con chó của ông ta lại trung thành như vậy. Bây giờ ông ta còn có tiền để trả cho các người sao?" Chu Lẫm mỉm cười, giây tiếp theo khôi phục lại ánh mắt tàn nhẫn, "Tránh ra. "
"Chúng tôi chỉ đang thực hiện mệnh lệnh, nhị thiếu gia xin hãy hợp tác!" Nam nhân làm một động tác mời, nhìn sang một chiếc Minibus màu đen dừng lại ở bên đường. Cửa sổ xe được kéo xuống, một nam nhân mặc trang phục màu đen đang ngồi trong xe, trên trán dán băng gạc, nhìn về phía Chu Lẫm mỉm cười.
Đổng Thắng Lôi!
Chu Lẫm trong lòng cười cười, không nghĩ bị đánh nghiêm trọng như vậy mà vẫn có thể xuất viện. Dựa theo tính cách của Đổng Thắng Lôi, anh ta nên ở bệnh viện lúc này để phẫu thuật loại bỏ những vết sẹo trên cơ thể mới đúng.
Cũng được, nửa tháng không gặp, cũng nên đi gặp cái gọi là đại ca này một lát.
Nghĩ đến Lý Hàn Phong từng nói qua Đổng Thắng Lôi và Hoàng Ngụy đã thỏa thuận với nhau, Chu Lẫm thầm tức giận. Bài học tốt nhất cho Đổng Thắng Lôi, một kẻ khốn nạn, nhút nhát và sợ hãi, chính là nắm đấm.
"Đi lấy xe của tôi lại đây, tôi sẽ gặp đại ca yêu dấu của tôi!" Chu Lẫm ném chìa khóa cho một trong những nam nhân phía trước, sau đó lên xe của Đổng Thắng Lôi với một nụ cười xấu xa.
Vừa lên xe, nụ cười trên mặt Đổng Thắng Lôi lập tức chuyển thành khinh thường.
"Không ngờ mày lại ngoan ngoãn đi lên. Tao còn chuẩn bị sẵn cả dây thừng." Đổng Thắng Lôi vòng tay trước ngực, dựa vào ghế với vẻ châm biếm, cười nhàn nhạt.
"Tôi chỉ lo lắng cho vết thương của anh cả. Lần đó khi thủ hạ mang anh máu me đầm đìa trở về tôi đã nghĩ anh không thể sống sót". Chu Lẫm quan tâm nói, nhưng khóe miệng không dấu đi vẻ trào phúng.
"Mày cho rằng tao không biết là mày thuê nhóm người đánh sao?" Đổng Thắng Lôi hung ác nhìn chằm chằm Chu Lẫm.
Wattpad: jimixiao192 (Vui lòng không đổi tên nhà của tui sang tên nhà của bạn, hãy để người đọc tự quyết định đọc ở đâu).
- --------------------------------
Sáng hôm sau, Chu Lẫm nằm trên giường không chịu dậy, Cố Phi tức giận suýt chút nữa nhấc cả giường lên.
Lý do lớn nhất mà Chu Lẫm không muốn dậy đi làm bởi vì hôm nay Cố Phi không đến Nguyên Soái làm việc.
Theo thỏa thuận với Lý Hàn Phong, Cố Phi sẽ được Nguyên Soái nhận vào làm với mức lương cao, đáng lẽ hôm nay Cố Phi phải nhận được thông báo, theo lý thuyết ngày mai Cố Phi sẽ chính thức đi làm.
Không có Cố Phi cùng đi, Chu Lẫm thật sự không tìm được chút đam mê nào với công việc, công việc vẫn phải đối mặt với kẻ thù truyền kiếp Lý Hàn Phong.
Cuối cùng, Chu Lẫm dưới sự giám sát của Cố Phi, hắn lái chiếc Porsche để bắt đầu cái gọi là đi làm.
Chu Lẫm cảm thấy thật lãng phí thời gian làm trợ lý của Lý Hàn Phong, chờ thêm một thời gian, kẻ thù của Đổng Vũ Trịnh không còn nữa, hắn ta sẽ đưa Cố Phi đi khắp thế giới.
Tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp ở phía trước, Chu Lẫm liền vui vẻ lái xe.
Xe đi được nửa đường, Chu Lẫm xuống xe mua điện thoại. Nguyên nhân là do chiếc điện thoại ban đầu đã hy sinh trong tay Lý Hàn Phong. Vừa ra khỏi cửa hàng, có hai nam nhân đeo kính râm đen đi tới, dừng lại trước mặt Chu Lẫm.
"Nhị thiếu gia, lão gia mời ngài một chuyến đến bệnh viện, mời ngài đi cùng chúng tôi." Một nam nhân thấp giọng nói, vô cùng trịnh trọng.
Chu Lẫm khó chịu nhìn nam nhân trước mặt, khinh thường khịt mũi.
"Đổng Vũ Trịnh sắp chết. Không ngờ con chó của ông ta lại trung thành như vậy. Bây giờ ông ta còn có tiền để trả cho các người sao?" Chu Lẫm mỉm cười, giây tiếp theo khôi phục lại ánh mắt tàn nhẫn, "Tránh ra. "
"Chúng tôi chỉ đang thực hiện mệnh lệnh, nhị thiếu gia xin hãy hợp tác!" Nam nhân làm một động tác mời, nhìn sang một chiếc Minibus màu đen dừng lại ở bên đường. Cửa sổ xe được kéo xuống, một nam nhân mặc trang phục màu đen đang ngồi trong xe, trên trán dán băng gạc, nhìn về phía Chu Lẫm mỉm cười.
Đổng Thắng Lôi!
Chu Lẫm trong lòng cười cười, không nghĩ bị đánh nghiêm trọng như vậy mà vẫn có thể xuất viện. Dựa theo tính cách của Đổng Thắng Lôi, anh ta nên ở bệnh viện lúc này để phẫu thuật loại bỏ những vết sẹo trên cơ thể mới đúng.
Cũng được, nửa tháng không gặp, cũng nên đi gặp cái gọi là đại ca này một lát.
Nghĩ đến Lý Hàn Phong từng nói qua Đổng Thắng Lôi và Hoàng Ngụy đã thỏa thuận với nhau, Chu Lẫm thầm tức giận. Bài học tốt nhất cho Đổng Thắng Lôi, một kẻ khốn nạn, nhút nhát và sợ hãi, chính là nắm đấm.
"Đi lấy xe của tôi lại đây, tôi sẽ gặp đại ca yêu dấu của tôi!" Chu Lẫm ném chìa khóa cho một trong những nam nhân phía trước, sau đó lên xe của Đổng Thắng Lôi với một nụ cười xấu xa.
Vừa lên xe, nụ cười trên mặt Đổng Thắng Lôi lập tức chuyển thành khinh thường.
"Không ngờ mày lại ngoan ngoãn đi lên. Tao còn chuẩn bị sẵn cả dây thừng." Đổng Thắng Lôi vòng tay trước ngực, dựa vào ghế với vẻ châm biếm, cười nhàn nhạt.
"Tôi chỉ lo lắng cho vết thương của anh cả. Lần đó khi thủ hạ mang anh máu me đầm đìa trở về tôi đã nghĩ anh không thể sống sót". Chu Lẫm quan tâm nói, nhưng khóe miệng không dấu đi vẻ trào phúng.
"Mày cho rằng tao không biết là mày thuê nhóm người đánh sao?" Đổng Thắng Lôi hung ác nhìn chằm chằm Chu Lẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.