Chương 48: Hi vọng
Cáp Khiếm Huynh
02/07/2021
Chu Lẫm không biết đã qua bao lâu, chỉ là khi ý thức bắt đầu mơ hồ, một chậu nước lạnh hất từ đầu đến chân bắn tung tóe.
Đúng như Chu Lẫm dự đoán, mục đích bắt giữ cậu chính là muốn tìm ra nơi cất dấu bản thiết kế chế tạo vũ khí mới.
Giống như Lý Hàn Phong.
Chu Lẫm cúi đầu, hơi nhắm mắt lại, từ lúc bắt đầu bức cung tra tấn, cậu chỉ đều cắn răng không nói điều gì, hoặc chỉ lạnh lùng nói: "Tôi cái gì cũng không biết!"
Hoàng Ngụy không ngờ rằng miệng của Chu Lẫm lại cứng như vậy, ngay cả việc tiêm nhiều loại hóa chất vào người như vậy cũng không có tác dụng.
Cuối cùng, khi Hoàng Ngụy chĩa súng vào Cố Phi trước mặt Chu Lẫm, thân thể Chu Lẫm đột nhiên bạo phát một cách yếu ớt, gầm lên như một con sư tử giận dữ.
"Có giỏi thì tấn công tôi!"
Hoàng Ngụy cười nhẹ, bắn vào cánh tay của Cố Phi không do dự.
Chu Lẫm trừng lớn đôi mắt, nhìn máu đỏ tươi dần dần lan tràn trên người Cố Phi.
"Hoàng Ngụy! Thằng khốn! Có giỏi thì bắn vào tôi đây này!" Chu Lẫm đầy tơ máu trong mắt, điên cuồng gào thét.
"Nói đi! Bản thiết kế được cất giấu ở đâu?" Bởi vì bị thương ở lưỡi, Hoàng Ngụy gằn từng chữ mà nói. "Lần này cậu hãy suy nghĩ cho kỹ!" Hoàng Ngụy dùng súng đặt lên thái dương của Cố Phi, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ súng.
Ý thức của Cố Phi đã ở trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, cơn đau trên cánh tay khiến cậu rất thống khổ, nhưng Cố Phi vẫn có thể nghe rõ những lời của Hoàng Ngụy.
Nếu Chu Lẫm không nói gì, cậu sẽ chết.
Cố Phi bỗng nhiên rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Chu Lẫm.
Cố Phi giật mình khi thấy đôi mắt của Chu Lẫm được bao phủ bởi nước mắt.
Từ ngày đầu tiên gặp Chu Lẫm, Chu Lẫm chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trong ký ức của Cố Phi. Nhưng vào lúc này, người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiêu ngạo này thực sự đã khóc.
Vì cậu mà khóc.
"Tôi xin lỗi!" Cố Phi nói một cách yếu ớt, tôi xin lỗi Lẫm, cuối cùng tôi đã trở thành gánh nặng của cậu.
Có lẽ khi Khoáng Dã sụp đổ, cậu nên đưa Chu Lẫm đến Mỹ, nơi cậu có thể bảo vệ người mình yêu.
Chu Lẫm có thể nhìn ra quyết tâm muốn chết của Cố Phi.
Người đàn ông từng cứu rỗi linh hồn cậu, người đàn ông từng nguyện bảo vệ cậu, giờ đây đối với việc sống chết của người đó cậu hoàn toàn bất lực.
Chu Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn Hoàng Ngụy.
"Hoàng Ngụy, nếu anh để cậu ấy đi, tôi sẽ cho anh biết nơi cất dấu bản thiết kế vũ khí mới. Nếu không, khoảnh khắc anh nổ súng vào cậu ấy, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát. Cho đến chết anh cũng sẽ không bao giờ có được bản thiết kế đó". Cậu bình tĩnh nói, ánh mắt thù địch dần dần tiêu tán, áy náy nhìn Cố Phi.
"Tôi là người làm ăn, tôi không muốn mình lỗ vốn. Làm sao tôi biết được điều cậu nói đáng tin hay không?", Hoàng Ngụy nghi hoặc nói.
"Tin hay không, nếu anh không để Cố Phi đi, cái gì anh cũng đừng hòng biết được." Sau khi nói xong Chu Lẫm cúi đầu, nhắm mắt lại. Cậu đang cá cược, cậu sẽ chết nếu thua, còn nếu cậu thắng, ít nhất Cố Phi có thể sống.
Hoàng Ngụy khẽ cười một tiếng, chậm rãi đặt súng xuống.
"Xem ra có giết người đàn ông này cậu cũng sẽ không tiết lộ nửa câu. Nhưng Chu Lẫm, cậu cũng quá coi thường tôi." Hoàng Ngụy bước tới chỗ Chu Lẫm, ngồi xổm xuống trước mặt, nắm lấy tóc mái của Chu Lẫm.
Hoàng Ngụy đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ của mình, tất cả họ rời khỏi phòng kéo theo cả Cố Phi.
"Thật là một khuôn mặt tuyệt đẹp, thật sự nếu không nhịn đã muốn thượng em!" Hoàng Ngụy sờ từ trên xuống dưới khuôn mặt của Chu Lẫm, ghé vào cổ của cậu. "May mà bị đánh bằng thanh sắt quấn vải mới cứu được làn da xinh đẹp này. Tuy rằng bị nội thương nghiêm trọng nhưng chắc không ảnh hưởng đến việc làm tình!"
Chu Lẫm trợn trừng mắt, không thể tin được nhìn Hoàng Ngụy.
Hoàng Ngụy cười một cách đáng khinh, từ từ cởi cúc áo ngực của Chu Lẫm. "Nếu như em không nói cho tôi biết bản thiết kế đó ở đâu, tôi sẽ tiếp tục cởi xuống, bất quá cuối cùng tôi cái gì cũng không hỏi được em, tôi nghĩ rằng tôi cũng sẽ không chịu thiệt".
Một lượng lớn thuốc không rõ được tiêm vào trong cơ thể, ngay cả khi không bị trói, Chu Lẫm cũng không còn chút sức lực nào để chống cự.
Nhìn bộ ngực màu đồng gợi cảm của Chu Lẫm, ánh mắt của Hoàng Ngụy lập tức trở nên thèm khát, vì vậy hắn ta để cho thuộc hạ ôm Chu Lẫm đặt lên giường.
Ngay trước khi tới giường, bên ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào, kèm theo tiếng la hét của mọi người và tiếng chai rượu vỡ.
Hoàng Ngụy cũng không quan tâm lắm, hành động này rõ ràng là có người đến quán bar để gây sự. Những người dưới quyền hắn có thể giải quyết nó một cách dễ dàng.
Một tên thuộc hạ bất ngờ mở cửa hốt hoảng chạy vào.
"Hoàng đại ca, không ổn rồi! Lý Hàn Phong đưa một nhóm người xông vào!"
Hoàng Ngụy vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lý Hàn Phong đến vào lúc này rõ ràng là để tìm người tình của hắn.
Hoàng Ngụy cúi đầu nhìn Chu Lẫm, cũng đang kinh ngạc, sau đó nghiêm nghị nói với thuộc hạ của mình "Chúng mày ở đây trông chừng hắn, tao đi ra gặp Lý Hàn Phong." Sau đó, hắn sải bước ra ngoài.
Chu Lẫm lúc này không thể diễn tả được nội tâm của mình đang chấn động. Lý Hàn Phong đang đến! Cái người không nghĩ sẽ xuất hiện vào lúc này đang đến.
Chu Lẫm nắm chặt tay, trong đầu chợt lóe một nụ cười quỷ dị.
Đáng ghét!
Đúng như Chu Lẫm dự đoán, mục đích bắt giữ cậu chính là muốn tìm ra nơi cất dấu bản thiết kế chế tạo vũ khí mới.
Giống như Lý Hàn Phong.
Chu Lẫm cúi đầu, hơi nhắm mắt lại, từ lúc bắt đầu bức cung tra tấn, cậu chỉ đều cắn răng không nói điều gì, hoặc chỉ lạnh lùng nói: "Tôi cái gì cũng không biết!"
Hoàng Ngụy không ngờ rằng miệng của Chu Lẫm lại cứng như vậy, ngay cả việc tiêm nhiều loại hóa chất vào người như vậy cũng không có tác dụng.
Cuối cùng, khi Hoàng Ngụy chĩa súng vào Cố Phi trước mặt Chu Lẫm, thân thể Chu Lẫm đột nhiên bạo phát một cách yếu ớt, gầm lên như một con sư tử giận dữ.
"Có giỏi thì tấn công tôi!"
Hoàng Ngụy cười nhẹ, bắn vào cánh tay của Cố Phi không do dự.
Chu Lẫm trừng lớn đôi mắt, nhìn máu đỏ tươi dần dần lan tràn trên người Cố Phi.
"Hoàng Ngụy! Thằng khốn! Có giỏi thì bắn vào tôi đây này!" Chu Lẫm đầy tơ máu trong mắt, điên cuồng gào thét.
"Nói đi! Bản thiết kế được cất giấu ở đâu?" Bởi vì bị thương ở lưỡi, Hoàng Ngụy gằn từng chữ mà nói. "Lần này cậu hãy suy nghĩ cho kỹ!" Hoàng Ngụy dùng súng đặt lên thái dương của Cố Phi, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ súng.
Ý thức của Cố Phi đã ở trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, cơn đau trên cánh tay khiến cậu rất thống khổ, nhưng Cố Phi vẫn có thể nghe rõ những lời của Hoàng Ngụy.
Nếu Chu Lẫm không nói gì, cậu sẽ chết.
Cố Phi bỗng nhiên rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Chu Lẫm.
Cố Phi giật mình khi thấy đôi mắt của Chu Lẫm được bao phủ bởi nước mắt.
Từ ngày đầu tiên gặp Chu Lẫm, Chu Lẫm chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trong ký ức của Cố Phi. Nhưng vào lúc này, người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiêu ngạo này thực sự đã khóc.
Vì cậu mà khóc.
"Tôi xin lỗi!" Cố Phi nói một cách yếu ớt, tôi xin lỗi Lẫm, cuối cùng tôi đã trở thành gánh nặng của cậu.
Có lẽ khi Khoáng Dã sụp đổ, cậu nên đưa Chu Lẫm đến Mỹ, nơi cậu có thể bảo vệ người mình yêu.
Chu Lẫm có thể nhìn ra quyết tâm muốn chết của Cố Phi.
Người đàn ông từng cứu rỗi linh hồn cậu, người đàn ông từng nguyện bảo vệ cậu, giờ đây đối với việc sống chết của người đó cậu hoàn toàn bất lực.
Chu Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn Hoàng Ngụy.
"Hoàng Ngụy, nếu anh để cậu ấy đi, tôi sẽ cho anh biết nơi cất dấu bản thiết kế vũ khí mới. Nếu không, khoảnh khắc anh nổ súng vào cậu ấy, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát. Cho đến chết anh cũng sẽ không bao giờ có được bản thiết kế đó". Cậu bình tĩnh nói, ánh mắt thù địch dần dần tiêu tán, áy náy nhìn Cố Phi.
"Tôi là người làm ăn, tôi không muốn mình lỗ vốn. Làm sao tôi biết được điều cậu nói đáng tin hay không?", Hoàng Ngụy nghi hoặc nói.
"Tin hay không, nếu anh không để Cố Phi đi, cái gì anh cũng đừng hòng biết được." Sau khi nói xong Chu Lẫm cúi đầu, nhắm mắt lại. Cậu đang cá cược, cậu sẽ chết nếu thua, còn nếu cậu thắng, ít nhất Cố Phi có thể sống.
Hoàng Ngụy khẽ cười một tiếng, chậm rãi đặt súng xuống.
"Xem ra có giết người đàn ông này cậu cũng sẽ không tiết lộ nửa câu. Nhưng Chu Lẫm, cậu cũng quá coi thường tôi." Hoàng Ngụy bước tới chỗ Chu Lẫm, ngồi xổm xuống trước mặt, nắm lấy tóc mái của Chu Lẫm.
Hoàng Ngụy đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ của mình, tất cả họ rời khỏi phòng kéo theo cả Cố Phi.
"Thật là một khuôn mặt tuyệt đẹp, thật sự nếu không nhịn đã muốn thượng em!" Hoàng Ngụy sờ từ trên xuống dưới khuôn mặt của Chu Lẫm, ghé vào cổ của cậu. "May mà bị đánh bằng thanh sắt quấn vải mới cứu được làn da xinh đẹp này. Tuy rằng bị nội thương nghiêm trọng nhưng chắc không ảnh hưởng đến việc làm tình!"
Chu Lẫm trợn trừng mắt, không thể tin được nhìn Hoàng Ngụy.
Hoàng Ngụy cười một cách đáng khinh, từ từ cởi cúc áo ngực của Chu Lẫm. "Nếu như em không nói cho tôi biết bản thiết kế đó ở đâu, tôi sẽ tiếp tục cởi xuống, bất quá cuối cùng tôi cái gì cũng không hỏi được em, tôi nghĩ rằng tôi cũng sẽ không chịu thiệt".
Một lượng lớn thuốc không rõ được tiêm vào trong cơ thể, ngay cả khi không bị trói, Chu Lẫm cũng không còn chút sức lực nào để chống cự.
Nhìn bộ ngực màu đồng gợi cảm của Chu Lẫm, ánh mắt của Hoàng Ngụy lập tức trở nên thèm khát, vì vậy hắn ta để cho thuộc hạ ôm Chu Lẫm đặt lên giường.
Ngay trước khi tới giường, bên ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào, kèm theo tiếng la hét của mọi người và tiếng chai rượu vỡ.
Hoàng Ngụy cũng không quan tâm lắm, hành động này rõ ràng là có người đến quán bar để gây sự. Những người dưới quyền hắn có thể giải quyết nó một cách dễ dàng.
Một tên thuộc hạ bất ngờ mở cửa hốt hoảng chạy vào.
"Hoàng đại ca, không ổn rồi! Lý Hàn Phong đưa một nhóm người xông vào!"
Hoàng Ngụy vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lý Hàn Phong đến vào lúc này rõ ràng là để tìm người tình của hắn.
Hoàng Ngụy cúi đầu nhìn Chu Lẫm, cũng đang kinh ngạc, sau đó nghiêm nghị nói với thuộc hạ của mình "Chúng mày ở đây trông chừng hắn, tao đi ra gặp Lý Hàn Phong." Sau đó, hắn sải bước ra ngoài.
Chu Lẫm lúc này không thể diễn tả được nội tâm của mình đang chấn động. Lý Hàn Phong đang đến! Cái người không nghĩ sẽ xuất hiện vào lúc này đang đến.
Chu Lẫm nắm chặt tay, trong đầu chợt lóe một nụ cười quỷ dị.
Đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.