Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi
Chương 94: Lúc nãy em ngủ cùng với hắn ta?
Đường Tâm
09/01/2017
Editor: Tiểu Huyền Vũ
Ngay từ đầu, Từ Khiêm quả thật đã từng nghĩ tới việc dùng chuyện của Ngu Thế Minh để uy hiếp bắt ép Ngu Dao phải làm theo ý mình, hiến tủy sống cho Quý Tinh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, không thật sự làm loại chuyện này.
Sau đó đến khi biết được chuyện này, anh lập tức chạy tới thành phố C trước.
"Từ Khiêm, anh thật quá hèn hạ." Ngu Dao hung tợn nói. "Dừng xe."
Hiện giờ cô không hề muốn ở cùng một chỗ với Từ Khiêm chút nào.
Từ Khiêm liếc mắt nhìn đoạn đường đang đi.
"Em đừng làm loạn."
Tối muộn thế này, nếu cô xuống xe thì về thế nào? Nơi này làm gì bắt được taxi.
Ngu Dao không hề nghe lọt một chữ nào.
"Anh dừng xe lại cho tôi."
Từ Khiêm vẫn không phản ứng gì, Ngu Dao liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định không có xe nào đi qua, lập tức mở cửa xe, nhảy xuống.
Từ Khiêm hoàn toàn không ngờ tới Ngu Dao sẽ nhảy thật, khi nãy anh còn đang gia tăng tốc độ nữa.
Thông qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Ngu Dao đang lăn vài vòng cách xa, anh lập tức đạp thắng lại, đánh tay lái lái xe quay trở lại.
"Em điên rồi!"
Từ Khiêm xuống xe, đi tới trước mặt Ngu Dao hét lớn.
Ngu Dao đứng dậy, phủi bụi trên quần áo của mình, may mắn khi nhảy xuống xe cô không bị thương ở đâu cả.
Cô vỗ vỗ lòng bàn tay của mình.
"Tôi ngồi cùng một chỗ với kẻ hãm hại cha mình cả buổi tối mới thật sự là điên rồi."
Từ Khiêm thấy khuôn mặt cô không có bất cứ cảm xúc gì, trong ánh mắt dường như còn có hàn băng lạnh lẽo vô hình.
"Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả."
"Nếu thật sự do tôi làm, thì tôi còn đến tìm em sao?"
"Anh sẽ!" Ngu Dao lớn tiếng trả lời. "Vì muốn tôi phải hiến tủy, có chuyện gì mà anh không dám làm?"
Từ Khiêm nghẹn họng không cách nào phản bác lại, anh nhìn chằm chằm vào Ngu Dao rất lâu, sau đó mới mở miệng: "Lên xe trước đã. Tôi đưa em về."
Dứt lời, anh giơ tay muốn kéo cô lên xe.
Theo bản năng, Ngu Dao lui lại sau một bước, hất tay, tát Từ Khiêm một cái bạt tai.
"Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cô đi lướt qua Từ Khiêm tự trở về nhà.
Thật ra nơi này đã không xa nhà cô lắm, tự đi về nhà cũng không mất nhiều thời gian.
Từ Khiêm vẫn đứng ở giữa đường, cái tát vừa rồi của Ngu Dao đã khiến đầu óc anh mụ mị.
Khi về đến nhà, Ngu Dao cảm giác đôi chân này đã không còn là của cô nữa rồi. Cô không ngờ đoạn đường này lại xa đến như vậy, như muốn giết người đền mạng vậy.
Cổ đổ cả người lên ghế sô pha, cơ thể mệt mỏi rã rời.
"Chị!" Ngu Dật Thần nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra xem, lúc này liền nhìn thấy cả người Ngu Dao đang nằm trên ghế sô pha, giống như xác chết đến nơi.
"Ừ. Có chuyện gì sao?"
"Chị đã làm gì mà về muộn như vậy?"
"Sao vậy?" Ngu Dao kéo Từ Khiêm đi ra ngoài chính là vì không muốn để Ngu Dật Thần biết được chuyện cô và Từ Khiêm gặp mặt.
Từ sau khi biết được chuyện của Ngu Thế Minh có liên quan tới Từ Khiêm, cô càng không muốn cho cậu biết.
"Anh Tử Mặc đã ở nhà chờ chị lâu lắm rồi." Ngu Dật Thần liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
"Gì?" Ngu Dao ngay lập tức bật dậy từ ghế sô pha.
Cô nhìn thấy Diệp Tử Mặc đang đứng cùng một chỗ với Ngu Dật Thần, sắc mặt trông rất khó coi, anh ta đi đến gần bên người cô.
"Điện thoại di động của em đâu?"
Ngu Dao không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, cô lấy điện thoại ra, dường như còn lầm bầm lầu bầu cái gì đó.
"Điện thoại không biết bị làm sao bỗng nhiên tắt mất rồi."
Diệp Tử Mặc lập tức đoạt lấy điện thoại của cô, giọng nói rất nghiêm khắc cộng thêm tức giận:"Tự dưng tắt máy cái gì? Em không biết mọi người không tìm thấy em sẽ lo lắng hay sao?"
Ngu Dao không ngờ chuyện điện thoại của mình bị tắt sẽ khiến Diệp Tử Mặc tức giận đến mức này.
Cô chưa bao giờ thấy Diệp Tử Mặc tức giận đến vậy, ngay lập tức bị dọa.
Thật ra, chuyện Diệp Tử Mặc tức giận không hề sai. Trước đó, anh nhận được tin tức thông qua Thạch Hâm, nói Ngu Dao không có trong nhà, cô đã gọi điện cho Ngu Dao rất nhiều lần, nhưng lại toàn tắt máy, tâm trạng của Diệp Tử Mặc cũng theo thời gian càng trở nên xấu hơn.
Anh vẫn luôn lo lắng cho cô, không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không? Có bị đụng xe hay không...?
Sau đó Thạch Hâm nói địa chỉ cụ thể nhà Ngu Dao cho Diệp Tử Mặc biết, anh liền tự thuê xe tới đó.
Trước kia khi Ngu Dật Thần đến thành phố Bạch Sa, Diệp Tử Mặc có từng lưu lại số điện thoại của cậu, cũng may về sau cần dùng đến.
Anh gọi điện thoại nói với Ngu Dật Thần là tự mình tới thành phố C, nhưng lại không liên lạc được cho Ngu Dao.
Ngu Dật Thần rất nhiệt tình mời anh đến nhà. Lúc này Ngu Dao vẫn chưa trở lại, hai người còn đang định xem xem có nên ra ngoài tìm hay không nữa. Diệp Tử Mặc liền bảo nên chờ một chút, nếu qua 12h mà cô ấy vẫn chưa trở lại thì trực tiếp báo cảnh sát.
May mắn thay, Ngu Dao đã trở lại.
Nếu không, không biết hai người sẽ làm thế nào đây?
Ngu Dật Thần đứng ở một bên, nhìn thấy cả hai đều không lên tiếng, cậu đành ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Ờm, chị, anh Tử Mặc đã chờ chị rất lâu rồi. Điện thoại di động của chị hết pin sao?"
Thật ra cậu cũng chỉ muốn giải vây cho chị gái mình mà thôi.
"Không hề." Ngu Dao khẽ nói.
"Chị và bạn cùng đi uống trà, sau đó uống một cốc trà oải hương, thấy hơi mệt chút, nên ngủ quên mất, điện thoại chắc do người kia tắt máy."
Ngu Dao lựa chọn nói thật. Cô cũng không nói rõ người bạn này là ai?
"Là người đàn ông lái chiếc Maserati kia?" Diệp Tử Mặc nói.
Ngu Dao vừa nghe vậy lập tức mở to hai mắt, làm sao Diệp Tử Mặc biết cô đi uống trà với Từ Khiêm?
"Anh Tử Mặc, anh nói cái gì vậy?" Ngu Dật Thần không hiểu hỏi.
Sao có thể kéo anh Maserati vào chuyện này được.
Ngu Dao không nói gì. Bởi vì đây là sự thật, không có gì hay để nói cả.
Diệp Tử Mặc thấy cô không mở miệng nói chuyện thì càng tức giận hơn.
"Anh nhìn thấy qua cửa sổ."
Vừa rồi khi hai người đang ở trong phòng chờ Ngu Dao về, anh đứng ngồi không yên đi tới đi lui trong phòng. Trong đêm tối trời nổi gió lớn, cửa phòng ngủ của Dật Thần không đóng, muốn giúp cậu đóng lại, nếu không buổi tối đi ngủ mà quên đóng cửa sổ sẽ bị cảm mất. Anh chỉ muốn xem xem cửa sổ phòng có thể nhìn được đến đâu, nào ngờ lại nhìn thấy ở dưới lầu đang có một chiếc xe đỗ lại.
Lại còn là chiếc xe mà anh rất quen thuộc nữa.
Chiếc Maserati này anh đã từng thấy khi còn ở thành phố Bạch Sa, chiếc xe này đã đưa Ngu Dao về mấy lần.
Anh cũng nhận ra chủ nhân của chiếc xe kia. Chính là Từ Khiêm.
Không khó để đoán, tình huống lúc này là như thế nào. Chiếc xe dưới nhà, cộng thêm với việc Ngu Dao đã trở lại, Diệp Tử Mặc càng khẳng định buổi tối Ngu Dao đã ở chỗ của người đàn ông này.
"Vâng, tối nay em ở cùng chỗ với anh ta."
Ngu Dao thấy không thể giấu giếm, đành phải thừa nhận. Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn giấu chuyện này với Diêp Tử Mặc nữa?
Từ rất lâu rồi, Diệp Tử Mặc đã muốn Ngu Dao phải cách xa cái con người Từ Khiêm này một chút. Nhưng đáng tiếc không có hiệu quả.
"Lúc nãy em và hắn ta ngủ cùng nhau?" Diệp Tử Mặc bắt đầu hỏi.
Nếu không, thì tại sao tên đó có thể tắt máy của Ngu Dao được?
Nhất định hai người này đã làm chuyện gì đó mà không thể để người khác thấy được, nến mới không muốn bị điện thoại gọi tới quấy rầy.
Ngay từ đầu, Từ Khiêm quả thật đã từng nghĩ tới việc dùng chuyện của Ngu Thế Minh để uy hiếp bắt ép Ngu Dao phải làm theo ý mình, hiến tủy sống cho Quý Tinh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, không thật sự làm loại chuyện này.
Sau đó đến khi biết được chuyện này, anh lập tức chạy tới thành phố C trước.
"Từ Khiêm, anh thật quá hèn hạ." Ngu Dao hung tợn nói. "Dừng xe."
Hiện giờ cô không hề muốn ở cùng một chỗ với Từ Khiêm chút nào.
Từ Khiêm liếc mắt nhìn đoạn đường đang đi.
"Em đừng làm loạn."
Tối muộn thế này, nếu cô xuống xe thì về thế nào? Nơi này làm gì bắt được taxi.
Ngu Dao không hề nghe lọt một chữ nào.
"Anh dừng xe lại cho tôi."
Từ Khiêm vẫn không phản ứng gì, Ngu Dao liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định không có xe nào đi qua, lập tức mở cửa xe, nhảy xuống.
Từ Khiêm hoàn toàn không ngờ tới Ngu Dao sẽ nhảy thật, khi nãy anh còn đang gia tăng tốc độ nữa.
Thông qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Ngu Dao đang lăn vài vòng cách xa, anh lập tức đạp thắng lại, đánh tay lái lái xe quay trở lại.
"Em điên rồi!"
Từ Khiêm xuống xe, đi tới trước mặt Ngu Dao hét lớn.
Ngu Dao đứng dậy, phủi bụi trên quần áo của mình, may mắn khi nhảy xuống xe cô không bị thương ở đâu cả.
Cô vỗ vỗ lòng bàn tay của mình.
"Tôi ngồi cùng một chỗ với kẻ hãm hại cha mình cả buổi tối mới thật sự là điên rồi."
Từ Khiêm thấy khuôn mặt cô không có bất cứ cảm xúc gì, trong ánh mắt dường như còn có hàn băng lạnh lẽo vô hình.
"Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả."
"Nếu thật sự do tôi làm, thì tôi còn đến tìm em sao?"
"Anh sẽ!" Ngu Dao lớn tiếng trả lời. "Vì muốn tôi phải hiến tủy, có chuyện gì mà anh không dám làm?"
Từ Khiêm nghẹn họng không cách nào phản bác lại, anh nhìn chằm chằm vào Ngu Dao rất lâu, sau đó mới mở miệng: "Lên xe trước đã. Tôi đưa em về."
Dứt lời, anh giơ tay muốn kéo cô lên xe.
Theo bản năng, Ngu Dao lui lại sau một bước, hất tay, tát Từ Khiêm một cái bạt tai.
"Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cô đi lướt qua Từ Khiêm tự trở về nhà.
Thật ra nơi này đã không xa nhà cô lắm, tự đi về nhà cũng không mất nhiều thời gian.
Từ Khiêm vẫn đứng ở giữa đường, cái tát vừa rồi của Ngu Dao đã khiến đầu óc anh mụ mị.
Khi về đến nhà, Ngu Dao cảm giác đôi chân này đã không còn là của cô nữa rồi. Cô không ngờ đoạn đường này lại xa đến như vậy, như muốn giết người đền mạng vậy.
Cổ đổ cả người lên ghế sô pha, cơ thể mệt mỏi rã rời.
"Chị!" Ngu Dật Thần nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra xem, lúc này liền nhìn thấy cả người Ngu Dao đang nằm trên ghế sô pha, giống như xác chết đến nơi.
"Ừ. Có chuyện gì sao?"
"Chị đã làm gì mà về muộn như vậy?"
"Sao vậy?" Ngu Dao kéo Từ Khiêm đi ra ngoài chính là vì không muốn để Ngu Dật Thần biết được chuyện cô và Từ Khiêm gặp mặt.
Từ sau khi biết được chuyện của Ngu Thế Minh có liên quan tới Từ Khiêm, cô càng không muốn cho cậu biết.
"Anh Tử Mặc đã ở nhà chờ chị lâu lắm rồi." Ngu Dật Thần liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
"Gì?" Ngu Dao ngay lập tức bật dậy từ ghế sô pha.
Cô nhìn thấy Diệp Tử Mặc đang đứng cùng một chỗ với Ngu Dật Thần, sắc mặt trông rất khó coi, anh ta đi đến gần bên người cô.
"Điện thoại di động của em đâu?"
Ngu Dao không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, cô lấy điện thoại ra, dường như còn lầm bầm lầu bầu cái gì đó.
"Điện thoại không biết bị làm sao bỗng nhiên tắt mất rồi."
Diệp Tử Mặc lập tức đoạt lấy điện thoại của cô, giọng nói rất nghiêm khắc cộng thêm tức giận:"Tự dưng tắt máy cái gì? Em không biết mọi người không tìm thấy em sẽ lo lắng hay sao?"
Ngu Dao không ngờ chuyện điện thoại của mình bị tắt sẽ khiến Diệp Tử Mặc tức giận đến mức này.
Cô chưa bao giờ thấy Diệp Tử Mặc tức giận đến vậy, ngay lập tức bị dọa.
Thật ra, chuyện Diệp Tử Mặc tức giận không hề sai. Trước đó, anh nhận được tin tức thông qua Thạch Hâm, nói Ngu Dao không có trong nhà, cô đã gọi điện cho Ngu Dao rất nhiều lần, nhưng lại toàn tắt máy, tâm trạng của Diệp Tử Mặc cũng theo thời gian càng trở nên xấu hơn.
Anh vẫn luôn lo lắng cho cô, không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không? Có bị đụng xe hay không...?
Sau đó Thạch Hâm nói địa chỉ cụ thể nhà Ngu Dao cho Diệp Tử Mặc biết, anh liền tự thuê xe tới đó.
Trước kia khi Ngu Dật Thần đến thành phố Bạch Sa, Diệp Tử Mặc có từng lưu lại số điện thoại của cậu, cũng may về sau cần dùng đến.
Anh gọi điện thoại nói với Ngu Dật Thần là tự mình tới thành phố C, nhưng lại không liên lạc được cho Ngu Dao.
Ngu Dật Thần rất nhiệt tình mời anh đến nhà. Lúc này Ngu Dao vẫn chưa trở lại, hai người còn đang định xem xem có nên ra ngoài tìm hay không nữa. Diệp Tử Mặc liền bảo nên chờ một chút, nếu qua 12h mà cô ấy vẫn chưa trở lại thì trực tiếp báo cảnh sát.
May mắn thay, Ngu Dao đã trở lại.
Nếu không, không biết hai người sẽ làm thế nào đây?
Ngu Dật Thần đứng ở một bên, nhìn thấy cả hai đều không lên tiếng, cậu đành ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Ờm, chị, anh Tử Mặc đã chờ chị rất lâu rồi. Điện thoại di động của chị hết pin sao?"
Thật ra cậu cũng chỉ muốn giải vây cho chị gái mình mà thôi.
"Không hề." Ngu Dao khẽ nói.
"Chị và bạn cùng đi uống trà, sau đó uống một cốc trà oải hương, thấy hơi mệt chút, nên ngủ quên mất, điện thoại chắc do người kia tắt máy."
Ngu Dao lựa chọn nói thật. Cô cũng không nói rõ người bạn này là ai?
"Là người đàn ông lái chiếc Maserati kia?" Diệp Tử Mặc nói.
Ngu Dao vừa nghe vậy lập tức mở to hai mắt, làm sao Diệp Tử Mặc biết cô đi uống trà với Từ Khiêm?
"Anh Tử Mặc, anh nói cái gì vậy?" Ngu Dật Thần không hiểu hỏi.
Sao có thể kéo anh Maserati vào chuyện này được.
Ngu Dao không nói gì. Bởi vì đây là sự thật, không có gì hay để nói cả.
Diệp Tử Mặc thấy cô không mở miệng nói chuyện thì càng tức giận hơn.
"Anh nhìn thấy qua cửa sổ."
Vừa rồi khi hai người đang ở trong phòng chờ Ngu Dao về, anh đứng ngồi không yên đi tới đi lui trong phòng. Trong đêm tối trời nổi gió lớn, cửa phòng ngủ của Dật Thần không đóng, muốn giúp cậu đóng lại, nếu không buổi tối đi ngủ mà quên đóng cửa sổ sẽ bị cảm mất. Anh chỉ muốn xem xem cửa sổ phòng có thể nhìn được đến đâu, nào ngờ lại nhìn thấy ở dưới lầu đang có một chiếc xe đỗ lại.
Lại còn là chiếc xe mà anh rất quen thuộc nữa.
Chiếc Maserati này anh đã từng thấy khi còn ở thành phố Bạch Sa, chiếc xe này đã đưa Ngu Dao về mấy lần.
Anh cũng nhận ra chủ nhân của chiếc xe kia. Chính là Từ Khiêm.
Không khó để đoán, tình huống lúc này là như thế nào. Chiếc xe dưới nhà, cộng thêm với việc Ngu Dao đã trở lại, Diệp Tử Mặc càng khẳng định buổi tối Ngu Dao đã ở chỗ của người đàn ông này.
"Vâng, tối nay em ở cùng chỗ với anh ta."
Ngu Dao thấy không thể giấu giếm, đành phải thừa nhận. Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn giấu chuyện này với Diêp Tử Mặc nữa?
Từ rất lâu rồi, Diệp Tử Mặc đã muốn Ngu Dao phải cách xa cái con người Từ Khiêm này một chút. Nhưng đáng tiếc không có hiệu quả.
"Lúc nãy em và hắn ta ngủ cùng nhau?" Diệp Tử Mặc bắt đầu hỏi.
Nếu không, thì tại sao tên đó có thể tắt máy của Ngu Dao được?
Nhất định hai người này đã làm chuyện gì đó mà không thể để người khác thấy được, nến mới không muốn bị điện thoại gọi tới quấy rầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.