Trò Chơi Hay Trời Cho (Thám Tử Lừng Danh Conan)
Chương 20
vuongnhatanh
14/03/2017
Chap 20
Kato's note : Chap này sẽ cho các bạn biết người trong ngục là ai nhé
Kí ức của những ngày đã qua khiến Akako không khỏi đau lòng. Cô vô cùng sợ hãi trước hoàn cảnh hiện tại của mình. Cần phải làm điều gì đó để thoát khỏi số kiếp này. Akako tự nhủ. Cô và Sonoko cùng nhau đứng lên, đi về phía phòng chiếu. Đã đến giờ, Akako rất hào hứng chờ đợi được vào xem phim ngay. Đây là bộ phim mà cô yêu thích và nóng lòng muốn xem từ mấy tuần nay. Xẹt ! Cái gì vậy ? Akako bỗng nhiên đứng lặng một chỗ. Cảm giác này...giống như là...
Cô phóng mắt nhìn xung quanh rạp chiếu phim. Một nỗi sợ hãi khó tả trào dâng trong trí óc cô. Thấy người bạn của mình tự nhiên dừng lại, ngó nghiêng xung quanh, Sonoko chạy lại và kéo tay Akako :
- Cậu làm gì vậy, Akako-chan ? Còn không mau vào đi, sắp chiếu rồi đấy.
Akako ngập ngừng trả lời :
- S-S-Sonoko à, t-tớ cứ có cảm giác bất an thế nào ấy. Cứ như thể có ai theo dõi tụi mình vậy.
Sonoko cũng đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng chẳng có gì khả nghi cả. Cô siết nhẹ bàn tay đang run rẩy của bạn :
- Yên tâm đi, không có ai đâu. Dạo này cậu xem phim trinh thám nhiều quá hay sao chứ tớ không cảm thấy gì hết. Thôi, chúng ta vào đi nào.
Akako im lặng gật đầu. Cô đa nghi quá chăng ?
Hai người bạn đã yên vị tại chỗ ngồi của mình. Sonoko cứ thao thao bất tuyệt về nội dung của bộ phim trong khi Akako đang hút rồn rột cốc Coca mát lạnh, thỉnh thoảng lại lấy vài miếng bánh đưa vào miệng. Cả hai dường như nói chuyện rất vui vẻ. Đèn trong phòng chiếu nhanh chóng tắt phụp, ánh sáng từ màn chiều dần dần rõ nét hơn. Akako đang trong trạng thái cực kì phấn khích, quên hẳn cái cảm giác bất an khi nãy. Bộ phim đang được chiếu là bộ phim trinh thám một thời cực kì ăn khách. Nội dung phim kể về ngôi trường đại học, nơi xảy ra liên tiếp các vụ án mạng man rợ, nhân vật chính là một cô gái - giả dạng sinh viên trong trường và người yêu cô - tổ trưởng tổ trọng án - dưới lốt thấy giáo môn Luật nhằm điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau hàng loạt những cái chết đầy bí ẩn kia. Ngay khi phim đến đoạn hồi hộp nhất thì Akako bỗng đứng lên. Cái dạ dày chết tiệt lại hành hạ cô rồi. Đi về hướng nhà vệ sinh, cô khẽ ôm chặt lấy bụng, gương mặt trở nên tái mét. Đúng lúc đó cánh cửa nhà vệ sinh mở ra. Akako đâm sầm phải dáng người đang bước ra. Ngã bịch xuống đất, cô nhăn nhó :
- Đi đứng kiểu gì mà...ơ.......
Ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, trong đáy mắt Akako hiện hữu sự bất ngờ. Người kia khẽ nhếch môi, đôi mắt tím biếc lạnh lùng nhìn người con gái đang ngồi dưới đất kia với sự khinh bỉ xen lẫn mỉa mai. Akako vẫn ngồi đó, ngơ ngác nhìn cô gái kia. Ngay lập tức, cô bật dậy, nắm lấy tay cô gái kia, hỏi :
- Cô...cô...cô là ai ? Rút cục thì cô là ai ?
Người con gái kia nở nụ cười lạnh :
- Tôi là ai, cô phải là người biết rõ nhất chứ !
Akako ôm đầu, ánh mắt bàng hoàng :
- K-không thể thế được ! Không thể nào có chuyện này được ! Tại sao ? Cô không thể là...
Như muốn Akako rõ hơn, cô gái kia giới thiệu :
- Nếu như cô chưa tin, tôi hân hạnh được tự giới thiệu lại : Tên tôi là Mori Ran !
---------------------------------------------------------------------------
Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đôi bàn tay gầy guộc khẽ siết nhẹ thân ảnh nhỏ bé. Kí ức xưa cũ đầy kinh hoàng đó khiến cô không thể nào không đau khổ. Chết tiệt ! Cô đã làm gì sai để cho ông Trời nhẫn tâm với số phận mỏng manh của cô như vậy ? Cô không chấp nhận ! Cô hoàn toàn không muốn chấp nhận ! Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài song sắt, gương mặt xinh đẹp ngày nào giờ chỉ còn sắc xanh, gầy gò. Nơi đó, bên ngoài song sắt ấy, lúc nào cũng tối như thế. Số phận ta, cuộc đời ta, cũng mang một màu đen tối. Muốn thoát ra khỏi chốn này chẳng khác nào chờ đợi ánh sáng tự nhiên lóe lên ở nơi không tồn tại Mặt Trời vậy. Ngẫm lại cuộc đời mình, cô khẽ nhếch môi. Cuộc sống bươn trải, khó khăn, luôn phải nhẫn nhục chịu đựng những lời xỉa xói của người đời. Nhiều lúc, cô cũng tự khâm phục mình, tồn tại được cho đến bây giờ. Nhưng giờ thì sống nào có bằng chết. Ngày đó, ngày mà số phận cô thay đổi,. Không phải từ đau khổ đến sung sướng mà là từ đau khổ đến đau đớn...
---------------------------------------------------------------------------
Ba tháng trước,
Cô tỉnh lại trong bệnh viện sau một thời gian hôn mê khá lâu. Khẽ trở mình, cô như tìm kiếm thứ gì đó. Người y tá đang túc trực bên cô bỗng lên, ánh mắt mừng rõ, cô ta vội kêu lên :
- Tiểu thư đã tỉnh lại ! Tiểu thư đã tỉnh lại rồi kìa ! Mau báo cho chủ tịch biết ngay đi !
Thế là, âm thanh từ những bước chân vang lên bên ngoài phòng bệnh. Cô vẫn còn mệt song có thể nghe thấy giọng nữ y tá. "Tiểu thư ? Ai là tiểu thư ?"
"Cạch !"
Tiếng bước chân dồn dập làm cô không thể không chú ý. Ai vậy ? Cô cảm nhận được hơi thở hổn hển đang tiến dần về phía mình. Mờ quá ! Mình chẳng thấy gì cả ! Là ai ?
Người đàn ông vận bộ vest sang trong và đắt tiến vui mừng nhìn cô gái nằm trên giường bệnh. Cuối cùng thì con gái ông cũng đã tỉnh. Ông ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nắm lấy tay cô :
- Con gái, con gái của ta ! Cuối cùng thì con đã tỉnh !
"Con gái ? Ông ta nói mình sao ?" Cô cố gắng mở miệng nhưng không được.
Nhận ra cô đang mấp máy môi một cách khó khăn, ông vội vàng nói :
- Đừng cố con. Con vừa mới tỉnh lại, không nên nói nhiều.
Cô gật đầu. Nhưng cô vẫn không hiểu người đàn ông này là ai mà sao quan tâm cô đến thế. Cô nhất định phải biết, sau đó ra sao thì ra. Cô đưa tay lên ra hiểu rằng : Bác là ai ?
Người đàn ông hiểu cô muốn nói gì. Ông tái mặt, đôi mắt ngấn nước. Lúc gặp bác sĩ, ông đã được cảnh báo trước rằng cô có thể mất trí nhớ do não bị trấn động mạnh. Dù đã biết song ông không thể nào không đau lòng cho được. Ông siết lấy tay cô :
- Con mới bị tai nạn ô tô cách đây 2 tháng, hôn mê đến giờ mới tỉnh lại. Bác sĩ nói con bị trấn động não nên có thể mất trí nhớ tạm thời.
Akako ngạc nhiên. Mất trí nhớ ? Chuyện quái gì vậy ? Hình như đúng là cô từng bị tai nạn thì phải, cô nhớ mang máng là thế, còn sau đó thì…
Người đàn ông kia thấy cô không phản ứng, liền nói tiếp :
- Con gái, ta là cha con. Tên ta là Koizumi Rokuro, chủ tịch tập đoàn Koizumi. Còn con là Koizumi Akako, con gái độc nhất của Koizumi Rokuro này.
Cô hết sức bất ngờ. Koizumi Rokuro ? Koizumi Akako ? Tên cô là Koizumi Akako ? Không thể nào ! Không thể nào ! Cô không phải Koizumi Akako. Tên của cô là…
Đâu đó trong không gian thấp thoáng thứ âm thanh khá mờ nhạt
“Ngươi…! Chấp nhận số phận đi ! Đừng cố chấp nữa !”
Kato's note : Chap này sẽ cho các bạn biết người trong ngục là ai nhé
Kí ức của những ngày đã qua khiến Akako không khỏi đau lòng. Cô vô cùng sợ hãi trước hoàn cảnh hiện tại của mình. Cần phải làm điều gì đó để thoát khỏi số kiếp này. Akako tự nhủ. Cô và Sonoko cùng nhau đứng lên, đi về phía phòng chiếu. Đã đến giờ, Akako rất hào hứng chờ đợi được vào xem phim ngay. Đây là bộ phim mà cô yêu thích và nóng lòng muốn xem từ mấy tuần nay. Xẹt ! Cái gì vậy ? Akako bỗng nhiên đứng lặng một chỗ. Cảm giác này...giống như là...
Cô phóng mắt nhìn xung quanh rạp chiếu phim. Một nỗi sợ hãi khó tả trào dâng trong trí óc cô. Thấy người bạn của mình tự nhiên dừng lại, ngó nghiêng xung quanh, Sonoko chạy lại và kéo tay Akako :
- Cậu làm gì vậy, Akako-chan ? Còn không mau vào đi, sắp chiếu rồi đấy.
Akako ngập ngừng trả lời :
- S-S-Sonoko à, t-tớ cứ có cảm giác bất an thế nào ấy. Cứ như thể có ai theo dõi tụi mình vậy.
Sonoko cũng đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng chẳng có gì khả nghi cả. Cô siết nhẹ bàn tay đang run rẩy của bạn :
- Yên tâm đi, không có ai đâu. Dạo này cậu xem phim trinh thám nhiều quá hay sao chứ tớ không cảm thấy gì hết. Thôi, chúng ta vào đi nào.
Akako im lặng gật đầu. Cô đa nghi quá chăng ?
Hai người bạn đã yên vị tại chỗ ngồi của mình. Sonoko cứ thao thao bất tuyệt về nội dung của bộ phim trong khi Akako đang hút rồn rột cốc Coca mát lạnh, thỉnh thoảng lại lấy vài miếng bánh đưa vào miệng. Cả hai dường như nói chuyện rất vui vẻ. Đèn trong phòng chiếu nhanh chóng tắt phụp, ánh sáng từ màn chiều dần dần rõ nét hơn. Akako đang trong trạng thái cực kì phấn khích, quên hẳn cái cảm giác bất an khi nãy. Bộ phim đang được chiếu là bộ phim trinh thám một thời cực kì ăn khách. Nội dung phim kể về ngôi trường đại học, nơi xảy ra liên tiếp các vụ án mạng man rợ, nhân vật chính là một cô gái - giả dạng sinh viên trong trường và người yêu cô - tổ trưởng tổ trọng án - dưới lốt thấy giáo môn Luật nhằm điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau hàng loạt những cái chết đầy bí ẩn kia. Ngay khi phim đến đoạn hồi hộp nhất thì Akako bỗng đứng lên. Cái dạ dày chết tiệt lại hành hạ cô rồi. Đi về hướng nhà vệ sinh, cô khẽ ôm chặt lấy bụng, gương mặt trở nên tái mét. Đúng lúc đó cánh cửa nhà vệ sinh mở ra. Akako đâm sầm phải dáng người đang bước ra. Ngã bịch xuống đất, cô nhăn nhó :
- Đi đứng kiểu gì mà...ơ.......
Ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, trong đáy mắt Akako hiện hữu sự bất ngờ. Người kia khẽ nhếch môi, đôi mắt tím biếc lạnh lùng nhìn người con gái đang ngồi dưới đất kia với sự khinh bỉ xen lẫn mỉa mai. Akako vẫn ngồi đó, ngơ ngác nhìn cô gái kia. Ngay lập tức, cô bật dậy, nắm lấy tay cô gái kia, hỏi :
- Cô...cô...cô là ai ? Rút cục thì cô là ai ?
Người con gái kia nở nụ cười lạnh :
- Tôi là ai, cô phải là người biết rõ nhất chứ !
Akako ôm đầu, ánh mắt bàng hoàng :
- K-không thể thế được ! Không thể nào có chuyện này được ! Tại sao ? Cô không thể là...
Như muốn Akako rõ hơn, cô gái kia giới thiệu :
- Nếu như cô chưa tin, tôi hân hạnh được tự giới thiệu lại : Tên tôi là Mori Ran !
---------------------------------------------------------------------------
Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đôi bàn tay gầy guộc khẽ siết nhẹ thân ảnh nhỏ bé. Kí ức xưa cũ đầy kinh hoàng đó khiến cô không thể nào không đau khổ. Chết tiệt ! Cô đã làm gì sai để cho ông Trời nhẫn tâm với số phận mỏng manh của cô như vậy ? Cô không chấp nhận ! Cô hoàn toàn không muốn chấp nhận ! Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài song sắt, gương mặt xinh đẹp ngày nào giờ chỉ còn sắc xanh, gầy gò. Nơi đó, bên ngoài song sắt ấy, lúc nào cũng tối như thế. Số phận ta, cuộc đời ta, cũng mang một màu đen tối. Muốn thoát ra khỏi chốn này chẳng khác nào chờ đợi ánh sáng tự nhiên lóe lên ở nơi không tồn tại Mặt Trời vậy. Ngẫm lại cuộc đời mình, cô khẽ nhếch môi. Cuộc sống bươn trải, khó khăn, luôn phải nhẫn nhục chịu đựng những lời xỉa xói của người đời. Nhiều lúc, cô cũng tự khâm phục mình, tồn tại được cho đến bây giờ. Nhưng giờ thì sống nào có bằng chết. Ngày đó, ngày mà số phận cô thay đổi,. Không phải từ đau khổ đến sung sướng mà là từ đau khổ đến đau đớn...
---------------------------------------------------------------------------
Ba tháng trước,
Cô tỉnh lại trong bệnh viện sau một thời gian hôn mê khá lâu. Khẽ trở mình, cô như tìm kiếm thứ gì đó. Người y tá đang túc trực bên cô bỗng lên, ánh mắt mừng rõ, cô ta vội kêu lên :
- Tiểu thư đã tỉnh lại ! Tiểu thư đã tỉnh lại rồi kìa ! Mau báo cho chủ tịch biết ngay đi !
Thế là, âm thanh từ những bước chân vang lên bên ngoài phòng bệnh. Cô vẫn còn mệt song có thể nghe thấy giọng nữ y tá. "Tiểu thư ? Ai là tiểu thư ?"
"Cạch !"
Tiếng bước chân dồn dập làm cô không thể không chú ý. Ai vậy ? Cô cảm nhận được hơi thở hổn hển đang tiến dần về phía mình. Mờ quá ! Mình chẳng thấy gì cả ! Là ai ?
Người đàn ông vận bộ vest sang trong và đắt tiến vui mừng nhìn cô gái nằm trên giường bệnh. Cuối cùng thì con gái ông cũng đã tỉnh. Ông ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nắm lấy tay cô :
- Con gái, con gái của ta ! Cuối cùng thì con đã tỉnh !
"Con gái ? Ông ta nói mình sao ?" Cô cố gắng mở miệng nhưng không được.
Nhận ra cô đang mấp máy môi một cách khó khăn, ông vội vàng nói :
- Đừng cố con. Con vừa mới tỉnh lại, không nên nói nhiều.
Cô gật đầu. Nhưng cô vẫn không hiểu người đàn ông này là ai mà sao quan tâm cô đến thế. Cô nhất định phải biết, sau đó ra sao thì ra. Cô đưa tay lên ra hiểu rằng : Bác là ai ?
Người đàn ông hiểu cô muốn nói gì. Ông tái mặt, đôi mắt ngấn nước. Lúc gặp bác sĩ, ông đã được cảnh báo trước rằng cô có thể mất trí nhớ do não bị trấn động mạnh. Dù đã biết song ông không thể nào không đau lòng cho được. Ông siết lấy tay cô :
- Con mới bị tai nạn ô tô cách đây 2 tháng, hôn mê đến giờ mới tỉnh lại. Bác sĩ nói con bị trấn động não nên có thể mất trí nhớ tạm thời.
Akako ngạc nhiên. Mất trí nhớ ? Chuyện quái gì vậy ? Hình như đúng là cô từng bị tai nạn thì phải, cô nhớ mang máng là thế, còn sau đó thì…
Người đàn ông kia thấy cô không phản ứng, liền nói tiếp :
- Con gái, ta là cha con. Tên ta là Koizumi Rokuro, chủ tịch tập đoàn Koizumi. Còn con là Koizumi Akako, con gái độc nhất của Koizumi Rokuro này.
Cô hết sức bất ngờ. Koizumi Rokuro ? Koizumi Akako ? Tên cô là Koizumi Akako ? Không thể nào ! Không thể nào ! Cô không phải Koizumi Akako. Tên của cô là…
Đâu đó trong không gian thấp thoáng thứ âm thanh khá mờ nhạt
“Ngươi…! Chấp nhận số phận đi ! Đừng cố chấp nữa !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.