Trò Chơi Hay Trời Cho (Thám Tử Lừng Danh Conan)
Chương 23
vuongnhatanh
14/03/2017
"Lạch cạch ! Lạch cạch !"
Tiếng bàn phím máy tính vang lên đều đều một cách lạnh lẽo. Đôi bàn tay nhỏ bé gõ lên tục, đôi mắt màu trời tập trung vào những dãy số đang chạy nhanh trên màn hình. Miyano Shiho cau mày. Những dữ liệu mà cô đang kiểm tra hiện giờ thật sự rất kì lạ. Nó có vẻ như là chương trình của một dự án nào đó. Dẫu cô sở hữu trí tuệ hơn người, khả năng tính toán tốt và sở trường về các môn tự nhiên thì hiện tại cô cũng mới chỉ lờ mờ đoán được chương trình nằm trong đĩa mềm này là một nghiên cứu về thứ thuốc nào đó.
Thở dài, Shiho đặt chiếc laptop xuống bàn rồi vươn vai. Tiếng xương khớp vang lên rôm rốp do tư thế thay đổi khá đột ngột. Cô đứng dậy, làm vài động tác giãn gân cốt rồi đi về phía bếp. "Nghỉ một chút vậy." Shiho nghĩ. Cô rót cho mình một cốc nước ấm, định đưa lên miệng thì bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên trong túi cô. Shiho - với bộ mặt tối sầm - đặt cốc nước xuống, rút điện thoại ra. Biết ngay là anh ta mà.
- Moshi moshi.
Đầu dây bên kia là chất giọng - theo cô - là đáng ghét và có phần ( rất nhiều ) kiêu ngạo.
- Shiho-chan ! Dữ liệu trong đĩa thế nào rồi ?
Cô gái tóc nâu đỏ nhàn nhạt trả lời :
- Vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Tôi chưa phát hiện được điều gì cả. Sẽ một thời gian đấy.
- Vậy à ? - "Kẻ đáng ghét" buông tiếng thở dài.
- Hakuba-san, nếu hết chuyện để nói rồi thì tôi cúp máy đây.
Tên thám tử Anh Quốc nghe đến đây vội vàng hét ầm lên :
- Ấy đừng ! Anh có chuyện cần nói mà. Có liên quan đến việc Mori-san và Shinichi mất tích.
Shiho cau mày. Liên quan à ?
- Thật ra, trước hôm Mori-san và Shinichi mất tích, gần khu vực mà Shinichi điều tra "vụ đó" có xảy ra tai nạn giao thông. Nạn nhân tên Koizumi Akako, 18 tuổi, con gái của chủ tịch tập đoàn Koizumi, Koizumi Rokuro.
- Vậy thì sao chứ ?
- Đúng là không có điểm gì đáng ngờ. Nhưng từ sau khi tỉnh lại, Koizumi Akako có biểu hiện vô cùng khác thường. Theo một số lời khai của những gia nhân nhà Koizumi thì Koizumi Akako trước đây rất khó tính và rất "tiểu thư". Với các gia nhân trong nhà, cô ta hoàn toàn không coi ai ra gì. Có một vài người không chịu nổi tính khí của cô ta, đã quyết định bỏ việc. từ sau vụ tai nạn, tính cách cô ta hoàn toàn thay đổi. Cứ như là hai con người khác nhau vậy.
Shiho gí sát điện thoại vào tai, tập trung nghe từng chữ từng chữ. Rất có thể mạnh mối mà tên thám tử tóc nâu kia sẽ đem lại gợi ý quan trọng cho cô, giúp cô giải mã được chương trình bí ẩn mà "cậu ta" đã "mượn" về cho cô.
Hakuba Saguru ở đầu dây bên kia thấy cô gái tóc nâu đỏ im lặng, biết rằng cô đang hết sức tập trung nhằm thu thập thông tin, liền nói tiếp :
- Điều đáng chú ý nhất ở đây là : Sau gần một tháng kể từ hôm xuất viện, tức là vào ngày 13/5, Koizumi Akako ngày càng tỏ ra bản thân rất bất thường. Điển hình nhất là vào hôm 11/5, cô ta đi xem phim cùng người bạn thân Suzuki Sonoko - nhị tiểu thư của tập đoàn lớn nhất Nhật Bản Suzuki. Suzuki Sonoko đã kể với tôi, trước giờ chiếu phim tầm vài phút, Koizumi Akako đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô ta quay đi quay lại như tìm kiếm ai đó. Chưa hết, khi vào xem phim được khoảng 30 phút, cô ta đứng lên đi vệ sinh. Tầm 5 phút sau, khi trở về ghế ngồi, cô ta bỗng nhiên run cầm cập. Miệng không ngừng lẩm bẩm...
- Cô ta nói cái gì ?
-.....
"CÁI GÌ ?????"
Shiho hét lên. Không thể nào. Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Hakuba vẫn tiếp tục :
- Đúng vậy ! Và mấy ngày sau đó, cô ta càng ngày càng thay đổi hơn. Suốt ngày chỉ lẩm bẩm điều đó và không ngừng đòi về nhà.
Shiho im lặng. Không lẽ....không lẽ....
Cô như nhận ra điều gì đó, liền hỏi :
- Vậy còn giọng nói ?
Hakuba chỉ nhún vai :
- Chính xác là giong cô ta.
Lại im lặng.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Cô vội vàng dập máy mặc cho đầu dây bên kia vẫn còn ngỡ ngàng. Vứt điện thoại lên bàn bếp, mặc kệ cốc nước lọc đang nguội dần, cô nhảy lên ghế sô pha, nhanh chóng ôm lấy cái laptop.
"Nếu như mình đoán không nhầm thì...."
Shiho dồn toàn bộ sự tập trung vào những con số xanh lè đang chạy khắp màn hình máy tính. Run run ấn phím Enter, mồ hôi trên trán Shiho chảy dài. Đôi đồng tử màu trời mở to, khẽ lay động. Cô đang chờ đợi, chờ đợi thứ kết quả, thứ kết quả mà chính cô cũng không biết nên đối diện với nó thế nào. Nếu đúng như cô đoán thì...thì...
Shiho lắc lắc đầu phủ nhận. Không thể nào. Không thể có chuyện này được. Nhưng...nhưng nếu thứ nằm trong chiếc đĩa mềm mà "hắn" "mượn" về cho cô chính xác là điều mà cô đoán thì rất có thể, kẻ mà Ran và Shinichi đang phải đối mặt...kẻ thứ 3....
Màn hình laptop vẫn không ngừng bị bao phủ bởi những con số. Dần dần, chúng được thay thế bởi những kí tự khó hiểu. Shiho nuốt nước bọt đánh ực. Cô ấn phím Shift, khởi động chương trình phụ trợ do chính cô viết. Ngay khi chương trình được khởi động, màn hình laptop đột nhiên tắt phụp. Mồ hôi trên trán cô gái 17 tuổi không ngừng rơi. Hai bàn tay thanh mảnh siết chặt lại. Chợ đợi và...
"Đây...đây là...?"
Shiho trợn mắt,. Màn hình vụt sáng, hiện lên một dãy công thức hóa học với những dữ liệu chính xác, được tình toán kĩ lưỡng.
Cô bật dậy, chạy vội vào phòng riêng, lục tung tủ sách và tài liệu hóa học của mình. Nếu như cô nhớ không nhầm thì chất này chính là...
-----------------------------------------------------------------------------------------
Năm Miyano Shiho 14 tuổi....
- Bé Shi !
- Okasan !
Cô gái nhỏ với mái tóc nâu dài đến vai chạy nhanh tới chỗ người phụ nữ tóc vàng đứng trước mặt. Đó là Miyano Elena, mẹ của Shiho. Bà mỉm cười với cô con gái bé bỏng, ôm bổng cô bé lên, xoa xoa cặp má hây hây của cô bé :
- Bé Shi ở nhà với bác Yusaku và bác Yukiko có ngoan không nè ?
Cô bé cười tươi :
- Có ạ !
Elena xoa đầu cô con gái nhỏ. Bà mở túi xách, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho Shiho. Cô bé mở to mắt ngạc nhiên :
- Đây là gì thế ạ ?
Elena mỉm cười :
- Cuốn sổ này là một vật báu vô cùng quan trọng của cha con. Nó ghi chép đầy đủ những nghiên cứu bí mật của ông ấy.
Cô bé vẫn mở to mắt nhìn mẹ. Bà nói tiếp :
- Shiho này, mẹ không biết điều mẹ và cha đang làm có đúng hay không nhưng cha mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con thôi. Shiho, con có một khả năng thiên bẩm về Hóa học mà ngay cả cha mẹ cũng không ngờ tới. Cha mẹ đã suy nghĩ rất lâu về điều này. Ông ấy quyết định giao cho con cuốn sổ của ông ấy. Mục đích là gì, chắc phải vài năm nữa con mới hiểu được. Bé Shi, mẹ không muốn ép buộc con đọc nó nếu con không muốn. Nhưng nếu được, hãy biến nó thành thứ vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ những người quan trọng của con, quê hương của con.
- Okasan...
- Con gái, cuốn sổ này giống như con dao hai lưỡi. Dùng đúng thì rất tốt nhưng nếu không đúng mục đích thì nó cũng giống như là hai quả bom nguyên tử đã giáng xuống Hiroshima và Nagasaki vậy.
Cô bé gật đầu. Tuy chỉ mới 13 tuổi nhưng cô bé đã có những tư duy giống như người lớn thực thụ. Do đó, cô bé được tầm quan trọng của cuốn sổ này. Nhìn cuốn sổ nằm trên tay mình, cô bé chỉ im lăng.
--------------------------------------------------------------------------------------
Shiho lục lọi khắp căn phòng, lôi ra được chiếc hộp sắt đã khóa cẩn thận. Đây rồi, chính nó. 4 năm trước, sau khi nhận được cuốn sổ này từ mẹ, cô đã đọc sơ qua về nó dù chẳng hiểu gì cả. Nhưng từ lúc nhìn vào công thức trên màn hình, cô chợt nhớ ra, nó nằm trong cuốn sổ đó.
Phủi phủi lớp bụi ở phía trên, cô với tay lấy chiếc cặp tóc trên bàn để mở khóa. Lâu rồi không mở ra xem nên cô cũng quên chìa nào là chìa mở hộp -_- ( chìa khóa có cài trong móc nhưng cô lại có thói quen cài tất tần tần đủ loại khóa vào 1 chùm ).
"Cạch !"
Shiho hồi hộp mở ra. Cô nhẹ nhàng cầm lấy cuốn sổ cũ, mở ra. Tìm kiếm.
"Đây rồi !"
Vậy là, dù không mong muốn, nhưng đúng như cô đoán. Kẻ thứ 3....
----------------------------------------------------------------------------------------
Shiho cầm điện thoại trên tay, nhanh chóng bấm một dãy số. Nhấn phím Gọi, cô áp điện thoại vào tai, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Tiếng "tít, tít" vang lên một hồi rồi....
"Moshi moshi !"
Shiho nuốt nước bọt. Lại phải gọi cho "hắn"
- Là tôi đây !
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hú hét.
"BÀ GIÀ NHÀ KUDO ĐÓ HẢ !!!!"
"Tôi đi gọi cho Aoko-chan đây."
"Ấy đừng căng, bình tĩnh. Có gì chúng ta thương lượng ha !"
Shiho liếc nhìn điện thoại. Tên khỉ này ! Nếu không phải vì sự việc cấp bách, cô đã không gọi cho tên bẩn bựa này rồi. Những cũng phải nhờ đến sở trường "mượn đồ không cần xin phép" của hắn ta mà cô mới có cái file kia.
"Dạo này cậu có phi vụ nào không ?"
"Phi vụ gì cơ ?" Giả vờ ngu.
"...." Ức chế. Tiếng răng rắc vang lên.
"Đùa thôi mà, căng thế !" Đổ mồ hôi.
"...."
"Có thì có. Nhưng để làm gì ?"
"Nhờ cậu chút việc. Đó là..."
-------------------------------------------------------------------------------
Kuroba Kaitou khịt mũi. Bà già đó đúng là quá đáng mà.Ờ thì cậu sở trường "mượn không cần xin phép thật" nhưng nhờ thì nhờ chứ. Có cần thiết phải lôi Aoko ra dọa cậu không. Kaitou nhìn vào màn hình Ipad trước mặt. Thông tin về vụ trộm tiếp theo của cậu. Khịt mũi lần nữa, cậu nằm phịch xuống bàn.
"Không có tên Kudou kia công nhận chán thật ! Chẹp ! Bị ma nữ nào đó bắt cóc nữa ! "
Nhấc cái bản mặt như bún nhão lên, cậu lấy máy nhắn tin.
Send.
Thế là xong.
Hi vọng bà già đó đúng.
End chap 23
Tiếng bàn phím máy tính vang lên đều đều một cách lạnh lẽo. Đôi bàn tay nhỏ bé gõ lên tục, đôi mắt màu trời tập trung vào những dãy số đang chạy nhanh trên màn hình. Miyano Shiho cau mày. Những dữ liệu mà cô đang kiểm tra hiện giờ thật sự rất kì lạ. Nó có vẻ như là chương trình của một dự án nào đó. Dẫu cô sở hữu trí tuệ hơn người, khả năng tính toán tốt và sở trường về các môn tự nhiên thì hiện tại cô cũng mới chỉ lờ mờ đoán được chương trình nằm trong đĩa mềm này là một nghiên cứu về thứ thuốc nào đó.
Thở dài, Shiho đặt chiếc laptop xuống bàn rồi vươn vai. Tiếng xương khớp vang lên rôm rốp do tư thế thay đổi khá đột ngột. Cô đứng dậy, làm vài động tác giãn gân cốt rồi đi về phía bếp. "Nghỉ một chút vậy." Shiho nghĩ. Cô rót cho mình một cốc nước ấm, định đưa lên miệng thì bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên trong túi cô. Shiho - với bộ mặt tối sầm - đặt cốc nước xuống, rút điện thoại ra. Biết ngay là anh ta mà.
- Moshi moshi.
Đầu dây bên kia là chất giọng - theo cô - là đáng ghét và có phần ( rất nhiều ) kiêu ngạo.
- Shiho-chan ! Dữ liệu trong đĩa thế nào rồi ?
Cô gái tóc nâu đỏ nhàn nhạt trả lời :
- Vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Tôi chưa phát hiện được điều gì cả. Sẽ một thời gian đấy.
- Vậy à ? - "Kẻ đáng ghét" buông tiếng thở dài.
- Hakuba-san, nếu hết chuyện để nói rồi thì tôi cúp máy đây.
Tên thám tử Anh Quốc nghe đến đây vội vàng hét ầm lên :
- Ấy đừng ! Anh có chuyện cần nói mà. Có liên quan đến việc Mori-san và Shinichi mất tích.
Shiho cau mày. Liên quan à ?
- Thật ra, trước hôm Mori-san và Shinichi mất tích, gần khu vực mà Shinichi điều tra "vụ đó" có xảy ra tai nạn giao thông. Nạn nhân tên Koizumi Akako, 18 tuổi, con gái của chủ tịch tập đoàn Koizumi, Koizumi Rokuro.
- Vậy thì sao chứ ?
- Đúng là không có điểm gì đáng ngờ. Nhưng từ sau khi tỉnh lại, Koizumi Akako có biểu hiện vô cùng khác thường. Theo một số lời khai của những gia nhân nhà Koizumi thì Koizumi Akako trước đây rất khó tính và rất "tiểu thư". Với các gia nhân trong nhà, cô ta hoàn toàn không coi ai ra gì. Có một vài người không chịu nổi tính khí của cô ta, đã quyết định bỏ việc. từ sau vụ tai nạn, tính cách cô ta hoàn toàn thay đổi. Cứ như là hai con người khác nhau vậy.
Shiho gí sát điện thoại vào tai, tập trung nghe từng chữ từng chữ. Rất có thể mạnh mối mà tên thám tử tóc nâu kia sẽ đem lại gợi ý quan trọng cho cô, giúp cô giải mã được chương trình bí ẩn mà "cậu ta" đã "mượn" về cho cô.
Hakuba Saguru ở đầu dây bên kia thấy cô gái tóc nâu đỏ im lặng, biết rằng cô đang hết sức tập trung nhằm thu thập thông tin, liền nói tiếp :
- Điều đáng chú ý nhất ở đây là : Sau gần một tháng kể từ hôm xuất viện, tức là vào ngày 13/5, Koizumi Akako ngày càng tỏ ra bản thân rất bất thường. Điển hình nhất là vào hôm 11/5, cô ta đi xem phim cùng người bạn thân Suzuki Sonoko - nhị tiểu thư của tập đoàn lớn nhất Nhật Bản Suzuki. Suzuki Sonoko đã kể với tôi, trước giờ chiếu phim tầm vài phút, Koizumi Akako đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô ta quay đi quay lại như tìm kiếm ai đó. Chưa hết, khi vào xem phim được khoảng 30 phút, cô ta đứng lên đi vệ sinh. Tầm 5 phút sau, khi trở về ghế ngồi, cô ta bỗng nhiên run cầm cập. Miệng không ngừng lẩm bẩm...
- Cô ta nói cái gì ?
-.....
"CÁI GÌ ?????"
Shiho hét lên. Không thể nào. Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Hakuba vẫn tiếp tục :
- Đúng vậy ! Và mấy ngày sau đó, cô ta càng ngày càng thay đổi hơn. Suốt ngày chỉ lẩm bẩm điều đó và không ngừng đòi về nhà.
Shiho im lặng. Không lẽ....không lẽ....
Cô như nhận ra điều gì đó, liền hỏi :
- Vậy còn giọng nói ?
Hakuba chỉ nhún vai :
- Chính xác là giong cô ta.
Lại im lặng.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Cô vội vàng dập máy mặc cho đầu dây bên kia vẫn còn ngỡ ngàng. Vứt điện thoại lên bàn bếp, mặc kệ cốc nước lọc đang nguội dần, cô nhảy lên ghế sô pha, nhanh chóng ôm lấy cái laptop.
"Nếu như mình đoán không nhầm thì...."
Shiho dồn toàn bộ sự tập trung vào những con số xanh lè đang chạy khắp màn hình máy tính. Run run ấn phím Enter, mồ hôi trên trán Shiho chảy dài. Đôi đồng tử màu trời mở to, khẽ lay động. Cô đang chờ đợi, chờ đợi thứ kết quả, thứ kết quả mà chính cô cũng không biết nên đối diện với nó thế nào. Nếu đúng như cô đoán thì...thì...
Shiho lắc lắc đầu phủ nhận. Không thể nào. Không thể có chuyện này được. Nhưng...nhưng nếu thứ nằm trong chiếc đĩa mềm mà "hắn" "mượn" về cho cô chính xác là điều mà cô đoán thì rất có thể, kẻ mà Ran và Shinichi đang phải đối mặt...kẻ thứ 3....
Màn hình laptop vẫn không ngừng bị bao phủ bởi những con số. Dần dần, chúng được thay thế bởi những kí tự khó hiểu. Shiho nuốt nước bọt đánh ực. Cô ấn phím Shift, khởi động chương trình phụ trợ do chính cô viết. Ngay khi chương trình được khởi động, màn hình laptop đột nhiên tắt phụp. Mồ hôi trên trán cô gái 17 tuổi không ngừng rơi. Hai bàn tay thanh mảnh siết chặt lại. Chợ đợi và...
"Đây...đây là...?"
Shiho trợn mắt,. Màn hình vụt sáng, hiện lên một dãy công thức hóa học với những dữ liệu chính xác, được tình toán kĩ lưỡng.
Cô bật dậy, chạy vội vào phòng riêng, lục tung tủ sách và tài liệu hóa học của mình. Nếu như cô nhớ không nhầm thì chất này chính là...
-----------------------------------------------------------------------------------------
Năm Miyano Shiho 14 tuổi....
- Bé Shi !
- Okasan !
Cô gái nhỏ với mái tóc nâu dài đến vai chạy nhanh tới chỗ người phụ nữ tóc vàng đứng trước mặt. Đó là Miyano Elena, mẹ của Shiho. Bà mỉm cười với cô con gái bé bỏng, ôm bổng cô bé lên, xoa xoa cặp má hây hây của cô bé :
- Bé Shi ở nhà với bác Yusaku và bác Yukiko có ngoan không nè ?
Cô bé cười tươi :
- Có ạ !
Elena xoa đầu cô con gái nhỏ. Bà mở túi xách, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho Shiho. Cô bé mở to mắt ngạc nhiên :
- Đây là gì thế ạ ?
Elena mỉm cười :
- Cuốn sổ này là một vật báu vô cùng quan trọng của cha con. Nó ghi chép đầy đủ những nghiên cứu bí mật của ông ấy.
Cô bé vẫn mở to mắt nhìn mẹ. Bà nói tiếp :
- Shiho này, mẹ không biết điều mẹ và cha đang làm có đúng hay không nhưng cha mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con thôi. Shiho, con có một khả năng thiên bẩm về Hóa học mà ngay cả cha mẹ cũng không ngờ tới. Cha mẹ đã suy nghĩ rất lâu về điều này. Ông ấy quyết định giao cho con cuốn sổ của ông ấy. Mục đích là gì, chắc phải vài năm nữa con mới hiểu được. Bé Shi, mẹ không muốn ép buộc con đọc nó nếu con không muốn. Nhưng nếu được, hãy biến nó thành thứ vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ những người quan trọng của con, quê hương của con.
- Okasan...
- Con gái, cuốn sổ này giống như con dao hai lưỡi. Dùng đúng thì rất tốt nhưng nếu không đúng mục đích thì nó cũng giống như là hai quả bom nguyên tử đã giáng xuống Hiroshima và Nagasaki vậy.
Cô bé gật đầu. Tuy chỉ mới 13 tuổi nhưng cô bé đã có những tư duy giống như người lớn thực thụ. Do đó, cô bé được tầm quan trọng của cuốn sổ này. Nhìn cuốn sổ nằm trên tay mình, cô bé chỉ im lăng.
--------------------------------------------------------------------------------------
Shiho lục lọi khắp căn phòng, lôi ra được chiếc hộp sắt đã khóa cẩn thận. Đây rồi, chính nó. 4 năm trước, sau khi nhận được cuốn sổ này từ mẹ, cô đã đọc sơ qua về nó dù chẳng hiểu gì cả. Nhưng từ lúc nhìn vào công thức trên màn hình, cô chợt nhớ ra, nó nằm trong cuốn sổ đó.
Phủi phủi lớp bụi ở phía trên, cô với tay lấy chiếc cặp tóc trên bàn để mở khóa. Lâu rồi không mở ra xem nên cô cũng quên chìa nào là chìa mở hộp -_- ( chìa khóa có cài trong móc nhưng cô lại có thói quen cài tất tần tần đủ loại khóa vào 1 chùm ).
"Cạch !"
Shiho hồi hộp mở ra. Cô nhẹ nhàng cầm lấy cuốn sổ cũ, mở ra. Tìm kiếm.
"Đây rồi !"
Vậy là, dù không mong muốn, nhưng đúng như cô đoán. Kẻ thứ 3....
----------------------------------------------------------------------------------------
Shiho cầm điện thoại trên tay, nhanh chóng bấm một dãy số. Nhấn phím Gọi, cô áp điện thoại vào tai, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Tiếng "tít, tít" vang lên một hồi rồi....
"Moshi moshi !"
Shiho nuốt nước bọt. Lại phải gọi cho "hắn"
- Là tôi đây !
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hú hét.
"BÀ GIÀ NHÀ KUDO ĐÓ HẢ !!!!"
"Tôi đi gọi cho Aoko-chan đây."
"Ấy đừng căng, bình tĩnh. Có gì chúng ta thương lượng ha !"
Shiho liếc nhìn điện thoại. Tên khỉ này ! Nếu không phải vì sự việc cấp bách, cô đã không gọi cho tên bẩn bựa này rồi. Những cũng phải nhờ đến sở trường "mượn đồ không cần xin phép" của hắn ta mà cô mới có cái file kia.
"Dạo này cậu có phi vụ nào không ?"
"Phi vụ gì cơ ?" Giả vờ ngu.
"...." Ức chế. Tiếng răng rắc vang lên.
"Đùa thôi mà, căng thế !" Đổ mồ hôi.
"...."
"Có thì có. Nhưng để làm gì ?"
"Nhờ cậu chút việc. Đó là..."
-------------------------------------------------------------------------------
Kuroba Kaitou khịt mũi. Bà già đó đúng là quá đáng mà.Ờ thì cậu sở trường "mượn không cần xin phép thật" nhưng nhờ thì nhờ chứ. Có cần thiết phải lôi Aoko ra dọa cậu không. Kaitou nhìn vào màn hình Ipad trước mặt. Thông tin về vụ trộm tiếp theo của cậu. Khịt mũi lần nữa, cậu nằm phịch xuống bàn.
"Không có tên Kudou kia công nhận chán thật ! Chẹp ! Bị ma nữ nào đó bắt cóc nữa ! "
Nhấc cái bản mặt như bún nhão lên, cậu lấy máy nhắn tin.
Send.
Thế là xong.
Hi vọng bà già đó đúng.
End chap 23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.