Trò Chơi Hay Trời Cho (Thám Tử Lừng Danh Conan)
Chương 6
vuongnhatanh
14/03/2017
Chap 6
Ca phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành. Ngồi bên ngoài ghế chờ mà lòng Shinichi lo lắng không nguôi. Anh biết Ran là một bác sĩ giỏi nhưng vị bác sĩ già kia nói trường hợp của Hatsuka rất khó cứu. Liệu Ran có thể không ? Ý nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Shinichi. Liên tục đưa mắt về phía phòng mổ, Shinichi càng ngày càng bồn chồn. Anh không thể ngừng đi lại xung quanh chỗ đó. 3 tiếng sau, ca mổ kết thúc. Ran nhanh chóng bước ra, tay tháo khẩu trang. Shinichi vội vàng chạy tới hỏi :
- Chị tôi thế nào ?
Ran nhìn vẻ hốt hoảng của anh chàng mà không nhịn nổi cười :
- Chị của anh……..thực ra……đã….
- Đã làm sao ? Shinichi càng hỏi dồn
- Đi rồi ! Ran thản nhiên
“CÁI GÌ ?” Shinichi tái xanh, ngồi bệt xuống. Sự đau khổ hiện rõ lên khuôn mặt điển trai của vị thám tử lừng danh. Ran khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng, cúi xuống đặt tay lên vai anh, nói :
- Just kidding !
- Hả ? Shinichi ngước mắt lên nhìn cô gái kia – Cô….nói thế là có ý gì ?
Ran lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng :
- Tên ngốc ! Chị của anh đã qua cơn nguy hiểm rồi. Vừa nãy tôi chỉ đùa thôi.
- - Thật sao ? Chị tôi đã qua cơn nguy kịch ? Thật thế à ? Shinichi vui mừng
- Tất nhiên ! anh nghĩ trình độ tôi kém đến nỗi không thể cứu một mạng người sao ?
Shinichi vô cùng vui mừng. Hatsuka đã được đưa về phòng điều dưỡng, tình trạng của cô giờ đã ổn định lại. Ran thở dài, tháo bỏ áo blouse rồi kéo tay Shinichi :
- Này tên dở hơi nghiện trinh thám, tôi đã phải bỏ một buổi học mà đến đây dù không có ca trực để cứu chị anh. Thế mà một lời cảm ơn cũng không có à ?
Shinichi giật mình, ngượng ngùng đưa tay gãi đầu khiến Ran không thể không cười trước vẻ “siêu ngố” của anh chàng :
- À….thì…..cảm ơn. Đúng là nếu không có cô thì tôi cũng không biết làm sao nữa.
- Vậy anh sẽ làm gì để cảm ơn tôi ? Ran cười khúc khích.
- Ờ…ừm……..*suy nghĩ*
Thấy anh chàng có vẻ bí bách, Ran liền đưa ra ý kiến :
- Hay là anh đưa tôi đi xem phim nhé ?
Như vớt được phao cứu sinh, anh chàng gật đầu vội vã. Ran nói tiếp :
- Tình trang của chị ấy hiện đã ổn định, chỉ cần nằm viện khoảng 1 tuần là có thể xuất viện. Tuy nhiên sau khi xuất viện, không được để chị ấy làm việc đâu đó. Phải nghỉ thêm khoảng 2 tuần cộng với việc uống thuốc nữa mới thật sự ổn định. Thuốc thì tôi đã kê đơn rồi, lát tôi đưa cho.
- Cảm ơn cô nhiều nhé !
Ran không nói gì. Cô bước ra cửa. Sực nhớ ra điều gì, cô quay lại :
- Nhớ là phải đưa tôi đi xem phim đó. Anh mà quịt thì sau này có chuyện gì thì cũng đừng có tới tìm tôi. Hiểu chưa, đồ dở hơi nghiện trinh thám ?
- Biết rồi ! Shinichi trả lời cộc lốc. Nhưng rôi như nhận ra điều gì, anh chợt quay đầu :
“CÔ NÓI AI LÀ DỞ HƠI NGHIỆN TRINH THÁM ?????”
Bên ngoài, Ran khẽ nở một nụ cười “Tên ngốc này cũng dễ gần đó chứ ! Xem ra mình cần thay đổi cách nghĩ về hắn rồi !”
Hết chap 6
************************
Ca phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành. Ngồi bên ngoài ghế chờ mà lòng Shinichi lo lắng không nguôi. Anh biết Ran là một bác sĩ giỏi nhưng vị bác sĩ già kia nói trường hợp của Hatsuka rất khó cứu. Liệu Ran có thể không ? Ý nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Shinichi. Liên tục đưa mắt về phía phòng mổ, Shinichi càng ngày càng bồn chồn. Anh không thể ngừng đi lại xung quanh chỗ đó. 3 tiếng sau, ca mổ kết thúc. Ran nhanh chóng bước ra, tay tháo khẩu trang. Shinichi vội vàng chạy tới hỏi :
- Chị tôi thế nào ?
Ran nhìn vẻ hốt hoảng của anh chàng mà không nhịn nổi cười :
- Chị của anh……..thực ra……đã….
- Đã làm sao ? Shinichi càng hỏi dồn
- Đi rồi ! Ran thản nhiên
“CÁI GÌ ?” Shinichi tái xanh, ngồi bệt xuống. Sự đau khổ hiện rõ lên khuôn mặt điển trai của vị thám tử lừng danh. Ran khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng, cúi xuống đặt tay lên vai anh, nói :
- Just kidding !
- Hả ? Shinichi ngước mắt lên nhìn cô gái kia – Cô….nói thế là có ý gì ?
Ran lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng :
- Tên ngốc ! Chị của anh đã qua cơn nguy hiểm rồi. Vừa nãy tôi chỉ đùa thôi.
- - Thật sao ? Chị tôi đã qua cơn nguy kịch ? Thật thế à ? Shinichi vui mừng
- Tất nhiên ! anh nghĩ trình độ tôi kém đến nỗi không thể cứu một mạng người sao ?
Shinichi vô cùng vui mừng. Hatsuka đã được đưa về phòng điều dưỡng, tình trạng của cô giờ đã ổn định lại. Ran thở dài, tháo bỏ áo blouse rồi kéo tay Shinichi :
- Này tên dở hơi nghiện trinh thám, tôi đã phải bỏ một buổi học mà đến đây dù không có ca trực để cứu chị anh. Thế mà một lời cảm ơn cũng không có à ?
Shinichi giật mình, ngượng ngùng đưa tay gãi đầu khiến Ran không thể không cười trước vẻ “siêu ngố” của anh chàng :
- À….thì…..cảm ơn. Đúng là nếu không có cô thì tôi cũng không biết làm sao nữa.
- Vậy anh sẽ làm gì để cảm ơn tôi ? Ran cười khúc khích.
- Ờ…ừm……..*suy nghĩ*
Thấy anh chàng có vẻ bí bách, Ran liền đưa ra ý kiến :
- Hay là anh đưa tôi đi xem phim nhé ?
Như vớt được phao cứu sinh, anh chàng gật đầu vội vã. Ran nói tiếp :
- Tình trang của chị ấy hiện đã ổn định, chỉ cần nằm viện khoảng 1 tuần là có thể xuất viện. Tuy nhiên sau khi xuất viện, không được để chị ấy làm việc đâu đó. Phải nghỉ thêm khoảng 2 tuần cộng với việc uống thuốc nữa mới thật sự ổn định. Thuốc thì tôi đã kê đơn rồi, lát tôi đưa cho.
- Cảm ơn cô nhiều nhé !
Ran không nói gì. Cô bước ra cửa. Sực nhớ ra điều gì, cô quay lại :
- Nhớ là phải đưa tôi đi xem phim đó. Anh mà quịt thì sau này có chuyện gì thì cũng đừng có tới tìm tôi. Hiểu chưa, đồ dở hơi nghiện trinh thám ?
- Biết rồi ! Shinichi trả lời cộc lốc. Nhưng rôi như nhận ra điều gì, anh chợt quay đầu :
“CÔ NÓI AI LÀ DỞ HƠI NGHIỆN TRINH THÁM ?????”
Bên ngoài, Ran khẽ nở một nụ cười “Tên ngốc này cũng dễ gần đó chứ ! Xem ra mình cần thay đổi cách nghĩ về hắn rồi !”
Hết chap 6
************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.