Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 132: Điềm báo về cái chết

Ngã Hội Tu Không Điều

23/08/2021

Cởi mũ bảo hiểm trò chơi ra, Hàn Phi tê liệt ngã xuống giường.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một đêm, hắn từ nhân viên bán hàng trở thành chủ cửa hàng, hắn cũng không nghĩ tới tốc độ thăng chức lại nhanh như vậy.

Sau khi cử động cơ thể có phần cứng ngắc, Hàn Phi nhận thấy ngón tay mình khẽ run lên, hắn sợ hãi siết chặt nắm đấm.

Hắn có thể sống sót qua một đêm và chiếm được một cửa hàng tiện lợi, tưởng chừng như kết quả rất tốt, nhưng trên thực tế, nếu nghĩ lại toàn bộ quá trình chơi game, chỉ cần sơ suất ở một mắt xích, hắn chắc chắn sẽ phải chết.

Hắn đã đánh cược mạng sống của mình, và cuối cùng đã có được một chút hi vọng sống.

“Vẫn còn quá yếu, mình mới chỉ ở level 7. Theo giới thiệu trên trang web chính thức của [Cuộc sống hoàn hảo], người chơi chỉ có được nghề nghiệp chính thức đầu tiên ở level 10, lúc đó thực lực sẽ được cải thiện đáng kể.”

“Các quy tắc chung của thế giới tầng cạn và thế giới tầng sâu chắc hẳn là tương đồng, chỉ có cái nghề nghiệp ẩn [Đồ tể lúc nửa đêm]…”

Hàn Phi không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến nghề nghiệp này trên trang web chính thức, hắn không biết rõ định hướng tương lai và kế hoạch tiếp theo cho nghề nghiệp này.

Trong trò chơi [Cuộc sống hoàn hảo] bình thường, việc tăng level giai đoạn đầu rất dễ dàng, nếu bạn chịu khó, một ngày là đủ để lên level 10.

Mười level đầu tiên là để người chơi làm quen với các hoạt động và thế giới của trò chơi, sức hấp dẫn thực sự của trò chơi này bắt đầu sau level thứ 10.

Có được sự nghiệp như mong muốn, trải nghiệm cuộc sống mơ ước, tự tay nắm lấy tương lai tươi đẹp và huy hoàng, đây chính là ý nghĩa của một cuộc sống hoàn hảo.

Nhưng đối với Hàn Phi hiện tại, hắn cũng không có nghĩ đến cuộc sống mơ ước hay tương lai huy hoàng gì, hắn chỉ muốn có thể còn sống sót để ngày hôm sau được nhìn thấy ánh mặt trời.

"Nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, tốt hơn hết là hãy nâng cấp level thật nhanh."

Hai mắt nhắm lại, đầu óc Hàn Phi trống rỗng, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

8 giờ sáng, Hàn Phi đã bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, hắn tranh thủ tắm rửa sơ qua rồi vội vàng đến đoàn làm phim.



"Mình đã ký một thỏa thuận chia lợi nhuận với đoàn làm phim. Nếu phim bán vé chạy, mình sẽ thu được một khoản tiền lớn, đến lúc đó sẽ không phải khẩn trương như này."

Chạy nhanh đến tầng một, còn chưa bước ra khỏi hành lang Hàn Phi đã nhìn thấy Lệ Tuyết và một vị cảnh sát khác ở trước mặt.

"Mọi người tới đây tìm em sao?"

"Ở đây không tiện, lên xe cảnh sát nói chuyện đi." Lệ Tuyết nắm lấy cánh tay Hàn Phi, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Ba người đi đến một chiếc xe cảnh sát trông rất bình thường, trước khi Hàn Phi lên xe, một cảnh sát khác đã lấy thiết bị dò tìm ra, quét qua Hàn Phi.

Sau khi xác định Hàn Phi không mang theo đồ vật gì nguy hiểm, anh ta lịch sự "mượn" điện thoại di động của Hàn Phi bỏ vào một chiếc túi chuyên dụng, chiếc túi này dường như có thể chặn tín hiệu.

"Lên xe đi."

Hàn Phi thành thật bước vào xe cảnh sát, Lệ Tuyết cùng người cảnh sát kia cũng không có vào theo hắn, mà là đóng cửa xe, canh giữ ở bên ngoài.

"Trịnh trọng như vậy sao?"

Ở một khoảnh khắc nào đó, Hàn Phi còn tưởng rằng hộp đen bị bại lộ, nhưng dù cảm thấy bất an, trên mặt hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, đây là tố chất cơ bản của một diễn viên.

"Hàn Phi, người sống sót sau một đêm đẫm máu ở trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc, đã không thực hiện bất kỳ hành vi nguy hiểm nào kể từ khi nhập dữ liệu thông tin công dân cho đến nay, và có xếp hạng mức độ nguy hiểm bằng 0." Trên ghế sau của xe cảnh sát, một vị cảnh sát khoảng hơn sáu mươi tuổi đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

“Bác là ai?” Hàn Phi ngồi bên cạnh ông lão, khóe mắt liếc nhìn điện thoại di động của ông, trên màn hình không có thông tin mà ông lão vừa đọc, chỉ có hình vẽ con bướm có cái cánh bị xé toang.

"Khoa học kỹ thuật đã phát triển nhanh chóng trong 30 năm qua. Những điều từng được coi là thần thánh trong quá khứ giờ đây đã lan tỏa đến từng hộ gia đình. Trí tưởng tượng của nhiều người thậm chí không thể theo kịp tốc độ tiến bộ của khoa học kỹ thuật. Sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật đã thay đổi cuộc sống của chúng ta, nhưng nó cũng mang lại một số rắc rối. So với tội phạm ngày xưa, tội phạm bây giờ khó giải quyết hơn, ẩn náu sâu hơn, nguy hiểm hơn, hung ác hơn." Ông lão cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn Hàn Phi, tướng mạo ông rất bình thường, thuộc kiểu người trong nháy mắt sẽ quên ngay, nhưng ánh mắt lại quá đặc biệt, giống như biển sâu tĩnh lặng.

"Bác à, cháu còn đang phải gấp rút quay phim, bác có thể nói trực tiếp được không?" Ấn tượng của Hàn Phi đối với cảnh sát rất tốt, hai bên là mối quan hệ hợp tác, tài khoản mạng xã hội của hắn cũng đã được nhiều cơ quan chức năng theo dõi.



“Tôi là thầy của Lệ Tuyết, trước đó tôi đã từng nằm viện, cho nên trì hoãn đến tận bây giờ mới đến cảm ơn cậu được.” Tư thế ngồi của ông lão rất thoải mái, nhìn thoáng qua cũng không phát hiện ra sơ hở nào.

“Vì vụ án chặt thây ghép xác hay sao ạ? Không cần cảm ơn, đây là điều cháu nên làm.”

"Không." Ông lão lắc đầu, nghiêm túc nói: "Bởi vì Cánh bướm."

Ông cất điện thoại di động đi, dường như vô tình nói với Hàn Phi một chuyện rất bí mật: "Hệ thống thông tin công dân chia tội phạm thành sáu loại theo mức độ nguy hiểm, từ A đến F. Ngoài sáu cấp độ này, còn có một loại tội phạm khác mà hệ thống không thể đánh giá được, chúng nguy hiểm hơn tội phạm loại A, giảo hoạt, khó đối phó vô cùng, nhưng mức độ nguy hiểm của chúng trong hệ thống luôn bằng 0.”

“Cháu luôn cảm thấy rằng bác đang ám chỉ cháu.” Hàn Phi biết rằng mức độ nguy hiểm của mình là 0.

"Sở cảnh sát của chúng tôi gọi loại tội phạm này là tội phạm cấp S, và một số người gọi chúng là tội phạm siêu cấp. Cánh bướm là tội phạm siêu cấp mà chúng tôi đã điều tra trong mười năm."

“Các người một mực điều tra Cánh bướm?”

"Cánh bướm giết người mà chưa từng động thủ, nạn nhân hoặc sẽ chết trong tay của những người không liên quan, hoặc chết do tai nạn hoặc tự sát. Trong nhiều trường hợp, chúng tôi thậm chí không có cách nào phán đoán liệu cái chết của một người có liên quan đến Cánh bướm hay không?" Giọng điệu của ông lão bình thản, nhưng ánh mắt lại có chút gì đó đáng sợ: "Nạn nhân tử vong theo nhiều cách thức kỳ lạ khác nhau. Cuộc điều tra của chúng tôi về Cánh bướm đang tiến triển chậm chạp, cho đến gần đây chúng tôi mới bắt được thủ phạm thực sự của vụ án mô hình cơ thể người."

"Các người đã tìm ra manh mối liên quan đến Cánh bướm rồi ạ?"

"Mạnh Trường An là người duy nhất thực sự tiếp xúc với Cánh bướm, chúng tôi đã cố cạy miệng hắn. Khi chúng tôi ngày càng biết nhiều thông tin hơn, Cánh bướm sẽ ngày càng trở nên điên cuồng hơn, và rất có thể nó sẽ đến tìm cậu." Ông lão nhìn vào mắt Hàn Phi, chăm chú thật lâu: "Hôm nay tôi đến đây ngoài việc đích thân bày tỏ lòng biết ơn với cậu thì chủ yếu muốn nhắc nhở cậu, Cánh bướm chắc chắn sẽ đến tìm cậu, trong thời gian này cậu đừng rời khỏi Tân Hỗ, đừng ra ngoài một mình vào buổi tối, mặt khác cố gắng đừng đến gần trường học và bệnh viện."

"Tại sao cháu không thể đến hai nơi này?"

"Căn cứ vào thông tin được phản ứng từ sơ đồ tiềm thức não bộ của Mạnh Trường An, khi chúng tôi đề cập đến hình dạng của Cánh bướm, nhận dạng được thông tin, não bộ hắn luôn sinh ra phản ứng vi diệu đối với hai nghề giáo viên và bác sĩ."

"Có thể nào trong suy nghĩ của Mạnh Trường An, Cánh bướm chính là người thầy đã dạy hắn và cũng chính là bác sĩ đã trị liệu cho hắn?" Hàn Phi đưa ra suy đoán của mình.

"Sơ đồ tiềm thức chỉ là một trong những bằng chứng. Từ Mạnh Trường An, chúng tôi còn phát hiện ra Cánh bướm có liên quan đến một vụ án khác. Vụ án này xảy ra ở trường Học viên tư thục Ích Dân ở ngoại thành. Lúc đó, mọi người đều nghĩ rằng cái chết của đứa trẻ kia chỉ là một tai nạn, cho đến khi chúng tôi điều tra lại mới phát hiện ra rằng cái chết của đứa trẻ đã được dự báo trước."

“Trường Học viện tư thục Ích Dân?” Hàn Phi biểu lộ vẻ mặt lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, có chút không hiểu: “Trường học đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook