Chương 77: Mày khóc nó cũng khóc, mày cười nó cũng cười
Ngã Hội Tu Không Điều
10/05/2021
“Choang!”
Con dao nhọn đâm vào tấm gương trong phòng khách; trên mặt gương vốn bóng loáng xuất hiện những vết nứt mỏng, quỷ dị hơn là ở giữa vết nứt còn có máu tươi chảy ra!
Chiếc gương được đặt ở trung tâm phòng khách của căn hộ số 1074 dường như cũng có sinh mạng của mình!
Gã sẹo không ngờ đòn đánh toàn lực của mình cũng chỉ có thể đâm được vài vết nút như vậy, thế là chậm đi một nhịp, chưa kịp thực hiện động tác tiếp theo.
Ngay lập tức, một cánh tay cầm dao nhọn vươn ra từ trong gương. Và cũng tương tự như hành động của gã sẹo dùng lưỡi dao chém vào chiếc gương như vừa rồi, cánh tay đó hung hăng dùng dao nhỏ chém vào cơ thể của gã sẹo.
Kinh khủng nhất là, chuyện thế này vẫn chưa kết thúc. Khi gã sẹo vùng vẫy muốn đẩy ngã chiếc gương đi, chợt có vô số cánh tay màu xám thò ra khỏi mặt gương, cứ như muốn xé nát gã vậy.
Máu chảy ròng ròng, gã sẹo không ngừng thảm thiết cầu cứu, nhưng Hàn Phi và kẻ ngoại lai còn lại kia cứ như đã thương lượng xong, bắt đầu lén lút lui về phía cửa phòng.
Hai bọn họ muốn tiến đến cùng một vị trí, đáng tiếc là gã đàn ông đầy sẹo kia chỉ trụ không tới 2 giây đã bị cánh tay màu xám lôi hẳn vào trong gương.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, Hàn Phi thành thật dừng bước.
“Không xong rồi! Toang luôn 2 mạng 'người' trong khi mới tranh thủ được hơn 1 phút đồng hồ!”
4 người tiến vào, không đến 3 phút, đã chết 2 người. Nhiệm vụ ẩn nhìn thì bình thường, song phía sau lại ẩn chứa sát cơ cực mạnh.
Trong gương hiện giờ chỉ còn lại bóng của Hàn Phi và người đàn ông âm nhu; mà theo động tác bắt chước bọn hắn mỗi lúc một nhiều, bóng của bọn họ trong gương cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng hơn.
Nhìn bóng người trong gương càng lúc càng sinh động, Hàn Phi thậm chí sinh ra một loại ảo giác, cứ như kẻ thật sự bị giam ở trong gương chính là bản thân hắn vậy.
Dụi dụi mắt, Hàn Phi phát giác bốn phía căn phòng trở nên có chút mờ ảo.
Hắn trong gương cũng đang dụi mắt, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn.
“Nhiệm vụ ẩn này là trò chơi Gương thần, có phải Gương thần chính là ám chỉ chiếc gương trong phòng khách không? Nó bắt chước người sống để tăng thêm nhân tính cho bản thân, sau đó sẽ nhốt người sống và cả quỷ hồn vào trong chiếc gương luôn à?”
Sau khi bắt chước hành động của mình trong gương, Hàn Phi bèn lui về sau một bước. Hắn muốn tới gần cửa phòng.
Người đàn ông âm nhu bên cạnh cũng nhìn thấu ý tưởng của Hàn Phi. Động tác của gã còn nhanh hơn hắn, trước một bước đi tới cửa phòng.
Sau khi bắt chước hành động của mình trong gương, người đàn ông âm nhu chộp vào chốt cửa, kéo cửa phòng ra.
Dựa theo quy tắc trò chơi, đáng lẽ giờ đến phiên gã đứng trước gương, nhưng kẻ này không hề ngừng bước. Sau khi nhìn thấy cửa phòng mở ra, gã lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Ngay khi gã làm trái với quy tắc trò chơi, từng cánh tay vươn ra từ trong gương với một tốc độ nhanh siêu hạng!
Người đàn ông âm nhu lập tức bị tóm lấy ngay khi vừa chạy ra khỏi phòng. Gã cầm dao liều mạng vung chém nhưng cũng vô dụng, chỉ có thể trừng trừng nhìn bản thân lại bị lôi trở về phòng.
Vốn dĩ, tên này đang đứng tại cửa phòng nhưng giờ đã bị cánh tay màu xám kéo tới trước gương.
Nhưng lần này, đôi bàn tay xám xịt kia không lôi gã vào trong gương nữa, mà bắt gã đứng đối diện với bản thân trong gương.
“Cánh tay màu xám tro chỉ xuất hiện xuất hiện khi có kẻ làm trái với quy tắc trò chơi, đóng cả vai trò quản trò và vai người trừng phạt. Nhưng thái độ của cánh tay màu xám này đối với người đàn ông âm nhu và gã sẹo lại không giống nhau cho lắm.
Tên sát nhân biến thái kia muốn phá hư chiếc gương nên mới bị chiếc gương giết chết; còn gã sát nhân này chỉ muốn trốn khỏi phòng, thế là chỉ bị chiếc gương lôi đến vị trí gần gương nhất mà thôi. Dường như chiếc gương trong phòng khách này biết suy nghĩ thì phải. Nó làm ra trò chơi này chắc chắn hoàn toàn không phải chỉ để giết người. Nó liên tục bắt chước hành động của [người], rất có thể là muốn để bản thân trở thành [người].”
Không biết dạng quỷ gì đang trốn trong gương nhỉ? Dường như nó muốn thông qua biện pháp này để thoát khỏi gông xiềng, tìm lại tự do thì phải?
“Trong toà chung cư này, đúng thật là dạng hàng xóm gì cũng có.”
Hàn Phi cứ tưởng chị hàng xóm coi căn phòng như một con thú cưng đã là trường hợp quái dị lắm rồi, không ngờ lại đụng phải một hàng xóm là gương.
“Thảo nào tầng 7 không có người sống! Chắc không ai muốn ngủ thức dậy thì phát hiện mình đang bị nhốt ở trong gương rồi.” Nghĩ đến đây, thậm chí Hàn Phi còn nảy sinh một suy đoán đáng sợ hơn: “Rất có thể tầng 7 vốn có người ở, nhưng những người đó đều bị nhốt vào trong gương.”
Kẻ nổi bật thì bị ghen ghét, Hàn Phi quyết định cứ hoàn thành trước nhiệm vụ ẩn rồi tính sau.
Khi đến phiên bản thân làm động tác, hắn quyết đoán ném con dao nhỏ trong tay ra khỏi phòng.
“Đợi lát nữa tao sẽ ném tất cả những thứ sắc nhọn cho mày ra bên ngoài.”
Nếu như “hắn” trong gương muốn dùng dao đâm mình bị thương, đầu tiên phải đi nhặt dao; nhưng Hàn Phi đã ném mọi con dao ra ngoài cửa, vậy nếu muốn nhặt dao sẽ phải rời khỏi phòng.
Hàn Phi đã lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến hắn toát mồ hôi hột.
Người đàn ông âm nhu bị cánh tay màu xám bắt đến trước gương cũng đoán được quy tắc trò chơi. Gã không giống như tên đồng bọn mà liều mạng giãy dụa, ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn đứng ở trước gương chơi trò chơi.
Khi đến phiên gã làm động tác, gã thử lui về sau một bước.
“Gã” trong gương cũng lui về sau một bước, ngay sau đó “gã” trong gương chợt làm ra một cử động điên cuồng.
Nó nâng ngón tay lên, đâm thẳng ngón tay vào trong hốc mắt.
Nhìn cảnh tượng kinh khủng kia, Hàn Phi và người đàn ông âm nhu đều bị doạ sợ.
Hàn Phi thì còn đỡ, nhưng mặt của người đàn ông âm nhu kia đã tái mét như không còn một giọt máu. Gã chậm rãi giơ ngón tay lên, nhưng lại không dám làm.
15 giây sau, từng cánh tay màu xám vươn ra từ trong gương, người đàn ông âm nhu cứ như sắp rơi vào trong ổ rắn.
Dưới áp lực khủng khiếp, người đàn ông âm nhu ấy rốt cục đưa ra quyết định. Gã dựa theo quy tắc trò chơi, đâm ngón tay vào trong hốc mắt.
Nghe âm thanh truyền đến từ trên mặt của đối phương, Hàn Phi cảm giác sởn cả gai ốc.
Người đàn ông âm nhu phải chịu đựng một nỗi đau tột cùng. Gã vô thức bịt chặt con mắt vừa bị đâm mù.
Bóng người trong gương nở nụ cười quỷ dị, sau đó cũng dùng tay trái che con mắt ở vị trí bị đâm mù kia. Kế đó, nó lại dùng tay phải chọc mù một con mắt khác, trên gương mặt trắng bệch chỉ còn lại 2 lỗ máu.
Không có mắt thì không thể nhìn thấy, làm sao biết được tiếp theo người trong gương sẽ làm động tác gì. Người đàn ông âm nhu cho rằng con quỷ trong gương đang muốn chơi chết gã.
Không có đường lui, gã cũng không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Thế là, gã giả vờ chuẩn bị đâm mù con mắt còn lại của mình, sau đó lại chạy ra phía sau.
Kết quả đã định trước, sự phản kháng cuối cùng của gã đã chọc giận chiếc gương, để rồi từng cánh tay màu xám tro lập tức kéo kẻ ngoại lai còn sót lại này vào hẳn bên trong tấm gương luôn.
Con mắt còn lại của người đàn ông âm nhu toả ra ánh sáng tàn độc; gã nhìn chòng chọc vào Hàn Phi, cuối cùng hét lên một tiếng thảm thiết không cam lòng.
“Nhìn tao làm gì? Tao cũng là nạn nhân mà!”
Giờ Hàn Phi cảm thấy may mà 3 tên sát nhân cuồng kia bám theo mình cùng vào đây. Đúng thật là 3 kẻ này đã dùng tính mạng giúp Hàn Phi kéo dài thời gian.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, trong chiếc gương cũng chỉ còn lại một cái bóng.
“Trước khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, thứ nhất: mình phải tuân thủ quy tắc trò chơi; thứ hai: phải giảm tốc độ của trò chơi.”
So với 3 tên sát nhân cuồng, biểu hiện của Hàn Phi quả thực khôn khéo hơn nhiều. Hắn luôn phối hợp với chiếc gương; đối phương làm gì, hắn đều làm theo.
Song Hàn Phi cũng đang âm thầm suy nghĩ đối sách. Hắn không định chạy trốn hoặc là phá hư chiếc gương, mà muốn làm một động tác mà ngay cả con quỷ trong gương cũng rất khó bắt chước nổi.
Phần lớn quỷ quái đều bị tâm tình tiêu cực bao phủ, hứng chịu trói buộc từ tuyệt vọng và đau khổ. Chúng rất khó hiểu được vui sướng và hạnh phúc.
Hàn Phi bèn ra tay từ điểm này. Hắn không thực hiện động tác có biên độ quá lớn, chỉ sử dụng cơ mặt và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình để liên tục tạo ra những biểu cảm vui vẻ và ấm áp, tràn ngập năng lượng tích cực.
Con dao nhọn đâm vào tấm gương trong phòng khách; trên mặt gương vốn bóng loáng xuất hiện những vết nứt mỏng, quỷ dị hơn là ở giữa vết nứt còn có máu tươi chảy ra!
Chiếc gương được đặt ở trung tâm phòng khách của căn hộ số 1074 dường như cũng có sinh mạng của mình!
Gã sẹo không ngờ đòn đánh toàn lực của mình cũng chỉ có thể đâm được vài vết nút như vậy, thế là chậm đi một nhịp, chưa kịp thực hiện động tác tiếp theo.
Ngay lập tức, một cánh tay cầm dao nhọn vươn ra từ trong gương. Và cũng tương tự như hành động của gã sẹo dùng lưỡi dao chém vào chiếc gương như vừa rồi, cánh tay đó hung hăng dùng dao nhỏ chém vào cơ thể của gã sẹo.
Kinh khủng nhất là, chuyện thế này vẫn chưa kết thúc. Khi gã sẹo vùng vẫy muốn đẩy ngã chiếc gương đi, chợt có vô số cánh tay màu xám thò ra khỏi mặt gương, cứ như muốn xé nát gã vậy.
Máu chảy ròng ròng, gã sẹo không ngừng thảm thiết cầu cứu, nhưng Hàn Phi và kẻ ngoại lai còn lại kia cứ như đã thương lượng xong, bắt đầu lén lút lui về phía cửa phòng.
Hai bọn họ muốn tiến đến cùng một vị trí, đáng tiếc là gã đàn ông đầy sẹo kia chỉ trụ không tới 2 giây đã bị cánh tay màu xám lôi hẳn vào trong gương.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, Hàn Phi thành thật dừng bước.
“Không xong rồi! Toang luôn 2 mạng 'người' trong khi mới tranh thủ được hơn 1 phút đồng hồ!”
4 người tiến vào, không đến 3 phút, đã chết 2 người. Nhiệm vụ ẩn nhìn thì bình thường, song phía sau lại ẩn chứa sát cơ cực mạnh.
Trong gương hiện giờ chỉ còn lại bóng của Hàn Phi và người đàn ông âm nhu; mà theo động tác bắt chước bọn hắn mỗi lúc một nhiều, bóng của bọn họ trong gương cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng hơn.
Nhìn bóng người trong gương càng lúc càng sinh động, Hàn Phi thậm chí sinh ra một loại ảo giác, cứ như kẻ thật sự bị giam ở trong gương chính là bản thân hắn vậy.
Dụi dụi mắt, Hàn Phi phát giác bốn phía căn phòng trở nên có chút mờ ảo.
Hắn trong gương cũng đang dụi mắt, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn.
“Nhiệm vụ ẩn này là trò chơi Gương thần, có phải Gương thần chính là ám chỉ chiếc gương trong phòng khách không? Nó bắt chước người sống để tăng thêm nhân tính cho bản thân, sau đó sẽ nhốt người sống và cả quỷ hồn vào trong chiếc gương luôn à?”
Sau khi bắt chước hành động của mình trong gương, Hàn Phi bèn lui về sau một bước. Hắn muốn tới gần cửa phòng.
Người đàn ông âm nhu bên cạnh cũng nhìn thấu ý tưởng của Hàn Phi. Động tác của gã còn nhanh hơn hắn, trước một bước đi tới cửa phòng.
Sau khi bắt chước hành động của mình trong gương, người đàn ông âm nhu chộp vào chốt cửa, kéo cửa phòng ra.
Dựa theo quy tắc trò chơi, đáng lẽ giờ đến phiên gã đứng trước gương, nhưng kẻ này không hề ngừng bước. Sau khi nhìn thấy cửa phòng mở ra, gã lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Ngay khi gã làm trái với quy tắc trò chơi, từng cánh tay vươn ra từ trong gương với một tốc độ nhanh siêu hạng!
Người đàn ông âm nhu lập tức bị tóm lấy ngay khi vừa chạy ra khỏi phòng. Gã cầm dao liều mạng vung chém nhưng cũng vô dụng, chỉ có thể trừng trừng nhìn bản thân lại bị lôi trở về phòng.
Vốn dĩ, tên này đang đứng tại cửa phòng nhưng giờ đã bị cánh tay màu xám kéo tới trước gương.
Nhưng lần này, đôi bàn tay xám xịt kia không lôi gã vào trong gương nữa, mà bắt gã đứng đối diện với bản thân trong gương.
“Cánh tay màu xám tro chỉ xuất hiện xuất hiện khi có kẻ làm trái với quy tắc trò chơi, đóng cả vai trò quản trò và vai người trừng phạt. Nhưng thái độ của cánh tay màu xám này đối với người đàn ông âm nhu và gã sẹo lại không giống nhau cho lắm.
Tên sát nhân biến thái kia muốn phá hư chiếc gương nên mới bị chiếc gương giết chết; còn gã sát nhân này chỉ muốn trốn khỏi phòng, thế là chỉ bị chiếc gương lôi đến vị trí gần gương nhất mà thôi. Dường như chiếc gương trong phòng khách này biết suy nghĩ thì phải. Nó làm ra trò chơi này chắc chắn hoàn toàn không phải chỉ để giết người. Nó liên tục bắt chước hành động của [người], rất có thể là muốn để bản thân trở thành [người].”
Không biết dạng quỷ gì đang trốn trong gương nhỉ? Dường như nó muốn thông qua biện pháp này để thoát khỏi gông xiềng, tìm lại tự do thì phải?
“Trong toà chung cư này, đúng thật là dạng hàng xóm gì cũng có.”
Hàn Phi cứ tưởng chị hàng xóm coi căn phòng như một con thú cưng đã là trường hợp quái dị lắm rồi, không ngờ lại đụng phải một hàng xóm là gương.
“Thảo nào tầng 7 không có người sống! Chắc không ai muốn ngủ thức dậy thì phát hiện mình đang bị nhốt ở trong gương rồi.” Nghĩ đến đây, thậm chí Hàn Phi còn nảy sinh một suy đoán đáng sợ hơn: “Rất có thể tầng 7 vốn có người ở, nhưng những người đó đều bị nhốt vào trong gương.”
Kẻ nổi bật thì bị ghen ghét, Hàn Phi quyết định cứ hoàn thành trước nhiệm vụ ẩn rồi tính sau.
Khi đến phiên bản thân làm động tác, hắn quyết đoán ném con dao nhỏ trong tay ra khỏi phòng.
“Đợi lát nữa tao sẽ ném tất cả những thứ sắc nhọn cho mày ra bên ngoài.”
Nếu như “hắn” trong gương muốn dùng dao đâm mình bị thương, đầu tiên phải đi nhặt dao; nhưng Hàn Phi đã ném mọi con dao ra ngoài cửa, vậy nếu muốn nhặt dao sẽ phải rời khỏi phòng.
Hàn Phi đã lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến hắn toát mồ hôi hột.
Người đàn ông âm nhu bị cánh tay màu xám bắt đến trước gương cũng đoán được quy tắc trò chơi. Gã không giống như tên đồng bọn mà liều mạng giãy dụa, ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn đứng ở trước gương chơi trò chơi.
Khi đến phiên gã làm động tác, gã thử lui về sau một bước.
“Gã” trong gương cũng lui về sau một bước, ngay sau đó “gã” trong gương chợt làm ra một cử động điên cuồng.
Nó nâng ngón tay lên, đâm thẳng ngón tay vào trong hốc mắt.
Nhìn cảnh tượng kinh khủng kia, Hàn Phi và người đàn ông âm nhu đều bị doạ sợ.
Hàn Phi thì còn đỡ, nhưng mặt của người đàn ông âm nhu kia đã tái mét như không còn một giọt máu. Gã chậm rãi giơ ngón tay lên, nhưng lại không dám làm.
15 giây sau, từng cánh tay màu xám vươn ra từ trong gương, người đàn ông âm nhu cứ như sắp rơi vào trong ổ rắn.
Dưới áp lực khủng khiếp, người đàn ông âm nhu ấy rốt cục đưa ra quyết định. Gã dựa theo quy tắc trò chơi, đâm ngón tay vào trong hốc mắt.
Nghe âm thanh truyền đến từ trên mặt của đối phương, Hàn Phi cảm giác sởn cả gai ốc.
Người đàn ông âm nhu phải chịu đựng một nỗi đau tột cùng. Gã vô thức bịt chặt con mắt vừa bị đâm mù.
Bóng người trong gương nở nụ cười quỷ dị, sau đó cũng dùng tay trái che con mắt ở vị trí bị đâm mù kia. Kế đó, nó lại dùng tay phải chọc mù một con mắt khác, trên gương mặt trắng bệch chỉ còn lại 2 lỗ máu.
Không có mắt thì không thể nhìn thấy, làm sao biết được tiếp theo người trong gương sẽ làm động tác gì. Người đàn ông âm nhu cho rằng con quỷ trong gương đang muốn chơi chết gã.
Không có đường lui, gã cũng không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Thế là, gã giả vờ chuẩn bị đâm mù con mắt còn lại của mình, sau đó lại chạy ra phía sau.
Kết quả đã định trước, sự phản kháng cuối cùng của gã đã chọc giận chiếc gương, để rồi từng cánh tay màu xám tro lập tức kéo kẻ ngoại lai còn sót lại này vào hẳn bên trong tấm gương luôn.
Con mắt còn lại của người đàn ông âm nhu toả ra ánh sáng tàn độc; gã nhìn chòng chọc vào Hàn Phi, cuối cùng hét lên một tiếng thảm thiết không cam lòng.
“Nhìn tao làm gì? Tao cũng là nạn nhân mà!”
Giờ Hàn Phi cảm thấy may mà 3 tên sát nhân cuồng kia bám theo mình cùng vào đây. Đúng thật là 3 kẻ này đã dùng tính mạng giúp Hàn Phi kéo dài thời gian.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, trong chiếc gương cũng chỉ còn lại một cái bóng.
“Trước khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, thứ nhất: mình phải tuân thủ quy tắc trò chơi; thứ hai: phải giảm tốc độ của trò chơi.”
So với 3 tên sát nhân cuồng, biểu hiện của Hàn Phi quả thực khôn khéo hơn nhiều. Hắn luôn phối hợp với chiếc gương; đối phương làm gì, hắn đều làm theo.
Song Hàn Phi cũng đang âm thầm suy nghĩ đối sách. Hắn không định chạy trốn hoặc là phá hư chiếc gương, mà muốn làm một động tác mà ngay cả con quỷ trong gương cũng rất khó bắt chước nổi.
Phần lớn quỷ quái đều bị tâm tình tiêu cực bao phủ, hứng chịu trói buộc từ tuyệt vọng và đau khổ. Chúng rất khó hiểu được vui sướng và hạnh phúc.
Hàn Phi bèn ra tay từ điểm này. Hắn không thực hiện động tác có biên độ quá lớn, chỉ sử dụng cơ mặt và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình để liên tục tạo ra những biểu cảm vui vẻ và ấm áp, tràn ngập năng lượng tích cực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.