Chương 9: Chiến Lược
Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn
07/10/2021
Trong khi đậy nắp nồi áp suất, Giang Phong cảm thấy kỳ lạ và tự hỏi tại sao Trần Tú Tú lại phải nhân lúc anh đi vào phòng bếp để ăn vụng hạt ngô.
Nếu như là bởi vì sợ bị mất thể diện thì...
Những điều mất mặt mà Trần Tú Tú đã làm ở trước mặt anh suốt mấy năm nay không phải là một nghìn thì cũng là tám trăm, cho nên không đến mức chỉ vì hạt bắp mà lại mạo hiểm ăn vụng như vậy chứ.
"Ting, thu được chín điểm kinh nghiệm."
Lại ăn vụng một miếng nữa!
Giang Phong đậy kín nồi áp suất rồi đi ra, anh nhìn lướt qua đĩa hạt ngô ở trên bàn.
Không thay đổi quá nhiều, có lẽ chỉ là ăn vụng một hoặc hai hạt mà thôi.
“Tôi mang đồ ăn đi.” Giang Phong thử dò xét mà nói.
“Mang đi đi.” Vẻ mặt của Trần Tú Tú không chút thay đổi nói.
“Không muốn ăn thử sao?” Giang Phong quyết định dụ dỗ đối phương một cách sâu hơn.
“Không muốn!” Trần Tú Tú nói với thái độ kiên quyết.
Thật kỳ lạ.
“Tôi sẽ lấy một cái bát để đựng cháo ở trong bếp, buổi tối tôi sẽ đến nấu món mới cho cậu.” Giang Phong nói xong liền cầm đĩa hỗn hợp hạt ngô ở trên bàn lên.
Giang Phong cố ý bước đi thật chậm. Khi đi tới cửa anh còn cố ý dừng lại một chút, rồi quay đầu lén lút liếc nhìn.
Trần Tú Tú đang cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Ài, không thể không nói, khi đầu tóc cô ấy rủ xuống cắt ngang trán cản trở khuôn mặt thì dáng vẻ của cô ấy trông thật xinh đẹp.
Giang Phong bưng cái bát và chậm rãi trở về nhà. Ở trong nhà không có ai cả, Giang Phong cất đồ ăn vào tủ lạnh rồi trực tiếp đi thẳng về phòng.
Mở ra bảng thuộc tính, Giang Phong muốn xem xem ngày hôm nay Trần Tú Tú bị bệnh dạ dày thì nhiệm vụ có tiến triển gì hay không.
Tên người chơi: Giang Phong
Cấp độ: 1 (0/200)
Giá trị kinh nghiệm còn lại: 139
Kỹ năng: Giám định (Sơ cấp): Bạn chỉ có thể nhận được một số thông tin cơ bản
Nhiệm vụ chính:
[Nâng cấp nhà hàng] Giúp nhà hàng Kiện Khang Sao Thái ở đại học A đạt đến 100 độ nổi tiếng. Tiến độ nhiệm vụ (0/100).
Nhắc nhở nhiệm vụ: Danh tiếng là chìa khóa để phát triển một cửa hàng mới và độ nổi tiếng chỉ giới hạn ở giáo viên và sinh viên Đại học A.
Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định
Nhiệm vụ phụ: (có thể chọn)
1.【 Tâm nguyện của mẹ 】Vương Tú Liên luôn mong muốn bản thân có thể có một cô con dâu vừa ôn nhu khéo hiểu lòng người vừa có dáng người thon thả, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một người bạn gái vừa ôn nhu hiểu lòng người, vừa có dáng người thon thả.【 Lựa chọn: Có / Không 】
2.【Tâm nguyện của hàng xóm】Con gái của Trần Đốc Tụ là Trần Tú Tú dạo này trầm mê vào chế độ ăn uống giảm béo, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của hàng xóm, giúp đỡ Trần Tú Tú khôi phục lại chế độ ăn thông thường.
Nhắc nhở nhiệm vụ: Bởi vì Trần Tú Tú ăn kiêng quá mức dẫn đến nôn mửa nên đã xuất hiện dấu hiệu của bệnh kén ăn, mời người chơi nắm chắc thời gian.
(Trần Tú Tú thích ăn dưa chuột muối chua. Trần Tú Tú không có sức chống cự đối với đồ ăn được đặt ở trước mặt.)
Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định
Thành tích: Không có
Danh hiệu: Không có
Đạo cụ: Không có
Đánh giá: Một ma mới non nớt
Giang Phong vỗ đùi, sao không nói sớm chứ!
Hóa ra lý do tại sao trong nhà Trần Tú Tú không có thức ăn nào khác ngoại trừ gạo sống không phải là bởi vì để giảm béo mà là chỉ có như vậy thì mới có thể giảm béo.
Đã nói rồi mà, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Trần Tú Tú, một người có sức ăn không ai có thể đánh bại được trong phạm vi mười ki lô mét hồi đó làm sao chỉ trong một năm ngắn ngủi lại có thể trở thành một người không chạm vào đồ ăn được chứ?
Chỉ là dạ dày của cô ấy là một rắc rối lớn.
Dù sao cũng là bạn thân lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ nên không thể cố tình bày biện thịt cá ở trước mặt Trần Tú Tú và dụ dỗ cô ấy ăn vụng vì để hoàn thành nhiệm vụ được.
Có lẽ ăn cháo thì thích hợp với cô ấy hơn.
Cháo có thể chia thành sáu, bảy loại tùy theo nguyên liệu, nhưng nếu dựa theo khẩu vị thì chỉ có cháo trắng, cháo ngọt, cháo mặn. Ở mỗi vùng miền đều có đặc trưng riêng cho nên có thể ăn cháo mỗi ngày trong hai tháng mà không bị lặp lại.
Tuy nhiên, Giang Phong chỉ biết nấu cháo trắng và cháo dinh dưỡng cho dạ dày.
Không có loại cháo nào khác ở trong sách dạy nấu ăn của đầu bếp nhà họ Giang.
Điều mà người đồng chí lớn tuổi Giang Vệ Quốc tự hào nhất trong cuộc đời không phải là sinh ra bốn người con trai, mà là có thể dẫn dắt cả gia đình ăn ngon trong thời đại người bình thường chỉ có thể ăn cháo ở trong bữa ăn. Ngay cả sau khi cải cách và mở cửa, đã qua cái thời đại ăn không đủ no, ăn cháo cũng không phải là một chuyện mất mặt nhưng món cháo vẫn không hề xuất hiện trong sách dạy nấu ăn của đồng chí lớn tuổi Giang Vệ Quốc.
Nếu như không phải vì dạ dày của Giang Phong không tốt thì đồng chí Giang Kiến Khang cũng sẽ không đặc biệt đi tìm thầy giáo ở quán cháo trên phố để học cách làm món cháo dinh dưỡng cho dạ dày.
Giang Phong có chút tiếc nuối vì năm đó đồng chí Giang Kiến Khang đã không học thêm nhiều loại cháo khác từ người thầy giáo già kia. Nếu như học được thì hiện tại anh có thể dụ dỗ Trần Tú Tú khôi phục chế độ ăn bình thường bằng kỹ năng nấu cháo chuyên nghiệp, nhưng bây giờ...
Chỉ hy vọng rằng cô ấy có thể có một khẩu vị đặc biệt và sự yêu thích đối với cháo trắng.
Cũng không biết yêu cầu của trò chơi về việc khôi phục chế độ ăn bình thường là mỗi bữa ăn có thể ăn hết một bát cháo nhỏ với vài miếng lớn hay là ăn hết một bát cháo rất lớn mà Trần Đốc Tụ đã đặc biệt mua cho Trần Tú Tú ăn vào thời điểm cô ấy còn đang học cấp ba.
Không, phải là một cái chậu cực lớn.
Buổi chiều, Giang Phong mang cháo đi đến nhà hàng.
Đồng chí Vương Tú Liên chưa từng được uống cháo do con trai nấu, nên bà ấy cực kỳ hào hứng mà nếm thử một chút, sau đó lặng lẽ đặt thìa xuống.
Biểu cảm trên mặt có ý nghĩa sâu xa đến mức từng khối thịt mỡ đều lộ ra vẻ u sầu.
“Đứa trẻ Trần Tú Tú thật sự là phải chịu khổ rồi.” Đồng chí Vương Tú Liên cảm thán nói, không hề bởi vì bát cháo này là do con trai của bà ấy làm ra mà nói những lời vô căn cứ và không đáng tin cậy.
Giang Kiến Khang cũng làm theo nếm thử một chút rồi gật đầu đồng ý: "Từ nhỏ đứa trẻ Tú Tú này đã có tính tình rất tốt. Nếu lúc còn trẻ mà tôi uống loại cháo này thì có lẽ tôi sẽ nhấc bàn lên và đập vào mặt của thằng đầu bếp đấy."
Giang Phong: ...
Hai người không nghĩ rằng cần phải cổ vũ con trai của mình một chút sao?
"Món cháo này không thể làm quà tặng được. Nhà hàng của chúng ta sẽ mở cửa trong một tháng nữa. Nếu làm quà tặng thì sẽ khiến cho tất cả các khách hàng chạy đi mất!" Đồng chí Vương Tú Liên nói một cách dứt khoát: "Buổi tối nhìn xem thằng nhóc mặc áo sơ mi màu xanh lam hôm trước có đến ăn cơm không rồi đưa hết cho cậu ta. Dám nói bà đây béo giống như heo, tôi sẽ bỏ độc cho cậu ta chết!"
Nói xong, đồng chí Vương Tú Liên còn dùng bàn tay phải cường tráng của mình vỗ vỗ vào vai phải của Giang Phong giống như động viên: "Làm tốt lắm con trai!"
Giang Kiến Khang thể hiện sự ủng hộ với mọi quyết định của vợ mình: "Đúng vậy, thật là không biết ăn nói gì cả, heo nặng hai trăm cân đều đã được cho xuất chuồng rồi."
Giang Phong không biết trên vai đau hơn hay là trong lòng đau hơn, nhưng nhìn vẻ mặt dần dần u ám của đồng chí Vương Tú Liên và đồng chí Giang Kiến Khang vẫn còn hoàn toàn không biết lời nói của mình vui ở chỗ nào thì trong lòng Giang Phong cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Có lẽ món cháo này sẽ trở thành bữa tối của đồng chí Giang Kiến Khang.
Sau khi giúp đỡ dọn dẹp trong nhà hàng, lau lại cái bàn mà đồng chí Vương Tú Liên chưa lau sạch sẽ, hỗ trợ rửa bát và chế biến rau củ quả, Giang Phong trở về nhà với nguyên liệu nấu cháo cho bữa tối.
Anh muốn nấu cháo trứng muối cùng với thịt nạc!
Trước đó, anh đã lên Baidu để tra công thức nấu cháo trứng muối với thịt nạc.
Anh xem tất cả các video có liên quan đến món cháo trứng muối với thịt nạc. Do có kinh nghiệm nấu ăn phong phú nên Giang Phong cho rằng có lẽ việc này sẽ khá dễ dàng. Tối nay, anh có thể xóa bỏ sự xấu hổ lúc trước và để cho Trần Tú Tú nếm thử tay nghề nấu cháo thực sự của anh.
"Ting, đạt được thành tích: chăm chỉ học hỏi."
Thành tích!
Giang Phong vội vàng mở ra bảng thuộc tính.
Thành tích: chăm chỉ học hỏi (không bổ sung thêm bất kỳ thuộc tính gì)
Giang Phong: ...
Thật đúng là keo kiệt!
Đưa cho kỹ thuật nấu cháo trứng muối với thịt nạc đặc biệt gì đó hay là những món ăn ngon sẽ phát ra ánh sáng cũng được, không bổ sung thêm thuộc tính gì mà cũng không cảm thấy ngại ngùng, dám gọi là thành tích cơ đấy.
Nếu như là bởi vì sợ bị mất thể diện thì...
Những điều mất mặt mà Trần Tú Tú đã làm ở trước mặt anh suốt mấy năm nay không phải là một nghìn thì cũng là tám trăm, cho nên không đến mức chỉ vì hạt bắp mà lại mạo hiểm ăn vụng như vậy chứ.
"Ting, thu được chín điểm kinh nghiệm."
Lại ăn vụng một miếng nữa!
Giang Phong đậy kín nồi áp suất rồi đi ra, anh nhìn lướt qua đĩa hạt ngô ở trên bàn.
Không thay đổi quá nhiều, có lẽ chỉ là ăn vụng một hoặc hai hạt mà thôi.
“Tôi mang đồ ăn đi.” Giang Phong thử dò xét mà nói.
“Mang đi đi.” Vẻ mặt của Trần Tú Tú không chút thay đổi nói.
“Không muốn ăn thử sao?” Giang Phong quyết định dụ dỗ đối phương một cách sâu hơn.
“Không muốn!” Trần Tú Tú nói với thái độ kiên quyết.
Thật kỳ lạ.
“Tôi sẽ lấy một cái bát để đựng cháo ở trong bếp, buổi tối tôi sẽ đến nấu món mới cho cậu.” Giang Phong nói xong liền cầm đĩa hỗn hợp hạt ngô ở trên bàn lên.
Giang Phong cố ý bước đi thật chậm. Khi đi tới cửa anh còn cố ý dừng lại một chút, rồi quay đầu lén lút liếc nhìn.
Trần Tú Tú đang cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Ài, không thể không nói, khi đầu tóc cô ấy rủ xuống cắt ngang trán cản trở khuôn mặt thì dáng vẻ của cô ấy trông thật xinh đẹp.
Giang Phong bưng cái bát và chậm rãi trở về nhà. Ở trong nhà không có ai cả, Giang Phong cất đồ ăn vào tủ lạnh rồi trực tiếp đi thẳng về phòng.
Mở ra bảng thuộc tính, Giang Phong muốn xem xem ngày hôm nay Trần Tú Tú bị bệnh dạ dày thì nhiệm vụ có tiến triển gì hay không.
Tên người chơi: Giang Phong
Cấp độ: 1 (0/200)
Giá trị kinh nghiệm còn lại: 139
Kỹ năng: Giám định (Sơ cấp): Bạn chỉ có thể nhận được một số thông tin cơ bản
Nhiệm vụ chính:
[Nâng cấp nhà hàng] Giúp nhà hàng Kiện Khang Sao Thái ở đại học A đạt đến 100 độ nổi tiếng. Tiến độ nhiệm vụ (0/100).
Nhắc nhở nhiệm vụ: Danh tiếng là chìa khóa để phát triển một cửa hàng mới và độ nổi tiếng chỉ giới hạn ở giáo viên và sinh viên Đại học A.
Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định
Nhiệm vụ phụ: (có thể chọn)
1.【 Tâm nguyện của mẹ 】Vương Tú Liên luôn mong muốn bản thân có thể có một cô con dâu vừa ôn nhu khéo hiểu lòng người vừa có dáng người thon thả, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một người bạn gái vừa ôn nhu hiểu lòng người, vừa có dáng người thon thả.【 Lựa chọn: Có / Không 】
2.【Tâm nguyện của hàng xóm】Con gái của Trần Đốc Tụ là Trần Tú Tú dạo này trầm mê vào chế độ ăn uống giảm béo, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của hàng xóm, giúp đỡ Trần Tú Tú khôi phục lại chế độ ăn thông thường.
Nhắc nhở nhiệm vụ: Bởi vì Trần Tú Tú ăn kiêng quá mức dẫn đến nôn mửa nên đã xuất hiện dấu hiệu của bệnh kén ăn, mời người chơi nắm chắc thời gian.
(Trần Tú Tú thích ăn dưa chuột muối chua. Trần Tú Tú không có sức chống cự đối với đồ ăn được đặt ở trước mặt.)
Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định
Thành tích: Không có
Danh hiệu: Không có
Đạo cụ: Không có
Đánh giá: Một ma mới non nớt
Giang Phong vỗ đùi, sao không nói sớm chứ!
Hóa ra lý do tại sao trong nhà Trần Tú Tú không có thức ăn nào khác ngoại trừ gạo sống không phải là bởi vì để giảm béo mà là chỉ có như vậy thì mới có thể giảm béo.
Đã nói rồi mà, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Trần Tú Tú, một người có sức ăn không ai có thể đánh bại được trong phạm vi mười ki lô mét hồi đó làm sao chỉ trong một năm ngắn ngủi lại có thể trở thành một người không chạm vào đồ ăn được chứ?
Chỉ là dạ dày của cô ấy là một rắc rối lớn.
Dù sao cũng là bạn thân lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ nên không thể cố tình bày biện thịt cá ở trước mặt Trần Tú Tú và dụ dỗ cô ấy ăn vụng vì để hoàn thành nhiệm vụ được.
Có lẽ ăn cháo thì thích hợp với cô ấy hơn.
Cháo có thể chia thành sáu, bảy loại tùy theo nguyên liệu, nhưng nếu dựa theo khẩu vị thì chỉ có cháo trắng, cháo ngọt, cháo mặn. Ở mỗi vùng miền đều có đặc trưng riêng cho nên có thể ăn cháo mỗi ngày trong hai tháng mà không bị lặp lại.
Tuy nhiên, Giang Phong chỉ biết nấu cháo trắng và cháo dinh dưỡng cho dạ dày.
Không có loại cháo nào khác ở trong sách dạy nấu ăn của đầu bếp nhà họ Giang.
Điều mà người đồng chí lớn tuổi Giang Vệ Quốc tự hào nhất trong cuộc đời không phải là sinh ra bốn người con trai, mà là có thể dẫn dắt cả gia đình ăn ngon trong thời đại người bình thường chỉ có thể ăn cháo ở trong bữa ăn. Ngay cả sau khi cải cách và mở cửa, đã qua cái thời đại ăn không đủ no, ăn cháo cũng không phải là một chuyện mất mặt nhưng món cháo vẫn không hề xuất hiện trong sách dạy nấu ăn của đồng chí lớn tuổi Giang Vệ Quốc.
Nếu như không phải vì dạ dày của Giang Phong không tốt thì đồng chí Giang Kiến Khang cũng sẽ không đặc biệt đi tìm thầy giáo ở quán cháo trên phố để học cách làm món cháo dinh dưỡng cho dạ dày.
Giang Phong có chút tiếc nuối vì năm đó đồng chí Giang Kiến Khang đã không học thêm nhiều loại cháo khác từ người thầy giáo già kia. Nếu như học được thì hiện tại anh có thể dụ dỗ Trần Tú Tú khôi phục chế độ ăn bình thường bằng kỹ năng nấu cháo chuyên nghiệp, nhưng bây giờ...
Chỉ hy vọng rằng cô ấy có thể có một khẩu vị đặc biệt và sự yêu thích đối với cháo trắng.
Cũng không biết yêu cầu của trò chơi về việc khôi phục chế độ ăn bình thường là mỗi bữa ăn có thể ăn hết một bát cháo nhỏ với vài miếng lớn hay là ăn hết một bát cháo rất lớn mà Trần Đốc Tụ đã đặc biệt mua cho Trần Tú Tú ăn vào thời điểm cô ấy còn đang học cấp ba.
Không, phải là một cái chậu cực lớn.
Buổi chiều, Giang Phong mang cháo đi đến nhà hàng.
Đồng chí Vương Tú Liên chưa từng được uống cháo do con trai nấu, nên bà ấy cực kỳ hào hứng mà nếm thử một chút, sau đó lặng lẽ đặt thìa xuống.
Biểu cảm trên mặt có ý nghĩa sâu xa đến mức từng khối thịt mỡ đều lộ ra vẻ u sầu.
“Đứa trẻ Trần Tú Tú thật sự là phải chịu khổ rồi.” Đồng chí Vương Tú Liên cảm thán nói, không hề bởi vì bát cháo này là do con trai của bà ấy làm ra mà nói những lời vô căn cứ và không đáng tin cậy.
Giang Kiến Khang cũng làm theo nếm thử một chút rồi gật đầu đồng ý: "Từ nhỏ đứa trẻ Tú Tú này đã có tính tình rất tốt. Nếu lúc còn trẻ mà tôi uống loại cháo này thì có lẽ tôi sẽ nhấc bàn lên và đập vào mặt của thằng đầu bếp đấy."
Giang Phong: ...
Hai người không nghĩ rằng cần phải cổ vũ con trai của mình một chút sao?
"Món cháo này không thể làm quà tặng được. Nhà hàng của chúng ta sẽ mở cửa trong một tháng nữa. Nếu làm quà tặng thì sẽ khiến cho tất cả các khách hàng chạy đi mất!" Đồng chí Vương Tú Liên nói một cách dứt khoát: "Buổi tối nhìn xem thằng nhóc mặc áo sơ mi màu xanh lam hôm trước có đến ăn cơm không rồi đưa hết cho cậu ta. Dám nói bà đây béo giống như heo, tôi sẽ bỏ độc cho cậu ta chết!"
Nói xong, đồng chí Vương Tú Liên còn dùng bàn tay phải cường tráng của mình vỗ vỗ vào vai phải của Giang Phong giống như động viên: "Làm tốt lắm con trai!"
Giang Kiến Khang thể hiện sự ủng hộ với mọi quyết định của vợ mình: "Đúng vậy, thật là không biết ăn nói gì cả, heo nặng hai trăm cân đều đã được cho xuất chuồng rồi."
Giang Phong không biết trên vai đau hơn hay là trong lòng đau hơn, nhưng nhìn vẻ mặt dần dần u ám của đồng chí Vương Tú Liên và đồng chí Giang Kiến Khang vẫn còn hoàn toàn không biết lời nói của mình vui ở chỗ nào thì trong lòng Giang Phong cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Có lẽ món cháo này sẽ trở thành bữa tối của đồng chí Giang Kiến Khang.
Sau khi giúp đỡ dọn dẹp trong nhà hàng, lau lại cái bàn mà đồng chí Vương Tú Liên chưa lau sạch sẽ, hỗ trợ rửa bát và chế biến rau củ quả, Giang Phong trở về nhà với nguyên liệu nấu cháo cho bữa tối.
Anh muốn nấu cháo trứng muối cùng với thịt nạc!
Trước đó, anh đã lên Baidu để tra công thức nấu cháo trứng muối với thịt nạc.
Anh xem tất cả các video có liên quan đến món cháo trứng muối với thịt nạc. Do có kinh nghiệm nấu ăn phong phú nên Giang Phong cho rằng có lẽ việc này sẽ khá dễ dàng. Tối nay, anh có thể xóa bỏ sự xấu hổ lúc trước và để cho Trần Tú Tú nếm thử tay nghề nấu cháo thực sự của anh.
"Ting, đạt được thành tích: chăm chỉ học hỏi."
Thành tích!
Giang Phong vội vàng mở ra bảng thuộc tính.
Thành tích: chăm chỉ học hỏi (không bổ sung thêm bất kỳ thuộc tính gì)
Giang Phong: ...
Thật đúng là keo kiệt!
Đưa cho kỹ thuật nấu cháo trứng muối với thịt nạc đặc biệt gì đó hay là những món ăn ngon sẽ phát ra ánh sáng cũng được, không bổ sung thêm thuộc tính gì mà cũng không cảm thấy ngại ngùng, dám gọi là thành tích cơ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.