Chương 45: Đón Chào Thành Viên Mới
Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn
10/10/2021
Ngày hôm sau câu lạc bộ đón người mới Giang Phong không đi, ngoài việc lên lớp vẫn là đứng sau bếp giúp Giang Kiến Quốc làm bánh ngọt, từ bốn năm giờ xế chiều, hệ thống âm thanh nhắc nhở đã vang lên không dứt, giọng nói ra oang oang kêu lên liên tục gần như sắp làm đầu Giang Phong nổ tung rồi.
Xem ra, mấy câu lạc bộ chiêu tân đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
"Đinh, hoàn thành nhiệm vụ nhánh【 Bắt kịp với thời đại 】, lấy được vật phẩm phần thưởng của nhiệm vụ: 【 Thẻ bài tuyên truyền 】."
Giang Phong vui vẻ mà tiếp tục nhào nặn bột, thấy Giang Kiến Quốc đem mẻ bánh bao lưu sa mới vừa hấp lấy ra khỏi nồi, nói: “Bác cả, làm xong đợt này cháu sẽ phải làm đợt cuối nữa ạ?"
"Được rồi!” Giang Kiến Quốc cảm giác hôm nay ông đã làm xong tất cả số bánh ngọt mà ông đã làm trong mười năm qua luôn rồi.
Sau hai ngày bận rộn, đem mẻ bánh bao lưu sa cuối cùng bỏ vào nồi hấp, Giang Kiến Quốc liền ngồi xuống một cái ghế đẩu trong phòng bếp, tiện tay tìm thứ gì để quạt, hỏi: “Tiểu Phong, hôm qua bác quên hỏi cháu, sao ông cụ bất thình lình nhớ tới thành phố A rồi?"
"Có người khách mời ông nội tới đây nấu ăn.” Giang Phong một bên dọn dẹp đồ làm bếp vừa nói, “Trường học của con có một vị giáo sư, mời ông nội đến làm món canh yến lộ thủy."
"Món ngon thế!” Ánh mắt Giang Kiến Quốc sáng lên,”Món này ba con cũng chưa từng có cơ hội nấu đâu."
Giang Phong gật đầu, động tác trên tay liên tục, phối hợp câu được câu không mà trò chuyện với Giang Kiến Quốc.
Là một người con trai học đại học ở thành phố khác, tiệm may buôn bán vắng vẻ, còn vợ thì bị ám ảnh bởi dưỡng sinh và những bộ phim truyền hình cẩu huyết về đạo đức gia đình nên Giang Kiến Quốc có một bụng lời muốn nói không có chỗ phát tiết, thật vất vả mới bắt được một tiểu bối, tất nhiên là muốn phun trào nhanh chóng rồi.
Giang Kiến Quốc đang nói với Giang Phong về anh trai trưởng Giang Tái Đức ngày ngày tăng ca ở công ty thì điện thoại Giang Phong vang lên, vừa nhìn cuộc điện thoại gọi đến hiển thị là Vương Hạo.
"Này, anh Phong à, bọn em nơi này có chút phiền toái. Cái kia, cái kia..."
"Kia cái gì mà cái kia, đưa điện thoại cho tôi, Giang Phong cậu có ý gì đây? Câu lạc bộ cờ tướng các cậu có nhiều bánh ngọt và đồ uống miễn phí như vậy, câu lạc bộ nội trợ chúng tôi kế bên đã không nói rồi, vậy mà Trần Mạnh Hành kia của câu lạc bộ các cậu làm vậy là sao? Trực tiếp gạt người! Câu lạc bộ chúng tôi bắt được người mới, thế mà dám đưa một túi bánh ngọt lừa gạt qua bên các cậu, đây là ý gì thế!"
Giang Phong: ...
Anh thậm chí cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ gầm thét của Vương Tuệ ở trước mặt anh.
"Cái kia, Vương Tuệ, cậu trước đưa điện thoại cho Vương Hạo, tôi hỏi cậu ta một chút, tôi không có ở đó nên cũng không biết tình huống thế nào."
"A."
"Này, Hạo Tử, cô ấy mới nói Trần học trưởng cướp người là chuyện gì thế?” Nếu như lời Vương Tuệ nói là sự thật, thì Trần Mạnh Hành làm chuyện này thật sự không có đạo nghĩa rồi.
"Học muội kia thật sự là một hạt giống tốt, cô ấy và Lưu Thiến học cùng một trường cấp ba, đạt được giải thưởng cờ tướng cấp tỉnh, lại nói chúng ta cũng không có cướp người, học muội kia không nói là muốn đến câu lạc bộ nội trợ mà, chỉ là lấy đơn điền thôi.” Vương Hạo nhỏ giọng nói.
Giang Phong: ...
Giang Phong cảm thấy nếu như Vương Tuệ biết anh ở chỗ nào, thì tám phần đã cầm lấy dao phay trên đường tới rồi.
"Khụ, cái kia, nước ô mai còn không? Cho Vương Tuệ uống chén nước ô mai an ủi đi."
"Nước ô mai? Sớm hết rồi, đơn điền đã xong hết rồi, a, đúng rồi, hình như em thấy Lưu Thiến trộm giấu một chai, anh chờ một chút."
"Học muội xinh đẹp, đưa bình giữ nhiệt chứa nước ô mai ra đây."
"Nước ô mai gì, em không mang bình giữ nhiệt!"
"Ôi chao, ôi chao, đây không phải là giữ nhiệt bình của em, là của bạn cùng phòng, thật đấy, cô ấy để cái này chỗ em thôi."
"Vương chủ tịch, cậu xem, chuyện này đã..."
Giang Phong ở đầu bên kia điện thoại đợi một lát, Vương Tuệ nhận lấy điện thoại, nói: “Giang Phong, cậu dùng nước ô mai để đuổi tôi đi?"
Nghe ra tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút.
"Vậy nước ô mai có vị như thế nào?” Giang Phong hỏi.
"Rất... Coi như cũng được."
"Nhà tôi ở phố mỹ thực mở quán ăn cậu có biết không?”
"Biết, các người phát tờ rơi tuyên truyền để quảng cáo nhà hàng thì phải, cái gì mà thành viên của câu lạc bộ cờ tướng đến ăn cơm ưu đãi giảm giá 10%, để điền vào biểu mẫu phải quét mã QR và theo dõi tài khoản công chúng của WeChat, cậu cẩn thận đi, tôi sẽ báo cáo cậu với hội sinh viên!” Vương Tuệ đe dọa.
"Khụ ... Như vậy đi, chuyện này đúng là chúng tôi làm không đúng, nước ô mai cậu cũng uống rồi, tay nghề quán nhà chúng tôi như thế nào tôi tin cậu cũng biết. Sau này thành viên câu lạc bộ các cậu tới quán nhà tôi ăn cơm hết thảy sẽ giảm giá 5% , thế nào? Nhưng nhất định phải đưa ra chứng nhận câu lạc bộ!"
Vương Tuệ im lặng một chút:”Giảm giá 10%."
"Không được, giảm giá 10% là phúc lợi câu lạc bộ cờ tướng chúng tôi, nhiều nhất giảm 6%!"
"Giảm 8%."
"Câu lạc bộ các cậu có hai trăm người, giảm 8% không phải là ăn sụp quán nhà tôi sao không thể, giảm 6%!"
Một trận tranh luận, Vương Tuệ rốt cuộc cũng thỏa hiệp, đồng ý giảm 6%.
"A Mẫn, cậu đi đổi tờ tuyên truyền đi, ở phía trên thêm vào chữ thành viên câu lạc bộ khi đến nhà hàng Kiện Khang Sao Thái dùng cơm được ưu đãi giảm 6%."
Giang Phong: ...
"Cậu cũng thêm mã QR vào giúp tôi!"
...
Vào buổi tối, sau một ngày bận rộn, những người từ câu lạc bộ tập trung tại nhà hàng Kiện Khang Sao Thái, ba người Hà Giai Tuệ, Triệu Lâm, Trần Mạnh Hành la hét than mỗi ngày các tiền bối năm tư bận quá không theo dõi được nhóm, vậy mà họ vẫn có thời gian để ăn trưa và ăn tối, sau khi thanh toán tiền ăn hàng tháng thì nhà hàng Kiện Khang Sao Thái cũng phục vụ bữa ăn cho đội ngũ nhân viên tăng thêm mấy phần.
Ăn uống no nê xong, chính là lúc bàn đến chiến tích hôm nay.
"Bộp bộp bộp!” Triệu Vũ từ trong túi lấy ra một tá đơn điền xin vào câu lạc bộ thật dầy đập xuống bàn một cái, tiếng “Bốp” nặng nề vang lên.
"Ba trăm phiếu, toàn bộ phát hết rồi?” Ánh mắt Quý Nguyệt thẳng tắp nhìn một xấp đơn xin thật dầy trên bàn.
"Toàn bộ phát hết rồi, chúng ta còn kết thúc sớm công việc nữa.” Triệu Vũ khẳng định gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào xấp đơn.
"Lo lắng để làm gì, chia ra đi, để chọn người!” Quý Nguyệt thúc giục.
Mọi người giờ mới tỉnh khỏi cơn mơ.
Chọn người, từ ngữ xa lạ biết bao, lại có thể xuất hiện ở câu lạc bộ cờ tướng đấy.
Mọi người sơ lược chia đơn ra từng phần, bắt đầu sàng lọc người.
"Ngô Mẫn Kỳ, lấy được hai lần giải vô địch cấp tỉnh, học muội xinh đẹp, đây chính là bạn học em nói đúng không?” Lưu Tử Hiên đưa đơn cho Lưu Thiến nhìn, thở dài nói: “Chúng ta đây là vận gì thế!"
Mấy nhiệm kỳ của câu lạc bộ cờ tướng từ trước tới nay, thành viên câu lạc bộ lấy được giải vô địch cư xá cũng coi là nhân tài rồi.
Mấy vòng sàng lọc xong được mười chín người đều đạt giải cấp thành phố trở lên, hơn nữa một số còn có đai đen Taekwondo, Piano đoạt giải quốc gia, tinh thông cắm hoa, một số môn võ thuật nhìn qua rất lợi hại nhưng không có liên quan gì với cờ tướng hết. “Sở trường cuộc đời", Lưu Thiến dự tính năm nay câu lạc bộ cờ tướng thêm được hai mươi sáu thành viên mới.
Nhìn xong lý lịch sơ lược của tân thành viên câu lạc bộ, các vị lão thành viên đều cảm giác mình không còn mặt mũi nào sống ở câu lạc bộ cờ tướng nữa.
"Tôi quyết định!” Quý Nguyệt vỗ bàn,”Năm nay để chị đi tìm hội học sinh đòi tiền."
"Học tỷ, chị đi hình như có chút...” Giang Phong muốn nhắc nhở cô ấy, cô ấy thật ra thì đã tốt nghiệp rồi.
"Chị cái gì mà chị, hội trưởng hội học sinh cũng không đổi, anh ta còn có thể không biết tôi sao?” Vừa nghĩ tới mấy năm trước mình là chủ tịch câu lạc bộ muốn lấy kinh phí cho câu lạc bộ gian khổ biết bao nhiêu, lần lượt nhìn nhìn từng cái đơn xin câu lạc bộ một, Quý Nguyệt cảm thấy cô nhất định phải đối đầu với thằng cha hội học sinh kia, chết cũng thủ không trả tiền mới được, cô muốn nói hết mấy lời trong ba năm qua.
Tôi · câu lạc bộ cờ tướng · đến lấy tiền!
Xem ra, mấy câu lạc bộ chiêu tân đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
"Đinh, hoàn thành nhiệm vụ nhánh【 Bắt kịp với thời đại 】, lấy được vật phẩm phần thưởng của nhiệm vụ: 【 Thẻ bài tuyên truyền 】."
Giang Phong vui vẻ mà tiếp tục nhào nặn bột, thấy Giang Kiến Quốc đem mẻ bánh bao lưu sa mới vừa hấp lấy ra khỏi nồi, nói: “Bác cả, làm xong đợt này cháu sẽ phải làm đợt cuối nữa ạ?"
"Được rồi!” Giang Kiến Quốc cảm giác hôm nay ông đã làm xong tất cả số bánh ngọt mà ông đã làm trong mười năm qua luôn rồi.
Sau hai ngày bận rộn, đem mẻ bánh bao lưu sa cuối cùng bỏ vào nồi hấp, Giang Kiến Quốc liền ngồi xuống một cái ghế đẩu trong phòng bếp, tiện tay tìm thứ gì để quạt, hỏi: “Tiểu Phong, hôm qua bác quên hỏi cháu, sao ông cụ bất thình lình nhớ tới thành phố A rồi?"
"Có người khách mời ông nội tới đây nấu ăn.” Giang Phong một bên dọn dẹp đồ làm bếp vừa nói, “Trường học của con có một vị giáo sư, mời ông nội đến làm món canh yến lộ thủy."
"Món ngon thế!” Ánh mắt Giang Kiến Quốc sáng lên,”Món này ba con cũng chưa từng có cơ hội nấu đâu."
Giang Phong gật đầu, động tác trên tay liên tục, phối hợp câu được câu không mà trò chuyện với Giang Kiến Quốc.
Là một người con trai học đại học ở thành phố khác, tiệm may buôn bán vắng vẻ, còn vợ thì bị ám ảnh bởi dưỡng sinh và những bộ phim truyền hình cẩu huyết về đạo đức gia đình nên Giang Kiến Quốc có một bụng lời muốn nói không có chỗ phát tiết, thật vất vả mới bắt được một tiểu bối, tất nhiên là muốn phun trào nhanh chóng rồi.
Giang Kiến Quốc đang nói với Giang Phong về anh trai trưởng Giang Tái Đức ngày ngày tăng ca ở công ty thì điện thoại Giang Phong vang lên, vừa nhìn cuộc điện thoại gọi đến hiển thị là Vương Hạo.
"Này, anh Phong à, bọn em nơi này có chút phiền toái. Cái kia, cái kia..."
"Kia cái gì mà cái kia, đưa điện thoại cho tôi, Giang Phong cậu có ý gì đây? Câu lạc bộ cờ tướng các cậu có nhiều bánh ngọt và đồ uống miễn phí như vậy, câu lạc bộ nội trợ chúng tôi kế bên đã không nói rồi, vậy mà Trần Mạnh Hành kia của câu lạc bộ các cậu làm vậy là sao? Trực tiếp gạt người! Câu lạc bộ chúng tôi bắt được người mới, thế mà dám đưa một túi bánh ngọt lừa gạt qua bên các cậu, đây là ý gì thế!"
Giang Phong: ...
Anh thậm chí cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ gầm thét của Vương Tuệ ở trước mặt anh.
"Cái kia, Vương Tuệ, cậu trước đưa điện thoại cho Vương Hạo, tôi hỏi cậu ta một chút, tôi không có ở đó nên cũng không biết tình huống thế nào."
"A."
"Này, Hạo Tử, cô ấy mới nói Trần học trưởng cướp người là chuyện gì thế?” Nếu như lời Vương Tuệ nói là sự thật, thì Trần Mạnh Hành làm chuyện này thật sự không có đạo nghĩa rồi.
"Học muội kia thật sự là một hạt giống tốt, cô ấy và Lưu Thiến học cùng một trường cấp ba, đạt được giải thưởng cờ tướng cấp tỉnh, lại nói chúng ta cũng không có cướp người, học muội kia không nói là muốn đến câu lạc bộ nội trợ mà, chỉ là lấy đơn điền thôi.” Vương Hạo nhỏ giọng nói.
Giang Phong: ...
Giang Phong cảm thấy nếu như Vương Tuệ biết anh ở chỗ nào, thì tám phần đã cầm lấy dao phay trên đường tới rồi.
"Khụ, cái kia, nước ô mai còn không? Cho Vương Tuệ uống chén nước ô mai an ủi đi."
"Nước ô mai? Sớm hết rồi, đơn điền đã xong hết rồi, a, đúng rồi, hình như em thấy Lưu Thiến trộm giấu một chai, anh chờ một chút."
"Học muội xinh đẹp, đưa bình giữ nhiệt chứa nước ô mai ra đây."
"Nước ô mai gì, em không mang bình giữ nhiệt!"
"Ôi chao, ôi chao, đây không phải là giữ nhiệt bình của em, là của bạn cùng phòng, thật đấy, cô ấy để cái này chỗ em thôi."
"Vương chủ tịch, cậu xem, chuyện này đã..."
Giang Phong ở đầu bên kia điện thoại đợi một lát, Vương Tuệ nhận lấy điện thoại, nói: “Giang Phong, cậu dùng nước ô mai để đuổi tôi đi?"
Nghe ra tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút.
"Vậy nước ô mai có vị như thế nào?” Giang Phong hỏi.
"Rất... Coi như cũng được."
"Nhà tôi ở phố mỹ thực mở quán ăn cậu có biết không?”
"Biết, các người phát tờ rơi tuyên truyền để quảng cáo nhà hàng thì phải, cái gì mà thành viên của câu lạc bộ cờ tướng đến ăn cơm ưu đãi giảm giá 10%, để điền vào biểu mẫu phải quét mã QR và theo dõi tài khoản công chúng của WeChat, cậu cẩn thận đi, tôi sẽ báo cáo cậu với hội sinh viên!” Vương Tuệ đe dọa.
"Khụ ... Như vậy đi, chuyện này đúng là chúng tôi làm không đúng, nước ô mai cậu cũng uống rồi, tay nghề quán nhà chúng tôi như thế nào tôi tin cậu cũng biết. Sau này thành viên câu lạc bộ các cậu tới quán nhà tôi ăn cơm hết thảy sẽ giảm giá 5% , thế nào? Nhưng nhất định phải đưa ra chứng nhận câu lạc bộ!"
Vương Tuệ im lặng một chút:”Giảm giá 10%."
"Không được, giảm giá 10% là phúc lợi câu lạc bộ cờ tướng chúng tôi, nhiều nhất giảm 6%!"
"Giảm 8%."
"Câu lạc bộ các cậu có hai trăm người, giảm 8% không phải là ăn sụp quán nhà tôi sao không thể, giảm 6%!"
Một trận tranh luận, Vương Tuệ rốt cuộc cũng thỏa hiệp, đồng ý giảm 6%.
"A Mẫn, cậu đi đổi tờ tuyên truyền đi, ở phía trên thêm vào chữ thành viên câu lạc bộ khi đến nhà hàng Kiện Khang Sao Thái dùng cơm được ưu đãi giảm 6%."
Giang Phong: ...
"Cậu cũng thêm mã QR vào giúp tôi!"
...
Vào buổi tối, sau một ngày bận rộn, những người từ câu lạc bộ tập trung tại nhà hàng Kiện Khang Sao Thái, ba người Hà Giai Tuệ, Triệu Lâm, Trần Mạnh Hành la hét than mỗi ngày các tiền bối năm tư bận quá không theo dõi được nhóm, vậy mà họ vẫn có thời gian để ăn trưa và ăn tối, sau khi thanh toán tiền ăn hàng tháng thì nhà hàng Kiện Khang Sao Thái cũng phục vụ bữa ăn cho đội ngũ nhân viên tăng thêm mấy phần.
Ăn uống no nê xong, chính là lúc bàn đến chiến tích hôm nay.
"Bộp bộp bộp!” Triệu Vũ từ trong túi lấy ra một tá đơn điền xin vào câu lạc bộ thật dầy đập xuống bàn một cái, tiếng “Bốp” nặng nề vang lên.
"Ba trăm phiếu, toàn bộ phát hết rồi?” Ánh mắt Quý Nguyệt thẳng tắp nhìn một xấp đơn xin thật dầy trên bàn.
"Toàn bộ phát hết rồi, chúng ta còn kết thúc sớm công việc nữa.” Triệu Vũ khẳng định gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào xấp đơn.
"Lo lắng để làm gì, chia ra đi, để chọn người!” Quý Nguyệt thúc giục.
Mọi người giờ mới tỉnh khỏi cơn mơ.
Chọn người, từ ngữ xa lạ biết bao, lại có thể xuất hiện ở câu lạc bộ cờ tướng đấy.
Mọi người sơ lược chia đơn ra từng phần, bắt đầu sàng lọc người.
"Ngô Mẫn Kỳ, lấy được hai lần giải vô địch cấp tỉnh, học muội xinh đẹp, đây chính là bạn học em nói đúng không?” Lưu Tử Hiên đưa đơn cho Lưu Thiến nhìn, thở dài nói: “Chúng ta đây là vận gì thế!"
Mấy nhiệm kỳ của câu lạc bộ cờ tướng từ trước tới nay, thành viên câu lạc bộ lấy được giải vô địch cư xá cũng coi là nhân tài rồi.
Mấy vòng sàng lọc xong được mười chín người đều đạt giải cấp thành phố trở lên, hơn nữa một số còn có đai đen Taekwondo, Piano đoạt giải quốc gia, tinh thông cắm hoa, một số môn võ thuật nhìn qua rất lợi hại nhưng không có liên quan gì với cờ tướng hết. “Sở trường cuộc đời", Lưu Thiến dự tính năm nay câu lạc bộ cờ tướng thêm được hai mươi sáu thành viên mới.
Nhìn xong lý lịch sơ lược của tân thành viên câu lạc bộ, các vị lão thành viên đều cảm giác mình không còn mặt mũi nào sống ở câu lạc bộ cờ tướng nữa.
"Tôi quyết định!” Quý Nguyệt vỗ bàn,”Năm nay để chị đi tìm hội học sinh đòi tiền."
"Học tỷ, chị đi hình như có chút...” Giang Phong muốn nhắc nhở cô ấy, cô ấy thật ra thì đã tốt nghiệp rồi.
"Chị cái gì mà chị, hội trưởng hội học sinh cũng không đổi, anh ta còn có thể không biết tôi sao?” Vừa nghĩ tới mấy năm trước mình là chủ tịch câu lạc bộ muốn lấy kinh phí cho câu lạc bộ gian khổ biết bao nhiêu, lần lượt nhìn nhìn từng cái đơn xin câu lạc bộ một, Quý Nguyệt cảm thấy cô nhất định phải đối đầu với thằng cha hội học sinh kia, chết cũng thủ không trả tiền mới được, cô muốn nói hết mấy lời trong ba năm qua.
Tôi · câu lạc bộ cờ tướng · đến lấy tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.