Chương 26: Nước Ô Mai
Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn
09/10/2021
Đến giờ ăn tối, nhiều người vào quán hơn. Một số người như Khâu Thần nhận được tin tức sớm đến để cổ vũ Giang Phong, hay giống như những cặp tình nhân chỉ đơn giản là tò mò mà vào quán.
Những người quen biết với Giang Phong, bất kể sau khi nhìn thực đơn sắc mặt có bao nhiêu khó coi, cũng đều nể tình mà ngồi xuống, uống xong ly nước ô mai mát lạnh giải nhiệt kia, đem lòng bất mãn cùng khô nóng mà tiêu đi.
Đi vào nhầm. Chỉ một số ít người lựa chọn ở lại, như những cặp tình nhân kia. Hầu hết họ đều ngạc nhiên khi thấy khách trong cửa hàng, nhỏ giọng thì thầm một câu "hắc điếm" rồi giống như bôi dầu vào lòng bàn chân mà nhanh chóng trốn đi.
(Hắc điếm: Nơi tụ tập ăn chơi và làm điều phi pháp của bọn lưu manh, trộm cướp trong xã hội thời trước)
“Bao nhiêu người đi rồi?” Sau khi bốn người Khâu Thần ăn uống no say, họ vẫn không quên trách nhiệm của một diễn viên, rõ ràng không thoải mái khi ngồi xuống, nhưng họ vẫn như cũ ngồi trên ghế, bộ dạng làm bộ chờ đợi đồ ăn.
Bốn cái đĩa trên bàn sạch sẽ đến mức như bị liếm qua, thậm chí có cả nước canh đều lấy để trộn với cơm, một chút cũng không lãng phí.
“Là người thứ sáu rồi.” Lý Kiện khoa tiếng Trung cẩn thận đếm, “Nước ô mai cũng chưa uống mà đã đi, thật đáng thương.”
Khâu Thần xoa bụng, đánh giá khách ở tầng một. Hiện tại mới 12 giờ, còn chưa qua giờ cơm, khách ở lầu một mới ngồi đầy được một nửa, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lo lắng.
"Hiện tại trường học còn chưa khai giảng, giá thức ăn trong quán cơm của nhà anh Phong cao như vậy đều đã nhanh chóng ngồi đầy rồi. Chờ đến khi khai giảng, chúng ta muốn ăn cũng chẳng lấy được vị trí."
Ba người còn lại cũng cảm giác được sự uy hiếp.
“Hay là buổi tối chúng ta tới ăn?” Tài đại khí thô Lưu Tử Hiên đề nghị
(Tài đại khí thô: Giàu có nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục)
“Tốt, tốt, tốt.” Cái đề nghị vĩ đại này đã được nhất trí thông qua.
Lúc này, trước cửa tiệm xuất hiện một nhóm người.
Lưu Tử Hiên và Khâu Thần ngồi đối diện với cửa, nhìn thấy người đến ở cửa liền đứng lên.
"Chào giáo sư Vương!"
"Chào thầy Lý!"
"Chào giáo sư Trần!"
"Khoa…Chào chủ nhiệm khoa!"
Đoàn có chín người đều là giáo sư khoa vật lý, và 4 người trong số họ từng dạy Lưu Tử Hiên và Khâu Thần.
“Giáo sư Vương?” Giang Phong nghe thấy động tĩnh, bưng ly nước ô mai trong tay để lên bàn khách, chạy ra cửa, “Chào các thầy.”
"Chúng tôi đến đây ăn cơm, giáo sư Vương muốn mời khách. Không ngờ lại gặp nhiều học sinh như vậy, Giang Phong, cậu làm thêm ở chỗ này vào kỳ nghỉ hè sao?" Giáo sư Trần trẻ tuổi nhất cười nói.
“Em chỉ hỗ trợ cho quán thôi ạ.” Giang Phong nói.
Vừa bước vào, phát hiện xung quanh hơn nửa là sinh viên khoa vật lý, các vị giáo sư sửng sốt, hầu như mỗi người đều tìm được sinh viên mình đã dạy.
“Chà, hôm nay sinh viên vật lý của chúng ta ở chỗ này liên hoan sao?” Giáo sư Vương, người luôn nghiêm túc, nhìn đến tình huống này cũng không nhịn được mà vui đùa.
"Đây là quán ăn của nhà em. Ngày đầu tiên khai trương, mọi người đều đến ủng hộ cho em. Các thầy xin mời lên tầng, trên tầng có phòng bao và bàn tròn, các vị có muốn vào phòng bao không ạ?" Giang Phong đi trước dẫn đường.
“Không cần phòng bao, chúng tôi ngồi đây cũng coi như để ủng hộ cậu.” Giáo sư Trần cười nói.
Trên tầng hai có thực đơn, Giang Phong trước tiên đi tới lấy nước ô mai cho các giáo viên, để bọn họ tự mình xem qua thực đơn gọi món.
Ngay khi mở thực đơn, giáo sư Lý đã cười nói: “Không dễ để tìm thấy một nhà hàng có đầy đủ các món ăn như vậy gần Đại học A!”
Đối với các bạn sinh viên thì giá của các món ăn trong nhà hàng Kiện Khang Sao Thái hơi đắt nhưng đãi ngộ tiền lương của giáo sư đại học A cũng không tồi. Giá này rất hợp lý với thực đơn dày cộp như vậy.
Nói chung, không có kim cương thì đừng ôm đồ gốm vào người
(Không có kim cương thì đừng ôm đồ gốm vào người: Nghĩa là cần cân nhắc trước khi làm mọi chuyện, đừng làm chuyện quá khả năng)
Một số giáo sư cũng không khách khí, và gọi một ít rau và một vài món ăn chính, bao gồm cả cá chép chua ngọt và chân giò Đông Pha.
Giang Phong và Vương Hạo đem nước ô mai lên, Giang Phong nhìn lướt qua thực đơn, không có vấn đề gì, rồi đi vào bếp thông báo cho đồng chí Giang Kiến Khang.
Giang Kiến Khang hầm hai cái giò heo, kế hoạch ban đầu là để cho mình ăn, một cái cho bữa trưa, một cái cho bữa tối, hiện tại các giáo sư gọi món, chỉ có thể ủy khuất đồng chí Giang Kiến Khang ăn ít đi một cái. Cá chép lại càng vừa khéo.
Hôm qua Giang Kiến Khang căn cứ theo lời của Giang Phong, đi đến chợ nhỏ phía sau chợ đầu mối, thấy hai con cá chép còn sống rất tươi của người bán hàng hải sản nên mua về nuôi trước.
Không nghĩ tới hôm nay có thể dùng chúng để nấu món ăn.
Giáo sư Trần cầm ly lên nếm thử món nước ô mai, và khen: "Nước ô mai này ngon quá!"
“Anh uống cái gì cũng ngon hết.” Giáo sư Lý là người gốc Yến Kinh, là người có quyền phát ngôn đối với nước ô mai nhất trong các vị giáo viên, “Hiện tại nước ô mai đều là mua ở siêu thị, toàn là chất phụ gia, đâu giống chúng ta khi còn nhỏ đều là dùng đường phèn nấu, đồ uống cung đình này chú ý còn phải dùng khói hun qua……”
Giáo sư Lý cầm cốc lên , vừa mới uống một miếng nước ô mai liền ngẩn người.
Mùi khói nhàn nhạt giống hệt hương vị của cái cửa hàng chuyên nấu nước ô mai mà hồi nhỏ ông ta đã uống.
Không, có lẽ còn tốt hơn.
Những người quen biết với Giang Phong, bất kể sau khi nhìn thực đơn sắc mặt có bao nhiêu khó coi, cũng đều nể tình mà ngồi xuống, uống xong ly nước ô mai mát lạnh giải nhiệt kia, đem lòng bất mãn cùng khô nóng mà tiêu đi.
Đi vào nhầm. Chỉ một số ít người lựa chọn ở lại, như những cặp tình nhân kia. Hầu hết họ đều ngạc nhiên khi thấy khách trong cửa hàng, nhỏ giọng thì thầm một câu "hắc điếm" rồi giống như bôi dầu vào lòng bàn chân mà nhanh chóng trốn đi.
(Hắc điếm: Nơi tụ tập ăn chơi và làm điều phi pháp của bọn lưu manh, trộm cướp trong xã hội thời trước)
“Bao nhiêu người đi rồi?” Sau khi bốn người Khâu Thần ăn uống no say, họ vẫn không quên trách nhiệm của một diễn viên, rõ ràng không thoải mái khi ngồi xuống, nhưng họ vẫn như cũ ngồi trên ghế, bộ dạng làm bộ chờ đợi đồ ăn.
Bốn cái đĩa trên bàn sạch sẽ đến mức như bị liếm qua, thậm chí có cả nước canh đều lấy để trộn với cơm, một chút cũng không lãng phí.
“Là người thứ sáu rồi.” Lý Kiện khoa tiếng Trung cẩn thận đếm, “Nước ô mai cũng chưa uống mà đã đi, thật đáng thương.”
Khâu Thần xoa bụng, đánh giá khách ở tầng một. Hiện tại mới 12 giờ, còn chưa qua giờ cơm, khách ở lầu một mới ngồi đầy được một nửa, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lo lắng.
"Hiện tại trường học còn chưa khai giảng, giá thức ăn trong quán cơm của nhà anh Phong cao như vậy đều đã nhanh chóng ngồi đầy rồi. Chờ đến khi khai giảng, chúng ta muốn ăn cũng chẳng lấy được vị trí."
Ba người còn lại cũng cảm giác được sự uy hiếp.
“Hay là buổi tối chúng ta tới ăn?” Tài đại khí thô Lưu Tử Hiên đề nghị
(Tài đại khí thô: Giàu có nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục)
“Tốt, tốt, tốt.” Cái đề nghị vĩ đại này đã được nhất trí thông qua.
Lúc này, trước cửa tiệm xuất hiện một nhóm người.
Lưu Tử Hiên và Khâu Thần ngồi đối diện với cửa, nhìn thấy người đến ở cửa liền đứng lên.
"Chào giáo sư Vương!"
"Chào thầy Lý!"
"Chào giáo sư Trần!"
"Khoa…Chào chủ nhiệm khoa!"
Đoàn có chín người đều là giáo sư khoa vật lý, và 4 người trong số họ từng dạy Lưu Tử Hiên và Khâu Thần.
“Giáo sư Vương?” Giang Phong nghe thấy động tĩnh, bưng ly nước ô mai trong tay để lên bàn khách, chạy ra cửa, “Chào các thầy.”
"Chúng tôi đến đây ăn cơm, giáo sư Vương muốn mời khách. Không ngờ lại gặp nhiều học sinh như vậy, Giang Phong, cậu làm thêm ở chỗ này vào kỳ nghỉ hè sao?" Giáo sư Trần trẻ tuổi nhất cười nói.
“Em chỉ hỗ trợ cho quán thôi ạ.” Giang Phong nói.
Vừa bước vào, phát hiện xung quanh hơn nửa là sinh viên khoa vật lý, các vị giáo sư sửng sốt, hầu như mỗi người đều tìm được sinh viên mình đã dạy.
“Chà, hôm nay sinh viên vật lý của chúng ta ở chỗ này liên hoan sao?” Giáo sư Vương, người luôn nghiêm túc, nhìn đến tình huống này cũng không nhịn được mà vui đùa.
"Đây là quán ăn của nhà em. Ngày đầu tiên khai trương, mọi người đều đến ủng hộ cho em. Các thầy xin mời lên tầng, trên tầng có phòng bao và bàn tròn, các vị có muốn vào phòng bao không ạ?" Giang Phong đi trước dẫn đường.
“Không cần phòng bao, chúng tôi ngồi đây cũng coi như để ủng hộ cậu.” Giáo sư Trần cười nói.
Trên tầng hai có thực đơn, Giang Phong trước tiên đi tới lấy nước ô mai cho các giáo viên, để bọn họ tự mình xem qua thực đơn gọi món.
Ngay khi mở thực đơn, giáo sư Lý đã cười nói: “Không dễ để tìm thấy một nhà hàng có đầy đủ các món ăn như vậy gần Đại học A!”
Đối với các bạn sinh viên thì giá của các món ăn trong nhà hàng Kiện Khang Sao Thái hơi đắt nhưng đãi ngộ tiền lương của giáo sư đại học A cũng không tồi. Giá này rất hợp lý với thực đơn dày cộp như vậy.
Nói chung, không có kim cương thì đừng ôm đồ gốm vào người
(Không có kim cương thì đừng ôm đồ gốm vào người: Nghĩa là cần cân nhắc trước khi làm mọi chuyện, đừng làm chuyện quá khả năng)
Một số giáo sư cũng không khách khí, và gọi một ít rau và một vài món ăn chính, bao gồm cả cá chép chua ngọt và chân giò Đông Pha.
Giang Phong và Vương Hạo đem nước ô mai lên, Giang Phong nhìn lướt qua thực đơn, không có vấn đề gì, rồi đi vào bếp thông báo cho đồng chí Giang Kiến Khang.
Giang Kiến Khang hầm hai cái giò heo, kế hoạch ban đầu là để cho mình ăn, một cái cho bữa trưa, một cái cho bữa tối, hiện tại các giáo sư gọi món, chỉ có thể ủy khuất đồng chí Giang Kiến Khang ăn ít đi một cái. Cá chép lại càng vừa khéo.
Hôm qua Giang Kiến Khang căn cứ theo lời của Giang Phong, đi đến chợ nhỏ phía sau chợ đầu mối, thấy hai con cá chép còn sống rất tươi của người bán hàng hải sản nên mua về nuôi trước.
Không nghĩ tới hôm nay có thể dùng chúng để nấu món ăn.
Giáo sư Trần cầm ly lên nếm thử món nước ô mai, và khen: "Nước ô mai này ngon quá!"
“Anh uống cái gì cũng ngon hết.” Giáo sư Lý là người gốc Yến Kinh, là người có quyền phát ngôn đối với nước ô mai nhất trong các vị giáo viên, “Hiện tại nước ô mai đều là mua ở siêu thị, toàn là chất phụ gia, đâu giống chúng ta khi còn nhỏ đều là dùng đường phèn nấu, đồ uống cung đình này chú ý còn phải dùng khói hun qua……”
Giáo sư Lý cầm cốc lên , vừa mới uống một miếng nước ô mai liền ngẩn người.
Mùi khói nhàn nhạt giống hệt hương vị của cái cửa hàng chuyên nấu nước ô mai mà hồi nhỏ ông ta đã uống.
Không, có lẽ còn tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.