Chương 22: Sa Tế Và Dấm Chua
Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn
08/10/2021
“Chúng tôi đến ủng hộ nhà hàng sắp khai trương của anh Phong!” Một người bạn cùng lớp là Lý Kiện Nhất lên tiếng nói đùa.
“Nhà hàng của tôi sẽ khai trương vào ngày kia, mọi người nhớ đến ủng hộ nhé.” Giang Phong cười nói, rồi cùng Vương Hạo mở cửa đi vào kí túc xá.
Con dao gọt hoa quả để trên bàn của Giang Phong. Giang Phong đi ra ban công rửa dưa chuột và con dao gọt hoa quả, còn Vương Hạo thì nhanh nhẹn bắt đầu lau bàn. Cái thớt nhựa đã bị hỏng ở học kỳ trước, cũng chưa mua được cái mới, cho nên anh chỉ có thể cắt dưa chuột ở trên bàn.
Sau khi rửa sạch dưa chuột, Giang Phong cầm lấy con dao, khéo léo dùng con dao cắt xéo ra một đường, sau đó là cắt thẳng vào cái đường đó. Động tác của anh điêu luyện giống như không phải là đang cầm con dao gọt hoa quả mà là một con dao vô cùng kỳ diệu ở bên trong phòng bếp nhỏ.
Mấy người đến ủng hộ đang đứng ở cửa đều nhìn chằm chằm vào anh.
Tay nghề nấu nướng của Giang Phong rất tốt, nhưng cũng chỉ là so với các sinh viên của đại học A mà thôi.
Ở thành phố A này có thể tìm thấy được rất nhiều đầu bếp có tay nghề tốt hơn Giang Phong trong các nhà hàng hay khách sạn lớn.
Những người đến đây đều có quan hệ khá tốt với Giang Phong, hơn nữa khi nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Vương Hạo, còn cho rằng gia đình Giang Phong đang gặp nhiều khó khăn vì mở một nhà hàng và còn phải trả nợ, cho nên bọn họ mới vội vàng đến để ủng hộ Giang Phong.
Bọn họ đều đã thương lượng xong hết rồi. Một người sẽ ăn mấy miếng salad dưa chuột, sau đó lấy cớ là tiền rau, mỗi người sẽ trả khoảng năm tệ, mười tệ để giúp cho Giang Phong chi trả chi phí sinh hoạt, để anh không phải gặp khó khăn gì khi trường học bắt đầu khai giảng. Salad dưa chuột căn bản không phải là trọng điểm, mà ủng hộ mới là trọng điểm.
Nhưng lúc này, mấy người đứng ở cửa không kìm được mà nhìn chằm chằm vào con dao gọt hoa quả ở trên tay Giang Phong.
Cạch cạch cạch.
Động tác của anh rất nhanh, giống như trong phim truyền hình vậy.
Bởi vì thường xuyên ăn lẩu shabu vào mùa đông nên trong phòng năm trăm linh một đều rất đầy đủ chén đĩa, gia vị và các thứ khác. Giang Phong lấy ra hai cái đĩa, bày dưa chuột đã được thái thành một vòng tròn, sau đó thêm muối, dầu mè, đường trắng rồi lấy từ trong túi mà anh mang về ra chai dấm chua do chính tay ông nội làm, cùng với mấy quả ớt khô và sa tế.
Trước kia, khi còn trẻ, ông nội đã học cách làm dấm chua với một bậc thầy làm dấm. Dựa theo cái nhìn của ông ấy, hầu hết các loại dấm bán trên thị trường hiện nay đều không có linh hồn.
Khi mở lọ sa tế và dấm chua ra, mùi thơm lập tức tỏa ra ngoài.
“Các cậu thích ăn chua hay là ăn cay?” Giang Phong hỏi mấy người đang đứng ở trước cửa.
"Ăn cay!"
"Chua, ăn chua ngon hơn!"
"Thế nào cũng được."
Bốn người đưa ra ba câu trả lời. Lúc này bọn họ không còn nhớ rằng mình đến đây để ủng hộ nữa mà trong mắt chỉ còn có hai đĩa dưa chuột.
Giang Phong liền làm một đĩa cay hơn một chút và một đĩa theo tỷ lệ bình thường.
Mười quả dưa chuột nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng để cho mười mấy người ăn thì cũng không có bao nhiêu.
Vương Hạo dựa vào việc “làm quan thì được hưởng lộc của vua” nên âm mưu định độc chiếm một đĩa, nhưng cậu ta lập tức bị đám người kia nghiêm khắc lên án.
Loại sa tế do ông nội làm ra có tác dụng chậm. Mấy người bạn học không ăn được cay lập tức bị cay đến mức chảy hết cả nước mắt, nhưng họ vẫn hăng hái chiến đấu trên chiến trường giành giật thức ăn này.
Cửa ra vào của phòng năm trăm linh một tràn đầy mùi vị chua cay.
Có vài người ban đầu còn muốn lịch sự khen ngợi hương vị của dưa chuột, nhưng kết quả, trong mắt mấy người có ý nghĩ này đều toàn là dấm chua và sa tế.
Khi những người bạn cùng học ở tầng sáu đi xuống đổ rác nhìn thấy có nhiều người vây xung quanh ở tầng năm như vậy, trong không khí còn tràn ngập hương vị chua cay hấp dẫn thì tò mò hỏi một câu: "Các người vây xung quanh ở chỗ này ăn cái gì vậy?"
“Không ăn cái gì cả, không ăn cái gì cả, dấm chua bị đổ ra nên chúng tôi đang giúp đỡ dọn dẹp thôi.” Tất cả mọi người đồng thanh đáp. Nếu lại có thêm người khác đến thì bọn họ làm sao có thể được ăn nữa chứ?
Hai đĩa salad có mười quả dưa chuột, đã bị hơn chục con sói đói ăn hết sạch.
Cùng lúc đó, Giang Phong đã nghe thấy âm thanh "Ting, thu hoạch được một trăm mười một điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu hoạch được một trăm sáu mươi bảy điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu hoạch được một trăm linh chín điểm kinh nghiệm."
Bây giờ tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu nhiệt tình mà tranh nhau rửa bát.
“Trời ơi!” Một em trai học cùng khoa với Giang Phong vỗ đùi, dáng vẻ của cậu ta giống như chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh Phong, em suýt nữa thì quên trả tiền đĩa salad dưa chuột này. Em sẽ quét mã chuyển tiền cho anh Hạo trước nhé. Anh Hạo nhớ đưa cho anh Phong đấy!"
"Ôi trời, sao tôi lại quên được chứ!"
"Trời đất ơi, xem trí nhớ của tôi này. Hạo Tử, tôi cũng đưa tiền cho cậu nhé."
Mọi người đồng thời đều có dáng vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó. Kỹ năng diễn xuất kém cỏi này khiến cho Giang Phong cũng ngại ngùng không muốn vạch trần bọn họ.
Mấu chốt là sau khi đưa tiền tất cả bọn họ đều bỏ chạy, đúng là rất tận tâm tận lực.
Vương Hạo có chút sững sờ trước hàng loạt âm thanh thông báo nhận được tiền trên điện thoại di động.
"Bọn họ biết điều trả tiền sau khi ăn chùa từ khi nào vậy?"
Giang Phong mỉm cười, sau đó anh bắt đầu thu dọn bát đĩa: "Còn không phải là do mỗi ngày cậu đều đăng quảng cáo sai sự thật ở trong vòng bạn bè sao? Có lẽ bọn họ đều cho rằng tôi khó khăn đến mức không có tiền để ăn cơm."
Vương Hạo: ...
"Vậy phải làm gì với số tiền này bây giờ?"
“Trước tiên thì cứ nhận nó đi, đợi đến khi bọn họ đến nhà hàng của nhà tôi ăn cơm thì tôi sẽ giảm giá cho bọn họ.” Giang Phong nói.
Sau khi thu dọn mọi thứ xong, Giang Phong cẩn thận cất các gia vị vào trong túi để buổi tối mang đến nhà hàng.
Vương Hạo nhớ lại món salad dưa chuột ở trên bàn vừa rồi và hỏi: "Anh Phong, tay nghề của bố anh so với món salad dưa chuột vừa rồi thì thế nào?"
Giang Phong suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Món salad dưa chuột vừa rồi ăn ngon là bởi vì nó sử dụng dấm chua và sa tế do ông nội của tôi làm, có lẽ là ngang bằng với trình độ bình thường của bố tôi."
"Tối nay bố tôi nhất định sẽ làm những món ăn sở trường của ông ấy, còn chất lượng thì chắc chắn là cao hơn đĩa salad dưa chuột vừa rồi."
"Ực ực."
Vương Hạo không kìm được mà nuốt nước bọt.
“Nhà hàng của tôi sẽ khai trương vào ngày kia, mọi người nhớ đến ủng hộ nhé.” Giang Phong cười nói, rồi cùng Vương Hạo mở cửa đi vào kí túc xá.
Con dao gọt hoa quả để trên bàn của Giang Phong. Giang Phong đi ra ban công rửa dưa chuột và con dao gọt hoa quả, còn Vương Hạo thì nhanh nhẹn bắt đầu lau bàn. Cái thớt nhựa đã bị hỏng ở học kỳ trước, cũng chưa mua được cái mới, cho nên anh chỉ có thể cắt dưa chuột ở trên bàn.
Sau khi rửa sạch dưa chuột, Giang Phong cầm lấy con dao, khéo léo dùng con dao cắt xéo ra một đường, sau đó là cắt thẳng vào cái đường đó. Động tác của anh điêu luyện giống như không phải là đang cầm con dao gọt hoa quả mà là một con dao vô cùng kỳ diệu ở bên trong phòng bếp nhỏ.
Mấy người đến ủng hộ đang đứng ở cửa đều nhìn chằm chằm vào anh.
Tay nghề nấu nướng của Giang Phong rất tốt, nhưng cũng chỉ là so với các sinh viên của đại học A mà thôi.
Ở thành phố A này có thể tìm thấy được rất nhiều đầu bếp có tay nghề tốt hơn Giang Phong trong các nhà hàng hay khách sạn lớn.
Những người đến đây đều có quan hệ khá tốt với Giang Phong, hơn nữa khi nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Vương Hạo, còn cho rằng gia đình Giang Phong đang gặp nhiều khó khăn vì mở một nhà hàng và còn phải trả nợ, cho nên bọn họ mới vội vàng đến để ủng hộ Giang Phong.
Bọn họ đều đã thương lượng xong hết rồi. Một người sẽ ăn mấy miếng salad dưa chuột, sau đó lấy cớ là tiền rau, mỗi người sẽ trả khoảng năm tệ, mười tệ để giúp cho Giang Phong chi trả chi phí sinh hoạt, để anh không phải gặp khó khăn gì khi trường học bắt đầu khai giảng. Salad dưa chuột căn bản không phải là trọng điểm, mà ủng hộ mới là trọng điểm.
Nhưng lúc này, mấy người đứng ở cửa không kìm được mà nhìn chằm chằm vào con dao gọt hoa quả ở trên tay Giang Phong.
Cạch cạch cạch.
Động tác của anh rất nhanh, giống như trong phim truyền hình vậy.
Bởi vì thường xuyên ăn lẩu shabu vào mùa đông nên trong phòng năm trăm linh một đều rất đầy đủ chén đĩa, gia vị và các thứ khác. Giang Phong lấy ra hai cái đĩa, bày dưa chuột đã được thái thành một vòng tròn, sau đó thêm muối, dầu mè, đường trắng rồi lấy từ trong túi mà anh mang về ra chai dấm chua do chính tay ông nội làm, cùng với mấy quả ớt khô và sa tế.
Trước kia, khi còn trẻ, ông nội đã học cách làm dấm chua với một bậc thầy làm dấm. Dựa theo cái nhìn của ông ấy, hầu hết các loại dấm bán trên thị trường hiện nay đều không có linh hồn.
Khi mở lọ sa tế và dấm chua ra, mùi thơm lập tức tỏa ra ngoài.
“Các cậu thích ăn chua hay là ăn cay?” Giang Phong hỏi mấy người đang đứng ở trước cửa.
"Ăn cay!"
"Chua, ăn chua ngon hơn!"
"Thế nào cũng được."
Bốn người đưa ra ba câu trả lời. Lúc này bọn họ không còn nhớ rằng mình đến đây để ủng hộ nữa mà trong mắt chỉ còn có hai đĩa dưa chuột.
Giang Phong liền làm một đĩa cay hơn một chút và một đĩa theo tỷ lệ bình thường.
Mười quả dưa chuột nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng để cho mười mấy người ăn thì cũng không có bao nhiêu.
Vương Hạo dựa vào việc “làm quan thì được hưởng lộc của vua” nên âm mưu định độc chiếm một đĩa, nhưng cậu ta lập tức bị đám người kia nghiêm khắc lên án.
Loại sa tế do ông nội làm ra có tác dụng chậm. Mấy người bạn học không ăn được cay lập tức bị cay đến mức chảy hết cả nước mắt, nhưng họ vẫn hăng hái chiến đấu trên chiến trường giành giật thức ăn này.
Cửa ra vào của phòng năm trăm linh một tràn đầy mùi vị chua cay.
Có vài người ban đầu còn muốn lịch sự khen ngợi hương vị của dưa chuột, nhưng kết quả, trong mắt mấy người có ý nghĩ này đều toàn là dấm chua và sa tế.
Khi những người bạn cùng học ở tầng sáu đi xuống đổ rác nhìn thấy có nhiều người vây xung quanh ở tầng năm như vậy, trong không khí còn tràn ngập hương vị chua cay hấp dẫn thì tò mò hỏi một câu: "Các người vây xung quanh ở chỗ này ăn cái gì vậy?"
“Không ăn cái gì cả, không ăn cái gì cả, dấm chua bị đổ ra nên chúng tôi đang giúp đỡ dọn dẹp thôi.” Tất cả mọi người đồng thanh đáp. Nếu lại có thêm người khác đến thì bọn họ làm sao có thể được ăn nữa chứ?
Hai đĩa salad có mười quả dưa chuột, đã bị hơn chục con sói đói ăn hết sạch.
Cùng lúc đó, Giang Phong đã nghe thấy âm thanh "Ting, thu hoạch được một trăm mười một điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu hoạch được một trăm sáu mươi bảy điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu hoạch được một trăm linh chín điểm kinh nghiệm."
Bây giờ tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu nhiệt tình mà tranh nhau rửa bát.
“Trời ơi!” Một em trai học cùng khoa với Giang Phong vỗ đùi, dáng vẻ của cậu ta giống như chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh Phong, em suýt nữa thì quên trả tiền đĩa salad dưa chuột này. Em sẽ quét mã chuyển tiền cho anh Hạo trước nhé. Anh Hạo nhớ đưa cho anh Phong đấy!"
"Ôi trời, sao tôi lại quên được chứ!"
"Trời đất ơi, xem trí nhớ của tôi này. Hạo Tử, tôi cũng đưa tiền cho cậu nhé."
Mọi người đồng thời đều có dáng vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó. Kỹ năng diễn xuất kém cỏi này khiến cho Giang Phong cũng ngại ngùng không muốn vạch trần bọn họ.
Mấu chốt là sau khi đưa tiền tất cả bọn họ đều bỏ chạy, đúng là rất tận tâm tận lực.
Vương Hạo có chút sững sờ trước hàng loạt âm thanh thông báo nhận được tiền trên điện thoại di động.
"Bọn họ biết điều trả tiền sau khi ăn chùa từ khi nào vậy?"
Giang Phong mỉm cười, sau đó anh bắt đầu thu dọn bát đĩa: "Còn không phải là do mỗi ngày cậu đều đăng quảng cáo sai sự thật ở trong vòng bạn bè sao? Có lẽ bọn họ đều cho rằng tôi khó khăn đến mức không có tiền để ăn cơm."
Vương Hạo: ...
"Vậy phải làm gì với số tiền này bây giờ?"
“Trước tiên thì cứ nhận nó đi, đợi đến khi bọn họ đến nhà hàng của nhà tôi ăn cơm thì tôi sẽ giảm giá cho bọn họ.” Giang Phong nói.
Sau khi thu dọn mọi thứ xong, Giang Phong cẩn thận cất các gia vị vào trong túi để buổi tối mang đến nhà hàng.
Vương Hạo nhớ lại món salad dưa chuột ở trên bàn vừa rồi và hỏi: "Anh Phong, tay nghề của bố anh so với món salad dưa chuột vừa rồi thì thế nào?"
Giang Phong suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Món salad dưa chuột vừa rồi ăn ngon là bởi vì nó sử dụng dấm chua và sa tế do ông nội của tôi làm, có lẽ là ngang bằng với trình độ bình thường của bố tôi."
"Tối nay bố tôi nhất định sẽ làm những món ăn sở trường của ông ấy, còn chất lượng thì chắc chắn là cao hơn đĩa salad dưa chuột vừa rồi."
"Ực ực."
Vương Hạo không kìm được mà nuốt nước bọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.