Chương 20: Tiểu Phong Thật Là Có Phúc
Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn
08/10/2021
Giang Phong cũng không làm khó cậu ta, anh đưa tay cầm lại cái túi xách: "Mẹ tôi có một cái túi nhỏ và nhẹ, cậu giúp đỡ mẹ tôi cầm nó đi. Tôi sợ bà ấy cầm quá nhiều đồ nên sẽ không cầm thêm được nữa."
Vương Hạo nhìn về phía sau, quan sát cả nửa ngày mà vẫn không xác định được mục tiêu. Cậu ta hỏi: "Bác trai và bác gái đâu?"
“Họ ở ngay phía sau tôi!” Giang Phong vừa quay đầu lại thì thấy hai đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đang ở phía sau anh. Mỗi người kéo một cái vali và trên vali còn có đặt một vài cái túi xách.
Vương Hạo: ...
Nhìn dáng người không giống một gia đình gì cả...
“Cháu chào bác trai, bác gái ạ!” Vương Hạo nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
“Chào cháu, chào cháu.” Giang Kiến Khang cười ha ha đáp lại.
“Anh Phong, nhà hàng đó thật sự là của nhà anh sao?” Từ khi nghe nói nhà hàng hai tầng mới được sửa sang lại là của nhà Giang Phong, mỗi lần Vương Hạo đi ngang qua đều sẽ bước chậm lại và càng nhìn thì cậu ta càng cảm thấy khiếp sợ. Với lô đất và diện tích như thế này thì nhà Giang Phong phải vay bao nhiêu triệu mới có thể mua được nhà hàng lớn như vậy chứ?
"Hay là anh có bị nhầm lẫn gì không? Em nhìn thấy ở bên cạnh nhà hàng hai tầng đó còn có một căn nhà có một tầng và nhỏ hơn cũng đang được sửa sang lại. Có phải cái nhà ở bên cạnh đó mới là của nhà anh không?" Vương Hạo nhỏ giọng hỏi.
“Đó là nhà của bác hai của tôi. Ông ấy dùng nó để mở hiệu thuốc.” Giang Phong giải thích.
Vương Hạo kinh ngạc, sau đó hỏi tiếp với dáng vẻ vô cùng thần bí: "Anh Phong, anh nói thật cho em biết đi. Có phải anh là người thừa kế của tập đoàn lớn nào đó nhưng lại giấu tên giấu họ và đến chỗ này của chúng em để trải nghiệm cuộc sống đúng không?"
Giang Phong: ...
Nhân tài thế này mà không viết kịch bản cho phim truyền hình thì đúng là lãng phí tài năng.
"Gia đình bác hai của tôi vốn dĩ từng kinh doanh một phòng khám nhỏ, nhưng sau đó nó đã bị phá dỡ và còn phải bỏ ra một số tiền lớn để làm việc đó cho nên ông ấy đã vay tiền của nhà chúng tôi." Giang Phong nói. Dù sao thì Vương Hạo cũng rất thích tưởng tượng ra nhiều chuyện nên Giang Phong tin rằng cậu ta sẽ tự tưởng tượng ra một phiên bản hoàn chỉnh nhanh thôi.
Đúng như dự đoán, Vương Hạo đột nhiên giống như đã hiểu rõ câu chuyện mà gật đầu.
Về phần những gì cậu ta nghĩ có phải là sự thật hay không thì không có liên quan gì đến Giang Phong cả.
Nhà ga cách thành phố A khoảng hai tiếng đi xe. Vương Hạo là người của thành phố A và rất giỏi xây dựng các mối quan hệ xã hội, vì vậy trên đường đi, cậu ta đã giới thiệu cho bố mẹ của Giang Phong về thông tin của thành phố A, các món ăn nổi tiếng, danh lam thắng cảnh, ... Đồng chí Giang Kiến Khang nghe xong thì bắt đầu cảm thấy có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Thành phố A này ... có sự cạnh tranh trong ngành dịch vụ ăn uống khốc liệt như vậy sao?
Giang Kiến Khang cứ giữ một tâm trạng thấp thỏm như vậy cho đến khi đi đến nhà hàng.
Dưới sự giám sát toàn diện của Giang Kiến Quốc, nhà hàng Kiện Khang Sao Thái đã được sửa sang xong cách đây một tuần, nhưng tấm biển hiệu vẫn còn chưa được treo lên. Trang trí nội thất của nhà hàng được thiết kế bởi anh họ của Giang Phong là Giang Tái Đức (con trai của bác cả) và cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ giản dị và không cầu kỳ của Giang Kiến Khang.
Dưới tầng một có những chiếc bàn vuông nhỏ, chủ yếu là bàn bốn người và sáu người, ở bên cạnh cửa sổ có một dãy bàn đôi. Màu sắc của bàn ghế là màu trắng xám, được sắp xếp một cách ngăn nắp. Tường được sơn màu xanh biếc, trên bệ cửa sổ có đặt vài chậu cây cỏ lan chi. Trên tường có treo thực đơn bằng gỗ, dài đến mức chiếm hơn một nửa bức tường.
“Trên tầng hai đều là bàn tròn lớn và còn có phòng bao.” Giang Kiến Quốc cười ha ha nói: “Anh bảo thằng nhóc Tái Đức hãy thiết kế thật tốt và đừng làm mấy trò linh tinh để đánh lừa khách hàng. Em ba, em thấy thế nào? Tất cả đều là dựa theo yêu cầu của em đấy."
Còn có thể thế nào nữa chứ? Nhà hàng này tốt hơn gấp mười gấp trăm lần so với nhà hàng quốc doanh ở chỗ của Giang Kiến Khang!
Giang Kiến Khang liên tục gật đầu: "Tối nay anh hãy đưa chị dâu, Tái Đức, em tư và em năm đến đây đi. Em sẽ nấu một bàn thật nhiều món ăn ngon cho mọi người để chúc mừng! Bạn học cùng với Tiểu Phong cũng đến đi, chú sẽ nấu cho cháu vài món ăn sở trường của chú."
"Anh thấy gần đây có vẻ như em dâu ba đã mập lên. Em ba, có phải tay nghề nấu nướng của em lại được nâng cao rồi không?" Giang Kiến Quốc hỏi.
Đồng chí Vương Tú Liên vẫn luôn cố gắng lấy lý do giúp đỡ rửa rau để ăn vụng trong suốt khoảng thời gian này nên bà ấy đã tăng thêm ít nhất là mười cân nữa.
“Tay nghề nấu nướng của ông ấy nào so được với tay nghề nấu nướng của bố. Là do tay nghề nấu ăn của bố tăng lên đó, nào là thịt viên sốt cà chua, nào là gà hầm, chậc chậc.” Nói xong, Vương Tú Liên không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Bố ư?” Khuôn mặt tươi cười của Giang Kiến Quốc cứng đờ.
“Đúng vậy, bố đến nhà bọn em nửa tháng để dạy Tiểu Phong nấu ăn, khiến cho cả nhà em và nhà anh hai ăn đều béo ị lên.” Khuôn mặt Giang Kiến Khang lộ ra vẻ nhớ nhung: “Tay nghề nấu nướng của bố đã tiến bộ rất nhiều so với hồi Tết Nguyên Đán năm ngoái."
Giang Kiến Quốc giống như bị đánh một đòn mạnh mà đứng trân trân tại chỗ, sau đó lặng lẽ rơi nước mắt.
“Anh thật đúng là quá bất hiếu, anh thậm chí còn không nghĩ tới việc trở về thăm bố.” Giang Kiến Quốc lau nước mắt.
Ông cụ nấu các món ăn đã hơn nửa tháng rồi vậy mà ông ấy vẫn còn chưa được ăn một miếng nào.
“Tiểu Phong… Tiểu Phong thật là có phúc!” Giang Kiến Quốc một lúc lâu vẫn không nói được lời nào. Ông ấy nghĩ đến đứa con trai không hề có một chút tài nấu nướng nào và đang làm nhà thiết kế của mình: “Đứa trẻ nhà bọn anh không chịu khó và cố gắng gì cả, ôi trời ơi!"
"Anh cả, không sao đâu, muốn đến thăm bố thì có rất nhiều cơ hội. Anh không tiện về quê, nhưng bố có nói rằng về sau bố sẽ dạy Tiểu Phong nấu ăn vào mỗi kì nghỉ giống như trước đây đó." Giang Kiến Khang nói.
“Tiểu Phong!” Giang Kiến Quốc đi tới trước mặt Giang Phong, sau đó nâng bàn tay dày của mình lên và vỗ thật mạnh vào vai của anh: “Cháu hãy học nấu ăn với ông nội thật chăm chỉ nhé!”
Giang Phong: ...
Vương Hạo: ???
Giang Kiến Quốc dẫn Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đi lên xem cách trang trí ở trên tầng hai. Vương Hạo nhân cơ hội mà len lén hỏi Giang Phong: "Bác cả của anh bị làm sao vậy?"
Một hồi cười rồi một hồi khóc, nước mắt nói rơi là rơi ngay, trình độ của diễn viên Oscar cũng chỉ làm được như thế mà thôi.
Giang Phong bất đắc dĩ nhìn lên trời.
"Nếu cậu đã được nếm thử tay nghề nấu nướng của ông nội tôi thì cậu cũng sẽ khóc thôi."
Vương Hạo nhìn về phía sau, quan sát cả nửa ngày mà vẫn không xác định được mục tiêu. Cậu ta hỏi: "Bác trai và bác gái đâu?"
“Họ ở ngay phía sau tôi!” Giang Phong vừa quay đầu lại thì thấy hai đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đang ở phía sau anh. Mỗi người kéo một cái vali và trên vali còn có đặt một vài cái túi xách.
Vương Hạo: ...
Nhìn dáng người không giống một gia đình gì cả...
“Cháu chào bác trai, bác gái ạ!” Vương Hạo nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
“Chào cháu, chào cháu.” Giang Kiến Khang cười ha ha đáp lại.
“Anh Phong, nhà hàng đó thật sự là của nhà anh sao?” Từ khi nghe nói nhà hàng hai tầng mới được sửa sang lại là của nhà Giang Phong, mỗi lần Vương Hạo đi ngang qua đều sẽ bước chậm lại và càng nhìn thì cậu ta càng cảm thấy khiếp sợ. Với lô đất và diện tích như thế này thì nhà Giang Phong phải vay bao nhiêu triệu mới có thể mua được nhà hàng lớn như vậy chứ?
"Hay là anh có bị nhầm lẫn gì không? Em nhìn thấy ở bên cạnh nhà hàng hai tầng đó còn có một căn nhà có một tầng và nhỏ hơn cũng đang được sửa sang lại. Có phải cái nhà ở bên cạnh đó mới là của nhà anh không?" Vương Hạo nhỏ giọng hỏi.
“Đó là nhà của bác hai của tôi. Ông ấy dùng nó để mở hiệu thuốc.” Giang Phong giải thích.
Vương Hạo kinh ngạc, sau đó hỏi tiếp với dáng vẻ vô cùng thần bí: "Anh Phong, anh nói thật cho em biết đi. Có phải anh là người thừa kế của tập đoàn lớn nào đó nhưng lại giấu tên giấu họ và đến chỗ này của chúng em để trải nghiệm cuộc sống đúng không?"
Giang Phong: ...
Nhân tài thế này mà không viết kịch bản cho phim truyền hình thì đúng là lãng phí tài năng.
"Gia đình bác hai của tôi vốn dĩ từng kinh doanh một phòng khám nhỏ, nhưng sau đó nó đã bị phá dỡ và còn phải bỏ ra một số tiền lớn để làm việc đó cho nên ông ấy đã vay tiền của nhà chúng tôi." Giang Phong nói. Dù sao thì Vương Hạo cũng rất thích tưởng tượng ra nhiều chuyện nên Giang Phong tin rằng cậu ta sẽ tự tưởng tượng ra một phiên bản hoàn chỉnh nhanh thôi.
Đúng như dự đoán, Vương Hạo đột nhiên giống như đã hiểu rõ câu chuyện mà gật đầu.
Về phần những gì cậu ta nghĩ có phải là sự thật hay không thì không có liên quan gì đến Giang Phong cả.
Nhà ga cách thành phố A khoảng hai tiếng đi xe. Vương Hạo là người của thành phố A và rất giỏi xây dựng các mối quan hệ xã hội, vì vậy trên đường đi, cậu ta đã giới thiệu cho bố mẹ của Giang Phong về thông tin của thành phố A, các món ăn nổi tiếng, danh lam thắng cảnh, ... Đồng chí Giang Kiến Khang nghe xong thì bắt đầu cảm thấy có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Thành phố A này ... có sự cạnh tranh trong ngành dịch vụ ăn uống khốc liệt như vậy sao?
Giang Kiến Khang cứ giữ một tâm trạng thấp thỏm như vậy cho đến khi đi đến nhà hàng.
Dưới sự giám sát toàn diện của Giang Kiến Quốc, nhà hàng Kiện Khang Sao Thái đã được sửa sang xong cách đây một tuần, nhưng tấm biển hiệu vẫn còn chưa được treo lên. Trang trí nội thất của nhà hàng được thiết kế bởi anh họ của Giang Phong là Giang Tái Đức (con trai của bác cả) và cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ giản dị và không cầu kỳ của Giang Kiến Khang.
Dưới tầng một có những chiếc bàn vuông nhỏ, chủ yếu là bàn bốn người và sáu người, ở bên cạnh cửa sổ có một dãy bàn đôi. Màu sắc của bàn ghế là màu trắng xám, được sắp xếp một cách ngăn nắp. Tường được sơn màu xanh biếc, trên bệ cửa sổ có đặt vài chậu cây cỏ lan chi. Trên tường có treo thực đơn bằng gỗ, dài đến mức chiếm hơn một nửa bức tường.
“Trên tầng hai đều là bàn tròn lớn và còn có phòng bao.” Giang Kiến Quốc cười ha ha nói: “Anh bảo thằng nhóc Tái Đức hãy thiết kế thật tốt và đừng làm mấy trò linh tinh để đánh lừa khách hàng. Em ba, em thấy thế nào? Tất cả đều là dựa theo yêu cầu của em đấy."
Còn có thể thế nào nữa chứ? Nhà hàng này tốt hơn gấp mười gấp trăm lần so với nhà hàng quốc doanh ở chỗ của Giang Kiến Khang!
Giang Kiến Khang liên tục gật đầu: "Tối nay anh hãy đưa chị dâu, Tái Đức, em tư và em năm đến đây đi. Em sẽ nấu một bàn thật nhiều món ăn ngon cho mọi người để chúc mừng! Bạn học cùng với Tiểu Phong cũng đến đi, chú sẽ nấu cho cháu vài món ăn sở trường của chú."
"Anh thấy gần đây có vẻ như em dâu ba đã mập lên. Em ba, có phải tay nghề nấu nướng của em lại được nâng cao rồi không?" Giang Kiến Quốc hỏi.
Đồng chí Vương Tú Liên vẫn luôn cố gắng lấy lý do giúp đỡ rửa rau để ăn vụng trong suốt khoảng thời gian này nên bà ấy đã tăng thêm ít nhất là mười cân nữa.
“Tay nghề nấu nướng của ông ấy nào so được với tay nghề nấu nướng của bố. Là do tay nghề nấu ăn của bố tăng lên đó, nào là thịt viên sốt cà chua, nào là gà hầm, chậc chậc.” Nói xong, Vương Tú Liên không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Bố ư?” Khuôn mặt tươi cười của Giang Kiến Quốc cứng đờ.
“Đúng vậy, bố đến nhà bọn em nửa tháng để dạy Tiểu Phong nấu ăn, khiến cho cả nhà em và nhà anh hai ăn đều béo ị lên.” Khuôn mặt Giang Kiến Khang lộ ra vẻ nhớ nhung: “Tay nghề nấu nướng của bố đã tiến bộ rất nhiều so với hồi Tết Nguyên Đán năm ngoái."
Giang Kiến Quốc giống như bị đánh một đòn mạnh mà đứng trân trân tại chỗ, sau đó lặng lẽ rơi nước mắt.
“Anh thật đúng là quá bất hiếu, anh thậm chí còn không nghĩ tới việc trở về thăm bố.” Giang Kiến Quốc lau nước mắt.
Ông cụ nấu các món ăn đã hơn nửa tháng rồi vậy mà ông ấy vẫn còn chưa được ăn một miếng nào.
“Tiểu Phong… Tiểu Phong thật là có phúc!” Giang Kiến Quốc một lúc lâu vẫn không nói được lời nào. Ông ấy nghĩ đến đứa con trai không hề có một chút tài nấu nướng nào và đang làm nhà thiết kế của mình: “Đứa trẻ nhà bọn anh không chịu khó và cố gắng gì cả, ôi trời ơi!"
"Anh cả, không sao đâu, muốn đến thăm bố thì có rất nhiều cơ hội. Anh không tiện về quê, nhưng bố có nói rằng về sau bố sẽ dạy Tiểu Phong nấu ăn vào mỗi kì nghỉ giống như trước đây đó." Giang Kiến Khang nói.
“Tiểu Phong!” Giang Kiến Quốc đi tới trước mặt Giang Phong, sau đó nâng bàn tay dày của mình lên và vỗ thật mạnh vào vai của anh: “Cháu hãy học nấu ăn với ông nội thật chăm chỉ nhé!”
Giang Phong: ...
Vương Hạo: ???
Giang Kiến Quốc dẫn Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đi lên xem cách trang trí ở trên tầng hai. Vương Hạo nhân cơ hội mà len lén hỏi Giang Phong: "Bác cả của anh bị làm sao vậy?"
Một hồi cười rồi một hồi khóc, nước mắt nói rơi là rơi ngay, trình độ của diễn viên Oscar cũng chỉ làm được như thế mà thôi.
Giang Phong bất đắc dĩ nhìn lên trời.
"Nếu cậu đã được nếm thử tay nghề nấu nướng của ông nội tôi thì cậu cũng sẽ khóc thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.