Trò Chơi Luân Hồi

Chương 127: Bích Xà Tam Hoa Đồng

Tiếu Diện Tà Thần

11/12/2018

Nghe Tiêu Đỉnh trình bày rõ ràng đầu đuôi sự việc, Tiêu Viêm bỗng nhiên nhớ tới vị tiểu cô nương có Bích Xà Tam Hoa Đồng, vội vàng hỏi.

_ Thanh Lân đâu? Nàng không phải có một đầu tứ giai ma thú làm sủng vật sao?

Nghe câu hỏi Tiêu Viêm, trong lòng Tiêu Đỉnh hơi khẽ run rẩy. Hắn biết Tiêu Viêm rất quan tâm đến tiểu cô nương đáng yêu này. Nhưng vấn đề là...

_ Trước khi Sa Chi dong binh đoàn bắt đầu càn quét Thạch Mạch Thành một đoạn thời gian, Thanh Lân đi ra ngoài rồi không thấy trở về nữa. Ta đã thử phái người đi tìm. Theo một ít dấu vết để lại thì tựa hồ nàng đã bị người ta bắt cóc rồi...

Đăm chiêu một lát, rốt cuộc Tiêu Đỉnh vẫn là cắn răng nói ra sự thật cho Tiêu viêm biết.

Khóe mắt có chút run rẩy, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi. Hắn không nghĩ mình rời đi chỉ hai ba tháng, nơi này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

_ Tiêu Đỉnh, thời hạn đã tới, ngươi quy thuận hay là chết?

Tiêu Viêm còn đang định nói gì thì một tiếng hét lớn từ xa truyền tới. Một đoàn người khí thế hùng hổ kéo đến phía trước đại trạch của Mạc Thiết dong binh đoàn, dáng vẻ vô cùng hung hăng càn quấy.

Dẫn đầu đoàn người là một trung niên áo vàng, khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn. Hắn ngồi trên một cái kiệu lớn do tám tên Đấu Giả khiên đi, tư thái cao cao tại thượng như quân lâm thiên hạ nhìn về phía đại sảnh Mạc Thiết dong binh đoàn. Giọng nói ẩn chứa đấu khí hùng hồn khiến mấy tên hộ vệ đều khẽ run rẩy.

_ Tên kia là ai vậy?

Nghe giọng nói ồm ồm đó, Tiêu Lệ hơi nhíu mày hỏi Tiêu Đỉnh.

_ Khục khục, tên đó gọi là Mặc Nhiễm, nhất tinh Đại Đấu Sư, công pháp là thổ thuộc tính.



Có Tiêu Lệ ở đây, Tiêu Đỉnh cũng cảm giác tự tin hơn rất nhiều. Khẽ ho khan một tiếng, hắn mới chậm rãi nói.

_ Thì ra là lũ rác rưởi Mặc gia! Vận nhi, ta giải quyết bọn chúng, Vân Lam Tông sẽ không có ý kiến gì chứ.

Nghe cái tên Mặc Nhiễm từ miệng Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ rốt cuộc cũng nhớ ra một chút.

Mặc gia nhắm tới Bích Xà Tam Hoa Đồng của Thanh Lân, còn bắt cóc cô bé định móc lấy đôi mắt. Lúc sau còn có cả Lục Man và Bát Dực Hắc Xà Hoàng của Thiên Xà Phủ tham gia vũng nước đục này nữa.

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Lệ âm thầm thở phào một hơi. Nếu hắn không nán lại Thạch Mạc Thành thì chẳng biết đến khi nào mới có cơ hội gặp được Bát Dực Hắc Xà Hoàng.

Tiêu Lệ cũng không phải là nhớ rõ mỗi cái nhân vật phụ như vậy. Nếu không phải Bát Dực Hắc Xà Hoàng là kẻ đầu tiên được "thưởng thức" món Phật Nộ Hỏa Liên từ Tiêu Viêm thì có lẽ Tiêu Lệ sẽ không có chút ấn tượng nào về nó.

_ Sẽ không! Mà cho dù có ý kiến thì cũng có tác dụng gì chứ! Tên biến thái như chàng sẽ sợ sao?

Vân Vận ứng lời một tiếng lườm Tiêu Lệ nói. Ngay cả tông chủ Vân Lam Tông hắn cũng dám giở trò, còn sợ Vân Lam Tông có ý kiến gì sao mà phải hỏi nàng.

_ Thế thì tốt! Ta cũng đã từng nghe một ít chuyện về Mặc gia, bọn chúng chuyên môn săn lùng những người sỡ hữu Dị Thể rồi cắt lấy bộ phận biến dị cấy ghép cho tộc nhân của mình. Tiểu Viêm tử, cô nương gọi là Thanh Lân đó có điểm gì đặc biệt sao?

Nghe được Vân Vận hờn dỗi, Tiêu Lệ cũng không có ý kiến, quay sang Tiêu Viêm hỏi. Hắn nhớ mang mang nàng có một đôi mắt đặc biệt có thể điều khiển rắn nhưng không nhớ nó gọi là gì.

_ Đúng rồi, nàng ấy có một cặp dị nhãn gọi là Bích Xà Tam Hoa Đồng, có thể điều khiển các ma thú loại rắn.

Tiêu Viêm cố gắng áp chế phẫn nộ đáp.

_ Là Bích Xà Tam Hoa Đông sao? Vậy thì đệ phải nhanh chóng giải quyết đám rác rưởi này đi! Chúng ta cần lập tức lên đường tới Mặc gia. Bằng không, tiểu cô nương Thanh Lân kia ắt sẽ có nguy hiểm đến tính mạng...



Tiêu Lệ lông mày cau lại nói.

_ Hiểu rồi! Cho đệ năm phút!

Tiêu Viêm nói xong, dưới chân hắn hỏa diễm bạo tạc tạo thành hai cái bánh xe lửa cực kỳ bắt mắt.

Thân hình Tiêu Viêm trong nháy mắt bắn ra mấy chục mét như lướt trên không trung mà đi, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng.

Ít phút sau, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên bên ngoài đại trạch, từng bóng người nhanh chóng bị ngọn lửa màu xanh cực nóng thiêu đốt, hóa thành từng đám tro bụi cuốn theo chiều gió như thể chưa từng tồn tại trên thế gian.

_ Được rồi! Vận nhi, Hải lão, tiểu Viêm tử, chuẩn bị một chút rồi chúng ta lập tức lên đường!

Có Tiêu Lệ ở đây, mọi việc Tiêu Viêm đều để hắn làm chủ. Đối với sự sắp xếp của hắn người cũng không ai có ý kiến gì.

_ Mị nhi, Lamia, hai nàng ở lại bảo hộ tốt cho mọi người. Có việc gì quan trọng thì phải bàn bạc với Tiêu Đỉnh đại ca, không được tự ý xử lý. Nếu gặp chuyện không giải quyết được thì phải lập tức liên lạc cho ta.

Giao cho mỗi nàng một viên Truyền Tin Châu trung cấp lv6, Tiêu Lệ mới cùng Vân Vận, Hải Ba Đông và Tiêu Viêm nhảy lên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương, nhằm hướng Diêm Thành đi tới.

Truyền Tin Châu là một vật phẩm rất hữu dụng, công dụng tương tự điện thoại video, có thể truyền được hình ảnh và âm thanh trong phạm vi nhất định.

Truyền Tin Châu chia làm nhiều cấp, đẳng cấp càng cao thì phạm vi truyền tin càng xa. Mặt khác, Truyền Tin Châu sơ cấp lúc trước Tiêu Lệ sử dụng chỉ có thể truyền tải âm thanh. Hiện giờ đổi một cái trung cấp thì còn có thể truyền tải thêm cả hình ảnh. Cũng không biết tới cao cấp, nó sẽ có tác dụng thế nào.

Bất quá, thứ này giá cả cũng không rẻ. Truyền Tin Châu trung cấp cũng chỉ có vài người được giữ. Các nàng còn lại chỉ có thể giữ một viên Truyền Tin Châu sơ cấp để làm smartphone cho tiện việc liên lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook