Trò Chơi Ngoài Luồng: Đổi Vợ (H)
Chương 19: Danh Thiếp
Tô Mã Lệ
19/10/2023
Bùi Chinh buông ngón tay của cô ra, nghiêng người tới trước mặt cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi nho nhỏ mềm mại của cô hôn lên.
Khương Diệp được hôn rất thoải mái, vươn tay ôm cổ anh, vuốt ve đầu tóc cứng rắn của anh, Bùi Chinh chụp tay tới, vớt cô lên từ bên kia đảo bếp, trực tiếp ngồi trên đảo bếp, cả người anh nhốt chặt cô, thân hình to lớn cao ngất giống như một con thú lớn bao phủ cô trong một tấc vuông.
Chuông điện thoại di động vang lên không đúng lúc, Bùi Chinh còn đang hôn cô, bị Khương Diệp đẩy bả vai, lúc này mới thẳng người, lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem.
Trong tiệm gọi tới, khách hàng không yên tâm về hai nhân viên học việc, bảo Bùi Chinh đến hiện trường để khắc chiếc đồng hồ bỏ túi, coi như là khách quen, Bùi Chinh không thể không nể tình, nhận điện thoại nói nửa giờ sau đến.
Cúp điện thoại, anh nhìn lên Khương Diệp trước mặt, nói: "Lát nữa anh tới trong tiệm một chuyến."
Khương Diệp gật đầu.
Bùi Chinh lại cúi đầu hôn cô một cái: "Ăn chút gì nhé."
Anh ôm cô xuống từ trên đảo bếp, quay người múc bát cháo trong nồi để tới trước mặt Khương Diệp.
Là cháo tuyết lê bạch liên.
Chỉ vì cổ họng của Khương Diệp khô khàn, anh đã đút lá bạc hà, lại nấu canh cát cánh cam thảo, bây giờ còn làm cháo tuyết lê bạch liên, cẩn thận thoả đáng đến múc làm cho ngực Khương Diệp nóng lên, cô cúi đầu nếm một ngụm, mùi vị không tệ, có lẽ là trong miệng còn lưu lại kẹo dẻo hoa quả, ăn xong một chén cháo, trong miệng cô vẫn còn vị ngọt.
Bùi Chinh làm không nhiều đồ ăn lắm, nhưng mỗi món đều rất tinh xảo, tuy Khương Diệp vốn ăn ít cơm, hôm nay lại ăn được đặc biệt nhiều, có lẽ là tối hôm qua tốn quá nhiều sức, cô ăn xong mới phát hiên trên người đã khôi phục thêm chút sức lực.
Bùi Chinh dọn xong phòng bếp thì bèn tới cửa tiệm, Khương Diệp quét dọn phòng một lần, đi tới cửa hàng một chuyến, mỗi lần đi tới chỗ Đinh Liên, cô đều phải mua rất nhiều quà cáp, lớn như mỹ phẩm dưỡng da túi xách, nhỏ như sô cô la, mấy món đồ chơi.
Cô liệt kê danh sách, sau khi mua xong thì mang thứ đó để lên chiếc Mercedes mà cô không thường lái, là quà mà lúc kết hôn Ngụy Thành Huy tặng cho cô, mới đầu cô lái đi làm, về sau thay đổi chỗ làm, thích lái thì lái không thích thì thuê xe, tùy vào tâm trạng.
Sau khi đóng cốp xe, cô đứng ở ga ra tầng ngầm yên tĩnh ngẩn ngơ một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện cho mẹ Ngụy Thành Huy, chỉ là ân cần thăm hỏi tình hình gần đây một chút, rồi nói một lát về công việc của mình cùng Ngụy Thành Huy.
Mẹ Ngụy Thành Huy là người phụ nữ nội trợ điển hình, cả ngày coi chồng là trời, trọng tâm cuộc sống của bà là chăm sóc cơm ăn, áo mặc và cuộc sống hàng ngày của chồng và con trai. Tuy nói Ngụy Thành Huy được cưng chiều trong gia đình, nhưng cũng không có chủ nghĩa đại nam tử làm cho người ta chán ghét, anh ta săn sóc Khương Diệp, cũng tôn trọng việc cô đi làm ở bên ngoài, cho dù cô đổi sang làm công việc không được coi là có thể diện trong mắt gia đình họ
Tính tình Khương Diệp chậm chạp, đương nhiên bà Ngụy hiểu rõ, cũng không nói nhiều trong điện thoại, chỉ bảo cô chăm sóc tốt cho Ngụy Thành Huy cùng bản thân, còn bảo cô có thời gian thì về nhà ăn bữa cơm rau dưa, Khương Diệp đồng ý rồi.
Làm con cái thì nên dành thời gian bầu bạn với cha mẹ, dù sao không có cha mẹ, thì làm gì có các con.
Khương Diệp nhớ tới Đinh Liên, bà gả cho cho dượng thì cuộc sống trôi qua rất không tồi, ngoại trừ việc liên hoan gia đình không tất yếu, hầu như chưa bao giờ sẽ chủ động yêu cầu gặp cô, Đinh Liên thích náo nhiệt, mà Khương Diệp không thích, tính tình cô thiên về lạnh nhạt, không thích thú một chút nào.
Không được gia đình nhà dượng yêu thích.
Người trưởng thành thì tại sao phải cúi đầu nịnh nọt người khác chứ, cô đã không phải là Khương Diệp trẻ con nữa rồi.
Khương Diệp nhìn đồng hồ, mới năm giờ chiều, cô thả điện thoại di động lại túi, trong lúc vô tình sờ đến một trang giấy cứng rắn, lấy ra nhìn qua, là danh thiếp của Bùi Chinh.
Lúc Khương Diệp lái xe đến trong tiệm của Bùi Chinh, vừa lúc là năm giờ mười chín phút chiều.
Cô không xuống xe, chỉ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn người trong tiệm từ xa xa, Bùi Chinh đang nói chuyện cùng khách hàng, ống tay áo của sơ mi màu xám xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay, anh cầm trong tay một chiếc đồng hồ quả quýt, giúp khách hàng đeo trước ngực, lúc này mới tiễn khách hàng đi ra tới cửa.
Lúc anh chuẩn bị đi vào, ánh mắt quét qua, nhìn thấy Khương Diệp.
Khương Diệp nhìn đồng hồ, không sớm không muộn, năm giờ hai mươi mốt phút.
Ngay một khắc này, Bùi Chinh cười đi tới phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.