Trò Chơi Ngoài Luồng: Đổi Vợ (H)
Chương 1: Đổi Vợ
Tô Mã Lệ
13/10/2023
Khương Diệp tháo khuyên tai ra, cất vào trên bàn trang điểm, cách tấm gương, nhìn người đàn ông âu phục thẳng thớm ở sau lưng: "Nếu như em không đi, anh định làm như thế nào?"
"Cũng đã bàn xong cả rồi, tại sao lại đổi ý hả?" Ngụy Thành Huy ôm lấy bờ vai cô, cùng cô ngắm nhìn người phụ nữ trong gương, "Chỉ là đi ăn một bữa cơm, nếu em cảm thấy không thoải mái, anh lại đưa em về."
Chỉ là đi ăn một bữa cơm?
Khương Diệp muốn cười, rồi lại cười không nổi.
Tháng trước, không biết là vô tình hay cố ý mà Ngụy Thành Huy đã nói với cô mấy chuyện trong giới đổi vợ, mới đầu Khương Diệp nghe xong thì cảm thấy rất kinh ngạc, về sau nghe nhiều hơn, cũng nghe ra một chút manh mối—— Ngụy Thành Huy cũng đã rục rịch tồn tại tư tưởng như vậy.
Cũng không biết anh ta cấu kết cùng người phụ nữ kia lúc nào, đợi tới lúc Khương Diệp phát hiện ra, người ta đã không có ý định giấu diếm nữa, mà là trực tiếp đưa lên mặt bàn, còn bảo cô chơi chung, nói là 'Đổi vợ", nhưng thực ra là để thỏa mãn dục vọng ngoại tình của chính anh ta.
Khương Diệp vốn không ôm kỳ vọng gì về tình yêu, từ nhỏ cha mẹ cô đã ly hôn, cô đi theo mẹ mình, sau khi bà đi thêm bước nữa, người chồng vẫn cứ ngoại tình, bà lại kết hôn lần ba, sau khi kết hôn tình cảnh vẫn hỗn loạn như cũ, về sau bà không muốn giày vò nữa, bèn gả cho một ông già có tiền, hiện tại suốt ngày hút thuốc chơi mạt chược cùng một đám quý bà.
Bà nói với Khương Diệp, thời đại bây giờ, kết hôn không cần tìm người mình thích làm gì, chỉ cần có tiền là được.
Vì vậy, Khương Diệp và đối tượng xem mắt Ngụy Thành Huy gặp mặt chưa quá năm lần, đã đính hôn rồi kết hôn, hết thảy cứ vậy mà thành.
Đúng vậy, Ngụy Thành Huy có chút tiền, con người cũng không tệ, hiếu thuận cha mẹ, thông cảm với bạn đời, từ đáy lòng Khương Diệp cảm thấy anh ta tốt hơn cha ruột của mình quá nhiều, cho đến khi cô phát hiện anh ta ngoại tình, cô mới rốt cuộc nhận ra một sự thật: Đàn ông trong thiên hạ đều có cùng một đức hạnh.
"Được không nào?" Ngụy Thành Huy tự tay đeo khuyên tai lên cho cô, "Anh cũng đã báo với người ta rồi, người ta cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn."
Khương Diệp nhìn dáng điệu nịnh hót của anh ta trong gương, trong đầu hốt hoảng nghĩ: Lúc trước sao cô lại có thể coi trọng gã Ngụy Thành Huy này nhỉ?
Cô tiếp nhận một chiếc khuyên tai khác từ trong tay anh ta, tự mình đeo lên, cầm túi xách đứng dậy: "Đi thôi."
Tiểu tam người ta cũng đã múa lên sân khấu rồi, vợ cả như cô trốn tránh cái gì chứ.
Nhà của tiểu tam ở căn hộ đối diện, không sai, cách nhà Khương Diệp chỉ có mười mét, từ lúc cô cầm túi đi ra ngoài, cho đến khi gõ vang cửa nhà đối phương, hết tổng cộng hai phút.
"Hoan nghênh." Cửa bị mở, một gương mặt dào dạt thanh xuân lộ ra, năm nay Lộ Du Hi hai mươi lăm tuổi, ít hơn Khương Diệp bốn tuổi, cách ăn mặc cũng trẻ tuổi táo bạo hơn so với Khương Diệp, trang phục hở rốn, váy ngắn, không biết phối hợp với sở thích của Ngụy Thành Huy, hay là đây vốn chính là phong cách bình thường của cô ta ở nhà.
Khương Diệp cũng không có cảm giác đặc biệt phản cảm với cô ta, có lẽ là bị ảnh hưởng từ cha mình, cô chưa bao giờ cho rằng tiểu tam có tội, từ đầu tới cuối người sai đều là những người đàn ông không quản được thứ dưới rốn ba tấc kia của mình.
"Bình thường chị thích ăn món gì?" Lộ Du Hi nói rất nhiều, nhưng không làm người ta cảm thấy ồn ào, trên mặt cô ta được trang điểm tinh xảo xinh đẹp, lúc nói chuyện với mọi người, khóe miệng mang theo nét cười, là tướng mạo làm người khác ưa thích, lúc khoảng cách gần hơn, có thể ngửi thấy được mùi nước hoa Chanel trên người cô ta.
Lúc trước cô từng ngửi được mùi này trên áo sơ mi của Ngụy Thành Huy.
"Gọi tôi Khương Diệp là được rồi." Khương Diệp thay dép lê mới, cởi áo khoác ngoài, treo ở phía sau cửa, "Tôi thích đồ ăn thanh đạm."
"Được." Lộ Du Hi tiếp nhận túi xách trong tay cô, ra dấu mời, "Vậy vào tham quan một chút nhé."
Lúc Khương Diệp quay người, mới nhìn rõ trong phòng bếp có người, còn tưởng rằng là đầu bếp Lộ Du Hi gọi tới nấu cơm, đợi tới gần mới phát hiện, đó là chồng của Lộ Du Hi, Bùi Chinh.
"Lão Bùi, chào hỏi đi." Lộ Du Hi gõ khuông cửa.
Bùi Chinh có vóc dáng cao to, trước người buộc tạp dề, trong tay cầm cái nồi, anh tắt bếp đi, quay người liếc nhìn Ngụy Thành Huy, sau đó tầm mắt rơi vào trên mặt Khương Diệp: "Xin chào, Bùi Chinh."
Thanh âm rất dầy nặng, giống như được bọc một lớp cát.
"Cũng đã bàn xong cả rồi, tại sao lại đổi ý hả?" Ngụy Thành Huy ôm lấy bờ vai cô, cùng cô ngắm nhìn người phụ nữ trong gương, "Chỉ là đi ăn một bữa cơm, nếu em cảm thấy không thoải mái, anh lại đưa em về."
Chỉ là đi ăn một bữa cơm?
Khương Diệp muốn cười, rồi lại cười không nổi.
Tháng trước, không biết là vô tình hay cố ý mà Ngụy Thành Huy đã nói với cô mấy chuyện trong giới đổi vợ, mới đầu Khương Diệp nghe xong thì cảm thấy rất kinh ngạc, về sau nghe nhiều hơn, cũng nghe ra một chút manh mối—— Ngụy Thành Huy cũng đã rục rịch tồn tại tư tưởng như vậy.
Cũng không biết anh ta cấu kết cùng người phụ nữ kia lúc nào, đợi tới lúc Khương Diệp phát hiện ra, người ta đã không có ý định giấu diếm nữa, mà là trực tiếp đưa lên mặt bàn, còn bảo cô chơi chung, nói là 'Đổi vợ", nhưng thực ra là để thỏa mãn dục vọng ngoại tình của chính anh ta.
Khương Diệp vốn không ôm kỳ vọng gì về tình yêu, từ nhỏ cha mẹ cô đã ly hôn, cô đi theo mẹ mình, sau khi bà đi thêm bước nữa, người chồng vẫn cứ ngoại tình, bà lại kết hôn lần ba, sau khi kết hôn tình cảnh vẫn hỗn loạn như cũ, về sau bà không muốn giày vò nữa, bèn gả cho một ông già có tiền, hiện tại suốt ngày hút thuốc chơi mạt chược cùng một đám quý bà.
Bà nói với Khương Diệp, thời đại bây giờ, kết hôn không cần tìm người mình thích làm gì, chỉ cần có tiền là được.
Vì vậy, Khương Diệp và đối tượng xem mắt Ngụy Thành Huy gặp mặt chưa quá năm lần, đã đính hôn rồi kết hôn, hết thảy cứ vậy mà thành.
Đúng vậy, Ngụy Thành Huy có chút tiền, con người cũng không tệ, hiếu thuận cha mẹ, thông cảm với bạn đời, từ đáy lòng Khương Diệp cảm thấy anh ta tốt hơn cha ruột của mình quá nhiều, cho đến khi cô phát hiện anh ta ngoại tình, cô mới rốt cuộc nhận ra một sự thật: Đàn ông trong thiên hạ đều có cùng một đức hạnh.
"Được không nào?" Ngụy Thành Huy tự tay đeo khuyên tai lên cho cô, "Anh cũng đã báo với người ta rồi, người ta cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn."
Khương Diệp nhìn dáng điệu nịnh hót của anh ta trong gương, trong đầu hốt hoảng nghĩ: Lúc trước sao cô lại có thể coi trọng gã Ngụy Thành Huy này nhỉ?
Cô tiếp nhận một chiếc khuyên tai khác từ trong tay anh ta, tự mình đeo lên, cầm túi xách đứng dậy: "Đi thôi."
Tiểu tam người ta cũng đã múa lên sân khấu rồi, vợ cả như cô trốn tránh cái gì chứ.
Nhà của tiểu tam ở căn hộ đối diện, không sai, cách nhà Khương Diệp chỉ có mười mét, từ lúc cô cầm túi đi ra ngoài, cho đến khi gõ vang cửa nhà đối phương, hết tổng cộng hai phút.
"Hoan nghênh." Cửa bị mở, một gương mặt dào dạt thanh xuân lộ ra, năm nay Lộ Du Hi hai mươi lăm tuổi, ít hơn Khương Diệp bốn tuổi, cách ăn mặc cũng trẻ tuổi táo bạo hơn so với Khương Diệp, trang phục hở rốn, váy ngắn, không biết phối hợp với sở thích của Ngụy Thành Huy, hay là đây vốn chính là phong cách bình thường của cô ta ở nhà.
Khương Diệp cũng không có cảm giác đặc biệt phản cảm với cô ta, có lẽ là bị ảnh hưởng từ cha mình, cô chưa bao giờ cho rằng tiểu tam có tội, từ đầu tới cuối người sai đều là những người đàn ông không quản được thứ dưới rốn ba tấc kia của mình.
"Bình thường chị thích ăn món gì?" Lộ Du Hi nói rất nhiều, nhưng không làm người ta cảm thấy ồn ào, trên mặt cô ta được trang điểm tinh xảo xinh đẹp, lúc nói chuyện với mọi người, khóe miệng mang theo nét cười, là tướng mạo làm người khác ưa thích, lúc khoảng cách gần hơn, có thể ngửi thấy được mùi nước hoa Chanel trên người cô ta.
Lúc trước cô từng ngửi được mùi này trên áo sơ mi của Ngụy Thành Huy.
"Gọi tôi Khương Diệp là được rồi." Khương Diệp thay dép lê mới, cởi áo khoác ngoài, treo ở phía sau cửa, "Tôi thích đồ ăn thanh đạm."
"Được." Lộ Du Hi tiếp nhận túi xách trong tay cô, ra dấu mời, "Vậy vào tham quan một chút nhé."
Lúc Khương Diệp quay người, mới nhìn rõ trong phòng bếp có người, còn tưởng rằng là đầu bếp Lộ Du Hi gọi tới nấu cơm, đợi tới gần mới phát hiện, đó là chồng của Lộ Du Hi, Bùi Chinh.
"Lão Bùi, chào hỏi đi." Lộ Du Hi gõ khuông cửa.
Bùi Chinh có vóc dáng cao to, trước người buộc tạp dề, trong tay cầm cái nồi, anh tắt bếp đi, quay người liếc nhìn Ngụy Thành Huy, sau đó tầm mắt rơi vào trên mặt Khương Diệp: "Xin chào, Bùi Chinh."
Thanh âm rất dầy nặng, giống như được bọc một lớp cát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.