Trò Chơi Ngoài Luồng: Đổi Vợ (H)
Chương 11: Rất Mềm
Tô Mã Lệ
15/10/2023
Khương Diệp về đến nhà tìm va ly hành lý của mình, vào phòng ngủ đóng gói vài bộ quần áo để thay, giường cưới trong phòng lộn xộn không chịu nổi, áo ngủ của cô còn rơi lả tả trên mặt đất.
Bị xé hỏng mất.
Cô nhìn chằm chằm vào vải vóc trên mặt đất, không khó tưởng tượng được hai người bọn họ đã chiến đấu kịch liệt đến thế nào.
Chỉ là, cô không rõ, tại sao Lộ Du Hi phải mặc áo ngủ của cô, như vậy sẽ kích thích sao?
Cô đẩy va ly tới gõ cửa nhà đối diện, người mở cửa là Lộ Du Hi, cô ta trở về rất sớm, đang thu dọn hành lý, mười một giờ đêm nay cô ta và Ngụy Thành Huy sẽ bay tới Serbia.
Hai người lên kế hoạch cho một cuộc hành trình kéo dài bảy ngày.
"Này!" Lộ Du Hi chào hỏi cô một cách rất vui vẻ, quay đầu lại quát lên, "Lão Bùi, tới xách hành lý!"
Khương Diệp nói: "Không cần."
Hành lý cũng không nặng, trong thời gian cô thay giày, Bùi Chinh đã đến trước mặt, ngực đeo tạp dề, trên người thoang thoảng mùi thơm thịt bò.
Anh tự tay tiếp nhận va ly hành lý của cô, nhấc bằng một tay, xách thẳng đến phòng khách.
Khương Diệp nói cảm ơn sau lưng anh, cô tới nhà vệ sinh rửa tay, sau khi trở về thì đứng ở phòng khách nhìn Lộ Du Hi sắp đồ, va ly hành lý của cô ta rất lộn xộn, đồ trang điểm cũng được nhét vào trong, phía dưới là quần bikini chữ T có dây đeo.
Lộ Du Hi ngồi ở trên ghế sô pha, vừa nói chuyện điện thoại với bạn, vừa tự sơn móng chân màu đen cho mình.
Khương Diệp tiến vào phòng bếp, Bùi Chinh mới bưng ra một phần hạt dẻ ngào đường từ trong lò nướng, anh bóc một hạt, cúi đầu thổi thổi, đưa tới bên miệng Khương Diệp, ý là muốn đút cô ăn.
Khương Diệp há mồm ngậm lấy, bờ môi đụng phải tay của người đàn ông.
Rất mềm.
Cô không bôi son, màu môi hông hào, dáng môi nhếch lên, tâm trạng rất không tồi.
Bùi Chinh cúi đầu bóc hai hạt cho cô, cùng một cánh tay, cùng một tư thế, đút cho cô hai lần, mới hỏi cô: "Ngon không?"
Khương Diệp gật đầu: "Ưm."
"Đêm nay không có rượu." Bùi Chinh chống hai tay trên bệ nấu ăn, cúi người, nhìn thẳng vào cô, "Có thể tiết lộ một chút, bí mật nhỏ của em không?"
Bùi Chinh cùng Khương Diệp có thể nói là một loại người, đều là chậm nhiệt bảo thủ.
Ngay cả với những người quen biết lâu năm cũng khó có thể mở lòng.
Nhưng tối hôm qua Bùi Chinh lại móc hết ruột gan, kể cho cô hết thảy mọi thứ về mình, bình tĩnh mà xem xét, Khương Diệp cũng nên đáp lại một chút.
"Tôi có một cái tên mụ." Khương Diệp suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, "Gọi là Tam Tam, mẹ tôi đặt cho tôi, bởi vì tôi sinh ra vào ngày mồng ba tháng ba."
"Tam Tam." Bùi Chinh trầm giọng đọc một lần, "Rất êm tai."
"Giống như tên của tiểu tam." Khương Diệp nhìn anh nói, "Mẹ của tôi đã làm tiểu tam của người khác, từng bị người ta mắng là tiểu tam, bà nói tôi là báo ứng của bà."
Mỗi lần Đinh Liên mắng chửi người đều rất ác độc.
Gần như lời khó nghe gì cũng tuôn ra từ miệng bà, bà hận không thể đẩy Khương Diệp trên mặt đất giết chết, rồi lại hối hận sau khi nổi điên, ôm Khương Diệp thút thít nỉ non với vẻ bất lực, không ngừng nói: "Là mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, con đừng trách mẹ."
"Lúc nhỏ thật không tốt?" Bùi Chinh hỏi.
"Trái lại, rất tốt." Khóe môi Khương Diệp giật giật, "Ông nội và bà nội đối xử với tôi rất tốt."
Thực ra ông ngoại cùng bà cũng cũng đối xử với cô rất tốt, chỉ là về sau mẹ Đinh Liên không quan tâm tới sự phản đối của người trong nhà, chỉ muốn gả cho một người đàn ông lớn hơn bà hai mươi tuổi, lúc này mới hoàn toàn bế tắc với cha mẹ ruột, từ đó về sau đứt gãy liên hệ.
"Câu hỏi cuối cùng." Bùi Chinh không nghe cô nhắc đến cha mình, trong lòng đã thoáng có suy đoán với quá khứ của cô, "Trong cuộc đời của em, từng có gì tiếc nuối không?"
Tiếc nuối.
Khương Diệp cẩn thận nghĩ lại quá khứ, có quá nhiều thứ không kịp tiếc nuối, nhưng cô không hối hận, cả đời này của cô đã sớm được định sẵn, nếu nhắc đến tiếc nuối trong quá khứ, luôn sẽ sinh ra chút không cam lòng.
Cô không đáp mà hỏi lại: "Anh thì sao?"
"Không thể gặp em sớm chút." Bùi Chinh nhìn chằm chằm vào mặt của cô, ánh mắt thẳng thắn lại trắng trợn, "Có tính không?"
Khương Diệp cong khóe môi.
Cuối cùng, cô gật gật đầu: "Tính."
Bị xé hỏng mất.
Cô nhìn chằm chằm vào vải vóc trên mặt đất, không khó tưởng tượng được hai người bọn họ đã chiến đấu kịch liệt đến thế nào.
Chỉ là, cô không rõ, tại sao Lộ Du Hi phải mặc áo ngủ của cô, như vậy sẽ kích thích sao?
Cô đẩy va ly tới gõ cửa nhà đối diện, người mở cửa là Lộ Du Hi, cô ta trở về rất sớm, đang thu dọn hành lý, mười một giờ đêm nay cô ta và Ngụy Thành Huy sẽ bay tới Serbia.
Hai người lên kế hoạch cho một cuộc hành trình kéo dài bảy ngày.
"Này!" Lộ Du Hi chào hỏi cô một cách rất vui vẻ, quay đầu lại quát lên, "Lão Bùi, tới xách hành lý!"
Khương Diệp nói: "Không cần."
Hành lý cũng không nặng, trong thời gian cô thay giày, Bùi Chinh đã đến trước mặt, ngực đeo tạp dề, trên người thoang thoảng mùi thơm thịt bò.
Anh tự tay tiếp nhận va ly hành lý của cô, nhấc bằng một tay, xách thẳng đến phòng khách.
Khương Diệp nói cảm ơn sau lưng anh, cô tới nhà vệ sinh rửa tay, sau khi trở về thì đứng ở phòng khách nhìn Lộ Du Hi sắp đồ, va ly hành lý của cô ta rất lộn xộn, đồ trang điểm cũng được nhét vào trong, phía dưới là quần bikini chữ T có dây đeo.
Lộ Du Hi ngồi ở trên ghế sô pha, vừa nói chuyện điện thoại với bạn, vừa tự sơn móng chân màu đen cho mình.
Khương Diệp tiến vào phòng bếp, Bùi Chinh mới bưng ra một phần hạt dẻ ngào đường từ trong lò nướng, anh bóc một hạt, cúi đầu thổi thổi, đưa tới bên miệng Khương Diệp, ý là muốn đút cô ăn.
Khương Diệp há mồm ngậm lấy, bờ môi đụng phải tay của người đàn ông.
Rất mềm.
Cô không bôi son, màu môi hông hào, dáng môi nhếch lên, tâm trạng rất không tồi.
Bùi Chinh cúi đầu bóc hai hạt cho cô, cùng một cánh tay, cùng một tư thế, đút cho cô hai lần, mới hỏi cô: "Ngon không?"
Khương Diệp gật đầu: "Ưm."
"Đêm nay không có rượu." Bùi Chinh chống hai tay trên bệ nấu ăn, cúi người, nhìn thẳng vào cô, "Có thể tiết lộ một chút, bí mật nhỏ của em không?"
Bùi Chinh cùng Khương Diệp có thể nói là một loại người, đều là chậm nhiệt bảo thủ.
Ngay cả với những người quen biết lâu năm cũng khó có thể mở lòng.
Nhưng tối hôm qua Bùi Chinh lại móc hết ruột gan, kể cho cô hết thảy mọi thứ về mình, bình tĩnh mà xem xét, Khương Diệp cũng nên đáp lại một chút.
"Tôi có một cái tên mụ." Khương Diệp suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, "Gọi là Tam Tam, mẹ tôi đặt cho tôi, bởi vì tôi sinh ra vào ngày mồng ba tháng ba."
"Tam Tam." Bùi Chinh trầm giọng đọc một lần, "Rất êm tai."
"Giống như tên của tiểu tam." Khương Diệp nhìn anh nói, "Mẹ của tôi đã làm tiểu tam của người khác, từng bị người ta mắng là tiểu tam, bà nói tôi là báo ứng của bà."
Mỗi lần Đinh Liên mắng chửi người đều rất ác độc.
Gần như lời khó nghe gì cũng tuôn ra từ miệng bà, bà hận không thể đẩy Khương Diệp trên mặt đất giết chết, rồi lại hối hận sau khi nổi điên, ôm Khương Diệp thút thít nỉ non với vẻ bất lực, không ngừng nói: "Là mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, con đừng trách mẹ."
"Lúc nhỏ thật không tốt?" Bùi Chinh hỏi.
"Trái lại, rất tốt." Khóe môi Khương Diệp giật giật, "Ông nội và bà nội đối xử với tôi rất tốt."
Thực ra ông ngoại cùng bà cũng cũng đối xử với cô rất tốt, chỉ là về sau mẹ Đinh Liên không quan tâm tới sự phản đối của người trong nhà, chỉ muốn gả cho một người đàn ông lớn hơn bà hai mươi tuổi, lúc này mới hoàn toàn bế tắc với cha mẹ ruột, từ đó về sau đứt gãy liên hệ.
"Câu hỏi cuối cùng." Bùi Chinh không nghe cô nhắc đến cha mình, trong lòng đã thoáng có suy đoán với quá khứ của cô, "Trong cuộc đời của em, từng có gì tiếc nuối không?"
Tiếc nuối.
Khương Diệp cẩn thận nghĩ lại quá khứ, có quá nhiều thứ không kịp tiếc nuối, nhưng cô không hối hận, cả đời này của cô đã sớm được định sẵn, nếu nhắc đến tiếc nuối trong quá khứ, luôn sẽ sinh ra chút không cam lòng.
Cô không đáp mà hỏi lại: "Anh thì sao?"
"Không thể gặp em sớm chút." Bùi Chinh nhìn chằm chằm vào mặt của cô, ánh mắt thẳng thắn lại trắng trợn, "Có tính không?"
Khương Diệp cong khóe môi.
Cuối cùng, cô gật gật đầu: "Tính."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.