Trò Chơi Ngoài Luồng: Đổi Vợ (H)
Chương 17: Tình Ái
Tô Mã Lệ
18/10/2023
Khương Diệp mềm như một vũng nước.
Bùi Chinh ôm cô đến dưới vòi hoa sen, dùng nước ấm gột rửa cơ thể đổ mồ hôi ròng ròng của cô, bàn tay dày rộng giữ lấy eo thon của cô, tránh cho xương cốt mềm như rắn của cô không bị trượt xuống.
Khương Diệp thở hổn hển tựa trong ngực người đàn ông, đến sức để nhấc tay lên cũng không có, chỉ có thể nghe được Bùi Chinh đang nói chuyện, tiếng nói nhiễm tình dục, mang theo khản đặc gợi cảm.
"Mệt không?"
Cô gật gật đầu, môi mềm dập phải cơ ngực rắn chắc của anh, cô bị cử động của bản thân chọc cười, ngoặt môi cười, rồi lại hôn lên da ngực anh.
Bùi Chinh dùng hai ngón tay nhéo cằm cô, ngậm môi của cô mút cắn, cô bị hôn đến thiếu ô-xi hít thở không thông, quan sát anh bằng ánh mắt đỏ bừng, trong cổ họng tràn ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, Bùi Chinh bị cặp mắt kia mê hoặc đến ngực tê rần, bèn kéo hai cái đùi cô gác lên trên lưng, lại đỡ dương vật cắm vào.
Cô bị làm đến ngẩng cao cần cổ rên rỉ thở dốc, bờ mông bị thúc vào tường sứ rung rung bép bép, lực của người đàn ông rất mạnh, dương vật đút vào lại vừa cứng vừa nóng, mỗi một lần đều chọc đến chỗ sâu nhất, nghe thấy cô thút thít ra tiếng, lúc này anh mới rút lui, rồi lại hung hăng thọc vào mạnh hơn nữa.
"Bùi Chinh..." Cô vừa khóc vừa gọi, thân thể đã đạt tới cực hạn sớm không chịu nổi, khoái cảm mãnh liệt như nước thủy triều gần như bức điên cô, hai cánh tay cô siết lấy vai cổ anh, lắc đầu loạn xạ, không kiềm chế được nước mắt trong hốc mắt, lông mi chớp chớp, đã run rẩy rơi xuống hết.
Bụng dưới tê mỏi cùng cực, cô bóp bả vai người đàn ông thét chói tai bảo anh dừng lại, Bùi Chinh ngậm lấy môi cô, dưới háng điên cuồng va chạm mấy chục cái, thúc cho eo bụng Khương Diệp bắt đầu co giật kịch liệt, cô gần như là vừa khóc vừa bị làm đến cao trào.
Bùi Chinh mút lấy đầu lưỡi của cô một cách dữ dội, hơi thở thô gấp như trâu, anh rút mạnh ra chống lên bức tường sứ bắn tinh, giọt nước tí tách trôi xuống dọc theo chỗ hai người giao hợp.
Khương Diệp còn đang co giật, run rẩy trong lòng ngực của anh, anh cúi đầu hôn một cái, cô lập tức giật một cái, thân thể mẫn cảm đến không giống bình thường.
Đã quá khuya rồi, Bùi Chinh không lại giày vò cô nữa. Anh tắm rửa sạch sẽ cho cô, lấy khăn tắm bọc kỹ thả lên trên giường, lại đi ra ngoài rót cho cô ly nước, cho cô uống xong, còn tìm một mảnh lá bạc hà bỏ vào trong miệng cô, bảo cô ngậm.
Thân thể Khương Diệp mệt mỏi không chịu nổi, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô từ từ nhắm hai mắt hỏi anh: "Anh bao lâu chưa làm rồi hả?"
Bùi Chinh uống hai ly nước xong thì leo lên trên giường, nằm xuống mặt đối mặt cùng cô, thanh âm vẫn còn khàn: "Sắp non nửa năm rồi."
Từ sau khi Lộ Du Hi hẹn hò với đồng nghiệp, anh không còn đụng vào cô ta nữa. Lộ Du Hi dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, tìm bạn giường phù hợp ở bên ngoài, thậm chí bảo anh cũng tìm một người.
"Vậy sao anh không tìm?" Cổ họng Khương Diệp khô khàn thấy đau, ngậm chiếc lá bạc hà mát lạnh rất thoải mái, cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, duỗi tay của mình ra, đặt ở trong lòng bàn tay anh.
Bùi Chinh xoa nắn đốt ngón tay nho nhỏ của cô rồi nói: "Lúc ấy chưa gặp được người mình thích."
Anh nói là lúc ấy.
Sau khi Khương Diệp tiếp thu được ý của anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, Bùi Chinh ôm chầm lấy cô, bụng ngón tay mơn trớn cánh môi cô: "Lúc em cười trông đặc biệt xinh đẹp."
Là nét đẹp trêu ngươi.
Ánh mắt của cô không còn lành lạnh đạm mạc, mà hiện ra ánh nước dịu dàng, gợi cảm mà không biết.
Anh cúi đầu hôn lên cánh môi cô, lại đè xuống hôn cắn một cách chậm chạp, nụ hôn này nhẹ nhàng cẩn thận, hết sức triền miên, lúc hai người tách rời, còn kéo ra một sợi tơ bạc.
"Ngủ đi." Anh đưa tay cọ xát môi cô, lại cúi đầu hôn một cái.
Khương Diệp ngắm nghía khuôn mặt anh, tướng mạo của Bùi Chinh thiên về thô kệch, ngũ quan sắc cạnh, đến cả bờ môi cũng thẳng tắp như thanh đao cứng, lông mày gãy trên da mắt phải trông hơi có vẻ hung ác trừng mắt. Ai có thể nghĩ người đàn ông có khuôn mặt như vậy, lúc ở riêng lại dịu dàng đến thế.
Khương Diệp ghé sát vào anh, hôn lên môi anh nói: "Ngủ ngon."
Cô không nói với Bùi Chinh, tối nay là lần ân ái thoải mái nhất của cô từ khi chào đời đến nay.
Bùi Chinh ôm cô đến dưới vòi hoa sen, dùng nước ấm gột rửa cơ thể đổ mồ hôi ròng ròng của cô, bàn tay dày rộng giữ lấy eo thon của cô, tránh cho xương cốt mềm như rắn của cô không bị trượt xuống.
Khương Diệp thở hổn hển tựa trong ngực người đàn ông, đến sức để nhấc tay lên cũng không có, chỉ có thể nghe được Bùi Chinh đang nói chuyện, tiếng nói nhiễm tình dục, mang theo khản đặc gợi cảm.
"Mệt không?"
Cô gật gật đầu, môi mềm dập phải cơ ngực rắn chắc của anh, cô bị cử động của bản thân chọc cười, ngoặt môi cười, rồi lại hôn lên da ngực anh.
Bùi Chinh dùng hai ngón tay nhéo cằm cô, ngậm môi của cô mút cắn, cô bị hôn đến thiếu ô-xi hít thở không thông, quan sát anh bằng ánh mắt đỏ bừng, trong cổ họng tràn ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, Bùi Chinh bị cặp mắt kia mê hoặc đến ngực tê rần, bèn kéo hai cái đùi cô gác lên trên lưng, lại đỡ dương vật cắm vào.
Cô bị làm đến ngẩng cao cần cổ rên rỉ thở dốc, bờ mông bị thúc vào tường sứ rung rung bép bép, lực của người đàn ông rất mạnh, dương vật đút vào lại vừa cứng vừa nóng, mỗi một lần đều chọc đến chỗ sâu nhất, nghe thấy cô thút thít ra tiếng, lúc này anh mới rút lui, rồi lại hung hăng thọc vào mạnh hơn nữa.
"Bùi Chinh..." Cô vừa khóc vừa gọi, thân thể đã đạt tới cực hạn sớm không chịu nổi, khoái cảm mãnh liệt như nước thủy triều gần như bức điên cô, hai cánh tay cô siết lấy vai cổ anh, lắc đầu loạn xạ, không kiềm chế được nước mắt trong hốc mắt, lông mi chớp chớp, đã run rẩy rơi xuống hết.
Bụng dưới tê mỏi cùng cực, cô bóp bả vai người đàn ông thét chói tai bảo anh dừng lại, Bùi Chinh ngậm lấy môi cô, dưới háng điên cuồng va chạm mấy chục cái, thúc cho eo bụng Khương Diệp bắt đầu co giật kịch liệt, cô gần như là vừa khóc vừa bị làm đến cao trào.
Bùi Chinh mút lấy đầu lưỡi của cô một cách dữ dội, hơi thở thô gấp như trâu, anh rút mạnh ra chống lên bức tường sứ bắn tinh, giọt nước tí tách trôi xuống dọc theo chỗ hai người giao hợp.
Khương Diệp còn đang co giật, run rẩy trong lòng ngực của anh, anh cúi đầu hôn một cái, cô lập tức giật một cái, thân thể mẫn cảm đến không giống bình thường.
Đã quá khuya rồi, Bùi Chinh không lại giày vò cô nữa. Anh tắm rửa sạch sẽ cho cô, lấy khăn tắm bọc kỹ thả lên trên giường, lại đi ra ngoài rót cho cô ly nước, cho cô uống xong, còn tìm một mảnh lá bạc hà bỏ vào trong miệng cô, bảo cô ngậm.
Thân thể Khương Diệp mệt mỏi không chịu nổi, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô từ từ nhắm hai mắt hỏi anh: "Anh bao lâu chưa làm rồi hả?"
Bùi Chinh uống hai ly nước xong thì leo lên trên giường, nằm xuống mặt đối mặt cùng cô, thanh âm vẫn còn khàn: "Sắp non nửa năm rồi."
Từ sau khi Lộ Du Hi hẹn hò với đồng nghiệp, anh không còn đụng vào cô ta nữa. Lộ Du Hi dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, tìm bạn giường phù hợp ở bên ngoài, thậm chí bảo anh cũng tìm một người.
"Vậy sao anh không tìm?" Cổ họng Khương Diệp khô khàn thấy đau, ngậm chiếc lá bạc hà mát lạnh rất thoải mái, cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, duỗi tay của mình ra, đặt ở trong lòng bàn tay anh.
Bùi Chinh xoa nắn đốt ngón tay nho nhỏ của cô rồi nói: "Lúc ấy chưa gặp được người mình thích."
Anh nói là lúc ấy.
Sau khi Khương Diệp tiếp thu được ý của anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, Bùi Chinh ôm chầm lấy cô, bụng ngón tay mơn trớn cánh môi cô: "Lúc em cười trông đặc biệt xinh đẹp."
Là nét đẹp trêu ngươi.
Ánh mắt của cô không còn lành lạnh đạm mạc, mà hiện ra ánh nước dịu dàng, gợi cảm mà không biết.
Anh cúi đầu hôn lên cánh môi cô, lại đè xuống hôn cắn một cách chậm chạp, nụ hôn này nhẹ nhàng cẩn thận, hết sức triền miên, lúc hai người tách rời, còn kéo ra một sợi tơ bạc.
"Ngủ đi." Anh đưa tay cọ xát môi cô, lại cúi đầu hôn một cái.
Khương Diệp ngắm nghía khuôn mặt anh, tướng mạo của Bùi Chinh thiên về thô kệch, ngũ quan sắc cạnh, đến cả bờ môi cũng thẳng tắp như thanh đao cứng, lông mày gãy trên da mắt phải trông hơi có vẻ hung ác trừng mắt. Ai có thể nghĩ người đàn ông có khuôn mặt như vậy, lúc ở riêng lại dịu dàng đến thế.
Khương Diệp ghé sát vào anh, hôn lên môi anh nói: "Ngủ ngon."
Cô không nói với Bùi Chinh, tối nay là lần ân ái thoải mái nhất của cô từ khi chào đời đến nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.