Trò Chơi Nguy Hiểm: Quyết Định
Chương 7: Mơ hồ
Phuongpi
23/04/2020
The Fallen Angel, Los Angeles
6:09 p.m
Khoảng cách hai người giờ chỉ cách nhau lớp đồ, cánh tay ôm cổ anh ngày một chặt, An Vy không kiềm chế được khẽ cất lên những thanh âm mờ ám, ngượng ngịu.
"Phong, cậu mang vali lên phòng.. Tít Títt" Chưa kịp dứt lời, Điện thoại trong tay anh đã bị giật lấy, ném qua một bên.
" Thiên Vũ.muốn..tôi. Em muốn anh"
Anh nhìn điện thoại dưới sàn, lại đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, bất quá đành giữ chặt hai tay không yên phận của cô lên tường, anh áp sát người,hơi thở ấm nóng phả vào tai cô.
" Vy Vy, em nói gì? Nhắc lại cho tôi"
" Thiên Vũ, muốn... Ưm nóng quá.. Em muốn..
Xem ra cô bị bỏ thuốc không ít. Anh thở dài, luồn tay qua eo bế cô vào phòng tắm, bất giác
ánh mắt chạm tới chiếc nịt ngực ren đen trên cơ thể trắng nõn nà của cô. Hơi hắng giọng, anh lập tức nhìn ra nơi khác.
Nghĩ tới đám người làm hại cô, tay anh siết lại, thật muốn đem bàn tay dơ bẩn kia chặt đứt.
" Ưm.. Đau" Thanh âm nũng nịu trong lòng anh khẽ cất lên.Khuôn mặt phiếm hồng của cô dụi dụi vào ngực khiến anh không khỏi động lòng, anh cười khẽ nhìn bộ dạng mệt mỏi muốn thiếp đi của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
" Cạch". Cửa phòng bật mở.
Thiên Vũ phản xạ nhanh hơn một bước, anh bế cô quay lưng về phía cửa.
" Tôi vội tra vị trí người anh em tưởng có chuyện, ra có chuyện thật.. Nhẹ nhàng thôi nhé, của bền tại người, hahah tôi ra ngoài trước"_ Lâm Phong cười khoái trá nháy mắt với anh.
" Không việc gì, vào đi" Thiên Vũ lấy lại dáng vẻ ban đầu, đi tới đặt cô vào bồn tắm, sau đó mở vòi nước, dòng nước mát lạnh xối xả vào người cô.
Vy Vy nằm trong lòng nước mát, cơ hồ lấy lại được chút ý thức. Thiên Vũ lúc này đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt đăm chiêu...
"Lão Hàn ơi Lão Hàn, bạch thỏ dâng lên tận miệng còn khước từ, phải chăng mất cảm giác rồi?" Lâm Phong cười xảo huyệt.
Ánh mắt sắc lạnh lướt qua khiến anh vội rảo bước đặt vali lên bàn.
" Tìm cho tôi hồ sơ người hạ thuốc, 3 phút"
Thiên Vũ thành thạo đeo găng tay, mở khoá vali lấy ra ống kim tiêm.
Vy Vy mơ hồ tỉnh lại, gượng dậy dựa lưng vào bồn. Mặt cô trở nên tối sầm nhìn xuống người chỉ còn chiếc nịt ngực và mảng đen che nơi tư mật
" Anh vô tội". Nói rồi Thiên Vũ bước tới, cúi xuống cầm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng rút máu.
".. Mình.. chưa làm gì phải.. không" An Vy lúng túng hỏi.
"Ngồi yên, có gì nói sau" Thấy lượng máu đã đủ, anh nịt bông vào vết trích,đứng dậy rời khỏi.
" Tôi có thể đảm bảo cậu ta chính nhân quân tử, khước từ mỹ nữ haha"Lâm Phong không biết đứng ở đâu, nói vọng vào.
Vy Vy xấu hổ, hai gò má thêm phần ửng hồng, lí nhí nói " Không có chuyện gì là tốt rồi"
" Có đấy, em cởi đồ trước mặt tôi"Thiên Vũ đứng lại, không quên " nhắc nhở" cô chuyện ban nãy.
"Trong đấy có nóng không người anh em, đã có thông tin rồi, cậu qua đây xem đi"
" Còn nữa, ta lại gặp bạn cũ rồi"
Lâm Phong tựa lưng ra ghế, ngắm nhìn những tia sáng yếu ớt cuối nền trời sắp bị màn đêm bao vây qua cửa kính căn phòng hạng sang nhìn được bao quát toàn thành phố nọ......
6:09 p.m
Khoảng cách hai người giờ chỉ cách nhau lớp đồ, cánh tay ôm cổ anh ngày một chặt, An Vy không kiềm chế được khẽ cất lên những thanh âm mờ ám, ngượng ngịu.
"Phong, cậu mang vali lên phòng.. Tít Títt" Chưa kịp dứt lời, Điện thoại trong tay anh đã bị giật lấy, ném qua một bên.
" Thiên Vũ.muốn..tôi. Em muốn anh"
Anh nhìn điện thoại dưới sàn, lại đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, bất quá đành giữ chặt hai tay không yên phận của cô lên tường, anh áp sát người,hơi thở ấm nóng phả vào tai cô.
" Vy Vy, em nói gì? Nhắc lại cho tôi"
" Thiên Vũ, muốn... Ưm nóng quá.. Em muốn..
Xem ra cô bị bỏ thuốc không ít. Anh thở dài, luồn tay qua eo bế cô vào phòng tắm, bất giác
ánh mắt chạm tới chiếc nịt ngực ren đen trên cơ thể trắng nõn nà của cô. Hơi hắng giọng, anh lập tức nhìn ra nơi khác.
Nghĩ tới đám người làm hại cô, tay anh siết lại, thật muốn đem bàn tay dơ bẩn kia chặt đứt.
" Ưm.. Đau" Thanh âm nũng nịu trong lòng anh khẽ cất lên.Khuôn mặt phiếm hồng của cô dụi dụi vào ngực khiến anh không khỏi động lòng, anh cười khẽ nhìn bộ dạng mệt mỏi muốn thiếp đi của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
" Cạch". Cửa phòng bật mở.
Thiên Vũ phản xạ nhanh hơn một bước, anh bế cô quay lưng về phía cửa.
" Tôi vội tra vị trí người anh em tưởng có chuyện, ra có chuyện thật.. Nhẹ nhàng thôi nhé, của bền tại người, hahah tôi ra ngoài trước"_ Lâm Phong cười khoái trá nháy mắt với anh.
" Không việc gì, vào đi" Thiên Vũ lấy lại dáng vẻ ban đầu, đi tới đặt cô vào bồn tắm, sau đó mở vòi nước, dòng nước mát lạnh xối xả vào người cô.
Vy Vy nằm trong lòng nước mát, cơ hồ lấy lại được chút ý thức. Thiên Vũ lúc này đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt đăm chiêu...
"Lão Hàn ơi Lão Hàn, bạch thỏ dâng lên tận miệng còn khước từ, phải chăng mất cảm giác rồi?" Lâm Phong cười xảo huyệt.
Ánh mắt sắc lạnh lướt qua khiến anh vội rảo bước đặt vali lên bàn.
" Tìm cho tôi hồ sơ người hạ thuốc, 3 phút"
Thiên Vũ thành thạo đeo găng tay, mở khoá vali lấy ra ống kim tiêm.
Vy Vy mơ hồ tỉnh lại, gượng dậy dựa lưng vào bồn. Mặt cô trở nên tối sầm nhìn xuống người chỉ còn chiếc nịt ngực và mảng đen che nơi tư mật
" Anh vô tội". Nói rồi Thiên Vũ bước tới, cúi xuống cầm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng rút máu.
".. Mình.. chưa làm gì phải.. không" An Vy lúng túng hỏi.
"Ngồi yên, có gì nói sau" Thấy lượng máu đã đủ, anh nịt bông vào vết trích,đứng dậy rời khỏi.
" Tôi có thể đảm bảo cậu ta chính nhân quân tử, khước từ mỹ nữ haha"Lâm Phong không biết đứng ở đâu, nói vọng vào.
Vy Vy xấu hổ, hai gò má thêm phần ửng hồng, lí nhí nói " Không có chuyện gì là tốt rồi"
" Có đấy, em cởi đồ trước mặt tôi"Thiên Vũ đứng lại, không quên " nhắc nhở" cô chuyện ban nãy.
"Trong đấy có nóng không người anh em, đã có thông tin rồi, cậu qua đây xem đi"
" Còn nữa, ta lại gặp bạn cũ rồi"
Lâm Phong tựa lưng ra ghế, ngắm nhìn những tia sáng yếu ớt cuối nền trời sắp bị màn đêm bao vây qua cửa kính căn phòng hạng sang nhìn được bao quát toàn thành phố nọ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.