Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời
Quyển 6 - Chương 11: Bước vào “Ẩn Cư”
Ân Tầm
07/05/2013
Trong căn phòng mờ tối sang trọng,
chỉ le lói vài tia sáng của ngọn đèn thạch anh. Ngoài cửa sổ lại là ánh
đèn sáng rọi của ngọn đèn neon cùng đèn đường, hơn nữa trên trời cũng
lốm đốm vài chấm sáng nhỏ. Trên khung cửa sổ sát đất phản chiếu ra bóng
hình của người đàn ông cao lớn, không hề động đậy. Không lâu sau, một
người đàn ông khác gõ cửa đi vào, cầm tập tài liệu trong tay giao cho
người đàn ông kia.
“Lôi tiên sinh, thủ tục thu mua khách sạn đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Những người phụ trách và nhân viên các bộ phận cũng đã được phân công cụ thể, mọi chuyện không có vấn đề gì.” Người vừa lên tiến chính là Phí Dạ. Gần đây, ngoài việc phải bay đến Provence để xử lý công việc của rượu trang, thì mọi chuyện lớn nhỏ của khách sạn hắn cũng phải kiểm tra thật cẩn thận.
“Ừ.” Lôi Dận nhìn tập tài liệu, dường như rất vừa lòng với hiệu suất công việc. Sau khi kí tên lên tờ giấy cuối cùng xong thì hắn nhìn về phía Phí Dạ…
“Bên kia sắp xếp như thế nào? Khê nhi rất muốn gặp cha của cô ấy.”
“Trên cơ bản không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có điều, mấy năm gần đây người kia vơ vét không ít tiền của.” Phí Dạ trả lời.
“Rầm!” Bàn tay của Lôi Dận đập mạnh xuống bàn làm việc, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên âm u, “Tên khốn kiếp đó, biết được con gái ruột của mình mà cũng không đổi được bản tính tham lam!”
Phí Dạ nhẹ thở dài một hơi. Vì Mạch Khê, còn không phải vì số tiền kia sao?
“Vấn đề mấu chốt là, ngay từ đầu hắn đã không thừa nhận có một cô con gái ruột là Mạch Khê, vậy nên chỉ đồng ý gặp mặt thôi.”
Lôi Dận ngồi trên ghế salon, ánh mắt cực kỳ không vui, lấy một điếu xì gà ném cho Phí Dạ, rồi lại lấy một điếu cho mình. Làn khói bạc từ xì gà tỏa ra, khiến cho bầu không khí thêm phần quỷ dị.
“Chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì vấn đề sẽ không còn là gì cả. Hắn muốn có tiền thì đưa tiền. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là không thể để cho Khê nhi biết cha mình có nửa điểm dơ bẩn!”
“Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, tên đó dù sao vẫn còn thói quen hút thuốc phiện. Có điều hai năm nay bị người của chúng ta cưỡng chế nên cũng cai được một phần. Đến bây giờ, so với đánh đổi sinh mệnh, với một người nghiện ma túy thì không thể chịu nổi loại giam cầm này.” Phí Dạ ngồi xuống phía đối diện Lôi Dận, miệng nói một cách bình thản, không nhìn ra chút tình cảm nào.
Có trời mới biết, loại chuyện cai nghiện ma túy này là lần đầu tiên hắn làm. Bọn họ là tổ chức xã hội đen, chỉ biết buôn ma túy, làm sao có thể giúp người khác cai nghiện? Mà lần này sở dĩ phải làm như vậy, hoàn toàn là vì Mạch Khê.
Lôi Dận hừ lạnh một tiếng, dựa cả người lên ghế sofa. Bộ âu phục tao nhã hoàn toàn tôn lên dáng người cao lớn của hắn, trông thật giống như một vị vua quyền uy trên điện. Đôi mắt hắn giờ đây còn mang một vẻ lạnh lùng hơn nhiều trước đây, “Bọn chuột nhắt rất sợ chết. Có thể trốn được khỏi trận huyết tẩy năm đó, thì thấy được hắn ham sống đến mức nào. Một kẻ sống tạm bợ như vậy đương nhiên sẽ không thể chết vì khâu điều chế đơn giản kia. Về chuyện hắn phải làm, đã sắp xếp ổn rồi sao?”
“Đúng vậy, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Phí Dạ trả lời, “Hai mươi mốt năm trước, hắn là một viên chức cho một công ty thông tin. Trong một lần Bạc Tuyết bị Huyết Xà ngược đãi phải chạy trốn, hắn đã cứu cô ấy. Sau đó hai người sinh tình cảm tốt đẹp. Bạc Tuyết mang thai rồi sinh ra một cô con gái, lại phải đưa đến cô nhi viện. Về sau hắn biết mình có một cô con gái thì đã đi tìm nhưng không thấy. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực muốn tìm con gái mình.”
Lôi Dận im lặng lắng nghe, làn khói thản nhiên vây quanh làm cho khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối. Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, “Đến lúc đó, khi hắn gặp Khê nhi, phải nói được như vậy cho tôi, ‘tình thâm ý trọng’ một chút. Nếu dám để Khê nhi có nửa điểm hoài nghi, tôi sẽ lấy cái mạng chó của hắn!”
“Ngài yên tâm, tôi đã cảnh cáo hắn. Hắn là kẻ ham sống sợ chết, đương nhiên là hiểu phải làm thế nào. Hơn nữa, hắn chính xác là cha của tiểu thư Mạch Khê, có điều là không dám công khai hành vi đê tiện cho đời sau thôi.” Ánh mắt Phí Dạ cũng lạnh như băng.
Lôi Dận nghiến chặt quai hàm, trên khuôn mặt lạnh như băng đều là sắc thái ẩn nhẫn, “Không ngờ năm đó ‘lậu võng chi ngư’ (để cá lọt lưới) lại có lợi cho ngày hôm nay. Nếu hắn không phải là cha của Khê nhi, tôi sẽ tự tay xé nát hắn thành hàng trăm mảnh!”
Phí Dạ thở dài một hơi, hắn hiểu rất rõ, đây mới là ý muốn chân thực nhất của Lôi tiên sinh!
Nghĩ đến ba năm trước đây, hai bản báo cáo xét nghiệm cha con kia đều có kết quả rằng Lôi tiên sinh cùng tiểu thư Mạch Khê chính xác là có quan hệ cha và con gái, khiến ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này có phải thật hay không. Nếu chỉ có một bản báo cáo, thì có khả năng là sai lầm hoặc ngoài ý muốn, nhưng chẳng lẽ hai bản báo cáo giống nhau có thể xem như ngẫu nhiên sao? Nhưng là Lôi tiên sinh vẫn kiên trì muốn tiếp tục điều tra chuyện này. Thậm chí … hắn còn khẩn cầu tiểu thư Mạch Khê cho mình một chút thời gian!
Một người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Dận, từ khi nào lại đi khẩn cầu người khác như vậy? Mà người đó còn là một cô gái!
Sau khi tiểu thư Mạch Khê rời đi, Lôi tiên sinh suy sụp trong một thời gian dài liền bắt đầu điên cuồng tiếp tục điều tra chuyện này. Rốt cuộc cũng đã lôi được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê ra. Lúc ấy, Phí Dạ hắn cũng đều khiếp sợ hành động này của Lôi tiên sinh. Hắn vốn cho rằng, điều tra một người đã chết là chuyện không tưởng, mà Lôi tiên sinh vẫn kiên quyết tiến hành việc điều tra trên toàn thế giới, cuối cùng vẫn lôi ra gã đàn ông có cuộc sống như một con chuột này!
Ngay từ đầu, Phí Dạ thật không hiểu hành động của Lôi tiên sinh. Kỳ thực, Lôi tiên sinh là người biết rõ Bạc Tuyết mang thai tiểu thư Mạch Khê trong tình huống nào, mà hắn cũng biết, cha ruột của Mạch Khê có khả năng chính là một trong những kẻ đã luân bạo năm đó, nhưng lại luôn luôn che giấu. Cho dù đối mặt với sự chất vấn cùng phẫn nộ của tiểu thư Mạch Khê, hắn cũng không nói ra bất cứ chuyện gì liên quan đến nguyên nhân cô đến với cuộc sống này, dù chỉ là một chút!
Khi đã tìm được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê, Lôi dận đã hoàn toàn phát điên. Hắn lập tức điều tra hai nơi đã làm xét nghiệm đó, không nghĩ tới, hai bác sĩ làm xét nghiệm này đều đã bỏ trốn. Trong giới xã hội đen, Lôi Dận giận dữ, điên cuồng ra lệnh truy nã, khi tóm được hai tên bác sĩ này trở về, lại chỉ còn là...thi thể!
Thật hiển nhiên, có người đã xuống tay còn nhanh hơn so với tổ chức của bọn hắn! Đối phương đã che giấu hoàn toàn mọi manh mối. Mục đích cũng rất rõ ràng, dùng thủ đoạn này để đả kích thế lực của Lôi Dận. Chỉ là ... tại sao lại biết được người mà Lôi Dận để tâm tới nhất?
Rốt cuộc, đối phương là ai? Vì sao lại hiểu biết tâm tư của Lôi Dận đến thế? Đây chính là điều bọn hắn không tài nào nghĩ ra, đến khi bắt tay vào truy soát từng manh mối, đối phương đã ra tay nhanh hơn, hiểu biết được phương thức làm việc của Lôi Dận, đã tiêu hủy toàn bộ mọi thứ!
Không thể tiếp tục điều tra chuyện này, Lôi Dận dường như đã dồn mọi sự chú ý lên người cha ruột của Mạch Khê. Khi hắn nhìn thấy gã đàn ông kia, trong nháy mắt, sự lạnh giá trong đôi mắt xanh lục kia gần như muốn đóng băng đối phương ngay lập tức.
Hắn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mắt, tên súc sinh đã từng độc ác đến tận cùng! Y từng là thuộc hạ của Huyết Xà, tên là Neil. Đây cũng là một trong những thuộc hạ đắc lực của Huyết Xà! Y là người Siclian [1], mang trong mình dòng máu của Sicilian vốn có truyền thống mafia với sự tàn nhẫn bẩm sinh, đây chính là nguyên nhân Huyết Xà vô cùng coi trọng hắn năm đó.
Nhưng, sau mười mấy năm, y lại giống hệt như một con chó run rẩy quỳ gối dưới chân Lôi Dận, cũng không hề nhận ra người đàn ông lạnh lùng tới cực điểm này chính là thiếu niên bị Huyết Xà ra tay hạ sát năm đó và cũng không nhận ra đây chính là người đã huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’. Từ năm đó, sau khi y cùng các anh em khác đều điên cuồng luân bạo trên người đàn bà Bạc Tuyết kia, y bắt đầu nghiện ma túy. Nhiều năm như vậy, cơn nghiện của y càng lúc càng khủng khiếp, tiền của đều đổ sạch vào khói thuốc, cho đến khi nghèo túng như hiện nay, mỗi ngày chỉ có thể trốn tránh ở một xó bẩn thỉu nào đó mà hút thuốc phiện…
Dựa theo cá tính của Lôi Dận, phản ứng đầu tiên chắc hẳn là bắn chết tên này. Nhưng là, xét thấy y chính là cha ruột của Mạch Khê, hắn liền cắn răng đổ phần lớn thời gian tiêu phí trên người y. Vấn đề cha ruột của Mạch Khê sớm muộn gì cũng phải giải quyết, mà Lôi Dận cũng không muốn cho Mạch Khê biết bản thân mình lại có một người cha nghiện ngập đến như thế này, vì thế đã sai người cai nghiện cho Neil, cho dù chết cũng phải cai bằng được. Ngoại trừ việc này, hắn còn tỉ mỉ hư cấu nên một thân phận hoàn toàn mới cho Neil ... là một viên chức của công ty công nghệ thông tin, mục đích chính là không muốn để Mạch Khê phải đa nghi quá mức. Chuyện này càng đơn giản càng tốt, Lôi Dận không muốn phức tạp hóa vấn đề.
Chỉ là không hề nghĩ đến việc, gã Neil kia bây giờ hoàn toàn là cầm thú. Mười mấy năm sống không bằng chết đã khiến y sớm đánh mất hoàn toàn nhân tính cùng tình thân. Vì nghiện thuốc, y thậm chí còn bán cả vợ mình cho người khác. Vậy nên sau khi nghe xong yêu cầu của Lôi Dận, điều đầu tiên nghĩ đến là tiền. Ngoại trừ tiền, trên đời này y không còn cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì nữa.
Nghĩ cũng rất đúng, loại đàn ông không biết xấu hổ này, đương nhiên sẽ không có chút cảm xúc gì đối với Mạch Khê, dù cô con gái ruột của y. Y cho rằng, dù đây là một đứa con gái ruột đi chăng nữa, thì cũng là kết quả của một vụ cưỡng hiếp. Y cũng không hề yêu người đàn bà kia. Hành vi năm đó hoàn toàn là mệnh lệnh của Huyết Xà, chỉ hưởng lạc một phen. Y chỉ biết bản thân mình đương đùa vui một con kỹ nữ, mà đứa con kỹ nữ sinh thì y làm sao mà để ý được?
Cuối cùng, Lôi Dận đem tới một đống đôla Mỹ trực tiếp ném thẳng vào mặt y, Neil mới mặt mày hớn hở đáp ứng làm tốt vai diễn này! Quá trình thực sự không hề đơn giản, ước chừng cũng đã hao phí một thời gian rất dài của hắn. Tất cả chỉ vì Mạch Khê?
“Bây giờ hắn ở đâu? Tôi đang tính để cho Khê nhi gặp hắn.” Lôi Dận đặt xì gà vào trong gạt tàn, trên mặt hờ hững không một chút biểu tình.
Cho tới bây giờ, hắn không hề là một người có thể dễ bị uy hiếp. Cho dù gặp phải loại tình huống này, đối phương cũng đã không biết chết bao nhiêu lần. Nhưng là, vì Mạch Khê, hắn nhịn! Chỉ cần dùng tiền để mua sự an phận của gã đàn ông này cũng có thể.
“Gần đây hắn an phận rất nhiều, sau khi đến St.Petersburg luôn luôn ở trong khách sạn. Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.” Phí Dạ đứng lên, nói xong lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, khi vừa ra lệnh được một nửa thì biến sắc ...
“Lôi tiên sinh, đã xảy ra chuyện!”
—————————————
Mạch Khê đứng trong phòng lạnh hơn nửa ngày. Thứ nhất, cô không xác định rõ người vừa đi vào lúc nãy có phải là Đại Lị hay không. Thứ hai, chỗ này xem ra không phải là nơi thích thì vào. Hội quán này có vẻ nhìn như là một nơi giải trí cao cấp bình thường, nhưng không hiểu sao Mạch Khê luôn cảm thấy có điều gì đó thật khác thường, nhưng trong nhất thời cô không rõ đó là gì.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nghiến chặt răng, lấy hết dũng khí bước về phía trước. Nếu đã đến rồi thì phải liều thôi.
Bóng tối bắt đầu dần dần cô đặc lại, tuyết lại bắt đầu rơi xuống từ bầu trời đen kịt một màu, phủ trên những người đi đường. Từng bước đi của Mạch Khê có chút cẩn thận, cô không biết thế giới bên trong hội quán kia như thế nào. Có lẽ đây cũng chỉ như hội quán cao cấp khác thôi. Cũng có lẽ, người vừa bước vào khi nãy chính là Đại Lỵ, cô bạn đang ở bên trong dùng cơm…
Tất cả mọi khả năng cùng suy nghĩ đều hiện lên trong đầu, cho đến khi Mạch Khê bước tới trước cảnh cửa lớn. Một gã vệ sĩ giữ cửa ngăn cô lại, đánh giá Mạch Khê từ trên xuống dưới một phen. Kinh ngạc trước dáng vẻ xinh đẹp của cô, thái độ hắn ta cũng dịu xuống, có một sự lễ phép xa cách ...
“Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn không?”
Mạch Khê sửng sốt, lại lắc lắc đầu.
Người giữ cửa kia nghĩ nghĩ, “Vậy thẻ hội viên đâu ạ? Nếu tiểu thư có thẻ hội viên, xin đưa ra một chút. Cảm ơn.”
“Nơi này…chỉ cho hội viên vào?” Mạch Khê âm thầm nhíu mày, thực uổng công khi đến đây.
Người giữ cửa kinh ngạc nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, thì một gã đàn ông từ hội quán bước ra. Dáng người cao lớn hoàn hảo, khuôn mặt tuấn mỹ có thể khiến phụ nữ kinh ngạc. Những người vệ sĩ đứng giữ cửa sau khi nhìn thấy gã, liền cúi thấp người xuống. Mà gã đàn ông này, nhìn thấy Mạch Khê, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, ngữ khí ôn nhuận dễ nghe, “Tiểu thư cũng là đến tìm Ey?”
Ey?
Mạch Khê cụp mắt xuống, hàng lông mi dày che khuất sự nghi hoặc cùng kinh ngạc hiện lên. Thật hiển nhiên, Ey chính là tên một người. Gã đàn ông này lại dùng từ “cũng”, có lẽ hôm nay đã có một người tìm hắn trước. Chẳng lẽ ... cô gái giống như Đại Lỵ kia tìm đến Ey sao?
“A, phải, Ey hẹn tôi.” Mạch Khê linh động một chút, lại ngước mắt lên, thoải mái mà nói.
Gã đàn ông đánh giá cô hồi lâu, nhíu nhíu mày, “Tiểu thư ... thật sự là nghĩ kỹ rồi chứ?”
Mạch Khê không rõ ràng lắm ý tứ trong lời nói của gã, hơi run run một chút, nhưng vẫn gật đầu đại.
Gã đàn ông nhìn thấy thế, trong đôi đồng tử màu xanh lóe lên sự khó hiểu cùng tiếc nuối, thở dài một hơi, như là một loại thỏa hiệp, “Nếu là như thế này, vậy đi theo tôi.”
Mạch Khê hít sâu một hơi, đi theo gã vào hội quán.
Từng bước từng bước vào trong đó, trước mắt là ánh sáng rộng mở, đại sảnh khổng lồ có âm nhạc vang tới. Trong đại sảnh cũng không hề có khách, chỉ có rải rác vài bàn cà phê như thể để không gian bớt trống. Những nhân viên có huấn luyện trước, sau khi nhìn thấy gã đàn ông này đều ào ào hạ thấp người cúi chào, rồi khi nhìn thấy Mạch Khê đi phía sau, cũng đều khiếp sợ trước dung mạo xinh đẹp của cô.
Bước qua đại sảnh, mãi cho đến khi tới chỗ thang máy, gã đàn ông đi trước đột nhiên xoay người nhìn Mạch Khê, ánh mắt mang theo chút khó khăn. “Tên của cô là gì?”
“A? Tôi, tôi là ... Selena.” Mạch Khê vội vàng nói ra tên ở nước Pháp của mình.
Gã đàn ông gật gật đầu, lập tức rút ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cô, “Tôi là Nell. Phía trên danh thiếp có điện thoại. Trong trường hợp hối hận, cô hãy gọi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô một cơ hội kiếm tiền khác. Tuy rằng ở trong này ... lương thật sự rất cao.”
Mạch Khê nhìn tên trên danh thiếp, rồi lại nhìn thoáng qua gã đàn ông, trong lòng càng thêm lo lắng. Lời của hắn ta nói có ý gì?
“Cảm ơn ông, tôi sẽ liên lạc.” Cô vẫn nói ra một câu cảm ơn.
Neil nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc mới ấn thang máy…
Lần đầu tiên Mạch Khê nhìn thấy những thứ kỳ quái như thế này. Nơi đây có thiết kế cực kỳ xa hoa, khác hẳn đại sảnh ở bên ngoài. Trên mặt sàn đều là những tấm thảm lông được vận chuyển bằng máy bay từ Australia tới, cực kỳ tinh tế. Có một kệ rượu cùng những chiếc ly thủy tinh chân cao. Nhưng điều khiến cô giật mình nhất, chính là những bức tường làm bằng thủy tinh trong suốt, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra bên trong.
Lại nhìn ra hướng khác, những người kia như đang quay cuồng dưới ánh đèn thủy tinh. Rất xa theo góc nhìn của cô, xuyên qua tấm cửa thủy tinh, cô có thể nhìn thấy vô số những ngọn đèn đồng dạng. Những lồng đèn lớn như giăng ra một bầu trời, mỗi cái tỏa sáng như một viên minh châu.
Dưới những ngọn đèn mông lung có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ ái ân của những đôi nam nữ, như có như không, khiến người ta phải dồn dập mà hô hấp, mặt đỏ tim đập.
Mạch Khê cả kinh, không đợi nhìn kỹ thậm chí là chưa phản ứng lại được thì cánh cửa đã mở ra. Từ bên trong bước ra một gã đàn ông mập mạp. Bộ dạng gã này xấu vô cùng, trên mặt còn có một vết sẹo lồi rất dài khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi. Hắn khoanh hai cánh tay cường tráng, bên trên còn săm đủ thứ hình mà Mạch Khê không thể hiểu.
“Cô vào cùng con bé kia?” Gã đàn ông mập mạp sau khi nhìn thấy Mạch Khê, hai mắt sáng lên, miệng như sắp rớt nước miếng. Gã ngồi trên sofa, rút nhanh một điếu xì gà bên người ra rồi đút vào miệng.
Mạch Khê giật mình một cái. “Con bé kia”?
Neil nói khẽ với Mạch Khê: "Vị này chính là Ey, cô có việc gì cứ tìm hắn, hắn sẽ sắp xếp hết cho cô, bảo trọng!" Nói xong, y có chút tiếc hận mà liếc nhìn Mạch Khê một cái rồi mới chịu rời đi.
Ánh mắt y khiến Mạch Khê nghi ngờ, lại theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh. Nhìn thì chẳng thấy có gì, nhưng âm thanh nam nữ hoan ái lại quá rõ ràng. Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành.
Chỗ như thế này, không giống như một nơi hoạt động nghiêm túc cho lắm…
“Cô gái nhỏ, cô tên gì?” Thân mình Ey như đống thịt nhão. Đôi mắt nhỏ tí mê đắm nhìn cơ thể hoàn hảo của Mạch Khê, nhìn từ trên xuống dưới, không chút nào che giấu vẻ gian xảo, bỉ ổi.
Mạch Khê không trả lời câu hỏi của gã, dứt khoát hỏi, “Cô gái vừa vào đây đang ở đâu?”
Ey sửng sốt, sau đó nhíu nhanh mày lại, “Cô nói Đại Lỵ? Các cô không phải là vào cùng nhau sao?”
Đại Lỵ - cái tên này vừa được nói ra thì như một tiếng sấm dội vào lòng Mạch Khê. Cô giật mình sững sờ, mãi lâu sau không lấy lại được tinh thần. Là Đại Lỵ! Quả nhiên chính là Đại Lỵ! Cô ấy thật sự ở St.Peterbursg, ở ngay hội quán này!
Nhưng là…Vì sao cô ấy lại phải đến đây? Vì sao lại tìm đến gã xấu xí, kỳ dị này?
Vẻ sững sờ của Mạch Khê khiến Ey sinh nghi. Gã ra hiệu bằng ánh mắt, một tên vệ sĩ trong đó liền tiến lên kéo lấy Mạch Khê rồi quát lớn: “Rốt cục mày là ai? Đến đây làm gì?”
“Là Đại Lỵ giới thiệu tôi đến. Cô ấy đến đây làm gì thì tôi làm cái đó. Các người có thể gọi cô ấy ra đây, hai mặt đối chất.” Dưới tình thế cấp bách, Mạch Khê thốt lên, vừa có thể đánh bay sự nghi ngờ của bọn người kia, vừa có thể gặp được Đại Lỵ.
Ey nghe thấy vậy liền đứng dậy, đến trước mặt Mạch Khê, giơ bàn tay mập mạp hướng về phía khuôn mặt Mạch Khê…
"Không cho phép động vào tôi!" Mạch Khê nhăn mặt lại, kinh tởm mà ngoảnh mặt đi tránh bàn tay không an phận của gã.
Ey không hề tức giận, ngược lại hắn nói, “Đừng có giả vờ ngây thơ. Nếu biết điều, tôi sẽ cho cô lên đời, rồi sẽ được gặp nhiều khách sộp. Có điều cô cũng không có quyền lựa chọn. Dù sao cô cũng đến đây để kiếm tiền. Nếu muốn trực tiếp được hầu hạ khách mà cô lại là con chim non thì sẽ càng đáng giá. Phải biết rằng, khách đến ‘Ẩn cư’ của bọn tôi muốn gì là sẽ có được!”
Mạch Khê đột nhiên rõ rồi!
Cũng rốt cục hiểu vì sao bảo vệ ở cửa lại làm nghiêm ngặt đến vậy!
Đây hoàn toàn không phải là một hội quán thương nhân, mà là một nơi thối nát! Cứ hình dung những chiếc xe thể thao sang trọng đỗ ngoài cửa thì không khó để nhận ra đây chính là nơi phát tiết của bọn danh gia phú quý, là một ‘kỹ viện’ chỉ phục vụ cho giới thượng lưu!
Cô hít vào một hơi lạnh. Chẳng lẽ, Đại Lỵ đến đây là vì…
Đầu óc cô trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt. Không đâu, nhất định là cô nhầm rồi. Đại Lỵ trời sinh luôn kiêu hãnh, tác phong bình thường cũng khá ngoan ngoãn, sao có thể đến một nơi như thế này mà…kiếm tiền?
Hiển nhiên, Ey vô cùng hứng thú với Mạch Khê. Gã ghé vào tai cô, thô tục nói, “Cô em, chào giá đi, em muốn bao nhiêu tiền? Anh sẽ sắp xếp một cách tốt nhất cho em, hoặc là…” Bàn tay gã nắm lấy vòng eo cô, “Em theo anh cũng được, anh bao nuôi em, hàng tháng cho em một khoản lớn. Thế nào?”
Mạch Khê nhíu mày lại, lập tức đẩy gã ra, lại cảnh giác nhìn bốn phía. Cô cố nén cảm giác ghê tởm đến buồn nôn mà lãnh đạm nói, “Tôi là bạn tốt của Đại Lỵ, đến đây cũng là do cô ấy giới thiệu. Tôi muốn biết, tôi có thể làm quen trước với chỗ này giống cô ấy không?”
Đối với tình hình hoạt động ở đây cô không hề biết. Sở dĩ nói kiểu lập lờ như vậy cũng để tên kia nghe không ra chút khác thường nào. Hơn nữa, tâm tư Ey đã bị cô mê hoặc, cũng sẽ không nghi ngờ lời cô nói.
“Được, nếu em đã muốn tìm hiểu trước chỗ này thì anh đây sẽ thỏa mãn em. Bảo bối, nếu em đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh.” Ey cười khả ố vô cùng, “Đi theo anh.”
Tim Mạch Khê đập nhanh hơn, mỗi một bước vào mỗi phòng thì trái tim đều điên cuồng mà muốn nhảy ra. Cô muốn gặp Đại Lỵ nhưng mãi mà không thấy. Đang nghĩ đến đó, cô theo Ey vào một căn phòng rất lớn. Mỗi một gian đều giống như bên ngoài, đều có vách trong suốt, thiết kế đơn giản, óng ánh bởi tấm thủy tinh. Có điều…
Cảnh tượng bên trong khiến Mạch Khê ngây ngẩn cả người…
Một tiếng thân ngâm cao vút hòa cùng tiếng thở gấp của đàn ông nối tiếp nhau. Cô bỗng khiếp sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước. Cô không thích chỗ này, một điểm cũng không thích!
Ey nhấp rượu, nghiền ngẫm nhìn cô, cười nói: “Cô em, còn chưa thấy được màn hay đâu. Lát nữa sẽ khiến em hưng phấn không thôi!” Nói xong, gã búng tay một cái. Một tên vệ sĩ liền cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, ấn một nút. Một ngọn đèn sáng rực lên khiến cho cảnh tượng bên trong “cái lồng thủy tinh” kia hiện lên rõ ràng, không thiếu một điểm.
Mạch Khê giật mình, vội che miệng lại.
Trong gian phòng trong suốt kia, đích thị là một màn dã hợp uế tạp. Bên trong có khoảng bảy tám gã đàn ông, dáng người cao lớn vạm vỡ. Ở giữa họ là một cô gái bé nhỏ, đang nằm sấp trên mặt đất trong một tư thế vô cùng nhục nhã, thân mình mềm mại để mặc cho mấy tên đàn ông kia sờ soạng lung tung.
Mấy tên đàn ông điên cuồng mà dày vò người con gái, mà từ cổ họng cô gái kia cũng chỉ phát ra được mấy tiếng rên nhỏ, như thân ngâm, dụ hoặc, nhưng lại càng giống đau đớn hơn. Giờ khắc này, cô ấy đang bị một tên da đen chà đạp, trong khi đó, mấy gã kia thì nhàn hạ…
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái kia, hai chân Mạch Khê nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã nhoài ra đất!
"Đại Lỵ…" Trong lòng cô kinh hãi vô cùng, mà cũng là đau đớn. Sao Đại Lỵ lại có thể ở đây? Lại còn…Sắc mặt cô tái nhợt, chỉ muốn nôn khan, mà thân thể lại sinh ra những phản ứng thực bài xích cảnh tượng trước mắt này!
“Thế nào bảo bối? Không đến mức hưng phấn thành ra như thế này chứ?” Ey hạ lưu cười cười, ánh mắt nhìn cô cũng thật giảo hoạt, “Em xinh đẹp như vậy, làm việc như thế thì thật đáng tiếc đó. Nếu không thì theo anh đi, làm tình nhân của anh, anh cam đoan sẽ không để em chịu ấm ức.”
“Làm tình nhân của ông?” Mạch Khê nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không to gan quá mức đi tranh luận. Cô luôn luôn thông minh, sẽ không mất bình tĩnh ở nơi đang bất lợi cho chính bản thân mình, bằng không người chịu thiệt cũng chính là cô mà thôi. Ánh mắt Mạch Khê lại một lần nữa chuyển hướng tới chữ “Phòng thuê chung” lóe ra ánh sáng lấp lánh. Loại thiết kế thô tục này hoàn toàn phù hợp với dục vọng của một tên biến thái. Phòng thủy tinh thuê chung này, tức là mọi lạc thú bên trong một khi đã phát sinh cũng có thể chia sẻ. Nói cách khác, những kẻ đến cửa này mua vui có thể lần lượt ‘biểu diễn’ cho nhau ‘thưởng thức’…
“Đại Lỵ, Đại Lỵ!” Cô rốt cuộc không kiềm chế được, bước nhanh tới, gõ mạnh lên mặt ngoài lớp thủy tinh, “cộp cộp cộp” vài tiếng vang lên, muốn ý chí của Đại Lỵ thanh tỉnh lại. Cô không thể nhìn Đại Lỵ lại bị một đám đàn ông đùa bỡn, nhục nhã đến thế.
Nhưng dường như, Đại Lỵ cũng không hề nghe thấy gì. Vài tên đàn ông thô lỗ xoa nắn thân mình Đại Lỵ, biểu tình trên mặt vô cùng kinh tởm. Đại Lỵ rên lên lớn tiếng. Thân thể này gần như bị những tên đàn ông kia xuyên thủng. Tình huống như thế này, không biết cô đã bị đám đàn ông ghê tởm này hành hạ bao nhiêu lần.
“Thật hưởng thụ, tiểu nha đầu.” Ey chẳng hề để ý đến vẻ mặt khiếp sợ cùng đau đớn của Mạch Khê, tiến lên trêu đùa, “Phòng khách quý của bọn anh là dùng toàn bộ những vật liệu đặc thù để thiết kế, nhìn thì giống như thủy tinh, nhưng chỉ có người ngoài mới có thể nhìn thấy bên trong, còn bên trong, bọn họ không thể nhìn thấy được. Vậy nên, bạn thân của em căn bản là không nhìn thấy em.”
“Các người làm như vậy là trái pháp luật! Thả Đại Lỵ ra!” Mạch Khê sắp phát điên. Cô nhìn vẻ mặt thống khổ của Đại Lỵ, cả trái tim lẫn cõi lòng đều như bị băm nát ra máu, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn Ey, bàn tay nhỏ cũng siết chặt lại thành một nắm đấm. Nếu có thể, cô thật sự muốn vung một nắm đấm cho rụng răng cửa tên đàn ông ghê tởm này.
Nhưng cô không nghĩ tới, sau khi vừa nói xong, Ey cùng bọn vệ sĩ phía sau đều cười to lên, vẻ mặt của bọn họ như thể vừa nghe xong truyện tiếu lâm.
“Cô em ơi, từ đầu đến đuôi bọn anh không hề bắt buộc cô ta làm cái gì. Cô ta muốn kiếm tiền, thì đây là hành động tự nguyện cả thôi.”
Ey cười càn rỡ, chỉ chỉ cảnh tượng khủng khiếp bên trong, “Biết không, có nhiều khách chọn, thì bạn em càng kiếm được nhiều tiền hơn. Ví dụ như hôm nay chẳng hạn, tiền một đêm cô ta kiếm được cũng đã ngang bằng với lương bổng trong một năm của viên chức bình thường.”
“Tôi muốn đưa cô ấy đi!” Mạch Khê nghiến răng nghiến lợi. Những tiếng rên rỉ càng lúc càng cao của Đại Lỵ như một thanh kiếm sắc xuyên thấu trái tim Mạch Khê! Đại Lỵ giống như chị em của cô, mà cô bạn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được sự hành hạ của đám đàn ông này? Cô không thể nhìn Đại Lỵ như thế này nữa!
“Đưa cô ta đi?” Ey nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạch Khê một lúc lâu mới ‘bừng tỉnh đại ngộ’, “Thì ra không phải cô em đến kiềm tiền. Không sai, tiểu nha đầu, có thể lấy danh nghĩa của anh lọt vào được đây, anh thật buồn bực đó. Cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể thiếu tiền? Chỉ cần cô em nguyện ý, cũng có hàng dài đàn ông lắm tiền sẵn sàng bao nuôi em, con búp bê giá trị ạ. Nhưng mà, nếu cô em muốn đưa con nhỏ kia đi, thì không có cửa đâu. Bọn anh đã cho cô ta một số tiền, và dựa theo quy định của hợp đồng, cô ta phải ở trong này cho tới khi trả xong số tiền bọn anh đã đưa.”
Mạch Khê hận tới mức mắt cũng đỏ lên, ánh mắt phẫn nộ như thể muốn chém đứt mọi thứ, mang theo ý lạnh, “Cô ấy nợ các người bao nhiêu, tôi thay cô ấy trả!”
“Ha? Cô em thay con nhỏ đó?” Ey cười ha ha, ánh mắt độc địa đánh giá Mạch Khê, “Cô em định dùng thân thể hay là tiền? Nhưng mà, thật xin lỗi, bọn anh không có quy củ này. Hợp đồng chính là hợp đồng, cô ta nhất định phải dùng cách của mình trả lại. Đây là lựa chọn của cô ta. Tuy nhiên ... cô em à, nếu em muốn báo cảnh sát cũng có thể đấy. Cảnh sát hay là văn phòng chính phủ cũng tuyệt đối không dám quản nơi này. Nói cách khác, hội quán của bọn anh là tuyệt đối, tuyệt đối an toàn!”
Gã nhấn mạnh từ này.
Mạch Khê khó tin lắc đầu. Ngay sau đó, cô rút điện thoại di động ra, gọn gàng dứt khoát nhấn số. Cô không tin hội quán này có thể to gan lớn mật đến trình độ này!
Ey thấy hành động này lại như thể đang nhìn một đứa con nít trong nhà trẻ, cười cười, “Tiểu thư, nếu bọn anh sợ em báo cảnh sát, đã sớm thu điện thoại của em rồi.”
Mạch Khê kiên trì cầm điện thoại gọi cho cảnh sát, mặc kệ bọn họ đang cười ha hả. Không bao lâu, những tiếng còi hú cảnh sát từ xa vọng tới. Cô nhanh chóng bước tới cửa sổ, dùng hết sức mở ra một góc, liều mạng gọi lớn, thậm chí còn cố rướn người ra ngoài.
Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa hội quán. Theo phía sau xe cảnh sát còn có mấy chiếc hộ tống. Chỉ trong chốc lát, hai người từ trong xe bước ra, bày ra một bộ dáng chính nghĩa hừng hực.
Mạch Khê nhìn thấy có một người từ hội quán bước ra đi tới hai người cảnh sát, không biết bọn họ nói với nhau cái gì, chỉ thấy hai người cảnh sát kia cứ liên tục gật đầu, sau đó quay về xe như bình thường. Tiếng còi hú lại một lần nữa vang lên, cũng là ... càng ngày càng xa!
“Này này này…” Sự tuyệt vọng chưa từng có như một con quỷ dữ vồ lấy Mạch Khê, cô hét lớn lên, thậm chí còn đập đập tay vào lớp thủy tinh dày trên cửa sổ. Nhưng thật đáng tiếc…chiếc xe cảnh sát kia không hề quan tâm, vẫn tiếp tục đi xa…
Ey nhún nhún vai, bước tới một tay kéo Mạch Khê xoay người lại, nở nụ cười mờ ám cùng hạ lưu hơn trước, “Thế nào? Em tin tưởng cảnh sát sao? Còn không bằng tin tưởng bọn anh. Yên tâm đi em gái, chỉ cần em không muốn, bọn anh cũng sẽ không ép buộc em làm cái gì. Nhưng mà ... anh thực sự cảm thấy hứng thú với em.”
“Cút ngay!” Mạch Khê liều mạng đẩy gã ra, ánh mắt như muốn bốc hỏa! Những lời hắn nói thật ra đang nhắc nhở cô!
Không sai, bọn họ nếu dám cả gan lớn mật công khai kinh doanh hội quán này như vậy, nhất định là có quan hệ với cảnh sát, chính khách, quan chức cấp cao. Đây chính là cái gọi là “Cảnh phỉ một nhà” [2], thật sự một chút cũng không giả. Nơi này ngay cả cảnh sát cũng không dám động tay vào, như vậy hậu trường nhất định không thể đơn giản! Đúng, cảnh sát không hề có biện pháp với bọn này, như vậy thì hắn nhất định có thể!
Trong đầu Mạch Khê lập tức nghĩ tới bóng dáng Lôi Dận! Hắn nhất định có thể, sức mạnh, quyền thế của Tập đoàn Lôi thị ở Nga là không thể đo lường được. Dù sao hắn cũng là người đầu tư, nhưng chỉ dựa vào điểm ấy thì chưa đủ. Điều quan trọng nhất khiến người ta một chút cũng không dám khinh thường hắn, đó chính là bối cảnh xã hội đen. Cho dù hậu trường của bọn chúng có vững chắc đến mấy cũng không có khả năng không cho tổ chức “Ảnh” mặt mũi nào!
Cô muốn đi tìm Lôi Dận!
Nghĩ đến đây, Mạch Khê bước nhanh về phía cửa. Ey thấy thế, chỉ liếc mắt một cái, vài gã vệ sĩ lập tức tiến đến giữ Mạch Khê lại.
“Buông ra, buông! Lũ khốn kiếp!” Sức mạnh của Mạch Khê thực khiến người ta kinh ngạc. Có lẽ đây chính là phản kháng theo bản năng khi bị vây bắt, lại có thể là bản tính của một con báo trời sinh đã được kích động lên. Trong nhất thời, vài gã đàn ông to lớn kia không thể bắt được cô.
Mạch Khê đẩy mạnh cánh cửa lớn ra, kích động nhìn bọn vệ sĩ đương đuổi theo phía sau. Dưới tình thế cấp bách, Mạch Khê bị mất thăng bằng. “Rầm” một tiếng, cô va vào một lồng ngực rắn chắc. Cú va khiến đầu óc cô choáng váng, tim suýt chút nữa bị đánh bay ra ngoài. Chưa kịp thét lên, hai bàn tay vững vàng đầy sức mạnh đỡ lấy hai vai cô. Như thế này mới tránh cho Mạch Khê khỏi bị ngã ngược xuống đất do lực va quá mạnh.
[1]: Sicilia là một vùng tự trị của Ý, có diện tích lớn nhất. Hòn đảo này được xem như là quê hương của mafia (Cosa Nostra) – một tổ chức tội phạm bí mật của người Sicily được hình thành vào giữa thế kỷ 19.
[2]: 警匪一家 – Cảnh phỉ một nhà. Ý Mạch Khê nói ở đây là chỉ, cảnh sát (người đứng về phía lẽ phải) cùng kẻ cướp (chỉ cái ác) lại đứng cùng một chỗ.
“Lôi tiên sinh, thủ tục thu mua khách sạn đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Những người phụ trách và nhân viên các bộ phận cũng đã được phân công cụ thể, mọi chuyện không có vấn đề gì.” Người vừa lên tiến chính là Phí Dạ. Gần đây, ngoài việc phải bay đến Provence để xử lý công việc của rượu trang, thì mọi chuyện lớn nhỏ của khách sạn hắn cũng phải kiểm tra thật cẩn thận.
“Ừ.” Lôi Dận nhìn tập tài liệu, dường như rất vừa lòng với hiệu suất công việc. Sau khi kí tên lên tờ giấy cuối cùng xong thì hắn nhìn về phía Phí Dạ…
“Bên kia sắp xếp như thế nào? Khê nhi rất muốn gặp cha của cô ấy.”
“Trên cơ bản không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có điều, mấy năm gần đây người kia vơ vét không ít tiền của.” Phí Dạ trả lời.
“Rầm!” Bàn tay của Lôi Dận đập mạnh xuống bàn làm việc, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên âm u, “Tên khốn kiếp đó, biết được con gái ruột của mình mà cũng không đổi được bản tính tham lam!”
Phí Dạ nhẹ thở dài một hơi. Vì Mạch Khê, còn không phải vì số tiền kia sao?
“Vấn đề mấu chốt là, ngay từ đầu hắn đã không thừa nhận có một cô con gái ruột là Mạch Khê, vậy nên chỉ đồng ý gặp mặt thôi.”
Lôi Dận ngồi trên ghế salon, ánh mắt cực kỳ không vui, lấy một điếu xì gà ném cho Phí Dạ, rồi lại lấy một điếu cho mình. Làn khói bạc từ xì gà tỏa ra, khiến cho bầu không khí thêm phần quỷ dị.
“Chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì vấn đề sẽ không còn là gì cả. Hắn muốn có tiền thì đưa tiền. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là không thể để cho Khê nhi biết cha mình có nửa điểm dơ bẩn!”
“Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, tên đó dù sao vẫn còn thói quen hút thuốc phiện. Có điều hai năm nay bị người của chúng ta cưỡng chế nên cũng cai được một phần. Đến bây giờ, so với đánh đổi sinh mệnh, với một người nghiện ma túy thì không thể chịu nổi loại giam cầm này.” Phí Dạ ngồi xuống phía đối diện Lôi Dận, miệng nói một cách bình thản, không nhìn ra chút tình cảm nào.
Có trời mới biết, loại chuyện cai nghiện ma túy này là lần đầu tiên hắn làm. Bọn họ là tổ chức xã hội đen, chỉ biết buôn ma túy, làm sao có thể giúp người khác cai nghiện? Mà lần này sở dĩ phải làm như vậy, hoàn toàn là vì Mạch Khê.
Lôi Dận hừ lạnh một tiếng, dựa cả người lên ghế sofa. Bộ âu phục tao nhã hoàn toàn tôn lên dáng người cao lớn của hắn, trông thật giống như một vị vua quyền uy trên điện. Đôi mắt hắn giờ đây còn mang một vẻ lạnh lùng hơn nhiều trước đây, “Bọn chuột nhắt rất sợ chết. Có thể trốn được khỏi trận huyết tẩy năm đó, thì thấy được hắn ham sống đến mức nào. Một kẻ sống tạm bợ như vậy đương nhiên sẽ không thể chết vì khâu điều chế đơn giản kia. Về chuyện hắn phải làm, đã sắp xếp ổn rồi sao?”
“Đúng vậy, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Phí Dạ trả lời, “Hai mươi mốt năm trước, hắn là một viên chức cho một công ty thông tin. Trong một lần Bạc Tuyết bị Huyết Xà ngược đãi phải chạy trốn, hắn đã cứu cô ấy. Sau đó hai người sinh tình cảm tốt đẹp. Bạc Tuyết mang thai rồi sinh ra một cô con gái, lại phải đưa đến cô nhi viện. Về sau hắn biết mình có một cô con gái thì đã đi tìm nhưng không thấy. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực muốn tìm con gái mình.”
Lôi Dận im lặng lắng nghe, làn khói thản nhiên vây quanh làm cho khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối. Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, “Đến lúc đó, khi hắn gặp Khê nhi, phải nói được như vậy cho tôi, ‘tình thâm ý trọng’ một chút. Nếu dám để Khê nhi có nửa điểm hoài nghi, tôi sẽ lấy cái mạng chó của hắn!”
“Ngài yên tâm, tôi đã cảnh cáo hắn. Hắn là kẻ ham sống sợ chết, đương nhiên là hiểu phải làm thế nào. Hơn nữa, hắn chính xác là cha của tiểu thư Mạch Khê, có điều là không dám công khai hành vi đê tiện cho đời sau thôi.” Ánh mắt Phí Dạ cũng lạnh như băng.
Lôi Dận nghiến chặt quai hàm, trên khuôn mặt lạnh như băng đều là sắc thái ẩn nhẫn, “Không ngờ năm đó ‘lậu võng chi ngư’ (để cá lọt lưới) lại có lợi cho ngày hôm nay. Nếu hắn không phải là cha của Khê nhi, tôi sẽ tự tay xé nát hắn thành hàng trăm mảnh!”
Phí Dạ thở dài một hơi, hắn hiểu rất rõ, đây mới là ý muốn chân thực nhất của Lôi tiên sinh!
Nghĩ đến ba năm trước đây, hai bản báo cáo xét nghiệm cha con kia đều có kết quả rằng Lôi tiên sinh cùng tiểu thư Mạch Khê chính xác là có quan hệ cha và con gái, khiến ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này có phải thật hay không. Nếu chỉ có một bản báo cáo, thì có khả năng là sai lầm hoặc ngoài ý muốn, nhưng chẳng lẽ hai bản báo cáo giống nhau có thể xem như ngẫu nhiên sao? Nhưng là Lôi tiên sinh vẫn kiên trì muốn tiếp tục điều tra chuyện này. Thậm chí … hắn còn khẩn cầu tiểu thư Mạch Khê cho mình một chút thời gian!
Một người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Dận, từ khi nào lại đi khẩn cầu người khác như vậy? Mà người đó còn là một cô gái!
Sau khi tiểu thư Mạch Khê rời đi, Lôi tiên sinh suy sụp trong một thời gian dài liền bắt đầu điên cuồng tiếp tục điều tra chuyện này. Rốt cuộc cũng đã lôi được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê ra. Lúc ấy, Phí Dạ hắn cũng đều khiếp sợ hành động này của Lôi tiên sinh. Hắn vốn cho rằng, điều tra một người đã chết là chuyện không tưởng, mà Lôi tiên sinh vẫn kiên quyết tiến hành việc điều tra trên toàn thế giới, cuối cùng vẫn lôi ra gã đàn ông có cuộc sống như một con chuột này!
Ngay từ đầu, Phí Dạ thật không hiểu hành động của Lôi tiên sinh. Kỳ thực, Lôi tiên sinh là người biết rõ Bạc Tuyết mang thai tiểu thư Mạch Khê trong tình huống nào, mà hắn cũng biết, cha ruột của Mạch Khê có khả năng chính là một trong những kẻ đã luân bạo năm đó, nhưng lại luôn luôn che giấu. Cho dù đối mặt với sự chất vấn cùng phẫn nộ của tiểu thư Mạch Khê, hắn cũng không nói ra bất cứ chuyện gì liên quan đến nguyên nhân cô đến với cuộc sống này, dù chỉ là một chút!
Khi đã tìm được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê, Lôi dận đã hoàn toàn phát điên. Hắn lập tức điều tra hai nơi đã làm xét nghiệm đó, không nghĩ tới, hai bác sĩ làm xét nghiệm này đều đã bỏ trốn. Trong giới xã hội đen, Lôi Dận giận dữ, điên cuồng ra lệnh truy nã, khi tóm được hai tên bác sĩ này trở về, lại chỉ còn là...thi thể!
Thật hiển nhiên, có người đã xuống tay còn nhanh hơn so với tổ chức của bọn hắn! Đối phương đã che giấu hoàn toàn mọi manh mối. Mục đích cũng rất rõ ràng, dùng thủ đoạn này để đả kích thế lực của Lôi Dận. Chỉ là ... tại sao lại biết được người mà Lôi Dận để tâm tới nhất?
Rốt cuộc, đối phương là ai? Vì sao lại hiểu biết tâm tư của Lôi Dận đến thế? Đây chính là điều bọn hắn không tài nào nghĩ ra, đến khi bắt tay vào truy soát từng manh mối, đối phương đã ra tay nhanh hơn, hiểu biết được phương thức làm việc của Lôi Dận, đã tiêu hủy toàn bộ mọi thứ!
Không thể tiếp tục điều tra chuyện này, Lôi Dận dường như đã dồn mọi sự chú ý lên người cha ruột của Mạch Khê. Khi hắn nhìn thấy gã đàn ông kia, trong nháy mắt, sự lạnh giá trong đôi mắt xanh lục kia gần như muốn đóng băng đối phương ngay lập tức.
Hắn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mắt, tên súc sinh đã từng độc ác đến tận cùng! Y từng là thuộc hạ của Huyết Xà, tên là Neil. Đây cũng là một trong những thuộc hạ đắc lực của Huyết Xà! Y là người Siclian [1], mang trong mình dòng máu của Sicilian vốn có truyền thống mafia với sự tàn nhẫn bẩm sinh, đây chính là nguyên nhân Huyết Xà vô cùng coi trọng hắn năm đó.
Nhưng, sau mười mấy năm, y lại giống hệt như một con chó run rẩy quỳ gối dưới chân Lôi Dận, cũng không hề nhận ra người đàn ông lạnh lùng tới cực điểm này chính là thiếu niên bị Huyết Xà ra tay hạ sát năm đó và cũng không nhận ra đây chính là người đã huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’. Từ năm đó, sau khi y cùng các anh em khác đều điên cuồng luân bạo trên người đàn bà Bạc Tuyết kia, y bắt đầu nghiện ma túy. Nhiều năm như vậy, cơn nghiện của y càng lúc càng khủng khiếp, tiền của đều đổ sạch vào khói thuốc, cho đến khi nghèo túng như hiện nay, mỗi ngày chỉ có thể trốn tránh ở một xó bẩn thỉu nào đó mà hút thuốc phiện…
Dựa theo cá tính của Lôi Dận, phản ứng đầu tiên chắc hẳn là bắn chết tên này. Nhưng là, xét thấy y chính là cha ruột của Mạch Khê, hắn liền cắn răng đổ phần lớn thời gian tiêu phí trên người y. Vấn đề cha ruột của Mạch Khê sớm muộn gì cũng phải giải quyết, mà Lôi Dận cũng không muốn cho Mạch Khê biết bản thân mình lại có một người cha nghiện ngập đến như thế này, vì thế đã sai người cai nghiện cho Neil, cho dù chết cũng phải cai bằng được. Ngoại trừ việc này, hắn còn tỉ mỉ hư cấu nên một thân phận hoàn toàn mới cho Neil ... là một viên chức của công ty công nghệ thông tin, mục đích chính là không muốn để Mạch Khê phải đa nghi quá mức. Chuyện này càng đơn giản càng tốt, Lôi Dận không muốn phức tạp hóa vấn đề.
Chỉ là không hề nghĩ đến việc, gã Neil kia bây giờ hoàn toàn là cầm thú. Mười mấy năm sống không bằng chết đã khiến y sớm đánh mất hoàn toàn nhân tính cùng tình thân. Vì nghiện thuốc, y thậm chí còn bán cả vợ mình cho người khác. Vậy nên sau khi nghe xong yêu cầu của Lôi Dận, điều đầu tiên nghĩ đến là tiền. Ngoại trừ tiền, trên đời này y không còn cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì nữa.
Nghĩ cũng rất đúng, loại đàn ông không biết xấu hổ này, đương nhiên sẽ không có chút cảm xúc gì đối với Mạch Khê, dù cô con gái ruột của y. Y cho rằng, dù đây là một đứa con gái ruột đi chăng nữa, thì cũng là kết quả của một vụ cưỡng hiếp. Y cũng không hề yêu người đàn bà kia. Hành vi năm đó hoàn toàn là mệnh lệnh của Huyết Xà, chỉ hưởng lạc một phen. Y chỉ biết bản thân mình đương đùa vui một con kỹ nữ, mà đứa con kỹ nữ sinh thì y làm sao mà để ý được?
Cuối cùng, Lôi Dận đem tới một đống đôla Mỹ trực tiếp ném thẳng vào mặt y, Neil mới mặt mày hớn hở đáp ứng làm tốt vai diễn này! Quá trình thực sự không hề đơn giản, ước chừng cũng đã hao phí một thời gian rất dài của hắn. Tất cả chỉ vì Mạch Khê?
“Bây giờ hắn ở đâu? Tôi đang tính để cho Khê nhi gặp hắn.” Lôi Dận đặt xì gà vào trong gạt tàn, trên mặt hờ hững không một chút biểu tình.
Cho tới bây giờ, hắn không hề là một người có thể dễ bị uy hiếp. Cho dù gặp phải loại tình huống này, đối phương cũng đã không biết chết bao nhiêu lần. Nhưng là, vì Mạch Khê, hắn nhịn! Chỉ cần dùng tiền để mua sự an phận của gã đàn ông này cũng có thể.
“Gần đây hắn an phận rất nhiều, sau khi đến St.Petersburg luôn luôn ở trong khách sạn. Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.” Phí Dạ đứng lên, nói xong lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, khi vừa ra lệnh được một nửa thì biến sắc ...
“Lôi tiên sinh, đã xảy ra chuyện!”
—————————————
Mạch Khê đứng trong phòng lạnh hơn nửa ngày. Thứ nhất, cô không xác định rõ người vừa đi vào lúc nãy có phải là Đại Lị hay không. Thứ hai, chỗ này xem ra không phải là nơi thích thì vào. Hội quán này có vẻ nhìn như là một nơi giải trí cao cấp bình thường, nhưng không hiểu sao Mạch Khê luôn cảm thấy có điều gì đó thật khác thường, nhưng trong nhất thời cô không rõ đó là gì.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nghiến chặt răng, lấy hết dũng khí bước về phía trước. Nếu đã đến rồi thì phải liều thôi.
Bóng tối bắt đầu dần dần cô đặc lại, tuyết lại bắt đầu rơi xuống từ bầu trời đen kịt một màu, phủ trên những người đi đường. Từng bước đi của Mạch Khê có chút cẩn thận, cô không biết thế giới bên trong hội quán kia như thế nào. Có lẽ đây cũng chỉ như hội quán cao cấp khác thôi. Cũng có lẽ, người vừa bước vào khi nãy chính là Đại Lỵ, cô bạn đang ở bên trong dùng cơm…
Tất cả mọi khả năng cùng suy nghĩ đều hiện lên trong đầu, cho đến khi Mạch Khê bước tới trước cảnh cửa lớn. Một gã vệ sĩ giữ cửa ngăn cô lại, đánh giá Mạch Khê từ trên xuống dưới một phen. Kinh ngạc trước dáng vẻ xinh đẹp của cô, thái độ hắn ta cũng dịu xuống, có một sự lễ phép xa cách ...
“Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn không?”
Mạch Khê sửng sốt, lại lắc lắc đầu.
Người giữ cửa kia nghĩ nghĩ, “Vậy thẻ hội viên đâu ạ? Nếu tiểu thư có thẻ hội viên, xin đưa ra một chút. Cảm ơn.”
“Nơi này…chỉ cho hội viên vào?” Mạch Khê âm thầm nhíu mày, thực uổng công khi đến đây.
Người giữ cửa kinh ngạc nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, thì một gã đàn ông từ hội quán bước ra. Dáng người cao lớn hoàn hảo, khuôn mặt tuấn mỹ có thể khiến phụ nữ kinh ngạc. Những người vệ sĩ đứng giữ cửa sau khi nhìn thấy gã, liền cúi thấp người xuống. Mà gã đàn ông này, nhìn thấy Mạch Khê, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, ngữ khí ôn nhuận dễ nghe, “Tiểu thư cũng là đến tìm Ey?”
Ey?
Mạch Khê cụp mắt xuống, hàng lông mi dày che khuất sự nghi hoặc cùng kinh ngạc hiện lên. Thật hiển nhiên, Ey chính là tên một người. Gã đàn ông này lại dùng từ “cũng”, có lẽ hôm nay đã có một người tìm hắn trước. Chẳng lẽ ... cô gái giống như Đại Lỵ kia tìm đến Ey sao?
“A, phải, Ey hẹn tôi.” Mạch Khê linh động một chút, lại ngước mắt lên, thoải mái mà nói.
Gã đàn ông đánh giá cô hồi lâu, nhíu nhíu mày, “Tiểu thư ... thật sự là nghĩ kỹ rồi chứ?”
Mạch Khê không rõ ràng lắm ý tứ trong lời nói của gã, hơi run run một chút, nhưng vẫn gật đầu đại.
Gã đàn ông nhìn thấy thế, trong đôi đồng tử màu xanh lóe lên sự khó hiểu cùng tiếc nuối, thở dài một hơi, như là một loại thỏa hiệp, “Nếu là như thế này, vậy đi theo tôi.”
Mạch Khê hít sâu một hơi, đi theo gã vào hội quán.
Từng bước từng bước vào trong đó, trước mắt là ánh sáng rộng mở, đại sảnh khổng lồ có âm nhạc vang tới. Trong đại sảnh cũng không hề có khách, chỉ có rải rác vài bàn cà phê như thể để không gian bớt trống. Những nhân viên có huấn luyện trước, sau khi nhìn thấy gã đàn ông này đều ào ào hạ thấp người cúi chào, rồi khi nhìn thấy Mạch Khê đi phía sau, cũng đều khiếp sợ trước dung mạo xinh đẹp của cô.
Bước qua đại sảnh, mãi cho đến khi tới chỗ thang máy, gã đàn ông đi trước đột nhiên xoay người nhìn Mạch Khê, ánh mắt mang theo chút khó khăn. “Tên của cô là gì?”
“A? Tôi, tôi là ... Selena.” Mạch Khê vội vàng nói ra tên ở nước Pháp của mình.
Gã đàn ông gật gật đầu, lập tức rút ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cô, “Tôi là Nell. Phía trên danh thiếp có điện thoại. Trong trường hợp hối hận, cô hãy gọi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô một cơ hội kiếm tiền khác. Tuy rằng ở trong này ... lương thật sự rất cao.”
Mạch Khê nhìn tên trên danh thiếp, rồi lại nhìn thoáng qua gã đàn ông, trong lòng càng thêm lo lắng. Lời của hắn ta nói có ý gì?
“Cảm ơn ông, tôi sẽ liên lạc.” Cô vẫn nói ra một câu cảm ơn.
Neil nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc mới ấn thang máy…
Lần đầu tiên Mạch Khê nhìn thấy những thứ kỳ quái như thế này. Nơi đây có thiết kế cực kỳ xa hoa, khác hẳn đại sảnh ở bên ngoài. Trên mặt sàn đều là những tấm thảm lông được vận chuyển bằng máy bay từ Australia tới, cực kỳ tinh tế. Có một kệ rượu cùng những chiếc ly thủy tinh chân cao. Nhưng điều khiến cô giật mình nhất, chính là những bức tường làm bằng thủy tinh trong suốt, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra bên trong.
Lại nhìn ra hướng khác, những người kia như đang quay cuồng dưới ánh đèn thủy tinh. Rất xa theo góc nhìn của cô, xuyên qua tấm cửa thủy tinh, cô có thể nhìn thấy vô số những ngọn đèn đồng dạng. Những lồng đèn lớn như giăng ra một bầu trời, mỗi cái tỏa sáng như một viên minh châu.
Dưới những ngọn đèn mông lung có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ ái ân của những đôi nam nữ, như có như không, khiến người ta phải dồn dập mà hô hấp, mặt đỏ tim đập.
Mạch Khê cả kinh, không đợi nhìn kỹ thậm chí là chưa phản ứng lại được thì cánh cửa đã mở ra. Từ bên trong bước ra một gã đàn ông mập mạp. Bộ dạng gã này xấu vô cùng, trên mặt còn có một vết sẹo lồi rất dài khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi. Hắn khoanh hai cánh tay cường tráng, bên trên còn săm đủ thứ hình mà Mạch Khê không thể hiểu.
“Cô vào cùng con bé kia?” Gã đàn ông mập mạp sau khi nhìn thấy Mạch Khê, hai mắt sáng lên, miệng như sắp rớt nước miếng. Gã ngồi trên sofa, rút nhanh một điếu xì gà bên người ra rồi đút vào miệng.
Mạch Khê giật mình một cái. “Con bé kia”?
Neil nói khẽ với Mạch Khê: "Vị này chính là Ey, cô có việc gì cứ tìm hắn, hắn sẽ sắp xếp hết cho cô, bảo trọng!" Nói xong, y có chút tiếc hận mà liếc nhìn Mạch Khê một cái rồi mới chịu rời đi.
Ánh mắt y khiến Mạch Khê nghi ngờ, lại theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh. Nhìn thì chẳng thấy có gì, nhưng âm thanh nam nữ hoan ái lại quá rõ ràng. Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành.
Chỗ như thế này, không giống như một nơi hoạt động nghiêm túc cho lắm…
“Cô gái nhỏ, cô tên gì?” Thân mình Ey như đống thịt nhão. Đôi mắt nhỏ tí mê đắm nhìn cơ thể hoàn hảo của Mạch Khê, nhìn từ trên xuống dưới, không chút nào che giấu vẻ gian xảo, bỉ ổi.
Mạch Khê không trả lời câu hỏi của gã, dứt khoát hỏi, “Cô gái vừa vào đây đang ở đâu?”
Ey sửng sốt, sau đó nhíu nhanh mày lại, “Cô nói Đại Lỵ? Các cô không phải là vào cùng nhau sao?”
Đại Lỵ - cái tên này vừa được nói ra thì như một tiếng sấm dội vào lòng Mạch Khê. Cô giật mình sững sờ, mãi lâu sau không lấy lại được tinh thần. Là Đại Lỵ! Quả nhiên chính là Đại Lỵ! Cô ấy thật sự ở St.Peterbursg, ở ngay hội quán này!
Nhưng là…Vì sao cô ấy lại phải đến đây? Vì sao lại tìm đến gã xấu xí, kỳ dị này?
Vẻ sững sờ của Mạch Khê khiến Ey sinh nghi. Gã ra hiệu bằng ánh mắt, một tên vệ sĩ trong đó liền tiến lên kéo lấy Mạch Khê rồi quát lớn: “Rốt cục mày là ai? Đến đây làm gì?”
“Là Đại Lỵ giới thiệu tôi đến. Cô ấy đến đây làm gì thì tôi làm cái đó. Các người có thể gọi cô ấy ra đây, hai mặt đối chất.” Dưới tình thế cấp bách, Mạch Khê thốt lên, vừa có thể đánh bay sự nghi ngờ của bọn người kia, vừa có thể gặp được Đại Lỵ.
Ey nghe thấy vậy liền đứng dậy, đến trước mặt Mạch Khê, giơ bàn tay mập mạp hướng về phía khuôn mặt Mạch Khê…
"Không cho phép động vào tôi!" Mạch Khê nhăn mặt lại, kinh tởm mà ngoảnh mặt đi tránh bàn tay không an phận của gã.
Ey không hề tức giận, ngược lại hắn nói, “Đừng có giả vờ ngây thơ. Nếu biết điều, tôi sẽ cho cô lên đời, rồi sẽ được gặp nhiều khách sộp. Có điều cô cũng không có quyền lựa chọn. Dù sao cô cũng đến đây để kiếm tiền. Nếu muốn trực tiếp được hầu hạ khách mà cô lại là con chim non thì sẽ càng đáng giá. Phải biết rằng, khách đến ‘Ẩn cư’ của bọn tôi muốn gì là sẽ có được!”
Mạch Khê đột nhiên rõ rồi!
Cũng rốt cục hiểu vì sao bảo vệ ở cửa lại làm nghiêm ngặt đến vậy!
Đây hoàn toàn không phải là một hội quán thương nhân, mà là một nơi thối nát! Cứ hình dung những chiếc xe thể thao sang trọng đỗ ngoài cửa thì không khó để nhận ra đây chính là nơi phát tiết của bọn danh gia phú quý, là một ‘kỹ viện’ chỉ phục vụ cho giới thượng lưu!
Cô hít vào một hơi lạnh. Chẳng lẽ, Đại Lỵ đến đây là vì…
Đầu óc cô trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt. Không đâu, nhất định là cô nhầm rồi. Đại Lỵ trời sinh luôn kiêu hãnh, tác phong bình thường cũng khá ngoan ngoãn, sao có thể đến một nơi như thế này mà…kiếm tiền?
Hiển nhiên, Ey vô cùng hứng thú với Mạch Khê. Gã ghé vào tai cô, thô tục nói, “Cô em, chào giá đi, em muốn bao nhiêu tiền? Anh sẽ sắp xếp một cách tốt nhất cho em, hoặc là…” Bàn tay gã nắm lấy vòng eo cô, “Em theo anh cũng được, anh bao nuôi em, hàng tháng cho em một khoản lớn. Thế nào?”
Mạch Khê nhíu mày lại, lập tức đẩy gã ra, lại cảnh giác nhìn bốn phía. Cô cố nén cảm giác ghê tởm đến buồn nôn mà lãnh đạm nói, “Tôi là bạn tốt của Đại Lỵ, đến đây cũng là do cô ấy giới thiệu. Tôi muốn biết, tôi có thể làm quen trước với chỗ này giống cô ấy không?”
Đối với tình hình hoạt động ở đây cô không hề biết. Sở dĩ nói kiểu lập lờ như vậy cũng để tên kia nghe không ra chút khác thường nào. Hơn nữa, tâm tư Ey đã bị cô mê hoặc, cũng sẽ không nghi ngờ lời cô nói.
“Được, nếu em đã muốn tìm hiểu trước chỗ này thì anh đây sẽ thỏa mãn em. Bảo bối, nếu em đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh.” Ey cười khả ố vô cùng, “Đi theo anh.”
Tim Mạch Khê đập nhanh hơn, mỗi một bước vào mỗi phòng thì trái tim đều điên cuồng mà muốn nhảy ra. Cô muốn gặp Đại Lỵ nhưng mãi mà không thấy. Đang nghĩ đến đó, cô theo Ey vào một căn phòng rất lớn. Mỗi một gian đều giống như bên ngoài, đều có vách trong suốt, thiết kế đơn giản, óng ánh bởi tấm thủy tinh. Có điều…
Cảnh tượng bên trong khiến Mạch Khê ngây ngẩn cả người…
Một tiếng thân ngâm cao vút hòa cùng tiếng thở gấp của đàn ông nối tiếp nhau. Cô bỗng khiếp sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước. Cô không thích chỗ này, một điểm cũng không thích!
Ey nhấp rượu, nghiền ngẫm nhìn cô, cười nói: “Cô em, còn chưa thấy được màn hay đâu. Lát nữa sẽ khiến em hưng phấn không thôi!” Nói xong, gã búng tay một cái. Một tên vệ sĩ liền cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, ấn một nút. Một ngọn đèn sáng rực lên khiến cho cảnh tượng bên trong “cái lồng thủy tinh” kia hiện lên rõ ràng, không thiếu một điểm.
Mạch Khê giật mình, vội che miệng lại.
Trong gian phòng trong suốt kia, đích thị là một màn dã hợp uế tạp. Bên trong có khoảng bảy tám gã đàn ông, dáng người cao lớn vạm vỡ. Ở giữa họ là một cô gái bé nhỏ, đang nằm sấp trên mặt đất trong một tư thế vô cùng nhục nhã, thân mình mềm mại để mặc cho mấy tên đàn ông kia sờ soạng lung tung.
Mấy tên đàn ông điên cuồng mà dày vò người con gái, mà từ cổ họng cô gái kia cũng chỉ phát ra được mấy tiếng rên nhỏ, như thân ngâm, dụ hoặc, nhưng lại càng giống đau đớn hơn. Giờ khắc này, cô ấy đang bị một tên da đen chà đạp, trong khi đó, mấy gã kia thì nhàn hạ…
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái kia, hai chân Mạch Khê nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã nhoài ra đất!
"Đại Lỵ…" Trong lòng cô kinh hãi vô cùng, mà cũng là đau đớn. Sao Đại Lỵ lại có thể ở đây? Lại còn…Sắc mặt cô tái nhợt, chỉ muốn nôn khan, mà thân thể lại sinh ra những phản ứng thực bài xích cảnh tượng trước mắt này!
“Thế nào bảo bối? Không đến mức hưng phấn thành ra như thế này chứ?” Ey hạ lưu cười cười, ánh mắt nhìn cô cũng thật giảo hoạt, “Em xinh đẹp như vậy, làm việc như thế thì thật đáng tiếc đó. Nếu không thì theo anh đi, làm tình nhân của anh, anh cam đoan sẽ không để em chịu ấm ức.”
“Làm tình nhân của ông?” Mạch Khê nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không to gan quá mức đi tranh luận. Cô luôn luôn thông minh, sẽ không mất bình tĩnh ở nơi đang bất lợi cho chính bản thân mình, bằng không người chịu thiệt cũng chính là cô mà thôi. Ánh mắt Mạch Khê lại một lần nữa chuyển hướng tới chữ “Phòng thuê chung” lóe ra ánh sáng lấp lánh. Loại thiết kế thô tục này hoàn toàn phù hợp với dục vọng của một tên biến thái. Phòng thủy tinh thuê chung này, tức là mọi lạc thú bên trong một khi đã phát sinh cũng có thể chia sẻ. Nói cách khác, những kẻ đến cửa này mua vui có thể lần lượt ‘biểu diễn’ cho nhau ‘thưởng thức’…
“Đại Lỵ, Đại Lỵ!” Cô rốt cuộc không kiềm chế được, bước nhanh tới, gõ mạnh lên mặt ngoài lớp thủy tinh, “cộp cộp cộp” vài tiếng vang lên, muốn ý chí của Đại Lỵ thanh tỉnh lại. Cô không thể nhìn Đại Lỵ lại bị một đám đàn ông đùa bỡn, nhục nhã đến thế.
Nhưng dường như, Đại Lỵ cũng không hề nghe thấy gì. Vài tên đàn ông thô lỗ xoa nắn thân mình Đại Lỵ, biểu tình trên mặt vô cùng kinh tởm. Đại Lỵ rên lên lớn tiếng. Thân thể này gần như bị những tên đàn ông kia xuyên thủng. Tình huống như thế này, không biết cô đã bị đám đàn ông ghê tởm này hành hạ bao nhiêu lần.
“Thật hưởng thụ, tiểu nha đầu.” Ey chẳng hề để ý đến vẻ mặt khiếp sợ cùng đau đớn của Mạch Khê, tiến lên trêu đùa, “Phòng khách quý của bọn anh là dùng toàn bộ những vật liệu đặc thù để thiết kế, nhìn thì giống như thủy tinh, nhưng chỉ có người ngoài mới có thể nhìn thấy bên trong, còn bên trong, bọn họ không thể nhìn thấy được. Vậy nên, bạn thân của em căn bản là không nhìn thấy em.”
“Các người làm như vậy là trái pháp luật! Thả Đại Lỵ ra!” Mạch Khê sắp phát điên. Cô nhìn vẻ mặt thống khổ của Đại Lỵ, cả trái tim lẫn cõi lòng đều như bị băm nát ra máu, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn Ey, bàn tay nhỏ cũng siết chặt lại thành một nắm đấm. Nếu có thể, cô thật sự muốn vung một nắm đấm cho rụng răng cửa tên đàn ông ghê tởm này.
Nhưng cô không nghĩ tới, sau khi vừa nói xong, Ey cùng bọn vệ sĩ phía sau đều cười to lên, vẻ mặt của bọn họ như thể vừa nghe xong truyện tiếu lâm.
“Cô em ơi, từ đầu đến đuôi bọn anh không hề bắt buộc cô ta làm cái gì. Cô ta muốn kiếm tiền, thì đây là hành động tự nguyện cả thôi.”
Ey cười càn rỡ, chỉ chỉ cảnh tượng khủng khiếp bên trong, “Biết không, có nhiều khách chọn, thì bạn em càng kiếm được nhiều tiền hơn. Ví dụ như hôm nay chẳng hạn, tiền một đêm cô ta kiếm được cũng đã ngang bằng với lương bổng trong một năm của viên chức bình thường.”
“Tôi muốn đưa cô ấy đi!” Mạch Khê nghiến răng nghiến lợi. Những tiếng rên rỉ càng lúc càng cao của Đại Lỵ như một thanh kiếm sắc xuyên thấu trái tim Mạch Khê! Đại Lỵ giống như chị em của cô, mà cô bạn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được sự hành hạ của đám đàn ông này? Cô không thể nhìn Đại Lỵ như thế này nữa!
“Đưa cô ta đi?” Ey nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạch Khê một lúc lâu mới ‘bừng tỉnh đại ngộ’, “Thì ra không phải cô em đến kiềm tiền. Không sai, tiểu nha đầu, có thể lấy danh nghĩa của anh lọt vào được đây, anh thật buồn bực đó. Cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể thiếu tiền? Chỉ cần cô em nguyện ý, cũng có hàng dài đàn ông lắm tiền sẵn sàng bao nuôi em, con búp bê giá trị ạ. Nhưng mà, nếu cô em muốn đưa con nhỏ kia đi, thì không có cửa đâu. Bọn anh đã cho cô ta một số tiền, và dựa theo quy định của hợp đồng, cô ta phải ở trong này cho tới khi trả xong số tiền bọn anh đã đưa.”
Mạch Khê hận tới mức mắt cũng đỏ lên, ánh mắt phẫn nộ như thể muốn chém đứt mọi thứ, mang theo ý lạnh, “Cô ấy nợ các người bao nhiêu, tôi thay cô ấy trả!”
“Ha? Cô em thay con nhỏ đó?” Ey cười ha ha, ánh mắt độc địa đánh giá Mạch Khê, “Cô em định dùng thân thể hay là tiền? Nhưng mà, thật xin lỗi, bọn anh không có quy củ này. Hợp đồng chính là hợp đồng, cô ta nhất định phải dùng cách của mình trả lại. Đây là lựa chọn của cô ta. Tuy nhiên ... cô em à, nếu em muốn báo cảnh sát cũng có thể đấy. Cảnh sát hay là văn phòng chính phủ cũng tuyệt đối không dám quản nơi này. Nói cách khác, hội quán của bọn anh là tuyệt đối, tuyệt đối an toàn!”
Gã nhấn mạnh từ này.
Mạch Khê khó tin lắc đầu. Ngay sau đó, cô rút điện thoại di động ra, gọn gàng dứt khoát nhấn số. Cô không tin hội quán này có thể to gan lớn mật đến trình độ này!
Ey thấy hành động này lại như thể đang nhìn một đứa con nít trong nhà trẻ, cười cười, “Tiểu thư, nếu bọn anh sợ em báo cảnh sát, đã sớm thu điện thoại của em rồi.”
Mạch Khê kiên trì cầm điện thoại gọi cho cảnh sát, mặc kệ bọn họ đang cười ha hả. Không bao lâu, những tiếng còi hú cảnh sát từ xa vọng tới. Cô nhanh chóng bước tới cửa sổ, dùng hết sức mở ra một góc, liều mạng gọi lớn, thậm chí còn cố rướn người ra ngoài.
Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa hội quán. Theo phía sau xe cảnh sát còn có mấy chiếc hộ tống. Chỉ trong chốc lát, hai người từ trong xe bước ra, bày ra một bộ dáng chính nghĩa hừng hực.
Mạch Khê nhìn thấy có một người từ hội quán bước ra đi tới hai người cảnh sát, không biết bọn họ nói với nhau cái gì, chỉ thấy hai người cảnh sát kia cứ liên tục gật đầu, sau đó quay về xe như bình thường. Tiếng còi hú lại một lần nữa vang lên, cũng là ... càng ngày càng xa!
“Này này này…” Sự tuyệt vọng chưa từng có như một con quỷ dữ vồ lấy Mạch Khê, cô hét lớn lên, thậm chí còn đập đập tay vào lớp thủy tinh dày trên cửa sổ. Nhưng thật đáng tiếc…chiếc xe cảnh sát kia không hề quan tâm, vẫn tiếp tục đi xa…
Ey nhún nhún vai, bước tới một tay kéo Mạch Khê xoay người lại, nở nụ cười mờ ám cùng hạ lưu hơn trước, “Thế nào? Em tin tưởng cảnh sát sao? Còn không bằng tin tưởng bọn anh. Yên tâm đi em gái, chỉ cần em không muốn, bọn anh cũng sẽ không ép buộc em làm cái gì. Nhưng mà ... anh thực sự cảm thấy hứng thú với em.”
“Cút ngay!” Mạch Khê liều mạng đẩy gã ra, ánh mắt như muốn bốc hỏa! Những lời hắn nói thật ra đang nhắc nhở cô!
Không sai, bọn họ nếu dám cả gan lớn mật công khai kinh doanh hội quán này như vậy, nhất định là có quan hệ với cảnh sát, chính khách, quan chức cấp cao. Đây chính là cái gọi là “Cảnh phỉ một nhà” [2], thật sự một chút cũng không giả. Nơi này ngay cả cảnh sát cũng không dám động tay vào, như vậy hậu trường nhất định không thể đơn giản! Đúng, cảnh sát không hề có biện pháp với bọn này, như vậy thì hắn nhất định có thể!
Trong đầu Mạch Khê lập tức nghĩ tới bóng dáng Lôi Dận! Hắn nhất định có thể, sức mạnh, quyền thế của Tập đoàn Lôi thị ở Nga là không thể đo lường được. Dù sao hắn cũng là người đầu tư, nhưng chỉ dựa vào điểm ấy thì chưa đủ. Điều quan trọng nhất khiến người ta một chút cũng không dám khinh thường hắn, đó chính là bối cảnh xã hội đen. Cho dù hậu trường của bọn chúng có vững chắc đến mấy cũng không có khả năng không cho tổ chức “Ảnh” mặt mũi nào!
Cô muốn đi tìm Lôi Dận!
Nghĩ đến đây, Mạch Khê bước nhanh về phía cửa. Ey thấy thế, chỉ liếc mắt một cái, vài gã vệ sĩ lập tức tiến đến giữ Mạch Khê lại.
“Buông ra, buông! Lũ khốn kiếp!” Sức mạnh của Mạch Khê thực khiến người ta kinh ngạc. Có lẽ đây chính là phản kháng theo bản năng khi bị vây bắt, lại có thể là bản tính của một con báo trời sinh đã được kích động lên. Trong nhất thời, vài gã đàn ông to lớn kia không thể bắt được cô.
Mạch Khê đẩy mạnh cánh cửa lớn ra, kích động nhìn bọn vệ sĩ đương đuổi theo phía sau. Dưới tình thế cấp bách, Mạch Khê bị mất thăng bằng. “Rầm” một tiếng, cô va vào một lồng ngực rắn chắc. Cú va khiến đầu óc cô choáng váng, tim suýt chút nữa bị đánh bay ra ngoài. Chưa kịp thét lên, hai bàn tay vững vàng đầy sức mạnh đỡ lấy hai vai cô. Như thế này mới tránh cho Mạch Khê khỏi bị ngã ngược xuống đất do lực va quá mạnh.
[1]: Sicilia là một vùng tự trị của Ý, có diện tích lớn nhất. Hòn đảo này được xem như là quê hương của mafia (Cosa Nostra) – một tổ chức tội phạm bí mật của người Sicily được hình thành vào giữa thế kỷ 19.
[2]: 警匪一家 – Cảnh phỉ một nhà. Ý Mạch Khê nói ở đây là chỉ, cảnh sát (người đứng về phía lẽ phải) cùng kẻ cướp (chỉ cái ác) lại đứng cùng một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.