Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời
Quyển 8 - Chương 16: Lôi Dận lui nhường
Ân Tầm
07/05/2013
Mạch Khê tiến lên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt cũng sâu vẻ lo lắng cho hắn...
Lôi Dận buồn cười nhìn cô, nhẹ nhàng nâng cả khuôn mặt cô lên, trong đáy mắt cũng chỉ còn vẻ cưng chiều dành cho cô, "Khê nhi, anh biết em đang quan tâm đến điều gì, anh không sao cả."
"Sao lại không sao cả?" Lòng Mạch Khê như bị một cái búa nện xuống, cô cầm tay hắn áp lên má mình, dịu dàng nói, "Lôi thị là tâm huyết của anh, nhiều năm qua anh đều dồn hết tâm lực vào công ty..."
Lôi Dận cảm động, cúi người hôn lên mái tóc cô rồi trầm giọng cười, "Thời gian về sau này, anh chỉ muốn quan tâm đến em và con."
"Em chỉ sợ như vậy thì..." Đôi mắt Mạch Khê thoáng trầm xuống, "Em không cần gì cả, chỉ cần anh ở bên cạnh em, bất luận thế nào cũng thấy hạnh phúc. Nhưng mà anh thì không thể, trời sinh ra anh là người có quyền lực, về sau anh sẽ hối hận."
"Em cho rằng anh sẽ hối hận ư?" Lôi Dận nhìn cô, vẫn một vẻ thâm tình, "Anh chưa bao giờ hối hận vì chuyện đã làm. Hơn nữa, đối với em, nếu bắt anh vì Lôi thị mà bỏ rơi em thì tuyệt đối không thể."
"Nhưng mà..." Ánh mắt Mạch Khê tràn vẻ lo lắng, "Anh có nhớ không, có lẽ, em ở lại bên cạnh anh sẽ là trở ngại cho... "
Ngay sau đó, đôi môi anh đào của cô bị Lôi Dận che lại, nóng bỏng như lửa, thật quá dễ dàng để cảm nhận được tình yêu sâu đậm hắn dành cho cô.
Thật lâu sau, Lôi Dận mới lưu luyến buông đôi môi cô ra, chóp mũi cọ cọ lên mũi cô, hắn nói: "Khê nhi, anh cam đoan với em, tất cả chỉ là tạm thời, anh sẽ lấy lại hết thảy những gì của mình. Nhất là món quà cho cục cưng của chúng ta, anh nói rồi, nhất định sẽ làm được."
"Dận..."
"Có tin anh không?" Lôi Dận nhợt nhạt cười, nhưng bên môi vẫn mang vẻ hạnh phúc.
Mạch Khê nhìn hắn, nhìn vẻ thâm tình của hắn, trong lòng bỗng sinh ra dũng khí. Cô gật đầu mạnh một cái, nhưng sau đó lại có chút lo lắng...
"Nhưng mà, cha anh..."
"Cha?" Lôi Dận nở nụ cười, cũng là nụ cười lạnh ngắt, "Cho đến bây giờ anh chưa từng được hưởng thứ gọi là ‘tình cha’."
"Nhưng quan hệ cha con còn lớn hơn trời, bất luận anh có thừa nhận hay không, ông ấy vẫn là cha anh." Mạch Khê nhẹ giọng nói.
Lôi Dận kéo bàn tay cô lại, hôn lên từng ngón tay như đang nâng niu một con búp bê, "Khê nhi, em còn nhỏ, trên thương trường có nhiều chuyện em không thể lý giải được. Người ta nói thương trường như chiến trường, trên chiến trường đó thì không có quan hệ cha con. Thương giới cũng vậy. Hôm nay, không phải chính mắt em thấy ông ta áp chế anh như thế nào sao?"
"Dận, em rất lo..." Cô ngập ngừng, không biết nên nói gì. Thật ra, cô đã không còn là đứa trẻ con, ít nhiều cũng học được vài chuyện trong thương giới, hơn nữa ở đại học cô đã được đào tạo chuyên sâu, có được kỹ năng quản lý doanh nghiệp. Với trình độ như vậy thì tối thiểu cũng có thể trợ giúp cho Lôi Dận. Nhưng cứ mỗi lần cô có ý nghĩ này, hắn lại không chút do dự mà từ chối.
Mà hôm nay, cũng vẫn như thế.
Lôi Dận thấy cô có vẻ buồn rầu thì trìu mến nói...
"Khê nhi, anh nói rồi, chuyện bên ngoài em không cần lo lắng, em chỉ cần làm việc mình thích là được rồi. Có điều, bây giờ..."
Hắn mỉm cười, bàn tay to đặt nhẹ trên bụng cô, "Chuyện em có thể làm cũng chỉ có ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh."
Mạch Khê bị vẻ lạc quan cùng kiên định của hắn làm cho cười rộ lên, áp lực trong lòng cũng nhất thời tan biến. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, ra vẻ bất mãn nói...
"Dận, em phát hiện ra anh thật sự mang nặng tư tưởng của chủ nghĩa nam quyền. Chẳng lẽ phụ nữ thì không thể kinh doanh sao?"
"Những người phụ nữ khác thì có thể, chỉ riêng người phụ nữ của anh thì không thể." Lôi Dận trả lời một cách thản nhiên.
"Vì sao? Anh thật bảo thủ." Mạch Khê bực bội ngẩng mặt lên, vừa bĩu môi vừa nhìn hắn.
"Bởi vì anh không muốn cho người phụ nữ của anh phải mệt nhọc. Người anh yêu, chỉ cần mỗi ngày cười cho anh ngắm là được rồi." Lôi Dận nâng tay, cưng chiều nhéo cái mũi của cô một cái, trìu mến trả lời.
"Anh thật bá đạo." Mạch Khê trừng mắt nhìn hắn.
"Được, được, anh bá đạo." Lôi Dận cũng không phản bác, chỉ như đang nuông chiều một đứa nhỏ bốc đồng. Hắn kéo cô lại, đưa tay cởi quần áo của cô.
"Này, anh làm gì đấy?"
"Đương nhiên là đi tắm rồi."Lôi Dận cười xấu xa .
Mạch Khê nhìn thấy ánh mắt háo sắc của hắn, hai má bỗng đỏ lên, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười quỷ quái. Cô nghiêng đầu...
"Nhìn tư thế của anh, có phải là muốn giúp em tắm không?"
Lôi Dận ghé sát khuôn mặt tuấn tú lại, như thể gần chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, "Cầu còn không được."
"Tốt..." Lần này Mạch Khê cực kỳ phối hợp, ngay sau đó chậm rãi cởi sạch quần áo ra, thân mình quyến rũ mờ mờ ảo ảo trong làn hơi nước...
"Chỉ cần người nào đó không động chân động tay với em là được rồi."
Cô nhẹ nhàng bước vào bồn tắm, cả thân mình dính đầy cánh hoa tươi, đẹp không sao tả xiết. Cô cố ý làm như vậy! Lôi Dận là người đàn ông có dục vọng rất mạnh mẽ, nhưng từ khi cô mang thai, hắn buộc phải sống cuộc sống cấm dục. Hôm nay hắn chủ động dụ dỗ cô, không ngờ, người bị hại mãi mãi chỉ có hắn.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trầm trong bồn nước, đôi mắt hắn tối sầm đi, yết hầu không ngừng lên xuống. Hắn bước nhanh đến, ngồi trên thành bồn tắm, xả nước ấm lên người cô, bàn tay cũng thuận thế mà ‘du ngoạn’ trên tấm lưng mềm nhẵn của cô...
"Bé con, nếu không phải vì cục cưng, anh nhất định sẽ..."
"Sẽ làm sao?" Mạch Khê làm ra vẻ khó hiểu, vừa cười vừa nói, như một đứa nhỏ vô tội ngu ngơ. Nhưng trong mắt đàn ông, đây là loại ngây thơ...hấp dẫn trí mạng!
Lôi Dận cúi đầu, tựa trán trên trán cô, nặng nề nói...
"Anh nhất định sẽ...hung hăng muốn em!"
Mạch Khê không nhịn nổi, cười ra tiếng, "Đúng vậy, có điều bây giờ anh cũng chỉ có thể muốn thôi. Ngại quá, phải để cho anh mấy tháng làm hòa thượng rồi. Ai bảo con yếu ớt như vậy chứ, không thể bị tổn thương đâu."
"Đúng là không thể làm tổn thương đến con, nhưng cứ như vậy mà buông tha thì quá lợi cho em rồi." Trong mắt Lôi Dận ngập tràn dục vọng bế tắc, nhưng lại cực kỳ mãnh liệt, sâu như biển khơi.
"Anh muốn làm gì? Bây giờ anh không thể bắt nạt em nha..." Mạch Khê đưa ra lời cảnh cáo.
"Anh không thể động vào thân mình em, nhưng em có thể..." Lôi Dận cười một cách cực kỳ ‘đen tối’. Hắn cúi đầu, đôi môi khẽ chạm bên tai cô thì thầm.
Mạch Khê nghe thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Cô nâng tay đánh hắn một cái, "Anh...xấu xa!"
Lôi Dận cười nhẹ, ngón tay thô vuốt lên cánh môi anh đào của cô, đôi mắt càng tối hơn. Hắn nhẹ nhàng tách môi cô ra, đưa ngón tay trỏ thăm dò bên trong. Vừa động vào cái lưỡi thơm tho, ngón tay hắn chạm vào sự mềm mại khiến cơ thể càng căng cứng hơn...
"Khê nhi, cho anh hư hỏng một lần đi mà..." Tiếng nói của hắn có vẻ khàn đặc, lại tràn ngập từ tính mà quanh quẩn bên tai cô, hơi thở phả trên đỉnh đầu cô...
"Bé con, thân mình mềm mại của em gần bức điên anh rồi..."
Lôi Dận buồn cười nhìn cô, nhẹ nhàng nâng cả khuôn mặt cô lên, trong đáy mắt cũng chỉ còn vẻ cưng chiều dành cho cô, "Khê nhi, anh biết em đang quan tâm đến điều gì, anh không sao cả."
"Sao lại không sao cả?" Lòng Mạch Khê như bị một cái búa nện xuống, cô cầm tay hắn áp lên má mình, dịu dàng nói, "Lôi thị là tâm huyết của anh, nhiều năm qua anh đều dồn hết tâm lực vào công ty..."
Lôi Dận cảm động, cúi người hôn lên mái tóc cô rồi trầm giọng cười, "Thời gian về sau này, anh chỉ muốn quan tâm đến em và con."
"Em chỉ sợ như vậy thì..." Đôi mắt Mạch Khê thoáng trầm xuống, "Em không cần gì cả, chỉ cần anh ở bên cạnh em, bất luận thế nào cũng thấy hạnh phúc. Nhưng mà anh thì không thể, trời sinh ra anh là người có quyền lực, về sau anh sẽ hối hận."
"Em cho rằng anh sẽ hối hận ư?" Lôi Dận nhìn cô, vẫn một vẻ thâm tình, "Anh chưa bao giờ hối hận vì chuyện đã làm. Hơn nữa, đối với em, nếu bắt anh vì Lôi thị mà bỏ rơi em thì tuyệt đối không thể."
"Nhưng mà..." Ánh mắt Mạch Khê tràn vẻ lo lắng, "Anh có nhớ không, có lẽ, em ở lại bên cạnh anh sẽ là trở ngại cho... "
Ngay sau đó, đôi môi anh đào của cô bị Lôi Dận che lại, nóng bỏng như lửa, thật quá dễ dàng để cảm nhận được tình yêu sâu đậm hắn dành cho cô.
Thật lâu sau, Lôi Dận mới lưu luyến buông đôi môi cô ra, chóp mũi cọ cọ lên mũi cô, hắn nói: "Khê nhi, anh cam đoan với em, tất cả chỉ là tạm thời, anh sẽ lấy lại hết thảy những gì của mình. Nhất là món quà cho cục cưng của chúng ta, anh nói rồi, nhất định sẽ làm được."
"Dận..."
"Có tin anh không?" Lôi Dận nhợt nhạt cười, nhưng bên môi vẫn mang vẻ hạnh phúc.
Mạch Khê nhìn hắn, nhìn vẻ thâm tình của hắn, trong lòng bỗng sinh ra dũng khí. Cô gật đầu mạnh một cái, nhưng sau đó lại có chút lo lắng...
"Nhưng mà, cha anh..."
"Cha?" Lôi Dận nở nụ cười, cũng là nụ cười lạnh ngắt, "Cho đến bây giờ anh chưa từng được hưởng thứ gọi là ‘tình cha’."
"Nhưng quan hệ cha con còn lớn hơn trời, bất luận anh có thừa nhận hay không, ông ấy vẫn là cha anh." Mạch Khê nhẹ giọng nói.
Lôi Dận kéo bàn tay cô lại, hôn lên từng ngón tay như đang nâng niu một con búp bê, "Khê nhi, em còn nhỏ, trên thương trường có nhiều chuyện em không thể lý giải được. Người ta nói thương trường như chiến trường, trên chiến trường đó thì không có quan hệ cha con. Thương giới cũng vậy. Hôm nay, không phải chính mắt em thấy ông ta áp chế anh như thế nào sao?"
"Dận, em rất lo..." Cô ngập ngừng, không biết nên nói gì. Thật ra, cô đã không còn là đứa trẻ con, ít nhiều cũng học được vài chuyện trong thương giới, hơn nữa ở đại học cô đã được đào tạo chuyên sâu, có được kỹ năng quản lý doanh nghiệp. Với trình độ như vậy thì tối thiểu cũng có thể trợ giúp cho Lôi Dận. Nhưng cứ mỗi lần cô có ý nghĩ này, hắn lại không chút do dự mà từ chối.
Mà hôm nay, cũng vẫn như thế.
Lôi Dận thấy cô có vẻ buồn rầu thì trìu mến nói...
"Khê nhi, anh nói rồi, chuyện bên ngoài em không cần lo lắng, em chỉ cần làm việc mình thích là được rồi. Có điều, bây giờ..."
Hắn mỉm cười, bàn tay to đặt nhẹ trên bụng cô, "Chuyện em có thể làm cũng chỉ có ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh."
Mạch Khê bị vẻ lạc quan cùng kiên định của hắn làm cho cười rộ lên, áp lực trong lòng cũng nhất thời tan biến. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, ra vẻ bất mãn nói...
"Dận, em phát hiện ra anh thật sự mang nặng tư tưởng của chủ nghĩa nam quyền. Chẳng lẽ phụ nữ thì không thể kinh doanh sao?"
"Những người phụ nữ khác thì có thể, chỉ riêng người phụ nữ của anh thì không thể." Lôi Dận trả lời một cách thản nhiên.
"Vì sao? Anh thật bảo thủ." Mạch Khê bực bội ngẩng mặt lên, vừa bĩu môi vừa nhìn hắn.
"Bởi vì anh không muốn cho người phụ nữ của anh phải mệt nhọc. Người anh yêu, chỉ cần mỗi ngày cười cho anh ngắm là được rồi." Lôi Dận nâng tay, cưng chiều nhéo cái mũi của cô một cái, trìu mến trả lời.
"Anh thật bá đạo." Mạch Khê trừng mắt nhìn hắn.
"Được, được, anh bá đạo." Lôi Dận cũng không phản bác, chỉ như đang nuông chiều một đứa nhỏ bốc đồng. Hắn kéo cô lại, đưa tay cởi quần áo của cô.
"Này, anh làm gì đấy?"
"Đương nhiên là đi tắm rồi."Lôi Dận cười xấu xa .
Mạch Khê nhìn thấy ánh mắt háo sắc của hắn, hai má bỗng đỏ lên, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười quỷ quái. Cô nghiêng đầu...
"Nhìn tư thế của anh, có phải là muốn giúp em tắm không?"
Lôi Dận ghé sát khuôn mặt tuấn tú lại, như thể gần chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, "Cầu còn không được."
"Tốt..." Lần này Mạch Khê cực kỳ phối hợp, ngay sau đó chậm rãi cởi sạch quần áo ra, thân mình quyến rũ mờ mờ ảo ảo trong làn hơi nước...
"Chỉ cần người nào đó không động chân động tay với em là được rồi."
Cô nhẹ nhàng bước vào bồn tắm, cả thân mình dính đầy cánh hoa tươi, đẹp không sao tả xiết. Cô cố ý làm như vậy! Lôi Dận là người đàn ông có dục vọng rất mạnh mẽ, nhưng từ khi cô mang thai, hắn buộc phải sống cuộc sống cấm dục. Hôm nay hắn chủ động dụ dỗ cô, không ngờ, người bị hại mãi mãi chỉ có hắn.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trầm trong bồn nước, đôi mắt hắn tối sầm đi, yết hầu không ngừng lên xuống. Hắn bước nhanh đến, ngồi trên thành bồn tắm, xả nước ấm lên người cô, bàn tay cũng thuận thế mà ‘du ngoạn’ trên tấm lưng mềm nhẵn của cô...
"Bé con, nếu không phải vì cục cưng, anh nhất định sẽ..."
"Sẽ làm sao?" Mạch Khê làm ra vẻ khó hiểu, vừa cười vừa nói, như một đứa nhỏ vô tội ngu ngơ. Nhưng trong mắt đàn ông, đây là loại ngây thơ...hấp dẫn trí mạng!
Lôi Dận cúi đầu, tựa trán trên trán cô, nặng nề nói...
"Anh nhất định sẽ...hung hăng muốn em!"
Mạch Khê không nhịn nổi, cười ra tiếng, "Đúng vậy, có điều bây giờ anh cũng chỉ có thể muốn thôi. Ngại quá, phải để cho anh mấy tháng làm hòa thượng rồi. Ai bảo con yếu ớt như vậy chứ, không thể bị tổn thương đâu."
"Đúng là không thể làm tổn thương đến con, nhưng cứ như vậy mà buông tha thì quá lợi cho em rồi." Trong mắt Lôi Dận ngập tràn dục vọng bế tắc, nhưng lại cực kỳ mãnh liệt, sâu như biển khơi.
"Anh muốn làm gì? Bây giờ anh không thể bắt nạt em nha..." Mạch Khê đưa ra lời cảnh cáo.
"Anh không thể động vào thân mình em, nhưng em có thể..." Lôi Dận cười một cách cực kỳ ‘đen tối’. Hắn cúi đầu, đôi môi khẽ chạm bên tai cô thì thầm.
Mạch Khê nghe thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Cô nâng tay đánh hắn một cái, "Anh...xấu xa!"
Lôi Dận cười nhẹ, ngón tay thô vuốt lên cánh môi anh đào của cô, đôi mắt càng tối hơn. Hắn nhẹ nhàng tách môi cô ra, đưa ngón tay trỏ thăm dò bên trong. Vừa động vào cái lưỡi thơm tho, ngón tay hắn chạm vào sự mềm mại khiến cơ thể càng căng cứng hơn...
"Khê nhi, cho anh hư hỏng một lần đi mà..." Tiếng nói của hắn có vẻ khàn đặc, lại tràn ngập từ tính mà quanh quẩn bên tai cô, hơi thở phả trên đỉnh đầu cô...
"Bé con, thân mình mềm mại của em gần bức điên anh rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.