Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!
Chương 50
Jade Bot
11/06/2023
Con đường Ôn Húc Nhiên lái xe đưa cô về ngày hôm nay, so với trước đây là hai con đường hoàn toàn khác nhau. Suốt dọc đường về, Triệu Uyển Dư đã dần khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ là khi đến nơi, Ôn Húc Nhiên dừng xe xong liền quay sang nhìn cô, hỏi một câu vô cùng nghiêm túc: “Uyển Dư, em mới chuyện nhà sao? Khi nào, sao không nói cho anh biết.”
Triệu Uyển Dư có chút chột dạ. Bởi lẽ chuyện cô ở cùng Hoắc Lãng Triết đến giờ Ôn Húc Nhiên vẫn chưa biết. Rõ ràng giữa cô và Hoắc Lãng Triết chẳng có mối quan hệ gì, vậy sẽ như thế nào khi để người khác biết chuyện cô và anh ta ở chung một chỗ đây?
Ánh mắt Triệu Uyển Dư có chút dao động, cô nhìn vào gương mặt đầy ân cần của Ôn Húc Nhiên, khẽ nở nụ cười. “Cũng mới thôi, Húc Nhiên, anh yên tâm, tôi có thể tự lo tốt cho bản thân mà.”
Ôn Húc Nhiên thở dài một tiếng, anh nắm lấy hai tay cô, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Uyển Dư, thật lòng mà nói, hôm nay thấy em như vậy anh rất đau lòng. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với em nhưng nếu như em thật sự coi anh là bạn, là tri kỷ của em, vậy đừng ngại đem tâm sự của mình nói cho anh biết. Anh vẫn luôn ở đây, lắng nghe, chia sẻ với em.”
Những lời của Ôn Húc Nhiên giống như dòng nước ấm áp, âm thầm thấm vào trái tim cô.
“Cảm ơn anh, Húc Nhiên.” Giọng nói của cô tuy nhỏ nhưng lại rất dịu dàng, “Tôi cũng đã trải qua không ít chuyện khó khăn, nên sức chịu đựng vẫn còn khá lắm. Yên tâm đi, nếu quả thật có một ngày tôi không gánh nổi, tôi nhất định sẽ tìm anh thổ lộ hết, đến lúc đó anh đừng đẩy tôi đi là được.”
“Đương nhiên là không rồi.” Ôn Húc Nhiên nhìn nụ cười của cô mà trong lòng không ngừng đau đớn.
Cô gái nhỏ này….anh nên làm gì với cô đây?
“Cảm ơn anh!” Triệu Uyển Dư cười nhẹ một tiếng, thoạt rồi bước xuống xe.
Giày cao gót khẽ dẫm lên con đường lát đá lạnh băng dẫn vào căn biệt thự, từng cơn gió có chút lạnh nhẹ nhàng lướt qua đôi chân cô, khiến cô vô thức run lên. Nhìn về phía ánh đèn hắt ra từ biệt thự, cô thực không biết đêm nay Hoắc Lãng Triết có trở về biệt thự hay không, liệu có đang ở cạnh người con gái đó không?
Nghĩ tới đây, Triệu Uyển Dư khẽ cười tự giễu. Cô là đang ghen với cô gái đó sao?
“Uyển Dư, chờ một chút!” Ôn Húc Nhiên cũng xuống xe, từ phía sau cất tiếng gọi.
Triệu Uyển Dư quay người lại, cô nhìn Ôn Húc Nhiên khẽ mỉm cười: “Sao vậy?”
Ôn Húc Nhiên nhất thời im lặng, anh nhìn cô hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng: “Chỉ là muốn xuống xe nhìn em đi vào trong.”
Anh vô thức tiến lên, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn nhu vô hạn, bàn tay cũng khẽ đặt lên đầu vai cô, “Uyển Dư, em đừng tự mình chống đỡ nữa. Em rất kiêm cường, nhưng kiêm cường quá sẽ rất vất vả...”
Triệu Uyển Dư khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt chợt lóe lên nét tiều tụy…
Dáng vẻ cô lúc này vô cùng dịu dàng, toát lên mị lực khiến đàn ông mê muội. Mà Ôn Húc Nhiên cũng không ngoại lệ, bàn tay đang đặt trên đầu vai cô khẽ chuyển qua gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Triệu Uyển Dư nhận ra ánh mắt của Ôn Húc Nhiên có chút biến đổi, giật mình nhìn sững hồi lâu.
Đối với Ôn Húc Nhiên, cô luôn coi trọng anh, coi anh chính là một người bạn của cô. Tuy động tác lúc này của anh không phù hợp lắm nhưng không hề có chút cảm giác mập mờ, có lẽ do Ôn Húc Nhiên quá lo lắng cho cô thôi.
Ôn Húc Nhiên chăm chú nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng khẽ vang lên, “Uyển Dư…” Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu xuống, dưới ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Triệu Uyển Dư, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Nụ hôn này chỉ trong chớp mắt, như thể những cánh bướm nhẹ lướt qua. Triệu Uyển Dư còn chưa kịp phản ứng, Ôn Húc Nhiên đã buông ra.
“Chỉ là chào tạm biệt thôi.” Ôn Húc Nhiên khẽ cười, sự ấm áp tràn đầy nơi khoé mắt.
Triệu Uyển Dư còn đang bất ngờ với hành động vừa rồi của Ôn Húc Nhiên, chưa biết lúc này nên phản ứng sao cho phải thì anh cười nói tiếp. “Anh về đây. Em vào nghỉ ngơi đi.”
Triệu Uyển Dư không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại, hướng về phía Ôn Húc Nhiên vẫy tay tạm biệt.
Nhìn theo bóng cô dần khuất vào căn biệt thự, Ôn Húc Nhiên khẽ thở dài.
Tình yêu? Không phải anh không muốn nắm lấy, chỉ là anh sợ, sợ rằng một khi thổ lộ thất bại thì đến cả tư cách làm bạn cũng không thể… Có thể người khác nhìn vào sẽ nghĩ anh là một kẻ nhát gan, nhưng chỉ có anh mới biết, anh trân quý mối quan hệ này như thế nào. Thà rằng anh cứ ngu ngốc ở bên cạnh cô như thế này, còn hơn là đem mối quan hệ của họ ra trước đầu gió, không biết kết cục liệu sẽ gió tạt đi về đâu….
Tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài căn biệt thự đều bị camera ghi lại không sót chút nào, ống kính camera tựa như đôi mắt của sói, trong đêm tối mơ hồ lóe lên khiến người ta cảm thấy bất an…
Triệu Uyển Dư có chút chột dạ. Bởi lẽ chuyện cô ở cùng Hoắc Lãng Triết đến giờ Ôn Húc Nhiên vẫn chưa biết. Rõ ràng giữa cô và Hoắc Lãng Triết chẳng có mối quan hệ gì, vậy sẽ như thế nào khi để người khác biết chuyện cô và anh ta ở chung một chỗ đây?
Ánh mắt Triệu Uyển Dư có chút dao động, cô nhìn vào gương mặt đầy ân cần của Ôn Húc Nhiên, khẽ nở nụ cười. “Cũng mới thôi, Húc Nhiên, anh yên tâm, tôi có thể tự lo tốt cho bản thân mà.”
Ôn Húc Nhiên thở dài một tiếng, anh nắm lấy hai tay cô, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Uyển Dư, thật lòng mà nói, hôm nay thấy em như vậy anh rất đau lòng. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với em nhưng nếu như em thật sự coi anh là bạn, là tri kỷ của em, vậy đừng ngại đem tâm sự của mình nói cho anh biết. Anh vẫn luôn ở đây, lắng nghe, chia sẻ với em.”
Những lời của Ôn Húc Nhiên giống như dòng nước ấm áp, âm thầm thấm vào trái tim cô.
“Cảm ơn anh, Húc Nhiên.” Giọng nói của cô tuy nhỏ nhưng lại rất dịu dàng, “Tôi cũng đã trải qua không ít chuyện khó khăn, nên sức chịu đựng vẫn còn khá lắm. Yên tâm đi, nếu quả thật có một ngày tôi không gánh nổi, tôi nhất định sẽ tìm anh thổ lộ hết, đến lúc đó anh đừng đẩy tôi đi là được.”
“Đương nhiên là không rồi.” Ôn Húc Nhiên nhìn nụ cười của cô mà trong lòng không ngừng đau đớn.
Cô gái nhỏ này….anh nên làm gì với cô đây?
“Cảm ơn anh!” Triệu Uyển Dư cười nhẹ một tiếng, thoạt rồi bước xuống xe.
Giày cao gót khẽ dẫm lên con đường lát đá lạnh băng dẫn vào căn biệt thự, từng cơn gió có chút lạnh nhẹ nhàng lướt qua đôi chân cô, khiến cô vô thức run lên. Nhìn về phía ánh đèn hắt ra từ biệt thự, cô thực không biết đêm nay Hoắc Lãng Triết có trở về biệt thự hay không, liệu có đang ở cạnh người con gái đó không?
Nghĩ tới đây, Triệu Uyển Dư khẽ cười tự giễu. Cô là đang ghen với cô gái đó sao?
“Uyển Dư, chờ một chút!” Ôn Húc Nhiên cũng xuống xe, từ phía sau cất tiếng gọi.
Triệu Uyển Dư quay người lại, cô nhìn Ôn Húc Nhiên khẽ mỉm cười: “Sao vậy?”
Ôn Húc Nhiên nhất thời im lặng, anh nhìn cô hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng: “Chỉ là muốn xuống xe nhìn em đi vào trong.”
Anh vô thức tiến lên, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn nhu vô hạn, bàn tay cũng khẽ đặt lên đầu vai cô, “Uyển Dư, em đừng tự mình chống đỡ nữa. Em rất kiêm cường, nhưng kiêm cường quá sẽ rất vất vả...”
Triệu Uyển Dư khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt chợt lóe lên nét tiều tụy…
Dáng vẻ cô lúc này vô cùng dịu dàng, toát lên mị lực khiến đàn ông mê muội. Mà Ôn Húc Nhiên cũng không ngoại lệ, bàn tay đang đặt trên đầu vai cô khẽ chuyển qua gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Triệu Uyển Dư nhận ra ánh mắt của Ôn Húc Nhiên có chút biến đổi, giật mình nhìn sững hồi lâu.
Đối với Ôn Húc Nhiên, cô luôn coi trọng anh, coi anh chính là một người bạn của cô. Tuy động tác lúc này của anh không phù hợp lắm nhưng không hề có chút cảm giác mập mờ, có lẽ do Ôn Húc Nhiên quá lo lắng cho cô thôi.
Ôn Húc Nhiên chăm chú nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng khẽ vang lên, “Uyển Dư…” Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu xuống, dưới ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Triệu Uyển Dư, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Nụ hôn này chỉ trong chớp mắt, như thể những cánh bướm nhẹ lướt qua. Triệu Uyển Dư còn chưa kịp phản ứng, Ôn Húc Nhiên đã buông ra.
“Chỉ là chào tạm biệt thôi.” Ôn Húc Nhiên khẽ cười, sự ấm áp tràn đầy nơi khoé mắt.
Triệu Uyển Dư còn đang bất ngờ với hành động vừa rồi của Ôn Húc Nhiên, chưa biết lúc này nên phản ứng sao cho phải thì anh cười nói tiếp. “Anh về đây. Em vào nghỉ ngơi đi.”
Triệu Uyển Dư không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại, hướng về phía Ôn Húc Nhiên vẫy tay tạm biệt.
Nhìn theo bóng cô dần khuất vào căn biệt thự, Ôn Húc Nhiên khẽ thở dài.
Tình yêu? Không phải anh không muốn nắm lấy, chỉ là anh sợ, sợ rằng một khi thổ lộ thất bại thì đến cả tư cách làm bạn cũng không thể… Có thể người khác nhìn vào sẽ nghĩ anh là một kẻ nhát gan, nhưng chỉ có anh mới biết, anh trân quý mối quan hệ này như thế nào. Thà rằng anh cứ ngu ngốc ở bên cạnh cô như thế này, còn hơn là đem mối quan hệ của họ ra trước đầu gió, không biết kết cục liệu sẽ gió tạt đi về đâu….
Tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài căn biệt thự đều bị camera ghi lại không sót chút nào, ống kính camera tựa như đôi mắt của sói, trong đêm tối mơ hồ lóe lên khiến người ta cảm thấy bất an…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.