Chương 38:
Samson
29/10/2022
Người khác chỉ thấy đôi mắt đẹp của cô vốn ngập trong sợ hãi, trong nháy mắt đã chuyện thành sự giận dữ khôn cùng. Vẻ mặt hung tợn đó hoàn toàn có thể giết người, nhìn chăm chăm vào hắn. Cô, giống như một chú báo con tức giận vậy.
Lôi Dận ở phía bên này vẫn không hề tỏ ra để ý, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khóe môi hắn khẽ gợn lên.
Henry nãy giờ ngây ngốc nhìn Mạch Khê, lúc trước bị cô đánh cho còn thấy vừa giận vừa sợ, nay thẹn quá hóa giận, liền đùng đùng đứng lên quát:“Đồ cặn bã! Cô nghĩ mình là ai hả? Đã thế, trước mặt tôi còn làm bộ làm tịch, ra vẻ ngoan ngoãn. Được, cô rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt hả? Bây giờ tôi muốn cùng cô vui vẻ ngay lập tức, thế nào?”
“Còn mấy người nữa” Hắn quay đầu nhìn về phía mấy gã còn lại “Không phải là đều rất muốn thưởng thức sao? Vậy thì mau lên. Con nhỏ láo toét, đêm nay không phục vụ ta cùng mấy người này cho chu đáo thì đừng có mơ mà đi đâu!”
Hắn nói xong liền tiến về phía Mạch Khê, tiếng cười khả ố phát ra từ những người khác, họ cũng hướng về phía cô mà đi tới.
“Tiểu thư bé nhỏ, nhìn cô như thế này chắc hẳn phải vô cùng ngọt ngào. Vậy chi bằng để ta nếm thử trước tiên.” Gã da đen đã sớm không thể kìm nén được, cánh tay vừa giơ lên thì đã nghe thấy tiếng rú phát ra như sói tru.
Thực chất là do Mạch Khê đã cắn mu bàn tay ghê tởm của gã, bản thân cô cũng thấy mình linh hoạt hơn, không còn ở thế bị động nữa.
Hắn đau điếng, rụt ngay tay lại. Nhìn thấy bàn tay còn nguyên dấu răng bị cắn đến chảy máu thì giận tím mặt.
“Mẹ kiếp, cô lại dám cắn ta?” Vừa dứt lời liền giơ tay lên trực đánh.
Mạch Khê kinh sợ, nhắm chặt mắt lại.
“Dừng tay!” Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên, trong lời nói chứ đựng cả giận giữ.
Tất cả mọi người ngừng hoạt động, đến cánh tay đã giơ lên cao của gã da đen cũng đột nhiên dừng lại.
Mạch Khê mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm mơ. Ngoái lại chỗ cha nuôi, cô nhận ra người vừa nói là Phí Dạ.
Biểu cảm trên mặt của Phí Dạ rất khó coi, mắt toát ra khí lạnh khiến kẻ khác phải sợ hãi. Tên kia vội run rẩy, nhanh chóng hạ tay xuống.
Bọn họ ai cũng biết, lời nói của Phí Dạ chính là lời nói của Lôi tiên sinh. Mà ý của Lôi tiên sinh, đương nhiên là không ai dám coi thường.
Thân mình Mạch Khê khẽ run lên…
Không khí trong chốc lát bỗng im ắng đến khác thường, dường như đến tiếng kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.
Ánh mắt Lôi Dận thoáng nhìn qua Phí Dạ, như có lời muốn nói.
Phí Dạ thấy thế thì bất giác run lên một cái cái rồi lập tức hơi hạ người xuống, nói nhỏ: “Lôi tiên sinh, ngài xem …”
Trong phòng nghỉ, đến tiếng hít thở cũng trở nên trầm trọng…
Lôi Dận thu hồi ánh mắt ban nãy lại, rồi nhìn sang Mạch Khê thì mặt lại đeo cái vẻ thản nhiên cố hữu. Ngay sau đó, hắn đem ly rượu trong tay đặt xuống, nói:
“Các ngài tới đây là để tìm thú vui tiêu khiển, lại trước mặt bao nhiêu người làm việc như vậy…” Hắn cố ý kéo dài giọng, âm thanh lạnh lùng như trước. “Có vẻ không được hay cho lắm?”
Hắn nói không nhanh không chậm nhưng khiến kẻ khác cũng không khó để nghe ra ý ngăn cản.”
Mấy gã đàn ông buông lỏng tay đôi chút, Henry còn ghé sát lại gần Mạch Khê đe dọa: “Hôm nay nếu không có Lôi tiên sinh lên tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho một kẻ thối tha như cô. Không có chuẩn bị tốt, thì đừng có mà bước vào đây.”
Sự tuyệt vọng trong lòng Mạch Khê giây phút đó như được giải tỏa, cô day day môi.
Lão đạo diễn thấy thế liền vội cười làm lành, lại nói khẽ với Mạch Khê: “Cô còn không mau cảm ơn Lôi tiên sinh? Nếu không có anh ta nói đỡ giúp cô, đừng nghĩ đến chuyện trở ra dễ dàng như vậy.”
Mạch Khê nuốt nước bọt, lại nhìn về phía cha nuôi. Vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của hắn…Lại nuốt nước bọt..
Sao lại bắt cô cảm ơn hắn chứ! Hắn, so với bọn họ, chính là so quỷ với người..
“Đồ cặn bã, còn không mau tiến lên? Cô lại còn muốn đắc tội với cả Lôi tiên sinh?” Henry dùng một lực lớn túm lấy tay cô, đẩy lên trước mặt Lôi Dận.
Đương nhiên Mạch Khê biết, hắn chẳng qua là bụng dạ hẹp hòi, vừa bị tát nên muốn tìm chỗ hả giận. Cô dù đau nhưng cũng chỉ nhíu mày, kiên quyết không kêu một tiếng.
Mạch Khê kinh hãi muốn đứng dậy nhưng lại mất trọng tâm, đột nhiên ngã thẳng vào lòng Lôi Dận. Mùi hương quen thuộc trên người cha nuôi nhẹ nhàng thoảng đến, cùng với việc ngã xuống ghế sopha khiến cô không thể lập tức đứng dậy được.
Thân hình nhỏ xinh của cô hoàn toàn bị bao phủ bởi thân hình cao lớn của Lôi Dận, thậm chí….
Chiếc váy lễ phục màu đen của cô đã trở nên xộc xệch, khiến ánh mắt của hắn hơi hạ xuống là đã có thể thấy ngay được khe rãnh trước ngực cô. Thân hình đầy đặn mềm mại của cô lại đang dán chặt lấy đôi chân thon dài của Lôi Dận… Mạch Khê có thể cảm nhận được một lực rắn chắc truyền đến từ chân của cha nuôi…
Henry thấy thế liền vô cùng hoảng sợ bởi chính hắn là người đẩy Mạch Khê, mạo phạm đến Lôi Dận: “ Lôi tiên sinh, tôi thật xin lỗi. Chẳng qua là tại con nha đầu này còn nhỏ, không biết điều…”
“Các vị…” Lôi Dận lại giở cái giọng lạnh lùng ra, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Henry. Hắn dĩ nhiên là hiểu ý tứ của Mạch Khê khi thấy lông mày cô chau lại vì đau, nhưng lại làm ngơ. Một lần nữa hắn lại cầm ly rượu lên, trông vô cùng tao nhã “Tôi muốn chọn vài người.”
“Nào, các vị tiểu thư, mau lại đây, lại đây” Người to mồm nhất là Henry, giờ đang cười ha hả.“ Những người này đều là được Lôi tiên sinh tuyển chọn, hẳn là phúc khí của các cô. Mau đến đây cho Lôi tiên sinh xem mặt, xem đêm nay ai là người may mắn nào.”
Đám nữ ngôi sao như bầy ong mật thấy đường phèn, xúm xít lại thành một nhóm đi tới trước. Tuy không dám ngang nhiên tiến lên nhưng ai cũng muốn khoe khoang sắc đẹp, phong thái trước mặt Lôi Dận.
Gặp được ngày Lôi tiên sinh cao hứng như vậy quả là cơ hội nghìn năm có một, đương nhiên họ không thể nào bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.
Mạch Khê trừng mắt nhìn về phía mấy người phụ nữ đó, khiến bọn họ cũng có chút không an tâm.
Ánh mắt đó tiếp tục dừng lại ở phía cha nuôi, nhưng rốt cục cũng chỉ nhìn được cái cằm nghiêm nghị của hắn, có độ cong hoàn mỹ.
Chẳng lẽ… Cha nuôi cũng thích những ngôi sao như thế này sao?Như vậy thì có khác gì những gã đàn ông bẩn thỉu kia đâu?!
Dù không lý giải được, nhưng rõ ràng trong lòng cô có một thoáng cảm giác rất xa lạ…. Rất khó chịu…. Người Mạch Khê tự dưng cứng đơ, không cử động.
Lôi Dận lười nhác dựa vào ghế salon, đằng sau kính râm chỉ là đôi mắt lạnh như băng, đến cả khóe môi hình như cũng có mang vài phần hàn ý….
Mấy nữ ngôi sao đó ai nấy đều ngừng thở, thậm chí còn có người bắt đầu chen lấn, cứ như thể sợ rằng Lôi Dận sẽ không nhìn thấy mình.
Lòng Mạch Khê chốc lát lạnh buốt….
Đây mà cũng được gọi là những ngôi sao ư? Nhìn mấy cô ấy trên màn ảnh đâu có cái kiểu sợ sệt như thế này…
Lôi Dận im lặng nhìn các cô, nâng tay tùy tiện chỉ một cái:
“Cô”
Nữ ngôi sao được hắn chỉ thì bề ngoài vẫn ra vẻ bình thản, nhưng bên trong vui sướng hết sức. Tiếp đó, hắn chỉ thêm hai người nữa.
Ba bọn họ mừng như điên, thiếu chút nữa là cảm động đến mức rơi nước mắt. Trong khi những người còn lại thì thất vọng, ghen tị ra mặt khi thấy ba người đó quá là may mắn.
Kỳ Á đứng sau thấy vậy liền cười cười, đã vậy còn giơ ngón cái lên.
“Lôi tiên sinh có thể lực vô cùng tốt, ba người các cô nhất định phải hầu hạ thật chu đáo!”
Tâm hồn thiếu nữ của mấy ngôi sao kia đã bắt đầu dâng lên, mơ mộng… Lôi tiên sinh tuy là người vô cùng lạnh lùng, nhưng có thể được tận hưởng đêm xuân cùng một người như vậy, cái gì cũng đáng. Hơn nữa, đây lại là Lôi tiên sinh kia mà, thứ bọn họ muốn đương nhiên không chỉ là mấy thứ vật chất.
Mấy gã kia cũng tranh thủ cơ hội, giở trò nịnh hót.
Lôi Dận hạ ly rượu trên tay xuống, mặt không biến sắc nói:“Sai, là bốn!”
“A?” Trong phòng nghỉ, mọi người lại được một phe ngơ ngẩn.
Bốn? Nhưng rõ ràng Lôi tiên sinh chỉ chấm có ba người kia.
Mọi người còn đang cảm thấy vô cùng khó hiểu thì Lôi Dận đã chuyển ánh nhìn về phía Mạch Khê đang ở trong lòng, bàn tay khẽ xoa đầu cô, như thể đang vuốt ve cục cưng nhỏ. Hắn lạnh lùng nói tiếp.
“Còn có cô!”
Thân mình Mạch Khê đột nhiên run bắn lên, cô trợn to mắt nhìn về phía cha nuôi.
Lôi Dận ở phía bên này vẫn không hề tỏ ra để ý, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khóe môi hắn khẽ gợn lên.
Henry nãy giờ ngây ngốc nhìn Mạch Khê, lúc trước bị cô đánh cho còn thấy vừa giận vừa sợ, nay thẹn quá hóa giận, liền đùng đùng đứng lên quát:“Đồ cặn bã! Cô nghĩ mình là ai hả? Đã thế, trước mặt tôi còn làm bộ làm tịch, ra vẻ ngoan ngoãn. Được, cô rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt hả? Bây giờ tôi muốn cùng cô vui vẻ ngay lập tức, thế nào?”
“Còn mấy người nữa” Hắn quay đầu nhìn về phía mấy gã còn lại “Không phải là đều rất muốn thưởng thức sao? Vậy thì mau lên. Con nhỏ láo toét, đêm nay không phục vụ ta cùng mấy người này cho chu đáo thì đừng có mơ mà đi đâu!”
Hắn nói xong liền tiến về phía Mạch Khê, tiếng cười khả ố phát ra từ những người khác, họ cũng hướng về phía cô mà đi tới.
“Tiểu thư bé nhỏ, nhìn cô như thế này chắc hẳn phải vô cùng ngọt ngào. Vậy chi bằng để ta nếm thử trước tiên.” Gã da đen đã sớm không thể kìm nén được, cánh tay vừa giơ lên thì đã nghe thấy tiếng rú phát ra như sói tru.
Thực chất là do Mạch Khê đã cắn mu bàn tay ghê tởm của gã, bản thân cô cũng thấy mình linh hoạt hơn, không còn ở thế bị động nữa.
Hắn đau điếng, rụt ngay tay lại. Nhìn thấy bàn tay còn nguyên dấu răng bị cắn đến chảy máu thì giận tím mặt.
“Mẹ kiếp, cô lại dám cắn ta?” Vừa dứt lời liền giơ tay lên trực đánh.
Mạch Khê kinh sợ, nhắm chặt mắt lại.
“Dừng tay!” Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên, trong lời nói chứ đựng cả giận giữ.
Tất cả mọi người ngừng hoạt động, đến cánh tay đã giơ lên cao của gã da đen cũng đột nhiên dừng lại.
Mạch Khê mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm mơ. Ngoái lại chỗ cha nuôi, cô nhận ra người vừa nói là Phí Dạ.
Biểu cảm trên mặt của Phí Dạ rất khó coi, mắt toát ra khí lạnh khiến kẻ khác phải sợ hãi. Tên kia vội run rẩy, nhanh chóng hạ tay xuống.
Bọn họ ai cũng biết, lời nói của Phí Dạ chính là lời nói của Lôi tiên sinh. Mà ý của Lôi tiên sinh, đương nhiên là không ai dám coi thường.
Thân mình Mạch Khê khẽ run lên…
Không khí trong chốc lát bỗng im ắng đến khác thường, dường như đến tiếng kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.
Ánh mắt Lôi Dận thoáng nhìn qua Phí Dạ, như có lời muốn nói.
Phí Dạ thấy thế thì bất giác run lên một cái cái rồi lập tức hơi hạ người xuống, nói nhỏ: “Lôi tiên sinh, ngài xem …”
Trong phòng nghỉ, đến tiếng hít thở cũng trở nên trầm trọng…
Lôi Dận thu hồi ánh mắt ban nãy lại, rồi nhìn sang Mạch Khê thì mặt lại đeo cái vẻ thản nhiên cố hữu. Ngay sau đó, hắn đem ly rượu trong tay đặt xuống, nói:
“Các ngài tới đây là để tìm thú vui tiêu khiển, lại trước mặt bao nhiêu người làm việc như vậy…” Hắn cố ý kéo dài giọng, âm thanh lạnh lùng như trước. “Có vẻ không được hay cho lắm?”
Hắn nói không nhanh không chậm nhưng khiến kẻ khác cũng không khó để nghe ra ý ngăn cản.”
Mấy gã đàn ông buông lỏng tay đôi chút, Henry còn ghé sát lại gần Mạch Khê đe dọa: “Hôm nay nếu không có Lôi tiên sinh lên tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho một kẻ thối tha như cô. Không có chuẩn bị tốt, thì đừng có mà bước vào đây.”
Sự tuyệt vọng trong lòng Mạch Khê giây phút đó như được giải tỏa, cô day day môi.
Lão đạo diễn thấy thế liền vội cười làm lành, lại nói khẽ với Mạch Khê: “Cô còn không mau cảm ơn Lôi tiên sinh? Nếu không có anh ta nói đỡ giúp cô, đừng nghĩ đến chuyện trở ra dễ dàng như vậy.”
Mạch Khê nuốt nước bọt, lại nhìn về phía cha nuôi. Vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của hắn…Lại nuốt nước bọt..
Sao lại bắt cô cảm ơn hắn chứ! Hắn, so với bọn họ, chính là so quỷ với người..
“Đồ cặn bã, còn không mau tiến lên? Cô lại còn muốn đắc tội với cả Lôi tiên sinh?” Henry dùng một lực lớn túm lấy tay cô, đẩy lên trước mặt Lôi Dận.
Đương nhiên Mạch Khê biết, hắn chẳng qua là bụng dạ hẹp hòi, vừa bị tát nên muốn tìm chỗ hả giận. Cô dù đau nhưng cũng chỉ nhíu mày, kiên quyết không kêu một tiếng.
Mạch Khê kinh hãi muốn đứng dậy nhưng lại mất trọng tâm, đột nhiên ngã thẳng vào lòng Lôi Dận. Mùi hương quen thuộc trên người cha nuôi nhẹ nhàng thoảng đến, cùng với việc ngã xuống ghế sopha khiến cô không thể lập tức đứng dậy được.
Thân hình nhỏ xinh của cô hoàn toàn bị bao phủ bởi thân hình cao lớn của Lôi Dận, thậm chí….
Chiếc váy lễ phục màu đen của cô đã trở nên xộc xệch, khiến ánh mắt của hắn hơi hạ xuống là đã có thể thấy ngay được khe rãnh trước ngực cô. Thân hình đầy đặn mềm mại của cô lại đang dán chặt lấy đôi chân thon dài của Lôi Dận… Mạch Khê có thể cảm nhận được một lực rắn chắc truyền đến từ chân của cha nuôi…
Henry thấy thế liền vô cùng hoảng sợ bởi chính hắn là người đẩy Mạch Khê, mạo phạm đến Lôi Dận: “ Lôi tiên sinh, tôi thật xin lỗi. Chẳng qua là tại con nha đầu này còn nhỏ, không biết điều…”
“Các vị…” Lôi Dận lại giở cái giọng lạnh lùng ra, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Henry. Hắn dĩ nhiên là hiểu ý tứ của Mạch Khê khi thấy lông mày cô chau lại vì đau, nhưng lại làm ngơ. Một lần nữa hắn lại cầm ly rượu lên, trông vô cùng tao nhã “Tôi muốn chọn vài người.”
“Nào, các vị tiểu thư, mau lại đây, lại đây” Người to mồm nhất là Henry, giờ đang cười ha hả.“ Những người này đều là được Lôi tiên sinh tuyển chọn, hẳn là phúc khí của các cô. Mau đến đây cho Lôi tiên sinh xem mặt, xem đêm nay ai là người may mắn nào.”
Đám nữ ngôi sao như bầy ong mật thấy đường phèn, xúm xít lại thành một nhóm đi tới trước. Tuy không dám ngang nhiên tiến lên nhưng ai cũng muốn khoe khoang sắc đẹp, phong thái trước mặt Lôi Dận.
Gặp được ngày Lôi tiên sinh cao hứng như vậy quả là cơ hội nghìn năm có một, đương nhiên họ không thể nào bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.
Mạch Khê trừng mắt nhìn về phía mấy người phụ nữ đó, khiến bọn họ cũng có chút không an tâm.
Ánh mắt đó tiếp tục dừng lại ở phía cha nuôi, nhưng rốt cục cũng chỉ nhìn được cái cằm nghiêm nghị của hắn, có độ cong hoàn mỹ.
Chẳng lẽ… Cha nuôi cũng thích những ngôi sao như thế này sao?Như vậy thì có khác gì những gã đàn ông bẩn thỉu kia đâu?!
Dù không lý giải được, nhưng rõ ràng trong lòng cô có một thoáng cảm giác rất xa lạ…. Rất khó chịu…. Người Mạch Khê tự dưng cứng đơ, không cử động.
Lôi Dận lười nhác dựa vào ghế salon, đằng sau kính râm chỉ là đôi mắt lạnh như băng, đến cả khóe môi hình như cũng có mang vài phần hàn ý….
Mấy nữ ngôi sao đó ai nấy đều ngừng thở, thậm chí còn có người bắt đầu chen lấn, cứ như thể sợ rằng Lôi Dận sẽ không nhìn thấy mình.
Lòng Mạch Khê chốc lát lạnh buốt….
Đây mà cũng được gọi là những ngôi sao ư? Nhìn mấy cô ấy trên màn ảnh đâu có cái kiểu sợ sệt như thế này…
Lôi Dận im lặng nhìn các cô, nâng tay tùy tiện chỉ một cái:
“Cô”
Nữ ngôi sao được hắn chỉ thì bề ngoài vẫn ra vẻ bình thản, nhưng bên trong vui sướng hết sức. Tiếp đó, hắn chỉ thêm hai người nữa.
Ba bọn họ mừng như điên, thiếu chút nữa là cảm động đến mức rơi nước mắt. Trong khi những người còn lại thì thất vọng, ghen tị ra mặt khi thấy ba người đó quá là may mắn.
Kỳ Á đứng sau thấy vậy liền cười cười, đã vậy còn giơ ngón cái lên.
“Lôi tiên sinh có thể lực vô cùng tốt, ba người các cô nhất định phải hầu hạ thật chu đáo!”
Tâm hồn thiếu nữ của mấy ngôi sao kia đã bắt đầu dâng lên, mơ mộng… Lôi tiên sinh tuy là người vô cùng lạnh lùng, nhưng có thể được tận hưởng đêm xuân cùng một người như vậy, cái gì cũng đáng. Hơn nữa, đây lại là Lôi tiên sinh kia mà, thứ bọn họ muốn đương nhiên không chỉ là mấy thứ vật chất.
Mấy gã kia cũng tranh thủ cơ hội, giở trò nịnh hót.
Lôi Dận hạ ly rượu trên tay xuống, mặt không biến sắc nói:“Sai, là bốn!”
“A?” Trong phòng nghỉ, mọi người lại được một phe ngơ ngẩn.
Bốn? Nhưng rõ ràng Lôi tiên sinh chỉ chấm có ba người kia.
Mọi người còn đang cảm thấy vô cùng khó hiểu thì Lôi Dận đã chuyển ánh nhìn về phía Mạch Khê đang ở trong lòng, bàn tay khẽ xoa đầu cô, như thể đang vuốt ve cục cưng nhỏ. Hắn lạnh lùng nói tiếp.
“Còn có cô!”
Thân mình Mạch Khê đột nhiên run bắn lên, cô trợn to mắt nhìn về phía cha nuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.