Chương 5: Trang Viên Hoa Hồng (4) - Khổ Thơ Bốn Câu
Tiếu Phúng Trào
29/09/2024
Trên cửa phòng ở lâu đài cổ được lắp đặt loại khóa cơ đơn giản nhất, thuộc loại chỉ cần dùng một sợi dây thép là có thể mở được.
Đứng trước cửa phòng số 3, Tề Tư bỗng nhiên muốn cạy khóa thử một chút, nhưng nghĩ đến thời gian đã muộn, liền quyết định không làm liều nữa.
Hắn đẩy cửa phòng, bước vào đầu tiên.
Hiện ra trước mắt là một gian phòng ngủ rộng chừng mười hai mét vuông. Giấy dán tường ố vàng bị nước thấm và nấm mốc nhuốm đen, trần nhà mục ruỗng loang lổ mọc đầy những vết loét đen sì, vài mầm cỏ vươn lên giữa những vết loét, như những con giòi lúc nhúc trên vết thương lở loét, khiến người ta liên tưởng đến cảnh chúng có thể nhỏ xuống cùng mủ dịch bất cứ lúc nào.
Trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ dị, như thể hương thơm nhân tạo từ việc đốt hương, lại giống như là mùi vị vốn có của không khí, cũng có lẽ chỉ là ảo giác mà thị giác mang đến cho khứu giác.
Căn phòng chỉ được thắp sáng bởi ngọn đèn dầu leo lét trên chiếc tủ đầu giường, ở giữa là một chiếc giường lớn đủ cho hai người nằm, bên phải giường là một chiếc bàn viết kiểu cổ, trên đó chất đầy sách và sổ ghi chép.
Tề Tư đi tới, đầu ngón tay lướt qua lớp giấy da đã ngả vàng, nhấc một tờ lên rồi khựng lại giữa không trung.
Vài giây sau, ngón tay hắn khẽ động đậy, nhưng cuối cùng chỉ lật lật vài trang cuốn sổ đặt trên cùng, không đọc kỹ hay khám phá thêm nữa.
Tề Tư đã nhận thấy căn phòng không có đồng hồ hay bất cứ thứ gì có thể biểu thị thời gian chính xác.
Điều này thật kỳ lạ.
Phải biết rằng, quy tắc trên giao diện hệ thống liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của "thời gian", hai tầng đầu tiên của tòa lâu đài thậm chí còn đặt những chiếc đồng hồ cơ ở vị trí dễ thấy...
"Gợi ý rõ ràng như vậy sao?". Tề Tư nheo mắt, trong lòng linh cảm, đêm nay chắc chắn có chuyện xảy ra, chỉ là chuyện lớn hay nhỏ mà thôi.
Bên trái giường là khung cửa sổ sát đất phủ đầy bụi, lớp kính màu lâu ngày không lau chùi như phủ một màn sương mỏng, nhìn xuyên qua lớp vật liệu bán trong suốt có thể mơ hồ thấy được biển hoa hồng trong vườn.
Cả vùng cây cối um tùm rậm rạp, hoa lá quấn chặt lấy nhau, tạo cho người ta cảm giác như có thứ gì đó ẩn nấp bên dưới.
Không chút do dự, Tề Tư kéo rèm cửa sổ lại, còn kéo chiếc ghế cạnh bàn viết để chặn rèm cửa, sau đó mới quay lại bên chiếc giường lớn giữa phòng.
Thoạt nhìn, chiếc giường trước mắt rất bằng phẳng, không có gì khác thường.
Thế nhưng Tề Tư không tin, vị An Na tiểu thư có nhiều điểm chung với hắn sẽ không để bất cứ thứ gì dưới nệm.
Với mong muốn được chiêm ngưỡng "kiệt tác" của "đồng loại", hắn vội vàng xốc ga giường lên.
Trên tấm nệm màu trắng ngả vàng, là một chiếc váy dài kiểu cung đình châu Âu màu đỏ tươi, viền ren và chuỗi hạt phức tạp bị ép phẳng lì, rõ ràng đã để đó rất lâu rồi.
Tề Tư thích thú nhặt chiếc váy lên phủi phủi, không có gì rơi ra khiến hắn hơi thất vọng.
Vô vị. Nếu là hắn, ít nhất hắn cũng phân xác chủ nhân chiếc váy rồi khâu vào vải, mỗi chiếc váy một mảnh, để khách chơi trò ghép hình.
Hình thức nghệ thuật sáng tạo như vậy, tại sao lại không ai thực hiện nhỉ?
Lâm Thần đi theo sau Tề Tư vào phòng.
Cậu ta chẳng có kinh nghiệm gì về game kinh dị, ngày thường chỉ chơi game thủ thành và thế giới mở.
Giờ phút này, cậu ta chỉ nhớ Trâu Diễm từng dặn phải cố gắng tìm kiếm manh mối.
Cậu ta không muốn mình trông vô dụng, nên bắt đầu từ góc tường, tỉ mỉ lần mò từng chút một như đang dọn dẹp ký túc xá.
Đằng sau vang lên tiếng sột soạt của vải vóc, xen lẫn giọng nói lạnh lùng của Tề Tư: "Lâm Thần, cậu nói xem, nếu giết chết một người để chiếm hữu người đó có được coi là một loại yêu không?"
Lâm Thần giật thót người, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái.
Người thanh niên tóc đen đang mỉm cười nhấc chiếc váy cổ xưa kiểu cách, rõ ràng chỉ là động tác hết sức bình thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như tên sát nhân biến thái đang trưng bày quần áo của nạn nhân.
Lâm Thần chỉ vào chiếc váy, lắp bắp: "Tề... anh Tề, đây... đây là tình huống gì?".
"Cái này á...", Tề Tư cúi đầu, hàng mi như lông quạ in bóng râm xuống mí mắt, "...Tôi yêu một cô gái".
"Hả?"
"Nàng đẹp tuyệt trần, mọi ngôn từ trên thế gian này đều không thể lột tả được vẻ đẹp ấy." Giọng nói của Tề Tư rất bình thản, nhưng lời lẽ lại toát ra vẻ điên cuồng, "Hèn mọn, thiết tha lại nhục nhã, tôi chỉ muốn chiếm hữu nàng, thứ tình yêu ngang trái không được thế tục dung thứ này, mãi mãi chẳng thể thổ lộ…"
Cảnh báo nguy hiểm trào dâng trong lòng, Lâm Thần bỗng nhiên ý thức được, kỳ thực cậu không hề hiểu rõ Tề Tư.
Một kẻ giấu giếm manh mối trong phó bản đồng đội, lại chủ động đề nghị ở chung phòng với cậu, nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.
Vả lại, Tề Tư là kẻ duy nhất đi vào từ bên ngoài tòa lâu đài cổ, lại đến muộn nhất, quần áo còn dính máu, có khả năng nào hắn ta đã bị quỷ thế thân?
Vô số những manh mối bị lãng quên trong tiềm thức lúc này lại ùa về như sóng cuộn, như sao băng lướt qua trước mắt.
Trên trán Lâm Thần rỉ ra lớp mồ hôi mỏng, trong nháy mắt, cậu nhớ lại vô số tình tiết kỳ quái trong mấy cuốn tiểu thuyết đã từng đọc.
Nếu như đối phương là một tên biến thái giết người cuồng si, nhìn trúng cậu, muốn ra tay với cậu bất chấp hậu quả thì sao?
Xét cho cùng, cậu cũng có ngoại hình ưa nhìn, dáng người cân đối, ngoài đời cũng thường gặp phải mấy kẻ kỳ quái…
Tề Tư thản nhiên nói tiếp, "Tôi chỉ có thể trộm chiếc váy đỏ mà cô ấy thường mặc, giấu nó dưới tấm ga giường. Mỗi đêm nằm trên giường, cách lớp vải mỏng manh cảm nhận hơi thở của nàng, như thể được chung chăn gối với người đẹp vậy."
Nhìn sắc mặt Lâm Thần tái nhợt, Tề Tư gấp chiếc váy trong tay lại ném sang chiếc ghế bên cạnh, khẽ chậc một tiếng: "Nghĩ gì thế? Cái váy này tôi lôi từ gầm nệm ra đấy, những lời lúc nãy chỉ là suy đoán của tôi về cốt truyện của phó bản này thôi, chưa chắc đã đúng."
Lâm Thần thở phào một hơi, "Tôi còn tưởng là…"
"Còn tưởng là gì?" Tề Tư khó hiểu hỏi ngược lại, "Nói thế này đi, nếu tôi là tên biến thái, giờ này cậu không thể lành lặn đứng đó đâu. Hoặc là vĩnh viễn không tỉnh lại, hoặc là…" Hắn ta kéo dài giọng nói, "Sẽ thức dậy theo một cách chẳng mấy tốt đẹp."
Tề Tư nhìn Lâm Thần cười như không cười, dường như những lời hắn ta vừa nói chỉ là một câu bông đùa chẳng mấy quan trọng.
Lâm Thần ngượng ngùng nuốt nước bọt, cảm thấy bản thân quá mức đa nghi rồi. Trên thế giới này làm gì có nhiều kẻ biến thái giết người như vậy, lại còn trùng hợp để cho cậu gặp phải chứ?
Điều Tề Tư thích nhất chính là đùa bỡn lòng người, khuấy động cảm xúc. Thấy Lâm Thần đã thả lỏng, hắn ta đổi giọng, kéo dài âm điệu hỏi: "Còn cậu, Lâm Thần, cậu thật sự là người chơi mới lần đầu vào phó bản à? Còn nữa, thân phận của cậu ngoài kia là gì? Trẻ như vậy, chắc không phải chết tự nhiên đâu nhỉ?"
Người chưa trải qua khóa huấn luyện phản cung khó lòng ứng phó với kiểu câu hỏi như thế này. Lâm Thần lại lần nữa căng thẳng, run rẩy đáp: "Tôi… tôi không biết phải chứng minh thế nào, nhưng tôi thực sự là người mới! Tôi vừa mới vào đại học, còn chưa đi làm…"
Tề Tư cắt ngang, "Chết như thế nào?"
"Buổi tối lúc tôi ra khỏi cổng trường mua đồ ăn khuya thì đi qua một con hẻm nhỏ, nghe tiếng người kêu cứu. Tôi đi vào trong thì thấy một đám người đang vây quanh một nữ sinh mà giở trò đồi bại. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều liền lao vào ngăn cản bọn chúng. Nào ngờ chúng lại ra tay… À đúng rồi, con hẻm đó hình như tên là Mã Thị Nhai, trị an ở đó luôn…"
Lời lẽ đầu đuôi lộn xộn, giọng nói ngập ngừng, dáng vẻ hết sức muốn chứng minh bản thân.
Tề Tư đến lúc này có thể chắc chắn đến chín phần mười, Lâm Thần là một kẻ mới toanh, hơn nữa còn là loại sinh viên ngây thơ, trong sáng.
Tình hình không nằm ngoài dự liệu là bao, ngược lại khiến hắn cảm thấy nhạt nhẽo. Nhưng hắn vẫn giả vờ nghi ngờ, nói: "Coi như lời cậu nói là thật đi, ít nhất nghe cũng không có sơ hở".
Lâm Thần vội vàng thanh minh: "Tôi không có gạt anh! Anh muốn hỏi gì tôi đều có thể nói cho anh…"
"Bịa chuyện chỉ tổ phí thời gian của đôi bên, tôi không muốn nghe cậu lải nhải về cuộc đời vô vị của mình đâu". Khiến người ta rơi vào cái bẫy tự chứng minh bản thân, mục đích của Tề Tư coi như đã đạt được.
Hắn bịt tai, mặt không chút biểu cảm nằm xuống: "Muộn rồi đấy, ngủ thôi".
Lâm Thần có chút không cam lòng, còn muốn nói gì đó, lại thấy Tề Tư đã nhắm mắt.
Cuối cùng cậu ta không dám chọc giận vị "lão làng" này, chỉ đành ngậm ngùi im lặng.
Trong phòng không có đồng hồ, không có cách nào biết chính xác thời gian, biện pháp an toàn nhất để tránh phạm luật chính là ngủ một giấc đến sáng.
Thấy Tề Tư chỉ chiếm nửa giường, chừa lại chỗ trống rộng rãi, Lâm Thần cẩn thận cởi giày, leo lên giường.
Từ đầu đến cuối, cậu ta đều cố ý giữ khoảng cách với Tề Tư, như thể sợ chạm vào hắn ta rồi sinh chuyện.
Tề Tư nhận ra điều này, nhìn thấu tâm lý của Lâm Thần như nhìn lửa.
Đây là một người rất đơn giản, chưa trải qua nhiều sóng gió xã hội, bỗng dưng bị ném vào trò chơi rùng rợn, không khỏi bàng hoàng, luống cuống.
Còn hiện tại, chỉ có Tề Tư là người duy nhất đứng ra tỏ ra thiện chí, chắc chắn sẽ bị cậu ta coi như cọng rơm cứu mạng, là chỗ dựa phải bám víu, lấy lòng.
Điều này có chút giống với "hiệu ứng cầu treo" trong tâm lý học, là một loại tự lừa dối bản thân bệnh hoạn.
Tề Tư không phải là bác sĩ tâm lý, không có ý định sửa chữa tâm lý yếu đuối của Lâm Thần.
Ngược lại, mọi chuyện đang đi đúng hướng hắn mong muốn.
Hắn nhìn trần nhà, bất ngờ lên tiếng: "Lâm Thần, kỳ thực tôi chọn ở cùng phòng với cậu là có nguyên nhân".
Lâm Thần sững sờ: "Nguyên nhân gì vậy?"
Chẳng lẽ cậu ta còn có giá trị gì mà cậu ta không nhận ra? Có phải vì giá trị của cậu ta mà đại lão mới chịu giúp đỡ cậu ta hay không?
"Nguyên nhân thực sự là, cùng là người mới, không sợ bị nhìn thấu".
Tề Tư tự nhủ trong lòng, nhưng miệng lại buông lời trêu chọc: "Chắc là vì tên cậu giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, đầu tư vào cậu chắc là không lỗ đâu".
Câu nói này giống như một lời an ủi, trong bối cảnh u ám, lạnh lẽo của trò chơi quỷ dị này, thật ấm áp lạ thường.
Lúc trước, Lâm Thần luôn trong trạng thái bất an vì không được tin tưởng, giờ nghe ý tứ ẩn giấu trong câu nói của Tề Tư, rõ ràng là hắn ta đã bỏ đi nghi ngờ, coi cậu ta như người một nhà.
Cậu ta ngây người hai giây mới lắp bắp tiếp lời: "Ờ…ừm, cha tôi thích xem tiểu thuyết huyền huyễn, chắc là lấy tên trong đó đặt cho tôi…"
Tề Tư nheo mắt, tiếp tục nói: "Cậu chết vì ‘lòng tốt’, trò chơi kỳ quái này cho cậu một cơ hội được sống lại, có lẽ chính là phần thưởng cho hành động lương thiện của cậu. Linh cảm cho tôi biết cậu sẽ sống sót".
Đã mười năm rồi, Tề Tư không làm chuyện ngốc nghếch như khen ngợi lòng tốt, nhưng dùng lời này để lừa gạt một kẻ ngây thơ như Lâm Thần thì lại rất vừa vặn.
Quả nhiên, Lâm Thần xấu hổ chớp chớp mắt, cười ngớ ngẩn: "Ha ha, tôi cũng mong là tôi có thể sống sót, cha mẹ tôi chỉ có một mình tôi, đợi đến khi họ già yếu thì còn phải dựa vào tôi chăm sóc nữa. Cha mẹ tôi đều là người tốt, từ nhỏ đến lớn đều dạy tôi phải làm người tốt, nên ra tay giúp đỡ khi có thể..."
"Tôi vì cứu người mới chết, chắc chắn bọn họ sẽ rất tự hào về tôi, thế nhưng tôi mà chết đi, họ sẽ rất đau lòng, thậm chí hối hận, cảm thấy tôi không nên cứu người... Chuyện này thật khó mà nói rõ, khó mà nghĩ thông, sẽ giống như bị mắc kẹt trong ngõ cụt... Vậy nên, tôi phải sống sót, nhất định phải sống sót."
Bị nhồi nhét một tràng lời nói ngây thơ của Đức Mẹ Maria, nụ cười trên môi Tề Tư từ từ tắt lịm.
Hắn quay lưng lại, kéo chăn lên người: "Lâm Thần đồng học, muộn rồi. Muốn sống thì mau nhắm mắt ngủ đi, đừng để vi phạm quy tắc."
"Vâng vâng!" Lâm Thần không dám chậm trễ, vội vàng nằm xuống, kéo một nửa chăn còn lại lên người.
Chờ bạn cùng phòng nằm xuống, Tề Tư chống nửa người dậy, đi thắt đèn dầu ở đầu giường.
Ngọn đèn dầu chỉ lóe lên hai cái rồi tắt ngóm, chỉ còn lại bóng tối mịt mù, giơ tay không thấy được năm ngón.
Không biết qua bao lâu, giọng nói run rẩy của Lâm Thần ai oán vang lên: "Anh Tề, tôi sợ quá, không ngủ được..."
"Không có gì phải sợ cả." Tề Tư nhắm mắt nói, "Tôi không tin bọn họ, nên lúc trên bàn ăn không nói ra. Giờ tôi có thể nói cho cậu biết, ban nãy tôi thử rồi, An Na tiểu thư là người sống - Cậu còn nhớ quy tắc thứ bảy không?"
Lâm Thần do dự hỏi: "Chỉ có quỷ mới có thể giết chết con người, An Na tiểu thư không làm gì được chúng ta?"
"Ừm, yên tâm ngủ đi."
Mười phút sau.
Lâm Thần đáng thương, nhỏ giọng rụt rè: "Anh Tề, tôi vẫn không ngủ được... Lúc này thường ngày tôi vẫn đang học ôn, vốn không buồn ngủ..."
Tề Tư hít sâu một hơi rồi thở ra, nói: "Đếm cừu đến một nghìn con, không muốn chết thì mau nhắm mắt lại."
Mười lăm phút sau.
Lâm Thần: "Anh Tề, tôi... tôi vẫn không tài nào ngủ được... Xin lỗi..."
Tề Tư cảm nhận được nỗi sợ hãi như ngọn lửa bập bùng từ Lâm Thần, hắn mở mắt ra trong bóng tối, thở dài thườn thượt.
Hắn mân mê chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay phải, dao lam, dây thép, ngân châm cùng những dụng cụ nhỏ khác thay đổi liên tục trên đầu ngón tay, cuối cùng biến thành một chiếc dùi nhọn đầu tù.
Hắn ra lệnh: "Quay lưng lại đi."
"Hả?" Lâm Thần tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn làm theo.
Giây tiếp theo, Tề Tư dùng dùi nhọn đâm vào huyệt Phong trì của Lâm Thần.
Nhìn tên nhóc yếu ớt từ cái nhìn đầu tiên này cuối cùng đã ngất đi, Tề Tư cất hung khí đi, nhắm mắt lại lần nữa.
Bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở thoang thoảng trong không gian im lặng, tối đen như mực.
Tề Tư từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, từ từ chìm vào đáy đại dương của suy nghĩ.
Ở nơi đó, bốn dòng chữ đỏ như máu đan xen vào nhau.
【 Lồng ngực của tôi mục ruỗng 】
【 Huyết nhục trải dài trên mặt đất 】
【 Hoa hồng sinh trưởng nơi này 】
【 Ngày mai, cùng ta trường tồn 】
Lúc trước Tề Tư tùy ý lật xem cuốn sổ ghi chép trên bàn học, hắn chỉ liếc nhìn đã thấy bốn dòng thơ chép trên trang đầu.
Lúc bấy giờ, hắn theo thói quen lẩm nhẩm đọc thầm trong lòng, bên tai bỗng nhiên sinh ra ảo giác "sàn sạt" như thực vật đang sinh trưởng, ngay cả đầu ngón tay chạm vào trang sách cũng ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó muốn thấm qua da thịt, chui vào mạch máu.
Hắn vốn dĩ đa nghi, lập tức từ bỏ ý định thăm dò thêm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thứ này trông có vẻ nguy hiểm, chi bằng đợi đến ban ngày, để công cụ người đi nghiên cứu sẽ chắc chắn hơn.
Ừm, trước tiên lừa Lâm Thần tiếp xúc thử, nếu dò la không ra kết quả gì thì dụ dỗ người chơi khác đến gỡ bom, không ai mắc câu thì thực hiện bắt cóc đạo đức......
Vừa toan tính nham hiểm như vậy, Tề Tư bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đứng trước cửa phòng số 3, Tề Tư bỗng nhiên muốn cạy khóa thử một chút, nhưng nghĩ đến thời gian đã muộn, liền quyết định không làm liều nữa.
Hắn đẩy cửa phòng, bước vào đầu tiên.
Hiện ra trước mắt là một gian phòng ngủ rộng chừng mười hai mét vuông. Giấy dán tường ố vàng bị nước thấm và nấm mốc nhuốm đen, trần nhà mục ruỗng loang lổ mọc đầy những vết loét đen sì, vài mầm cỏ vươn lên giữa những vết loét, như những con giòi lúc nhúc trên vết thương lở loét, khiến người ta liên tưởng đến cảnh chúng có thể nhỏ xuống cùng mủ dịch bất cứ lúc nào.
Trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ dị, như thể hương thơm nhân tạo từ việc đốt hương, lại giống như là mùi vị vốn có của không khí, cũng có lẽ chỉ là ảo giác mà thị giác mang đến cho khứu giác.
Căn phòng chỉ được thắp sáng bởi ngọn đèn dầu leo lét trên chiếc tủ đầu giường, ở giữa là một chiếc giường lớn đủ cho hai người nằm, bên phải giường là một chiếc bàn viết kiểu cổ, trên đó chất đầy sách và sổ ghi chép.
Tề Tư đi tới, đầu ngón tay lướt qua lớp giấy da đã ngả vàng, nhấc một tờ lên rồi khựng lại giữa không trung.
Vài giây sau, ngón tay hắn khẽ động đậy, nhưng cuối cùng chỉ lật lật vài trang cuốn sổ đặt trên cùng, không đọc kỹ hay khám phá thêm nữa.
Tề Tư đã nhận thấy căn phòng không có đồng hồ hay bất cứ thứ gì có thể biểu thị thời gian chính xác.
Điều này thật kỳ lạ.
Phải biết rằng, quy tắc trên giao diện hệ thống liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của "thời gian", hai tầng đầu tiên của tòa lâu đài thậm chí còn đặt những chiếc đồng hồ cơ ở vị trí dễ thấy...
"Gợi ý rõ ràng như vậy sao?". Tề Tư nheo mắt, trong lòng linh cảm, đêm nay chắc chắn có chuyện xảy ra, chỉ là chuyện lớn hay nhỏ mà thôi.
Bên trái giường là khung cửa sổ sát đất phủ đầy bụi, lớp kính màu lâu ngày không lau chùi như phủ một màn sương mỏng, nhìn xuyên qua lớp vật liệu bán trong suốt có thể mơ hồ thấy được biển hoa hồng trong vườn.
Cả vùng cây cối um tùm rậm rạp, hoa lá quấn chặt lấy nhau, tạo cho người ta cảm giác như có thứ gì đó ẩn nấp bên dưới.
Không chút do dự, Tề Tư kéo rèm cửa sổ lại, còn kéo chiếc ghế cạnh bàn viết để chặn rèm cửa, sau đó mới quay lại bên chiếc giường lớn giữa phòng.
Thoạt nhìn, chiếc giường trước mắt rất bằng phẳng, không có gì khác thường.
Thế nhưng Tề Tư không tin, vị An Na tiểu thư có nhiều điểm chung với hắn sẽ không để bất cứ thứ gì dưới nệm.
Với mong muốn được chiêm ngưỡng "kiệt tác" của "đồng loại", hắn vội vàng xốc ga giường lên.
Trên tấm nệm màu trắng ngả vàng, là một chiếc váy dài kiểu cung đình châu Âu màu đỏ tươi, viền ren và chuỗi hạt phức tạp bị ép phẳng lì, rõ ràng đã để đó rất lâu rồi.
Tề Tư thích thú nhặt chiếc váy lên phủi phủi, không có gì rơi ra khiến hắn hơi thất vọng.
Vô vị. Nếu là hắn, ít nhất hắn cũng phân xác chủ nhân chiếc váy rồi khâu vào vải, mỗi chiếc váy một mảnh, để khách chơi trò ghép hình.
Hình thức nghệ thuật sáng tạo như vậy, tại sao lại không ai thực hiện nhỉ?
Lâm Thần đi theo sau Tề Tư vào phòng.
Cậu ta chẳng có kinh nghiệm gì về game kinh dị, ngày thường chỉ chơi game thủ thành và thế giới mở.
Giờ phút này, cậu ta chỉ nhớ Trâu Diễm từng dặn phải cố gắng tìm kiếm manh mối.
Cậu ta không muốn mình trông vô dụng, nên bắt đầu từ góc tường, tỉ mỉ lần mò từng chút một như đang dọn dẹp ký túc xá.
Đằng sau vang lên tiếng sột soạt của vải vóc, xen lẫn giọng nói lạnh lùng của Tề Tư: "Lâm Thần, cậu nói xem, nếu giết chết một người để chiếm hữu người đó có được coi là một loại yêu không?"
Lâm Thần giật thót người, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái.
Người thanh niên tóc đen đang mỉm cười nhấc chiếc váy cổ xưa kiểu cách, rõ ràng chỉ là động tác hết sức bình thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như tên sát nhân biến thái đang trưng bày quần áo của nạn nhân.
Lâm Thần chỉ vào chiếc váy, lắp bắp: "Tề... anh Tề, đây... đây là tình huống gì?".
"Cái này á...", Tề Tư cúi đầu, hàng mi như lông quạ in bóng râm xuống mí mắt, "...Tôi yêu một cô gái".
"Hả?"
"Nàng đẹp tuyệt trần, mọi ngôn từ trên thế gian này đều không thể lột tả được vẻ đẹp ấy." Giọng nói của Tề Tư rất bình thản, nhưng lời lẽ lại toát ra vẻ điên cuồng, "Hèn mọn, thiết tha lại nhục nhã, tôi chỉ muốn chiếm hữu nàng, thứ tình yêu ngang trái không được thế tục dung thứ này, mãi mãi chẳng thể thổ lộ…"
Cảnh báo nguy hiểm trào dâng trong lòng, Lâm Thần bỗng nhiên ý thức được, kỳ thực cậu không hề hiểu rõ Tề Tư.
Một kẻ giấu giếm manh mối trong phó bản đồng đội, lại chủ động đề nghị ở chung phòng với cậu, nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.
Vả lại, Tề Tư là kẻ duy nhất đi vào từ bên ngoài tòa lâu đài cổ, lại đến muộn nhất, quần áo còn dính máu, có khả năng nào hắn ta đã bị quỷ thế thân?
Vô số những manh mối bị lãng quên trong tiềm thức lúc này lại ùa về như sóng cuộn, như sao băng lướt qua trước mắt.
Trên trán Lâm Thần rỉ ra lớp mồ hôi mỏng, trong nháy mắt, cậu nhớ lại vô số tình tiết kỳ quái trong mấy cuốn tiểu thuyết đã từng đọc.
Nếu như đối phương là một tên biến thái giết người cuồng si, nhìn trúng cậu, muốn ra tay với cậu bất chấp hậu quả thì sao?
Xét cho cùng, cậu cũng có ngoại hình ưa nhìn, dáng người cân đối, ngoài đời cũng thường gặp phải mấy kẻ kỳ quái…
Tề Tư thản nhiên nói tiếp, "Tôi chỉ có thể trộm chiếc váy đỏ mà cô ấy thường mặc, giấu nó dưới tấm ga giường. Mỗi đêm nằm trên giường, cách lớp vải mỏng manh cảm nhận hơi thở của nàng, như thể được chung chăn gối với người đẹp vậy."
Nhìn sắc mặt Lâm Thần tái nhợt, Tề Tư gấp chiếc váy trong tay lại ném sang chiếc ghế bên cạnh, khẽ chậc một tiếng: "Nghĩ gì thế? Cái váy này tôi lôi từ gầm nệm ra đấy, những lời lúc nãy chỉ là suy đoán của tôi về cốt truyện của phó bản này thôi, chưa chắc đã đúng."
Lâm Thần thở phào một hơi, "Tôi còn tưởng là…"
"Còn tưởng là gì?" Tề Tư khó hiểu hỏi ngược lại, "Nói thế này đi, nếu tôi là tên biến thái, giờ này cậu không thể lành lặn đứng đó đâu. Hoặc là vĩnh viễn không tỉnh lại, hoặc là…" Hắn ta kéo dài giọng nói, "Sẽ thức dậy theo một cách chẳng mấy tốt đẹp."
Tề Tư nhìn Lâm Thần cười như không cười, dường như những lời hắn ta vừa nói chỉ là một câu bông đùa chẳng mấy quan trọng.
Lâm Thần ngượng ngùng nuốt nước bọt, cảm thấy bản thân quá mức đa nghi rồi. Trên thế giới này làm gì có nhiều kẻ biến thái giết người như vậy, lại còn trùng hợp để cho cậu gặp phải chứ?
Điều Tề Tư thích nhất chính là đùa bỡn lòng người, khuấy động cảm xúc. Thấy Lâm Thần đã thả lỏng, hắn ta đổi giọng, kéo dài âm điệu hỏi: "Còn cậu, Lâm Thần, cậu thật sự là người chơi mới lần đầu vào phó bản à? Còn nữa, thân phận của cậu ngoài kia là gì? Trẻ như vậy, chắc không phải chết tự nhiên đâu nhỉ?"
Người chưa trải qua khóa huấn luyện phản cung khó lòng ứng phó với kiểu câu hỏi như thế này. Lâm Thần lại lần nữa căng thẳng, run rẩy đáp: "Tôi… tôi không biết phải chứng minh thế nào, nhưng tôi thực sự là người mới! Tôi vừa mới vào đại học, còn chưa đi làm…"
Tề Tư cắt ngang, "Chết như thế nào?"
"Buổi tối lúc tôi ra khỏi cổng trường mua đồ ăn khuya thì đi qua một con hẻm nhỏ, nghe tiếng người kêu cứu. Tôi đi vào trong thì thấy một đám người đang vây quanh một nữ sinh mà giở trò đồi bại. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều liền lao vào ngăn cản bọn chúng. Nào ngờ chúng lại ra tay… À đúng rồi, con hẻm đó hình như tên là Mã Thị Nhai, trị an ở đó luôn…"
Lời lẽ đầu đuôi lộn xộn, giọng nói ngập ngừng, dáng vẻ hết sức muốn chứng minh bản thân.
Tề Tư đến lúc này có thể chắc chắn đến chín phần mười, Lâm Thần là một kẻ mới toanh, hơn nữa còn là loại sinh viên ngây thơ, trong sáng.
Tình hình không nằm ngoài dự liệu là bao, ngược lại khiến hắn cảm thấy nhạt nhẽo. Nhưng hắn vẫn giả vờ nghi ngờ, nói: "Coi như lời cậu nói là thật đi, ít nhất nghe cũng không có sơ hở".
Lâm Thần vội vàng thanh minh: "Tôi không có gạt anh! Anh muốn hỏi gì tôi đều có thể nói cho anh…"
"Bịa chuyện chỉ tổ phí thời gian của đôi bên, tôi không muốn nghe cậu lải nhải về cuộc đời vô vị của mình đâu". Khiến người ta rơi vào cái bẫy tự chứng minh bản thân, mục đích của Tề Tư coi như đã đạt được.
Hắn bịt tai, mặt không chút biểu cảm nằm xuống: "Muộn rồi đấy, ngủ thôi".
Lâm Thần có chút không cam lòng, còn muốn nói gì đó, lại thấy Tề Tư đã nhắm mắt.
Cuối cùng cậu ta không dám chọc giận vị "lão làng" này, chỉ đành ngậm ngùi im lặng.
Trong phòng không có đồng hồ, không có cách nào biết chính xác thời gian, biện pháp an toàn nhất để tránh phạm luật chính là ngủ một giấc đến sáng.
Thấy Tề Tư chỉ chiếm nửa giường, chừa lại chỗ trống rộng rãi, Lâm Thần cẩn thận cởi giày, leo lên giường.
Từ đầu đến cuối, cậu ta đều cố ý giữ khoảng cách với Tề Tư, như thể sợ chạm vào hắn ta rồi sinh chuyện.
Tề Tư nhận ra điều này, nhìn thấu tâm lý của Lâm Thần như nhìn lửa.
Đây là một người rất đơn giản, chưa trải qua nhiều sóng gió xã hội, bỗng dưng bị ném vào trò chơi rùng rợn, không khỏi bàng hoàng, luống cuống.
Còn hiện tại, chỉ có Tề Tư là người duy nhất đứng ra tỏ ra thiện chí, chắc chắn sẽ bị cậu ta coi như cọng rơm cứu mạng, là chỗ dựa phải bám víu, lấy lòng.
Điều này có chút giống với "hiệu ứng cầu treo" trong tâm lý học, là một loại tự lừa dối bản thân bệnh hoạn.
Tề Tư không phải là bác sĩ tâm lý, không có ý định sửa chữa tâm lý yếu đuối của Lâm Thần.
Ngược lại, mọi chuyện đang đi đúng hướng hắn mong muốn.
Hắn nhìn trần nhà, bất ngờ lên tiếng: "Lâm Thần, kỳ thực tôi chọn ở cùng phòng với cậu là có nguyên nhân".
Lâm Thần sững sờ: "Nguyên nhân gì vậy?"
Chẳng lẽ cậu ta còn có giá trị gì mà cậu ta không nhận ra? Có phải vì giá trị của cậu ta mà đại lão mới chịu giúp đỡ cậu ta hay không?
"Nguyên nhân thực sự là, cùng là người mới, không sợ bị nhìn thấu".
Tề Tư tự nhủ trong lòng, nhưng miệng lại buông lời trêu chọc: "Chắc là vì tên cậu giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, đầu tư vào cậu chắc là không lỗ đâu".
Câu nói này giống như một lời an ủi, trong bối cảnh u ám, lạnh lẽo của trò chơi quỷ dị này, thật ấm áp lạ thường.
Lúc trước, Lâm Thần luôn trong trạng thái bất an vì không được tin tưởng, giờ nghe ý tứ ẩn giấu trong câu nói của Tề Tư, rõ ràng là hắn ta đã bỏ đi nghi ngờ, coi cậu ta như người một nhà.
Cậu ta ngây người hai giây mới lắp bắp tiếp lời: "Ờ…ừm, cha tôi thích xem tiểu thuyết huyền huyễn, chắc là lấy tên trong đó đặt cho tôi…"
Tề Tư nheo mắt, tiếp tục nói: "Cậu chết vì ‘lòng tốt’, trò chơi kỳ quái này cho cậu một cơ hội được sống lại, có lẽ chính là phần thưởng cho hành động lương thiện của cậu. Linh cảm cho tôi biết cậu sẽ sống sót".
Đã mười năm rồi, Tề Tư không làm chuyện ngốc nghếch như khen ngợi lòng tốt, nhưng dùng lời này để lừa gạt một kẻ ngây thơ như Lâm Thần thì lại rất vừa vặn.
Quả nhiên, Lâm Thần xấu hổ chớp chớp mắt, cười ngớ ngẩn: "Ha ha, tôi cũng mong là tôi có thể sống sót, cha mẹ tôi chỉ có một mình tôi, đợi đến khi họ già yếu thì còn phải dựa vào tôi chăm sóc nữa. Cha mẹ tôi đều là người tốt, từ nhỏ đến lớn đều dạy tôi phải làm người tốt, nên ra tay giúp đỡ khi có thể..."
"Tôi vì cứu người mới chết, chắc chắn bọn họ sẽ rất tự hào về tôi, thế nhưng tôi mà chết đi, họ sẽ rất đau lòng, thậm chí hối hận, cảm thấy tôi không nên cứu người... Chuyện này thật khó mà nói rõ, khó mà nghĩ thông, sẽ giống như bị mắc kẹt trong ngõ cụt... Vậy nên, tôi phải sống sót, nhất định phải sống sót."
Bị nhồi nhét một tràng lời nói ngây thơ của Đức Mẹ Maria, nụ cười trên môi Tề Tư từ từ tắt lịm.
Hắn quay lưng lại, kéo chăn lên người: "Lâm Thần đồng học, muộn rồi. Muốn sống thì mau nhắm mắt ngủ đi, đừng để vi phạm quy tắc."
"Vâng vâng!" Lâm Thần không dám chậm trễ, vội vàng nằm xuống, kéo một nửa chăn còn lại lên người.
Chờ bạn cùng phòng nằm xuống, Tề Tư chống nửa người dậy, đi thắt đèn dầu ở đầu giường.
Ngọn đèn dầu chỉ lóe lên hai cái rồi tắt ngóm, chỉ còn lại bóng tối mịt mù, giơ tay không thấy được năm ngón.
Không biết qua bao lâu, giọng nói run rẩy của Lâm Thần ai oán vang lên: "Anh Tề, tôi sợ quá, không ngủ được..."
"Không có gì phải sợ cả." Tề Tư nhắm mắt nói, "Tôi không tin bọn họ, nên lúc trên bàn ăn không nói ra. Giờ tôi có thể nói cho cậu biết, ban nãy tôi thử rồi, An Na tiểu thư là người sống - Cậu còn nhớ quy tắc thứ bảy không?"
Lâm Thần do dự hỏi: "Chỉ có quỷ mới có thể giết chết con người, An Na tiểu thư không làm gì được chúng ta?"
"Ừm, yên tâm ngủ đi."
Mười phút sau.
Lâm Thần đáng thương, nhỏ giọng rụt rè: "Anh Tề, tôi vẫn không ngủ được... Lúc này thường ngày tôi vẫn đang học ôn, vốn không buồn ngủ..."
Tề Tư hít sâu một hơi rồi thở ra, nói: "Đếm cừu đến một nghìn con, không muốn chết thì mau nhắm mắt lại."
Mười lăm phút sau.
Lâm Thần: "Anh Tề, tôi... tôi vẫn không tài nào ngủ được... Xin lỗi..."
Tề Tư cảm nhận được nỗi sợ hãi như ngọn lửa bập bùng từ Lâm Thần, hắn mở mắt ra trong bóng tối, thở dài thườn thượt.
Hắn mân mê chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay phải, dao lam, dây thép, ngân châm cùng những dụng cụ nhỏ khác thay đổi liên tục trên đầu ngón tay, cuối cùng biến thành một chiếc dùi nhọn đầu tù.
Hắn ra lệnh: "Quay lưng lại đi."
"Hả?" Lâm Thần tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn làm theo.
Giây tiếp theo, Tề Tư dùng dùi nhọn đâm vào huyệt Phong trì của Lâm Thần.
Nhìn tên nhóc yếu ớt từ cái nhìn đầu tiên này cuối cùng đã ngất đi, Tề Tư cất hung khí đi, nhắm mắt lại lần nữa.
Bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở thoang thoảng trong không gian im lặng, tối đen như mực.
Tề Tư từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, từ từ chìm vào đáy đại dương của suy nghĩ.
Ở nơi đó, bốn dòng chữ đỏ như máu đan xen vào nhau.
【 Lồng ngực của tôi mục ruỗng 】
【 Huyết nhục trải dài trên mặt đất 】
【 Hoa hồng sinh trưởng nơi này 】
【 Ngày mai, cùng ta trường tồn 】
Lúc trước Tề Tư tùy ý lật xem cuốn sổ ghi chép trên bàn học, hắn chỉ liếc nhìn đã thấy bốn dòng thơ chép trên trang đầu.
Lúc bấy giờ, hắn theo thói quen lẩm nhẩm đọc thầm trong lòng, bên tai bỗng nhiên sinh ra ảo giác "sàn sạt" như thực vật đang sinh trưởng, ngay cả đầu ngón tay chạm vào trang sách cũng ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó muốn thấm qua da thịt, chui vào mạch máu.
Hắn vốn dĩ đa nghi, lập tức từ bỏ ý định thăm dò thêm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thứ này trông có vẻ nguy hiểm, chi bằng đợi đến ban ngày, để công cụ người đi nghiên cứu sẽ chắc chắn hơn.
Ừm, trước tiên lừa Lâm Thần tiếp xúc thử, nếu dò la không ra kết quả gì thì dụ dỗ người chơi khác đến gỡ bom, không ai mắc câu thì thực hiện bắt cóc đạo đức......
Vừa toan tính nham hiểm như vậy, Tề Tư bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.