Chương 20: Chương 20: Thử hay không?
Ngốc Manh
07/07/2018
Trong bóng đêm sâu thẳm, Lâm Kiến Hào vẫn ôm lấy Phong Thiên Lam, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ...
"Anh...anh chắc chắn là A Chính. Tôi biết, có phải ở....ở ngực trái của anh...có một nốt ruồi son..." Đỏ mặt một lát, Phong Thiên Lam ngượng ngùng mà nói nhỏ.
Cô ấy cư nhiên đoán đúng! Như vậy...chả lẽ... cha có việc gì đó giấu mình? Không, nói đúng hơn là ông ấy đã cố vùi lấp quá khứ của anh.
"Ồ...nhưng ít nhất cô cũng phải cho tôi biết mọi thứ trước kia chứ? Ngộ nhỡ, tôi thật sự có ấn tượng thì sao?" Lâm Kiến Hào nhướng mi, giọng nói mang theo sự thân thiết kì lạ mà đến cả anh cũng không nhận ra.
Chưa đợi Phong Thiên Lam nói gì, Lâm Kiến Hào đã nhẹ nhàng nâng cô dậy tựa vào một thân cây liền khụy gối đưa lưng về cô, ý tứ cũng đã quá rõ ràng.
"Cảm ơn..." Kinh ngạc một lúc, Phong Thiên Lam liền theo trợ giúp của Lâm Kiến Hào mà để anh cõng đi.
Bóng dáng hai người từ ánh đèn pha mà hằn sâu vào con đường hiu quạnh. Phong Thiên Lam chậm rãi đem mọi chuyện trước đây nói lại với Lâm Kiến Hào...
"Ồ... theo cô nói, hai người trước đây là chị em?" Lâm Kiến Hào tựa như vô tâm nói, đôi mắt nhắm chặt lại, cố che giấu sự thất thố của mình.
"Ừ. Lúc đó chúng tôi bị bà ấy lừa nên..." Mờ mịt trả lời, Phong Thiên Lam lại nghe được một tiếng cười vui vẻ.
"Ha, vậy, mặc dù khi đó cứ nghĩ hai người là chị em ruột. Cô và cậu ta vẫn cứ..." Lâm Kiến Hào bước đi vững vàng, miệng vẫn cười nhưng đôi mắt lại như nhìn về một nơi xa.
Mặc dù chỉ nghe được một nửa, Phong Thiên Lam cũng đoán được anh đang nói về điều gì, tức giận mà nhéo anh một cái.
"A... được rồi!" Khụ khụ ho khan hai tiếng, Lâm Kiến Hào dừng lại việc cười. Cả người im lặng suy tư gì đó.
Suốt một quãng đường im lặng, anh không nói, Phong Thiên Lam cũng là vậy. Cho đến khi bước đến ngã tư, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi...
"Anh...đang nghĩ gì vậy?" Phong Thiên Lam thử thăm dò, thấy anh bỗng dưng dừng lại thì không khỏi giật mình.
"Tôi đang nghĩ... Cô cùng Phong Chính đã làm việc đó..." Lâm Kiến Hào trầm thấp lên tiếng, sau đó lại dừng lại một lúc.
"Vậy...Nếu tôi cùng cô...thì liệu tôi có thể nhớ ra hay không?"
Trong màn đêm, Phong Thiên Lam không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh là gì. Cô chỉ khẽ đặt nhẹ cằm lên vai anh rồi nhắm mắt lại...
Cô và anh...có thể sao?
"Anh...anh chắc chắn là A Chính. Tôi biết, có phải ở....ở ngực trái của anh...có một nốt ruồi son..." Đỏ mặt một lát, Phong Thiên Lam ngượng ngùng mà nói nhỏ.
Cô ấy cư nhiên đoán đúng! Như vậy...chả lẽ... cha có việc gì đó giấu mình? Không, nói đúng hơn là ông ấy đã cố vùi lấp quá khứ của anh.
"Ồ...nhưng ít nhất cô cũng phải cho tôi biết mọi thứ trước kia chứ? Ngộ nhỡ, tôi thật sự có ấn tượng thì sao?" Lâm Kiến Hào nhướng mi, giọng nói mang theo sự thân thiết kì lạ mà đến cả anh cũng không nhận ra.
Chưa đợi Phong Thiên Lam nói gì, Lâm Kiến Hào đã nhẹ nhàng nâng cô dậy tựa vào một thân cây liền khụy gối đưa lưng về cô, ý tứ cũng đã quá rõ ràng.
"Cảm ơn..." Kinh ngạc một lúc, Phong Thiên Lam liền theo trợ giúp của Lâm Kiến Hào mà để anh cõng đi.
Bóng dáng hai người từ ánh đèn pha mà hằn sâu vào con đường hiu quạnh. Phong Thiên Lam chậm rãi đem mọi chuyện trước đây nói lại với Lâm Kiến Hào...
"Ồ... theo cô nói, hai người trước đây là chị em?" Lâm Kiến Hào tựa như vô tâm nói, đôi mắt nhắm chặt lại, cố che giấu sự thất thố của mình.
"Ừ. Lúc đó chúng tôi bị bà ấy lừa nên..." Mờ mịt trả lời, Phong Thiên Lam lại nghe được một tiếng cười vui vẻ.
"Ha, vậy, mặc dù khi đó cứ nghĩ hai người là chị em ruột. Cô và cậu ta vẫn cứ..." Lâm Kiến Hào bước đi vững vàng, miệng vẫn cười nhưng đôi mắt lại như nhìn về một nơi xa.
Mặc dù chỉ nghe được một nửa, Phong Thiên Lam cũng đoán được anh đang nói về điều gì, tức giận mà nhéo anh một cái.
"A... được rồi!" Khụ khụ ho khan hai tiếng, Lâm Kiến Hào dừng lại việc cười. Cả người im lặng suy tư gì đó.
Suốt một quãng đường im lặng, anh không nói, Phong Thiên Lam cũng là vậy. Cho đến khi bước đến ngã tư, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi...
"Anh...đang nghĩ gì vậy?" Phong Thiên Lam thử thăm dò, thấy anh bỗng dưng dừng lại thì không khỏi giật mình.
"Tôi đang nghĩ... Cô cùng Phong Chính đã làm việc đó..." Lâm Kiến Hào trầm thấp lên tiếng, sau đó lại dừng lại một lúc.
"Vậy...Nếu tôi cùng cô...thì liệu tôi có thể nhớ ra hay không?"
Trong màn đêm, Phong Thiên Lam không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh là gì. Cô chỉ khẽ đặt nhẹ cằm lên vai anh rồi nhắm mắt lại...
Cô và anh...có thể sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.