Trò Chơi Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Căn Nhà Cũ Nát
Chương 13:
Dư Vi Chi
17/12/2024
Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định vào kênh trò chuyện để hỏi xem sao, thế nhưng chẳng ai trả lời cô, ngoài một người hỏi ngược lại cô là chìa khóa dùng để làm gì.
Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói với người lạ rằng mình đang có một rương đỏ.
Hứa Chi tắt kênh trò chuyện, tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình. Với điểm thể lực còn lại, cô chỉ đủ sức để đào thêm một lần nữa.
Cố gắng không bỏ lỡ thời gian, cô cầm xẻng lên và chuẩn bị cho lượt đào tiếp theo.
Nếu may mắn, có khi lần tiếp theo cô sẽ đào được chìa khóa không chừng.
…
[Nhận được Sắt vụn ×1]
[Sắt vụn: Một khối sắt cũ vùi sâu dưới lòng đất, có thể phân giải thành 3 mảnh quặng sắt tại bàn làm việc.]
Thứ mà Hứa Chi đào được không phải chìa khóa, cô có chút thất vọng. Nhưng sắt vụn này cũng không tệ, nó có thể phân giải thành quặng sắt, mà quặng sắt lại là một vật liệu cực kỳ hữu ích.
Quặng sắt là nguyên liệu quan trọng để nâng cấp xẻng, có thêm vài mảnh thì sau này việc đào bới sẽ càng thuận lợi hơn.
Thể lực của cô đã cạn kiệt, Hứa Chi đành phải quay về.
Trên đường trở về, cô mở kênh trò chuyện để xem tin tức.
Đột nhiên một dòng tin nhắn lướt qua tầm mắt: “Chìa khóa đổi bản vẽ hoặc vật phẩm hồi phục thể lực.”
Dòng tin nhắn nhanh chóng biến mất giữa hàng loạt tin khác, cô vội kéo màn hình lên trên để tìm lại, quả nhiên đã thấy dòng tin đó.
Hứa Chi không chần chừ, lập tức nhắn tin riêng cho người đó: “Anh có chìa khóa à?”
Đầu bên kia trả lời rất nhanh.
Châu Tuyết Nguyệt: “Ừ, cô muốn đổi không?”
Hứa Chi ngừng chân để gõ lại: “Giao dịch như thế nào?”
Châu Tuyết Nguyệt: “Đổi bản vẽ hoặc vật phẩm hồi phục thể lực.”
Lúc này Hứa Chi có hơi do dự, hiện tại thứ có thể hồi phục thể lực trong tay cô chỉ còn chiếc bánh tart trứng duy nhất.
“Anh không cần nước hoặc thức ăn sao?” Hứa Chi thử thăm dò.
Châu Tuyết Nguyệt: “Không cần.”
Cả nước cũng không cần, chứng tỏ đối phương không hề thiếu thốn.
Không còn cách nào khác, người muốn giao dịch là cô, vì thế đành phải đưa ra một thứ có giá trị để đối phương hài lòng.
Hứa Chi chần chừ một lúc rồi chụp thông tin của bánh tart trứng gửi qua.
“Chiếc bánh này có thể khôi phục thể lực, tôi muốn đổi nó lấy chìa khóa.”
Châu Tuyết Nguyệt: “Cái này hồi phục được ít quá.”
Hứa Chi thở dài đáp: “Tôi chỉ có thứ này thôi, anh cũng biết đồ có thể hồi phục thể lực cực kỳ hiếm, chưa chắc người khác đã có. Hơn nữa người cần chìa khóa còn ít hơn đấy.”
Cô rất chắc chắn về điều này, bởi vì hiện tại chưa thấy người chơi nào nhắc đến rương đỏ, phần lớn mới chỉ đào được rương xanh.
Đối phương im lặng một lúc rồi nhắn lại: “Được rồi, giao dịch đi.”
Nhận được câu trả lời, Hứa Chi thở phào nhẹ nhõm, cô còn sợ người ta từ chối nữa cơ.
Xem ra cô đã đoán đúng.
Có được chìa khóa trong tay, Hứa Chi lập tức chạy đến mở rương đỏ.
Chìa khóa biến mất trong không trung, chiếc rương cũng tự động mở ra.
[Nhận được: Gỗ ×15, Đinh sắt ×8, Sợi thực vật ×5, Nước khoáng ×3, Bản vẽ chế tạo giường đơn ×1, Nhựa cây ×5, Dưa lưới ×1, Mì sườn hầm ×1.]
Do ba lô đã đầy nên vật phẩm trong rương tự động rơi xuống đất.
Nhìn những món đồ vừa thu được, trong lòng Hứa Chi vui sướng không thôi: “Không hổ là rương cấp đỏ!”
Cô cúi xuống nhặt từng món một, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đôi mắt ngập tràn niềm hạnh phúc.
Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói với người lạ rằng mình đang có một rương đỏ.
Hứa Chi tắt kênh trò chuyện, tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình. Với điểm thể lực còn lại, cô chỉ đủ sức để đào thêm một lần nữa.
Cố gắng không bỏ lỡ thời gian, cô cầm xẻng lên và chuẩn bị cho lượt đào tiếp theo.
Nếu may mắn, có khi lần tiếp theo cô sẽ đào được chìa khóa không chừng.
…
[Nhận được Sắt vụn ×1]
[Sắt vụn: Một khối sắt cũ vùi sâu dưới lòng đất, có thể phân giải thành 3 mảnh quặng sắt tại bàn làm việc.]
Thứ mà Hứa Chi đào được không phải chìa khóa, cô có chút thất vọng. Nhưng sắt vụn này cũng không tệ, nó có thể phân giải thành quặng sắt, mà quặng sắt lại là một vật liệu cực kỳ hữu ích.
Quặng sắt là nguyên liệu quan trọng để nâng cấp xẻng, có thêm vài mảnh thì sau này việc đào bới sẽ càng thuận lợi hơn.
Thể lực của cô đã cạn kiệt, Hứa Chi đành phải quay về.
Trên đường trở về, cô mở kênh trò chuyện để xem tin tức.
Đột nhiên một dòng tin nhắn lướt qua tầm mắt: “Chìa khóa đổi bản vẽ hoặc vật phẩm hồi phục thể lực.”
Dòng tin nhắn nhanh chóng biến mất giữa hàng loạt tin khác, cô vội kéo màn hình lên trên để tìm lại, quả nhiên đã thấy dòng tin đó.
Hứa Chi không chần chừ, lập tức nhắn tin riêng cho người đó: “Anh có chìa khóa à?”
Đầu bên kia trả lời rất nhanh.
Châu Tuyết Nguyệt: “Ừ, cô muốn đổi không?”
Hứa Chi ngừng chân để gõ lại: “Giao dịch như thế nào?”
Châu Tuyết Nguyệt: “Đổi bản vẽ hoặc vật phẩm hồi phục thể lực.”
Lúc này Hứa Chi có hơi do dự, hiện tại thứ có thể hồi phục thể lực trong tay cô chỉ còn chiếc bánh tart trứng duy nhất.
“Anh không cần nước hoặc thức ăn sao?” Hứa Chi thử thăm dò.
Châu Tuyết Nguyệt: “Không cần.”
Cả nước cũng không cần, chứng tỏ đối phương không hề thiếu thốn.
Không còn cách nào khác, người muốn giao dịch là cô, vì thế đành phải đưa ra một thứ có giá trị để đối phương hài lòng.
Hứa Chi chần chừ một lúc rồi chụp thông tin của bánh tart trứng gửi qua.
“Chiếc bánh này có thể khôi phục thể lực, tôi muốn đổi nó lấy chìa khóa.”
Châu Tuyết Nguyệt: “Cái này hồi phục được ít quá.”
Hứa Chi thở dài đáp: “Tôi chỉ có thứ này thôi, anh cũng biết đồ có thể hồi phục thể lực cực kỳ hiếm, chưa chắc người khác đã có. Hơn nữa người cần chìa khóa còn ít hơn đấy.”
Cô rất chắc chắn về điều này, bởi vì hiện tại chưa thấy người chơi nào nhắc đến rương đỏ, phần lớn mới chỉ đào được rương xanh.
Đối phương im lặng một lúc rồi nhắn lại: “Được rồi, giao dịch đi.”
Nhận được câu trả lời, Hứa Chi thở phào nhẹ nhõm, cô còn sợ người ta từ chối nữa cơ.
Xem ra cô đã đoán đúng.
Có được chìa khóa trong tay, Hứa Chi lập tức chạy đến mở rương đỏ.
Chìa khóa biến mất trong không trung, chiếc rương cũng tự động mở ra.
[Nhận được: Gỗ ×15, Đinh sắt ×8, Sợi thực vật ×5, Nước khoáng ×3, Bản vẽ chế tạo giường đơn ×1, Nhựa cây ×5, Dưa lưới ×1, Mì sườn hầm ×1.]
Do ba lô đã đầy nên vật phẩm trong rương tự động rơi xuống đất.
Nhìn những món đồ vừa thu được, trong lòng Hứa Chi vui sướng không thôi: “Không hổ là rương cấp đỏ!”
Cô cúi xuống nhặt từng món một, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đôi mắt ngập tràn niềm hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.