Trò Chơi Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Căn Nhà Cũ Nát
Chương 20:
Dư Vi Chi
17/12/2024
Dù sao cũng là lần đầu tiên, lại là bạn bè, đối phương còn tin tưởng mình như thế, bớt một khối cũng chẳng sao.
Lục Kỳ vui vẻ hết sức.
“Cảm ơn nha, Chi Chi!”
Cách xưng hô thân mật của Lục Kỳ làm Hứa Chi hơi ngượng ngùng, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, tin nhắn riêng lại liên tục gửi tới. Chẳng mấy chốc, Châu Tuyết Nguyệt cũng nhắn tin cho cô.
Nhưng anh ta không nhờ phân giải đá lớn.
Châu Tuyết Nguyệt: “Cô có thể cho tôi xem bàn làm việc cụ thể có tác dụng gì không?”
Hứa Chi: “Không tiện lắm đâu, bàn làm việc chủ yếu dùng để làm một số công cụ đơn giản, ngoài ra còn có thể phân giải và gia công các nguyên liệu cơ bản.”
Châu Tuyết Nguyệt: “Vậy có thể giúp tôi chế tạo một món vũ khí không? Cô ra giá đi.”
Hứa Chi: “Anh muốn loại vũ khí nào?”
Nếu không có bản thiết kế, bàn làm việc chỉ có thể tạo ra những vũ khí cơ bản như rìu hoặc liềm.
Cả hai loại này đều cần ba khối quặng sắt để chế tạo.
Nếu muốn một món vũ khí, Hứa Chi đề cử liềm. Rìu thì có tính năng đa dụng hơn, có thể dùng để chặt cây nhưng lực sát thương lại yếu hơn một chút.
Hứa Chi giới thiệu sơ qua các lựa chọn vũ khí cùng nguyên liệu cần thiết cho Châu Tuyết Nguyệt.
Sau khi cân nhắc, Châu Tuyết Nguyệt chọn liềm.
Châu Tuyết Nguyệt: “Gửi cô một quặng sắt coi như chi phí được không?”
Kiếm thêm một khối quặng sắt cũng đáng, dù sao chỉ cần đặt nguyên liệu lên bàn làm việc là xong, làm liềm chỉ mất nhiều thời gian hơn chút so với phân giải đá lớn.
Hứa Chi: “OK, nhưng phải chờ một chút, không thể làm ngay được. Anh đợi được chứ?”
Châu Tuyết Nguyệt: “Không vấn đề. Tôi gửi nguyên liệu cho cô, xong xuôi gọi tôi là được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Châu Tuyết Nguyệt, Hứa Chi bắt đầu xem qua đống tin nhắn riêng đang xếp hàng dài.
Số người nhắn cô nhờ phân giải đá lớn thực sự quá nhiều.
Toàn bộ khu tân thủ ở khu vực số mười có tới mười vạn người, có thể Hứa Chi không phải người duy nhất sở hữu bàn làm việc.
Nhưng trong mười vạn người này, có đến tám, chín vạn cần dùng bàn làm việc.
Trả lời từng người một là chuyện không thể nào.
Nghĩ tới đây, Hứa Chi quyết định gửi một tin nhắn công khai lên kênh trò chuyện:
Hứa Chi: “Số người cần tôi phân giải đá lớn quá đông. Thế này nhé, ai cần thì trực tiếp giao dịch, một khối đá lớn đổi bốn khối đá nhỏ, coi như tôi lấy một khối làm chi phí.”
Nhờ giao dịch với Lục Kỳ trước đó, Hứa Chi đã kiếm được bốn khối đá nhỏ. Hiện tại cô có mười khối trong tay, đủ để giao dịch hai khối đá lớn một lúc.
Kế hoạch của cô rất đơn giản: nhận giao dịch từ một người, phân giải xong thì chuyển cho người tiếp theo.
Tin nhắn vừa gửi đi, số lượng người nhắn tin cho cô lại tăng vọt.
Lúc trước nhiều người còn lo sợ đưa đá lớn cho cô rồi không lấy lại được, nhưng cách làm này đã làm mọi người yên tâm hơn nhiều.
Chỉ trong vòng một phút đã có đến hàng trăm yêu cầu giao dịch gửi tới.
Hứa Chi nhìn màn hình tin nhắn dày đặc, mắt tròn xoe, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác như cô vừa nhận được một đơn hàng khổng lồ.
Xem ra đêm nay không thể ngủ được rồi.
Nhưng nếu không ngủ, thể lực sẽ không thể hồi phục.
Cô tính toán nhanh trong đầu ít nhất phải ngủ bảy tiếng, thôi thì cố làm đến mười hai giờ, nếu còn sức thì làm tiếp, mệt quá thì ngủ một giấc đến trưa hôm sau, chiều lại tiếp tục đi đào vật tư.
Lục Kỳ vui vẻ hết sức.
“Cảm ơn nha, Chi Chi!”
Cách xưng hô thân mật của Lục Kỳ làm Hứa Chi hơi ngượng ngùng, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, tin nhắn riêng lại liên tục gửi tới. Chẳng mấy chốc, Châu Tuyết Nguyệt cũng nhắn tin cho cô.
Nhưng anh ta không nhờ phân giải đá lớn.
Châu Tuyết Nguyệt: “Cô có thể cho tôi xem bàn làm việc cụ thể có tác dụng gì không?”
Hứa Chi: “Không tiện lắm đâu, bàn làm việc chủ yếu dùng để làm một số công cụ đơn giản, ngoài ra còn có thể phân giải và gia công các nguyên liệu cơ bản.”
Châu Tuyết Nguyệt: “Vậy có thể giúp tôi chế tạo một món vũ khí không? Cô ra giá đi.”
Hứa Chi: “Anh muốn loại vũ khí nào?”
Nếu không có bản thiết kế, bàn làm việc chỉ có thể tạo ra những vũ khí cơ bản như rìu hoặc liềm.
Cả hai loại này đều cần ba khối quặng sắt để chế tạo.
Nếu muốn một món vũ khí, Hứa Chi đề cử liềm. Rìu thì có tính năng đa dụng hơn, có thể dùng để chặt cây nhưng lực sát thương lại yếu hơn một chút.
Hứa Chi giới thiệu sơ qua các lựa chọn vũ khí cùng nguyên liệu cần thiết cho Châu Tuyết Nguyệt.
Sau khi cân nhắc, Châu Tuyết Nguyệt chọn liềm.
Châu Tuyết Nguyệt: “Gửi cô một quặng sắt coi như chi phí được không?”
Kiếm thêm một khối quặng sắt cũng đáng, dù sao chỉ cần đặt nguyên liệu lên bàn làm việc là xong, làm liềm chỉ mất nhiều thời gian hơn chút so với phân giải đá lớn.
Hứa Chi: “OK, nhưng phải chờ một chút, không thể làm ngay được. Anh đợi được chứ?”
Châu Tuyết Nguyệt: “Không vấn đề. Tôi gửi nguyên liệu cho cô, xong xuôi gọi tôi là được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Châu Tuyết Nguyệt, Hứa Chi bắt đầu xem qua đống tin nhắn riêng đang xếp hàng dài.
Số người nhắn cô nhờ phân giải đá lớn thực sự quá nhiều.
Toàn bộ khu tân thủ ở khu vực số mười có tới mười vạn người, có thể Hứa Chi không phải người duy nhất sở hữu bàn làm việc.
Nhưng trong mười vạn người này, có đến tám, chín vạn cần dùng bàn làm việc.
Trả lời từng người một là chuyện không thể nào.
Nghĩ tới đây, Hứa Chi quyết định gửi một tin nhắn công khai lên kênh trò chuyện:
Hứa Chi: “Số người cần tôi phân giải đá lớn quá đông. Thế này nhé, ai cần thì trực tiếp giao dịch, một khối đá lớn đổi bốn khối đá nhỏ, coi như tôi lấy một khối làm chi phí.”
Nhờ giao dịch với Lục Kỳ trước đó, Hứa Chi đã kiếm được bốn khối đá nhỏ. Hiện tại cô có mười khối trong tay, đủ để giao dịch hai khối đá lớn một lúc.
Kế hoạch của cô rất đơn giản: nhận giao dịch từ một người, phân giải xong thì chuyển cho người tiếp theo.
Tin nhắn vừa gửi đi, số lượng người nhắn tin cho cô lại tăng vọt.
Lúc trước nhiều người còn lo sợ đưa đá lớn cho cô rồi không lấy lại được, nhưng cách làm này đã làm mọi người yên tâm hơn nhiều.
Chỉ trong vòng một phút đã có đến hàng trăm yêu cầu giao dịch gửi tới.
Hứa Chi nhìn màn hình tin nhắn dày đặc, mắt tròn xoe, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác như cô vừa nhận được một đơn hàng khổng lồ.
Xem ra đêm nay không thể ngủ được rồi.
Nhưng nếu không ngủ, thể lực sẽ không thể hồi phục.
Cô tính toán nhanh trong đầu ít nhất phải ngủ bảy tiếng, thôi thì cố làm đến mười hai giờ, nếu còn sức thì làm tiếp, mệt quá thì ngủ một giấc đến trưa hôm sau, chiều lại tiếp tục đi đào vật tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.