Trò Chơi Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Căn Nhà Cũ Nát
Chương 50:
Dư Vi Chi
18/12/2024
Dù gì thì hiện tại cũng không còn phần thưởng cho người đầu tiên lên cấp nữa, cấp 4, cấp 5 đều đã có người đạt được.
Sau khi hoàn thành lò sưởi và khẩu trang, Hứa Chi nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều. Cô vội vàng đăng ký mở cửa hàng riêng, cô cảm thấy giấu danh tính vẫn tốt hơn, cho nên đã ẩn thông tin chủ tiệm, chỉ cho phép người mua để lại lời nhắn chứ không thể gửi tin nhắn riêng.
Hệ thống yêu cầu đặt tên cho cửa hàng, nếu không nó sẽ tự động đặt là "Cửa hàng của Hứa Chi".
Suy nghĩ một lát, cô chọn cái tên đơn giản mà dễ nhớ:
[Tiệm nhỏ của Cheese]
Sau khi cửa hàng được tạo thành công, hệ thống yêu cầu phải treo lên ít nhất hai món hàng.
Hứa Chi lấy ra một số vật phẩm từ ba lô rồi treo lên bán: Khẩu trang N95 ×4, Lò sưởi ×18
Xong xuôi, cô quyết định nghỉ ngơi một chút, nếu ngủ được một tiếng thì sẽ khôi phục thêm hơn mười điểm thể lực, trời tối đi đào vật tư một chuyến nữa cũng không tệ.
Nhưng sợ mình ngủ quên, cô vẫn còn bận lòng, bèn mở kênh trò chuyện xem có tin tức gì mới.
Mới vào khu vực chính thức, mỗi lần đọc kênh trò chuyện cô đều nhặt được vài thông tin hữu ích.
“Sương mù hôm nay dày quá, tôi vừa đi đào vật tư gặp phải, không cẩn thận hít vào khá nhiều. Bây giờ cảm giác như trúng độc rồi, có khi nào chết không?”
“Ngắn hạn thì không chết đâu, phải uống giải độc hoàn, không uống thì sẽ luôn ở trạng thái suy yếu đấy.”
“May mà tôi có đeo khẩu trang y tế! Nói thật, cái này cũng giúp cản được 50% khí độc, tôi còn có thể chạy trong sương mù.”
“Giải độc hoàn đắt quá ai mà mua nổi? Một viên giá tận 15 quặng sắt?”
Không còn cách nào khác, giải độc hoàn rất khó chế tạo, cần linh chi mà linh chi thì chỉ mọc trong vùng sương độc, chưa kể còn phải có bản vẽ và bàn chế thuốc nữa.”
Hứa Chi nghĩ bụng, khẩu trang đúng là hữu dụng, chắc hẳn sẽ có người muốn mua, vì không ai muốn bị trúng độc mà phải tốn một đống tiền mua giải độc hoàn.
Hay là nhân cơ hội này tăng giá lên một chút nhỉ?
Cô mở cửa hàng của mình ra, chỉnh giá khẩu trang thành 8 quặng sắt một cái.
Nhìn vào kho hàng, cả lò sưởi lẫn khẩu trang vẫn chưa bán được cái nào, nhưng cô cũng không thất vọng, chỉ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc ngắn.
Khi giật mình tỉnh dậy, thời gian đã trôi qua một tiếng rưỡi.
Lúc này đã là năm giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là trời tối. Cô lập tức bật dậy, quyết tâm ra ngoài một chuyến.
Thể lực khôi phục được 15 điểm, vừa đủ để đào vật tư một lượt rồi chạy về.
Đeo khẩu trang xong, Hứa Chi nhanh chóng lao ra ngoài, cô nhận ra tốc độ chạy nhanh ở đây rất có ích, vừa tiết kiệm thời gian vừa an toàn hơn.
Có khẩu trang, cô cũng yên tâm hơn hẳn, cho dù gặp phải sương độ thì ít nhất cũng không lo bị trúng độc ngay lập tức.
Cô nhớ đến động vật tư bèn quyết định quay lại điểm đào vật tư mà cô đã đào nhiều nhất.
Sau khi hoàn thành lò sưởi và khẩu trang, Hứa Chi nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều. Cô vội vàng đăng ký mở cửa hàng riêng, cô cảm thấy giấu danh tính vẫn tốt hơn, cho nên đã ẩn thông tin chủ tiệm, chỉ cho phép người mua để lại lời nhắn chứ không thể gửi tin nhắn riêng.
Hệ thống yêu cầu đặt tên cho cửa hàng, nếu không nó sẽ tự động đặt là "Cửa hàng của Hứa Chi".
Suy nghĩ một lát, cô chọn cái tên đơn giản mà dễ nhớ:
[Tiệm nhỏ của Cheese]
Sau khi cửa hàng được tạo thành công, hệ thống yêu cầu phải treo lên ít nhất hai món hàng.
Hứa Chi lấy ra một số vật phẩm từ ba lô rồi treo lên bán: Khẩu trang N95 ×4, Lò sưởi ×18
Xong xuôi, cô quyết định nghỉ ngơi một chút, nếu ngủ được một tiếng thì sẽ khôi phục thêm hơn mười điểm thể lực, trời tối đi đào vật tư một chuyến nữa cũng không tệ.
Nhưng sợ mình ngủ quên, cô vẫn còn bận lòng, bèn mở kênh trò chuyện xem có tin tức gì mới.
Mới vào khu vực chính thức, mỗi lần đọc kênh trò chuyện cô đều nhặt được vài thông tin hữu ích.
“Sương mù hôm nay dày quá, tôi vừa đi đào vật tư gặp phải, không cẩn thận hít vào khá nhiều. Bây giờ cảm giác như trúng độc rồi, có khi nào chết không?”
“Ngắn hạn thì không chết đâu, phải uống giải độc hoàn, không uống thì sẽ luôn ở trạng thái suy yếu đấy.”
“May mà tôi có đeo khẩu trang y tế! Nói thật, cái này cũng giúp cản được 50% khí độc, tôi còn có thể chạy trong sương mù.”
“Giải độc hoàn đắt quá ai mà mua nổi? Một viên giá tận 15 quặng sắt?”
Không còn cách nào khác, giải độc hoàn rất khó chế tạo, cần linh chi mà linh chi thì chỉ mọc trong vùng sương độc, chưa kể còn phải có bản vẽ và bàn chế thuốc nữa.”
Hứa Chi nghĩ bụng, khẩu trang đúng là hữu dụng, chắc hẳn sẽ có người muốn mua, vì không ai muốn bị trúng độc mà phải tốn một đống tiền mua giải độc hoàn.
Hay là nhân cơ hội này tăng giá lên một chút nhỉ?
Cô mở cửa hàng của mình ra, chỉnh giá khẩu trang thành 8 quặng sắt một cái.
Nhìn vào kho hàng, cả lò sưởi lẫn khẩu trang vẫn chưa bán được cái nào, nhưng cô cũng không thất vọng, chỉ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc ngắn.
Khi giật mình tỉnh dậy, thời gian đã trôi qua một tiếng rưỡi.
Lúc này đã là năm giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là trời tối. Cô lập tức bật dậy, quyết tâm ra ngoài một chuyến.
Thể lực khôi phục được 15 điểm, vừa đủ để đào vật tư một lượt rồi chạy về.
Đeo khẩu trang xong, Hứa Chi nhanh chóng lao ra ngoài, cô nhận ra tốc độ chạy nhanh ở đây rất có ích, vừa tiết kiệm thời gian vừa an toàn hơn.
Có khẩu trang, cô cũng yên tâm hơn hẳn, cho dù gặp phải sương độ thì ít nhất cũng không lo bị trúng độc ngay lập tức.
Cô nhớ đến động vật tư bèn quyết định quay lại điểm đào vật tư mà cô đã đào nhiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.